Cùng lúc đó, Thần cũng đến Bắc Cảnh.


Điều hắn nhìn thấy là một màn Đại quân vương tóc đen mắt đen ôm Lâm Lang vào lòng, giống như tình cảm chân thành, nồng liệt hôn sâu vào trán của nàng.


Toàn bộ tiếng ồn ào trên đất trời biến mất, như thể chỉ còn lại bọn họ.


Thần gắt gao nhéo tay áo.


Hắn nên vui mừng.


Rõ ràng nên vui mừng.


Bởi vì mọi chuyện đều như hắn dự đoán, Lucifer đoạ thiên, một phần ba Thiên sứ ở Thiên Quốc bị hắn ta kích động chuyển về phe hắc ám. Kể từ đó, kế hoạch quang ám cân bằng mà hắn chuẩn bị cũng hoàn thành.


Âm dương, ngày đêm, lạnh nóng, duy trì cân bằng mới có thể vĩnh sinh hoàn mỹ, nhưng năng lực sinh sản và tinh lọc hắc ám của các Thiên sứ quá mức nghịch thiên. Đặc biệt là Lucifer, suất lĩnh binh đoàn Thiên sứ chinh chiến khắp nơi, thiết huyết trấn áp yêu ma, trong vạn năm ngắn ngủi đã đẩy bọn chúng đến một nơi nương náu cuối cùng —— địa ngục.


Vạn năm trước Elizabeth từ Thiên Trì ra đời, dung mạo nàng tuyệt mỹ, tâm địa thuần lương, trong thời gian ngắn đã được thần linh khắp Thiên Quốc kính yêu, nhóm Tiểu Thiên sứ nhỏ tuổi vô cùng yêu quý nàng. Dưới sự quan tâm của nàng, sau khi lớn lên một đám phá lệ xuất sắc, không phải chiến sĩ kiêu dũng thiện chiến thì cũng là nhạc sĩ, hoạ sĩ, nhà điêu khắc thiên phú siêu quần, tuyên truyền tán ca quang minh đi đến hang cùng ngõ hẻm.


Kể từ đó, thế lực hắc ám kịch liệt thu nhỏ lại.


Thế nhưng, Thần biết, quang minh cực đoan cũng rất nguy hiểm.


Sở dĩ quang minh đáng quý như thế, là vì nó tránh khỏi hắc ám cường đại, khiến con người đang lâm vào tuyệt vọng tìm được lối ra. Chỉ là, đến khi quang minh tràn lan, khi mọi người không hề vì quang minh xuất hiện mà vui mừng khôn xiết, khi mọi sự thiện lương trở thành lẽ đương nhiên, thế giới này không thể nghi ngờ sẽ hoàn toàn hủy diệt.


Rất lâu trước kia Thần đã nhìn ra được điểm này.


Mới có việc đoạ thiên hôm nay.


Đây là kế hoạch do hắn và Thần Hắc Ám đề ra.


Sự tồn tại của Thần Hắc Ám thật ra rất vi diệu, càng xác thực mà nói, hắn là tâm ma từ ngạo mạn, ghen ghét, lười biếng, dễ giận, tham ăn, dâm dục và tham lam tạo thành.


Khi Lâm Lang nằm bên người hắn, Thần không phải không có cảm giác.


Khát vọng muốn chiếm lấy nàng vô cùng mãnh liệt, nên Thần mới thất thủ, khiến Thần Hắc Ám chui vào chỗ trống. Hắn ta hôn nàng, từ môi đến ngực, rùng mình mà mỹ diệu làm hắn say mê, đồng thời cũng ghen ghét một bản thân khác.


Hắn thực thanh tỉnh, Thần không nên có cảm xúc như vậy.


Bởi vì hắn để ý quân cờ của mình, điều này quả thực hoang đường đến cực điểm.


Elizabeth là vũ khí hoàn mỹ nhất của hắn, hắn cho nàng dung mạo xinh đẹp nhất, mị lực độc đáo nhất, lại chỉ có một mục đích —— khiến Lucifer vì nàng thần hồn điên đảo.


Lucifer còn cuồng nhiệt hơn hắn tưởng, cơ hồ như con thiêu thân lao đầu vào lửa, không hề lý trí mà yêu Elizabeth, thậm chí không tiếc sa đoạ thành Ma Vương.


Thần không khỏi cười khổ.


Hắn dụ dỗ Elizabeth, lợi dụng lòng ái mộ của đối phương châm ngòi sự ghen ghét của Lucifer, khiến hắn ta nảy sinh ý định phản bội Thần, lại dùng một nhân loại làm tấm mộc Thánh Tử, khiến mâu thuẫn giữa hai người càng thêm gay gắt, biến một Phó quân Thiên Quốc 'rạng rỡ như sao mai' sa đoạ thành Ma Vương địa ngục.


Hắn cho rằng bản thân có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện này, nhưng Thần đã đánh giá cao lòng nhẫn nại của mình.


"Elizabeth, Lucifer đã tạo phản, vực sâu sẽ là nơi nương náu muôn đời của hắn, ngươi xác định muốn đi cùng hắn?"


Giọng nói của Thần vẫn lạnh nhạt như thường, không nghe ra một chút gợn sóng, nhưng chỉ có mình hắn biết hắn đang khẩn trương thấp thỏm đến nhường nào.


Đừng đi với hắn ta.


Từng chữ này chiếm giữ toàn bộ đầu óc hắn.


Thân thể Lucifer cứng đờ.


Cứ việc hắn nguyện ý vì Lâm Lang vứt bỏ thân phận Phó quân Thiên Quốc tôn quý, vì nàng phản Thần, vì nàng đoạ thiên, nhưng đáy lòng thanh niên vẫn ghen ghét như rắn độc bò đầy, làm hắn phát cuồng.


Mặc dù hắn không muốn thừa nhận ra sao, người Lâm Lang thích vẫn luôn là Thần, cái người cao cao tại thượng lại còn ngạo mạn kia.


Hắn không xác định Lâm Lang có rời đi cùng hắn hay không.


Thiên Quốc có con suối trong vắt nhất, có đoá hoa diễm lệ nhất, tiếng trời êm tai nhất, mà không như Địa Ngục, âm khí dày đặc, bụi gai khắp nơi, che kín sương mù đặc sệt như máu.


Lucifer nhìn chằm chằm vào môi Lâm Lang, không hề chớp mắt.


Con ngươi đen nhánh toát ra một tia cầu xin.


Vị Thống soái thiết huyết một tay tạo ra Quân đoàn thiên sứ này thế nhưng có chút sợ hãi, sợ hãi người trong lòng chối từ. Hắn không muốn nghe thấy đáp án lạnh lẽo kia.


Lâm Lang vươn tay nâng mặt hắn. Đôi mắt nàng là đen thuần túy, tựa như lốc xoáy, có thể nghiền người ta đến tan xương nát thịt, lại không muốn tỉnh lại từ mộng đẹp.


"Lucifer, ngươi nguyện ý dẫn ta đi sao? Ở lãnh địa sâu hút của ngươi, vì ta xây một toà vương cung, ta làm nữ vương, ngươi là kỵ sĩ duy nhất."


Hắn ban đầu không thể tin được, đến khi Lâm Lang nhón mũi chân, lưu luyến bên môi hắn trong chốc lát, Lucifer mới như vừa tỉnh mộng, bỗng nhiên ôm nàng xoay vòng tại chỗ.


"Tuân mệnh, nữ vương."


Tiếng cười sang sảng của thanh niên có vẻ rất đột ngột tại chiến trường giương cung bạt kiếm.


Nhưng Đại Ma vương thật sự vui mừng, hắn bắt đầu tùy hứng, mặc kệ sắc mặt của người khác ra sao.


Đây là lần đầu tiên giữa hắn và Thần, Lâm Lang không chút do dự lựa chọn hắn.


Hắn cảm thấy đôi mắt, cái mũi, miệng, lỗ tai của mình, tất cả lỗ chân lông trên dưới của mình đều nở đầy hoa tươi, ngập tràn hương thơm ngọt ngào đến say lòng người.


Nếu không phải trước mắt bao người, Lâm Lang phỏng chừng đã bị hắn phác gục, giải quyết tại chỗ rồi.


Lâm Lang không thể không nhắc nhở Lucifer, hiện giờ là lúc hai quân đối chọi, nếu hắn đã là Thống soái một phương, không tránh khỏi việc bày binh bố trận, nghênh đón trận chiến giữa các Thiên sứ này.


Lucifer càng ôm nàng chặt hơn, trên người Lâm Lang chỉ mặt một chiếc váy mỏng, tà váy bay bổng như gió, như thiên tiên hạ phàm, thế nhưng nó thật sự quá mỏng, nàng có thể cảm nhận rõ hoa văn trên áo giáp của thanh niên, đặc biệt cộm người.


Bên má nữ tử hiện lên một mạt ửng đỏ, đẩy đẩy người nào đó, ý bảo hắn không cần quá 'kiêu ngạo'. Đại Ma vương nhìn thấy diễm sắc mê người như vậy, ánh mắt có chút đăm đăm, nhưng vẫn kiềm chế tâm tư ngo ngoe rục rịch của mình.


Lucifer nghênh chiến.


Đối thủ của hắn là người phụ thân mà hắn từng kính trọng nhất.


Có lẽ là được Lâm Lang ủng hộ, mặt hắn toát ra thần thái toả sáng rực rỡ, đó là thần thái dù lao vào khổ chiến với Thần cũng như cũ ngẩng cao đầu nhiệt tình chiến đấu, đôi cánh đen sẫm dường như che trời.


Ngược lại tình huống của Thần có chút không ổn, vậy mà mơ hồ rơi xuống hạ phong.


Michael nhìn vậy nôn nóng, vội vàng giải quyết phản quân trong tay, tính toán giúp Thần một tay. Thế nhưng khi hắn vừa định bước tới, một bóng dáng yểu điệu bay đến chắn trước mặt hắn.


"Điện hạ."


Hắn trừng lớn mắt.


Bởi vì tư thế chiến đấu của Lâm Lang vô cùng rõ ràng.


Ngón tay nàng vỗ về đàn hạc kim sắc, mái tóc đen nhánh xoã xuống váy trắng, có vài phần sát khí dày nặng so với lúc diễn tấu bên hồ.


"Ngài, ngài cũng muốn phản bội Thần sao?" Michael chịu đả kích lớn.


Lâm Lang mỉm cười ôn nhu, "Lucifer là trượng phu của ta, dù nghiệp chướng nặng nề, phận ta là thê tử, hiển nhiên phải gánh vác với hắn. Michael điện hạ, hôm nay nếu ta và ngươi đã là địch, thì không cần thủ hạ lưu tình."


Nàng đã nói thế, nhưng làm sao Michael có thể ra tay đả thương nàng?


"Điện hạ, cẩn thận." Lâm Lang khảy huyền cầm, đàn ra điệu nhạc câu hồn, người nghe được sẽ bất giác rơi vào cơn mơ, nghiêm trọng hơn là cả đời cũng không tỉnh lại.


Bởi vì đối thủ là nữ thần mà hắn ta khao khát, Michael ra tay nơi chốn đều lưu tình, rất nhanh đã bị một khúc nhạc của Lâm Lang làm rối loạn bước chân.


Hắn nhìn đối phương bỗng dưng vứt xuống đàn hạc, bổ nhào vào trong lòng hắn, mở to một đôi mắt mê ly u buồn, nhu nhược đáng thương mà nói, Michael, chúng ta tư bôn đi.


Thật sự xin lỗi Chúa, vị Thiên sứ trưởng ngây thơ này trực tiếp bị cảnh này kích thích ngất đi, bất tỉnh nhân sự.


Cũng không biết đã mơ thấy gì, làm sao cả mặt đều đỏ lên giống tôm luộc như thế?


Lâm Lang sai mấy Thiên sứ bên cạnh nâng người trở về.


Bọn họ cũng từng nhận ân huệ của Lâm Lang, tất nhiên sẽ không xuống tay được với lão sư của mình, chỉ có thể rối rắm mang Michael rời đi.


Lúc này trận chiến giữa Thần và Lucifer tiến vào giai đoạn cao trào, bốn phía đã thành mảnh đất trống không, cát bay đá chạy, ngày đêm không ánh sáng.


Lâm Lang nhếch môi.


Nàng hình như nghĩ tới, nàng và Thần vẫn còn một bút chưa tính đâu.


-


"Phanh ——"


Lucifer bị roi Thần phạt tội quấn lấy vòng eo tinh tế, bị hung hăng hất xuống đất, từng tiếng bùm bùm vang lên như sấm chớp rực lửa.


"Khụ khụ khụ ——" Lucifer ho khan kịch liệt, tròng mắt đỏ như máu, cũng không cam lòng yếu thế, trường kiếm trong tay xẹt qua mặt nạ của Thần, nếu muộn một bước, phỏng chừng cả mặt sẽ bị hủy.


Tới giai đoạn cuối, Thần tiến vào trạng thái, chiến lực ngang hàng với Lucifer, hôm nay hai sinh linh cường đại nhất Thiên Quốc đánh nhau đến mức trời đất tối sầm, có một loại tư thế không chết không ngừng.


Bởi vì một người, ai trong bọn họ cũng vô cùng khát vọng giết chết đối phương.


"Véo ——"


Nhưng không lường trước được, chuyện ngoài ý muốn lại đến.


Một mũi tên vàng đâm xuyên qua bả vai của Thần.


Máu tươi tức khắc phun trào.


Hắn khiếp sợ quay đầu.


Cung tên thông thường rất khó đả thương Thần, trừ khi…


Đối phương còn duy trì tư thế bắn cung, thấy hắn nhìn qua cũng chỉ hơi mỉm cười.


Đả thương nàng một phần, thì phải trả lại gấp trăm lần.


Đây là nguyên tắc làm việc trước giờ của Lâm Lang.


Hoàng hôn chưa xuống, khuôn mặt như bạch ngọc của nàng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, cánh môi không son mà đỏ, dáng vẻ kia vẫn tốt đẹp như lần đầu gặp gỡ.


Tựa như đang hỏi, Thần, ngươi vừa lòng không?


Cây cung tên là món quà hắn tặng để lấy lòng nàng, lại có một ngày sẽ dùng lên chính cơ thể hắn!


Đây quả thực là ví dụ sống cho câu nói vác đá nện vào chân mình.


Thần thiếu chút nữa hộc ra một ngụm máu.


Lâm Lang thấy vậy, mặt mày cong thành trăng non, xinh đẹp cực kì.


Ai nha, nếu Thần điên lên thật thì làm sao bây giờ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương