Bạn Gái Tôi Là Giáo Viên Chủ Nhiệm
-
Chương 17
Tôi và Cúc Tịnh Y lại cãi nhau.
Đúng, lần này là cãi nhau thật sự, mặc dù nói trước đây tôi và Cúc Tịnh Y cũng thường thường cãi nhau, nhưng đúng như Lý Nghệ Đồng từng nói : " Không lấy chia tay làm mục đích cái nhau cũng vì tình cảm sâu đậm. " thế nhưng lần này Cúc Tịnh Y là thật sự tức giận, rất tức giận rất tức giận...
Nguyên nhân cãi nhau với nàng cũng rất đơn giản, nhưng lại thật giống không có đơn giản như vậy.
Nguyên nhân là lần trước tôi bị học muội viết thư cho mình cưỡng hôn, hơn nữa còn bị Cúc Tịnh Y gặp được.
Thật cẩu huyết mà, tôi cũng cảm thấy như vậy, đây rõ ràng là tình tiết trong phim truyền hình trên TV, làm sao lại phát sinh trên người mình đây?
Ngày đó là thứ tư.
Buổi trưa tan học tôi chuẩn bị tới phòng làm việc tìm Cúc Tịnh Y cùng đi ăn cơm trưa, đột nhiên, một nam sinh tới gần nói với tôi Cúc Tịnh Y muốn tìm tôi, nói Cúc Tịnh Y ở ngay phòng ngủ nữ sinh bên kia.
Không nghĩ tới.
Vừa đi tới ký túc xá nữ sinh lại nhìn thấy tiểu học muội kia.
Tiểu học muội kia đem một mặt lờ mờ bức tôi kéo tới nán xe đạp ký túc xá nữ sinh, sau đó tôi đang chuẩn bị hỏi nàng muốn làm gì, thì ....
Đứa nhỏ lôi cổ áo của tôi nhào tới, dưới chân tôi lảo đảo một trận, chỉ lo em nó đem mình đẩy ngã, tôi theo bản năng một cái tay đỡ lấy eo em ấy một cái tay khác nắm lấy cái cột bên cạnh.
Chờ sau khi đứng vững tôi muốn đưa tay đẩy em ấy ra, không nghĩ tới khí lực đứa nhỏ lại rất lớn, đẩy một cái thật mạnh đứa nhỏ ra thì nhìn thấy một người đứng cách đó không xa trên mặt mang theo nụ cười : Cúc Tịnh Y đang nhìn tôi, còn có nam sinh đến gọi tôi đứng bên cạnh.
Tôi đẩy đứa nhỏ kia ra chuẩn bị đi tới tìm Cúc Tịnh Y giải thích, kết quả Cúc Tịnh Y cũng không quay đầu lại mà đi luôn.
Tôi một đường đi theo phía sau nàng muốn kéo nàng, cuối cùng nàng đi vào văn phòng, tôi cũng không tốt tới mức đến trong phòng làm việc tự mình làm bẽ mặt mình, không thể làm gì khác hơn là trở về trong phòng học, một buổi trưa, cơm cũng không được ăn còn chọc Cúc Tịnh Y tức giận.
Mãi cho đến về nhà mới cùng Cúc Tịnh Y nói chuyện.
Cúc Tịnh Y nàng nói : "Lần trước em ấy thổ lộ với em chị cũng đã không nói thêm gì, đó là bởi vì chị tin tưởng em, vì lẽ đó chị đều không có để ở trong lòng, nhưng lmà lần này, em có phải là hơi quá đáng rồi không? "
Tôi mở miệng phản bác : "Cái gì quá đáng? Em không nghĩ tới đứa trẻ kia lại đột nhiên nhào lên, cũng không nghĩ tới chị sẽ ở đó, thế nhưng tại sao chị lại không nghe em giải thích? "
"Cái gì? " Cúc Tịnh Y đột nhiên ngồi thẳng người nhìn tôi, tôi đáy lòng chợt hoảng hốt, ý thức được mình vừa giận thì bắt đầu nói nhảm.
"Không nghĩ tới chị sẽ ở đó, đây mới là trọng điểm phải không? " Cúc Tịnh Y nói.
Thế là tôi và nàng ầm ĩ lên.
Ngày thứ hai nàng tự mình lái xe đi tới trường học, tôi ngồi xe công cộng đi học.
Hai ngày tiếp theo tôi đều không nói chuyện với nàng, ngày thứ ba tôi thật sự là nhịn không được, nghĩ biện pháp đi tìm nàng, đi học khi nàng đặt câu hỏi tôi liền giơ tay ngay, cố ý lượn qua văn phòng nhiều lần, lúc nhìn thấy nàng muốn đi vào tìm nàng lại phát hiện không tìm được lý do.
Nhưng may mắn thay tôi vẫn thật thông minh.
(sự thật thì có lúc nào mà không thông minh >.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook