Sau khi ăn xong món lẩu chúng tôi cùng nhau quay lại siêu thị.Thằng Hạo cũng mở đầu cuộc trò chuyện:

“Ăn no nê rồi.Chơi gì đây mấy bạn.”

Nghe nó nói vậy tôi cũng nhanh trí tiếp lời:

“Hay là đi xem phim đi.Tao nghe nói hình như đang có phim mới thì phải?”

Nghe tới đi xem phim ai cũng đều hào hứng.Sau cùng thì chúng tôi đều chốt đi xem phim.

“Trà My ơi?Cậu với Tô Kỳ đi mua vé giúp tớ với thằng Hạo nhé.Tớ với thằng Hạo đi có chút chuyện tý sẽ quay lại.”

“Ok hai cậu cứ đi đi.Nhớ quay lại sớm nha!”

Nghe thấy tôi nói vậy thằng Hạo liền tỏ vẻ thắc mắc đang định mở miệng nói thì tôi nhanh tay bịt miệng nó lại mà nói nhỏ với nó:

“Im lặng đi theo tao là được.”

Sau đó tôi cũng kéo thằng Hạo lên tầng 2.

“Mày kéo tao lên đây làm gì vậy thằng kia?”

Lúc này tôi mới giải thích cho nó


“Đường đường là đàn ông.Mày không định tặng quà gì cho Tô Kỳ à?”

Nghe tôi nói vậy mặt thằng Hạo liền đỏ ửng.Ngại ngùng đáp lại tôi bằng quả giọng lắp bắp:

“Tặng cái…gì mà tặng??Tao với nó là kẻ thù.Không có tặng cái gì ở đây hết.”

“Rồi sao mặt mày đỏ dữ vậy?”

“Đỏ cái…gì mà đỏ…Tao say nắng mà thôi.”

“Nhưng đang là trời tối mà nắng đâu ra?”

“À…thì…”

“Nếu mày không tặng thì thôi.Coi như tao tốn công vô ít rũ mày đi.Vậy giờ mày đi ra chỗ khác đi để tao có thời gian lựa đồ cho Trà My của tao.”

“Nói cái gì vậy? Đường đường là anh em của mày tao không thể nào ngồi yên mà không làm gì được.Để tao cũng vào lựa.”

"Đúng là được mỗi cái mồm cứng.Thích lòi kèn ra mà còn ở đó ra dáng.Tao nói thiệt với mày Tô Kỳ xình như vậy không thiếu nhiều chàng trai muốn xin làm quen đâu.Ngồi ở đó mà còn làm bộ làm tịch.

Những lời nói của tôi như một gáo nữa lạnh tạt thẳng vào người nó.Khiến nó ngã sụp xuống dưới đất mà nhìn tôi với anh mắt thất thần.Nó nói bằng một quả giọng run rẫy mà đáp lại tôi:

“Vậy giờ tao phải làm sao đây?Làm cách nào để nó yêu tao bây giờ.”

“Đúng là ngoài chọc tức nó ra.Mày không còn làm được một cái gì khác cả.”

Vừa nói tôi vừa thở dài tỏ vẻ chán chường.Không lâu sau đó tôi liền nói tiếp:

“Nhưng không sao theo tao thấy có vẻ con Tô Kỳ cũng khá thích mày đấy.Nếu mày để ý ngoài mày ra nó không còn tiếp xúc thân mật với bất kì chàng trai nào khác.”

“Nó cũng tiếp xúc thân mật với mày mà.”

Nghe nó nói tôi liền bất lực.

“Tao là ngoại lệ.Mày thử nghĩ lại xem ngoài mày ra còn ai có thể chọc được nó không?Không khéo lại bị sự lạnh lùng của nó ép cho chết rồi.”

“Ừmmm thì cũng đúng…Nhưng tao vẫn nghi là nó không thích tao mày ạ.”

"Tao mệt mày quá.Giờ mày muốn nó thích mày chứ gì.Dễ thôi ga lăng, ân cần, chu đáo vô bớt trẻ trâu lại là được.Bậy giờ là cơ hội cho mày đấy tìm một món quá thật đẹp mà tặng cho nó.Xin lỗi vì đã làm cho nó tức giận.Rũ nó đi chơi riêng với mày để vun đắp thêm tình cảm.


“Được tao hiểu rồi.Cảm ơn vì những lời nhắc nhở của mày.”

Ơn trời cuối cùng thằng l** này cũng hiểu ra rồi.Mình còn tưởng nó là khúc gỗ đó.Giải thích cho nó tốn nhiều nước bọt vãi c…"

Sau hơn 15p chọn quà cuối cùng tôi và thằng Hạo cũng chọn ra được món mà hai người chúng tôi ưng ý.Chúng tôi quyết định nhờ nhân viên mang món quá này ra sau khi chúng tôi xem phim xong.Làm xong hết mọi chuyện tôi và thằng Hạo cũng quay về lại chỗ cũ để hội nhập với Trà My và Tô Kỳ.

Vừa thấy Trà Mỳ và Tô Kỳ chúng tôi liền vẫy tay mà chào hai người họ.Nghe được Tiếng kêu của tôi và Thằng Hạo.Trà My liền chạy tới mà hỏi han:

“Hai người các cậu xong việc rồi à? Tớ và Tô Kỳ cũng mới mua vé xong.”

"Xin lỗi vì bọn tớ mắc tý công chuyện nên hơi trễ một tý.Bắt hai người các cậu phải chờ lâu rồi.

“Không có gì đâu.Cũng không lâu lắm.Phim dù gì cũng 5 phút nữa mới chiếu mà.Cậu đừng lo!”

Càng nhìn Trà My tôi lại càng dưng lên một loại cảm xúc khó tả.Nó như thôi thúc tôi tiến lại và ôm cô ấy thật chặt.Tôi như không thể điều khiển được cơ thể của mình nữa liền chạy vội tới ôm cô ấy vào lòng.Nước mắt vẫn không ngừng rơi lã chã trên mặt.Tôi đã vô thức khóc lúc nào không hay.

“Trà My ơi đừng bỏ anh mà!Anh nhớ em…”

Nói xong tôi cũng ngất đi.Tôi không nhớ sau đó như thế nào.Tôi chỉ nhớ rằng Trà My vẫn không ngừng kêu tôi tỉnh dậy.

“Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?Tôi nhớ mình đang ở trong siêu thị cơ mà.”

Trước mắt tôi là một khoảng không vô tận.Đối diện tôi là một người đàn ông trung niên khoảng từ chập 50 đến 60 tuổi.Ông ta toát lên một vẻ ngoài uy nghiêm, lạnh lùng đến đáng sợ.Nhưng tôi cảm nhận sâu trong đó vẫn có một chút ấm áp và dịu dàng.Tuy vẻ ngoài đã dần phai nhạt theo thời gian.Nhưng sẽ không khó để nhận ra ông ấy hồi trẻ là một soái ca.Ông ta cũng mở lời để giải thích cho tôi những gì đang xảy ra:

“Đây là tiềm thức của cậu.Cậu không cần lo đâu vì tôi sẽ không làm hại cậu. Có thể những gì tôi sắp cho cậu xem sẽ khiến cậu sợ hãi nhưng tôi mong sao cậu sẽ có thể vượt qua.Bởi vì tôi là cậu và cậu là tôi.Tôi tin cậu sẽ làm được.”

Nói xong ông ta đặt cánh tay của mình lên đầu của tôi.cánh tay ông ta như có dòng điện truyền thẳng vào não tôi.Khiến tôi vô cùng đau đớn.


“A…A.”

Tôi đau đớn hét lên rồi ngã quỵ xuống dưới đất.

“Đây là cái gì ông vừa cho tôi xem cái gì vậy hả?”

“Đây chính là ký ức mà cậu đã quên đi.”

“Ký ức của tôi…Không thể nào những chuyện này làm sao có thể.Tại sao nó lại có thể xảy ra được…Không thể nào…Trà My không thể nào có thể xảy ra chuyện…Mọi người…Ôi không…A!Các dám cướp đi mọi thứ của ta các ngươi phải chết.”

“Cậu hãy bình tĩnh lại đi.Cậu là một người trùng sinh.Cậu được trùng sinh tới quá khứ là để thay đổi lại số phận của mình.Tôi chính là quá khứ của cậu.Dù đã thành công trong việc trả thù.Nhưng tôi đã mất đi tất cả những người mà tôi thân yêu.Việc cậu trùng sinh tới quá khứ đã ảnh hưởng tới trí nhớ của cậu.Từ lúc cậu sinh ra tại dòng thời gian này mọi chuyện đã thay đổi rồi.Cậu lợi hại hơn quá khứ về mọi mặt vì mọi kĩ năng mà cậu đã học được ở dòng thời gian cũ đều được giữ lại.Nhớ tiếp xúc nhiều với Trà My đã giúp cậu tìm lại được ký ức của mình.Tuy sẽ cần thời gian để cậu có thể tiêu thụ được ký ức này.Từ đây tới đó tôi sẽ luôn đồng hành cùng cậu như một hệ thống của cậu.Giúp cậu hiểu hơn về những kẻ thù mà cậu sắp phải đối mặt.”

“Tôi đã hiểu ra rồi…Thì ra đó chính là lý do tại sao khi tôi gặp tên Hoài Sở tôi lại vô thức căm thù hắn như vậy…Tôi học được mọi thứ một cách dễ dàng và nhanh chóng.Bới vì vốn mọi thứ đều thuộc về tôi.Tôi đã từng trải qua tất cả mọi thứ.Việc gặp được Trà My đã khiến tôi dâng lên một cảm xúc khó tả muốn được bảo vệ cô ấy.Muốn cô ấy luôn luôn hạnh phúc.Bởi vì trong quá khứ tôi đã không thể bảo vệ được cô ấy.Lần này tôi sẽ không thất bại nữa.Trà My,mọi người lần này hãy để tôi cho mọi người một cuộc sống hạnh phúc.Hoài sở,…Tất cả các người hãy chờ đó lần đó lần nay ta sẽ trả cho các người cả gốc lẫn lãi.”

“Tới lúc để cậu trở về hiện thực.”

“Được!”

Nói xong tôi cũng dần dần mở mắt.Tôi thấy tôi đang nằm trong bệnh viện.Bên cạnh tôi chính là Trà My đang ngồi canh tôi ngủ.Nhưng do có vẻ canh quá lâu nên cô ấy đã thiếp đi từ lúc nào không hay.Lúc này tôi mới cố gằng ngồi dậy đặt tay sờ lên má cô ấy:

“Vợ à lần này hãy để anh bảo vệ em nhé!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương