Tác giả: 不知名的鹿
Người dịch: Một Nhành Hoa - "一个花枝"|
<Tuyên bố sáng tạo: Nội dung chứa các sáng tạo hư cấu>
...................
Mở mắt ra là hình ảnh giữa đứa đứa con nuôi giỏi diễn với con gái ruột thất lạc nhiều năm.
“Không phải lỗi của em ấy, anh đừng trách em ấy, em ấy nhất định là vô ý. "
Đứa con nuôi Bạch Liên Hoa nở một nụ cười đau khổ trên môi, cô ta yếu ớt dựa vào trong lòng anh trai lộ ra vẻ cam chịu. Vẻ ngoài này nhanh chóng khơi dậy bản năng muốn được bảo vệ của người đàn ông, hắn tức giận giơ tay định tát cô em ruột thì tôi đã đi trước một bước tát mạnh vào mặt hắn với tốc độ cực nhanh.
"Mẹ đánh con ? "
Hừ! Đánh anh, đánh anh đấy thì sao, còn phải chọn ngày à?
Ai bảo tôi chính là bà mẹ giàu có có cô con gái thất lạc đấy!
1.
Một cảm giác choáng váng quen thuộc ập đến trong đầu, đột nhiên xuất hiện rất nhiều thông tin hỗn tạp, từng đoạn văn bản cuộn lên và chạy trong đầu tôi như một chiếc đèn lồng quay vòng. Sau vài giây, tôi hầu như không tiếp nhận được thông tin trong não và sau đó mở mắt ra.
Với tư cách là vật chủ bị ràng buộc với hệ thống xuyên sách, nhờ sự hỗ trợ của hệ thống, tôi xuyên vào hết cuốn sách này đến cuốn sách khác để thực hiện những tâm nguyện còn dang dở của những nhân vật trong sách hoặc viết lại cuộc đời đã kết thúc trong ảm đạm của họ. Và lần này, nhiệm vụ là hoàn thành ước nguyện của nữ chính của một cuốn tiểu thuyết.
Một là để cô ấy có một cơ thể khỏe mạnh, không còn bị gia đình bắt cóc về mặt đạo đức ép hiến thận cho đứa con nuôi;
Hai là để cô ấy thôi bị ràng buộc bởi cái gọi là tình cảm gia đình và sống theo cách mà cô ấy muốn.
Sau khi xem qua cốt truyện trong cuốn sách, tôi thực sự không nói nên lời.
Vì lòng tham nhất thời của người mẹ nghèo, hai người con đã bị hoán đổi trong bệnh viện ngay sau khi chúng vừa chào đời, từ đó cuộc sống hai cô gái bị đánh tráo: một người quần áo xinh đẹp, ăn sơn hào hải vị, được gia đình yêu thương, nâng niu trong tay, người còn lại trở thành cô gái nghèo trong một gia đình gia trưởng, bị đánh đập, chửi mắng thành thói quen hàng ngày. Khi họ mười lăm tuổi, gia đình giàu vô tình phát hiện ra rằng đứa con gái này không phải là ruột thịt của họ sau một lần kiểm tra sức khỏe, sau rất nhiều nỗ lực, con gái ruột cuối cùng đã được tìm thấy. Họ đã có thể tìm thấy con gái ruột nhưng cũng không muốn chia tay đứa con gái giả mình đã nuôi nấng mười sáu năm, vì vậy họ quyết định tuyên bố với bên ngoài rằng sẽ nhận cả hai làm con gái.
Theo nội dung trong tiểu thuyết, cho dù là người con ruột trở về nhưng người trong nhà này chỉ hướng về đứa con nuôi, yêu thương cùng quan tâm chỉ dành cho cô ta, giống như bị mất trí tập thể, anh trai nói với cô rằng em gái hắn chỉ có một chính là đứa con nuôi, mẹ của cô cũng tỏ ra hối hận, nói rằng nếu biết trước như vậy thì bà sẽ nên đưa cô về gia đình này.
Sau bao nhiêu hiểu lầm và tổn thương, cô cuối cùng đã từ bỏ gia đình của mình, lúc này, chỉ số IQ của những người thân cuối cùng đã quay trở lại, tất cả những hiểu lầm trước đó đã được giải đáp, thì ra đều do đứa con nuôi tạo ra, họ chợt hiểu ra và hối hận vô cùng, sau đó bắt đầu hàng loạt kế hoạch trả thù đứa con nuôi.
Thật đáng tiếc trong cuốn sách, cơ thể của cô con gái thực sự bắt đầu xấu đi vì mất một quả thận. Tuy nhiên mẹ và anh trai đã nhận lỗi với cô, cô đã lựa chọn tha thứ cho họ và gia đình lại hòa giải như trước.
Cuối cùng ở tuổi ba mươi: cô ấy chết trên giường bệnh.
Tại sao cô lại chết trẻ?
Phải kể đến quả thận của cô đã bị họ dùng đạo đức để buộc cô hiến tặng.
Theo diễn biến của câu chuyện, đứa con nuôi vào đại học thì phát hiện mắc bệnh suy thận mãn tính cần ghép thận gấp, đáng tiếc người duy nhất có thể tương thích với cô ta lại chính là con gái ruột.
Mặc kệ hai người không cùng huyết thống, mặc dù cô con gái ruột không nguyện ý nhưng cuối cùng ca phẫu thuật đã được ghép thành công. Tác giả, bạn có nghiêm túc với cốt truyện như vậy?
Điều buồn cười hơn nữa là để thuyết phục con gái ruột hiến thận cho đứa con nuôi của mình, mẹ ruột và anh trai của cô ấy đã thực hiện dùng mọi thủ đoạn, gần như phá vỡ tam quan của tôi.
"Cô chỉ mất đi một quả thận nhưng thứ mà em ấy mất chính là mạng sống của mình! "
"Đây là thứ con nợ con bé, con nhất định phải hiến thận để cứu con bé. "
Trước đạo lý bắt cóc như vậy, cô con gái ruột đồng ý hiến một quả thận của mình để cứu đứa con nuôi.
Đau đớn nhất là sau cái chết của con gái ruột không lâu, đứa con nuôi ra tù, quỳ trước mộ cô khóc thảm thiết.
" Nếu cô ấy còn sống nhất định sẽ tha thứ cho em! "
Sau đó, đứa con nuôi đã cướp quả thận của con gái ruột được mọi người tha thứ, một lần nữa thay thế vị trí của con gái ruột, lại trở thành người con gái được nhiều người yêu thương, kết hôn sinh con, cuối cùng có được cuộc sống hạnh phúc.
Kết thúc câu chuyện, đứa con nuôi dẫn theo chồng và con trai, cả nhà ba người vui vẻ đứng trước mộ cô con gái ruột, chỉ vào tấm ảnh con gái ruột trên bia mộ và nói với con trai mình.
" Con trai, đây là ân nhân của mẹ con, nếu không có bà ấy, mẹ có thể sẽ không có cơ hội cưới cha con và sinh ra con. "
Tôi thật muốn lật bàn.
Đây là cốt truyện gì vậy?
Thật khó để đoán liệu tác giả có bị đả kích gì hay không mà có thể viết một kịch bản trả thù xã hội như vậy.
Vì vậy, khi tôi mở mắt ra, đập vào mắt tôi là Lâm Hạc Du đang bảo vệ đứa con nuôi, Lâm Giai Giai - người như đóa hoa lụa đang được con trai tôi ôm trong lòng, lại trừng mắt nhìn em gái ruột.
Lâm Giai Giai vẫn cố ý trêu chọc, thổi bùng ngọn lửa.
"Không phải chuyện của em ấy, anh, đừng trách em ấy, em ấy nhất định không có ý tứ. "
Khóe miệng nở một nụ cười bi thương, cô ấy tựa hồ đang giả vờ mạnh mẽ, nhìn cũng giống như đóa hoa sen trắng đang cầu xin sự hoàn hảo, hoàn toàn khơi dậy khát vọng bảo vệ của đứa con trai vô dụng của tôi, hắn tức giận giơ tay lên định đánh con gái ruột thì tôi đi trước một bước và tát mạnh vào mặt hắn với tốc độ cực nhanh.
Tiếng vã giòn giã vang vọng trong không trung.
Lâm Hạc Du che mặt và nhìn tôi với vẻ hoài nghi.
" Mẹ, mẹ đánh con? "
Tôi thầm trợn mắt, nếu không vì hoàn cảnh không cho phép, tôi rất muốn trả lời anh một cách tỉnh bơ: đánh thì đánh, bà đây còn phải chọn ngày sao?
Ai bảo tôi là người mẹ giàu có trong tiểu thuyết của đứa con gái tội nghiệp này!
Nhưng tôi là một người chuyên nghiệp trong việc thực hiện các nhiệm vụ, lời nói của hắn rít qua kẽ răng trở nên khó nghe:
"Không bảo vệ tốt em gái mình, con đang muốn đánh ai? "
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Rõ ràng là Lâm Hoan Hoan lại bắt nạt Giai Giai, sao có thể không bảo vệ Giai Giai? "
Lâm Hạc Du mở to mắt, không thể tin được hét lên.
Tôi xòe hai tay ra: "Không phải con nói từ nay về sau em gái con chỉ có Giai Giai thôi sao? Vậy thì con đã không bảo vệ tốt em của mình, làm nó bị oan ức khóc lóc, con nói ta không tìm con thì còn có thể tìm ai? "
Lâm Hạc Du nghẹn họng, khuôn mặt anh ta đột nhiên vặn vẹo dữ dội, sau đó tức giận chỉ vào Lâm Hoan Hoan đang ở sau tôi: "Nhưng cô ta là người đã khiến Giai Giai bị oan! "
" Chính Giai Giai nói, đó không phải lỗi của Hoan Hoan. "
Bây giờ thì không chỉ Lâm Hạc Du, mà ngay cả Lâm Giai Giai trong vòng tay của hắn cũng bị đóng băng.
"Mẹ……"
Cô ta chỉ đạo đức giả nói rằng không liên quan gì đến Lâm Hoan Hoan, nhưng mẹ không thể thực sự tin điều đó!
Lâm Giai Giai trong mắt lộ ra một tia buộc tội.
"Gia Giai, yên tâm đi, mẹ tin lời con nói, nếu con nói không liên quan đến Hoan Hoan, vậy nhất định không liên quan đến Hoan Hoan! "
Khi tôi nói điều đó, đôi mắt tôi đột nhiên nheo lại: "Hay là Giai Giai, con đã nói dối chúng ta? Nhưng nếu Hoan Hoan thật sự bắt nạt con thì tại sao con lại nói dối giấu giếm giúp con bé? "
Bây giờ Lâm Giai Giai cuối cùng đã biết cảm giác không thể chối cãi, cô ta sẽ giải thích nó như thế nào? Cô ta có muốn nói với mẹ nuôi rằng đây là nghệ thuật ngôn ngữ của một bông sen trắng? Cô ta càng chần chừ không nói càng có thể phản ánh sự ngây thơ và tốt bụng của mình, điều đó càng có thể khơi dậy mong muốn bảo vệ cô của họ sao??
"Điều đó vẫn cần phải nói sao? Đó là bởi vì Giai Giai tốt bụng, không muốn tranh cãi với cô ta. "
Lâm Giai Giai âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay lúc này, người thay cô - Lâm Hạc Du vội vàng giải thích cho cô.
"Ồ. " Tôi hiểu ý gật đầu, giây tiếp theo lại lộ ra vẻ mặt không đúng: "Nếu Giai Giai đã tỏ ý không muốn quan tâm, sao con lại câu nệ như vậy? Hoặc là con có ý đồ xấu muốn hủy hoại tâm ý của em gái con? "
" Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? " Khi ánh mắt của hắn đảo qua Lâm Hoan Hoan, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, đột nhiên hắn tựa hồ hiểu ra cái gì, hừ lạnh một tiếng: " Mẹ nghe người ta xúi giục sao? Mẹ không được để bị cô ta lừa, cô ta luôn ỷ vào việc cô ta là con gái ruột của mẹ và Giai Giai là đứa con nuôi mà làm nhiều việc để bắt nạt Giai Giai! "
Ngươi còn biết con bé là con gái ruột của ta, người không biết còn cho rằng Lâm Hoan Hoan là giết cha ngươi nên ngươi hận con bé đến nghiến răng nghiến lợi như vậy?
Tôi thầm lẩm bẩm trong lòng.
Sau đó nghiêm khắc nói với Lâm Hạc Du: "Nói nhảm cái gì, mẹ con là người công bằng nghiêm khắc nhất, mẹ làm sao có thể dễ dàng bị người khác dùng hai ba câu nói lung tung lừa? "
"Vậy mẹ còn không mau đuổi nữ nhân độc ác này đi..."
Trước khi Lâm Hạc Du nói xong, tôi đã cắt ngang lời anh ấy và vỗ vai anh ấy một cách nghiêm túc.
"A Du "
"Con phải biết rằng Giai Giai là người tốt nhất trên đời. Con bé đã tận hưởng 15 năm đầu đời thuộc về Hoan Hoan. Bây giờ Hoan Hoan đã trở lại, Giai Giai ắc hẳn cảm thấy có lỗi với con bé. Khi bị chỉ trích như, để làm cho lương tâm của mình thảnh thản, bất kể Hoan Hoan đã làm gì với con bé, Giai Giai tốt bụng và rộng lượng của chúng ta sẽ không bận tâm hay để bụng đến điều đó. Con có biết rằng suy nghĩ hiện tại của con hoàn toàn khác với con bé không? Làm như vậy phải không Giai Giai mất cơ hội để bày tỏ sự ăn năn và lòng tốt của mình? Con thậm chí còn không muốn cho Giai Giai cơ hội sửa sai, sao dám nói con coi Giai Giai là em gái ruột? "
Một đoạn văn khiến Lâm Hạc Du choáng váng nhưng hắn nghe rõ câu đầu tiên, theo bản năng gật đầu đồng ý với lời nói của tôi: "Đúng vậy, Giai Giai là cô gái tốt nhất trên đời. "
Sau khi Lâm Giai Giai nghe những lời của tôi, không hiểu sao trong lòng cô ta chợt lóe lên một dự cảm xấu. Nhưng rõ ràng lúc này cô ta không tìm được cơ hội nào để phản bác lại tôi.
" Cho nên, sau khoảng thời gian này Giai Giai cảm thấy lòng khá hơn một chút, con lo lắng cũng không muộn. "
"Nhưng theo cách này, những bất bình mà Giai Giai phải gánh chịu những ngày này không phải là vô ích sao? "
Tôi mỉm cười hiền từ, nói một cách đầy ẩn ý: "Đứa con trai ngốc nghếch, làm sao Giai Giai có thể bị oan uổng? Đây là quá trình cần thiết để con bé sắp xếp lại tâm trạng, hơn nữa trong này không phải còn có con sao? "
Đối mặt với vẻ mặt bối rối của đứa con trai ngốc nghếch này, tôi hài lòng khi thấy Lâm Giai Giai bên cạnh tái nhợt và run rẩy không kiểm soát được hai lần.
Nó chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết thôi, làm như ai không biết đang diễn làm vậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook