Bạn Cùng Phòng Vô Cùng Phóng Khoáng Luôn Thích Về Nhà Ôm Tôi Khóc
-
Chương 17: Ngoại truyện : Chuyện kết hôn
Chuyện kết hôn thì cực kì cực kì tự nhiên.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, hoàn toàn không có tiêu chí gì về hình thức, đã xác định rồi thì nói ra thôi, từ nay tình yêu của hai chúng ta có thể thăng hoa hơn một chút.
Thật tình cờ, chúng tôi ở nhà xem phim, một bộ phim nghệ thuật sâu sắc, tôi cảm thấy có khi chính bản thân đạo diễn cũng chưa chắc đã biết rốt cuộc thì mình quay cái gì. Tình tiết phim rất khó hiểu, tôi xem hai mươi phút vẫn không biết ai là ai.
Nhưng tôi vẫn cố gắng, cố gắng sáng với La Hoàn Khởi học nghệ thuật.
Bình thường, cậu ấy toàn lẩm bẩm rằng chuyên ngành của chúng tôi quá khác biệt, chẳng có tiếng nói chung.
Tôi rất tủi. Đấy các bạn xem, tôi có thể chịu đựng xem phim mà La Hoàn Khởi muốn xem, nhìn triển lãm tranh cậu ấy thích, đi nghe hòa nhạc cậu ấy yêu, cậu ấy thì có thể cùng tôi quan sát mấy quần thể sinh vật đáng yêu kia hay sao? Có thể cùng tôi ngắm những hàm răng thiên hình vạn trạng sao?
Đây là một bất phương trình.
Nhưng tôi là một anh bạn trai tâm lí mà.
Bạn trai tôi thích những thứ này, biết sao được, chỉ có thể xem cùng thôi.
Tuy là mí mắt tôi bắt đầu dính vào nhau rồi.
Tôi cảm thấy đầu mình gối lên đùi La Hoàn Khởi, ngẩng đầu lên, tí thì sái cổ.
Cậu ấy khá đắc ý:
– Anh ngủ lâu như vậy làm chân em tê hết cả rồi, em không dám động đậy nữa. Có cảm động không?
– Bảo sao gối hôm nay cứng thế, đùi em toàn là cơ bắp, anh ngủ không thoải mái tí nào, lần sau không làm thế này được chứ? Cứ ngoan ngoãn cho anh cái gối, tốt nhất là thế.
Mắt La Hoàn Khởi lập tức đỏ.
Ôi mẹ, hình như lời nói thật của tôi làm tổn thương cậu nhóc này rồi.
Tôi chỉ đành sát lại hôn cậu ấy, sau đó giả vờ yếu đuối tựa vào ngực cậu, nói:
– Nhưng cục cưng làm vậy, anh rất cảm động.
– Anh lừa em.
Giọng cậu ấy buồn buồn nhưng vẫn ôm chặt tôi.
Tôi cố ló đầu khỏi ngực cậu, thấy mắt cậu có giọt nước mắt sắp rơi xuống. Tôi ngồi thẳng lên, hôn lên mi mắt cậu nhưng giọt nước mắt kia vẫn rơi.
Tôi nhìn vào mắt cậu:
– Anh thấy chúng ta bên nhau cứ thế nào thoải mái thì làm, cứ thế nào vui vẻ thì tiếp tục, không cần tiếp tục làm mấy thứ như trong phim lãng mạn này. Chúng ta đều hài lòng, đó mới là quan trọng.
– Nhưng mà em muốn lãng mạn! Em sợ anh dần dần sẽ nghĩ sống cùng nhau không thú vị!
– Ồ, vậy chúng ta có thể sửa định nghĩa về lãng mạn một chút. Có người thấy tỉnh dậy trên đùi vợ là lãng mạn, anh thấy khó chịu, không phải lãng mạn. Với anh mà nói, cùng em sống qua năm tháng, rất lãng mạn. Vậy nên có em là đủ, không cần mấy thứ sáo rỗng này.
La Hoàn Khởi trợn tròn mắt.
Tôi bảo:
– Lần trước rút thăm trúng thưởng ở siêu thị, anh rút được nến dùng trong hôn lễ, vẫn để đó chưa dùng đâu.
Cậu ấy lập tức đứng dậy.
Tôi khó hiểu, chẳng biết cậu ấy lên cơn thần kinh gì.
Cậu ấy nhìn di động, sau đó lôi tôi dậy:
– Hôm nay mình kết hôn đi.
– Hả?
Tôi không kịp phản ứng đã đột ngột rơi vào bể nhiệt tình.
Chúng tôi cấp tốc xin đăng kí kết hôn trên mạng, sau đó lấy giấy chứng tờ của cả hai ra. Điền bảng online xong, chúng tôi mới nhận ra mình ngu chết đi được, tạm thời còn chưa dùng được giấy chứng nhận, phải mất một tháng xác minh giấy tờ xong đã.
Chúng tôi xin cấp đăng kí kết hôn xong liền giống người đã kết hôn.
– Chồng!
La Hoàn Khởi bỗng cực kì ngọt ngào ôm lấy tôi.
Tôi nghĩ mặt mình cười đến cứng cơ mất.
Chồng là cái quỷ gì đấy ha ha ha ha ha.
Nhưng tôi còn tỉnh táo, nói với cậu:
– Chồng à.
Sau đó, chúng tôi nhìn nhau, cười khúc khích.
Cậu ấy nói:
– Có phải nên nói với người nhà không?
Tôi liền đồng ý:
– Đúng đúng đúng!
Sau đó, điện thoại đã gọi đi rồi, tôi mới nhớ ở trong nước giờ là ba giờ sáng. Hi vọng bà Vương không chửi tôi.
Cũng may, bà Vương không chửi tôi vì cái tội nửa đêm gọi bà dậy, cơ mà bà chửi tôi vì chuyện không mời thầy về xem ngày.
Bà Vương nghiêm túc dạy bảo:
– Ngày lành tháng tốt là rất quan trọng! Phải xem bát tự! Con có hiểu hay không?
Chúng tôi bật loa ngoài.
La Hoàn Khởi rất lo lắng:
– Dì ơi, phải làm sao bây giờ?
Bà Vương trầm ngâm giây lát, đáp:
– Hai đứa chờ thông báo có giấy mới đi nhận phải không? Thế này đi, mai dì tìm thầy xem cho, đến lúc đó hai đứa dựa theo ngày ấy đi lấy giấy đăng kí kết hôn, biết chưa?
Chúng tôi nhìn nhau, gật đầu.
Tôi thầm nghĩ ông thầy ngày mai nhất định sẽ phát điên, khách hàng cầm ngày sinh tháng đẻ của hai thằng đực, bảo ông ta xem ngày lành tháng tốt, lại còn xem ngày kết hôn, ừm, dạo này làm ăn không dễ dàng gì.
Lúc chuẩn bị cúp máy, mẹ tôi bảo:
– Tiểu La này, có phải nên đổi xưng hô không nhỉ?
La Hoàn Khởi mau chóng nịnh hót gọi mẹ.
Di động ngắt kết nối liền vang lên một tiếng thông báo, mẹ tôi cho La Hoàn Khởi một cái lì xì, chú thích là “Phí đổi xưng hô”.
La Hoàn Khởi cực kì vui, nói là sẽ không nộp số tiền này cho tôi.
Lại nhắc đến cái ngày lành tháng tốt kia, làm chúng tôi nhận giấy kết hôn muộn mất một tuần. Có khi mấy người chứng hôn nghĩ là chúng tôi muốn hủy hôn.
Đêm cái hôm chúng tôi thành trai đã có chồng, chúng tôi thắp nến.
Dưới ánh nến, môi chúng tôi bị gặm tới rách.
Cũng may là hôm sau tôi đi làm ở phòng khám có đeo khẩu trang, ha ha ha. Về phần La Hoàn Khởi, ừm, chắc là được hưởng thụ ánh mắt kì cục của đồng nghiệp mấy hôm nhỉ?
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, hoàn toàn không có tiêu chí gì về hình thức, đã xác định rồi thì nói ra thôi, từ nay tình yêu của hai chúng ta có thể thăng hoa hơn một chút.
Thật tình cờ, chúng tôi ở nhà xem phim, một bộ phim nghệ thuật sâu sắc, tôi cảm thấy có khi chính bản thân đạo diễn cũng chưa chắc đã biết rốt cuộc thì mình quay cái gì. Tình tiết phim rất khó hiểu, tôi xem hai mươi phút vẫn không biết ai là ai.
Nhưng tôi vẫn cố gắng, cố gắng sáng với La Hoàn Khởi học nghệ thuật.
Bình thường, cậu ấy toàn lẩm bẩm rằng chuyên ngành của chúng tôi quá khác biệt, chẳng có tiếng nói chung.
Tôi rất tủi. Đấy các bạn xem, tôi có thể chịu đựng xem phim mà La Hoàn Khởi muốn xem, nhìn triển lãm tranh cậu ấy thích, đi nghe hòa nhạc cậu ấy yêu, cậu ấy thì có thể cùng tôi quan sát mấy quần thể sinh vật đáng yêu kia hay sao? Có thể cùng tôi ngắm những hàm răng thiên hình vạn trạng sao?
Đây là một bất phương trình.
Nhưng tôi là một anh bạn trai tâm lí mà.
Bạn trai tôi thích những thứ này, biết sao được, chỉ có thể xem cùng thôi.
Tuy là mí mắt tôi bắt đầu dính vào nhau rồi.
Tôi cảm thấy đầu mình gối lên đùi La Hoàn Khởi, ngẩng đầu lên, tí thì sái cổ.
Cậu ấy khá đắc ý:
– Anh ngủ lâu như vậy làm chân em tê hết cả rồi, em không dám động đậy nữa. Có cảm động không?
– Bảo sao gối hôm nay cứng thế, đùi em toàn là cơ bắp, anh ngủ không thoải mái tí nào, lần sau không làm thế này được chứ? Cứ ngoan ngoãn cho anh cái gối, tốt nhất là thế.
Mắt La Hoàn Khởi lập tức đỏ.
Ôi mẹ, hình như lời nói thật của tôi làm tổn thương cậu nhóc này rồi.
Tôi chỉ đành sát lại hôn cậu ấy, sau đó giả vờ yếu đuối tựa vào ngực cậu, nói:
– Nhưng cục cưng làm vậy, anh rất cảm động.
– Anh lừa em.
Giọng cậu ấy buồn buồn nhưng vẫn ôm chặt tôi.
Tôi cố ló đầu khỏi ngực cậu, thấy mắt cậu có giọt nước mắt sắp rơi xuống. Tôi ngồi thẳng lên, hôn lên mi mắt cậu nhưng giọt nước mắt kia vẫn rơi.
Tôi nhìn vào mắt cậu:
– Anh thấy chúng ta bên nhau cứ thế nào thoải mái thì làm, cứ thế nào vui vẻ thì tiếp tục, không cần tiếp tục làm mấy thứ như trong phim lãng mạn này. Chúng ta đều hài lòng, đó mới là quan trọng.
– Nhưng mà em muốn lãng mạn! Em sợ anh dần dần sẽ nghĩ sống cùng nhau không thú vị!
– Ồ, vậy chúng ta có thể sửa định nghĩa về lãng mạn một chút. Có người thấy tỉnh dậy trên đùi vợ là lãng mạn, anh thấy khó chịu, không phải lãng mạn. Với anh mà nói, cùng em sống qua năm tháng, rất lãng mạn. Vậy nên có em là đủ, không cần mấy thứ sáo rỗng này.
La Hoàn Khởi trợn tròn mắt.
Tôi bảo:
– Lần trước rút thăm trúng thưởng ở siêu thị, anh rút được nến dùng trong hôn lễ, vẫn để đó chưa dùng đâu.
Cậu ấy lập tức đứng dậy.
Tôi khó hiểu, chẳng biết cậu ấy lên cơn thần kinh gì.
Cậu ấy nhìn di động, sau đó lôi tôi dậy:
– Hôm nay mình kết hôn đi.
– Hả?
Tôi không kịp phản ứng đã đột ngột rơi vào bể nhiệt tình.
Chúng tôi cấp tốc xin đăng kí kết hôn trên mạng, sau đó lấy giấy chứng tờ của cả hai ra. Điền bảng online xong, chúng tôi mới nhận ra mình ngu chết đi được, tạm thời còn chưa dùng được giấy chứng nhận, phải mất một tháng xác minh giấy tờ xong đã.
Chúng tôi xin cấp đăng kí kết hôn xong liền giống người đã kết hôn.
– Chồng!
La Hoàn Khởi bỗng cực kì ngọt ngào ôm lấy tôi.
Tôi nghĩ mặt mình cười đến cứng cơ mất.
Chồng là cái quỷ gì đấy ha ha ha ha ha.
Nhưng tôi còn tỉnh táo, nói với cậu:
– Chồng à.
Sau đó, chúng tôi nhìn nhau, cười khúc khích.
Cậu ấy nói:
– Có phải nên nói với người nhà không?
Tôi liền đồng ý:
– Đúng đúng đúng!
Sau đó, điện thoại đã gọi đi rồi, tôi mới nhớ ở trong nước giờ là ba giờ sáng. Hi vọng bà Vương không chửi tôi.
Cũng may, bà Vương không chửi tôi vì cái tội nửa đêm gọi bà dậy, cơ mà bà chửi tôi vì chuyện không mời thầy về xem ngày.
Bà Vương nghiêm túc dạy bảo:
– Ngày lành tháng tốt là rất quan trọng! Phải xem bát tự! Con có hiểu hay không?
Chúng tôi bật loa ngoài.
La Hoàn Khởi rất lo lắng:
– Dì ơi, phải làm sao bây giờ?
Bà Vương trầm ngâm giây lát, đáp:
– Hai đứa chờ thông báo có giấy mới đi nhận phải không? Thế này đi, mai dì tìm thầy xem cho, đến lúc đó hai đứa dựa theo ngày ấy đi lấy giấy đăng kí kết hôn, biết chưa?
Chúng tôi nhìn nhau, gật đầu.
Tôi thầm nghĩ ông thầy ngày mai nhất định sẽ phát điên, khách hàng cầm ngày sinh tháng đẻ của hai thằng đực, bảo ông ta xem ngày lành tháng tốt, lại còn xem ngày kết hôn, ừm, dạo này làm ăn không dễ dàng gì.
Lúc chuẩn bị cúp máy, mẹ tôi bảo:
– Tiểu La này, có phải nên đổi xưng hô không nhỉ?
La Hoàn Khởi mau chóng nịnh hót gọi mẹ.
Di động ngắt kết nối liền vang lên một tiếng thông báo, mẹ tôi cho La Hoàn Khởi một cái lì xì, chú thích là “Phí đổi xưng hô”.
La Hoàn Khởi cực kì vui, nói là sẽ không nộp số tiền này cho tôi.
Lại nhắc đến cái ngày lành tháng tốt kia, làm chúng tôi nhận giấy kết hôn muộn mất một tuần. Có khi mấy người chứng hôn nghĩ là chúng tôi muốn hủy hôn.
Đêm cái hôm chúng tôi thành trai đã có chồng, chúng tôi thắp nến.
Dưới ánh nến, môi chúng tôi bị gặm tới rách.
Cũng may là hôm sau tôi đi làm ở phòng khám có đeo khẩu trang, ha ha ha. Về phần La Hoàn Khởi, ừm, chắc là được hưởng thụ ánh mắt kì cục của đồng nghiệp mấy hôm nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook