Bạn Gái 100 Ngày
-
Chương 53
Tíc tắc tíc tắc... Tiếng thời gian lặng lẽ trôi đi. Dưới ánh đèn hiu hắt trước phòng cấp cứu, hai con người không nói một lời nào. Chỉ ngồi tựa vào nhau, hồi hộp chờ đợi, căng thẳng đến không nói lên lời.
Ngoài kia, khi thành phố chìm vào giấc ngủ say, trời lại nỗi gió, đôi lúc lại ầm ầm tiếng sấm, báo hiệu một cơn mưa lớn đến. Có phải chăng còn muốn thông báo một điều gì?
Lộp độp lộp độp.... ào ào ào.... Một cơn mưa thật lớn...
Triệu Minh cảm nhận được cơ thể nhỏ bé trong lòng bàn tay đang run lên. Vừa mới chấn an chưa bao lâu, cơ thể ấy lại đang bị những thanh âm của trời đất làm cho run sợ. Sợ về điều gì không cần hỏi ai cũng có thể hiểu...
Đối với một đứa trẻ mồ côi như anh, chịu đựng sự cô đơn đó là một phần cuộc sống của anh, một thói quen mà cả đời anh tập luyện. Tập đối mặt với sự cô đơn khi nhìn xung quanh các gia đình vui vẻ bên nhau, khi đi khám bệnh chỉ có một mình, muốn đi đâu đó cũng chỉ có một mình, sống trong căn nhà cũng chỉ có một mình, hằng ngày một mình đi ra đi vào. Tất cả những thứ, những việc làm trước đây anh làm đều cũng chỉ một mình. Cảm giác mất mát dần mất đi ít nhiều trong tâm trí anh.
Nhưng giờ đây, chứng kiến cảnh một cô gái yếu đuối sợ hãi với sự cô đơn, cảm giác đau đớn đến tột cùng, trong tim anh cũng nhoi nhói đau thương.
Không biết dì Du có đang giữ trong mình một khao khát sống, giống như Đình Nghi đang vô cùng khao khát dì Du thượng lộ bình an.
Đèn trước phòng cấp cứu vẫn sáng sau ba giờ đồng hồ. Và rồi...
Cánh cửa chợt mở ra, bác sĩ trông có vẻ sầu não, mở khẩu trang ra. Đình Nghi nghe tiếng cửa mở, liền hớt hãi chạy đến, giọng gấp gáp "Bác sĩ! Bác sĩ! Dì Du sao rồi? Dì có sao không?"
Ánh mắt bác sĩ trông thật bất lực, khẽ lắc đầu, giọng ngập ngừng "Bệnh tình của cô ấy đã đến giai đoạn cuối, chúng tôi...chúng tôi....đã cố gắng hết sức. Người nhà bệnh nhân..... à ừm... nên chuẩn bị tâm lí.... Rất lấy làm tiếc... xin lỗi". Giọng bác sĩ nhỏ dần, tiếng "xin lỗi" nghẹn ngào, thật sự họ cũng rất muốn cứu chữa, đó không chỉ là trách nhiệm, bổn phận mà còn là điều họ mong muốn. Sau đó, người bác sĩ cất ngót đi.
Đình Nghi chết đứng tại chỗ, toàn thân run rãy, không òa khóc được, nặng nề biết chừng nào. Tuyệt vọng...
Tâm trạng Triệu Minh cũng không khá hơn, nỗi buồn rất lớn nhưng nỗi lo cho người con gái kia lớn hơn. Cánh tay giơ lên lưng chừng nhưng không thể chạm được. Bỗng nhiên, một bóng đen vụt xuống trước mắt Triệu Minh, đôi tay anh không kịp đỡ lấy.
Toàn thân dần tê liệt đi, đôi chân không còn cảm giác, cả người Đình Nghi mất thăng bằng hoàn toàn, cô ngã quỵ xuống. Những giọt nước mắt rơi xuống lã chã. Lúc này bản thân thật sự đã vô cùng tuyệt vọng.
Nhìn xuống thân hình nhỏ nhắn đã khóc nức nở, tim Triệu Minh đau thắt lại. Anh từ từ ngồi xuống cạnh bên Đình Nghi, tay vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng nhẹ nhàng an ủi "Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em cứ khóc đi, khóc cho khuây khoả, nhưng đến khi dì Du tỉnh lại, em phải luôn vui vẻ, ở bên dì thật nhiều. Dì Du chắc chắn không muốn thấy em đau buồn như thế này đâu!" Bàn tay vẫn vuốt nhẹ nhàng mái tóc ấy. Cho đến khi Đình Nghi ngủ thiếp đi...
Ánh nắng sửa ấm căn phòng lạnh giá sau màn đêm, tiếng tíc tíc của thiết bị đo nhịp tim khe khẽ, tiếng hơi thở đều đều của hai người ngồi tựa vào nhau, Triệu Minh tỉnh dậy, mơ hồ cảm nhận được hơi ấm từ Đình Nghi đang yên giấc. Anh nhẹ vuốt mái tóc cô, đôi mắt cô khẽ giật giật, chân mày hơi cau lại, có lẽ cô đang gặp một giấc mộng không đẹp, xấu hơn là một cơn ác mộng. Triệu Minh khẽ thở dài.
Không có cuộc chia li nào là có thể đoán trước, có thể chuẩn bị sẵn, và nếu có chuẩn bị đến đâu thì cũng không thể trách khỏi mất mát.
Sinh li tử biệt, lại càng không thể lườn trước được.
Đình Nghi chợt giật mình tỉnh dậy, đúng là cô đã gặp một cơn ác mộng, một cơn ác mộng thật đáng sợ. Cô bật người ngồi dậy.
"Dậy rồi à?"
Đình Nghi vội chỉnh lại đầu tóc, quay sang nhìn Triệu Minh, gật đầu. Triệu Minh mỉm cười nhẹ rồi không khí lại chìm vào trong tĩnh lặng.
Hai ngày kế tiếp, dì Du vẫn ở trong cơn mê man, Đình Nghi ở lì trong bệnh viện, xin nghỉ ở quán nhưng không nói rõ lý do, cô sợ lại thêm người lo lắng. Nhưng cô nào biết, càng không nói lí do lại làm một người càng lo lắng hơn. Đình Nghi không đi làm Lâm Thức lại không có hứng đến quán, có đến thì cũng thẫn thờ không chú ý được bao, có hay ghé qua nhà Đình Nghi nhưng cổng vẫn khóa chặt. Lâm Thức ủ rủ, cũng chẳng muốn ra ngoài.
Rồi thêm hai ngày nữa trôi đi, Đình Nghi càng lúc càng trở nên xanh xao, cô không thể ăn được, không có hứng ăn, nhờ Triệu Minh năn nỉ đến bắt ép cô mới ăn tạm nhưng cũng chỉ một phần rất nhỏ rồi lại bỏ hết. Tâm trí cô lúc này chỉ nghĩ đến dì Du mà thôi. Lâm Thức cũng không khá lên là bao, càng không gặp được Đình Nghi, càng không biết gì về cô thì anh lại càng cảm thấy khó chịu, chẳng muốn làm gì, anh ở lì trong phòng, hết ngủ lại lướt xem cô có lên mạng hay không, cũng chẳng muốn ăn gì. Thế giới của anh bây giờ dường như trống vắng, yên tĩnh đến đáng sợ.
Ngoài kia, khi thành phố chìm vào giấc ngủ say, trời lại nỗi gió, đôi lúc lại ầm ầm tiếng sấm, báo hiệu một cơn mưa lớn đến. Có phải chăng còn muốn thông báo một điều gì?
Lộp độp lộp độp.... ào ào ào.... Một cơn mưa thật lớn...
Triệu Minh cảm nhận được cơ thể nhỏ bé trong lòng bàn tay đang run lên. Vừa mới chấn an chưa bao lâu, cơ thể ấy lại đang bị những thanh âm của trời đất làm cho run sợ. Sợ về điều gì không cần hỏi ai cũng có thể hiểu...
Đối với một đứa trẻ mồ côi như anh, chịu đựng sự cô đơn đó là một phần cuộc sống của anh, một thói quen mà cả đời anh tập luyện. Tập đối mặt với sự cô đơn khi nhìn xung quanh các gia đình vui vẻ bên nhau, khi đi khám bệnh chỉ có một mình, muốn đi đâu đó cũng chỉ có một mình, sống trong căn nhà cũng chỉ có một mình, hằng ngày một mình đi ra đi vào. Tất cả những thứ, những việc làm trước đây anh làm đều cũng chỉ một mình. Cảm giác mất mát dần mất đi ít nhiều trong tâm trí anh.
Nhưng giờ đây, chứng kiến cảnh một cô gái yếu đuối sợ hãi với sự cô đơn, cảm giác đau đớn đến tột cùng, trong tim anh cũng nhoi nhói đau thương.
Không biết dì Du có đang giữ trong mình một khao khát sống, giống như Đình Nghi đang vô cùng khao khát dì Du thượng lộ bình an.
Đèn trước phòng cấp cứu vẫn sáng sau ba giờ đồng hồ. Và rồi...
Cánh cửa chợt mở ra, bác sĩ trông có vẻ sầu não, mở khẩu trang ra. Đình Nghi nghe tiếng cửa mở, liền hớt hãi chạy đến, giọng gấp gáp "Bác sĩ! Bác sĩ! Dì Du sao rồi? Dì có sao không?"
Ánh mắt bác sĩ trông thật bất lực, khẽ lắc đầu, giọng ngập ngừng "Bệnh tình của cô ấy đã đến giai đoạn cuối, chúng tôi...chúng tôi....đã cố gắng hết sức. Người nhà bệnh nhân..... à ừm... nên chuẩn bị tâm lí.... Rất lấy làm tiếc... xin lỗi". Giọng bác sĩ nhỏ dần, tiếng "xin lỗi" nghẹn ngào, thật sự họ cũng rất muốn cứu chữa, đó không chỉ là trách nhiệm, bổn phận mà còn là điều họ mong muốn. Sau đó, người bác sĩ cất ngót đi.
Đình Nghi chết đứng tại chỗ, toàn thân run rãy, không òa khóc được, nặng nề biết chừng nào. Tuyệt vọng...
Tâm trạng Triệu Minh cũng không khá hơn, nỗi buồn rất lớn nhưng nỗi lo cho người con gái kia lớn hơn. Cánh tay giơ lên lưng chừng nhưng không thể chạm được. Bỗng nhiên, một bóng đen vụt xuống trước mắt Triệu Minh, đôi tay anh không kịp đỡ lấy.
Toàn thân dần tê liệt đi, đôi chân không còn cảm giác, cả người Đình Nghi mất thăng bằng hoàn toàn, cô ngã quỵ xuống. Những giọt nước mắt rơi xuống lã chã. Lúc này bản thân thật sự đã vô cùng tuyệt vọng.
Nhìn xuống thân hình nhỏ nhắn đã khóc nức nở, tim Triệu Minh đau thắt lại. Anh từ từ ngồi xuống cạnh bên Đình Nghi, tay vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng nhẹ nhàng an ủi "Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em cứ khóc đi, khóc cho khuây khoả, nhưng đến khi dì Du tỉnh lại, em phải luôn vui vẻ, ở bên dì thật nhiều. Dì Du chắc chắn không muốn thấy em đau buồn như thế này đâu!" Bàn tay vẫn vuốt nhẹ nhàng mái tóc ấy. Cho đến khi Đình Nghi ngủ thiếp đi...
Ánh nắng sửa ấm căn phòng lạnh giá sau màn đêm, tiếng tíc tíc của thiết bị đo nhịp tim khe khẽ, tiếng hơi thở đều đều của hai người ngồi tựa vào nhau, Triệu Minh tỉnh dậy, mơ hồ cảm nhận được hơi ấm từ Đình Nghi đang yên giấc. Anh nhẹ vuốt mái tóc cô, đôi mắt cô khẽ giật giật, chân mày hơi cau lại, có lẽ cô đang gặp một giấc mộng không đẹp, xấu hơn là một cơn ác mộng. Triệu Minh khẽ thở dài.
Không có cuộc chia li nào là có thể đoán trước, có thể chuẩn bị sẵn, và nếu có chuẩn bị đến đâu thì cũng không thể trách khỏi mất mát.
Sinh li tử biệt, lại càng không thể lườn trước được.
Đình Nghi chợt giật mình tỉnh dậy, đúng là cô đã gặp một cơn ác mộng, một cơn ác mộng thật đáng sợ. Cô bật người ngồi dậy.
"Dậy rồi à?"
Đình Nghi vội chỉnh lại đầu tóc, quay sang nhìn Triệu Minh, gật đầu. Triệu Minh mỉm cười nhẹ rồi không khí lại chìm vào trong tĩnh lặng.
Hai ngày kế tiếp, dì Du vẫn ở trong cơn mê man, Đình Nghi ở lì trong bệnh viện, xin nghỉ ở quán nhưng không nói rõ lý do, cô sợ lại thêm người lo lắng. Nhưng cô nào biết, càng không nói lí do lại làm một người càng lo lắng hơn. Đình Nghi không đi làm Lâm Thức lại không có hứng đến quán, có đến thì cũng thẫn thờ không chú ý được bao, có hay ghé qua nhà Đình Nghi nhưng cổng vẫn khóa chặt. Lâm Thức ủ rủ, cũng chẳng muốn ra ngoài.
Rồi thêm hai ngày nữa trôi đi, Đình Nghi càng lúc càng trở nên xanh xao, cô không thể ăn được, không có hứng ăn, nhờ Triệu Minh năn nỉ đến bắt ép cô mới ăn tạm nhưng cũng chỉ một phần rất nhỏ rồi lại bỏ hết. Tâm trí cô lúc này chỉ nghĩ đến dì Du mà thôi. Lâm Thức cũng không khá lên là bao, càng không gặp được Đình Nghi, càng không biết gì về cô thì anh lại càng cảm thấy khó chịu, chẳng muốn làm gì, anh ở lì trong phòng, hết ngủ lại lướt xem cô có lên mạng hay không, cũng chẳng muốn ăn gì. Thế giới của anh bây giờ dường như trống vắng, yên tĩnh đến đáng sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook