Bạn Gái Tôi Là Du Côn!
-
Chương 31
Ngồi trên bàn, đối diện với Lăng Lăng, Phong bỗng nói rằng.
- Tôi không ngờ rằng cô Dung lại chọn cô đấy.
Lăng Lăng nhướn mày, đung đưa tờ kịch bản trong tay, đáp.
- Do tôi đẹp.
Phong nghe thế liền bĩu môi, nhướn mày tỏ vẻ khó tin.
- Thật không ? Cô mà đẹp à ?
Lăng Lăng trừng mắt, nói.
- Tất nhiên !
- Đối với người đàn ông khác thì có thể cô sẽ đẹp trong mắt họ ... Nhưng còn tôi thì khác ...
Lăng Lăng tròn mắt, nhích người về phía anh một tí rồi hỏi.
- Thế đối với anh thì sao ?
Bỗng Phong chồm thẳng người về phía nó, khiến nó bất ngờ đến phát điên. Cự li của anh bây giờ đang rất gần nó, chỉ cần nó nhích đầu về phía trước một tí thôi, thì có lẽ môi hai người sẽ chạm vào nhau ...
Nhưng mà sao lúc này, nó bỗng thấy Phong đẹp đến lạ thường. Một vẻ đẹp đầy mê hoặc, khiến nó không thể nào rời mắt được.
Và rồi anh đem đôi mắt màu đen huyền bí ấy nhìn sâu vào đồng tử của nó, sau đó trầm giọng nói.
- Đối với tôi thì ... cô xinh ... vừa đủ xinh để khiến tôi xao xuyến ...
Rồi xong !! Lăng Lăng đi đời luôn rồi ... Không chống cự lại nổi luôn, tim nó đập lớn như tiếng trống vậy, còn chân tay nó run lên từng hồi. Chưa bao giờ nó trải qua cảm giác này cả, tâm trạng của nó lúc này thật ... không thể tả được luôn !!
Nó đứng hình vài giây, định nói với anh gì đó nhưng lại bị anh cướp lời.
- Lời thoại trong kịch bản của cô Dung diệu kỳ thật đấy ! Nó khiến cô đỏ hết cả mặt lên luôn rồi kìa.
Lăng Lăng tức điên người, còn anh thì nở môi cười thành tiếng. Đúng thật là Ngô Nại Phong đáng tội chết mà !! Làm nó vừa quê, vừa xấu hổ đến phát điên lên.
- Anh đi chết đi !
Dứt câu, nó đứng bật dậy rồi hậm hực bỏ đi.
Phong vừa thấy có lỗi, vừa thấy tức cười với vẻ mặt ban nãy của nó, nên anh rối rít chạy theo. Cố kìm giọng lại mà nói với nó.
- Lăng ! Đợi tôi với ! Nè ! Dương Tử ...
- Lăng Lăng ! Dương Dương với con Diễm xảy ra chuyện lớn rồi !
Bỗng từ phía xa, Tiểu My hốt hoảng chạy lại rồi nói với nó.
Lăng Lăng nghe thế mặt liền biến sắc, sau đó lập tức đi theo Tiểu My.
Vừa đến hành lang khu vệ sinh nữ, thì nó liền trông thấy một đám học sinh bu đông kín mít. Vẻ mặt lúc nãy của nó đã trông rất đáng sợ rồi, giờ lại còn sắc bén và đáng sợ hơn nữa.
Lăng Lăng chau chặt đôi mày, sau đó đẩy đám học sinh đó ra và chen vào.
Vừa nhìn thấy Lăng Lăng xuất hiện, Thuỵ An mặt mày cau có kể sự tình cho bạn nghe.- Con Diễm kiếm chuyện với Dương Dương trước, mày biết rồi đó, tính con Dương lúc nào cũng dễ kích động như vậy, nên nó ra tay đánh con Diễm trước luôn.
Lăng Lăng hiểu sơ được tình hình rồi, sau đó nó khẽ chau đôi mày lại rồi đưa mắt nhìn về phía trước.
Nó trông thấy Dương Dương hì hục đánh nhau với con Diễm trước mặt mà thái độ của nó cũng chẳng mấy ngạc nhiên cho lắm. Chỉ tiến lại vài bước rồi gọi tên con nọng.
- Dương Dương.
Nghe thấy tiếng gọi của Đại tỷ thân yêu, con nọng bỗng dừng tay lại, rồi sau đó thả con Diễm ra, tiến lại chỗ Lăng Lăng và nói.
- Nó nói mẹ mày làm gái, mẹ mày cặp kè với trai trẻ, mẹ mày đút tiền vào đây cho mày học, chứ mày cũng chẳng phải là vì học giỏi nên được vào. Nó bảo mày không xứng để làm bạn với tao, càng không xứng đáng được học ở ngôi trường danh tiếng này. Tao tức ! Nên tao đánh nó !
Ôi Dương Dương đúng thật là đệ tử tốt nhất ở trên đời. Đánh nhau với kẻ khác chỉ vì kẻ đó xúc phạm đến Đại tỷ của mình. Còn đâu một đệ tử trung thành và đáng yêu như Dương Dương nữa cơ chứ.
Thế nhưng khi nghe Dương Dương nói vậy, Lăng Lăng không những không cảm thấy vui trong lòng, mà nó còn bực mình và cảm thấy khó chịu nữa.
Thế rồi Lăng Lăng đi qua mặt Dương Dương và không nói lấy lời nào, nó chỉ sải chân và bước lại gần con Diễm kia.
Lăng Lăng giương đôi mắt sắc bén đầy dữ tợn của mình nhìn thẳng vào mắt con Diễm, sau đó trầm giọng nói.
- Mày muốn gì ?
Con Diễm khẽ nhếch môi cười đểu, vẻ mặt nghênh nghênh lên của nó lúc này trông thật muốn đấm cho một phát.
- Tao nói không đúng sao ? Mẹ mày là con điếm, mẹ mày ...
Phập !!
Chưa kịp nói hết câu thì cô ta đã bị Lăng Lăng đấm thẳng vào mặt một cái, lực mạnh đến nổi khiến cho cô ta loạng choạng và ngã nhào xuống đất.
Chưa hết tức giận, Lăng Lăng lại tiếp tục ngồi đè lên người của cô ta rồi ra sức đấm vào mặt vài cái liền.
Mọi người ai cũng đều giương to cả mắt lên mà nhìn Dương Tử Lăng, nhưng cũng chẳng có ai dám tiến lại ngăn cản hay nói bất cứ câu gì. Đám Thuỵ An lại càng không thể làm gì trong tình huống này, nên họ cũng chỉ biết đứng ở ngoài, xiết chặt tay lại và dõi theo Lăng Lăng.
Và rồi Lăng Lăng dừng tay lại, nhưng sau đó nó lại túm lấy cổ áo của con Diễm, rồi thở hì hục, giận dữ nói với cô ta.
- Tao đã cảnh báo mày một lần rồi, đụng đến tao thì không sao, nhưng đụng đến mẹ tao thì ... mày chết chắc !
Phập !!
Lăng Lăng lại nện thẳng tay vào mặt của con Diễm thêm lần nữa, rồi sau đó lại tiếp tục tấn công, lấy hết cơn giận dữ trong lòng mình ra và trút lên người của cô ta. Nhưng rồi từ trong đám đông, bỗng xuất hiện một giọng nói trầm ấm và thân quen, vang vọng khắp mọi nơi.
- Lăng Lăng !
- ...
- Lăng Lăng ! Dừng tay lại !
Mặc cho người đó có khuyên can, Lăng Lăng vẫn không dừng tay lại, thậm chí nó còn ra sức tấn công mạnh hơn nữa, nó bỏ ngoài tai hết mọi thứ xung quanh và tiếp tục công việc của mình.
Còn người kia thì vẫn không ngừng gọi lớn tên của nó, mặc cho nó có nghe hay là không, anh vẫn muốn khuyên ngăn nó lại.
- Dương Tử Lăng !! Tôi bảo cô dừng tay lại !!
- ...
- Lăng Lăng !!!!
Giọng anh lớn đến mức khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều phải im lặng. Và rồi khi nghe được giọng nói đó, Lăng Lăng cuối cùng cũng dừng tay lại ...
Nó khẽ xoay đầu lại và nhìn về phía đám đông thì thấy Ngô Nại Phong đang đứng đó ... Anh đang đứng đó và nhìn nó bằng ánh mắt vô cùng hoảng hốt ...
Giây phút đó con tim nó như muốn chết lặng đi, bao nhiêu nỗi giận dữ trong lòng nó lúc này bỗng chốc cũng tan biến, thay vào đó là sự hoang mang lên đến cực độ ...
Nó đã quên đi sự hiện diện của anh, không ngờ rằng anh đã đi theo nó đến đây, và cũng không ngờ rằng anh đã trông thấy cảnh này ...
Vậy là hết rồi ... Một hình tượng Dương Tử Lăng dịu dàng và dễ thương mà nó cố bảo vệ cho đến ngày hôm nay đã vỡ tan tành mất rồi.
Giờ trong mắt Phong ... nó chỉ là một Dương Tử Lăng cọc tích, hay đánh nhau ... và là một đứa du côn mà anh không bao giờ muốn ở bên cạnh ...
Giá như mọi chuyện lúc này ... như chưa từng xảy ra ...
- Tôi không ngờ rằng cô Dung lại chọn cô đấy.
Lăng Lăng nhướn mày, đung đưa tờ kịch bản trong tay, đáp.
- Do tôi đẹp.
Phong nghe thế liền bĩu môi, nhướn mày tỏ vẻ khó tin.
- Thật không ? Cô mà đẹp à ?
Lăng Lăng trừng mắt, nói.
- Tất nhiên !
- Đối với người đàn ông khác thì có thể cô sẽ đẹp trong mắt họ ... Nhưng còn tôi thì khác ...
Lăng Lăng tròn mắt, nhích người về phía anh một tí rồi hỏi.
- Thế đối với anh thì sao ?
Bỗng Phong chồm thẳng người về phía nó, khiến nó bất ngờ đến phát điên. Cự li của anh bây giờ đang rất gần nó, chỉ cần nó nhích đầu về phía trước một tí thôi, thì có lẽ môi hai người sẽ chạm vào nhau ...
Nhưng mà sao lúc này, nó bỗng thấy Phong đẹp đến lạ thường. Một vẻ đẹp đầy mê hoặc, khiến nó không thể nào rời mắt được.
Và rồi anh đem đôi mắt màu đen huyền bí ấy nhìn sâu vào đồng tử của nó, sau đó trầm giọng nói.
- Đối với tôi thì ... cô xinh ... vừa đủ xinh để khiến tôi xao xuyến ...
Rồi xong !! Lăng Lăng đi đời luôn rồi ... Không chống cự lại nổi luôn, tim nó đập lớn như tiếng trống vậy, còn chân tay nó run lên từng hồi. Chưa bao giờ nó trải qua cảm giác này cả, tâm trạng của nó lúc này thật ... không thể tả được luôn !!
Nó đứng hình vài giây, định nói với anh gì đó nhưng lại bị anh cướp lời.
- Lời thoại trong kịch bản của cô Dung diệu kỳ thật đấy ! Nó khiến cô đỏ hết cả mặt lên luôn rồi kìa.
Lăng Lăng tức điên người, còn anh thì nở môi cười thành tiếng. Đúng thật là Ngô Nại Phong đáng tội chết mà !! Làm nó vừa quê, vừa xấu hổ đến phát điên lên.
- Anh đi chết đi !
Dứt câu, nó đứng bật dậy rồi hậm hực bỏ đi.
Phong vừa thấy có lỗi, vừa thấy tức cười với vẻ mặt ban nãy của nó, nên anh rối rít chạy theo. Cố kìm giọng lại mà nói với nó.
- Lăng ! Đợi tôi với ! Nè ! Dương Tử ...
- Lăng Lăng ! Dương Dương với con Diễm xảy ra chuyện lớn rồi !
Bỗng từ phía xa, Tiểu My hốt hoảng chạy lại rồi nói với nó.
Lăng Lăng nghe thế mặt liền biến sắc, sau đó lập tức đi theo Tiểu My.
Vừa đến hành lang khu vệ sinh nữ, thì nó liền trông thấy một đám học sinh bu đông kín mít. Vẻ mặt lúc nãy của nó đã trông rất đáng sợ rồi, giờ lại còn sắc bén và đáng sợ hơn nữa.
Lăng Lăng chau chặt đôi mày, sau đó đẩy đám học sinh đó ra và chen vào.
Vừa nhìn thấy Lăng Lăng xuất hiện, Thuỵ An mặt mày cau có kể sự tình cho bạn nghe.- Con Diễm kiếm chuyện với Dương Dương trước, mày biết rồi đó, tính con Dương lúc nào cũng dễ kích động như vậy, nên nó ra tay đánh con Diễm trước luôn.
Lăng Lăng hiểu sơ được tình hình rồi, sau đó nó khẽ chau đôi mày lại rồi đưa mắt nhìn về phía trước.
Nó trông thấy Dương Dương hì hục đánh nhau với con Diễm trước mặt mà thái độ của nó cũng chẳng mấy ngạc nhiên cho lắm. Chỉ tiến lại vài bước rồi gọi tên con nọng.
- Dương Dương.
Nghe thấy tiếng gọi của Đại tỷ thân yêu, con nọng bỗng dừng tay lại, rồi sau đó thả con Diễm ra, tiến lại chỗ Lăng Lăng và nói.
- Nó nói mẹ mày làm gái, mẹ mày cặp kè với trai trẻ, mẹ mày đút tiền vào đây cho mày học, chứ mày cũng chẳng phải là vì học giỏi nên được vào. Nó bảo mày không xứng để làm bạn với tao, càng không xứng đáng được học ở ngôi trường danh tiếng này. Tao tức ! Nên tao đánh nó !
Ôi Dương Dương đúng thật là đệ tử tốt nhất ở trên đời. Đánh nhau với kẻ khác chỉ vì kẻ đó xúc phạm đến Đại tỷ của mình. Còn đâu một đệ tử trung thành và đáng yêu như Dương Dương nữa cơ chứ.
Thế nhưng khi nghe Dương Dương nói vậy, Lăng Lăng không những không cảm thấy vui trong lòng, mà nó còn bực mình và cảm thấy khó chịu nữa.
Thế rồi Lăng Lăng đi qua mặt Dương Dương và không nói lấy lời nào, nó chỉ sải chân và bước lại gần con Diễm kia.
Lăng Lăng giương đôi mắt sắc bén đầy dữ tợn của mình nhìn thẳng vào mắt con Diễm, sau đó trầm giọng nói.
- Mày muốn gì ?
Con Diễm khẽ nhếch môi cười đểu, vẻ mặt nghênh nghênh lên của nó lúc này trông thật muốn đấm cho một phát.
- Tao nói không đúng sao ? Mẹ mày là con điếm, mẹ mày ...
Phập !!
Chưa kịp nói hết câu thì cô ta đã bị Lăng Lăng đấm thẳng vào mặt một cái, lực mạnh đến nổi khiến cho cô ta loạng choạng và ngã nhào xuống đất.
Chưa hết tức giận, Lăng Lăng lại tiếp tục ngồi đè lên người của cô ta rồi ra sức đấm vào mặt vài cái liền.
Mọi người ai cũng đều giương to cả mắt lên mà nhìn Dương Tử Lăng, nhưng cũng chẳng có ai dám tiến lại ngăn cản hay nói bất cứ câu gì. Đám Thuỵ An lại càng không thể làm gì trong tình huống này, nên họ cũng chỉ biết đứng ở ngoài, xiết chặt tay lại và dõi theo Lăng Lăng.
Và rồi Lăng Lăng dừng tay lại, nhưng sau đó nó lại túm lấy cổ áo của con Diễm, rồi thở hì hục, giận dữ nói với cô ta.
- Tao đã cảnh báo mày một lần rồi, đụng đến tao thì không sao, nhưng đụng đến mẹ tao thì ... mày chết chắc !
Phập !!
Lăng Lăng lại nện thẳng tay vào mặt của con Diễm thêm lần nữa, rồi sau đó lại tiếp tục tấn công, lấy hết cơn giận dữ trong lòng mình ra và trút lên người của cô ta. Nhưng rồi từ trong đám đông, bỗng xuất hiện một giọng nói trầm ấm và thân quen, vang vọng khắp mọi nơi.
- Lăng Lăng !
- ...
- Lăng Lăng ! Dừng tay lại !
Mặc cho người đó có khuyên can, Lăng Lăng vẫn không dừng tay lại, thậm chí nó còn ra sức tấn công mạnh hơn nữa, nó bỏ ngoài tai hết mọi thứ xung quanh và tiếp tục công việc của mình.
Còn người kia thì vẫn không ngừng gọi lớn tên của nó, mặc cho nó có nghe hay là không, anh vẫn muốn khuyên ngăn nó lại.
- Dương Tử Lăng !! Tôi bảo cô dừng tay lại !!
- ...
- Lăng Lăng !!!!
Giọng anh lớn đến mức khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều phải im lặng. Và rồi khi nghe được giọng nói đó, Lăng Lăng cuối cùng cũng dừng tay lại ...
Nó khẽ xoay đầu lại và nhìn về phía đám đông thì thấy Ngô Nại Phong đang đứng đó ... Anh đang đứng đó và nhìn nó bằng ánh mắt vô cùng hoảng hốt ...
Giây phút đó con tim nó như muốn chết lặng đi, bao nhiêu nỗi giận dữ trong lòng nó lúc này bỗng chốc cũng tan biến, thay vào đó là sự hoang mang lên đến cực độ ...
Nó đã quên đi sự hiện diện của anh, không ngờ rằng anh đã đi theo nó đến đây, và cũng không ngờ rằng anh đã trông thấy cảnh này ...
Vậy là hết rồi ... Một hình tượng Dương Tử Lăng dịu dàng và dễ thương mà nó cố bảo vệ cho đến ngày hôm nay đã vỡ tan tành mất rồi.
Giờ trong mắt Phong ... nó chỉ là một Dương Tử Lăng cọc tích, hay đánh nhau ... và là một đứa du côn mà anh không bao giờ muốn ở bên cạnh ...
Giá như mọi chuyện lúc này ... như chưa từng xảy ra ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook