Bạn Đã Bao Giờ Thất Vọng Về Gia Đình Mình Chưa
-
C12: ? (ngoại Truyện P1)
Tác giả: 不知名的鹿
Người dịch: Một Nhành Hoa - "一个花枝"|
<Tuyên bố sáng tạo: Nội dung chứa các sáng tạo hư cấu>
1. Lâm Hoan Hoan
Tôi có một bí mật.
Tôi biết mẹ tôi không phải là mẹ thật.
Điều này nghe hơi lạ, nhưng hãy lắng nghe tôi cho kỹ.
Trước mười lăm tuổi, cuộc sống của tôi là một màu đen tối, cha tôi nghiện rượu và cờ bạc, sẽ đánh đập tôi khi cuộc sống không suôn sẻ.
Còn người mẹ thì luôn ôm đứa em trai và lạnh lùng đứng bên lề quan sát.
Lúc nhỏ tôi không hiểu tại sao bố mẹ lại ghét con mình đến vậy, khi lớn lên một chút em tôi ra đời, tôi mới biết nguyên nhân , hóa ra vì tôi là con gái.
Sau này khi biết sự thật, tôi mới biết lòng người ghê tởm hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Thành thật mà nói, so với những ngày trước, những ngày tôi trở lại gia đình Lâm giống như thiên đường.
Giường ấm êm, biệt thự rộng rãi, đồ ăn ngon tinh tế, quần áo mới tinh, tất cả những thứ này đều nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Chà, có hai điều phiền phức hơn cả, người thanh niên họ Lâm, người được cho là anh trai tôi, mỗi lần nhìn thấy tôi, mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, thấy tôi như thể tôi mắc nợ hắn vậy.
Còn có Lâm Giai Giai, người luôn la mắng tôi, cô ta trên danh nghĩa là chị nuôi của tôi, nhưng thực ra cô ta đã thay tôi hưởng thụ cuộc sống của con gái nhà họ Lâm hơn mười năm, cô ta luôn giả vờ tốt bụng và yếu đuối trước mọi người, cô ta cũng tỏ vẻ khinh thường và không ưa tôi, mỗi khi tôi ở một mình với cô ta, nói chuyện không quá ba phút cũng chẳng nói được vài lời, mắt cô ta như vòi nước bị tắc, tích tắc là rơi nước mắt, càng kinh ngạc hơn chính là, trên người Lâm Hạ Vũ dường như đã cài đặt một chiếc radar giám sát, vào giây trước khi Lâm Giai Giai rơi lệ, hắn sẽ xuất hiện bên cạnh Lâm Giai Giai như một anh hùng cứu thế, sau đó buộc tội tôi bắt nạt cô ta mà không có lý do.
Lúc đầu tôi muốn tranh luận phải trái nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng chỉ cần tôi bác bỏ, Lâm Hạ Vũ và mẹ hắn sẽ nhìn tôi với ánh mắt kinh tởm hơn.
Từ từ, tôi không muốn giải thích nữa.
Thực ra cũng chẳng sao cả, tôi đã đúc kết được một sự thật trong mười lăm năm đầu tiên của cuộc đời mình.
Cuộc sống là phải phục tùng.
Không phải không có kỳ vọng, lần đầu tiên nhìn thấy mẹ ruột của mình, có lẽ đó là sợi dây huyết thống giữa mẹ và con gái, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy bà, tôi đã cảm thấy muốn được gần bà, nhưng sự ghê tởm trong mắt bà rõ ràng đến nỗi tôi hèn nhát phải lùi bước.
"Cô là con gái của tôi? " Bà cau mày, nhìn xung quanh, vẻ hào nhoáng của bà thật không phù hợp với khung cảnh đổ nát này: "Được rồi, đi theo tôi, từ nay về sau cô sẽ là tiểu thư nhà họ Lâm, Lâm Hoan Hoan. "
Bà ta quay người bỏ đi, tôi vô thức đưa tay ra định nắm lấy tay bà.
"Cô đang làm gì thế? ! "
Bà ta hất tay tôi ra.
Mu bàn tay tôi hơi đau, cơn giận dữ đột ngột này khiến tôi co người lại rút tay về, tư thế nhún vai khiến bà ta càng thêm bất mãn với tôi.
Nhưng không thể nào khác được, đây là phản xạ có điều kiện trong tiềm thức của cơ thể tôi, tiếng hét giận dữ của bà ta khiến tôi nhớ đến người đàn ông hung bạo đó.
Khi tôi trở lại Lâm gia, nhìn thấy ngôi nhà tráng lệ đó, nhìn thấy hai thanh niên kia như bước ra từ truyện cổ tích, giống như hoàng tử và công chúa, tôi mơ hồ hiểu rằng ngôi nhà này sẽ không thể thuộc về tôi.
Thay đổi bắt đầu từ đâu?
Dường như bất chợt có một ngày, sự ghê tởm trong mắt mẹ tôi biến mất, bà đưa tay nâng cằm tôi lên, khi nói chuyện với tôi, trong mắt bà chỉ còn lại sự thản nhiên.
Như thể tôi chỉ là một người xa lạ với bà.
Những lần tiếp xúc sau đó, tôi đã lén quan sát bà.
Bị đánh nhiều giúp tôi càng có kinh nghiệm, tôi càng có thể tự bảo vệ mình bằng cách quan sát lời nói và cử chỉ, vì vậy tôi càng có thể khám phá ra những khía cạnh chưa biết về bà.
Tôi đã thấy bà điên cuồng đọc kinh trước một đống giấy tờ để mở;
Tôi cũng đã từng thấy bà nhìn chằm chằm, mắt phát sáng khi nhìn thấy tiểu thịt tươi có cơ bụng 8 múi trên TV;
Tôi cũng đã từng thấy bà đảo mắt nhìn Lâm Hạ Vũ một cách kín đáo, gọi Lâm Giai Giai là tiểu bạch liên.
Sau đó, tôi đi đến kết luận rằng bà không phải là mẹ tôi, hoặc cơ thể của mẹ tôi là nơi sinh sống của một Linh hồn không thuộc về bà.
Điều nực cười hơn nữa là Lâm Hạ Vũ và Lâm Giai Giai không ngừng phàn nàn với bà, nói rằng bà đã thay đổi và thiên vị tôi, rằng bà giống như một người xa lạ, nhưng họ không bao giờ nghĩ rằng người đứng trước mặt họ, linh hồn bên trong thực sự là một người lạ.
Có thể là loại chuyện này quá mức vô lý, hoặc là bọn họ căn bản không hiểu rõ mẹ mình, nếu không, nhất định sẽ phát hiện trong mắt bà khi nhìn bọn họ có một tia lạnh lùng.
Hôm đó trong phòng làm việc, tôi cố tình để lộ những vết sẹo trên cơ thể mình trước mặt bà, tôi nhìn thấy ánh mắt thương hại của bà như tôi mong muốn, khi tôi dựa vào vòng tay bà, trong khoảnh khắc tiếp xúc tôi bắt gặp sự cứng đờ không tự nhiên, không quen thân với người khác?
Tôi đã nghĩ bà sẽ đẩy tôi ra, nhưng bà đã không làm thế.
Bà dịu dàng hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra rằng vòng tay của con người ấm áp hơn nhiều so với máu. Máu của mình.
Sau đó, Lâm Hạ Vũ đưa Lâm Giai Giai đi, bằng cách nào đó, tôi bắt đầu tham gia một loạt các lớp học phụ đạo. Thời gian đầu, tôi nghiến răng kiên trì với nghị lực không khuất phục. Mỗi ngày giống như một chiếc đồng hồ gồng cứng, nặng nề. Áp lực và việc học nhàm chán khiến tôi cảm thấy mệt mỏi mỗi ngày.
Tôi nghĩ, lúc đó có lẽ tôi sắp gục ngã.
Đó là lý do tại sao bà kéo tôi bỏ học vào ngày hôm đó và đưa tôi đến công viên giải trí.
Thành thật mà nói, mặc dù một nơi như công viên giải trí ồn ào và đông đúc, nhưng nó thực sự là một nơi khiến mọi người hạnh phúc. Chúng tôi chơi cả ngày và tham gia nhiều trò chơi mạo hiểm, thỏa thích la hét, bà ấy sợ đến mức chân run lẩy bẩy nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, thậm chí còn khăng khăng trêu chọc tôi.
Hóa ra bà ấy cũng có một mặt trẻ con như vậy.
Sau đó tôi mới biết rằng vì ngày hôm nay, bà đã làm việc ngoài giờ trong một tuần, mỗi ngày bận rộn cho đến tận nửa đêm, thậm chí cả đêm.
Bà ấy là một người phức tạp, bà có thể để tôi nằm trên đầu gối khi bà dịu dàng và chịu đựng những lời phàn nàn tùy tiện của tôi.
Bà ấy cũng mắng mỏ tôi không thương tiếc, lớn tiếng với tôi khi mắc lỗi lúc mới vào làm việc;
Bà ấy cũng sẽ kiên nhẫn dạy tôi khi tôi không hoàn thành công việc.
Bà là một giáo viên tốt, một người bạn tốt và là "mẹ" của tôi.
Trong hai năm qua, bà đã từng chút một lùi bước khỏi công ty, tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều dưới sự hướng dẫn của bà, quyền kiểm soát công ty cũng dần dần rơi vào tay tôi, những lão già ỷ vào thâm niên của mình mà cố gắng làm tôi vấp ngã, nhưng thật không may, tôi đã giải quyết từng việc một. Không phải bọn họ không thúc đẩy Lâm Hạ Vũ quay lại để tranh giành quyền lực, mà có lẽ là do cái chết của Lâm Giai Giai sau khi buộc hắn phải ghép thận, hắn có vẻ trầm lặng hơn rất nhiều, dường như hắn không quan tâm về quyền lực. Lần trước chúng tôi gặp nhau, hắn nhìn tôi một lúc lâu, sau đó cười nhạt, để lại cho tôi một lời xin lỗi, quay người và rời đi.
Về phần hắn đi đâu, tôi không quan tâm, dù sao như mẹ tôi đã nói, thứ mà Lâm gia cho hắn rất nhiều, nếu hắn muốn quay lại công ty để tranh giành quyền lực, tôi không sợ, sau này bao năm huấn luyện, ai thắng ai còn chưa biết!
Nhưng con người vẫn không thể quá nhàn rỗi, từ khi bà ấy hoàn toàn nghỉ hưu, không hiểu sao bà lại bắt đầu quan tâm đến những sự kiện trọng đại trong cuộc đời tôi. Đúng vậy, tôi bị thúc giục tìm bạn lúc tôi quay về nhà thay quần áo.
" Con không phải nên tìm một cộng sự sao? "
"Đàn ông sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của con. "
"Sẽ không sao nếu con không phải là đàn ông. "
Tôi nghẹn lời, làm sao tôi có thể quên được rằng người này khác với những người bình thường, bà ấy sống và suy nghĩ rất cầu tiến.
Tôi ôm trán, chẳng lẽ người lớn tuổi thích nhắc nhở mấy việc này sao? Khi còn trẻ, tôi luôn bị đòi hỏi phải học hỏi nhiều hơn, đừng để bị mê hoặc bởi thế giới muôn màu bên ngoài, khi lớn hơn, bà bắt đầu thôi thúc tôi tìm bạn đời, như thể việc tìm bạn đời đã trở thành một giai đoạn tất yếu trong cuộc đời tôi vậy. .
Trong lòng xẹt qua một tia tức giận: " Con còn nhỏ, hơn nữa không phải mẹ tìm không ra rồi đấy sao? "
"Đừng so với mẹ, hai ngày trước mẹ đến quán bar uống rượu, có mấy "nam nhân trưởng thành" khoảng 30, 40 tuổi muốn mua đồ uống cho mẹ. " Bà nhếch miệng, như đang suy nghĩ: "Khó trách bây giờ nhiều cô gái trẻ thích các ông chú, ông chú quả nhiên so với đám thanh niên đần độn kia còn dịu dàng ân cần hơn. "
" Mẹ còn đi quán bar á? " Trên mặt tôi đầy hắc tuyến, người này từ khi về hưu có buông thả mình quá rồi phải không?
Cảm thấy chủ đề này sẽ dài vô tận, tôi xách vali lên, gió thổi dưới chân: "Mấy ngày nay con đi công tác ở một đất nước xinh đẹp, xin hãy ở nhà giúp con mấy ngày này, đừng đi ra ngoài nữa! "
Đi được vài bước, bà đột nhiên ngăn tôi lại.
" Hoan Hoan, con hiện tại muốn cuộc sống như vậy sao? "
Tôi quay lại, nghĩ rằng bà đã thay đổi ý định và không còn thúc giục tôi tìm ai đó, với một nụ cười trên khuôn mặt: "Tất nhiên rồi! "
Sau đó, tôi vẫy tay chào bà, suy nghĩ về việc mua món quà gì cho bà khi trở lại.
Nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng đây sẽ là câu cuối cùng tôi nói với bà.
Khi tôi được trợ lý thông báo rằng cô ta đột ngột bất tỉnh ở nhà, lúc đó, tôi cảm thấy như trời sập, máu trong người như đông lại, lan ra tứ chi, ù tai từng hồi, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn, miệng mở rồi lại đóng.
"Mau đi, đặt vé, mau trở về..."
Giây tiếp theo, tiếng gầm cuồng loạn của tôi khiến cấp dưới của tôi sợ hãi.
Nhưng khi tôi quay lại và nhìn thấy người trên giường, sự tuyệt vọng bao trùm lấy tôi, tôi vô lực quỳ xuống đất.
Người thức dậy không phải là bà.
Nửa người trên giường bị liệt, khóe miệng nhếch lên, dọc theo khóe miệng còn lưu lại nước miếng, bà ta kinh hỉ nhìn tôi, trong lòng lộ ra một tia sợ hãi.
"Mmm, mmm, mmm, mmu..."
Bà ta đã rất cố gắng để nói điều gì đó, nhưng không thể nói rõ ràng
Tôi biết, bà ta đang hỏi, Lâm Giai Giai và Lâm Hạ Vũ ở đâu.
Bà ta muốn hỏi, tại sao khi mở mắt ra, không phải con trai con gái yêu dấu của bà , mà là tôi bên cạnh.
Bác sĩ ở bên cạnh nói với tôi rằng bà ta bị huyết khối não do xơ cứng động mạch não , xảy ra đột ngột và thường gặp ở người trung niên và người cao tuổi. Nhưng bác sĩ cũng rất khó hiểu, bởi vì bà hàng năm đều đặn khám sức khỏe ở bệnh viện này, bình thường cũng chú ý giữ gìn sức khỏe, không có thói quen xấu, theo logic thì xác suất mắc bệnh này hẳn là rất thấp.
Nghe đến đây, tôi sững người một lúc, có một tiếng nói trong lòng mách bảo tôi rằng bà ấy làm vậy là có lý do.
Bà ấy cố tình làm cho cơ thể này mắc phải căn bệnh này, rồi cứ như vậy, bà ấy đổi lại thành mẹ tôi.
Ngay cả khi rời đi, bà ấy đã chuẩn bị đầy đủ để ngăn cản mẹ tôi lay chuyển tôi để có được ngày hôm nay.
Bà thậm chí còn chọn một ngày khi tôi đang đi công tác để rời đi, ha! Ân cần làm sao!
"Haha..ha..." :) Tôi khẽ cười, mỉm cười, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Bà ấy vừa rời đi à? Vậy bà đang ở đâu? Bà ấy đã trở lại cơ thể ban đầu của mình?
Liệu có bao giờ tôi được gặp lại bà không?
Trong một lúc, tôi buồn bã, oan ức và tức giận, đủ loại cảm xúc không ngừng giằng xé, tôi nên trách bà ấy sao quá tàn nhẫn, bởi vì ngay cả cơ hội nói lời chia tay bà ấy cũng không cho tôi, nhưng tôi lại cảm động sâu sắc trong lòng, bởi vì tôi biết bà ấy muốn trút giận cho tôi, bởi vì bà biết tôi không thể buông tay.
Không thể buông tha cho cô gái nhỏ bị chính mẹ ruột của mình khinh thường nên không dám chìa tay ra lấy tình cảm của người khác.
Vì vậy, bà ấy đã trừng phạt mẹ tôi theo cách này.
Bà ấy dùng một phương pháp khác để nói với tôi rằng những người có liên quan đến tôi không yêu tôi cũng không sao cả, bà ấy yêu tôi, trên đời này luôn có người yêu tôi.
Lúc đó, tôi không thể khóc được.
Vào ngày này, tôi đã mất đi người cố vấn, người bạn thân nhất và "mẹ" của mình.
Thấy tôi khóc thảm thiết, bác sĩ bên cạnh tưởng tôi lo lắng cho tình trạng của mẹ nên nhẹ nhàng an ủi.
"Lâm tiểu thư đừng quá đau lòng, mẹ cô còn cần cô, cô nhất định phải vui vẻ lên. "
"Ưmmmmmmmmmmmm..."
"Tôi uh uh uh ..."
"À, uhmmmmmm..."
Lau đi nước mắt trên mặt, tôi lạnh lùng nhìn mẹ trên danh nghĩa của mình, thấy bà giãy giụa nhưng không thể động đậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cong cong, từ khóe miệng chảy ra chất lỏng trong suốt.
Trước đây, tôi vẫn còn nhớ rất rõ ánh mắt bà ta từ trên cao nhìn xuống tôi, nhưng ai có thể ngờ rằng một người ngày xưa xinh đẹp như vậy bây giờ lại có bộ dạng như thế này.
Tôi lau đi những giọt nước mắt trên má và nhẹ nhàng nói: "Ừ, tôi phải vui lên. "
Tôi đến bên cửa sổ của mẹ tôi và nắm lấy lòng bàn tay của bà, thật kỳ lạ khi cùng một cái chạm ấm áp khiến tôi cảm thấy khác biệt.
Mẹ tôi mở to mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
"Mẹ," Tôi ghé vào tai mẹ nói nhỏ: "Hãy sống thật tốt như mẹ hiện tại, mẹ sẽ sống trường thọ, sống lâu trăm tuổi. "
Bà ta vẫn ghét người này trước mặt? Tôi đoán vậy.
Nhưng tôi biết rằng tôi phải học cách thư giãn, như người đó đã nói, để sống cuộc sống mà tôi muốn sống.
Mặc dù bây giờ tôi không thể làm điều đó bây giờ, nhưng năm tháng cuối cùng sẽ dạy tôi cách làm điều đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook