Bạn Gái 100 Ngày
-
Chương 17
- Vâng là cháu.
Từng trước khi Lâm Thức nhận bừa Đình Nghi là bạn gái thì anh đã nhớ ra cô bé lúc nhỏ cùng chơi với anh là Đình Nghi.
Đình Nghi có một nụ cười tươi sáng khiến Lâm Thức không thể nhầm lẫn với ai.
Dì Du gương mặt thể hiện chút niềm vui.
- Thật tốt! Thôi cũng khuya rồi. Tôi không giữ cậu làm gì. Cậu về cẩn thận.
- Vâng. Cháu cũng định xin phép ra về. Cháu về đây ạ. Chào dì.
- Được. Cẩn thận.
_______________
Trời càng ngày càng lạnh, gió không nổi lên nhiều nhưng không khí thì lạnh lẽo hơn. Nắng trưa cũng không làm cho người quá nóng như khi hè.
Đình Nghi từ trên lầu đi xuống, mặc một bộ đồ jean giữ ấm khá tốt.
- Dì Du, con đi tìm việc gì làm nha. Nghỉ mấy tháng không làm gì chân tay chịu không nỗi.
- Được thôi. Được thôi. Đi đi. Cẩn thận đó nhá.
- Vâng.
Không phải bây giờ mới bắt đầu đi vòng vòng tìm việc mà đã có chuẩn bị trước. Đình Nghi liền đi tới những quán café cần người làm.
Cảm thấy không gặp Đình Nghi mấy ngày quá trống trải! Không thấy bộ mặt khó chịu, gay gắt khi nhìn thấy mình trong lòng cũng hơi trống vắng.
Lâm Thức liền khoác áo đi xuống nhà.
- Chị An, quý hoá quá.
- Vào nhà đi.
Lâm Thức vừa xuống nửa cầu thang liền nghe tiếng mẹ của anh nói chuyện với ai đó rất vui vẻ. Đi xuống thêm vài bậc nữa thì thấy An Nhã và mẹ của An Nhã (chính là chị An mà mẹ Lâm Thức vừa gọi)
Nhìn thấy An Nhã, cảm xúc Lâm Thức liền thay đổi đột ngột. Liền quay đầu đi lên lầu lại.
Nhưng không may mẹ anh lại thấy
- Lâm Thức. Con xuống rồi à? Mẹ đang định lên kêu con.
Lâm Thức dừng lại một chút rồi bước đi tiếp. Mẹ anh nhấn giọng.
- Thức nhi. Xuống rồi thì lại đi xem nào.
Lâm Thức khó chịu.
- Con buồn ngủ.
- Nhanh.
Giọng đầy ám khí của mẹ anh khiến anh không thể nào không đi lại. Khó chịu lắm nhưng hông thể làm gì hơn.
- Ayya. Con trai độc của chị đây sao? Thật khiến phụ nữ siêu lòng ngay lần gặp đầu tiên.
- Chị nói quá. Nhìn nó thế thôi. Chỉ được bề ngoài, còn xấu tính lắm.
Lâm Thức tiến lại gần, An Nhã liền cúi đầu chào, cười mỉm. Lâm Thức nhau mày.
- Mẹ với cô nói gì thì nói, kêu con lại làm gì?
Mẹ anh cười.
- Hôm nay cô An và bé An Nhã đến chính là muốn bàn chuyện hôn nhân đại sự của hai bên. Không thể nào thiếu một trong hai nhân vật chính được. Đúng không chị An?
Bà An cười, gật đầu.
- Chị nói phải. Hôn nhân đại sự không thể thiếu hai nhân vật chính.
Lâm Thức lại khó chịu.
- Mẹ a~ mẹ có nhầm không? Chuyện này là của Lâm Khả, kêu con lại làm gì?
An Nhã liền lên tiếng.
- Em không thích Lâm Khả.
Lâm Thức nhìn An Nhã.
- Nhưng chúng ta chấm hết rồi.
Hai bà mẹ ngạc nhiên nhìn nhau. An Nhã nhìn Lâm Thức tuyệt vọng. Lâm Thức quay đi.
- Nhưng em không tin là anh có người khác.
Lâm Thức thở dài.
- Cô không tin cũng được. Nhưng đó là sự thật.
Mẹ Lâm Thức khó hiểu lên tiếng hỏi.
- Chuyện là thế nào? Hai đứa nói gì ta nghe không hiểu.
Lâm Thức quay sang mẹ mình.
- Con xin lỗi. Con không chấp nhận hôn sự này. Nếu mẹ vẫn muốn thông gia thì đề xuất Lâm Khả đi.
Sau đó anh hướng sang phía bà An.
- Cháu xin lỗi. Thất lễ!
Rồi anh một mạch rời khỏi nhà. Hai bà mẹ lại tiếp tục ngơ ngác nhìn nhau. An Nhã thờ thẫn tại chỗ. Khóc không ra nước mắt.....
Nhà Hồ và Châu đã quen thân với nhau rất lâu. Từ khi mẹ Lâm Khả cưới ông Hồ ( giải thích một chút: mẹ Lâm Thức đã mất khi anh lên bảy tuổi. Mẹ Lâm Thức vì mang bệnh nặng mà chết. Ông Hồ là một người thương vợ nhưng là một thương gia không thể từ chối những cuộc gặp mặt bàn chuyện làm ăn. Lúc mẹ Lâm Thức còn sống, Lâm Thức vừa lên ba thì ông Hồ nói rằng đã có vợ nhỏ bên ngoài và có một đứa con. Mẹ Lâm Thức im lặng. Hai người im lặng gần một tháng thì mẹ Lâm Thức bảo rằng: chuyện cũng đã lỡ rồi bà không trách ông, chỉ mong giữa hai đứa con và hai người mẹ có sự công bằng. Hai ba năm sau đó mẹ Lâm Thức qua đời, lúc đó ông Hồ mới đưa mẹ con Lâm Khả về ở chung. Lâm Thức ban đầu rất ghét Lâm Khả. Chơi gì đó không cho chơi chung, ăn gì cũng không cho ăn chung, ngủ cũng khá giường, đồ cũng không được dùng chung. Sau đó có một tai nạn nhỏ xảy ra, Lâm Khả đã cứu Lâm Thức, từ đó không còn gay gắt với nhau nữa.), mẹ Lâm Khả quen với ông bà Châu, từ nhỏ An Nhã và Lâm Khả đã thân với nhau, mẹ Lâm Khả và ông bà An giao ước Lâm Khả và An Nhã sau này chính là một cặp. Gần đây An Nhã lại bảo cô thích Lâm Thức......
Giao hẹn cũng giao hẹn rồi. Lại quan trọng đối với việc làm ăn. Thức hay Khả đều là con nhà họ Hồ, cưới ai cũng vậy thôi.
Nhưng sự việc lại xảy ra thế này.....
Hai bà mẹ thật không biết An Nhã và Lâm Thức từng thích nhau.
Bà An quay sang An Nhã hỏi.
- Con và Lâm Thức từng yêu nhau?
An Nhã gật đầu.
- Rồi bây giờ thì sao?
- Chia tay rồi. Anh ấy có người khác.
Từng trước khi Lâm Thức nhận bừa Đình Nghi là bạn gái thì anh đã nhớ ra cô bé lúc nhỏ cùng chơi với anh là Đình Nghi.
Đình Nghi có một nụ cười tươi sáng khiến Lâm Thức không thể nhầm lẫn với ai.
Dì Du gương mặt thể hiện chút niềm vui.
- Thật tốt! Thôi cũng khuya rồi. Tôi không giữ cậu làm gì. Cậu về cẩn thận.
- Vâng. Cháu cũng định xin phép ra về. Cháu về đây ạ. Chào dì.
- Được. Cẩn thận.
_______________
Trời càng ngày càng lạnh, gió không nổi lên nhiều nhưng không khí thì lạnh lẽo hơn. Nắng trưa cũng không làm cho người quá nóng như khi hè.
Đình Nghi từ trên lầu đi xuống, mặc một bộ đồ jean giữ ấm khá tốt.
- Dì Du, con đi tìm việc gì làm nha. Nghỉ mấy tháng không làm gì chân tay chịu không nỗi.
- Được thôi. Được thôi. Đi đi. Cẩn thận đó nhá.
- Vâng.
Không phải bây giờ mới bắt đầu đi vòng vòng tìm việc mà đã có chuẩn bị trước. Đình Nghi liền đi tới những quán café cần người làm.
Cảm thấy không gặp Đình Nghi mấy ngày quá trống trải! Không thấy bộ mặt khó chịu, gay gắt khi nhìn thấy mình trong lòng cũng hơi trống vắng.
Lâm Thức liền khoác áo đi xuống nhà.
- Chị An, quý hoá quá.
- Vào nhà đi.
Lâm Thức vừa xuống nửa cầu thang liền nghe tiếng mẹ của anh nói chuyện với ai đó rất vui vẻ. Đi xuống thêm vài bậc nữa thì thấy An Nhã và mẹ của An Nhã (chính là chị An mà mẹ Lâm Thức vừa gọi)
Nhìn thấy An Nhã, cảm xúc Lâm Thức liền thay đổi đột ngột. Liền quay đầu đi lên lầu lại.
Nhưng không may mẹ anh lại thấy
- Lâm Thức. Con xuống rồi à? Mẹ đang định lên kêu con.
Lâm Thức dừng lại một chút rồi bước đi tiếp. Mẹ anh nhấn giọng.
- Thức nhi. Xuống rồi thì lại đi xem nào.
Lâm Thức khó chịu.
- Con buồn ngủ.
- Nhanh.
Giọng đầy ám khí của mẹ anh khiến anh không thể nào không đi lại. Khó chịu lắm nhưng hông thể làm gì hơn.
- Ayya. Con trai độc của chị đây sao? Thật khiến phụ nữ siêu lòng ngay lần gặp đầu tiên.
- Chị nói quá. Nhìn nó thế thôi. Chỉ được bề ngoài, còn xấu tính lắm.
Lâm Thức tiến lại gần, An Nhã liền cúi đầu chào, cười mỉm. Lâm Thức nhau mày.
- Mẹ với cô nói gì thì nói, kêu con lại làm gì?
Mẹ anh cười.
- Hôm nay cô An và bé An Nhã đến chính là muốn bàn chuyện hôn nhân đại sự của hai bên. Không thể nào thiếu một trong hai nhân vật chính được. Đúng không chị An?
Bà An cười, gật đầu.
- Chị nói phải. Hôn nhân đại sự không thể thiếu hai nhân vật chính.
Lâm Thức lại khó chịu.
- Mẹ a~ mẹ có nhầm không? Chuyện này là của Lâm Khả, kêu con lại làm gì?
An Nhã liền lên tiếng.
- Em không thích Lâm Khả.
Lâm Thức nhìn An Nhã.
- Nhưng chúng ta chấm hết rồi.
Hai bà mẹ ngạc nhiên nhìn nhau. An Nhã nhìn Lâm Thức tuyệt vọng. Lâm Thức quay đi.
- Nhưng em không tin là anh có người khác.
Lâm Thức thở dài.
- Cô không tin cũng được. Nhưng đó là sự thật.
Mẹ Lâm Thức khó hiểu lên tiếng hỏi.
- Chuyện là thế nào? Hai đứa nói gì ta nghe không hiểu.
Lâm Thức quay sang mẹ mình.
- Con xin lỗi. Con không chấp nhận hôn sự này. Nếu mẹ vẫn muốn thông gia thì đề xuất Lâm Khả đi.
Sau đó anh hướng sang phía bà An.
- Cháu xin lỗi. Thất lễ!
Rồi anh một mạch rời khỏi nhà. Hai bà mẹ lại tiếp tục ngơ ngác nhìn nhau. An Nhã thờ thẫn tại chỗ. Khóc không ra nước mắt.....
Nhà Hồ và Châu đã quen thân với nhau rất lâu. Từ khi mẹ Lâm Khả cưới ông Hồ ( giải thích một chút: mẹ Lâm Thức đã mất khi anh lên bảy tuổi. Mẹ Lâm Thức vì mang bệnh nặng mà chết. Ông Hồ là một người thương vợ nhưng là một thương gia không thể từ chối những cuộc gặp mặt bàn chuyện làm ăn. Lúc mẹ Lâm Thức còn sống, Lâm Thức vừa lên ba thì ông Hồ nói rằng đã có vợ nhỏ bên ngoài và có một đứa con. Mẹ Lâm Thức im lặng. Hai người im lặng gần một tháng thì mẹ Lâm Thức bảo rằng: chuyện cũng đã lỡ rồi bà không trách ông, chỉ mong giữa hai đứa con và hai người mẹ có sự công bằng. Hai ba năm sau đó mẹ Lâm Thức qua đời, lúc đó ông Hồ mới đưa mẹ con Lâm Khả về ở chung. Lâm Thức ban đầu rất ghét Lâm Khả. Chơi gì đó không cho chơi chung, ăn gì cũng không cho ăn chung, ngủ cũng khá giường, đồ cũng không được dùng chung. Sau đó có một tai nạn nhỏ xảy ra, Lâm Khả đã cứu Lâm Thức, từ đó không còn gay gắt với nhau nữa.), mẹ Lâm Khả quen với ông bà Châu, từ nhỏ An Nhã và Lâm Khả đã thân với nhau, mẹ Lâm Khả và ông bà An giao ước Lâm Khả và An Nhã sau này chính là một cặp. Gần đây An Nhã lại bảo cô thích Lâm Thức......
Giao hẹn cũng giao hẹn rồi. Lại quan trọng đối với việc làm ăn. Thức hay Khả đều là con nhà họ Hồ, cưới ai cũng vậy thôi.
Nhưng sự việc lại xảy ra thế này.....
Hai bà mẹ thật không biết An Nhã và Lâm Thức từng thích nhau.
Bà An quay sang An Nhã hỏi.
- Con và Lâm Thức từng yêu nhau?
An Nhã gật đầu.
- Rồi bây giờ thì sao?
- Chia tay rồi. Anh ấy có người khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook