Bạn Gái Quái Vật
-
Chương 65
Hình thể quá mức chênh lệch, Hạ Vị Sương và Bạch Thiến gần như không cách nào phản kháng. Hai người chỉ có thể vội vàng thoát thân, trốn vào góc tường đầy tro bụi tại lầu một. Đằng trước có quầy thu ngân che chắn, xem như một nơi tương đối an toàn.
Con quái vật kia không linh hoạt lắm, dường như cho rằng các cô vẫn còn ở lầu hai, bèn lục lọi khắp tầng lầu, phát ra những tiếng động lớn khiến người ta sợ hãi. Toàn bộ cửa hàng đều rung lắc theo từng động tác của nó. Điện thoại và những món đồ lặt vặt trên quầy thu ngân, bình hoa bày bên cạnh, quần áo treo gần đó, không một món nào không bị dịch chuyển.
Giữa khung cảnh tối đen, căn bản không thể thấy rõ mặt nhau nhưng chỉ cần nghe tiếng cũng biết Bạch Thiến lúc này đang vô cùng sợ hãi. Thế mà cô vẫn cố gắng an ủi Hạ Vị Sương: “Đừng sợ. Động tĩnh lớn như thế, Cục Than sẽ về sớm thôi.”
Cả thính giác và khứu giác của động vật họ mèo đều vô cùng nhạy bén. Cục Than lại là đứa nổi bật trong số đó. Nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua con quái vật này.
Hạ Vị Sương biết điều ấy. Chỉ là chuyện gì cũng có rủi ro, mà cô trước giờ lại không được may mắn cho lắm, thế nên bảo chờ Cục Than đến cứu vẫn khiến Hạ Vị Sương thấp thỏm trong lòng.
“Em biết.” Hạ Vị Sương nắm chặt lấy tay Bạch Thiến, bình tĩnh nói: “Nhưng mà để phòng bất trắc, em vẫn muốn dùng dị năng xem thử xem hai ta có chết ở đây không.” Nếu thấy cảnh tử vong thì cũng có thể căn cứ vào đó để tránh đi cái kết thảm.
Tạm thời, dự định của hai người là trốn ở chỗ này cho đến khi Cục Than trở lại. Nếu tiên tri thấy hình ảnh quái vật túm Bạch Thiến ra ăn thì có nghĩa là phương án này không được, cần lập tức nghĩ cách trốn thoát. Nếu Bạch Thiến chết ở chỗ khác, thế nghĩa là phương án tránh né có hiệu quả, tạm thời có thể án binh bất động.
Bạch Thiến vội la lên: “Dị năng em còn dùng được không? Đừng miễn cưỡng bản thân.”
Hạ Vị Sương nói: “Vẫn được. Nhìn tương lai của người khác thì nhẹ nhàng hơn là nhìn tương lai của chính em. Giờ để em xem chị chết thế nào!”
Bạch Thiến: “…” Cũng không cần nói nghe đáng sợ thế đâu.
Trần nhà trên đầu lại rung lắc dữ dội. Quầy thu ngân bên cạnh trượt nhẹ, thiếu chút nữa đã đè bẹp Hạ Vị Sương cùng Bạch Thiến. Hạ Vị Sương nhắm mắt, hít sâu mấy hớp không khí đầy bụi, cố gắng khiến bản thân tĩnh tâm lại, sau đó nắm lấy tay Bạch Thiến mà phát động dị năng.
Đại não vẫn còn mệt mỏi, đau đớn, nhưng đã đỡ hơn trước nhiều. Trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi cùng bổ sung tinh thạch, cô biết mình có thể hoàn thành lần tiên tri này. Độ dài của nội dung tiên tri không tương ứng với thời gian hiện thực. Chỉ một phút ngắn ngủi trôi qua, Hạ Vị Sương đã mở to mắt, biểu cảm có phần phức tạp mà ngẩng đầu nở nụ cười trấn an Bạch Thiến: “Không sao, chị sẽ không chết ở đây.”
Nghe được đáp án này cũng không biết có nên vui hay không. Ít nhất hiện tại có thể tạm yên tâm.
Bạch Thiến không nhìn rõ vẻ mặt của Hạ Vị Sương, đương nhiên không thể nào phát hiện kết cục của mình có lẽ cũng không tốt hơn chết ở chỗ này là bao. Cô có hơi tò mò: “Vậy chị sẽ chết ở đâu?”
Hạ Vị Sương im lặng trong chốc lát rồi nói: “Chị sẽ bị Tang Lộ giết chết trong nhà máy.”
Bạch Thiến: “…”
Hạ Vị Sương ho nhẹ một tiếng, nói: “Em sẽ tiếp tục điều chỉnh kế hoạch, chú ý tránh đi những chỗ sai lầm.”
Bạch Thiến nói: “Không sao, em nhất định có thể làm được.”
Quái vật vẫn chưa thôi tấn công căn nhà. Mãi đến khi trần nhà lầu một sắp bị đập nát, Cục Than mới muộn màng trở lại.
Bên ngoài vang lên một tiếng thú gầm đinh tai nhức óc. Cho dù không nhìn thấy, Hạ Vị Sương cũng có thể tưởng tượng ra Cục Than lúc này nhất định đã xù lông cả người.
Cục Than tuy lớn nhưng so với con quái vật khổng lồ này thì vẫn bé hơn. Cũng không biết nó có tìm lại được cảm giác thân thuộc khi làm một con mèo con hay không.
Con quái vật thôi không đập phá căn nhà nữa. Nó chậm rãi chuyển mình, đối mặt với Cục Than, dường như mục tiêu này mới thu hút sự chú ý của nó hơn.
Hạ Vị Sương có hơi lo lắng: “Chưa chắc Cục Than đã đánh thắng được nó.”
Chênh lệch quá lớn về hình thể đồng nghĩa với chênh lệch về sức mạnh. Con quái vật này có thể đấm nát trần nhà, tuyệt đối không được xem thường.
Cục Than vẫn đang hăm he với quái vật bên ngoài. Đột nhiên, một âm thanh chấn động cùng tiếng thở hổn hển vang lên. Nhất thời, sinh vật họ mèo có tiếng nhanh nhẹn và quái vật khổng lồ sáp lá cà vào nhau.
Nhìn ra cửa sổ, Hạ Vị Sương chỉ có thể thấy được hai cái bóng lập lòe khi mờ khi tỏ. Cái bóng nhanh nhạy kia hẳn chính là Cục Than. Sức nó không mạnh bằng quái vật nhưng bù lại tương đối linh hoạt. Dù không thể khiến quái vật bị thương nhiều nhưng đồng thời cũng không bị quái vật đánh trúng.
Quái vật bị Cục Than dụ ra đầu đường. Hạ Vị Sương để ý thấy tốc độ hành động của con quái vật này rất chậm chạp. Chi dưới của nó tuy cũng thô to nhưng so với chỉnh thể thì vẫn không cân xứng.
Khi quái vật cách cửa hàng bán quần áo hơi xa một chút, Hạ Vị Sương nói với Bạch Thiến rằng: “Chị Thiến, khoảng cách này có nói chuyện với Cục Than được không?”
Bạch Thiến gật gật đầu, đáp: “Được!”
Hạ Vị Sương bèn nói: “Bảo Cục Than tấn công chi dưới của nó. Quái vật này thân trên phát triển, thân dưới không vững. Nếu té ngã thì phỏng chừng rất khó đứng lên.”
“Được!”
Bạch Thiến vòng ngón tay, đưa lên miệng, thổi một tiếng thật dài. Tiếng huýt sáo lảnh lót truyền đi, Cục Than gầm nhẹ một tiếng rồi bắt đầu đảo quanh con quái vật. Móng vuốt sắc bén của nó cào qua thớ cơ dày của quái vật chỉ để lại những vệt trầy nhẹ, nhưng cái đuôi nó dài mà mạnh mẽ, móc lấy mắt cá chân quái vật giật một cái thì con quái vật đã lập tức ngã vật xuống đường như thiên thạch đụng trúng Trái Đất, đè bẹp số lượng lớn ô tô và cột điện.
Sóng xung kích mãnh liệt rung động khiến Hạ Vị Sương và Bạch Thiến lại choáng váng một trận. Hai người cuống cuồng chạy ra khỏi cửa hàng đã vỡ nát vì bị liên lụy bởi cuộc chiến. Cục Than nhảy đến, dùng đuôi quấn lấy eo Bạch Thiến thả lên lưng, sau đó là đến Hạ Vị Sương.
Hai người cùng nhau ngồi trên lưng Cục Than, túm chặt lông mèo, người áp sát. Cục Than tung cước lao về phía trước.
Hạ Vị Sương ngoái đầu nhìn lại mới biết vì sao Cục Than không thừa thắng xông lên. Trước nhất là do con quái vật kia khổng lồ đến mức khiến người ta phải sợ hãi, thứ hai là bởi nó có đến ba cái đầu, sáu cánh tay. Hai trong số ba cái đầu có hình dạng khá kì quái, Hạ Vị Sương không nhìn rõ.
Lúc này, con quái vật không mấy gì khác Na Tra phiên bản kinh dị này đang dùng hai tay bảo vệ cái đầu ở giữa, bốn tay khác chống đất, từ từ bò dậy. May mà Cục Than chạy nhanh, mang theo Hạ Vị Sương và Bạch Thiến bỏ xa con quái vật. Nếu đổi thành Tang Lộ thì chưa chắc…
Nằm trên tấm lưng xù lông của Cục Than, Hạ Vị Sương lấy từ túi nilon ra một viên tinh thạch, nắm chặt, bắt đầu hấp thu. Dọc đường có đi ngang qua một cửa hàng, Hạ Vị Sương kêu dừng:”Xe của mình hư rồi, chỉ còn lại chút đồ mang trên người, không đủ lắm.”
Vì thế, các cô xông vào cửa hàng này lấy đi ít đồ ăn, thức uống.
Khu vực gần nhà máy thường tương đối vắng vẻ. Cửa hàng này vẫn chưa bị cướp sạch, đồ đạc bên trong còn rất phong phú. Tính hai người đều không phải kiểu tham lam, hám của, chỉ lấy những gì mình cần. Hạ Vị Sương còn xách mấy chai rượu vang trắng, vang đỏ, nói mang theo thì có cảm giác an toàn hơn.
Sau đó, dưới sự chỉ điểm của hai người, Cục Than chở các cô thẳng đến xưởng sản xuất xà phòng. Cửa chính mở toang, nó nhanh chóng vọt vào.
Trong xưởng xà phòng vô cùng yên ắng, chỉ có lác đác vài ba xác sống lượn lờ tiến vào, thoáng cái đã bị Cục Than xử lí sạch sẽ. Nơi này hẳn đã đóng cửa trước khi virus xác sống bùng nổ vì có quá nhiều công nhân lên cơn sốt. Hiện tại chỉ có phòng trực ban là có dấu vết của con người. Rất lộn xộn, nhưng không có vết máu. Hạ Vị Sương thấy trên mặt đất có dấu bánh xe dẫn thẳng ra cửa, chắc là công nhân trực ban cũng đã chạy trốn sau khi thảm họa xác sống bùng nổ.
Vì không có điện nên cửa chính chạy bằng điện không kéo lên được. Không kéo cửa lên được cũng không sao, hai người leo cửa sổ vào phân xưởng, sau đó chặn kín cửa sổ đã vỡ là xong.
Đây là phân xưởng đóng gói xà phòng. Sạch sẽ, trống trải, không có dấu vết của con người, đương nhiên cũng không có dấu vết của xác sống nốt. Hạ Vị Sương và Bạch Thiến tìm một chỗ sạch sẽ, ngả lưng nằm xuống. Cục Than nằm giữa hai người, cả ba cùng thở hồng hộc.
“Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.” Bạch Thiến thều thào, “Có điều giờ chúng ta đã bại lộ rồi, Tang Lộ hẳn sẽ không đuổi tới nhanh thế đâu nhỉ?”
Hạ Vị Sương lắc đầu, nói: “Không đâu. Đêm nay có thể yên tâm nghỉ ngơi.”
“Vậy là tốt rồi.” Bạch Thiến ôm Cục Than vào lòng nghỉ ngơi một lúc, sau đó tìm được mấy tấm thảm lông ở phòng chứa đồ.
Hai người một mèo thiếp đi trong điều kiện đơn sơ ấy.
Khi Bạch Thiến thức dậy thì trời đã sáng. Nhưng hôm nay thời tiết quá âm u, giữa trưa mà trông vẫn như vừa rạng sáng, thế nên mới khiến cô có ảo giác như vẫn còn sớm. Cô ngồi dậy xoa đầu ngáp một cái. Từ khi gặp được Hạ Vị Sương đến nay, cuộc sống vốn đã vào quỹ đạo của cô càng lúc càng trở nên mạo hiểm, thậm chí ngay cả mạng cũng chưa chắc có thể giữ được. Nhưng nói gì thì đó cũng là lựa chọn của bản thân cô, thế nên Bạch Thiến không hề oán trách gì.
Lúc này, phát hiện tay Hạ Vị Sương vẫn luôn chạm vào tay mình, Bạch Thiến bèn quay đầu nhìn Hạ Vị Sương bên cạnh, sau đó kinh ngạc phát hiện cô nàng này vẫn còn chưa tỉnh. Sao thế này? Bình thường Hạ Vị Sương vẫn hay dậy sớm hơn cô mới phải.
Ngay sau đó, Bạch Thiến nhìn đến đống bột phấn màu xám trắng bên phía tay phải của Hạ Vị Sương.
Số lượng này… Cô chau chặt mày, lòng thầm bực bội, nhưng rồi lại không dám lay tỉnh cô nàng.
Nửa giờ sau, Hạ Vị Sương hổn hển ngồi dậy như người vừa chết đuối. Cô đỡ trán, đầu mướt mồ hồi, tròng trắng giăng đầy tơ máu, vẻ mặt tiều tụy như con nghiện đã hết thuốc chữa.
Bạch Thiến đưa qua một chai nước, thở dài: “Hạ Vị Sương, hấp thu bấy nhiêu tinh thạch trong thời gian ngắn như thế, cô đây là muốn khiến bản thân phát điên đúng không?”
Hạ Vị Sương nhận lấy nước, hớp mấy ngụm, nói: “Không sao đâu, em biết mà.”
Thế này mà là biết ấy hả?! Bạch Thiến tức giận: “Cô te tua như thế nói ra ai mà tin.”
Hạ Vị Sương dùng tay thay lược cào cào tóc, cười ngượng ngùng: “Em chỉ muốn nắm chắc hơn một chút thôi.”
“Vậy kết quả thế nào?”
Hạ Vị Sương thoáng ngập ngừng: “Không tốt lắm. Có điều, em cảm thấy có thể sửa được.”
Bạch Thiến giơ tay gõ trán cô nàng: “Đừng vờ vịt nữa. Vừa nhìn cô là tôi biết chắc chắn tôi lại chết nữa rồi.”
Vẻ mặt Hạ Vị Sương vẫn bình thản như thường: “Thật sự không phải. Chỉ là tụi mình bị thương tương đối nghiêm trọng thôi, đặc biệt là Cục Than. Em phải nghĩ cách hạ thấp tổn thất.”
Bạch Thiến năm nay ba mươi sáu, lớn hơn Hạ Vị Sương gần một giáp, đã không còn là thiếu nữ ngây ngô dễ dụ nữa. Nhưng Hạ Vị Sương như vậy, cô cũng không nhìn ra rốt cuộc cô nàng có đang nói thật hay không, đành phải lựa chọn tin tưởng.
Song, Hạ Vị Sương nỗ lực đến thế mà kết quả nhận được vẫn không mấy khả quan. Bạch Thiến bèn nói: “Nếu như… mình từ bỏ kế hoạch giết chết cô ta thì sao?”
Hạ Vị Sương thoáng kinh ngạc, hơi ngẩng đầu nhìn Bạch Thiến.
Bạch Thiến nói: “Ý chị là… chúng ta rời khỏi thành phố A, đi thật xa, đến nơi cô ta không thể đuổi kịp, thế nào? Trái Đất này rộng lớn như vậy, rồi ta sẽ chạy thoát được thôi.”
Hạ Vị Sương nói: “Chị muốn nói là buông xuôi, thôi chống cự sao?”
“Không phải buông xuôi, thôi chống cự, chỉ là lựa chọn chạy trốn thôi. Cho dù như vậy nghe có vẻ yếu đuối nhưng có thể sống sót mới là quan trọng nhất, không phải sao?”
Tại khoảnh khắc này, Hạ Vị Sương dường như đã bị thuyết phục.
Nhưng cô biết, trên đời này, chuyện không như ý có đến tám chín phần mười. Cô nói: “Em cần nhìn thử xem nếu lựa chọn như thế sẽ đưa đến kết quả gì.”
Bạch Thiến cười cười, nói: “Từ từ đi, giờ còn chưa vội.”
“Vâng.” Hạ Vị Sương nói, “Chắc đến chạng vạng thì em sẽ hồi phục một ít, có thể thử sử dụng dị năng. Để tránh lãng phí thời gian thì cũng phải chuẩn bị cho tốt kế hoạch giết chết Tang Lộ.”
Bạch Thiến đứng dậy vươn vai, sau đó bế Cục Than lên, hôn mũi nó, gọi: “Cục Than, dậy làm việc!”
Cục Than rệu rã kêu: “Meo~”
…
Nghe nói xưởng sản xuất xà phòng của địa phương đã có từ vài chục năm trước rồi, nhưng vì không được nổi tiếng, doanh số cũng không cao, cơ bản chỉ tập trung vào khách hàng trong khu vực nên nhà máy cũng chỉ là một nhà máy nhỏ, một số thiết bị còn chưa kịp cải tiến, không được hoành tráng như các nhà máy khác. Hai người tìm được số lượng lớn nguyên vật liệu từ nhà kho. Hạ Vị Sương quan sát địa hình, chọn phân xưởng sản xuất để bố trí cái bẫy chết người.
Các cô trải muối công nghiệp ra sàn, trải một lớp thật dày. Cục Than phụ trách kéo nguyên liệu từ nhà kho đến. Đương nhiên, phần lớn những chuyện nặng nhọc đều do công cụ hình mèo làm.
Công việc nhàm chán mà tẻ nhạt. Làm được một chút, Cục Than đã biến nhỏ trở lại, nằm trên sàn làm nũng lăn lộn. Hạ Vị Sương cào cào bụng và cằm nó, lại hôn lên chỗ ria mép: “Ngoan, không mấy em ra ngoài tìm ít đồ ăn đi.”
Vừa nghe nhắc tới ăn, Cục Than đã lập tức phấn chấn lên, vội bật dậy meo meo mấy tiếng rồi nhảy ra ngoài.
Hạ Vị Sương và Bạch Thiến tiếp tục bố trí bẫy. Các cô tìm được hai thùng Natri hidroxit trong nhà kho. Có lẽ nguyên liệu này tiêu hao tương đối nhanh hay sao đó mà nhà kho không có nhiều. Nhưng nhiêu đó cũng đủ rồi.
“Cẩn thận một chút. Cái này nguy hiểm.”
Hạ Vị Sương đổ một ít Natri hidroxit vào lò phản ứng, sau đó dùng ống dẫn nước thải tái sử dụng vào. Xút tan trong nước lập tức tỏa nhiệt mạnh, khiến Bạch Thiến sợ đến mức vội kéo Hạ Vị Sương lùi về sau.
“Cái này quá nguy hiểm, ngộ nhỡ văng trúng em thì sao? Thôi đừng dùng cái này.”
Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi đáp vâng, sau đó bỏ suy nghĩ muốn lợi dụng hết số Natri hidroxit còn lại.
Trả hết mấy thứ đồ nguy hiểm vào kho, Hạ Vị Sương và Bạch Thiến lại kéo dầu ra, bắt đầu bôi lên vách tường, các thiết bị, lưới thép, cầu thang, lan can các thứ. Làm thế thì khi Tang Lộ dùng xúc tu bám lấy những vật thể chung quanh nhằm mượn lực, chị ta sẽ bị trơn mà tuột xuống.
“Vậy là được rồi à?”
Hạ Vị Sương ngẩng đầu nhìn một lượt, thấy trời đã xẩm tối. Bố trí xong đâu đấy, ngày hôm nay lại sắp trôi qua.
“Bên trong tạm thời như thế đi. Em định rải muối lên nóc nhà nữa.”
Trong hình ảnh tiên tri mà cô thấy, muối quả thật có thể gây ra tổn thương nhất định cho Tang Lộ. Hiệu quả tuy không mạnh bằng cồn nhưng cũng đủ rồi.
“Đợi Cục Than về cho nó làm đi. Mệt chết rồi.” Bạch Thiến xoa xoa cánh tay, càu nhàu.
Hạ Vị Sương cười nói: “Vậy mình nghỉ. Đúng rồi, hành lang trên lầu có nhốt một xác sống, suýt thì quên. Tụi mình lên giải quyết nó đi.”
“Được, chị đi cùng em.”
Xác sống kia chính là con đã đâm Hạ Vị Sương rơi xuống đất trong cảnh tiên tri. Kế hoạch hiện tại của Hạ Vị Sương đã không còn hoàn toàn trùng khớp với lần tiên tri đó nữa. Tất cả đều thay đổi, nhưng để phòng bất trắc thì vẫn phải xử lí nó.
Hai người tìm rìu chữa cháy, lại lấy thêm ống thép, đi đến góc mà xác sống kia ẩn nấp giải quyết nó. Xác sống không mặc đồ công nhân, chẳng biết lúc còn sống nó là ai, nhưng hiện tại nó chỉ có một thân phận, đó chính là kẻ địch.
Trời tối.
Hai người quay về phân xưởng đóng gói. Hạ Vị Sương lại hấp thu một viên tinh thạch nữa. Cô bình tĩnh nằm trên chiếc “sô pha” mềm mại ghép từ mấy cái ghế dựa, nói muốn nhìn xem kết cục nếu lựa chọn trốn đi xa rồi lập tức nhắm mắt. Bạch Thiến ngồi bên cạnh, chìa tay cho Hạ Vị Sương để cô nàng tiên tri thông qua mình, giảm bớt phần nào áp lực.
Bạch Thiến không biết cụ thể Hạ Vị Sương đã thấy gì, nhưng cô có thể nhìn ra sắc mặt Hạ Vị Sương nhanh chóng trở nên tái nhợt. Lát sau, Hạ Vị Sương đột nhiên bật ngồi dậy, đẩy Bạch Thiến ra, lảo đảo chạy vào một góc đỡ tường nôn mửa. Bạch Thiến sợ đến mức luống cuống chân tay. Thấy Hạ Vị Sương yếu ớt sắp ngã, cô vội đỡ lấy đối phương, kéo qua ngồi xuống ghế.
“Sao vậy, Tiểu Sương? Đừng nghĩ. Đó đều là chuyện chưa xảy ra thôi!”
Cả người Hạ Vị Sương không kiềm được mà run lẩy bẩy. Trước là bởi nội dung tiên tri, sau lại là vì tiêu hao quá thường xuyên, thân thể thật sự đã kiệt sức.
“Em thấy… chúng ta cứ giữ nguyên kế hoạch đi.” Hạ Vị Sương uống ngụm nước cho đỡ sợ, thều thào nói như chỉ còn lại một hơi.
“Được, chúng ta nhất định sẽ thành công.”
Hạ Vị Sương cười cười với Bạch Thiến, nói: “Em chợp mắt nghỉ ngơi một lúc. Chốc nữa Cục Than trở lại thì chị gọi em nhé. Em phải chỉ đạo Cục Than làm việc.”
“Biết rồi, em mau ngủ đi.”
Hạ Vị Sương lại hấp thu thêm một viên tinh thạch, sau đó gần như là ngủ ngay khi mới vừa nhắm mắt.
Bạch Thiến đau lòng vì cô nàng, Cục Than về rồi không gọi ngay mà tự mình chỉ huy nó đi rải muối lên nóc nhà, sau đó kéo bao muối ra chuẩn bị xong hết, bấy giờ mới đánh thức Hạ Vị Sương.
“Tiểu Sương, dậy đi.”
Hạ Vị Sương thức dậy thì tinh thần đã khá tốt, mặt còn mỉm cười. Biết Cục Than đã làm xong mọi chuyện, cô ôm lấy nó, hôn mấy cái lên mặt và cái bụng xù lông.
“Ngoan quá!”
Cục Than mềm giọng kêu meo, sau đó nhảy từ tay Hạ Vị Sương xuống đất, gập người, bắt đầu liếm bi.
“Cũng không còn chuyện gì khác.”
Hạ Vị Sương nói: “Em tin chúng ta nhất định sẽ đánh bại được Tang Lộ. Đêm nay chị ta sẽ không đến đây, vậy nên chị Thiến, chúng ta tổ chức một buổi lễ động viên đi.”
Bạch Thiến dở khóc dở cười: “Lễ động viên á?”
Hạ Vị Sương khui chai rượu vang đỏ, cười nói: “Hoặc nên gọi là bữa cơm động viên?”
Nói là cơm nhưng thật ra chỉ có một ít đồ ăn đã đóng gói sẵn. Đơn sơ nhưng cũng ra hình ra dáng.
Bạch Thiến đùn đẩy: “Không được, tửu lượng của chị không tốt.”
“Không sao đâu, đêm nay rất an toàn.”
Dưới lời mời mọc của Hạ Vị Sương, Bạch Thiến cuối cùng vẫn uống không ít, uống đến say khướt. Thật ra cô không quá muốn uống, nhưng thấy Hạ Vị Sương hiếm khi có tâm trạng tốt, Bạch Thiến không muốn lãng phí chút niềm vui quý giá ấy, đành phải phối hợp.
“Uống thêm chút nữa.”
“Không được, chị thật sự không được. Vả lại em cứ rót cho chị mãi, giảo hoạt thật đấy.”
“Em cũng có uống mà.”
“Chị, chị… Không được, hớp cuối cùng…”
“Rồi, hớp cuối cùng.”
“Ha…”
Bạch Thiến say rượu nằm chết giấc trên sàn nhà. Hạ Vị Sương đẩy đẩy, lại lớn tiếng gọi tên đối phương. Bạch Thiến không hề phản ứng.
Cục Than không uống rượu, lúc này đã ngoẹo qua một bên ngủ khò. Hạ Vị Sương xoa xoa tai Cục Than, gọi nó dậy: “Cục Than, có một nhiệm vụ muốn giao cho em, em có hoàn thành được không?”
Cục Than meo một tiếng, ưỡn ngực hết sức tự hào. Không có nhiệm vụ gì mà nó không thể hoàn thành!
“Đưa chị Thiến đi, đi hướng này này. Cứ chạy mãi, chạy mãi, chạy đến hừng đông rồi tìm một chỗ an toàn thả chị ấy xuống, nhé? An nguy của chị Thiến giao cho em đấy.”
Cục Than chớp chớp mắt: “Meo?”
“Yên tâm, chị sẽ đuổi theo cả hai.” Hạ Vị Sương luyến tiếc hôn lên mặt Cục Than.
Cho dù không hiểu vì sao phải làm như thế nhưng Cục Than thông minh bảo đảm mình tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Vì thế, nó nhanh chóng biến lớn lên, quẳng Bạch Thiến lên lưng, dùng đuôi giữ chặt rồi nhảy vào bóng đêm.
Trong phân xưởng yên ắng, một bóng dáng hư ảo chỉ Hạ Vị Sương mới có thể nhìn đến đang cười với cô, giọng điệu nuông chiều mà bất đắc dĩ: “Nói dối.”
Hạ Vị Sương cũng mỉm cười đáp lại, không nói gì thêm. Cô chỉ đứng dậy, bắt đầu hoàn thiện thêm cái bẫy chết người.
Cô lừa Bạch Thiến. Chỉ cần còn ở lại bên cạnh cô, Bạch Thiến chỉ có một kết cục là cái chết.
Cô nói chị đêm nay an toàn, cũng là giả.
Mai là một ngày âm u, mưa dầm, trời không sáng. Tang Lộ sẽ đến.
Con quái vật kia không linh hoạt lắm, dường như cho rằng các cô vẫn còn ở lầu hai, bèn lục lọi khắp tầng lầu, phát ra những tiếng động lớn khiến người ta sợ hãi. Toàn bộ cửa hàng đều rung lắc theo từng động tác của nó. Điện thoại và những món đồ lặt vặt trên quầy thu ngân, bình hoa bày bên cạnh, quần áo treo gần đó, không một món nào không bị dịch chuyển.
Giữa khung cảnh tối đen, căn bản không thể thấy rõ mặt nhau nhưng chỉ cần nghe tiếng cũng biết Bạch Thiến lúc này đang vô cùng sợ hãi. Thế mà cô vẫn cố gắng an ủi Hạ Vị Sương: “Đừng sợ. Động tĩnh lớn như thế, Cục Than sẽ về sớm thôi.”
Cả thính giác và khứu giác của động vật họ mèo đều vô cùng nhạy bén. Cục Than lại là đứa nổi bật trong số đó. Nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua con quái vật này.
Hạ Vị Sương biết điều ấy. Chỉ là chuyện gì cũng có rủi ro, mà cô trước giờ lại không được may mắn cho lắm, thế nên bảo chờ Cục Than đến cứu vẫn khiến Hạ Vị Sương thấp thỏm trong lòng.
“Em biết.” Hạ Vị Sương nắm chặt lấy tay Bạch Thiến, bình tĩnh nói: “Nhưng mà để phòng bất trắc, em vẫn muốn dùng dị năng xem thử xem hai ta có chết ở đây không.” Nếu thấy cảnh tử vong thì cũng có thể căn cứ vào đó để tránh đi cái kết thảm.
Tạm thời, dự định của hai người là trốn ở chỗ này cho đến khi Cục Than trở lại. Nếu tiên tri thấy hình ảnh quái vật túm Bạch Thiến ra ăn thì có nghĩa là phương án này không được, cần lập tức nghĩ cách trốn thoát. Nếu Bạch Thiến chết ở chỗ khác, thế nghĩa là phương án tránh né có hiệu quả, tạm thời có thể án binh bất động.
Bạch Thiến vội la lên: “Dị năng em còn dùng được không? Đừng miễn cưỡng bản thân.”
Hạ Vị Sương nói: “Vẫn được. Nhìn tương lai của người khác thì nhẹ nhàng hơn là nhìn tương lai của chính em. Giờ để em xem chị chết thế nào!”
Bạch Thiến: “…” Cũng không cần nói nghe đáng sợ thế đâu.
Trần nhà trên đầu lại rung lắc dữ dội. Quầy thu ngân bên cạnh trượt nhẹ, thiếu chút nữa đã đè bẹp Hạ Vị Sương cùng Bạch Thiến. Hạ Vị Sương nhắm mắt, hít sâu mấy hớp không khí đầy bụi, cố gắng khiến bản thân tĩnh tâm lại, sau đó nắm lấy tay Bạch Thiến mà phát động dị năng.
Đại não vẫn còn mệt mỏi, đau đớn, nhưng đã đỡ hơn trước nhiều. Trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi cùng bổ sung tinh thạch, cô biết mình có thể hoàn thành lần tiên tri này. Độ dài của nội dung tiên tri không tương ứng với thời gian hiện thực. Chỉ một phút ngắn ngủi trôi qua, Hạ Vị Sương đã mở to mắt, biểu cảm có phần phức tạp mà ngẩng đầu nở nụ cười trấn an Bạch Thiến: “Không sao, chị sẽ không chết ở đây.”
Nghe được đáp án này cũng không biết có nên vui hay không. Ít nhất hiện tại có thể tạm yên tâm.
Bạch Thiến không nhìn rõ vẻ mặt của Hạ Vị Sương, đương nhiên không thể nào phát hiện kết cục của mình có lẽ cũng không tốt hơn chết ở chỗ này là bao. Cô có hơi tò mò: “Vậy chị sẽ chết ở đâu?”
Hạ Vị Sương im lặng trong chốc lát rồi nói: “Chị sẽ bị Tang Lộ giết chết trong nhà máy.”
Bạch Thiến: “…”
Hạ Vị Sương ho nhẹ một tiếng, nói: “Em sẽ tiếp tục điều chỉnh kế hoạch, chú ý tránh đi những chỗ sai lầm.”
Bạch Thiến nói: “Không sao, em nhất định có thể làm được.”
Quái vật vẫn chưa thôi tấn công căn nhà. Mãi đến khi trần nhà lầu một sắp bị đập nát, Cục Than mới muộn màng trở lại.
Bên ngoài vang lên một tiếng thú gầm đinh tai nhức óc. Cho dù không nhìn thấy, Hạ Vị Sương cũng có thể tưởng tượng ra Cục Than lúc này nhất định đã xù lông cả người.
Cục Than tuy lớn nhưng so với con quái vật khổng lồ này thì vẫn bé hơn. Cũng không biết nó có tìm lại được cảm giác thân thuộc khi làm một con mèo con hay không.
Con quái vật thôi không đập phá căn nhà nữa. Nó chậm rãi chuyển mình, đối mặt với Cục Than, dường như mục tiêu này mới thu hút sự chú ý của nó hơn.
Hạ Vị Sương có hơi lo lắng: “Chưa chắc Cục Than đã đánh thắng được nó.”
Chênh lệch quá lớn về hình thể đồng nghĩa với chênh lệch về sức mạnh. Con quái vật này có thể đấm nát trần nhà, tuyệt đối không được xem thường.
Cục Than vẫn đang hăm he với quái vật bên ngoài. Đột nhiên, một âm thanh chấn động cùng tiếng thở hổn hển vang lên. Nhất thời, sinh vật họ mèo có tiếng nhanh nhẹn và quái vật khổng lồ sáp lá cà vào nhau.
Nhìn ra cửa sổ, Hạ Vị Sương chỉ có thể thấy được hai cái bóng lập lòe khi mờ khi tỏ. Cái bóng nhanh nhạy kia hẳn chính là Cục Than. Sức nó không mạnh bằng quái vật nhưng bù lại tương đối linh hoạt. Dù không thể khiến quái vật bị thương nhiều nhưng đồng thời cũng không bị quái vật đánh trúng.
Quái vật bị Cục Than dụ ra đầu đường. Hạ Vị Sương để ý thấy tốc độ hành động của con quái vật này rất chậm chạp. Chi dưới của nó tuy cũng thô to nhưng so với chỉnh thể thì vẫn không cân xứng.
Khi quái vật cách cửa hàng bán quần áo hơi xa một chút, Hạ Vị Sương nói với Bạch Thiến rằng: “Chị Thiến, khoảng cách này có nói chuyện với Cục Than được không?”
Bạch Thiến gật gật đầu, đáp: “Được!”
Hạ Vị Sương bèn nói: “Bảo Cục Than tấn công chi dưới của nó. Quái vật này thân trên phát triển, thân dưới không vững. Nếu té ngã thì phỏng chừng rất khó đứng lên.”
“Được!”
Bạch Thiến vòng ngón tay, đưa lên miệng, thổi một tiếng thật dài. Tiếng huýt sáo lảnh lót truyền đi, Cục Than gầm nhẹ một tiếng rồi bắt đầu đảo quanh con quái vật. Móng vuốt sắc bén của nó cào qua thớ cơ dày của quái vật chỉ để lại những vệt trầy nhẹ, nhưng cái đuôi nó dài mà mạnh mẽ, móc lấy mắt cá chân quái vật giật một cái thì con quái vật đã lập tức ngã vật xuống đường như thiên thạch đụng trúng Trái Đất, đè bẹp số lượng lớn ô tô và cột điện.
Sóng xung kích mãnh liệt rung động khiến Hạ Vị Sương và Bạch Thiến lại choáng váng một trận. Hai người cuống cuồng chạy ra khỏi cửa hàng đã vỡ nát vì bị liên lụy bởi cuộc chiến. Cục Than nhảy đến, dùng đuôi quấn lấy eo Bạch Thiến thả lên lưng, sau đó là đến Hạ Vị Sương.
Hai người cùng nhau ngồi trên lưng Cục Than, túm chặt lông mèo, người áp sát. Cục Than tung cước lao về phía trước.
Hạ Vị Sương ngoái đầu nhìn lại mới biết vì sao Cục Than không thừa thắng xông lên. Trước nhất là do con quái vật kia khổng lồ đến mức khiến người ta phải sợ hãi, thứ hai là bởi nó có đến ba cái đầu, sáu cánh tay. Hai trong số ba cái đầu có hình dạng khá kì quái, Hạ Vị Sương không nhìn rõ.
Lúc này, con quái vật không mấy gì khác Na Tra phiên bản kinh dị này đang dùng hai tay bảo vệ cái đầu ở giữa, bốn tay khác chống đất, từ từ bò dậy. May mà Cục Than chạy nhanh, mang theo Hạ Vị Sương và Bạch Thiến bỏ xa con quái vật. Nếu đổi thành Tang Lộ thì chưa chắc…
Nằm trên tấm lưng xù lông của Cục Than, Hạ Vị Sương lấy từ túi nilon ra một viên tinh thạch, nắm chặt, bắt đầu hấp thu. Dọc đường có đi ngang qua một cửa hàng, Hạ Vị Sương kêu dừng:”Xe của mình hư rồi, chỉ còn lại chút đồ mang trên người, không đủ lắm.”
Vì thế, các cô xông vào cửa hàng này lấy đi ít đồ ăn, thức uống.
Khu vực gần nhà máy thường tương đối vắng vẻ. Cửa hàng này vẫn chưa bị cướp sạch, đồ đạc bên trong còn rất phong phú. Tính hai người đều không phải kiểu tham lam, hám của, chỉ lấy những gì mình cần. Hạ Vị Sương còn xách mấy chai rượu vang trắng, vang đỏ, nói mang theo thì có cảm giác an toàn hơn.
Sau đó, dưới sự chỉ điểm của hai người, Cục Than chở các cô thẳng đến xưởng sản xuất xà phòng. Cửa chính mở toang, nó nhanh chóng vọt vào.
Trong xưởng xà phòng vô cùng yên ắng, chỉ có lác đác vài ba xác sống lượn lờ tiến vào, thoáng cái đã bị Cục Than xử lí sạch sẽ. Nơi này hẳn đã đóng cửa trước khi virus xác sống bùng nổ vì có quá nhiều công nhân lên cơn sốt. Hiện tại chỉ có phòng trực ban là có dấu vết của con người. Rất lộn xộn, nhưng không có vết máu. Hạ Vị Sương thấy trên mặt đất có dấu bánh xe dẫn thẳng ra cửa, chắc là công nhân trực ban cũng đã chạy trốn sau khi thảm họa xác sống bùng nổ.
Vì không có điện nên cửa chính chạy bằng điện không kéo lên được. Không kéo cửa lên được cũng không sao, hai người leo cửa sổ vào phân xưởng, sau đó chặn kín cửa sổ đã vỡ là xong.
Đây là phân xưởng đóng gói xà phòng. Sạch sẽ, trống trải, không có dấu vết của con người, đương nhiên cũng không có dấu vết của xác sống nốt. Hạ Vị Sương và Bạch Thiến tìm một chỗ sạch sẽ, ngả lưng nằm xuống. Cục Than nằm giữa hai người, cả ba cùng thở hồng hộc.
“Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.” Bạch Thiến thều thào, “Có điều giờ chúng ta đã bại lộ rồi, Tang Lộ hẳn sẽ không đuổi tới nhanh thế đâu nhỉ?”
Hạ Vị Sương lắc đầu, nói: “Không đâu. Đêm nay có thể yên tâm nghỉ ngơi.”
“Vậy là tốt rồi.” Bạch Thiến ôm Cục Than vào lòng nghỉ ngơi một lúc, sau đó tìm được mấy tấm thảm lông ở phòng chứa đồ.
Hai người một mèo thiếp đi trong điều kiện đơn sơ ấy.
Khi Bạch Thiến thức dậy thì trời đã sáng. Nhưng hôm nay thời tiết quá âm u, giữa trưa mà trông vẫn như vừa rạng sáng, thế nên mới khiến cô có ảo giác như vẫn còn sớm. Cô ngồi dậy xoa đầu ngáp một cái. Từ khi gặp được Hạ Vị Sương đến nay, cuộc sống vốn đã vào quỹ đạo của cô càng lúc càng trở nên mạo hiểm, thậm chí ngay cả mạng cũng chưa chắc có thể giữ được. Nhưng nói gì thì đó cũng là lựa chọn của bản thân cô, thế nên Bạch Thiến không hề oán trách gì.
Lúc này, phát hiện tay Hạ Vị Sương vẫn luôn chạm vào tay mình, Bạch Thiến bèn quay đầu nhìn Hạ Vị Sương bên cạnh, sau đó kinh ngạc phát hiện cô nàng này vẫn còn chưa tỉnh. Sao thế này? Bình thường Hạ Vị Sương vẫn hay dậy sớm hơn cô mới phải.
Ngay sau đó, Bạch Thiến nhìn đến đống bột phấn màu xám trắng bên phía tay phải của Hạ Vị Sương.
Số lượng này… Cô chau chặt mày, lòng thầm bực bội, nhưng rồi lại không dám lay tỉnh cô nàng.
Nửa giờ sau, Hạ Vị Sương hổn hển ngồi dậy như người vừa chết đuối. Cô đỡ trán, đầu mướt mồ hồi, tròng trắng giăng đầy tơ máu, vẻ mặt tiều tụy như con nghiện đã hết thuốc chữa.
Bạch Thiến đưa qua một chai nước, thở dài: “Hạ Vị Sương, hấp thu bấy nhiêu tinh thạch trong thời gian ngắn như thế, cô đây là muốn khiến bản thân phát điên đúng không?”
Hạ Vị Sương nhận lấy nước, hớp mấy ngụm, nói: “Không sao đâu, em biết mà.”
Thế này mà là biết ấy hả?! Bạch Thiến tức giận: “Cô te tua như thế nói ra ai mà tin.”
Hạ Vị Sương dùng tay thay lược cào cào tóc, cười ngượng ngùng: “Em chỉ muốn nắm chắc hơn một chút thôi.”
“Vậy kết quả thế nào?”
Hạ Vị Sương thoáng ngập ngừng: “Không tốt lắm. Có điều, em cảm thấy có thể sửa được.”
Bạch Thiến giơ tay gõ trán cô nàng: “Đừng vờ vịt nữa. Vừa nhìn cô là tôi biết chắc chắn tôi lại chết nữa rồi.”
Vẻ mặt Hạ Vị Sương vẫn bình thản như thường: “Thật sự không phải. Chỉ là tụi mình bị thương tương đối nghiêm trọng thôi, đặc biệt là Cục Than. Em phải nghĩ cách hạ thấp tổn thất.”
Bạch Thiến năm nay ba mươi sáu, lớn hơn Hạ Vị Sương gần một giáp, đã không còn là thiếu nữ ngây ngô dễ dụ nữa. Nhưng Hạ Vị Sương như vậy, cô cũng không nhìn ra rốt cuộc cô nàng có đang nói thật hay không, đành phải lựa chọn tin tưởng.
Song, Hạ Vị Sương nỗ lực đến thế mà kết quả nhận được vẫn không mấy khả quan. Bạch Thiến bèn nói: “Nếu như… mình từ bỏ kế hoạch giết chết cô ta thì sao?”
Hạ Vị Sương thoáng kinh ngạc, hơi ngẩng đầu nhìn Bạch Thiến.
Bạch Thiến nói: “Ý chị là… chúng ta rời khỏi thành phố A, đi thật xa, đến nơi cô ta không thể đuổi kịp, thế nào? Trái Đất này rộng lớn như vậy, rồi ta sẽ chạy thoát được thôi.”
Hạ Vị Sương nói: “Chị muốn nói là buông xuôi, thôi chống cự sao?”
“Không phải buông xuôi, thôi chống cự, chỉ là lựa chọn chạy trốn thôi. Cho dù như vậy nghe có vẻ yếu đuối nhưng có thể sống sót mới là quan trọng nhất, không phải sao?”
Tại khoảnh khắc này, Hạ Vị Sương dường như đã bị thuyết phục.
Nhưng cô biết, trên đời này, chuyện không như ý có đến tám chín phần mười. Cô nói: “Em cần nhìn thử xem nếu lựa chọn như thế sẽ đưa đến kết quả gì.”
Bạch Thiến cười cười, nói: “Từ từ đi, giờ còn chưa vội.”
“Vâng.” Hạ Vị Sương nói, “Chắc đến chạng vạng thì em sẽ hồi phục một ít, có thể thử sử dụng dị năng. Để tránh lãng phí thời gian thì cũng phải chuẩn bị cho tốt kế hoạch giết chết Tang Lộ.”
Bạch Thiến đứng dậy vươn vai, sau đó bế Cục Than lên, hôn mũi nó, gọi: “Cục Than, dậy làm việc!”
Cục Than rệu rã kêu: “Meo~”
…
Nghe nói xưởng sản xuất xà phòng của địa phương đã có từ vài chục năm trước rồi, nhưng vì không được nổi tiếng, doanh số cũng không cao, cơ bản chỉ tập trung vào khách hàng trong khu vực nên nhà máy cũng chỉ là một nhà máy nhỏ, một số thiết bị còn chưa kịp cải tiến, không được hoành tráng như các nhà máy khác. Hai người tìm được số lượng lớn nguyên vật liệu từ nhà kho. Hạ Vị Sương quan sát địa hình, chọn phân xưởng sản xuất để bố trí cái bẫy chết người.
Các cô trải muối công nghiệp ra sàn, trải một lớp thật dày. Cục Than phụ trách kéo nguyên liệu từ nhà kho đến. Đương nhiên, phần lớn những chuyện nặng nhọc đều do công cụ hình mèo làm.
Công việc nhàm chán mà tẻ nhạt. Làm được một chút, Cục Than đã biến nhỏ trở lại, nằm trên sàn làm nũng lăn lộn. Hạ Vị Sương cào cào bụng và cằm nó, lại hôn lên chỗ ria mép: “Ngoan, không mấy em ra ngoài tìm ít đồ ăn đi.”
Vừa nghe nhắc tới ăn, Cục Than đã lập tức phấn chấn lên, vội bật dậy meo meo mấy tiếng rồi nhảy ra ngoài.
Hạ Vị Sương và Bạch Thiến tiếp tục bố trí bẫy. Các cô tìm được hai thùng Natri hidroxit trong nhà kho. Có lẽ nguyên liệu này tiêu hao tương đối nhanh hay sao đó mà nhà kho không có nhiều. Nhưng nhiêu đó cũng đủ rồi.
“Cẩn thận một chút. Cái này nguy hiểm.”
Hạ Vị Sương đổ một ít Natri hidroxit vào lò phản ứng, sau đó dùng ống dẫn nước thải tái sử dụng vào. Xút tan trong nước lập tức tỏa nhiệt mạnh, khiến Bạch Thiến sợ đến mức vội kéo Hạ Vị Sương lùi về sau.
“Cái này quá nguy hiểm, ngộ nhỡ văng trúng em thì sao? Thôi đừng dùng cái này.”
Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi đáp vâng, sau đó bỏ suy nghĩ muốn lợi dụng hết số Natri hidroxit còn lại.
Trả hết mấy thứ đồ nguy hiểm vào kho, Hạ Vị Sương và Bạch Thiến lại kéo dầu ra, bắt đầu bôi lên vách tường, các thiết bị, lưới thép, cầu thang, lan can các thứ. Làm thế thì khi Tang Lộ dùng xúc tu bám lấy những vật thể chung quanh nhằm mượn lực, chị ta sẽ bị trơn mà tuột xuống.
“Vậy là được rồi à?”
Hạ Vị Sương ngẩng đầu nhìn một lượt, thấy trời đã xẩm tối. Bố trí xong đâu đấy, ngày hôm nay lại sắp trôi qua.
“Bên trong tạm thời như thế đi. Em định rải muối lên nóc nhà nữa.”
Trong hình ảnh tiên tri mà cô thấy, muối quả thật có thể gây ra tổn thương nhất định cho Tang Lộ. Hiệu quả tuy không mạnh bằng cồn nhưng cũng đủ rồi.
“Đợi Cục Than về cho nó làm đi. Mệt chết rồi.” Bạch Thiến xoa xoa cánh tay, càu nhàu.
Hạ Vị Sương cười nói: “Vậy mình nghỉ. Đúng rồi, hành lang trên lầu có nhốt một xác sống, suýt thì quên. Tụi mình lên giải quyết nó đi.”
“Được, chị đi cùng em.”
Xác sống kia chính là con đã đâm Hạ Vị Sương rơi xuống đất trong cảnh tiên tri. Kế hoạch hiện tại của Hạ Vị Sương đã không còn hoàn toàn trùng khớp với lần tiên tri đó nữa. Tất cả đều thay đổi, nhưng để phòng bất trắc thì vẫn phải xử lí nó.
Hai người tìm rìu chữa cháy, lại lấy thêm ống thép, đi đến góc mà xác sống kia ẩn nấp giải quyết nó. Xác sống không mặc đồ công nhân, chẳng biết lúc còn sống nó là ai, nhưng hiện tại nó chỉ có một thân phận, đó chính là kẻ địch.
Trời tối.
Hai người quay về phân xưởng đóng gói. Hạ Vị Sương lại hấp thu một viên tinh thạch nữa. Cô bình tĩnh nằm trên chiếc “sô pha” mềm mại ghép từ mấy cái ghế dựa, nói muốn nhìn xem kết cục nếu lựa chọn trốn đi xa rồi lập tức nhắm mắt. Bạch Thiến ngồi bên cạnh, chìa tay cho Hạ Vị Sương để cô nàng tiên tri thông qua mình, giảm bớt phần nào áp lực.
Bạch Thiến không biết cụ thể Hạ Vị Sương đã thấy gì, nhưng cô có thể nhìn ra sắc mặt Hạ Vị Sương nhanh chóng trở nên tái nhợt. Lát sau, Hạ Vị Sương đột nhiên bật ngồi dậy, đẩy Bạch Thiến ra, lảo đảo chạy vào một góc đỡ tường nôn mửa. Bạch Thiến sợ đến mức luống cuống chân tay. Thấy Hạ Vị Sương yếu ớt sắp ngã, cô vội đỡ lấy đối phương, kéo qua ngồi xuống ghế.
“Sao vậy, Tiểu Sương? Đừng nghĩ. Đó đều là chuyện chưa xảy ra thôi!”
Cả người Hạ Vị Sương không kiềm được mà run lẩy bẩy. Trước là bởi nội dung tiên tri, sau lại là vì tiêu hao quá thường xuyên, thân thể thật sự đã kiệt sức.
“Em thấy… chúng ta cứ giữ nguyên kế hoạch đi.” Hạ Vị Sương uống ngụm nước cho đỡ sợ, thều thào nói như chỉ còn lại một hơi.
“Được, chúng ta nhất định sẽ thành công.”
Hạ Vị Sương cười cười với Bạch Thiến, nói: “Em chợp mắt nghỉ ngơi một lúc. Chốc nữa Cục Than trở lại thì chị gọi em nhé. Em phải chỉ đạo Cục Than làm việc.”
“Biết rồi, em mau ngủ đi.”
Hạ Vị Sương lại hấp thu thêm một viên tinh thạch, sau đó gần như là ngủ ngay khi mới vừa nhắm mắt.
Bạch Thiến đau lòng vì cô nàng, Cục Than về rồi không gọi ngay mà tự mình chỉ huy nó đi rải muối lên nóc nhà, sau đó kéo bao muối ra chuẩn bị xong hết, bấy giờ mới đánh thức Hạ Vị Sương.
“Tiểu Sương, dậy đi.”
Hạ Vị Sương thức dậy thì tinh thần đã khá tốt, mặt còn mỉm cười. Biết Cục Than đã làm xong mọi chuyện, cô ôm lấy nó, hôn mấy cái lên mặt và cái bụng xù lông.
“Ngoan quá!”
Cục Than mềm giọng kêu meo, sau đó nhảy từ tay Hạ Vị Sương xuống đất, gập người, bắt đầu liếm bi.
“Cũng không còn chuyện gì khác.”
Hạ Vị Sương nói: “Em tin chúng ta nhất định sẽ đánh bại được Tang Lộ. Đêm nay chị ta sẽ không đến đây, vậy nên chị Thiến, chúng ta tổ chức một buổi lễ động viên đi.”
Bạch Thiến dở khóc dở cười: “Lễ động viên á?”
Hạ Vị Sương khui chai rượu vang đỏ, cười nói: “Hoặc nên gọi là bữa cơm động viên?”
Nói là cơm nhưng thật ra chỉ có một ít đồ ăn đã đóng gói sẵn. Đơn sơ nhưng cũng ra hình ra dáng.
Bạch Thiến đùn đẩy: “Không được, tửu lượng của chị không tốt.”
“Không sao đâu, đêm nay rất an toàn.”
Dưới lời mời mọc của Hạ Vị Sương, Bạch Thiến cuối cùng vẫn uống không ít, uống đến say khướt. Thật ra cô không quá muốn uống, nhưng thấy Hạ Vị Sương hiếm khi có tâm trạng tốt, Bạch Thiến không muốn lãng phí chút niềm vui quý giá ấy, đành phải phối hợp.
“Uống thêm chút nữa.”
“Không được, chị thật sự không được. Vả lại em cứ rót cho chị mãi, giảo hoạt thật đấy.”
“Em cũng có uống mà.”
“Chị, chị… Không được, hớp cuối cùng…”
“Rồi, hớp cuối cùng.”
“Ha…”
Bạch Thiến say rượu nằm chết giấc trên sàn nhà. Hạ Vị Sương đẩy đẩy, lại lớn tiếng gọi tên đối phương. Bạch Thiến không hề phản ứng.
Cục Than không uống rượu, lúc này đã ngoẹo qua một bên ngủ khò. Hạ Vị Sương xoa xoa tai Cục Than, gọi nó dậy: “Cục Than, có một nhiệm vụ muốn giao cho em, em có hoàn thành được không?”
Cục Than meo một tiếng, ưỡn ngực hết sức tự hào. Không có nhiệm vụ gì mà nó không thể hoàn thành!
“Đưa chị Thiến đi, đi hướng này này. Cứ chạy mãi, chạy mãi, chạy đến hừng đông rồi tìm một chỗ an toàn thả chị ấy xuống, nhé? An nguy của chị Thiến giao cho em đấy.”
Cục Than chớp chớp mắt: “Meo?”
“Yên tâm, chị sẽ đuổi theo cả hai.” Hạ Vị Sương luyến tiếc hôn lên mặt Cục Than.
Cho dù không hiểu vì sao phải làm như thế nhưng Cục Than thông minh bảo đảm mình tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Vì thế, nó nhanh chóng biến lớn lên, quẳng Bạch Thiến lên lưng, dùng đuôi giữ chặt rồi nhảy vào bóng đêm.
Trong phân xưởng yên ắng, một bóng dáng hư ảo chỉ Hạ Vị Sương mới có thể nhìn đến đang cười với cô, giọng điệu nuông chiều mà bất đắc dĩ: “Nói dối.”
Hạ Vị Sương cũng mỉm cười đáp lại, không nói gì thêm. Cô chỉ đứng dậy, bắt đầu hoàn thiện thêm cái bẫy chết người.
Cô lừa Bạch Thiến. Chỉ cần còn ở lại bên cạnh cô, Bạch Thiến chỉ có một kết cục là cái chết.
Cô nói chị đêm nay an toàn, cũng là giả.
Mai là một ngày âm u, mưa dầm, trời không sáng. Tang Lộ sẽ đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook