Bạn Gái Của Đại Ca Thật Quá Đáng Sợ!
-
Chương 7
Gã định đó nó giờ chính thức nằm sõng soài trên mặt đất. Vì sao ư?? Vì ngay lúc gã định đánh nó thì anh chạy đễn đỡ đòn hộ nó thuận tay vòng qua cổ gã nhấc chân đạp mạnh sau lưng. Gã bổ nhào về phía góc tường. Du Tử Châu và mọi người đều nhìn anh như sinh vật lạ. Anh không quan tâm mà nhấc chân về phía nó lo lắng hỏi:
-Thảo Nhi, em không sao chứ?
- Giờ mới nhận ra em à_Nó nhìn anh trách móc
- Anh xin lỗi, đi anh dẫn em vào phòng y tế_Anh nhẹ nhàng ôn nhu đỡ nó dậy, ánh mắt thoáng sự lo lắng sự yêu thương vô bờ. Chi Tử và Tô Mộc cũng đi theo để lại hàng nghìn ánh mắt lơ tơ mơ kia ở lại. Qua 10p sau đám đông mới giải tán...
~~~~Phòng y tế~~~~~~
- Ách, đau bome em không bôi nữa đâu_Nó kêu ca
- Không bôi sao khỏi được, ngồi im xem nào_Anh gắt nặng thế này mà cứng đầu dễ sợ. Chi Tử và Tô Mộc nhìn mà bất ngờ. Anh hai họ mà cũng có lúc dịu dàng chu đáo vậy sao? Họ có chút ghen tị với nó. Sau khi bô xong thuốc nó nằm trên giường hỏi:
- Ai đây anh?
- À đây là em trai anh Dương Chi Tử còn đây là em gái anh Dương Tô Mộc. Mấy đứa đây là Kha Thảo Nhi mà anh thường nói cho mấy đứa nghe_Anh giới thiệu
- Chào hai em_Nó thân thiện làm quen và 2 bọn kia thì đáp bằng ác ý:
- Chào bà la sát ( đồng thanh luôn cơ chứ)
Nó khoé mi nhẹ giật hỏi:
- Ai nói chị là bà la sát vậy?
- Anh hai ạ _Đồng thanh đợt hai ( nhẹ nhàng phản bội anh mình 1 cách không thương tiếc)
Nó lia ánh mắt về phía anh mởi lời:
- Có phải hay không anh không nhớ những chuyện năm xưa?
- Thì nhớ nên anh mới gọi em là bà la sát...Ấy chết_Anh vô thức trả lời
- Dương Thiên Phong, anh được lắm nói em xấu chưa đủ giờ còn bảo em là bà la sát. Hay là anh nhớ những trò chơi em bày ra_Nó gằn giọng nói
- Không phải đâu_Anh lắc đầu lia lịa
- Không là có, vậy đi_Nó không thèm nghe anh nói phán luôn
T.T Uể oải anh đáp:
- Hai đứa về lớp đi.
- Không ạ_Đồng thanh đợt 3
- Ở lại làm gì?_Anh nghi hoặc hỏi
- Nghe chuyện của anh hồi nhỏ_Đồng thanh đợt 4
Anh còn nói được gì nữa? Chỉ để lại 1 câu rồi đi khuất:
- Hôm nay thôi.
Đợi anh đi khuất nó bắt đầu kể....
*tua, tua*
Ở lớp 10a2 Trúc Anh đang học mà không thể không lo cho nó.
Hôm sau vẫn bình thường, cô và nó tung tăng đi học trên con đường nắng và dài...Tiếng trống trương vang lên báo hiệu giờ học bắt đầu.. Nhưng lúc này nó thì đang bị vây bởi 5 thằng to con...
~~~~30p trước ở Lớp học~~~~~
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA ~
Tiếng la thất thanh của bà Loan vang lên khiến cả lớp bật cười khúc khích. Bả tức giận quát:
- Ai để con chuột cao su này lên đây?
-.Con ạ_Nó đứng dậy thừa nhận
Cả lớp không ai nói gì. Ừ thì nó xấu thật nhưng giọng nói dễ thương hơn nữa rất hòa đồng. Nó toàn giúp cả lớp bày trò trêu giáo viên không ưa à đính chính lại nó muốn cup học thôi. Bà Loan nhìn nó tức giận:
- Đã xấu xí mà còn hư đốn. Vô giáo dục
Nó cười mỉa đáp:
- Thưa cô, thứ nhất cô cũng xấu chả hơn gì con với lẽ đây con là gương mặt tự nhiên còn cô phẫu thuật và trang điểm nữa. Thứ 2: con mà hư? Vậy còn ai ngoan? Thứ 3 vô giáo dục? Thế cô nói con xấu xí và hư đốn thì giáo dục của cô con thắc mắc xem nó như thế nào đấy
- RA NGOÀI_Bà nghẹn lời không nói được gì nên đuổi nó đi
- Ra thì ra. Dạy tốt cùng với con chuột nữ này_Nói xong nó ném thêm 1 con chuột lên chỗ bà Loan đang đứng làm.bà sợ mà ngồi uỳnh 1 cái xuống sàn
Còn nó? Đương nhiên ra Net chơi game rồi. Đi được 1 đoạn, khẽ nhìn lên trời. Ông trời a~ Âm u thế làm gì nha, kiểu này tầm 15, 20 phút nữa mưa rào chứ chẳng chơi. Đi đường tắc vậy!
Ủa? Bên kia là...?
Đánh nhau sao? Mà cái người đứng giữa kia cũng đẹp trai quá đi, nể tình trai đẹp bản tiểu thư hào phóng ra giúp mĩ nam vậy. Cô mà nhìn lại..?
Chậc 5:1 bất công nha, tính nữ hiệp nổi lên ấy thế là giờ 5 đấu 2
~~~~~~Kết thúc hồi tưởng~~~~~~
Ai biểu nó cứ thích lo chuyện bao đồng cơ chứ. Thôi kệ! Nhỡ giúp rồi giúp luôn cũng được. Nó quay ra người mà nó định giúp ngay lập tức mắt O mồm A. Mĩ nam là mĩ nam Hàn Quốc phải không??? Sao có thể hoàn mĩ tới vậy??? Aiai đây không phải lúc nghĩ tới những chuyện này. Nó mở lời:
- Tôi với anh hợp tác đánh bại bọn chúng nha
- Không_Người nọ đáp cụt ngủn
- Anh nghĩ 1 mk anh đánh được họ sao?_Nó hỏi tiếp
- Ừ_Người nọ đáp
- Đồ Kiêu Căng_Nó xì mũi đáp rồi đứng qua 1 bên xem kịch
-----5p sau------
Bọn kia nằm im tại chỗ ôm bụng đau đớn. Người nọ thì bỏ đi. Nó luyến tiếc nhìn bóng lưng khẽ mỉm cười...
#Hết chương 7
-Thảo Nhi, em không sao chứ?
- Giờ mới nhận ra em à_Nó nhìn anh trách móc
- Anh xin lỗi, đi anh dẫn em vào phòng y tế_Anh nhẹ nhàng ôn nhu đỡ nó dậy, ánh mắt thoáng sự lo lắng sự yêu thương vô bờ. Chi Tử và Tô Mộc cũng đi theo để lại hàng nghìn ánh mắt lơ tơ mơ kia ở lại. Qua 10p sau đám đông mới giải tán...
~~~~Phòng y tế~~~~~~
- Ách, đau bome em không bôi nữa đâu_Nó kêu ca
- Không bôi sao khỏi được, ngồi im xem nào_Anh gắt nặng thế này mà cứng đầu dễ sợ. Chi Tử và Tô Mộc nhìn mà bất ngờ. Anh hai họ mà cũng có lúc dịu dàng chu đáo vậy sao? Họ có chút ghen tị với nó. Sau khi bô xong thuốc nó nằm trên giường hỏi:
- Ai đây anh?
- À đây là em trai anh Dương Chi Tử còn đây là em gái anh Dương Tô Mộc. Mấy đứa đây là Kha Thảo Nhi mà anh thường nói cho mấy đứa nghe_Anh giới thiệu
- Chào hai em_Nó thân thiện làm quen và 2 bọn kia thì đáp bằng ác ý:
- Chào bà la sát ( đồng thanh luôn cơ chứ)
Nó khoé mi nhẹ giật hỏi:
- Ai nói chị là bà la sát vậy?
- Anh hai ạ _Đồng thanh đợt hai ( nhẹ nhàng phản bội anh mình 1 cách không thương tiếc)
Nó lia ánh mắt về phía anh mởi lời:
- Có phải hay không anh không nhớ những chuyện năm xưa?
- Thì nhớ nên anh mới gọi em là bà la sát...Ấy chết_Anh vô thức trả lời
- Dương Thiên Phong, anh được lắm nói em xấu chưa đủ giờ còn bảo em là bà la sát. Hay là anh nhớ những trò chơi em bày ra_Nó gằn giọng nói
- Không phải đâu_Anh lắc đầu lia lịa
- Không là có, vậy đi_Nó không thèm nghe anh nói phán luôn
T.T Uể oải anh đáp:
- Hai đứa về lớp đi.
- Không ạ_Đồng thanh đợt 3
- Ở lại làm gì?_Anh nghi hoặc hỏi
- Nghe chuyện của anh hồi nhỏ_Đồng thanh đợt 4
Anh còn nói được gì nữa? Chỉ để lại 1 câu rồi đi khuất:
- Hôm nay thôi.
Đợi anh đi khuất nó bắt đầu kể....
*tua, tua*
Ở lớp 10a2 Trúc Anh đang học mà không thể không lo cho nó.
Hôm sau vẫn bình thường, cô và nó tung tăng đi học trên con đường nắng và dài...Tiếng trống trương vang lên báo hiệu giờ học bắt đầu.. Nhưng lúc này nó thì đang bị vây bởi 5 thằng to con...
~~~~30p trước ở Lớp học~~~~~
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA ~
Tiếng la thất thanh của bà Loan vang lên khiến cả lớp bật cười khúc khích. Bả tức giận quát:
- Ai để con chuột cao su này lên đây?
-.Con ạ_Nó đứng dậy thừa nhận
Cả lớp không ai nói gì. Ừ thì nó xấu thật nhưng giọng nói dễ thương hơn nữa rất hòa đồng. Nó toàn giúp cả lớp bày trò trêu giáo viên không ưa à đính chính lại nó muốn cup học thôi. Bà Loan nhìn nó tức giận:
- Đã xấu xí mà còn hư đốn. Vô giáo dục
Nó cười mỉa đáp:
- Thưa cô, thứ nhất cô cũng xấu chả hơn gì con với lẽ đây con là gương mặt tự nhiên còn cô phẫu thuật và trang điểm nữa. Thứ 2: con mà hư? Vậy còn ai ngoan? Thứ 3 vô giáo dục? Thế cô nói con xấu xí và hư đốn thì giáo dục của cô con thắc mắc xem nó như thế nào đấy
- RA NGOÀI_Bà nghẹn lời không nói được gì nên đuổi nó đi
- Ra thì ra. Dạy tốt cùng với con chuột nữ này_Nói xong nó ném thêm 1 con chuột lên chỗ bà Loan đang đứng làm.bà sợ mà ngồi uỳnh 1 cái xuống sàn
Còn nó? Đương nhiên ra Net chơi game rồi. Đi được 1 đoạn, khẽ nhìn lên trời. Ông trời a~ Âm u thế làm gì nha, kiểu này tầm 15, 20 phút nữa mưa rào chứ chẳng chơi. Đi đường tắc vậy!
Ủa? Bên kia là...?
Đánh nhau sao? Mà cái người đứng giữa kia cũng đẹp trai quá đi, nể tình trai đẹp bản tiểu thư hào phóng ra giúp mĩ nam vậy. Cô mà nhìn lại..?
Chậc 5:1 bất công nha, tính nữ hiệp nổi lên ấy thế là giờ 5 đấu 2
~~~~~~Kết thúc hồi tưởng~~~~~~
Ai biểu nó cứ thích lo chuyện bao đồng cơ chứ. Thôi kệ! Nhỡ giúp rồi giúp luôn cũng được. Nó quay ra người mà nó định giúp ngay lập tức mắt O mồm A. Mĩ nam là mĩ nam Hàn Quốc phải không??? Sao có thể hoàn mĩ tới vậy??? Aiai đây không phải lúc nghĩ tới những chuyện này. Nó mở lời:
- Tôi với anh hợp tác đánh bại bọn chúng nha
- Không_Người nọ đáp cụt ngủn
- Anh nghĩ 1 mk anh đánh được họ sao?_Nó hỏi tiếp
- Ừ_Người nọ đáp
- Đồ Kiêu Căng_Nó xì mũi đáp rồi đứng qua 1 bên xem kịch
-----5p sau------
Bọn kia nằm im tại chỗ ôm bụng đau đớn. Người nọ thì bỏ đi. Nó luyến tiếc nhìn bóng lưng khẽ mỉm cười...
#Hết chương 7
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook