Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời
-
Chương 50
Cô đang khóc.
Tô Lâm vẫn đang chìm trong cách thay đổi xưng hô của cô dần tỉnh lại.
Anh nhìn giọt nước mắt chảy xuống cằm đó của cô, theo bản năng đưa tay ra giúp cô lau sạch. Làn da cô mịn màng, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
Lần trước cô khóc, là khi nào nhỉ?
Hình như là ở trận đấu bóng rổ, chỉ mới ngày hôm qua.
Bởi vì anh bị đội kia chơi bẩn, cũng không biết là giận dữ hay là có chuyện gì xảy ra. Cô gái nhỏ bật khóc một cách bất thường, và còn...hôn anh.
Khi đó trong lòng anh đều là tràn đầy cảm xúc hân hoan, hôn lên đôi môi mặn chát của cô, hạnh phúc như tràn ngập khắp cơ thể anh vậy.
Mà bây giờ.
Nhìn cô như vậy, trong lòng anh khó chịu muốn chết.
Từ khi cô bắt đầu đưa tay ra, có lẽ đã qua năm giây.
Tô Lâm từ trong trạng thái hoảng hốt trở về, tiến lên nửa bước, một tay giữ trên lưng, một tay còn lại đặt sau gáy cô.
Anh muốn dùng lực, lại sợ trán cô đau. Cuối cùng cái tay kia đặt trên đầu cũng chỉ là đặt hờ, mà tay trên lưng lại lập tức ôm chặt, hai người áp sát vào nhau.
Toàn bộ quá trình, một chút tiếng động cô cũng không có.
Vừa nghe lời lại ngoan ngoãn.
Giống như bình thường vậy, những chuyện gì anh làm, cô cũng như thế, rất ít khi cự tuyệt chứ đừng nói tới phản kháng.
"Bảo bảo," Tô Lâm xoa nhẹ đầu cô, bên tai cô thấp giọng nói: "Khóc đi."
Anh không nói đừng khóc.
Mà là khóc đi.
Thật ra anh càng hi vọng cô có thể khóc ra thành tiếng, không muốn giống như bây giờ, im lặng kiềm chế thút thít.
Một loạt động tác này, Lộc Viên Viên vẫn đứng trên bậc thang như cũ. Cô không cần nhón chân có thể trực tiếp vòng trên vai anh.
Cô nghe thấy bốn từ đó, phát ra một tiếng nghẹn ngào vô cùng nhỏ. Nếu không phải cách nhau gần thì căn bản không nghe được.
Trái tim anh dường như chợt nhói lên một cái.
Trước khi gặp Lộc Viên Viên, trong cuộc sống của Tô Lâm thật ra rất ít khi có cảm xúc vui buồn. Sau một thời gian gặp gỡ cô, mới được nếm qua mấy lần.
Cảm xúc còn chưa đi qua, cô gái nhỏ đột nhiên lên tiếng.
Cô nắm thật chặt lưng áo khoác của anh, bởi vì đầu chôn ở trên vai, giọng nói buồn rầu, có lẽ người lúc khóc trong đầu có chút rối loạn, cô nói điên nói dại một hồi, một lát trước kia lại một lát bây giờ, chuyện gì cũng đều nói ra hết.
Nhưng đại khái anh vẫn hiểu được.
Thật ra thì cũng không khó đoán.
Lộc Viên Viên là một người dễ dàng vui vẻ, anh biết rõ ràng nhất.
Mỗi ngày đi nhà ăn, cô ăn xong những món mình thích xong đều cảm thấy vui vẻ.
Dự báo thời tiết nói sẽ mưa nhưng kết quả lại không mưa. Khi đó trong mắt cô giống như có thể phát sáng vậy.
Cho nên, có thể làm cho cảm xúc của cô đột nhiên suy sụp như thế. Ngoại trừ mấy lần trong lúc vô tình nhắc đến ba mình, cảm xúc cô liền hạ xuống thì còn có thể là ai.
Tô Lâm đã hoàn toàn quên mất khái niệm về thời gian.
Không biết đứng như vậy bao lâu. Cô nói mỏi liền im lặng, cũng không khóc nữa. Chỉ là hậu quả của việc khóc quá lâu vẫn còn tồn tại, cơ thể nhỏ bé vẫn có những tiếng nấc khẽ, nằm ở trên vai anh run nhẹ
Chờ đến khi cô gần như hoàn toàn bình tĩnh lại. Tô Lâm đỡ cô dậy, muốn dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô. Không nghĩ tới cô gái nhỏ vội vàng nằm trở lại.
Sau một lúc, cô mới thốt ra một câu, qua giọng nói, cũng có thể cảm giác được giọng nói bị nghẹt qua lỗ mũi:
"Mắt em bị sưng rồi...rất xấu."
Anh hơi sửng sốt, sau đó cười nói:
"Vậy em làm như thế này thì có thể tiêu sưng à?"
"..." Người trên vai không lên tiếng.
Nhưng vẫn không chịu ngẩng lên, thậm chí còn đẩy một cái.
Động tác làm nũng này.
Trong lòng Tô Lâm mềm thành một mảnh, buồn cười vỗ lưng cô hai cái, dỗ dành:
"Ngoan nào, ngẩng đầu lên đi."
"...."
Lộc Viên Viên qua một hồi giãy dụa, lề mề một lát, vẫn chậm rãi đứng dậy.
Cô cảm thấy mặt mình khóc có chút nóng. Lúc chớp mắt, mí mắt rất nặng, phỏng chừng đã sưng lên thành một cục.
Khi cô đang muốn cúi đầu xuống, một bàn tay lạnh đặt lên trên má.
Vừa đưa mắt lên, liền thấy Tô Lâm đang nhìn cô rất chăm chú. Anh ôm mặt cô, từng chút từng chút lau sạch từng vệt nước khô.
"Anh không muốn bình luận gì về....ba của em," Lúc anh vừa mở miệng, hàng lông mi dài và rậm rũ xuống, hoàn toàn che đi cảm xúc trong mắt anh, chỉ có thể từ trong giọng nói của anh nghe được nồng đậm ý lạnh:
"Anh sợ anh vừa mở miệng, tất cả đều là lời thô tục. Như thế không tốt lắm."
"..."
"Cuộc sống trước kia của em, anh không có cách nào tham gia vào. Nhưng mà sau này," Anh dừng một chút, nhấc mắt lên nhìn cô, cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt, cuối cùng anh cười áp trán mình vào trán cô, nói:
"Anh sẽ luôn luôn ở đây."
- -
Sự thật chứng minh, cảm xúc của con người quả nhiên cần phải phát tiết.
Nhất là những lúc cảm xúc tiêu cực.
Sau khi xả hết ra ngoài, khóc ướt hết một mảng lớn trên áo khoác của bạn trai. Lộc Viên Viên cảm thấy tâm trạng của mình giống như tốc độ đang ngồi tên lửa quay trở lại.
Nhiều chuyện cũng chỉ có thể tự nhiên ở trước mặt – chẳng hạn như làm cho con mắt tiêu sưng.
Ngồi ở trong xe taxi trở về trường học, cô ngửa đầu tựa vào ghế xe. Đôi mắt vừa sưng và nóng của cô giờ đang được đắp lên đồ lạnh, quả thật không được thoải mái.
Lộc Viên Viên cảm khái:
"Không nghĩ tới có một ngày mua kem lại có công dụng khác,"—Đắp mắt.
"Ừ."
"Học trưởng, tay kia của anh đâu?"
"..."
Tô Lâm cầm kem đặt ở trên mắt cô. Đắp mắt không thể vừa đắp vừa nhìn. Bây giờ cô so với bị mù cũng không khác nhau lắm.
Người mù nhỏ đưa tay ra, chính xác đặt ở vị trí dưới mắt anh. Bàn tay vừa nhỏ vừa trắng, năm ngón tay rất nhỏ, còn có nửa bàn tay bị che khuất ở trong ống tay áo.
Một lúc sau, người mù nhỏ không nhịn được:
"Anh cầm đi."
"Làm sao." Anh đưa tay lên, bắt lấy nắn bóp.
"Aiz tay của anh vẫn còn lạnh...." Không đợi anh kịp phản ứng, người mù nhỏ đưa một tay khác cùng phủ lên.
Không biết là do mặc nhiều đồ hay là khóc xong sẽ làm người nóng lên. Nhiệt độ trong bàn tay nhỏ rất cao, còn có chút mồ hôi ẩm ướt. Hai cái cùng nhau phủ lên mu bàn tay anh.
Cùng lúc đó, giọng nói buồn buồn mang theo giọng mũi rất nặng truyền tới:
"Vừa lúc em rất nóng. Em sưởi ấm cho anh nha."
"...."
Tô Lâm hơi sững sờ.
Hành động này hình như có chút quen thuộc.
Anh nhìn cô lộ ra nụ cười đắc ý, lúm đồng tiền bên má có thể thấy rõ trong ánh sáng mờ ảo của chiếc xe.
Trong nháy mắt đó, hơi ấm tựa như xuyên thấu qua da hòa vào trong máu.
Mặc dù hai tay đều không thể cử động, nhưng hai người ngồi rất gần.
Giống như bị mê hoặc, anh hơi nghiêng người, ở trên cái cằm xinh đẹp trắng nõn của cô gái, rất nhẹ hôn xuống một cái.
"Ừ, rất ấm."
Vừa rồi lúc cô khóc, cô nói một câu.
- --"Mỗi lần em nhớ về gia đình, nhớ tới ba mẹ em, rồi lại nhìn ba mẹ người khác.... Em đều cảm thấy, có lẽ cả đời này em cũng sẽ không thể hạnh phúc được nữa."
Anh muốn cho cô nhìn vào gương, xem khuôn mặt bây giờ của mình.
Bảo bối, hạnh phúc có mấy khó khăn đâu.
- --
Thứ năm.
Đã sắp đến tháng mười hai. Bài tập về nhà cuối cùng của tháng này sẽ tổng hợp lại vào chiều nay. Thời khóa biểu trên lớp cũng không còn nhiều lắm. Lộc Viên Viên cùng mấy người trong tổ hẹn nhau thời gian xong, đang đi bộ trên đường đến thư viện.
Mặc dù cô là dân mù đường. Nhưng con đường này đã đi quá nhiều lần. Cô xem như bằng lưng cũng có thể cõng qua.
Trên đường ngẫu nhiên có người đạp xe đi qua. Khi trong tầm mắt xuất hiện một chiếc xe đạp leo núi màu đen, tinh thần cô chấn động, ngầng đầu nhìn – phát hiện không phải là anh.
Được rồi.
Người kia rất nhanh đạp qua, nhưng suy nghĩ của cô lại bắt đầu bay đi nơi khác.
Không biết có phải vì trận khóc vào ngày chủ nhật không. Lộc Viên Viên cảm thấy, gần đây thái độ của Tô Lâm đối với cô thay đổi đi rất nhiều.
Trước kia anh nói chuyện rất ít, nhưng mỗi lần mở miệng cũng không hề nói thừa. Mười phần thì có tám chín phần sẽ chọc cho cô mặt đỏ tới tận mang tai. Chuyện này sau khi ở bên nhau một tháng thì đã được cải thiện đi rất nhiều.
Nhưng cuối cùng, khuôn mặt của Tô Lâm thật sự có lực sát thương quá mạnh mẽ. Sức chống cự của cô trăm phần trăm vẫn là không có.
Từ ngày cuối tuần trở lại, khi hai người hẹn hò hay là lúc học môn tiếng Pháp, anh ngày càng trở nên ít nói hơn, nhưng – cả người rõ ràng dịu dàng đi rất nhiều. Đối với cô đặc biệt ôn nhu. Mỗi lần lơ đãng nhìn vào mắt anh, luôn thấy anh mỉm cười.
Khuôn mặt anh lúc lạnh nhạt không có biểu cảm gì. Cô đều cảm thấy không thể nhìn lâu. Huống hồ là bây giờ, động một chút lại nhìn chằm chằm cô, ôn nhu mỉm cười.
Giữa mùa đông, bị anh cười đến cả người nóng lên, ý xuân dạt dào.
Lộc Viên Viên cũng không tiện hỏi bạn bè cùng phòng, như là "Bạn trai mình gần đây đối với mình đặc biệt tốt. Tốt đến mức làm mình không được tự nhiên thì nên làm gì" hay "Anh ấy luôn cười với mình như vậy, làm sao mới khiến anh ấy không cười như vậy nữa"...
Những vấn đề này mới xuất hiện trong đầu, cô đã tưởng tượng được biểu cảm khoa trương của Lâm Thiến cùng ngôn ngữ thô tục của cô ấy.
... Cho nên cũng chỉ có thể coi như bỏ qua.
Lúc Lộc Viên Viên đến thư viện, đi thẳng đến nơi học chung không cần dùng thẻ sinh viên. Trong nhóm gồm sáu người, một cô gái trong nhóm đã đến trước, thêm cô đến nữa là hai người.
Cô gái này là một người có tính cách hoạt bát. Lên đại học thể hiện bản thân ra rất rõ ràng, nhưng trên đầu lại không thả tự do như bản thân --- Mỗi ngày đều chải tết nhiều bím tóc. Có khi một cái, có khi hai cái, có khi lại cuộn lại. Tóm lại năm ngày một tuần lại đổi một kiểu khác.
Lộc Viên Viên đã từng có lần rất bội phục.
Cả cái bàn dài có một người tóc tết đã an vị ngồi đó. Lộc Viên Viên đi qua ngồi ở bên cạnh, vừa mở cặp vừa chào hỏi cô ấy.
Tóc tết nhìn cô với ánh mắt có chút kỳ lạ.
Có sự kích động mơ hồ bị đè nèn, còn có mãnh liệt tò mò muốn biết.
....?
Lộc Viên Viên bị cô ấy nhìn sửng sốt một chút.
Còn chưa hỏi ra lời, tóc tết đã kông kìm nén được lòng hiếu kỳ, một tay che miệng, một tay kia lại vụng trộm ở dưới bàn chỉ một nơi,
"Đó có phải là...Tô học trưởng không?"
Lộc Viên Viên nhìn theo hướng cô ấy chỉ -- đối diện với khuôn mặt quen thuộc.
Anh cũng vừa lúc nhìn tới.
Tô Lâm ngồi ở bàn trước mặt cô. Cái bàn song song với cái bàn phía trước. Cho nên hai người đối mặt cách nhau qua hai cái bàn.
Anh vẫn cái tư thế một tay xoay bút, một tay chống cằm, dáng vẻ lười biếng, gật đầu với cô một cái, nháy mắt, khóe môi nhếch lên.
!!!
Trong nháy mắt nhịp tim cô hụt một nhịp.
Chính là nụ cười như vậy!!!
Dù mấy ngày gần đây luôn thấy nụ cười đó, nhưng mà cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được.
Còn chưa kịp phản ứng gì, tóc tết bên người đột nhiên cúi đầu che miệng lại, một cái tay khác lại ở dưới bàn nhéo lấy tay cô,
"Lộc Viên Viên! Có phải anh ấy đang cười với cậu không a a a a!"
Lại không đợi cô nói chuyện, tóc tết càng kích động hơn:
"Đây là lần đầu tiên thấy hai người ở ngoài! Trước đều là thấy hai người ở trên diễn đàn! Hôm nay tớ hạnh phúc quá đi ô ô ô!"
Lộc Viên Viên: "...."
Cô nhìn tóc tết đã rơi vào trạng thái độc thoại, lần nữa ngẩng đầu nhìn Tô Lâm ở đối diện, anh cúi đầu xuống viết cái gì đó.
Bàn của anh cũng có sáu người ngồi ở đó, ba nam ba nữ, ngồi thành một vòng. Không biết vì sao lại vừa vặn trống ra một chỗ đối diện với chỗ ngồi của cô.
Nhưng mà vừa vặn như vậy.
Lộc Viên Viên cứ như vậy lúc có lúc không nhìn anh. Cô phát hiện Tô Lâm đang giảng giải cho người kia cái gì đó, nhìn dáng dấp, là một nữ sinh đưa lưng về phía cô không thấy rõ mặt....
Anh cùng với dáng vẻ vừa cười với cô giống như là hai người, hơi nhíu mày, dáng vẻ có chút không kiên nhẫn, biểu cảm có chút lạnh lùng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là hỏi gì đáp nấy.
Mặc dù cô cảm thấy mình có chút vô lý.
Nhưng mà...nhìn những nữ sinh kia vừa nghe vừa gật đầu, lại vừa vén tóc rồi cười với anh....cô thấy không thoải mái lắm.
Cũng may sự khó chịu này không kéo dài quá lâu. Người trong nhóm cô đã tới đông đủ. Sự chú ý của Lộc Viên Viên chuyển sang project của nhóm.
Trong nhóm bốn người còn lại đều là nam sinh.
Thật ra hai cô gái được chia vào một nhóm không dễ gì, dù sao có quá ít cô gái có sự chuyên nghiệp như thế này.
Lộc Viên Viên trong này là người học tốt nhất, được mọi người trong nhóm gọi "Nhóm trưởng". Sau khi phân công xong, rốt cuộc cô cũng cảm nhận được loại cảm giác vừa rồi của Tô Lâm. Bởi vì đây đều là hợp tác trong công việc, kết quả của tất cả mọi người cuối cùng đều tính chung, mỗi một chỗ sai lầm đều có thể làm ảnh hưởng đến việc phân tích kết quả.
Cho nên mỗi lần gặp điều gì không hiểu, mọi người đều tự động hỏi người học tốt nhất trong nhóm.
Bên tay trái Lộc Viên Viên là tóc tết, bên tay phải là một nam sinh đeo kính.
Cô nói hết mười phút cũng chưa phân được cho cậu ta nên làm gì, cô cũng có chút nhức đầu, nam sinh ngược lại hết sức rộng lượng:
"Không sao đâu nhóm trưởng. Cậu làm của cậu trước đi, không chừng một lát mình sẽ tự hiểu ra."
Lộc Viên Viên: "...." Cô cảm thấy khả năng này khá thấp.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp gì tốt, đang trầm mặc tô vẽ trên giấy, tóc tết chọc cô một cái.
Cô quay đầu: "Sao vậy?"
Tóc tết nhìn qua rất tò mò:
"Tổ trưởng, cậu không đi tìm anh ấy sao?"
"Hử?" Lộc Viên Viên từ một đống số liệu ngẩng đầu, hiểu ra người cô ấy nói là ai, cười:
"Không tìm. Anh ấy đang bận mà. Sao mình phải đi ---"
Đột nhiên trước mắt có một cái bóng đổ xuống.
Cùng lúc đó, một giọng nói rất dễ nhận ra cắt đứt lời nói của cô:
"Xin lỗi, mượn nhóm trưởng của các bạn một chút."
"..." Lộc Viên Viên sững sờ ngẩng đầu.
Tô Lâm nhếch khóe môi cười, nhưng tâm trạng có vẻ không tốt lắm:
"Tôi tìm cố ấy có chút việc."
Lộc Viên Viên: "...."
- -
Không khí yên lặng mấy giây.
Năm cái đầu đồng loạt ngẩng lên, rồi lại đồng loạt cúi xuống.
Ai cũng hiểu, đây căn bản không phải là mượn.
Người ta là đang muốn nói: "Tôi cùng bạn gái nói chuyện, thuận tiện thông báo mấy người một chút."
Ừ, đã hiểu.
"...."
Lộc Viên Viên nhìn dáng vẻ của mấy người xung quanh, mỗi người đều đang nín cười, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nhưng mà Tô Lâm đứng ở đó bất động, yên lặng nhìn cô, giống như nếu cô không đi thì anh sẽ tiếp tục đứng ở đó.
Cô chậm rãi đứng lên, che che giấu giấu nói, "Mình đi một lát rồi trở lại. Các cậu làm trước đi nhé.", sau đó liền bị người nào đó kéo đi.
Anh nắm lấy tay cô đi về phía trước. Lộc Viên Viên đi theo sau, không hiểu sao lại cảm nhận được cái loại cảm giác đứng ngồi không yên kia.
Lúc đầu cho rằng anh muốn dẫn cô ra ngoài thư viện. Không nghĩ tới anh đưa cô tới khúc cua lớn ở gần cửa – đi vòng vo khoảng nửa vòng rồi lại lần nữa trở về khu vực chung của thư viện.
Chỉ là không phải nơi vừa rồi ngồi học.
Thư viện được chia thành khu nội bộ và khu bên ngoài. Khu nội bộ chỉ có sinh viên có thẻ mới được vào. Mà bên ngoài, chỉ cần không phải lớn tiếng hét hay ca hát, thì ăn cơm chơi game hay làm gì cũng đều được.
Nhưng bình thường sinh viên đại học C đến thư viện sẽ không làm những chuyện như vậy, và khu vực bên ngoài cũng trở thành nơi mặc định là nơi dùng để thảo luận học tập.
Nơi này không chỉ có bàn, còn có giá sách. Chỉ là phía trên đặt không phải là sách, mà là những ấn phẩm như tạp chí học thuật.
Tô Lâm mang cô đi tới sáu dãy kệ sách lớn.
Dọc đường đi anh cũng không nói gì, Lộc Viên Viên quả thật không nhịn được hỏi:
"Học trưởng anh làm --- A!"
Anh đột nhiên dùng lực kéo tay cô một cái ---
Một trận trời đất quay cuồng.
Cảnh vật trước mắt từng cái dần rơi xuống.
Sau lưng cô dựa vào kệ sách, một tay anh chống ở bên mặt cô, dùng tốc độ rất chậm áp xuống người cô, cười đến không có ý tốt.
Ngay cả mắt cũng quên cả chớp.
Tô Lâm nghĩ đến khung cảnh vừa rồi, cỗ khí kia ở trong ngực không làm thế nào bỏ xuống được, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
"Trong nhóm của em tất cả đều là nam sao?"
"Ừm?" Biểu cảm của cô mơ hồ, nhưng trong chớp mắt rất nhanh phản ứng lại, mềm giọng giải thích:
"Không phải mà, cộng thêm em nữa là có hai nữ."
"...."
....Vậy sao?
Anh nhàn nhạt "À" một tiếng, "Không để ý"
Biểu cảm của cô gái nhỏ càng ngày càng mất tự nhiên, cô hơi cựa người vào trên kệ sách,
"Học trưởng, rốt cuộc anh muốn làm gì..."
Có lẽ là vì xấu hổ, giọng nói cô rất nhỏ, cẩn thận nghe âm cuối lại giống như làm nũng vậy.
Cuối tuần trước cô đau lòng như vậy, cảm thấy nên để cho cô bình thường trở lại trước. Mỗi lần lúc muốn ôm hôn cô, anh thấy nên nhẫn nhịn một chút.
Không nói được trong lòng như thế nào, có lẽ anh cảm thấy cô gái nhỏ cần một chút thời gian để chữa lành tâm hồn, chính là cái loại đó --- tình yêu đơn thuần.
Vì vậy anh nhịn đã nhiều ngày.
Ngay vừa lúc nãy, thấy bên cạnh cô một đám nam sinh hỏi cô, hơn nữa nhìn quan hệ có vẻ như rất tốt, bầu không khí cũng rất hòa hợp.
Cỗ khí lực mấy ngày nay bị đè ép kia lập tức liền xuất hiện.
Anh dựa lưng vào kệ sách nhìn cô gái, khuôn mặt trắng nõn, gò má phủ một lớp phấn, hàng mi cong vút khẽ run, ngay cả đôi môi cùng trở nên hồng nhuận.
Cái này mẹ nó ai còn có thể nhịn.
Một tay khác của Tô Lâm cũng nâng lên, giữ trên cánh tay cô không để cô cử động, cả người đều áp xuống.
Lộc Viên Viên cảm thấy vừa xấu hổ vừa căng thẳng.
Dù đây là khu vực chung hơn nữa cơ hồ sẽ không có ai đến giá sách bên này tìm tạp chí, nhưng mà đây là thư viện đó!
Anh ở bên tai cô mở miệng nói:
"Có phải em hoàn toàn không nhớ chuyện uống say đêm đó?"
"...Hình như vậy." Không phải hoàn toàn, thật ra thì cô một chút cũng không nhớ.
Tô Lâm dùng hơi thở ra một nụ cười rất nhẹ, gợi cảm không có âm thanh. Cô nghe thấy càng ngày càng nóng.
"Vậy để anh giúp em nhớ lại một chút."
Không đợi cô kịp phản ứng lại, trước mắt bỗng dưng tối sầm, xúc cảm đôi môi quen thuộc dính sát vào, mềm mà lạnh, nhưng mà --- không chỉ những thứ này.
Cảm nhận được động tác của anh. Tay giữ kệ sách của Lộc Viên Viên run một cái, một quyển tạp chí rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang dội.
Tô Lâm không để ý chút nào.
Anh nhắm mắt, thừa dịp cô đang ngẩn người, trong một chốc liền đưa đầu lưỡi thăm dò vào, dễ dàng cạy mở hàm răng cô.
Trong nháy mắt giữa răng môi tràn ngập một mùi vị dâu tây nồng đậm.
Tô Lâm vẫn đang chìm trong cách thay đổi xưng hô của cô dần tỉnh lại.
Anh nhìn giọt nước mắt chảy xuống cằm đó của cô, theo bản năng đưa tay ra giúp cô lau sạch. Làn da cô mịn màng, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
Lần trước cô khóc, là khi nào nhỉ?
Hình như là ở trận đấu bóng rổ, chỉ mới ngày hôm qua.
Bởi vì anh bị đội kia chơi bẩn, cũng không biết là giận dữ hay là có chuyện gì xảy ra. Cô gái nhỏ bật khóc một cách bất thường, và còn...hôn anh.
Khi đó trong lòng anh đều là tràn đầy cảm xúc hân hoan, hôn lên đôi môi mặn chát của cô, hạnh phúc như tràn ngập khắp cơ thể anh vậy.
Mà bây giờ.
Nhìn cô như vậy, trong lòng anh khó chịu muốn chết.
Từ khi cô bắt đầu đưa tay ra, có lẽ đã qua năm giây.
Tô Lâm từ trong trạng thái hoảng hốt trở về, tiến lên nửa bước, một tay giữ trên lưng, một tay còn lại đặt sau gáy cô.
Anh muốn dùng lực, lại sợ trán cô đau. Cuối cùng cái tay kia đặt trên đầu cũng chỉ là đặt hờ, mà tay trên lưng lại lập tức ôm chặt, hai người áp sát vào nhau.
Toàn bộ quá trình, một chút tiếng động cô cũng không có.
Vừa nghe lời lại ngoan ngoãn.
Giống như bình thường vậy, những chuyện gì anh làm, cô cũng như thế, rất ít khi cự tuyệt chứ đừng nói tới phản kháng.
"Bảo bảo," Tô Lâm xoa nhẹ đầu cô, bên tai cô thấp giọng nói: "Khóc đi."
Anh không nói đừng khóc.
Mà là khóc đi.
Thật ra anh càng hi vọng cô có thể khóc ra thành tiếng, không muốn giống như bây giờ, im lặng kiềm chế thút thít.
Một loạt động tác này, Lộc Viên Viên vẫn đứng trên bậc thang như cũ. Cô không cần nhón chân có thể trực tiếp vòng trên vai anh.
Cô nghe thấy bốn từ đó, phát ra một tiếng nghẹn ngào vô cùng nhỏ. Nếu không phải cách nhau gần thì căn bản không nghe được.
Trái tim anh dường như chợt nhói lên một cái.
Trước khi gặp Lộc Viên Viên, trong cuộc sống của Tô Lâm thật ra rất ít khi có cảm xúc vui buồn. Sau một thời gian gặp gỡ cô, mới được nếm qua mấy lần.
Cảm xúc còn chưa đi qua, cô gái nhỏ đột nhiên lên tiếng.
Cô nắm thật chặt lưng áo khoác của anh, bởi vì đầu chôn ở trên vai, giọng nói buồn rầu, có lẽ người lúc khóc trong đầu có chút rối loạn, cô nói điên nói dại một hồi, một lát trước kia lại một lát bây giờ, chuyện gì cũng đều nói ra hết.
Nhưng đại khái anh vẫn hiểu được.
Thật ra thì cũng không khó đoán.
Lộc Viên Viên là một người dễ dàng vui vẻ, anh biết rõ ràng nhất.
Mỗi ngày đi nhà ăn, cô ăn xong những món mình thích xong đều cảm thấy vui vẻ.
Dự báo thời tiết nói sẽ mưa nhưng kết quả lại không mưa. Khi đó trong mắt cô giống như có thể phát sáng vậy.
Cho nên, có thể làm cho cảm xúc của cô đột nhiên suy sụp như thế. Ngoại trừ mấy lần trong lúc vô tình nhắc đến ba mình, cảm xúc cô liền hạ xuống thì còn có thể là ai.
Tô Lâm đã hoàn toàn quên mất khái niệm về thời gian.
Không biết đứng như vậy bao lâu. Cô nói mỏi liền im lặng, cũng không khóc nữa. Chỉ là hậu quả của việc khóc quá lâu vẫn còn tồn tại, cơ thể nhỏ bé vẫn có những tiếng nấc khẽ, nằm ở trên vai anh run nhẹ
Chờ đến khi cô gần như hoàn toàn bình tĩnh lại. Tô Lâm đỡ cô dậy, muốn dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô. Không nghĩ tới cô gái nhỏ vội vàng nằm trở lại.
Sau một lúc, cô mới thốt ra một câu, qua giọng nói, cũng có thể cảm giác được giọng nói bị nghẹt qua lỗ mũi:
"Mắt em bị sưng rồi...rất xấu."
Anh hơi sửng sốt, sau đó cười nói:
"Vậy em làm như thế này thì có thể tiêu sưng à?"
"..." Người trên vai không lên tiếng.
Nhưng vẫn không chịu ngẩng lên, thậm chí còn đẩy một cái.
Động tác làm nũng này.
Trong lòng Tô Lâm mềm thành một mảnh, buồn cười vỗ lưng cô hai cái, dỗ dành:
"Ngoan nào, ngẩng đầu lên đi."
"...."
Lộc Viên Viên qua một hồi giãy dụa, lề mề một lát, vẫn chậm rãi đứng dậy.
Cô cảm thấy mặt mình khóc có chút nóng. Lúc chớp mắt, mí mắt rất nặng, phỏng chừng đã sưng lên thành một cục.
Khi cô đang muốn cúi đầu xuống, một bàn tay lạnh đặt lên trên má.
Vừa đưa mắt lên, liền thấy Tô Lâm đang nhìn cô rất chăm chú. Anh ôm mặt cô, từng chút từng chút lau sạch từng vệt nước khô.
"Anh không muốn bình luận gì về....ba của em," Lúc anh vừa mở miệng, hàng lông mi dài và rậm rũ xuống, hoàn toàn che đi cảm xúc trong mắt anh, chỉ có thể từ trong giọng nói của anh nghe được nồng đậm ý lạnh:
"Anh sợ anh vừa mở miệng, tất cả đều là lời thô tục. Như thế không tốt lắm."
"..."
"Cuộc sống trước kia của em, anh không có cách nào tham gia vào. Nhưng mà sau này," Anh dừng một chút, nhấc mắt lên nhìn cô, cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt, cuối cùng anh cười áp trán mình vào trán cô, nói:
"Anh sẽ luôn luôn ở đây."
- -
Sự thật chứng minh, cảm xúc của con người quả nhiên cần phải phát tiết.
Nhất là những lúc cảm xúc tiêu cực.
Sau khi xả hết ra ngoài, khóc ướt hết một mảng lớn trên áo khoác của bạn trai. Lộc Viên Viên cảm thấy tâm trạng của mình giống như tốc độ đang ngồi tên lửa quay trở lại.
Nhiều chuyện cũng chỉ có thể tự nhiên ở trước mặt – chẳng hạn như làm cho con mắt tiêu sưng.
Ngồi ở trong xe taxi trở về trường học, cô ngửa đầu tựa vào ghế xe. Đôi mắt vừa sưng và nóng của cô giờ đang được đắp lên đồ lạnh, quả thật không được thoải mái.
Lộc Viên Viên cảm khái:
"Không nghĩ tới có một ngày mua kem lại có công dụng khác,"—Đắp mắt.
"Ừ."
"Học trưởng, tay kia của anh đâu?"
"..."
Tô Lâm cầm kem đặt ở trên mắt cô. Đắp mắt không thể vừa đắp vừa nhìn. Bây giờ cô so với bị mù cũng không khác nhau lắm.
Người mù nhỏ đưa tay ra, chính xác đặt ở vị trí dưới mắt anh. Bàn tay vừa nhỏ vừa trắng, năm ngón tay rất nhỏ, còn có nửa bàn tay bị che khuất ở trong ống tay áo.
Một lúc sau, người mù nhỏ không nhịn được:
"Anh cầm đi."
"Làm sao." Anh đưa tay lên, bắt lấy nắn bóp.
"Aiz tay của anh vẫn còn lạnh...." Không đợi anh kịp phản ứng, người mù nhỏ đưa một tay khác cùng phủ lên.
Không biết là do mặc nhiều đồ hay là khóc xong sẽ làm người nóng lên. Nhiệt độ trong bàn tay nhỏ rất cao, còn có chút mồ hôi ẩm ướt. Hai cái cùng nhau phủ lên mu bàn tay anh.
Cùng lúc đó, giọng nói buồn buồn mang theo giọng mũi rất nặng truyền tới:
"Vừa lúc em rất nóng. Em sưởi ấm cho anh nha."
"...."
Tô Lâm hơi sững sờ.
Hành động này hình như có chút quen thuộc.
Anh nhìn cô lộ ra nụ cười đắc ý, lúm đồng tiền bên má có thể thấy rõ trong ánh sáng mờ ảo của chiếc xe.
Trong nháy mắt đó, hơi ấm tựa như xuyên thấu qua da hòa vào trong máu.
Mặc dù hai tay đều không thể cử động, nhưng hai người ngồi rất gần.
Giống như bị mê hoặc, anh hơi nghiêng người, ở trên cái cằm xinh đẹp trắng nõn của cô gái, rất nhẹ hôn xuống một cái.
"Ừ, rất ấm."
Vừa rồi lúc cô khóc, cô nói một câu.
- --"Mỗi lần em nhớ về gia đình, nhớ tới ba mẹ em, rồi lại nhìn ba mẹ người khác.... Em đều cảm thấy, có lẽ cả đời này em cũng sẽ không thể hạnh phúc được nữa."
Anh muốn cho cô nhìn vào gương, xem khuôn mặt bây giờ của mình.
Bảo bối, hạnh phúc có mấy khó khăn đâu.
- --
Thứ năm.
Đã sắp đến tháng mười hai. Bài tập về nhà cuối cùng của tháng này sẽ tổng hợp lại vào chiều nay. Thời khóa biểu trên lớp cũng không còn nhiều lắm. Lộc Viên Viên cùng mấy người trong tổ hẹn nhau thời gian xong, đang đi bộ trên đường đến thư viện.
Mặc dù cô là dân mù đường. Nhưng con đường này đã đi quá nhiều lần. Cô xem như bằng lưng cũng có thể cõng qua.
Trên đường ngẫu nhiên có người đạp xe đi qua. Khi trong tầm mắt xuất hiện một chiếc xe đạp leo núi màu đen, tinh thần cô chấn động, ngầng đầu nhìn – phát hiện không phải là anh.
Được rồi.
Người kia rất nhanh đạp qua, nhưng suy nghĩ của cô lại bắt đầu bay đi nơi khác.
Không biết có phải vì trận khóc vào ngày chủ nhật không. Lộc Viên Viên cảm thấy, gần đây thái độ của Tô Lâm đối với cô thay đổi đi rất nhiều.
Trước kia anh nói chuyện rất ít, nhưng mỗi lần mở miệng cũng không hề nói thừa. Mười phần thì có tám chín phần sẽ chọc cho cô mặt đỏ tới tận mang tai. Chuyện này sau khi ở bên nhau một tháng thì đã được cải thiện đi rất nhiều.
Nhưng cuối cùng, khuôn mặt của Tô Lâm thật sự có lực sát thương quá mạnh mẽ. Sức chống cự của cô trăm phần trăm vẫn là không có.
Từ ngày cuối tuần trở lại, khi hai người hẹn hò hay là lúc học môn tiếng Pháp, anh ngày càng trở nên ít nói hơn, nhưng – cả người rõ ràng dịu dàng đi rất nhiều. Đối với cô đặc biệt ôn nhu. Mỗi lần lơ đãng nhìn vào mắt anh, luôn thấy anh mỉm cười.
Khuôn mặt anh lúc lạnh nhạt không có biểu cảm gì. Cô đều cảm thấy không thể nhìn lâu. Huống hồ là bây giờ, động một chút lại nhìn chằm chằm cô, ôn nhu mỉm cười.
Giữa mùa đông, bị anh cười đến cả người nóng lên, ý xuân dạt dào.
Lộc Viên Viên cũng không tiện hỏi bạn bè cùng phòng, như là "Bạn trai mình gần đây đối với mình đặc biệt tốt. Tốt đến mức làm mình không được tự nhiên thì nên làm gì" hay "Anh ấy luôn cười với mình như vậy, làm sao mới khiến anh ấy không cười như vậy nữa"...
Những vấn đề này mới xuất hiện trong đầu, cô đã tưởng tượng được biểu cảm khoa trương của Lâm Thiến cùng ngôn ngữ thô tục của cô ấy.
... Cho nên cũng chỉ có thể coi như bỏ qua.
Lúc Lộc Viên Viên đến thư viện, đi thẳng đến nơi học chung không cần dùng thẻ sinh viên. Trong nhóm gồm sáu người, một cô gái trong nhóm đã đến trước, thêm cô đến nữa là hai người.
Cô gái này là một người có tính cách hoạt bát. Lên đại học thể hiện bản thân ra rất rõ ràng, nhưng trên đầu lại không thả tự do như bản thân --- Mỗi ngày đều chải tết nhiều bím tóc. Có khi một cái, có khi hai cái, có khi lại cuộn lại. Tóm lại năm ngày một tuần lại đổi một kiểu khác.
Lộc Viên Viên đã từng có lần rất bội phục.
Cả cái bàn dài có một người tóc tết đã an vị ngồi đó. Lộc Viên Viên đi qua ngồi ở bên cạnh, vừa mở cặp vừa chào hỏi cô ấy.
Tóc tết nhìn cô với ánh mắt có chút kỳ lạ.
Có sự kích động mơ hồ bị đè nèn, còn có mãnh liệt tò mò muốn biết.
....?
Lộc Viên Viên bị cô ấy nhìn sửng sốt một chút.
Còn chưa hỏi ra lời, tóc tết đã kông kìm nén được lòng hiếu kỳ, một tay che miệng, một tay kia lại vụng trộm ở dưới bàn chỉ một nơi,
"Đó có phải là...Tô học trưởng không?"
Lộc Viên Viên nhìn theo hướng cô ấy chỉ -- đối diện với khuôn mặt quen thuộc.
Anh cũng vừa lúc nhìn tới.
Tô Lâm ngồi ở bàn trước mặt cô. Cái bàn song song với cái bàn phía trước. Cho nên hai người đối mặt cách nhau qua hai cái bàn.
Anh vẫn cái tư thế một tay xoay bút, một tay chống cằm, dáng vẻ lười biếng, gật đầu với cô một cái, nháy mắt, khóe môi nhếch lên.
!!!
Trong nháy mắt nhịp tim cô hụt một nhịp.
Chính là nụ cười như vậy!!!
Dù mấy ngày gần đây luôn thấy nụ cười đó, nhưng mà cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được.
Còn chưa kịp phản ứng gì, tóc tết bên người đột nhiên cúi đầu che miệng lại, một cái tay khác lại ở dưới bàn nhéo lấy tay cô,
"Lộc Viên Viên! Có phải anh ấy đang cười với cậu không a a a a!"
Lại không đợi cô nói chuyện, tóc tết càng kích động hơn:
"Đây là lần đầu tiên thấy hai người ở ngoài! Trước đều là thấy hai người ở trên diễn đàn! Hôm nay tớ hạnh phúc quá đi ô ô ô!"
Lộc Viên Viên: "...."
Cô nhìn tóc tết đã rơi vào trạng thái độc thoại, lần nữa ngẩng đầu nhìn Tô Lâm ở đối diện, anh cúi đầu xuống viết cái gì đó.
Bàn của anh cũng có sáu người ngồi ở đó, ba nam ba nữ, ngồi thành một vòng. Không biết vì sao lại vừa vặn trống ra một chỗ đối diện với chỗ ngồi của cô.
Nhưng mà vừa vặn như vậy.
Lộc Viên Viên cứ như vậy lúc có lúc không nhìn anh. Cô phát hiện Tô Lâm đang giảng giải cho người kia cái gì đó, nhìn dáng dấp, là một nữ sinh đưa lưng về phía cô không thấy rõ mặt....
Anh cùng với dáng vẻ vừa cười với cô giống như là hai người, hơi nhíu mày, dáng vẻ có chút không kiên nhẫn, biểu cảm có chút lạnh lùng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là hỏi gì đáp nấy.
Mặc dù cô cảm thấy mình có chút vô lý.
Nhưng mà...nhìn những nữ sinh kia vừa nghe vừa gật đầu, lại vừa vén tóc rồi cười với anh....cô thấy không thoải mái lắm.
Cũng may sự khó chịu này không kéo dài quá lâu. Người trong nhóm cô đã tới đông đủ. Sự chú ý của Lộc Viên Viên chuyển sang project của nhóm.
Trong nhóm bốn người còn lại đều là nam sinh.
Thật ra hai cô gái được chia vào một nhóm không dễ gì, dù sao có quá ít cô gái có sự chuyên nghiệp như thế này.
Lộc Viên Viên trong này là người học tốt nhất, được mọi người trong nhóm gọi "Nhóm trưởng". Sau khi phân công xong, rốt cuộc cô cũng cảm nhận được loại cảm giác vừa rồi của Tô Lâm. Bởi vì đây đều là hợp tác trong công việc, kết quả của tất cả mọi người cuối cùng đều tính chung, mỗi một chỗ sai lầm đều có thể làm ảnh hưởng đến việc phân tích kết quả.
Cho nên mỗi lần gặp điều gì không hiểu, mọi người đều tự động hỏi người học tốt nhất trong nhóm.
Bên tay trái Lộc Viên Viên là tóc tết, bên tay phải là một nam sinh đeo kính.
Cô nói hết mười phút cũng chưa phân được cho cậu ta nên làm gì, cô cũng có chút nhức đầu, nam sinh ngược lại hết sức rộng lượng:
"Không sao đâu nhóm trưởng. Cậu làm của cậu trước đi, không chừng một lát mình sẽ tự hiểu ra."
Lộc Viên Viên: "...." Cô cảm thấy khả năng này khá thấp.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp gì tốt, đang trầm mặc tô vẽ trên giấy, tóc tết chọc cô một cái.
Cô quay đầu: "Sao vậy?"
Tóc tết nhìn qua rất tò mò:
"Tổ trưởng, cậu không đi tìm anh ấy sao?"
"Hử?" Lộc Viên Viên từ một đống số liệu ngẩng đầu, hiểu ra người cô ấy nói là ai, cười:
"Không tìm. Anh ấy đang bận mà. Sao mình phải đi ---"
Đột nhiên trước mắt có một cái bóng đổ xuống.
Cùng lúc đó, một giọng nói rất dễ nhận ra cắt đứt lời nói của cô:
"Xin lỗi, mượn nhóm trưởng của các bạn một chút."
"..." Lộc Viên Viên sững sờ ngẩng đầu.
Tô Lâm nhếch khóe môi cười, nhưng tâm trạng có vẻ không tốt lắm:
"Tôi tìm cố ấy có chút việc."
Lộc Viên Viên: "...."
- -
Không khí yên lặng mấy giây.
Năm cái đầu đồng loạt ngẩng lên, rồi lại đồng loạt cúi xuống.
Ai cũng hiểu, đây căn bản không phải là mượn.
Người ta là đang muốn nói: "Tôi cùng bạn gái nói chuyện, thuận tiện thông báo mấy người một chút."
Ừ, đã hiểu.
"...."
Lộc Viên Viên nhìn dáng vẻ của mấy người xung quanh, mỗi người đều đang nín cười, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nhưng mà Tô Lâm đứng ở đó bất động, yên lặng nhìn cô, giống như nếu cô không đi thì anh sẽ tiếp tục đứng ở đó.
Cô chậm rãi đứng lên, che che giấu giấu nói, "Mình đi một lát rồi trở lại. Các cậu làm trước đi nhé.", sau đó liền bị người nào đó kéo đi.
Anh nắm lấy tay cô đi về phía trước. Lộc Viên Viên đi theo sau, không hiểu sao lại cảm nhận được cái loại cảm giác đứng ngồi không yên kia.
Lúc đầu cho rằng anh muốn dẫn cô ra ngoài thư viện. Không nghĩ tới anh đưa cô tới khúc cua lớn ở gần cửa – đi vòng vo khoảng nửa vòng rồi lại lần nữa trở về khu vực chung của thư viện.
Chỉ là không phải nơi vừa rồi ngồi học.
Thư viện được chia thành khu nội bộ và khu bên ngoài. Khu nội bộ chỉ có sinh viên có thẻ mới được vào. Mà bên ngoài, chỉ cần không phải lớn tiếng hét hay ca hát, thì ăn cơm chơi game hay làm gì cũng đều được.
Nhưng bình thường sinh viên đại học C đến thư viện sẽ không làm những chuyện như vậy, và khu vực bên ngoài cũng trở thành nơi mặc định là nơi dùng để thảo luận học tập.
Nơi này không chỉ có bàn, còn có giá sách. Chỉ là phía trên đặt không phải là sách, mà là những ấn phẩm như tạp chí học thuật.
Tô Lâm mang cô đi tới sáu dãy kệ sách lớn.
Dọc đường đi anh cũng không nói gì, Lộc Viên Viên quả thật không nhịn được hỏi:
"Học trưởng anh làm --- A!"
Anh đột nhiên dùng lực kéo tay cô một cái ---
Một trận trời đất quay cuồng.
Cảnh vật trước mắt từng cái dần rơi xuống.
Sau lưng cô dựa vào kệ sách, một tay anh chống ở bên mặt cô, dùng tốc độ rất chậm áp xuống người cô, cười đến không có ý tốt.
Ngay cả mắt cũng quên cả chớp.
Tô Lâm nghĩ đến khung cảnh vừa rồi, cỗ khí kia ở trong ngực không làm thế nào bỏ xuống được, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
"Trong nhóm của em tất cả đều là nam sao?"
"Ừm?" Biểu cảm của cô mơ hồ, nhưng trong chớp mắt rất nhanh phản ứng lại, mềm giọng giải thích:
"Không phải mà, cộng thêm em nữa là có hai nữ."
"...."
....Vậy sao?
Anh nhàn nhạt "À" một tiếng, "Không để ý"
Biểu cảm của cô gái nhỏ càng ngày càng mất tự nhiên, cô hơi cựa người vào trên kệ sách,
"Học trưởng, rốt cuộc anh muốn làm gì..."
Có lẽ là vì xấu hổ, giọng nói cô rất nhỏ, cẩn thận nghe âm cuối lại giống như làm nũng vậy.
Cuối tuần trước cô đau lòng như vậy, cảm thấy nên để cho cô bình thường trở lại trước. Mỗi lần lúc muốn ôm hôn cô, anh thấy nên nhẫn nhịn một chút.
Không nói được trong lòng như thế nào, có lẽ anh cảm thấy cô gái nhỏ cần một chút thời gian để chữa lành tâm hồn, chính là cái loại đó --- tình yêu đơn thuần.
Vì vậy anh nhịn đã nhiều ngày.
Ngay vừa lúc nãy, thấy bên cạnh cô một đám nam sinh hỏi cô, hơn nữa nhìn quan hệ có vẻ như rất tốt, bầu không khí cũng rất hòa hợp.
Cỗ khí lực mấy ngày nay bị đè ép kia lập tức liền xuất hiện.
Anh dựa lưng vào kệ sách nhìn cô gái, khuôn mặt trắng nõn, gò má phủ một lớp phấn, hàng mi cong vút khẽ run, ngay cả đôi môi cùng trở nên hồng nhuận.
Cái này mẹ nó ai còn có thể nhịn.
Một tay khác của Tô Lâm cũng nâng lên, giữ trên cánh tay cô không để cô cử động, cả người đều áp xuống.
Lộc Viên Viên cảm thấy vừa xấu hổ vừa căng thẳng.
Dù đây là khu vực chung hơn nữa cơ hồ sẽ không có ai đến giá sách bên này tìm tạp chí, nhưng mà đây là thư viện đó!
Anh ở bên tai cô mở miệng nói:
"Có phải em hoàn toàn không nhớ chuyện uống say đêm đó?"
"...Hình như vậy." Không phải hoàn toàn, thật ra thì cô một chút cũng không nhớ.
Tô Lâm dùng hơi thở ra một nụ cười rất nhẹ, gợi cảm không có âm thanh. Cô nghe thấy càng ngày càng nóng.
"Vậy để anh giúp em nhớ lại một chút."
Không đợi cô kịp phản ứng lại, trước mắt bỗng dưng tối sầm, xúc cảm đôi môi quen thuộc dính sát vào, mềm mà lạnh, nhưng mà --- không chỉ những thứ này.
Cảm nhận được động tác của anh. Tay giữ kệ sách của Lộc Viên Viên run một cái, một quyển tạp chí rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang dội.
Tô Lâm không để ý chút nào.
Anh nhắm mắt, thừa dịp cô đang ngẩn người, trong một chốc liền đưa đầu lưỡi thăm dò vào, dễ dàng cạy mở hàm răng cô.
Trong nháy mắt giữa răng môi tràn ngập một mùi vị dâu tây nồng đậm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook