Bạn Gái Tôi Là Đầu Gấu
-
Chương 58: Thiên hạo mặt dày như bức tường
Lâm Ngọc đứng đối diện Thiên Hạo, ánh mắt nhìn lấy khuôn mặt hoàn mỹ của anh lộ vẻ kiên định và mạnh mẽ, cô đã quyết tâm nói ra không cho anh cơ hội từ chối...điều này chứng tỏ cô đối với anh rất thật lòng..?Bất động đứng tại chỗ, Thiên Hạo mím chặt môi nhìn cô.
Cô ở nơi nguy hiểm này tỏ tình với anh sao?
Anh một chút tâm tư chuẩn bị cũng không có. Đôi mắt đảo nhanh, anh suy nghĩ
Ặc...hình như vai trò vị trí bị thay đổi, có hơi ngược đời, đáng lý người tỏ tình phải là anh, cô mới là người phải suy nghĩ chứ...
Tạm gác chuyện đó sang một bên, Thiên Hạo lập tức hít sâu, hít sâu, hít sâu...
Vô dụng, kể cả như vậy cũng không được! Niềm vui ngập tràn trong trái tim anh, đuôi mắt, ánh mắt, khóe miệng đều là ý cười.
Thiên Hạo ôm lấy cô, khiến Lâm Ngọc trong ngực anh sửng sờ.
Cô không muốn ôm a! Cái cô cần là câu trả lời của anh mà. Tại sao anh có thể như vậy chứ?
Dẹp bỏ lòng kiêu ngạo của một đại ca nói lời yêu rất khó nhưng cô đã cố gắng hết sức, ai ngờ người ta không có trả lời mà ôm chặt cô, mặc dù không muốn nhưng lại cho cô cảm giác ấm áp, nói chung là cô cũng thích ôm a.
"Lâm Ngọc, cô thấy tôi đối xử tốt với cô?" Thiên Hạo tựa trên vai cô, không dám để cô thấy khuôn mặt phấn khích đến đỏ của mình. Anh rất vui, khi người mình yêu cũng nói lời yêu mình thử hỏi ai mà không như anh.
"Ừ" Không nghĩ ngợi nhiều, cô đáp lại.
"Tôi là người đầu tiên cô tỏ tình sao?"
Lỗ tai Lâm Ngọc từ từ ửng hồng, nóng lên, anh nói không sai.
"Ừ, nói trước tôi không phải cô gái thích lãng mạn." Lâm Ngọc từ trong ngực anh chui ra, hếch cằm xinh nói.
Thiên Hạo xoa xoa tóc cô, cười đùa giỡn "Tôi cũng vậy"
Lâm Ngọc trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, chợt nhớ ra gì nắm chặt hai bàn tay của Thiên Hạo "Anh chưa trả lời tôi?"
"Không phải đã quá rõ ràng hay sao?" Thiên Hạo nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, mấp máy đôi môi
"Lắng nghe cho rõ! Lâm Ngọc, anh.. yêu.. em.."
Từng câu từng chữ nói ra như đánh mạnh vào trái tim Lâm Ngọc, khiến cô lâng lâng choáng váng. Không kịp phản ứng cánh môi anh đào đã bị bao phủ. Thiên Hạo nhẹ nhàng mút hôn môi Lâm Ngọc, chiếm lấy hương thơm của cô. Đôi tay bá đạo siết chặt vòng eo nhỏ nhắn, kéo cô dính chặt vào mình.
Lâm Ngọc trợn trừng mắt nhìn khuôn mặt phóng to gần sát mình, nụ hôn mang cho cô cảm giác tê tê ngứa ngáy, đầu óc trống rỗng, nhắm mắt lại hưởng thụ, ý thức mơ hồ chậm rãi đưa tay lên choàng qua cổ Thiên Hạo, tự nhiên đáp trả.
Đến khi hô hấp dồn dập, nhận thấy Lâm Ngọc như thở không được, anh từ từ thả lỏng, buông cô ra.
"Ngốc, phải biết hít thở chứ" đưa tay nhéo nhẹ lỗ mũi xinh xắn của Lâm Ngọc một cái, Thiên Hạo cưng chiều dịu dàng cười nói.
Lâm Ngọc hít thở, mặt đỏ bừng, mắt sắc bén liếc anh. Xấu xa!
Nhìn dáng vẻ của cô, trong ánh mắt màu xanh lam tràn đầy ác ý, cười cười nói "Không thỏa mãn, muốn hôn nữa sao?"
Cô ở nơi nguy hiểm này tỏ tình với anh sao?
Anh một chút tâm tư chuẩn bị cũng không có. Đôi mắt đảo nhanh, anh suy nghĩ
Ặc...hình như vai trò vị trí bị thay đổi, có hơi ngược đời, đáng lý người tỏ tình phải là anh, cô mới là người phải suy nghĩ chứ...
Tạm gác chuyện đó sang một bên, Thiên Hạo lập tức hít sâu, hít sâu, hít sâu...
Vô dụng, kể cả như vậy cũng không được! Niềm vui ngập tràn trong trái tim anh, đuôi mắt, ánh mắt, khóe miệng đều là ý cười.
Thiên Hạo ôm lấy cô, khiến Lâm Ngọc trong ngực anh sửng sờ.
Cô không muốn ôm a! Cái cô cần là câu trả lời của anh mà. Tại sao anh có thể như vậy chứ?
Dẹp bỏ lòng kiêu ngạo của một đại ca nói lời yêu rất khó nhưng cô đã cố gắng hết sức, ai ngờ người ta không có trả lời mà ôm chặt cô, mặc dù không muốn nhưng lại cho cô cảm giác ấm áp, nói chung là cô cũng thích ôm a.
"Lâm Ngọc, cô thấy tôi đối xử tốt với cô?" Thiên Hạo tựa trên vai cô, không dám để cô thấy khuôn mặt phấn khích đến đỏ của mình. Anh rất vui, khi người mình yêu cũng nói lời yêu mình thử hỏi ai mà không như anh.
"Ừ" Không nghĩ ngợi nhiều, cô đáp lại.
"Tôi là người đầu tiên cô tỏ tình sao?"
Lỗ tai Lâm Ngọc từ từ ửng hồng, nóng lên, anh nói không sai.
"Ừ, nói trước tôi không phải cô gái thích lãng mạn." Lâm Ngọc từ trong ngực anh chui ra, hếch cằm xinh nói.
Thiên Hạo xoa xoa tóc cô, cười đùa giỡn "Tôi cũng vậy"
Lâm Ngọc trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, chợt nhớ ra gì nắm chặt hai bàn tay của Thiên Hạo "Anh chưa trả lời tôi?"
"Không phải đã quá rõ ràng hay sao?" Thiên Hạo nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, mấp máy đôi môi
"Lắng nghe cho rõ! Lâm Ngọc, anh.. yêu.. em.."
Từng câu từng chữ nói ra như đánh mạnh vào trái tim Lâm Ngọc, khiến cô lâng lâng choáng váng. Không kịp phản ứng cánh môi anh đào đã bị bao phủ. Thiên Hạo nhẹ nhàng mút hôn môi Lâm Ngọc, chiếm lấy hương thơm của cô. Đôi tay bá đạo siết chặt vòng eo nhỏ nhắn, kéo cô dính chặt vào mình.
Lâm Ngọc trợn trừng mắt nhìn khuôn mặt phóng to gần sát mình, nụ hôn mang cho cô cảm giác tê tê ngứa ngáy, đầu óc trống rỗng, nhắm mắt lại hưởng thụ, ý thức mơ hồ chậm rãi đưa tay lên choàng qua cổ Thiên Hạo, tự nhiên đáp trả.
Đến khi hô hấp dồn dập, nhận thấy Lâm Ngọc như thở không được, anh từ từ thả lỏng, buông cô ra.
"Ngốc, phải biết hít thở chứ" đưa tay nhéo nhẹ lỗ mũi xinh xắn của Lâm Ngọc một cái, Thiên Hạo cưng chiều dịu dàng cười nói.
Lâm Ngọc hít thở, mặt đỏ bừng, mắt sắc bén liếc anh. Xấu xa!
Nhìn dáng vẻ của cô, trong ánh mắt màu xanh lam tràn đầy ác ý, cười cười nói "Không thỏa mãn, muốn hôn nữa sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook