Bạn Gái Tôi Là Đầu Gấu
-
Chương 31: Đánh nhau với ông Trùm
"Gia Huy! Chuyên cậu cần nói là gì vậy?" Lâm Ngọc cầm bì thịt ngửi ngửi, xoay người mới để ý Gia Huy thẫn thờ ngồi đó.
"À...cũng không quan trọng lắm, thôi tớ đi đây" Gia Huy đứng lên tạm biệt cô, khoảnh khắc anh lướt qua người Lâm Ngọc trái tim anh đầy đau đớn, bóng lưng cô đơn bước đi dưới ánh hoàng hôn khiến người ta phải đau buồn.
"Gia Huy..." Lâm Ngọc đưa tay gọi tên anh nhưng anh đã đi xa, không biết vì sao cô thấy Gia Huy như đang giấu diếm điều gì đó, nhìn bóng lưng anh, cô cảm thấy mất mát. Tưởng chừng lần này anh không gặp lại cô nữa..
"Lâm Ngọc?" Thiên Hạo thấy cô có gì khác lạ, nắm chặt vai cô, đưa tay lên trán cô đo nhiệt độ "Bệnh sao?"
"Không có...tôi không sao" Lâm Ngọc cầm tay anh lại, đã bảo đừng làm như thế với cô rồi mà.
"Đừng bệnh nhé" anh mỉm cười, xoa hai má phúng phính của cô. Thoáng chốc, mặt Lâm Ngọc nóng cả lên, tim đập loạn nhịp, hô hấp cũng dồn dập.
Nhìn phản ứng của cô, Thiên Hạo càng muốn trêu chọc cô hơn, mặt lúc nào cũng dễ đổi màu.
'Ring ring ring'
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâm Ngọc bắt máy "Alo"
"Đại ca, trường Chung Ca đang gây sự với chúng ta, phải làm sao đây?"
"Cái này cũng phải hỏi tôi sao, đánh nhừ tử một trận là được" Lúc nào cũng muốn kiếm chuyện chọc phá cô.
"Nhưng..ông trùm cũng có mặt, còn đòi gặp đại ca" Thái Lâm run run nói, tên này nổi tiếng ác độc, đánh người không bao giờ chừa con đường sống, kẻ bị hắn đánh không gãy hết tứ chi cũng tâm thần rối loạn.
"Được! Nói địa điểm đi" Muốn gặp cô sao, ông trùm có chuyện gì đây..
Cúp máy, cô nhìn Thiên Hạo, ánh mắt chứa đầy sự mệt mỏi
"Tôi có việc gấp" cô không muốn anh biết, đành phải nói dối.
"Được, đi đi" Thiên Hạo cũng không muốn hỏi, anh không phải người quan tâm qua đáng chuyện riêng tư của người khác.
"Ừm" Bóng dáng cô biến mất, chắc là chuyện quan trọng, nhưng anh có linh cảm không tốt lắm.
"Mày đến rồi" Ông trùm Long là người đứng đầu các băng đảng đen trong thành phố, mặt ông ta có vết sẹo dài nghe nói là cưỡng hiếp con gái không thành nên bị họ dùng dao chém qua. Từ đó hắn đâm ra hận con gái, đặc biệt là chuyện Lâm Ngọc là đại ca trường Hàn Lâm danh giá.
"Tao không muốn mày bị mất mặt nên đến đây gặp cho có lệ thôi" Lâm Ngọc cười châm chọc, cô mặc chiếc áo thun đen, mặc thêm áo khoác ngoài, đội chiếc mũ lưỡi trai, tóc cột cao lên rất tính cách pha một chút bụi.
"Gan nhỉ?" Tên Long vứt điếu thuốc, chỉ chỉ vào mặt cô
"Rút khỏi chức đại ca đi"
"Không"
"Mày dám nói không?" Hắn gầm gừ như hổ đói, chỉ đợi chực lên ăn con mồi.
Lâm Ngọc bước lên xe moto, nói to "Nếu không có việc gì nữa tao đi đây"
"Tụi bây!" Long cầm gậy lên chỉ vào nhóm người cô "Đánh nó đi"
Lâm Ngọc buồn cười nhìn hắn, thích cứng không thích mềm đây mà, cũng lâu cô không đánh nhau.
Cả hai bên xông lên cùng lúc, đánh nhau kịch liệt, máu văng khắp nơi. Lâm Ngọc ôm sờ vào bụng, chỉ thấy một màu đỏ ghê người. Tên heo mập khốn khiếp, nhân lúc cô không để ý dùng dao đâm cô, vết thương dài cũng phải 10cm nhưng may mắn không bị đâm quá sâu. Nhìn xung quanh, hắn cậy đông đánh người của cô bầm dập hết.
"Sao? Dám nói không với tao nữa xem" Tên Long hươ hươ dao, cười đắc chí với đồng bọn.
Mỉm cười lau vết máu, xem chừng còn mình cô đở nổi nhưng máu cứ chảy ra, chảy từ bụng xuống chân, tạo một vết máu lớn dưới chân.Cô không bị đánh chết cũng bị hết máu mà chết thôi. Chết dưới tay một bọn chó thật nhục nhã
"Hứa với tôi, không được để mình bị thương" Một giọng nói vang lên trong đầu cô, Lâm Ngọc lập tức tỉnh táo lại, xin lỗi anh nhưng tôi không làm được, cô lảo đảo ngồi phịch xuống chỗ Thái Lâm nằm, lén kêu anh
Thái Lâm từ từ mở mắt, thấy Lâm Ngọc ôm bụng tay dính máu, sắc mặt nhợt nhạt, anh hốt hoảng
"Đừng làm rộn, nghe tôi nói đây" Lâm Ngọc thở gấp, che cho Thái Lâm không bị bọn Long thấy
"Cậu còn sức không?"
"Vẫn còn để chạy thoát" Thái Lâm mím môi nhìn Lâm Ngọc chịu đau, cô định làm gì..
"Tôi sẽ làm hắn mất cảnh giác..Đợi tôi ra hiệu chạy hết sức có thể về trường Hàn Lâm, kêu Mạnh Hùng viện trợ."
"Nhưng còn đại ca" Thái Lâm lắc đầu
"Đây là mệnh lệnh, không được cãi" Lâm Ngọc nhíu mi, a cô hết sức rồi
"Mày còn sức lẩm bẩm một minh nhỉ? Hay để tao tiễn mày về chầu với ông bà luôn" Hắn đi gần lại cô, mặt hung tợn.
"Thằng chó, im miệng lại đi, ồn ào quá" Lâm Ngọc lấy hết sức đứng lên, mặt bậm trợn nhìn hắn
"Cái gì? Thắng chó?" Hắn gầm to, la hét như tên điên
"Tao nói mày đấy, thì sao? thằng chó thằng chó thằng chó" Cô cũng la to lên không thua hắn.
"Mày chết đi" Long đâm nhanh về phía Lâm Ngọc, bị cô bắt hai tay lại, Lâm Ngọc quay đầu hét to
"Thái Lâm! Chạy đi"
Thái Lâm giật mình chống người dậy, chạy thật nhanh.
"Mau bắt nó lại, không cho nó chạy thoát" Tên Long tức điên, dùng tay còn lại bóp cổ Lâm Ngọc, kéo cô cao lên hơn mặt đất
"Muốn thắng tao, còn lâu" Cô phun nước bọt vào thẳng mặt hắn, cười đắc chí
Tên Long không còn giữ bình tĩnh vung dao lên
"Xoẹt"
Huyết sắc đỏ tươi dính đầy một mảnh trên mặt tường, loang ra không có điểm dừng.
"À...cũng không quan trọng lắm, thôi tớ đi đây" Gia Huy đứng lên tạm biệt cô, khoảnh khắc anh lướt qua người Lâm Ngọc trái tim anh đầy đau đớn, bóng lưng cô đơn bước đi dưới ánh hoàng hôn khiến người ta phải đau buồn.
"Gia Huy..." Lâm Ngọc đưa tay gọi tên anh nhưng anh đã đi xa, không biết vì sao cô thấy Gia Huy như đang giấu diếm điều gì đó, nhìn bóng lưng anh, cô cảm thấy mất mát. Tưởng chừng lần này anh không gặp lại cô nữa..
"Lâm Ngọc?" Thiên Hạo thấy cô có gì khác lạ, nắm chặt vai cô, đưa tay lên trán cô đo nhiệt độ "Bệnh sao?"
"Không có...tôi không sao" Lâm Ngọc cầm tay anh lại, đã bảo đừng làm như thế với cô rồi mà.
"Đừng bệnh nhé" anh mỉm cười, xoa hai má phúng phính của cô. Thoáng chốc, mặt Lâm Ngọc nóng cả lên, tim đập loạn nhịp, hô hấp cũng dồn dập.
Nhìn phản ứng của cô, Thiên Hạo càng muốn trêu chọc cô hơn, mặt lúc nào cũng dễ đổi màu.
'Ring ring ring'
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâm Ngọc bắt máy "Alo"
"Đại ca, trường Chung Ca đang gây sự với chúng ta, phải làm sao đây?"
"Cái này cũng phải hỏi tôi sao, đánh nhừ tử một trận là được" Lúc nào cũng muốn kiếm chuyện chọc phá cô.
"Nhưng..ông trùm cũng có mặt, còn đòi gặp đại ca" Thái Lâm run run nói, tên này nổi tiếng ác độc, đánh người không bao giờ chừa con đường sống, kẻ bị hắn đánh không gãy hết tứ chi cũng tâm thần rối loạn.
"Được! Nói địa điểm đi" Muốn gặp cô sao, ông trùm có chuyện gì đây..
Cúp máy, cô nhìn Thiên Hạo, ánh mắt chứa đầy sự mệt mỏi
"Tôi có việc gấp" cô không muốn anh biết, đành phải nói dối.
"Được, đi đi" Thiên Hạo cũng không muốn hỏi, anh không phải người quan tâm qua đáng chuyện riêng tư của người khác.
"Ừm" Bóng dáng cô biến mất, chắc là chuyện quan trọng, nhưng anh có linh cảm không tốt lắm.
"Mày đến rồi" Ông trùm Long là người đứng đầu các băng đảng đen trong thành phố, mặt ông ta có vết sẹo dài nghe nói là cưỡng hiếp con gái không thành nên bị họ dùng dao chém qua. Từ đó hắn đâm ra hận con gái, đặc biệt là chuyện Lâm Ngọc là đại ca trường Hàn Lâm danh giá.
"Tao không muốn mày bị mất mặt nên đến đây gặp cho có lệ thôi" Lâm Ngọc cười châm chọc, cô mặc chiếc áo thun đen, mặc thêm áo khoác ngoài, đội chiếc mũ lưỡi trai, tóc cột cao lên rất tính cách pha một chút bụi.
"Gan nhỉ?" Tên Long vứt điếu thuốc, chỉ chỉ vào mặt cô
"Rút khỏi chức đại ca đi"
"Không"
"Mày dám nói không?" Hắn gầm gừ như hổ đói, chỉ đợi chực lên ăn con mồi.
Lâm Ngọc bước lên xe moto, nói to "Nếu không có việc gì nữa tao đi đây"
"Tụi bây!" Long cầm gậy lên chỉ vào nhóm người cô "Đánh nó đi"
Lâm Ngọc buồn cười nhìn hắn, thích cứng không thích mềm đây mà, cũng lâu cô không đánh nhau.
Cả hai bên xông lên cùng lúc, đánh nhau kịch liệt, máu văng khắp nơi. Lâm Ngọc ôm sờ vào bụng, chỉ thấy một màu đỏ ghê người. Tên heo mập khốn khiếp, nhân lúc cô không để ý dùng dao đâm cô, vết thương dài cũng phải 10cm nhưng may mắn không bị đâm quá sâu. Nhìn xung quanh, hắn cậy đông đánh người của cô bầm dập hết.
"Sao? Dám nói không với tao nữa xem" Tên Long hươ hươ dao, cười đắc chí với đồng bọn.
Mỉm cười lau vết máu, xem chừng còn mình cô đở nổi nhưng máu cứ chảy ra, chảy từ bụng xuống chân, tạo một vết máu lớn dưới chân.Cô không bị đánh chết cũng bị hết máu mà chết thôi. Chết dưới tay một bọn chó thật nhục nhã
"Hứa với tôi, không được để mình bị thương" Một giọng nói vang lên trong đầu cô, Lâm Ngọc lập tức tỉnh táo lại, xin lỗi anh nhưng tôi không làm được, cô lảo đảo ngồi phịch xuống chỗ Thái Lâm nằm, lén kêu anh
Thái Lâm từ từ mở mắt, thấy Lâm Ngọc ôm bụng tay dính máu, sắc mặt nhợt nhạt, anh hốt hoảng
"Đừng làm rộn, nghe tôi nói đây" Lâm Ngọc thở gấp, che cho Thái Lâm không bị bọn Long thấy
"Cậu còn sức không?"
"Vẫn còn để chạy thoát" Thái Lâm mím môi nhìn Lâm Ngọc chịu đau, cô định làm gì..
"Tôi sẽ làm hắn mất cảnh giác..Đợi tôi ra hiệu chạy hết sức có thể về trường Hàn Lâm, kêu Mạnh Hùng viện trợ."
"Nhưng còn đại ca" Thái Lâm lắc đầu
"Đây là mệnh lệnh, không được cãi" Lâm Ngọc nhíu mi, a cô hết sức rồi
"Mày còn sức lẩm bẩm một minh nhỉ? Hay để tao tiễn mày về chầu với ông bà luôn" Hắn đi gần lại cô, mặt hung tợn.
"Thằng chó, im miệng lại đi, ồn ào quá" Lâm Ngọc lấy hết sức đứng lên, mặt bậm trợn nhìn hắn
"Cái gì? Thắng chó?" Hắn gầm to, la hét như tên điên
"Tao nói mày đấy, thì sao? thằng chó thằng chó thằng chó" Cô cũng la to lên không thua hắn.
"Mày chết đi" Long đâm nhanh về phía Lâm Ngọc, bị cô bắt hai tay lại, Lâm Ngọc quay đầu hét to
"Thái Lâm! Chạy đi"
Thái Lâm giật mình chống người dậy, chạy thật nhanh.
"Mau bắt nó lại, không cho nó chạy thoát" Tên Long tức điên, dùng tay còn lại bóp cổ Lâm Ngọc, kéo cô cao lên hơn mặt đất
"Muốn thắng tao, còn lâu" Cô phun nước bọt vào thẳng mặt hắn, cười đắc chí
Tên Long không còn giữ bình tĩnh vung dao lên
"Xoẹt"
Huyết sắc đỏ tươi dính đầy một mảnh trên mặt tường, loang ra không có điểm dừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook