Bạn Diễn
Chương 17

Từ Triết Ấp sống gần ba mươi năm, chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ có một ngày biến thành đồng tính luyến ái.

Đúng là bởi vì như thế, y mới đối với tình huống trước mắt cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Vào lúc ban đêm, Từ Triết Ấp nhịn không được mở ipad, đánh vào ba chữ “Thẳng nam, giang giao, cao trào” khiến cho người mặt đỏ tiến hành tìm kiếm, may mắn cho ra tới kết quả là tương đối bình thường, thậm chí nam dị có thể vì tìm kiếm kích thích mà đặc biệt mát xa tuyến tiền liệt.

Tối nay toàn bộ kiến thức cũng có thể phân loại được đàn ông bình thường phản ứng sinh lý ở phía sau, y thoáng cái an tâm lại rồi, tiếp theo nhịn không được, ngón tay lại nhập vào từ ngữ khác.

Ruka, gay.

Lần này kết quả tìm kiếm được lại hết sức tạp nham, nhưng hiện thị nhiều nhất, có lẽ là Ruka từng là tên ngôi sao phim A thứ ba được nam đồng chí bầu bằng phiếu muốn xem cậu ta quay phim G nhất, đồng thời cũng người trúng cử trẻ nhất.

Hai mươi hai tuổi. . . . . . Từ Triết Ấp đầu tiên là khiếp sợ, tiếp theo là cười nhạt.

Vẫn là thằng quỷ nhỏ miệng còn hôi sữa mà thôi, tuy thân thể đã muốn phát dục đến khá thành thục . . . . . .

Y nháy mắt bởi vì ý nghĩ này mà cảm thấy bên tai có chút nóng lên, thế là vội vàng xí xí xí đem suy nghĩ này trong đầu xua tan.

Y ôm ipad ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi, rõ ràng thân thể đã muốn mệt chết rồi, nhưng lại khống chế không được, mở từng cái từng cái trang web có tên Ruka xuất hiện, sau đó cứ như vậy xem một mạch, thẳng đến hừng đông.

Thông tin liên quan đến Ruka thật ra không nhiều lắm, phần lớn đều là screenshot ở trong phim của cậu, nhưng Từ Triết Ấp vẫn là chắp vá vụn vặt một số tin tức, như cậu hai mươi tuổi nhập hành, cho tới bây giờ từng quay qua bốn bộ phim A, không có tư liệu chứng tỏ cậu có khuynh hướng đồng tính luyến ái.

Trong đó y nhìn chăm chú lâu nhất, là một tấm ảnh.

Tấm ảnh kia rõ ràng không phải screenshot, có lẽ là một bức ảnh sinh hoạt duy nhất của Ruka hiện nay.

Trong ảnh thoạt nhìn cậu vô cùng ngây thơ, ước chừng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đối diện ống kính dựng thẳng ngón giữa, cười đến ngay cả răng nanh cũng lộ ra hết.

Từ Triết Ấp ngay từ đầu đối với việc cư nhiên dùng đáng yêu để hình dung Ruka cảm thấy kinh sợ, sau đó lập tức, liền mơ hồ có chút tư vị không đúng.

Cười thực sự sáng sủa mà, làm gì mà bình thường cứ một bộ mặt đáng ghét như mọi người trên đời thiếu nợ mình vậy? Từ Triết Ấp thật chua xót nghĩ.

Nhưng vẫn là xem lại tấm kia ảnh, thậm chí ngay cả tên chủ nhân của bộ ảnh cũng nhớ kỹ.

Ngày đó trong lúc ngủ mơ, Từ Triết Ấp quả nhiên ứng với phán đoán miệng sắt của Ruka, hơi phát sốt nhẹ.

Nhưng có lẽ tố chất thân thể y rất tốt, đợi khi tỉnh dậy từ giấc ngủ thật dài, trừ bỏ bởi vì đổ mồ hôi mà cảm thấy có chút dính dính khó chịu, y từ đầu đến chân lại là một anh hùng.

Mặc dù mấy thứ Ruka đưa y một cái cũng không có dùng đến, lúc vứt vào thùng rác, y vẫn là hết sức đấu trang cứu vớt túi nhựa trở về, nhét vào ngăn kéo.

Mà mãi cho đến ngày đó quay phim, đêm hôm đó người kia biểu hiện đến thâm tình chân thành như vậy, lại ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có gọi qua.

※t  ※   ※

Ngày đó quay phim, Từ Triết Ấp đến địa điểm sớm mười phút.

Bởi vì lần này là bốn người cùng nhau quay, điều động hai máy quay, bởi vậy công ty phim điều đến hai chiếc xe Van, nhóm diễn viên một chiếc, nhóm nhân viên công tác một chiếc.

Từ Triết Ấp lên xe không bao lâu, A Lập đã tới rồi. Nhưng chẳng qua mấy ngày không gặp, cả người hắn lại phảng phất ác quỷ nhập vào người, tiều tụy cực kỳ, ngay cả ấn đường cũng hơi hơi biến thành màu đen.

Từ Triết Ấp hoảng sợ, hỏi: “Thân thể cậu không thoải mái sao?”

A Lập cười khổ trả lời: “Tôi không sao, chính là đêm qua không ngủ ngon.”

Sắc mặt u ám như vậy, hẳn là không chỉ tối hôm qua không ngủ được rồi? Từ Triết Ấp nghĩ thầm, mặc dù biết không nên hỏi nhiều, nhưng vẫn là nhiều lời: “Nếu cậu có vấn đề gì không thể giải quyết, có thể cùng tôi trao đổi.”

A Lập khó xử liếc y một cái, đang lúc Từ Triết Ấp cho là hắn sẽ uyển chuyển cự tuyệt, lại nghe thấy hắn hơi lắp bắp nói:

“Tôi, tôi có hơi lo lắng hôm nay sẽ không thể cương lên nổi.”

Thì ra là chuyện này.

Từ Triết Ấp hơi chút lưỡng lự, vẫn là từ trong bao lấy ra hộp thuốc viên màu vàng kia, lấy ra mấy viên đưa cho A Lập.

“Cậu trước khi quay phim nửa tiếng thì uống hai viên, còn đầy mạnh mẽ.” Y dùng kinh nghiệm người từng trải đề cử.

A Lập chần chừ một chút, thầm hỏi: “Thuốc này không vấn đề chứ?”

Vấn đề này làm cho Từ Triết Ấp ngẩn người. Y nhớ lại phản ứng của chính mình sau khi dùng thuốc, hình như là hơi kích động, nhưng sau vài ngày cũng không có cảm giác nghiện gì, huống chi Tiểu Quý cũng không đến nỗi hại y như vậy.

“Tôi cảm thấy là không vấn đề.” Y cũng nhỏ giọng trả lời.

Đang lúc hai người thì thầm kín đáo nói chuyện với nhau, cửa xe bỗng nhiên quét một cái bị kéo ra, hai người đồng thời nhìn ra ngoài xe, liền thấy gương mặt đáng ghét của Tường.

“Người tới trước hẳn là ngồi phía sau trước, các người chẳng lẽ ngay cả thường thức cơ bản này cũng không biết sao?” Tường mở miệng mỉa mai.

Từ Triết Ấp dần dần quen với cách nói chuyện lúc nào cũng cầm thương mang côn của vị cậu ấm này, thế là cũng không quá để ý, “Tôi chỉ nghe qua đến trước chọn chỗ trước, bằng không thì cậu ủy khuất một chút đi.”

Có lẽ là thái độ không sao cả này của y càng làm cho Tường rất giận dữ, chỉ thấy mặt hắn biến đổi, đang muốn mở miệng nói chút gì nữa, phía sau lại thản nhiên truyền đến một câu: “Làm gì không đi vào?”

Nghe được thanh âm này, Từ Triết Ấp toàn thân cứng đờ, tiếp theo vội vàng giả bộ ra vẻ thoải mái.

Mà Ruka xuất hiện cũng thành công khiến Tường câm miệng, sau khi A Lập xuống xe di chuyển chỗ ngồi phía trước, Tường ngoan ngoãn đi vào hàng thứ ba phía sau ngời, đôi mắt mong chờ nhìn Ruka.

Mặc dù tầm mắt hắn hết sức trắng trợn, Ruka lại gần như hoàn toàn không cảm thấy. Cậu mặt không chút thay đổi tháo kính râm, đối với A Lập đang chờ đợi cậu cũng đi vào chỗ ngồi phía sau nói: “Đạo diễn hình như đang tìm anh.”

A Lập có chút giật mình, “Đạo diễn tìm tôi?”

Lần này Ruka thì lười nói chuyện, chỉ là gật gật đầu lấy lệ.

A Lập rõ ràng khá e ngại đạo diễn, vội vàng nói tiếng cám ơn bèn chạy qua chỗ xe của đạo diễn. Ruka đem chỗ ngồi chỉnh về chỗ cũ, chậm rãi ở chỗ vốn của A Lập đàng hoàng ngồi, tiếp theo liền không chút nể nang nào để A Lập ngồi ở hàng ghế thứ ba phía sau.

“Đạo diễn thật sự tìm cậu ấy sao?” Từ Triết Ấp vô cùng nghi ngờ.

“Tôi nói『 hình như 』.” Ruka không hề áy náy nói.

. . . . .. Đồ vô lại này. Từ Triết Ấp quả thực cũng phải thay A Lập ngứa nắm tay.

Thế mà A Lập bị tu hú chiếm tổ chim khách tính tình lại tốt đến không thể, cho dù biết bị chơi xỏ, cũng chỉ là cười cười tự động ngồi vào ghế phó lái. Từ Triết Ấp luôn luôn rất có thiện cảm với phong cách ôn hòa này, nhịn không được cứ cùng đối phương tán gẫu nhiều hơn mấy câu. Tất cả lên xe, cũng chỉ có thanh âm bọn họ nói chuyện với nhau.

Ruka ngoảnh mặt làm thinh ba mươi giây, rồi mới hừ cười một tiếng, một lần nữa đeo kính râm, nhắm mắt dưỡng thần.

Cậu đương nhiên biết Từ Triết Ấp đang chơi trò gì. Ý đồ dùng hành vi thân mật cùng đàn ông khác làm cho mình chú ý, hành vi của như vậy cậu xem qua nhiều lắm lần, nhưng không thể phủ nhận, chiêu này đích thật là có chút lực sát thương.

Sau khi cậu đeo kính râm, con mắt nửa mở trộm liếc Từ Triết Ấp bên cạnh nhìn thấy y cùng đối phương trò chuyện với nhau có vẻ thật vui, thì cảm thấy rất không dễ chịu.

Cậu đương nhiên sẽ không thừa nhận, cậu chờ điện thoại Từ Triết Ấp chờ đủ hai ngày, thậm chí di động mang theo tùy thân, tắm rửa ngủ nghỉ cũng không rời, chính là sợ có cuộc gọi bị nhỡ.

Trong lúc ấy cũng không phải không từng nghĩ chủ động gọi cho y, nếu không đêm đó bạn A hỏi: “Mày nói chuyện yêu đương à?”

Động tác của Ruka ngừng lại, một lát sau, mới nhớ tới đến chính mình đang mở bia.

“Tại sao hỏi như vậy?” cậu cảnh giác liếc mắt nhìn bạn A một cái.

“Bởi vì mày mỗi ba giây thì ngắm di động một lần, cảm thấy vô cùng hy vọng nó lập tức vang lên. Người bình thường sẽ có loại hành vi này, không phải đang đợi cuộc gọi quan trọng, chính là đang đợi người mình thích liên lạc. . . . . .”

“Là y thích tao.” Ruka lập tức sữa chửa.

Bạn A nhún vai một cái, “Được rồi, mày nói thì xem vậy đi.”

Thái độ có lệ này của hắn khiến cho Ruka cực độ bất mãn, thế là Ruka lập tức ném ra chứng cứ hùng hồn:

“Y cho tao lần đầu tiên.”

“Ác, ” bạn A tâng bốc gật gật đầu, hỏi tiếp: “Mày thích cô ấy?”

“Là y thích tao.” Ruka không kiên nhẫn sửa chữa, tiếp tục bổ sung: “Hơn nữa y ngượng ngùng khi tao nói muốn đưa y về nhà.”

“Mày thích cô ấy.”

Tuy không rõ Ruka sau đó bổ sung mấy chứng cứ có quan hệ cùng chuyện đối phương thích cậu, bạn A vẫn là thực khẳng định kết luận.

Ruka quả thực sắp phát hỏa, “Tao nói, là y thích tao. . . . . .”

“Nếu cô ấy thật sự thích mày, vì sao đến bây giờ cô ấy còn chưa gọi?” Bạn A thản nhiên đâm cậu một đao, “Đều đã muốn thích mày đến hiến thân rồi, cũng sẽ không vì một chút rụt rè mà không chủ động liên lạc cùng mày chứ?”

Cũng không xem như hiến thân. . . . . . Ruka chỉ rối rắm ở điểm này, liền bị câu tiếp theo của bạn A tức giận đến nổi khùng ──

“Cho nên nghĩ thế nào, cũng như là mày thích đối phương rồi mới tận lực bám chặt, đối phương một chút hứng thú với mày cũng không cảm thấy a.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương