Bạn Gái Tôi Lại Là Nữ Thần
C10: Người quản gia

Tôi nhìn ông già trước mắt với vẻ khó tin.Thấy tôi như vậy, ông liền nói tiếp:

"Có vẻ lời tôi nói hơi khó tin.Nhưng cậu chủ cứ yên tâm.Tôi đến đây một phần để giúp công việc nhà cho cậu,một phần khác là sẽ huấn luyện cậu chủ trở nên mạnh hơn.Tôi nghe nói hồi trước cậu đánh thua tên Hổ Ca."

Tôi nhìn ông ấy rồi cũng bèn đáp:

"Đúng vậy!Dù tôi đã cố hết sức nhưng lại không thể đánh bại được hắn."

"Cậu chủ yên tâm.Tôi sẽ huấn luyện cậu mạnh hơn nữa.Không chỉ vượt qua hắn ta mà còn vượt qua cả cha cậu hồi xưa.Cậu thật sự là một thiên tài.Tuy không học võ nhưng thể chất cậu vô cùng tốt,tương lai sẽ vô cùng mạnh."

"Thật sao?"

"Đúng vậy.Tôi hồi xưa dù gì cũng là một trong những đại tướng.Đã từng mang lại rất nhiều chiến tích cho Việt Nam hồi xưa.Sau khi xuất ngũ thì tôi đã trở thành quản gia của Gia đình ngài."

"Vậy thì mong ông sẽ giúp tôi và Thằng Hạo mạnh hơn nữa.Giống như ông ngày xưa vậy."

Nói xong tôi quỳ xuống bái sư.Thấy tôi vậy thằng Hạo cũng quỳ theo.

"Hai người cứ đứng lên đi.Không cần phải trịnh trọng như vậy đâu.Vốn dĩ tôi đến đây cũng là để giúp cho hai người mà.Cậu chủ và cậu Hạo đã ăn gì chưa để tôi chuẩn bị đồ ăn cho hai người."

"Dạ tui con đều ăn hết rồi ông không cần chuẩn bị cho hai đứa con đâu."

"Vậy cậu chủ và cậu Hạo hãy đánh răng rữa mặt và đi ngủ đi.Mai tôi sẽ bắt đầu huấn luyện cho hai người."

Nghe lời ông ấy chúng tôi cũng đánh răng rữa mặt và đi ngủ.

"Đúng là hổ phụ sinh hổ tử.Khi chất rất giống thiếu gia hồi xưa!"


Thoáng chốc trời cũng đã sáng.

"Cậu chủ và cậu Hạo đã dậy rồi sao?Đánh răng và rữa mặt đi.Tôi sẽ bắt đầu huấn luyện cho hai người."

Thấy vậy thằng Hạo liền ngạc nhiên.

"Sớm vậy sao mới 3h sáng thôi mà!"

"Để các cậu sớm mạnh hơn nữa tôi chỉ còn cách này mà thôi.Các cậu đánh răng tôi sẽ chờ hai người."

Sau khi đánh răng xong.Ông ấy đã bắt đầu buổi huấn luyện đầu cho chúng tôi.Thật sự là nó như cực hình vậy....Cuối cùng cũng kết thúc rồi.

"Hết giờ rồi chúng ta dừng ở đây thôi.Hai người đi rửa lại người đi.Tôi đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho hai cậu."

Tôi và thằng Hạo khập khiễng lê từng bước chân nặng nề bước vào nhà tắm.

"Ôi kinh khủng thật tao nghĩ là nó nhẹ nhàng thôi chứ.Mệt chết đi được.Không ngờ những người lính hồi xưa được lại được huấn luyện như vậy.Thật sự là rất đáng nể."

Tôi nhìn nó với vẻ mặt đồng cảm.

"Thôi tắm nhanh đi.Ăn sáng rồi còn đi học."

Tôi và nó ăn xong thì cũng đi tới trường.Khi trên đường tới trường thì tôi đã nhìn thấy khung cảnh khiến tôi vô cùng bực mình.

Tên Hoài Sở cùng với một đám nam đang vây lấy Trà My.Tay hắn vẫn đang túm lấy tay của cô ấy một cách thô bạo.

"Trà My à tôi đã nói rồi cậu nghĩ sẽ chạy được tôi à.Tôi chỉ cần muốn thì cậu có chạy đằng trời cũng không thoát được."

"Buông ta ra! Ta không muốn nhìn thấy loại người như ngươi."

Vừa nói cô ấy vừa nhìn hắn ta với ánh mắt đầy sự lạnh lùng.

Ánh mắt cô ấy lạnh như băng.Khiến ai nhìn vô cũng cảm thấy một cái lạnh tới thấu xương.Đây là lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm khác của Trà My.Khi cô ấy lạnh lùng nhìn rất khác với cô ấy khi bình thường.Tôi vốn chỉ nghĩ cô ấy là một cô nàng nhút nhát bình thường và rất là dễ khóc.Nhưng có vẻ tôi đã nhầm.Có vẻ tôi vẫn chưa hoàn toàn biết hết về cô ấy.

"Trà My à nếu cậu ngoan ngoãn nghe theo tôi.Thì biết đâu tôi sẽ còn chiếu cố cho ba cậu.còn nếu không thì cậu biết ba cậu sẽ như thế nào rối đấy...Ha Ha!"

"Ngươi dám...."

Lời đang muốn nói ra thì lại không thể nói được gì.Cô ấy giờ không còn là sự lạnh lùng mà thay vào đó là một sự thất thần.

Nếu như Diệp Thiên có thể ở đây để cứu được tôi thì tốt biết mấy.Nhưng không được nếu cậu ấy bị hắn ta nhắm vào thì sao.Không thể vì tôi mà để gia đình cậu ấy bị liên lụy được.

"Nghe lời như vậy có phải tốt hơn không.Biết điều từ trước thì đại thiếu gia đỡ phải tốn sức không."

Ngay lúc này thì một cú đấm giáng thẳng vào mặt hắn ta.Khiến hắn ta bay thẳng ra xa.


"Đáng ra tao phải xử mày từ lúc đầu. Khi tao mới gặp mặt mày mới đúng.Dám đụng vào cô gái của tao.ĐÚNG LÀ CHÓ VẪN KHÔNG QUÊN ĐƯỢC TẬT ĂN PHÂN!"

Sau khi văng ra xa.Hắn ta choáng váng nhìn về phía tôi.

"Mẹ con chó này mày biết bố mày là ai không?Dám đánh lão tử mày muốn chết đúng không.Nay tao không xin hai cái chân chó của mày tao không phải là Hoài sở!"

Thấy tôi như vậy cố ấy lo lắng ôm lấy cánh tay tôi.

"Cậu đang làm gì vậy hả Diệp Thiên.Cậu biết hắn ta là ai không?Vì tôi mà làm như vậy có đáng không?"

Vừa nói cô ấy vừa khóc nứt nở ôm lấy lưng tôi.

"Tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm cho việc này.Hoài Sở tôi chỉ mong cậu tha cho cậu ấy một lần.Cậu ấy không nên bị dính vào chuyện này.Nếu cậu tha cho cậu ấy tôi sẽ trở thành người của cậu.Còn nếu ngươi mà đụng vào cậu ấy một sợi tóc, thì cho dù ta có chết ta cũng sẽ luôn hận ngươi."

Tôi nhìn cô gái tôi yêu đang đứng trước mặt tôi, ra sức bảo vệ cho tôi.Không tiết cả bản thân của mình.Mà lòng tôi sao chua xót đến kỳ lạ.

Đời này anh sẽ không bao giờ để mất em đâu.Cô gái của anh

"Cái con đĩ điếm này.Mày bị đặt ra điều kiện với tao nữa à.Đại thiếu gia này thứ gì muốn có mà không có hả.Cho dù tao có giết nó thì mày làm được gì tao hả?THẰNG CHA MÀY CÒN ĐANG TRONG LÒNG BÀN TAY CỦA TAO ĐÓ! tao muốn gia đình mày phá sản chỉ trong một nốt nhạc mà thôi.Ha Ha!"

Tôi nhìn Trà My một cách đầy trìu mến.

"Chuyện này cứ để tớ lo.cậu nhớ đứng sau lưng tớ.Hãy luôn nhớ rằng dù trời có trời có sập xuống thì Diệp Thiên này sẽ luôn đỡ cho cậu!"

Sau đó tôi quay mặt nhìn về hắn ta một cách đầy phẫn nộ.

"Tao cho mày 1 phút suy nghĩ.MÀY MUỐN ĐƯỢC CHẾT NHƯ THẾ NÀO!"

"Ha Ha sức mày mà cũng đòi ăn được tao à! Bọn bây đâu,lên đập hắn ta một trận cho tao."

Sau khi kêu xong thì vẫn không thấy bóng dáng ai bước lên.

"Mấy con chó kia không nghe tao nói cái gì à! "


Khi quay qua nhìn thì hắn ta sốc trước cảnh tượng mà hắn nhìn thấy.Đó chính là toàn bộ đàn em của hắn đều nằm đo đất cả và Trần Hạo đang ngồi trên đống tụi nó.

"Haizz, đám đàn em mày yếu thật đấy chả bù để gãi ngứa cho tao nữa!Chuyện còn lại tao để mày xử lý đó Diệp Thiên."

Nói xong thằng Hạo cũng quay người rời đi.

"Ok cút đi em."

"Giờ thì hết 1 phút rồi!Mày đã suy nghĩ ra mình nên chết như thế nào chưa?

Sau đó tôi không để hắn ta kịp trả lời mà lao thẳng về phía hắn.Khi hắn kịp nhận ra vấn đề thì toàn bộ cơ thể hắn ta đã bầm tím cả rồi. Vài cái xương còn gãy nghe tiếng rôm rốt rất to.

Lúc này tôi quay về phía Trà My.Nở một nụ cười với cô ấy.

"Đi thôi Trà My!Tớ đưa cậu về trường."

"Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình đấy.Hi sinh cho mình như vậy liệu có đáng không?"

Tôi nhìn Trà My rồi nở một nụ cười.

"Rất đáng!"




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương