Bạn Gái Tôi Là Giáo Viên Chủ Nhiệm
-
Chương 3
Một buổi tối nào đó.
Tôi tắm xong đi ra, nhìn thấy Cúc Tịnh Y ngồi trên bàn, trước mặt còn có chồng sách giáo khoa.
Tôi "bé ngoan" bò lên giường nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng.
Cũng không biết nhìn bao lâu, Cúc Tịnh Y ngáp một cái xoay người nhìn thấy tôi mệt mỏi sắp ngủ, khẽ cười một tiếng nói "Em làm sao còn chưa ngủ? Ngày mai đi học đó "
Tôi dùng sức lắc đầu "Không muốn, em phải đợi chị ngủ. "
"Chị còn thức tiếp, nhanh ngủ đi, lát nữa làm xong giáo án sẽ đi ngủ. " Cúc Tịnh Y nói.
Tôi bĩu môi, vén chăn lên bò đến bên giường, dùng tay kéo trụ ống tay áo của nàng "Ai nha ~ ngủ ngủ, không làm giáo án. "
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm máy tính, mặt khác bàn tay vẫn không rời khỏi chuột máy tính : "Đi ngủ đi ngủ, em làm sao lại làm nũng như thế đây "
Tôi hừ một tiếng rồi giận dỗi lần nữa nằm lại trên giường cầm điện thoại bên cạnh cho Cúc Tịnh Y xem tin nhắn.
Di động Cúc Tịnh Y đổ chuông vang lên, tôi cầm điện thoại đưa ra ngoài.
Không được. Phải tắt máy đi, tôi nhìn nàng lại để điện thoại xuống.
Không được! Buồn ngủ.
Điện thoại Cúc Tịnh Y lại vang lên, chỉ thấy nàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn điện thoại rồi lại không để ý tiếp tục nhìn chằm chằm máy tính.
Cúc Tịnh Y cư nhiên lại không để ý tới tôi? !
Tôi nắm điện thoại di động không cam lòng lần thứ hai quyết định đưa cho nàng tiếp tục chat.
Ngủ ngủ
Em buồn ngủ rồi!
Cúc Tịnh Y! Đến ngủ.
Chị không lên với em?
Cúc Tịnh Y!
Chị có để ý tới em hay không ?
Chị tại sao có thể không để ý tới em!
Tôi phát giận!
Chị có tới ngủ hay không?
Ai nha, em sai rồi, chị cũng mau đi ngủ đi.
Cúc Tịnh Y Cúc Tịnh Y Cúc Tịnh Y.
Hừ! Đồ ngốc!
Ha! Chị cứ nhìn máy tính của mình đi nha! Tiểu chú lùn!
Hừ!
Cúc Tịnh Y!
Điện thoại di động Cúc Tịnh Y không ngừng mà phát ra tiếng vang, thế nhưng chính là không quay lại, tôi tức giận tắt điện thoại nằm xuống dùng chăn che đầu lựa chọn không để ý tới Cúc Tịnh Y.
Hừm! Cúc Tịnh Y này, Hừ! Lát nữa không cho chị lên ngủ.
Tôi đem chăn tất cả đều hướng về mình mà lôi kéo, xem Cúc Tịnh Y làm sao ngủ!
Cũng không biết qua bao lâu, tôi đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
"Em sao lại trẻ con như vậy? " Tôi nghe thấy tiếng bước chân Cúc Tịnh Y.
Cúc Tịnh Y thăm dò tính kéo kéo chăn.
"Ngủ sao? " Cúc Tịnh Y nói.
Tôi nhất thời tỉnh táo kéo căng chăn "Ngủ! "
Cúc Tịnh Y nở nụ cười "Được rồi được rồi, chị lạnh muốn chết rồi. "
Tôi vừa nghe, không được, chờ chút nữa nàng cảm mạo còn không phải là tôi sẽ chăm sóc, cái này không đáng à, tôi vén chăn lên vọt ra chừa một chỗ "Đi vào nhanh lên một chút "
"Còn lạnh. " nàng chúc chúc về phía tôi.
Tôi đưa nàng một cái liếc mắt hừ một tiếng xoay người ngủ.
Chỉ cảm thấy nàng hướng tôi chen chen sau đó đưa tay kéo y phục của tôi "Lạnh chết rồi Triệu Gia Mẫn, ai nha, lạnh quá à, chị muốn cảm mạo, ai nha, làm sao bây giờ ~. "
Tôi bất đắc dĩ xoay người nhìn thấy khuôn mặt nàng đang tràn đầy ý cười như vậy.
Đưa tay ôm chầm eo nàng, nàng cười ôm lấy tôi đem đầu chôn trong ngực tôi "Bây giờ không lạnh. "
Tôi hừ một tiếng, một lần cuối cùng! Lần sau tôi chắc chắn sẽ không nhanh tha thứ cho nàng như vậy !
Cuối tuần.
Hiếm thấy bài tập không nhiều lắm, Cúc Tịnh Y nói muốn đi ăn lẩu sau đó bị tôi mắng một trận, tôi nói "Lẩu ăn có gì ngon, không tiền đồ! " nàng không cam lòng phản bác tôi "Vậy em nói ăn cái gì mới ngon! "
Tôi cười lạnh một tiếng, một mặt xem thường nói :"Thịt nướng. "
Cuối cùng.
Tôi và nàng chỉ ở trong nhà ăn mì...
Ăn mì xong, tôi và nàng đi dạo trên đường.
"Triệu Gia Mẫn, không khí có phải có chút lạnh không, chúng ta đi mua quần áo đi. " đi được một nửa nàng nói.
Tôi nhìn nàng, suy nghĩ một chút, là nên thu xếp đi mua, không thì quả thật bị lạnh chết.
Ngay sau đó, tôi nắm tay nàng đi vào một tiệm quần áo...
"Triệu Gia Mẫn! "
"Em sai rồi! "
Tôi với nàng ở trên đường vặn vẹo nửa ngày nàng cũng không mua được quần áo thích hợp, bởi vì quần áo nàng chú ý không có cỡ nhỏ như vậy: số đo siêu nhỏ ha ha ha ha ha.
Cuối cùng hai chúng tôi cũng không mua quần áo may sẵn, thật vất vả có thời gian ra ngoài kết quả cái gì cũng không làm, tôi không cam lòng mà!
Nàng nhìn tôi nói "Ai da, thật nhàm chán mà, nếu không đi ăn cơm đi, ăn xong về nhà? "
Tôi bĩu môi "Được rồi, ăn thịt nướng. "
"Được được được, chị dẫn em tới quán ăn mới mở bên kia. " nói xong nàng lôi kéo tôi đi
Không biết là nên cao hứng hay là không cao hứng.
Lại chạm trán Lâm Tư Ý
Lâm Tư Ý, nghe trong lớp một vài kẻ tin tức nhanh nhạy nói :Lâm Tư Ý thích Cúc Tịnh Y.
"Này, Tiểu Cúc, em cũng tới nơi này?" Lâm Tư Ý mới vừa nhìn thấy Cúc Tịnh Y thì vội vàng chào hỏi.
"Chủ nhiệm hảo! " không đợi Cúc Tịnh Y nói chuyện tôi cũng một bước đi lên phía trước ngăn trở Cúc Tịnh Y.
Ha! Để cô với Tiểu Cúc nhà tôi , tôi càng muốn ngăn cản cô.
Lâm Tư Ý nhìn về phía tôi "A, bạn học Triệu Gia Mẫn, em... Một mình em? "
"Không phải, tôi dẫn em ấy đến. " Cúc Tịnh Y kéo tay tôi cùng Lâm Tư Ý cười nói.
"Hai người các em... Thân thích? " Lâm Tư Ý hỏi.
Tôi mới vừa muốn mở miệng Cúc Tịnh Y lại cười nói "Con gái của tôi. "
Tôi nhất thời ngất tại chỗ, cái quái gì đây!
Chỉ thấy Lâm Tư Ý lúng túng cười cười "Đừng đùa, em còn trẻ như vậy, Gia Mẫn đã 18 , làm sao có khả năng là con gái em. "
Cúc Tịnh Y nhíu mày tiếp tục đường hoàng trịnh trọng nói linh tinh "Haizz, em đã hơn 30, chị không biết sao? Khi còn bé không hiểu chuyện, sinh tương đối sớm. "
Lâm Tư Ý sợ hãi nhìn Cúc Tịnh Y "Hóa ra... Ha ha... Chẳng trách, tôi xem em cùng em ấy luôn cùng nhau về nhà, em còn không muốn nói tuổi tác của mình, nguyên lai. . . Hóa ra là như vậy sao, thật là như vậy. "
Cúc Tịnh Y lễ phép gật đầu"Chuyện này..Lâm chủ nhiệm, tôi trước tiên mang Gia Mẫn đi ăn cơm. "
Lâm Tư Ý lúng túng cười gật đầu.
Cúc Tịnh Y mang theo tôi bước nhanh vào thang máy.
Cửa thang máy vừa mở tôi không nhịn được cười :"Chị bệnh thần kinh sao, dọa người ta đến sững sờ. "
Nàng cũng không nhịn được cười : "Nhìn cái vẻ mặt em kìa, ha ha ha ha ha. "
Tôi nhìn nàng cười sắp tắt thở mới kéo nàng "Được rồi được rồi, có buồn cười như vậy sao? thật là. "
Nàng cười nhìn tôi "Ha ha ha ha ha chị ta... Chị ta ha ha ha ha chị ta... Thật... Thật là ngu ngốc. A ha ha ha ha. "
Tôi đập đầu nàng một cái "Người ta thế nhưng là chủ nhiệm lớp, không cẩn thận nói chuyện này cho họ biết, sau đó cô ấy còn đem chuyện này nói cho hiệu trưởng, em xem chị làm sao bây giờ nha. "
Nàng vỗ bỏ tay tôi "Em ngốc sao, ai sẽ tin đây, mà có chi ấy ha ha ha ha chị ấy sẽ tin. "
...
Ngày thứ hai đến trường.
Tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Sáng sớm học Anh Ngữ, Lý lão sư cùng tôi chào hỏi còn lầm bầm : "Thật giống, phải nói cho Đình Đình biết . "
Sau đó trên lớp Số Học là Hoàng lão sư cũng nhìn tôi chằm chằm còn bắt tôi trả lời câu hỏi.
Rốt cục đến tan học.
Tôi và Cúc Tịnh Y đồng thời ra khỏi trường.
"Cúc lão sư, cùng con gái về nhà hả? " một đám lão sư cùng lão sư thể dục lớp chúng tôi tiến tới.
Tôi mới vừa muốn mở miệng phản bác Cúc Tịnh Y đã mở miệng "Đúng vậy, Triệu lão sư, tôi vừa còn nhìn thấy Lục bảo vệ cạnh ai đó đó. "
"Cái gì? tên Lục Đình kia lại dám quyến rũ bạn gái của tôi! Không được, tôi đến đi thu thập cô ta, Cúc lão sư, cô có nhìn thấy Phùng Tân Đóa không? Tôi mang theo cô ấy cùng đi. " Triệu Việt thở phì phò nói.
Cúc Tịnh Y một mặt xem trò vui không cảm xúc nói "A, Phùng lão sư à, tôi vừa còn nhìn thấy ở phòng vẽ tranh đó. "
"Cảm ơn cô, Cúc lão sư tạm biệt nha. " nói xong, Triệu Việt gồng bắp tay đi tìm Phùng Tân Đóa.
"Xem đi, đều tại chị! " Tôi đẩy Cúc Tịnh Y một cái.
Cúc Tịnh Y nhíu nhíu mày than co quắp tay.
Suy ngẫm một chút.
Chuyện này sau này tìm một cơ hội giải thích đi, miễn cưỡng buông tha Cúc Tịnh Y.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook