Thậm chí anh ta còn chưa hiểu ra, vì sao rõ ràng ban đầu mình là người đến đòi hủy hôn, vậy mà bây giờ bản thân lại trở thành người bị từ hôn.

Khương Hoài lấy lại tinh thần, nhìn thấy con trai đã bị người ta hủy hôn, bỗng nhiên cảm thấy rất mất mặt nên tức giận gầm lên: "Con trai tôi vẫn không xứng với cô sao? Cô…”

“Bố!” Khương Dực ngắt lời ông ta, tiến lên một bước, nhìn thẳng về phía Kiều Khanh: “Được thôi, em đã nói như vậy thì bắt đầu từ ngày hôm nay hôn ước của chúng ta được hủy bỏ, hi vọng sau này em sẽ không thấy hối hận!”

Kiều Khanh nhịn không được và bật cười thành tiếng: “Quản gia, tiễn khách!”

“Em!” Vẻ mặt Khương Dực lại bắt đầu mất kiểm soát.

Giọng điệu của Kiều Khanh như thể chỉ coi anh ta là một thằng hề hài hước ở trước mặt cô.

Nhưng cuối cùng Khương Dực vẫn nuốt xuống cục tức, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Khương Dực bây giờ vẫn chưa biết, lúc nhớ lại chuyện xảy ra vào ngày sau khi thân phận của Kiều Khanh bị lộ, anh ta cảm thấy chính mình như một tên hề kệch cỡm.

Nhưng người thật sự đang hối hận chính là bản thân anh ta.

Sau khi cả nhà Khương Dực rời đi, Kiều Niệm đã khẽ chửi gằn một tiếng.

Cô ta vốn dĩ tưởng rằng chuyện Kiều Khanh bị từ hôn sẽ trở thành trò cười cho cả thành phố Lương và cô sẽ suy bại thảm hại, nhưng không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này.

Chẳng có trò hay để thưởng thức, cô ta nháy mắt ra hiệu với Lưu Bình và cùng Tần Vịnh Mai rời đi.

Hà Vãn Thanh sững sờ trước hàng loạt sự việc này, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Kiều Khanh và vươn tay kéo vạt áo của cô.

“Con gái yêu, con thật sự không quen biết thằng nhóc Khương Dực kia… xì, cái thằng nhãi nhép đó à?”

Trước khi Kiều Khanh kịp trả lời, Lưu Bình đã lên tiếng trước: "Làm sao có thể xảy ra chuyện đó chứ, thưa bà chủ? Bởi vì cô cả đang đau khổ quá thôi.

Bà không biết đó thôi, bởi vì cậu chủ Khương thích chơi cờ vây, mà cô cả đang chăm chỉ khổ luyện cờ vây trong phòng sách.

Ngay cả khi cậu chủ Khương lạnh nhạt thờ ơ với cô cả một thời gian dài như vậy, nhưng cô cả vẫn không cam lòng chịu hủy hôn.

Lần này, nói không chừng cô cả đã vô tình nghe được lời nói nào đó của cậu chủ Khương mà phải gánh chịu tổn thương rồi.



Bà ta vừa nói vừa nhìn Kiều Khanh, với giọng điệu giống như rất quan tâm lo lắng: "Cô cả à, cô cả đừng buồn, cậu chủ Khương chắc là hiểu lầm gì đấy nên mới đòi hủy hôn với cô cả.

Chỉ cần cô cả tìm đến và xin lỗi cậu ấy thì sẽ cứu vãn được hôn ước của hai người.

Bây giờ cô cả hành động theo cảm tính, sau này hối hận rồi thì sẽ…”

“Mẹ Lưu.

” Kiều Khanh ngắt lời bà ta, khóe môi cong lên và giọng nói có phần mỉa mai: “Dì đến nhà chúng tôi bao nhiêu năm rồi?”

Lưu Bình nghe thấy thì trong lòng thấp thỏm không yên: “Ba… ba năm.



“Ba năm.

” Kiều Khanh khẽ lẩm bẩm rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Ba năm, tôi nghĩ dì đã lớn tuổi rồi, khoan dung cho dì một chút vậy, dì gặp quản gia Trần thanh toán tiền lương rồi rời khỏi đây đi nhé.



Lưu Bình sửng sốt một chút: “Cô cả à, sao cô cả lại…”

“Ở đây làm gì có cô cả nào hả?” Kiều Khanh lại ngắt lời bà ta: “Bố mẹ tôi chỉ có mỗi mình tôi là con gái, chủ của dì cũng chỉ có hai người là tôi và mẹ của tôi, vậy thì đào đâu ra cô cả, cô hai hả?”

“Đúng vậy!” Trần Minh tiếp lời Kiều Khanh và quở mắng Lưu Bình: “Mẹ Lưu à, tôi thấy bà già cả lẩm cẩm rồi, bây giờ bà đâu còn hầu hạ lão phu nhân nữa, sao cứ quen miệng không chịu sửa thế kia?”

Lưu Bình nói: “Là tôi quen miệng xưng hô, tôi có thể sửa mà, nhưng không thể đuổi việc tôi được! Tôi đã làm gì sai chứ?”

Ánh mắt của Kiều Khanh nặng nề rũ xuống, xen lẫn sự chế nhạo: "Vẫn cần tôi nhắc nhở dì đã làm sai chuyện gì à?”

Trái tim Lưu Bình nhảy loạn xạ trong lồng ngực, nhất thời bà ta không rõ liệu Kiều Khanh đang ám chỉ đến cuộc điện thoại tối hôm qua hay cô đã hiểu ra ẩn ý trong lời nói của mình.

Quay sang Hà Vãn Thanh để cầu xin giúp đỡ, bà ta oan ức phân bua: "Thưa bà chủ, tôi nói những điều đó đều vì cô cả… đều vì muốn tốt cho cô chủ mà thôi, phải không nào?”

Hà Vãn Thanh hơi bối rối trước quyết định đột ngột của Kiều Khanh, bà ngẩng mặt lên và hỏi: “Con gái yêu à, tại sao con lại muốn đuổi việc mẹ Lưu?”

Kiều Khanh bất đắc dĩ nhìn người mẹ ngây thơ và đơn thuần của mình.

Chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng và quyến rũ úp mở từ trêи lầu truyền xuống.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương