Bạn Gái Tôi Là Giáo Viên Chủ Nhiệm
-
Chương 7
Triệu Gia Mẫn nhận được một tấm thiệp cưới đỏ đỏ.
Tóm lại là nàng thật sự không cần tôi nữa rồi...
Vẫn cười vui vẻ nhận lấy thiệp cưới, mở ra, tầm mắt dừng lại ở cột tên cô dâu, nhìn chăm chú hồi lâu, mãi cho đến khi cảm thấy cái tên trước mắt này trở lên có chút xa lạ mới thu hồi tầm mắt, ngón tay cái ở phía trên nhiều lần vuốt nhẹ. Rốt cục vẫn đợi được ngày đó ... Tôi còn tưởng rằng phải rất lâu nữa... Không nghĩ tới nhanh như vậy đã đến rồi...
Bên cạnh là cột viết tên chú rể tương xứng, trong đầu hiện lên dáng vẻ hắn, lại tưởng tượng bộ dạng hắn và Cúc Tịnh Y một thân áo cưới thuần khiết đứng chung một chỗ .
Khóe miệng nặn ra một tia cười trào phúng ánh mắt lại không thể tránh khỏi mơ hồ.
[ là tối hôm qua ngủ không ngon đi, cho tới hiện tại làm một "giấc mộng ban ngày."]
Nhớ mang máng mấy năm trước, thời điểm còn ở trong nhóm lúc Tổng Tuyển, thời gian nhanh như vậy, 3 tháng 7 so với quá khứ có chút khác biệt không nhỏ.
Vẫn là Tổng Tuyển.
Triệu Gia Mẫn đoạt được hạng nhất vương tọa, hợp tình hợp lý, bất ngờ.
Đêm đó là một đêm quan trọng.
Phòng 317 Triệu Gia Mẫn tự mình thu thập đồ đạc trước 12 giờ đi tới sát vách phòng 316 .
Cúc Tịnh Y đang ở trong phòng khổ sở, nghe được ngoài cửa có tiếng gõ cửa đều đặn, lau đi nước mắt khôi phục bình thường đi ra mở cửa.
"Triệu Gia Mẫn... " đang nhìn đến người trước mặt nhất thời Cúc Tịnh Y ngẩn người, trong mắt loé lên một tia mừng rỡ khó phát hiện.
Triệu Gia Mẫn liếc mắt thì thấy Cúc Tịnh Y vành mắt ửng đỏ, tiến vào trong phòng đóng cửa lại thuận lợi ôm lấy Cúc Tịnh Y "Đau lòng thì khóc lên, chị phải biết, ở trong lòng em, mặc kệ thế nào, chị vĩnh viễn là người duy nhất . "
Hai người vô thanh vô tức ôm ấp rất lâu, làm không khí xung quanh dường như lắng đọng lại vô cũng yên tĩnh.
"Cúc Tịnh Y, em thật sự rất muốn bảo vệ chị, em có lẽ đã điên rồi, mỗi tác động của chị đều làm em bận tâm, lòng em như vậy đó, dường như sự chú ý của em hoàn toàn không có cách nào từ trên người chị dời đi, em giống như... đã yêu chị . " Triệu Gia Mẫn đột nhiên mở miệng.
Cúc Tịnh Y nở nụ cười, nàng ôm Triệu Gia Mẫn thật chặt, nặn nặn sau lưng Triệu Gia Mẫn "Triệu Gia Mẫn, chờ em trưởng thành nói sau đi, chị cũng không muốn bị người nói lừa bán thiếu nữ vị thành niên. "
Điện thoại đột nhiên vang lên, Triệu Gia Mẫn một lần nữa khép lại thiệp cưới phóng tới một bên tiếp nhận cuộc điện thoại.
Nàng không hề liếc mắt nhìn lên.
"Wei, savo... " âm thanh đối diện hết sức quen thuộc.
"Manh papa. " Triệu Gia Mẫn nhẹ giọng hô.
"Thiệp cưới... Nhận được được rồi. " người đối diện âm thanh vô cùng cẩn thận từng li từng tí một, như đang sợ sơ ý một chút sẽ chọc vào nỗi đau của Triệu Gia Mẫn .
Triệu Gia Mẫn liếc nhìn thiệp cưới màu đỏ đặt trên khay trà cười cười "Nhận được, không cần lo lắng cho con, con rất tốt. "
Con rất tốt...
Tốt chỗ nào vậy?
Nhìn Cúc Tịnh Y kết hôn rất tốt sao? Làm sao có thể chứ? Triệu Gia Mẫn, con đang làm trò à? Cúc Tịnh Y kết hôn đó, đối tượng không phải là con, con rất tốt? Con chỗ nào tốt? Con đúng là bướng bỉnh, rõ ràng lòng rất đau ... Chỉ là... Cúc Tịnh Y cô ấy hạnh phúc là tốt rồi, cô ấy hạnh phúc. . . Là tốt rồi .
Đối diện yên lặng một lúc "Ừm, chuyện kia... Ngày đó cha sẽ đến đón con " Đới Manh không ngừng khuyên nhủ Triệu Gia Mẫn.
"Được. "
Cúp điện thoại, phát hiện nhận được một tin nhắn mới.
Là một số điện thoại lạ hoắc gửi tới: "Em hẳn sẽ đến".
Đừng có mơ nữa, là Cúc Tịnh Y.
Mở tin nhắn ra, click khung chat: "Sẽ, Chị kết hôn làm sao em có thể vắng đây, em nhất định phải đi, dù sao..."
Bất tri bất giác càng càng viết càng dài, một đoạn văn thật dài, ngẩn người, ngón tay cái chậm rãi di đến nút xóa, do dự một chút sau ấn xuống.
"Sẽ, nhất định sẽ đi".
Rõ ràng là câu trả lời đơn giản nhưng nghĩ tới nghĩ lui cắt bỏ thật nhiều thứ.
Click gửi đi, trong lòng một trận buồn bực.
Chỉ chốc lát đã thu được hồi âm: Ừ.
Một từ đơn giản Triệu Gia Mẫn liên tục nhiều lần nhìn, rất nhiều lần, suy nghĩ một chút có hay không nên đáp lại gì đó, cuối cùng chỉ là đóng điện thoại lại.
...
Tháng sau rất nhanh đã đến.
Triệu Gia Mẫn đứng trước gương trong phòng nhiều lần thử quần áo.
Không thể mất mặt được... Bất kể như thế nào, đến để cho nàng biết mình sống rất tốt, thật sự rất tốt, tốt giống như chưa từng cùng nàng ly biệt.
Cuối cùng chỉ là thay một bộ đồ mua sẵn thế nhưng lại không có mặc âu phục.
Mấy ngày trước đi cắt tóc mái, tóc mái tùy ý vén lên trước trán, đuôi tóc cũng xõa trên vai, tiện thể đeo lên cặp kính mát vì ngày hôm qua ngủ không ngon mà lưu lại viền mắt đen.
Đới Manh ở dưới lầu đợi đã lâu, vội vội vàng vàng đi xuống lầu, cách đó không xa đỗ một chiếc Maserati, Triệu Gia Mẫn đi tới nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ xe.
Ghế phụ xe ngồi là một người vô cùng quen thuộc .
"savo! " Mạc Hàn quay cửa xe xuống hưng phấn hô lên.
"Lên xe trước đi. " Đới Manh liếc nhìn Triệu Gia Mẫn, khóe miệng hơi nhếch lên.
Triệu Gia Mẫn gật đầu kéo mở cửa xe, lên xe.
"Căng thẳng sao? " Đới Manh vừa chuẩn bị khởi động xe vừa nhìn gương trong xe .
Triệu Gia Mẫn nhìn Đới Manh "Vâng... Vẫn rất tốt. " nói xong thì cúi đầu không tiếp tục nói nữa.
Mạc Hàn thấy thế vỗ xuống ghế Đới Manh làm bộ thật là ồn ào : "Nhanh lên một chút lái xe đi, tôi cũng không muốn đến muộn đâu! "
"Được được được. " Đới Manh vừa nói vừa giẫm chân ga hướng về trước phóng đi.
Hai người thỉnh thoảng xuyên thấu qua gương trong xe nhìn Triệu Gia Mẫn lại tùy ý nói vài câu cho dịu đi bầu không khí nhàm chán.
Địa địa điểm diễn ra hôn lễ ở vùng ngoại ô.
Vừa đến chỗ cần đến Triệu Gia Mẫn ngay lập tức xuống xe, vừa vặn đụng phải Từ Tử Hiên đi nhờ xe, lại từ trên xe xuống hai ngườiLý Nghệ Đồng và Vạn Lệ Na.
"savo! Đã lâu không gặp ha! " Lý Nghệ Đồng hướng phía Triệu Gia Mẫn phất tay, trên mặt giương lên nụ cười.
"Không nghĩ tới người như vậy lại sớm nhất được gả đi. " Lý Nghệ Đồng vừa nói thầm vừa cùng Từ Tử Hiên và Vạn Lệ Na đi về phía lễ đường.
Người đến cũng không nhiều, nhưng đến hầu như đều là bạn cũ.
Lập tức nhìn thấy người bị nắm lấy tai dùng lực kéo cùng với Phùng Tân Đóa đứng bên cạnh cười ôn hòa, còn có bên cạnh Hoàng Đình Đình và một đám người nữa.
"Đình Đình! Đình Đình! Cứu mạng với! Đại ca đánh người rồi! " Tằng Diễm Phân liều mạng muốn kéo lại quần áo Hoàng Đình Đình .
"Tằng Diễm Phân! Gọi cưng còn dám mắng lại! " đại ca bám vào véo lấy cái tai không tha.
Hoàng Đình Đình cực lực lui về phía sau né tránh nanh vuốt khỏi tai mình.
Không ngờ tới Lý Nghệ Đồng vừa vặn cúi đầu từ sau lưng đi qua Hoàng Đình Đình , Hoàng Đình Đình sơ ý một chút vấp phải Lý Nghệ Đồng, Lý Nghệ Đồng nhanh chóng ôm được Hoàng Đình Đình.
"Cưng xem! Cưng đều đem Đình Đình làm ngã chổng vó. " đại ca buông tha cái tai.
Phùng Tân Đóa cũng đi lên muốn nhìn xem Hoàng Đình Đình có bị sao không.
"Không có sao chứ. " Lý Nghệ Đồng chờ Hoàng Đình Đình đứng vững mới buông hoàn toàn bả vai nàng ra.
Hoàng Đình Đình cúi đầu vung vung tay "Không có chuyện gì không có chuyện gì. "
"Đình Đình chị không khỏe thì phải. "
Hoàng Đình Đình vẫn vung vung tay, Lý Nghệ Đồng liếc nhìn Hoàng Đình Đình sau đó đi sang bên Từ Tử Hiên và Vạn Lệ Na .
Hoàng Đình Đình cũng liếc nhìn cái bóng sau lưng Lý Nghệ Đồng mím mím miệng đổi nụ cười quay về phía đại ca của bọn họ.
Cần gì phải như vậy chứ. . .
Triệu Gia Mẫn vừa nhìn Lý Nghệ Đồng lại nhìn Hoàng Đình Đình mỉm cười một mình sau đó tiếp tục làm cái bóng đèn yên lặng.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook