Bạn Gái Cũ Hắc Hóa Hằng Ngày
-
Chương 127
Đêm cuối cùng của tháng hai, Long Thành có một đợt tuyết rơi dày đặc.
Máu đỏ thắm nhỏ xuống nền tuyết, hoá thành hoa sen đỏ nở rộ đầy đất, nháy mắt lại bị tuyết bao trùm.
Lâm Lang dựa lưng vào cây Bồ Đề, liếc mắt nhìn thấy nam nhân đang lê kiếm từ từ đi tới.
"Giải quyết?" Nàng đứng thẳng người.
Ngón tay Tạ Liên Thành nhẹ run, trên mặt cũng nở nụ cười rạng rỡ.
"Đúng vậy, một kiếm xuyên tim. Vương gia đừng lo lắng, đệ ấy tắt thở rất nhanh, trước khi chết không chịu đau đớn gì nhiều."
Tàn sát phía dưới tượng Phật trang nghiêm, thật là đẹp đẽ tới cực điểm.
Trên trán hắn nở một đoá sen máu yêu diễm.
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào da thịt.
"Đây là lần đầu tiên ngươi giết người, không sợ sao?"
Nàng cẩn thận chà lau vết máu trên mặt hắn, động tác chậm chạp mà dịu dàng.
"Nếu cảm thấy không chịu nổi, tốt nhất vẫn nên dừng lại đi, bây giờ thu tay còn kịp, ta có thể tìm người khác…"
Một ngón tay đè lên môi nàng.
"Tướng quân, Liên Thành không thích nghe lời này của ngươi."
Hắn rũ mắt, đầu ngón tay trằn trọc giữa môi nàng, đè lên một dấu vết đẹp đẽ.
"Chỉ cần tướng quân thích, chuyện gì Liên Thành cũng sẽ làm."
"Thật là đứa nhỏ ngoan." Lâm Lang khom người, trán để sát vào trán hắn, bốn mắt nhìn nhau, "Càng ngày ta càng thích ngươi."
"Có điều giết người trước Phật Tổ, Liên Thành vẫn có chút sợ hãi, tướng quân… ôm ta một tí được không?" Hắn bày ra điệu bộ yếu ớt như trẻ con.
Câu trước đó là lừa người, câu sau mới là mục đích.
Thì ra nam chủ đã học được kĩ năng giả vờ yếu đuối lúc nào không hay.
Quá là thiên phú siêu quần.
Lâm Lang nghĩ thầm.
"Tại chỗ như vậy sao? Ngươi thật là lớn mật mà… có điều ngươi hôm nay thật sự rất cố gắng, đúng là nên thưởng."
Lâm Lang ôm eo thon của hắn.
"Nhắm hai mắt lại, để ta yêu thương ngươi."
Hắn thuận theo, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.
Bên này là máu tươi chưa lạnh.
Một bên khác là thực cốt triền miên.
Chân trời dần mờ tối, Lâm Lang ôm người trở về Vương phủ.
Khi nàng đặt hắn xuống giường, cánh tay đè trúng tóc hắn, nam nhân nhẹ rên một tiếng, "Đau."
Hắn mở đôi mắt mờ mịt mênh mang, bên má còn tàn lưu một màu đỏ ửng.
"Thật xin lỗi, đánh thức ngươi."
Lâm Lang nâng khuỷu tay lên, "Ngươi muốn ngủ tiếp hay đi tắm cho ấm người?"
Nam nhân duỗi tay ôm lấy cổ nàng, "Khi nãy tướng quân còn chưa tận hứng đúng không? Vì thông cảm cho Liên Thành, không thể không dừng lại. Bây giờ không sao nữa rồi, tướng quân muốn thế nào cũng được."
Lâm Lang còn chưa nói gì, hắn lại lần nữa hôn tới.
"Liên Thành, nghe lời, đừng làm loạn…"
Giọng của nàng nhỏ dần.
Sau khi xong việc, Lâm Lang lại ôm người đặt vào thau tắm, lau mình cho hắn.
"Ngươi cứ ngủ trước đi, ta tắm xong sẽ về."
Lâm Lang thơm một cái vào trán hắn, xoay người rời đi.
Sau khi tiếng bước chân của nàng biến mất, Tạ Liên Thành lại mở mắt.
Tầm mắt của hắn chuyển tới một cái hòm lớn sơn màu đỏ, vốn dĩ để cất giữ quần áo cũ.
Hắn mang vớ trắng bước xuống giường, lấy một cái chìa khoá từ trên bàn trang điểm, mở ổ khoá ra.
Tay mở nắp hòm.
Bên trong không phải quần áo.
Mà là người.
Tạ Liên Thành nhoẻn miệng cười.
Xem đi, hắn lại có đồ chơi mới.
Suỵt, cái này phải giữ bí mật với tướng quân đó.
Thân thể nam nhân bị uốn cong thành một tư thế vặn vẹo, tay chân bị trói bằng dây đỏ, hơi thở cũng cực kì mong manh. Miệng hắn bị nhét mảnh vải nên cổ họng cũng bị nghẹn, khó lòng mà kêu cứu.
Không gian đen tối bỗng dưng sáng ngời, nam nhân chưa kịp thích ứng, nhưng rất nhanh hắn đã thấy được tên nam nhân đang nhìn xuống từ bên ngoài chiếc hòm, tức khắc hai mắt nảy lên hận ý thấu xương.
Hắn muốn dựa vào việc cựa quậy phát ra âm thanh, nhưng đối phương lại cáo già hơn hẳn, đút thuốc cho hắn, làm cả cơ thể của hắn mềm như bông gòn, căn bản không có chút sức lực.
Bị nhốt trong không gian vừa tối vừa nhỏ như này, Ôn Đình đã hai ngày chưa được ăn cơm, cả người vô cùng suy yếu.
"Xin lỗi nha, Ôn Quý quân, vừa nãy tướng quân hưng phấn quá nên mới làm ta đau, không cẩn thận kêu hơi lớn tiếng, làm ồn đệ ngủ rồi sao?" Cũng không biết có phải cố ý hay không, quần áo của Tạ Liên Thành cũng không ngay ngắn, vạt áo tuột xuống đầu vai, để lộ dấu vết sau cuộc mây mưa khi nãy.
Con ngươi màu hổ phách của Ôn Đình dần tối lại.
"Đúng rồi, nhân tiện cho đệ nghe một tin tốt."
Tạ Liên Thành ưu nhã vân vê tóc mai.
"Nghiêm Quý quân, đã đi trước một bước."
Ngươi… cũng không thoát được đâu.
Mắt hắn hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
"Kẽo kẹt ——"
Cửa bị đẩy ra, vài bụi tuyết nhỏ bay vào.
Một bóng người dần dần rõ ràng.
Là Lâm Lang.
Mắt Ôn Đình bỗng sáng lên, cũng không biết sức lực từ nơi nào trào ra, bắt đầu liều mạng đụng người vào thân hòm, từng tiếng thùng thùng nặng nề nối tiếp vang lên.
"Liên Thành, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?" Người bên ngoài nghi hoặc hỏi.
Ôn Đình cắn chặt má.
"Ô! Ô ô ——"
Cổ họng hắn bị nhét dị vật, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở như vậy.
Vương gia, mau tới cứu ta.
"Thật phiền phức."
Tạ Liên Thành hơi chau mày, duỗi tay bổ vào cổ hắn. Hắn run rẩy một chút, lần thứ hai hôn mê bất tỉnh.
Lâm Lang đi vào phòng, thấy nam nhân làm như chưa có chuyện gì khoá chiếc hòm lại, miệng lẩm bẩm, "Quần áo của năm ngoái cũng hơi ố vàng rồi, xem ra không mặc được nữa, tiếc quá, có vài món rất xinh đẹp…"
"Mấy ngày nữa ta sẽ mời một số thợ may đến phủ may vài bộ mới cho ngươi. Ngươi thích kiểu dáng thế nào?" Lâm Lang nắm lấy tay hắn.
Hai người thì thầm vài lời với nhau, ôm nhau mà ngủ.
Sau khi trở về từ ngôi chùa cổ đó, vì có chung một 'bí mật', thái độ của Lâm Lang đối với Tạ Liên Thành cũng đã thay đổi, quan hệ tiến bộ vượt bậc.
Mỗi đêm Lâm Lang đều ngủ ở phòng của Tạ Liên Thành.
Kỹ thuật hôn của nam nhân thuần thục hơn nhiều so với trước kia, thường xuyên khiến nàng khó thể chống đỡ.
Tiểu bạch thỏ ngây thơ động một chút là đỏ mặt trước kia, giờ đây hoàn toàn hoá thành tài xế già.
Nàng vốn dĩ chỉ đơn thuần muốn đắp chăn nói chuyện phiếm, thuận tiện thổ lộ tình cảm linh tinh, kết quả cuối cùng biến thành một trận yêu tinh đánh nhau kịch liệt.
Đối phương có vẻ hơi quá nhiệt tình rồi.
Lâm Lang thầm nghĩ.
Còn hưng phấn hơn cả cắn thuốc.
Gần đây có chuyện tốt gì sao?
Nàng vuốt ve gương mặt hơi đổ mồ hôi của Tạ Liên Thành, gỡ sợi tóc bị dính ra.
Đối phương rất thích nàng dịu dàng vỗ về như thế, ngoan ngoãn cuộn tròn bên người nàng như mèo nhỏ, trông cực kì vô hại.
Nàng để ý tầm mắt của hắn thi thoảng sẽ nhìn về một phía.
Vài lần trước cũng vậy, nàng vốn tưởng chỉ là trùng hợp.
Lâm Lang nghiêng đầu nhìn qua.
Bên đó có một cái hòm đỏ, góc hòm đã phai sơn, có chút cũ kĩ.
Lâm Lang chợt nhớ tới trong thế giới nào đó, lúc nàng làm nữ chủ, vào mùa đông, nàng lột sạch quần áo của nam chủ, trói tay chân bịt mắt hắn lại nhét vào một cái hòm nhỏ, rồi cứ thế cưỡng bức hắn từ một tên đàn ông thô bạo trở thành một chú cừu dịu ngoan.
Thật là hoài niệm mà.
Nàng khẽ cười.
Có phải là Tạ Liên Thành cũng 'tâm hữu linh tê' với nàng? (có cùng chung ý nghĩ)
-
Buổi chiều, Lâm Lang ở một mình trong phòng ngủ, nàng gọi quản gia tới.
Từ sau khi Nghiêm Bạc Dạ mất tích, Ôn Đình cũng không thấy đâu.
Lòng người trong Vương phủ không yên, sợ người tiếp theo sẽ là chính mình.
"Bất kể ra sao cũng phải tìm Ôn Đình trở về." Lâm Lang trầm giọng phân phó.
Quản gia vội vàng tuân lệnh.
"Đúng rồi, đồ ta sai ngươi đặt mua hôm trước đã mang tới chưa?" Nàng nhớ tới một chuyện khác.
"Đã mang đến." Quản gia lây từ trong tay áo ra một cái hộp gỗ hình chữ nhật.
Lâm Lang mở ra thì thấy một khối hổ phách màu vàng nâu nửa trong suốt nằm lẳng lặng bên trong, trên đó còn khắc hoạ tiết côn trùng vỗ cánh, hoa văn rõ ràng, không thể nghi ngờ là một món đồ thượng phẩm quý giá.
"Vương gia có lòng như thế, Vương phu nhất định sẽ rất vui mừng." Quản gia khen tặng một câu.
Nữ nhân sờ lên hổ phách, "Cái này không phải cho Vương phu."
Quản gia lắp bắp kinh hãi, vô thức ngẩng đầu nhìn Lâm Lang.
Bà nghĩ bản thân mình nghe lầm.
"Sắp đến sinh nhật của Ôn Đình rồi, đây là quà bổn vương chuẩn bị cho hắn. Đôi mắt của hắn thật xinh đẹp, tựa như hổ phách vậy, sạch sẽ, sáng ngời."
Lâm Lang lại thở dài một hơi, "Nhưng bây giờ hắn đã mất tích, không biết có thể đưa món quà này cho hắn không nữa. Nếu hắn về được thì tốt rồi."
Quản gia cúi thấp đầu.
"Vương gia yên tâm, Ôn Quý quân cát nhân ắt có thiên tướng."
"Chỉ hi vọng là vậy." Lâm Lang nói.
"Thùng, thùng…"
Vài tiếng động nhỏ vang lên trong phòng, phảng phất thứ gì bị đụng.
Tay Lâm Lang day day thái dương, nghi hoặc nói, "Quản gia, ngươi có nghe thấy tiếng gì không? Gần đây bổn vương luôn cảm thấy có ai bên cạnh mình."
"Có lẽ là tuyết rơi dày quá nên đè trúng thứ gì." Sắc mặt quản gia không đổi, tìm một cớ dời lực chú ý của Lâm Lang, "Vương gia, Vương phu đang chọn quần áo ở Bái Nguyệt Lâu, muốn ngài đi qua bên đó giúp đỡ."
"Tên này thật là, dính người hơi bị nhiều rồi, tưởng mình còn là trẻ con sao?" Lâm Lang thuận thế đứng dậy, giơ tay vén rèm châu lên.
"Ô ——"
Tiếng nức nở thống khổ từ trong hòm truyền ra, nhỏ bé yếu ớt, trạng thái gần như sắp chết.
Ôn Đình tái mặt giãy giụa.
Hắn sắp không chịu nổi nữa rồi.
"Không đúng, dường như bổn vương nghe thấy có tiếng kêu cứu." Lâm Lang khựng người, vòng trở lại, bắt đầu kiểm tra đồ đạc trong phòng.
Nàng xoay người đi đến cái hòm đang nhốt Ôn Đình.
Sắc mặt bình tĩnh của quản gia dần dần hoảng loạn.
"Không mở được?" Nàng kéo xiềng xích, lại đi tới bàn trang điềm tìm chìa khoá.
Hai chân quản gia hơi run rẩy.
"Vương gia…" Bà ta giật giật cánh môi trắng bệch.
"Răng rắc ——"
Lâm Lang vặn ổ khoá.
Tay chậm rãi mở nắp hòm ra.
Ôn Đình hít sâu một hơi.
Được cứu rồi.
"Vương gia, ngươi đang làm gì đó?"
Tạ Liên Thành mỉm cười bước vào, một thân váy đỏ làm nổi bật gương mặt như tranh vẽ của hắn, "Tùy tiện mở hòm chứa đồ riêng tư của nam nhân đâu phải là việc làm của quân tử."
"Bổn vương chỉ là muốn xem xem trong đó có thứ gì hay không." Lâm Lang nói.
"Hay Vương gia nghi ngờ Tạ Liên Thành giấu người ở bên trong? Vương gia… không tin Liên Thành tới vậy?" Sắc mặt nam nhân nháy mắt tái nhợt, viền mắt ngấn nước, "Một khi đã vậy, thì xin Vương gia cứ tự nhiên."
Hắn quay đầu chạy ra ngoài.
"Liên Thành, ngươi nghe ta nói ——"
Lâm Lang cũng đuổi theo sau.
"Cụp ——"
Nắp hòm đột ngột đóng lại.
Che khuất gương mặt tuyệt vọng của Ôn Đình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook