81
[Người kể chuyện: Lâm Thông Thông]
Mặt Lộ Uyên càng đỏ hơn.
Và lúc đó, giọng nó cũng càng lớn.
Nó hung dữ như tụi giang hồ đòi nợ thuê cho công ty lãi suất cao gào lên với người bao gối trước mặt: Vậy sao ông không nói cho tui!
Người bao gối Tiểu Thẩm có thể là bởi vì tầm mắt bị hạn chế, không ngờ tới nó lại đột nhiên rống lên như vậy, lúc đó bị dọa run lên một cái.
Sau đó nó ở bên trong bao gối vô cùng oan ức rầm rì đáp một tiếng, ông có người yêu rồi, tui biết nói thế nào…
Lần này tui và Lộ Uyên đều trợn tròn mắt, hai tụi tui rốt cục cũng hoàn thành thành tựu trăm miệng một lời lần đầu tiên trong đêm nay ——
Hả?
Lộ Uyên ba mờ mịt: Ai có người yêu? Tui? Người yêu tui từ đâu tới? Ai là người yêu tui?
À này hình như là bốn mờ mịt.
Tiểu Thẩm chấn kinh giật bao gối trên đầu ra, mặt vẫn còn đỏ chót như tôm luộc, trừng đôi mắt to, bắt đầu ba đối chất: Không phải là ông nói sao? Học kỳ trước tui hỏi thì ông nói vậy đó! Tên là Lư Bố, luôn đi chơi với ông, không phải người yêu?
Lộ Uyên bị nó làm cho giật mình ngồi không vững, từ trên ghế đẩu té xuống, cũng không nhớ tới chuyện đứng lên, lại tiếp tục ba mờ mịt: Lão Lư? Liên quan gì đến nó? Tui nói với ông hồi nào đâu ông nằm mơ hả?
Tui nhìn hai người tụi nó, đột nhiên cảm thấy, tui như là đang chơi《Luật sư biện hộ》* bản người thật vậy.
(*) Một series visual novel game được phát triển bởi Capcom. Tên tiếng Nhật là Gyakuten Saiban, tên tiếng Anh là Ace Attorney
82
[Người kể chuyện: Lâm Thông Thông]
Nghe hai bên thuật lại, tôi phát hiện chuyện này khá là phức tạp.
Đầu tiên là Tiểu Thẩm một mực chắc chắn Lộ Uyên nói, mà Lộ Uyên một mực chắc chắn nó tuyệt đối chưa từng nói.
Hơn nữa hai bên thoạt nhìn đều vô cùng tự tin vô cùng bình tĩnh, không bên nào có bất kỳ dấu hiệu nhớ lầm.
Sau đó Tiểu Thẩm bắt đầu tiến hành thuật lại chuyện đã xảy ra, nó thậm chí không quan tâm còn có một cái bao gối nửa dính trên đầu chưa lấy xuống.
Tiểu Thẩm thuật lại như sau:
Chính là học kỳ vừa rồi, lúc đó mỗi ngày ông đều đi cùng Lư Bố, em ấy lên lớp hay tan học ông luôn đi theo suốt ngày, hai người hẳn là mỗi ngày cùng đi ăn cơm, sau đó tui hỏi ông có phải là đang yêu đương với em ấy không.
Tiểu Thẩm nói đến đây, vốn là giọng tường thuật mạnh mẽ lại biến thành lầm bầm pha chút oan ức.
—— sau đó ông, ông nở nụ cười vô cùng ám muội nói, nói, tạm thời vẫn chưa đâu.
Tường thuật của Tiểu Thẩm kết thúc, mời tuyển thủ Lộ Uyên tiến hành phản bác… tuyển thủ Lộ Uyên?
Chúng tôi phát hiện trên nét mặt vốn tự tin tràn trề của tuyển thủ Lộ Uyên xuất hiện biến hóa kỳ lạ, có vẻ như anh ta cảm thấy chột dạ sau khi nghe Tiểu Thẩm thuật lại.
Tuyển thủ Lộ Uyên nỗ lực sắp xếp câu chữ.
Tuyển thủ Lộ Uyên mang theo một mặt rõ ràng chột dạ cười gãi đầu lên tiếng: À hóa ra ông nói tới chuyện này ha… Lúc đó cái này là có nguyên nhân… Ông không nói tui cũng quên mất… Cái này là bởi vì…
Câu chữ của tuyển thủ Lộ Uyên vẫn chưa hoàn toàn sắp xếp xong, Tiểu Thẩm đã biến thành một cái máy lặp âm thanh hình người.
Trên đầu nó đội cái bao gối đã bị nó quên lãng, dán chặt mắt lên người Lộ Uyên, hỏi: Cho nên không phải là thật? Em ấy không phải người yêu của ông?
Lộ Uyên mở miệng mà cực kỳ yếu ớt vô lực: Ông nghe tui giải thích…
Tiểu Thẩm: Cho nên không phải là thật?
Lộ Uyên bắt đầu nhớ lại: Chuyện này là như vầy…
Tiểu Thẩm: Cho nên không phải là thật?
Lộ Uyên đưa ra nhân vật then chốt: Đây chủ yếu là bởi vì Bưu ca lớp ông…
Tiểu Thẩm: Cho nên không phải là thật?
… Xong chưa ha hai tụi nó có thể bình thường nói chuyện không đây là một cặp máy lặp âm thanh thành tinh à ôi thực sự là phiền chết rồi!
83
[Người kể chuyện: Lâm Thông Thông]
Bởi vì quá trình kể lại của hai đứa nó quá mức dài dòng và rắc rối, nếu như tôi thuật lại tất cả một lần, nội dung 《Thông Thông ước hẹn》kỳ này thoạt nhìn sẽ tốn rất nhiều thời gian, cho nên tôi từ trong đối thoại của hai người tụi nó tổng kết một vài sự kiện, kể đại khái cho mọi người nghe.
Sự tình phát sinh vào học kỳ trước, lớp chúng tôi có một người là Bưu ca, nó chỉ là bởi vì liếc trúng Lư Bố học năm hai trong đám người một cái, lại bắt đầu điên cuồng quấy rầy theo đuổi người ta chẳng khác nào cao da chó.
Theo như Lộ Uyên miêu tả, lúc đó bạn học Tiểu Lư uyển chuyển từ chối cũng có, trắng trợn từ chối cũng có, thậm chí đến sau đó còn trở mặt chửi, Bưu ca vẫn như trước bất khuất không buông, Lộ Uyên miêu tả nó là “So với người anh họ Collins của nữ chính trong《 Kiêu hãnh và định kiến》còn khiến người ta dị ứng hơn”, sách này tôi chưa đọc, không biết người này, nhưng mà tổng hợp câu trên cộng với đức hạnh của Bưu ca mà nói, tôi phỏng đoán là ý muốn nói rất không biết xấu hổ.
Việc này tôi cũng có biết một hai, bởi vì lúc đó Bưu ca trong nhóm lớn của hội học sinh thường xuyên @ Tiểu Lư nói mấy câu tâm tình sến sẩm, rồi điên cuồng biểu lộ trong vòng bạn bè trên weibo, còn có gì mà xem thời khoá biểu lớp em ấy rồi chạy đến phòng học người ta viết lên bảng “Lư Bố anh thích em”, còn bày nến dưới lầu ký túc xá, hầu như chuyện gì cũng làm một lần, dẫn đến lúc đó toàn bộ viện ngoại ngữ ai cũng biết đến tên bạn học Tiểu Lư.
Tiểu Lư thực thảm.
Tổ tiết mục chúng tôi vốn đã cố gắng tìm cách phỏng vấn người trong cuộc Tiểu Lư một chút, nhưng em ấy dùng một đôi mắt cá chết có thể thấy rõ cảm xúc chán ghét và câu trả lời “Chao ôi, buồn nôn chết rồi, đừng nói nữa” cự tuyệt chúng tôi.
Tổ tiết mục chúng tôi vốn định phỏng vấn người trong cuộc Bưu ca một chút, nhưng cân nhắc đến việc một khi người này xuất hiện sẽ hạ thấp chất lượng chương trình kỳ này, cho nên lựa chọn từ bỏ.
Như vậy chuyện này là như thế nào và Tiểu Thẩm cùng Lộ Uyên thì dính dáng gì đến?
Bởi vì, Bưu ca gây dị ứng là vô hạn, mà Tiểu Lư tốt tính là có hạn, cô bé bị ép không còn cách nào, có lẽ đã đến khoa Võ thuật mua côn nhị khúc dự định đi đập nó một trận.
Theo như Lộ Uyên thuật lại, nó vốn đứng ngoài hóng hớt cho vui, lần này lại như gặp đại địch, nói lỡ mà Lư Bố xảy ra chuyện bất trắc thì “Ông nội nó cầm chày cán bột cán chết tao luôn”, vì an toàn tính mạng của bản thân và gia đình mình, bắt đầu mỗi ngày nếu rảnh sẽ hộ tống em ấy lên lớp tan học.
Sau đó chuyện này bị Tiểu Thẩm chú ý tới.
Tiểu Thẩm mới hỏi cái vấn đề kia.
Lộ Uyên thì, bởi vì nó thấy Bưu ca và Tiểu Thẩm cùng đi ăn cơm, cảm thấy nói không chừng hai bọn họ quan hệ tốt, nghi là Bưu ca nhờ Tiểu Thẩm hỏi, cho nên cố ý trả lời tương đối ám muội như vậy.
Nếu như lúc đó Lộ Uyên và Tiểu Thẩm hơi hơi thân một chút thì nó sẽ biết, bởi Tiểu Thẩm là thần bút ký của lớp chúng tôi, trong lớp hầu như phân nửa số người đều từng mời nó ăn cơm, Bưu ca cũng không ngoại lệ.
Đáng tiếc, hai người không thân, cho nên nó không biết.
Bởi vì thông tin không ngang nhau tạo thành hiểu lầm chậm chạp không thể gỡ ra, cũng không lâu sau đó lại bởi vì một cái điện thoại mà hoàn toàn biến thành chắc chắn. Bởi vì buổi tối ngày hôm ấy gần mười một giờ Tiểu Thẩm thấy Lộ Uyên còn chưa trở lại, mới gọi điện thoại cho nó, kết quả điện thoại là Tiểu Lư tiếp, nói đêm nay nó không trở lại, Tiểu Thẩm cứ như vậy nhận định hai người kia đang yêu nhau.
Nhưng mà, Lộ Uyên gian nan lục lọi ký ức thêm một lúc nữa, rốt cục cũng nhớ ra, nói buổi tối ngày hôm ấy hai nhà bọn họ cùng đi ăn đồ nướng, nó đang lột tôm hùm nên không rảnh tay, mới để Tiểu Lư bên cạnh nhận điện thoại giúp. Nó đã sớm quên mấy lời ám muội lúc trước nói với Tiểu Thẩm rồi, căn bản không nghĩ tới sẽ tạo thành hiểu lầm như này.
Vì vậy, chuyện này mới biến thành như bây giờ.
84
[Người kể chuyện: Lâm Thông Thông]
Kỳ thực sau khi kể ra chuyện này xong tui hẳn là đi rồi.
Thế nhưng lúc đó có thể là đầu óc tui bị Bưu ca xâm lấn, tui không có đi.
Hiện tại tui đang hối hận, hết sức hối hận.
Sau đây tui xin không mang theo sắc thái tình cảm mà thuật lại chuyện phát sinh sau đó.
Lộ Uyên nói: Lăn qua lộn lại đều là bởi vì lão Lư, bữa nào tui phải bắt nó mời hai chúng ta đi ăn mới được.
Lộ Uyên hỏi: Cho nên lúc trước ông giận dỗi tui cũng là bởi vì cái này?
Tiểu Thẩm bĩu môi thì thầm: Ừm… Trước đó tui không còn nhìn thấy hai người đi chung nữa, nghĩ chắc hai người đã chia tay… Kết quả sau đó ông thay em ấy lên lớp…
Lộ Uyên nói: Phụt… Tui nói cho ông hay nếu tui dám quen lão Lư, ông nội nó trước tiên sẽ tính cho tui một quẻ nói tui có họa sát thân sau đó lấy chày cán bột cán chết tui.
Tiểu Thẩm bĩu môi thì thầm tiếp: Tui lại không biết hai người là bạn từ nhỏ… Tui tưởng cả hai biết nhau hồi liên hoan các khoa năm ngoái… Hơn nữa tui hỏi ông ông còn gạt tui…
Lộ Uyên nói: Vậy sau đó sao ông không hỏi lại tui lần nữa, ông cứ thế mà tin luôn? Trước đây hai đứa mình không thân thì không nói, vậy mấy ngày trước sao ông không hỏi tui, một mình giận dỗi cũng không chịu nói chuyện gì xảy ra, còn không để ý đến tui, ông nói coi ông có phải là có bệnh không.
Tiểu Thẩm giật một cái, kéo bao gối đội ở trên đầu xuống trùm mặt mình lại, sau đó nhỏ giọng lầm bầm bên trong bao gối: Tui không có bệnh, tại vì tui thích ông thôi…
Tui cảm thấy hai người tụi nó không ai nhớ tới tui còn ngồi ở chỗ này, tui nói thiệt.
85
[Người kể chuyện: Lâm Thông Thông]
Lúc mấy bạn đăng ký môn học có từng gặp một môn tên là 《Tâm lý học tình yêu》 không?
Tui cũng không có.
Lúc đó trang đăng ký môn đó vô cùng hot, không biết tại sao, vừa mở đăng ký thì đã hết lớp, còn đáng sợ hơn ngày 11/11 nữa*.
(*) Ý ảnh là tình trạng tranh mua hàng trên mấy trang bán hàng online vì vào ngày này sẽ có khuyến mãi hoặc giảm giá sốc
Không biết giảng viên môn kia có thể nói cho mọi người biết khi yêu đương người ta sẽ bị lú đi không.
Nếu tui mà sớm biết điều này, ngày hôm nay tui sẽ còn tới sao? Tui sẽ là cái hình dáng không khác nào con quỷ này sao?
Nói tóm lại, bởi vì Tiểu Thẩm tỏ tình mà còn trùm bao gối, không khí này nhìn rất không lãng mạn, và vô cùng vi diệu.
Tui phát hiện Lộ Uyên đang dùng hết sức lực toàn thân liều mạng nín cười, kết quả chính là nó đang cười đến mức bàn ghế cũng rung rung rung rung rung theo nó luôn.
Tui đến cũng đã đến, không thể nào đi vào lúc này được, ngay lúc tui đang cân nhắc có nên mở điện thoại bật bài 《You Are My Destiny》làm BGM xây dựng bầu không khí cho hai đứa nó một chút hay không, Lộ Uyên bắt đầu hành động.
Tui suy nghĩ nha, thời điểm như thế này nếu như xử lý một cách bình thường, hẳn là xốc bao gối của Tiểu Thẩm lên, sau đó đáp lại nó, rồi hôn một cái hay gì gì đó, khá là hợp lý đúng không?
Nhưng có thể là sự tầm thường đã hạn chế khả năng tưởng tượng của tui.
Lộ Uyên nỗ lực không cười nữa, sau đó nói: Ông ra đi rồi nói.
Tiểu Thẩm che chở bao gối trên đầu nó: … Tui không ra.
Lộ Uyên lặp lại: Ông đi ra.
Tiểu Thẩm kiên trì: Tui không ra.
Tui nghĩ hah, thời điểm như thế này nếu như người bình thường yêu nhau á thì, có phải là sẽ nói mấy câu giả bộ uy hiếp ví dụ như “Nếu ông không đi ra tui coi như không nghe thấy à” cho người ta bậc thang đi xuống chứ đúng không?
Nhưng Lộ Uyên nó không làm vậy, nó kiếm tẩu thiên phong*.
(*) Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề
Nó nói: Ông không ra vậy tui vào.
… A?
Hả?
Mấy bạn nghe thử coi đây là tiếng người sao?
86
[Quần chúng xui xẻo: Lâm Thông Thông]
Nói chung chính là, Lộ Uyên nói xong câu đó, thật sự đi qua cưỡng ép kéo mở bao gối trên đầu Tiểu Thẩm, cũng chui vào.
Đó là cái bao gối đó người anh em! Nó một cái bao gối đơn thuần tại sao phải chịu đựng hai cái đầu của hai người tụi bây chứ hả!
Ngược lại tình huống bây giờ chính là, trước mắt tui có một cái người bao gối hợp thể hai hợp một, tui không biết đầu của hai đứa nó đến cùng là làm gì ở bên trong cái bao gối vô tội kia, vẫn nghe thấy tiếng thầm thì cực kỳ nhỏ mà không biết nói cái gì của hai tụi nó, còn có tiếng Lộ Uyên cười như nắc nẻ.
Tui không tiếp tục chờ được nữa, bây giờ tui đi đây.
87
[Quần chúng xui xẻo: Lâm Thông Thông]
Tui mở cửa mở phi thường thốn, Vương Nhạc ở bên ngoài đang định gõ cửa, trực tiếp gõ lên mặt tui.
88
[Nhân chứng mắt thấy tai nghe: Vương Nhạc]
To be honest, tui mặc áo ngủ chạy lại đây, sợ là sẽ bỏ lỡ cảnh Lâm Thông Thông trần truồng chạy.
Không phải là vì tới giải bài toán gà thỏ chung lồng*.
(*) Đây là bài toán cổ nổi tiếng được ghi trong sách “Sách toán Tôn tử”: Một số gà và thỏ được nhốt chung trong một lồng, đếm số đầu thì được 35 đầu, nếu đếm chân thì có 94 cái chân. Hỏi trong lồng nhốt bao nhiêu gà, bao nhiêu thỏ?
Đã biết: Trước mặt tui hiện có ba người, một là mới vừa bị tui knock – Lâm Thông Thông, còn lại là hai người tui không biết là ai, hình như đầu bị một cái bao gối bọc lại, ở ngoài bao gối tổng cộng có bốn cái chân, bốn cái cánh tay, có ba bàn tay đang lôi kéo bao gối, một bàn tay biến mất trong bao gối, bên trong bao gối thỉnh thoảng phát ra âm thanh như tiếng ngỗng kêu.
The question is… Bọn họ đến cùng đang làm gì thế?
89
[Nhân chứng mắt thấy tai nghe: Vương Nhạc]
Tui hỏi Lâm Thông Thông: Hai người tụi nó adventure thua rồi sao?
Tui phát hiện, một phút chốc không gặp, Lâm Thông Thông thoạt nhìn tang thương hơn rất nhiều, nó nói: Không phải, bọn nó đang yêu nhau.
90
[Nhân chứng mắt thấy tai nghe: Lâm Thông Thông]
… Tại sao lại là tui?
Oáp, bởi vì Tiểu Thẩm thay Lộ Uyên lên lớp, Lộ Uyên còn chưa ngủ dậy. Tối hôm qua gần ba giờ nó mới ngủ, bởi vì…
… Ê ê ê, mấy bạn đang suy nghĩ cái gì đấy.
Là bởi vì tối hôm qua sau khi hai người tụi nó cuối cùng cũng chui ra khỏi bao gối, Lộ Uyên nhớ ra mới hỏi Tiểu Thẩm tại sao lúc trước không nói với nó, cái hồi mà còn chưa lầm tưởng nó với Tiểu Lư là một đôi ấy.
Tiểu Thẩm nửa ngày không lên tiếng, sau đó mới khó khăn nghẹn ra một câu: Năm ngoái có người giấu tên tỏ tình với ông ở trên confession của viện ngoại ngữ… bằng tiếng Nga.
Tui nghĩ hah, người bình thường nghe cái này đều sẽ rất cảm khái, sau khi suy ngẫm thật lâu sẽ thật cảm động vân vân chứ?
Lộ Uyên nó nghe xong tự nhiên nổi khùng.
Nó vỗ bàn một cái, căm gan ngứa tiết nói: Tui đã nói với ông rồi thật là, toàn bộ viện ngoại ngữ, chỉ tiếng Anh của tụi tui là không lên được mặt bàn! Ông coi nếu mà dùng tiếng Anh đi tỏ tình thì cũng chẳng khác nào dùng tiếng Trung, bọn họ không ai coi tiếng Anh là ngoại ngữ hết, thực sự là…
Không phải chứ, anh bạn à trọng điểm của anh không đúng thì phải?
Sau đó nó khăng khăng nhất định phải tìm cho ra cái bài tỏ tình bằng tiếng Nga kia, mới đi lục lọi lại đống confession năm ngoái, lục lọi tới hơn hai giờ mới tìm ra, giữa lúc đó nó cũng nhìn thấy đống tin spam của Bưu ca.
… Tui làm sao mà biết được?
Oáp, bởi vì nửa đêm hơn hai giờ nó chụp màn hình gửi qua cho tui, nói Tiểu Thẩm sống chết không chịu nói cho nó bên trên viết cái gì, nó dùng ứng dụng phiên dịch cũng không hiểu, mới gửi qua cho tui kêu tui dịch cho nó.
… Tui không thể nói nội dung cho mấy bạn được, nếu không Tiểu Thẩm mà biết sẽ chém chết tui. Chém chết tui cũng ok thôi, nhưng nếu nó không cho tui mượn bút ký thì cuối kỳ này tui xong luôn.
Nhưng mà tui quả thật không nghĩ tới Tiểu Thẩm lúc đó lại như thế… Chà chà…
[Người kể chuyện: Lâm Thông Thông]
Mặt Lộ Uyên càng đỏ hơn.
Và lúc đó, giọng nó cũng càng lớn.
Nó hung dữ như tụi giang hồ đòi nợ thuê cho công ty lãi suất cao gào lên với người bao gối trước mặt: Vậy sao ông không nói cho tui!
Người bao gối Tiểu Thẩm có thể là bởi vì tầm mắt bị hạn chế, không ngờ tới nó lại đột nhiên rống lên như vậy, lúc đó bị dọa run lên một cái.
Sau đó nó ở bên trong bao gối vô cùng oan ức rầm rì đáp một tiếng, ông có người yêu rồi, tui biết nói thế nào…
Lần này tui và Lộ Uyên đều trợn tròn mắt, hai tụi tui rốt cục cũng hoàn thành thành tựu trăm miệng một lời lần đầu tiên trong đêm nay ——
Hả?
Lộ Uyên ba mờ mịt: Ai có người yêu? Tui? Người yêu tui từ đâu tới? Ai là người yêu tui?
À này hình như là bốn mờ mịt.
Tiểu Thẩm chấn kinh giật bao gối trên đầu ra, mặt vẫn còn đỏ chót như tôm luộc, trừng đôi mắt to, bắt đầu ba đối chất: Không phải là ông nói sao? Học kỳ trước tui hỏi thì ông nói vậy đó! Tên là Lư Bố, luôn đi chơi với ông, không phải người yêu?
Lộ Uyên bị nó làm cho giật mình ngồi không vững, từ trên ghế đẩu té xuống, cũng không nhớ tới chuyện đứng lên, lại tiếp tục ba mờ mịt: Lão Lư? Liên quan gì đến nó? Tui nói với ông hồi nào đâu ông nằm mơ hả?
Tui nhìn hai người tụi nó, đột nhiên cảm thấy, tui như là đang chơi《Luật sư biện hộ》* bản người thật vậy.
(*) Một series visual novel game được phát triển bởi Capcom. Tên tiếng Nhật là Gyakuten Saiban, tên tiếng Anh là Ace Attorney
82
[Người kể chuyện: Lâm Thông Thông]
Nghe hai bên thuật lại, tôi phát hiện chuyện này khá là phức tạp.
Đầu tiên là Tiểu Thẩm một mực chắc chắn Lộ Uyên nói, mà Lộ Uyên một mực chắc chắn nó tuyệt đối chưa từng nói.
Hơn nữa hai bên thoạt nhìn đều vô cùng tự tin vô cùng bình tĩnh, không bên nào có bất kỳ dấu hiệu nhớ lầm.
Sau đó Tiểu Thẩm bắt đầu tiến hành thuật lại chuyện đã xảy ra, nó thậm chí không quan tâm còn có một cái bao gối nửa dính trên đầu chưa lấy xuống.
Tiểu Thẩm thuật lại như sau:
Chính là học kỳ vừa rồi, lúc đó mỗi ngày ông đều đi cùng Lư Bố, em ấy lên lớp hay tan học ông luôn đi theo suốt ngày, hai người hẳn là mỗi ngày cùng đi ăn cơm, sau đó tui hỏi ông có phải là đang yêu đương với em ấy không.
Tiểu Thẩm nói đến đây, vốn là giọng tường thuật mạnh mẽ lại biến thành lầm bầm pha chút oan ức.
—— sau đó ông, ông nở nụ cười vô cùng ám muội nói, nói, tạm thời vẫn chưa đâu.
Tường thuật của Tiểu Thẩm kết thúc, mời tuyển thủ Lộ Uyên tiến hành phản bác… tuyển thủ Lộ Uyên?
Chúng tôi phát hiện trên nét mặt vốn tự tin tràn trề của tuyển thủ Lộ Uyên xuất hiện biến hóa kỳ lạ, có vẻ như anh ta cảm thấy chột dạ sau khi nghe Tiểu Thẩm thuật lại.
Tuyển thủ Lộ Uyên nỗ lực sắp xếp câu chữ.
Tuyển thủ Lộ Uyên mang theo một mặt rõ ràng chột dạ cười gãi đầu lên tiếng: À hóa ra ông nói tới chuyện này ha… Lúc đó cái này là có nguyên nhân… Ông không nói tui cũng quên mất… Cái này là bởi vì…
Câu chữ của tuyển thủ Lộ Uyên vẫn chưa hoàn toàn sắp xếp xong, Tiểu Thẩm đã biến thành một cái máy lặp âm thanh hình người.
Trên đầu nó đội cái bao gối đã bị nó quên lãng, dán chặt mắt lên người Lộ Uyên, hỏi: Cho nên không phải là thật? Em ấy không phải người yêu của ông?
Lộ Uyên mở miệng mà cực kỳ yếu ớt vô lực: Ông nghe tui giải thích…
Tiểu Thẩm: Cho nên không phải là thật?
Lộ Uyên bắt đầu nhớ lại: Chuyện này là như vầy…
Tiểu Thẩm: Cho nên không phải là thật?
Lộ Uyên đưa ra nhân vật then chốt: Đây chủ yếu là bởi vì Bưu ca lớp ông…
Tiểu Thẩm: Cho nên không phải là thật?
… Xong chưa ha hai tụi nó có thể bình thường nói chuyện không đây là một cặp máy lặp âm thanh thành tinh à ôi thực sự là phiền chết rồi!
83
[Người kể chuyện: Lâm Thông Thông]
Bởi vì quá trình kể lại của hai đứa nó quá mức dài dòng và rắc rối, nếu như tôi thuật lại tất cả một lần, nội dung 《Thông Thông ước hẹn》kỳ này thoạt nhìn sẽ tốn rất nhiều thời gian, cho nên tôi từ trong đối thoại của hai người tụi nó tổng kết một vài sự kiện, kể đại khái cho mọi người nghe.
Sự tình phát sinh vào học kỳ trước, lớp chúng tôi có một người là Bưu ca, nó chỉ là bởi vì liếc trúng Lư Bố học năm hai trong đám người một cái, lại bắt đầu điên cuồng quấy rầy theo đuổi người ta chẳng khác nào cao da chó.
Theo như Lộ Uyên miêu tả, lúc đó bạn học Tiểu Lư uyển chuyển từ chối cũng có, trắng trợn từ chối cũng có, thậm chí đến sau đó còn trở mặt chửi, Bưu ca vẫn như trước bất khuất không buông, Lộ Uyên miêu tả nó là “So với người anh họ Collins của nữ chính trong《 Kiêu hãnh và định kiến》còn khiến người ta dị ứng hơn”, sách này tôi chưa đọc, không biết người này, nhưng mà tổng hợp câu trên cộng với đức hạnh của Bưu ca mà nói, tôi phỏng đoán là ý muốn nói rất không biết xấu hổ.
Việc này tôi cũng có biết một hai, bởi vì lúc đó Bưu ca trong nhóm lớn của hội học sinh thường xuyên @ Tiểu Lư nói mấy câu tâm tình sến sẩm, rồi điên cuồng biểu lộ trong vòng bạn bè trên weibo, còn có gì mà xem thời khoá biểu lớp em ấy rồi chạy đến phòng học người ta viết lên bảng “Lư Bố anh thích em”, còn bày nến dưới lầu ký túc xá, hầu như chuyện gì cũng làm một lần, dẫn đến lúc đó toàn bộ viện ngoại ngữ ai cũng biết đến tên bạn học Tiểu Lư.
Tiểu Lư thực thảm.
Tổ tiết mục chúng tôi vốn đã cố gắng tìm cách phỏng vấn người trong cuộc Tiểu Lư một chút, nhưng em ấy dùng một đôi mắt cá chết có thể thấy rõ cảm xúc chán ghét và câu trả lời “Chao ôi, buồn nôn chết rồi, đừng nói nữa” cự tuyệt chúng tôi.
Tổ tiết mục chúng tôi vốn định phỏng vấn người trong cuộc Bưu ca một chút, nhưng cân nhắc đến việc một khi người này xuất hiện sẽ hạ thấp chất lượng chương trình kỳ này, cho nên lựa chọn từ bỏ.
Như vậy chuyện này là như thế nào và Tiểu Thẩm cùng Lộ Uyên thì dính dáng gì đến?
Bởi vì, Bưu ca gây dị ứng là vô hạn, mà Tiểu Lư tốt tính là có hạn, cô bé bị ép không còn cách nào, có lẽ đã đến khoa Võ thuật mua côn nhị khúc dự định đi đập nó một trận.
Theo như Lộ Uyên thuật lại, nó vốn đứng ngoài hóng hớt cho vui, lần này lại như gặp đại địch, nói lỡ mà Lư Bố xảy ra chuyện bất trắc thì “Ông nội nó cầm chày cán bột cán chết tao luôn”, vì an toàn tính mạng của bản thân và gia đình mình, bắt đầu mỗi ngày nếu rảnh sẽ hộ tống em ấy lên lớp tan học.
Sau đó chuyện này bị Tiểu Thẩm chú ý tới.
Tiểu Thẩm mới hỏi cái vấn đề kia.
Lộ Uyên thì, bởi vì nó thấy Bưu ca và Tiểu Thẩm cùng đi ăn cơm, cảm thấy nói không chừng hai bọn họ quan hệ tốt, nghi là Bưu ca nhờ Tiểu Thẩm hỏi, cho nên cố ý trả lời tương đối ám muội như vậy.
Nếu như lúc đó Lộ Uyên và Tiểu Thẩm hơi hơi thân một chút thì nó sẽ biết, bởi Tiểu Thẩm là thần bút ký của lớp chúng tôi, trong lớp hầu như phân nửa số người đều từng mời nó ăn cơm, Bưu ca cũng không ngoại lệ.
Đáng tiếc, hai người không thân, cho nên nó không biết.
Bởi vì thông tin không ngang nhau tạo thành hiểu lầm chậm chạp không thể gỡ ra, cũng không lâu sau đó lại bởi vì một cái điện thoại mà hoàn toàn biến thành chắc chắn. Bởi vì buổi tối ngày hôm ấy gần mười một giờ Tiểu Thẩm thấy Lộ Uyên còn chưa trở lại, mới gọi điện thoại cho nó, kết quả điện thoại là Tiểu Lư tiếp, nói đêm nay nó không trở lại, Tiểu Thẩm cứ như vậy nhận định hai người kia đang yêu nhau.
Nhưng mà, Lộ Uyên gian nan lục lọi ký ức thêm một lúc nữa, rốt cục cũng nhớ ra, nói buổi tối ngày hôm ấy hai nhà bọn họ cùng đi ăn đồ nướng, nó đang lột tôm hùm nên không rảnh tay, mới để Tiểu Lư bên cạnh nhận điện thoại giúp. Nó đã sớm quên mấy lời ám muội lúc trước nói với Tiểu Thẩm rồi, căn bản không nghĩ tới sẽ tạo thành hiểu lầm như này.
Vì vậy, chuyện này mới biến thành như bây giờ.
84
[Người kể chuyện: Lâm Thông Thông]
Kỳ thực sau khi kể ra chuyện này xong tui hẳn là đi rồi.
Thế nhưng lúc đó có thể là đầu óc tui bị Bưu ca xâm lấn, tui không có đi.
Hiện tại tui đang hối hận, hết sức hối hận.
Sau đây tui xin không mang theo sắc thái tình cảm mà thuật lại chuyện phát sinh sau đó.
Lộ Uyên nói: Lăn qua lộn lại đều là bởi vì lão Lư, bữa nào tui phải bắt nó mời hai chúng ta đi ăn mới được.
Lộ Uyên hỏi: Cho nên lúc trước ông giận dỗi tui cũng là bởi vì cái này?
Tiểu Thẩm bĩu môi thì thầm: Ừm… Trước đó tui không còn nhìn thấy hai người đi chung nữa, nghĩ chắc hai người đã chia tay… Kết quả sau đó ông thay em ấy lên lớp…
Lộ Uyên nói: Phụt… Tui nói cho ông hay nếu tui dám quen lão Lư, ông nội nó trước tiên sẽ tính cho tui một quẻ nói tui có họa sát thân sau đó lấy chày cán bột cán chết tui.
Tiểu Thẩm bĩu môi thì thầm tiếp: Tui lại không biết hai người là bạn từ nhỏ… Tui tưởng cả hai biết nhau hồi liên hoan các khoa năm ngoái… Hơn nữa tui hỏi ông ông còn gạt tui…
Lộ Uyên nói: Vậy sau đó sao ông không hỏi lại tui lần nữa, ông cứ thế mà tin luôn? Trước đây hai đứa mình không thân thì không nói, vậy mấy ngày trước sao ông không hỏi tui, một mình giận dỗi cũng không chịu nói chuyện gì xảy ra, còn không để ý đến tui, ông nói coi ông có phải là có bệnh không.
Tiểu Thẩm giật một cái, kéo bao gối đội ở trên đầu xuống trùm mặt mình lại, sau đó nhỏ giọng lầm bầm bên trong bao gối: Tui không có bệnh, tại vì tui thích ông thôi…
Tui cảm thấy hai người tụi nó không ai nhớ tới tui còn ngồi ở chỗ này, tui nói thiệt.
85
[Người kể chuyện: Lâm Thông Thông]
Lúc mấy bạn đăng ký môn học có từng gặp một môn tên là 《Tâm lý học tình yêu》 không?
Tui cũng không có.
Lúc đó trang đăng ký môn đó vô cùng hot, không biết tại sao, vừa mở đăng ký thì đã hết lớp, còn đáng sợ hơn ngày 11/11 nữa*.
(*) Ý ảnh là tình trạng tranh mua hàng trên mấy trang bán hàng online vì vào ngày này sẽ có khuyến mãi hoặc giảm giá sốc
Không biết giảng viên môn kia có thể nói cho mọi người biết khi yêu đương người ta sẽ bị lú đi không.
Nếu tui mà sớm biết điều này, ngày hôm nay tui sẽ còn tới sao? Tui sẽ là cái hình dáng không khác nào con quỷ này sao?
Nói tóm lại, bởi vì Tiểu Thẩm tỏ tình mà còn trùm bao gối, không khí này nhìn rất không lãng mạn, và vô cùng vi diệu.
Tui phát hiện Lộ Uyên đang dùng hết sức lực toàn thân liều mạng nín cười, kết quả chính là nó đang cười đến mức bàn ghế cũng rung rung rung rung rung theo nó luôn.
Tui đến cũng đã đến, không thể nào đi vào lúc này được, ngay lúc tui đang cân nhắc có nên mở điện thoại bật bài 《You Are My Destiny》làm BGM xây dựng bầu không khí cho hai đứa nó một chút hay không, Lộ Uyên bắt đầu hành động.
Tui suy nghĩ nha, thời điểm như thế này nếu như xử lý một cách bình thường, hẳn là xốc bao gối của Tiểu Thẩm lên, sau đó đáp lại nó, rồi hôn một cái hay gì gì đó, khá là hợp lý đúng không?
Nhưng có thể là sự tầm thường đã hạn chế khả năng tưởng tượng của tui.
Lộ Uyên nỗ lực không cười nữa, sau đó nói: Ông ra đi rồi nói.
Tiểu Thẩm che chở bao gối trên đầu nó: … Tui không ra.
Lộ Uyên lặp lại: Ông đi ra.
Tiểu Thẩm kiên trì: Tui không ra.
Tui nghĩ hah, thời điểm như thế này nếu như người bình thường yêu nhau á thì, có phải là sẽ nói mấy câu giả bộ uy hiếp ví dụ như “Nếu ông không đi ra tui coi như không nghe thấy à” cho người ta bậc thang đi xuống chứ đúng không?
Nhưng Lộ Uyên nó không làm vậy, nó kiếm tẩu thiên phong*.
(*) Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề
Nó nói: Ông không ra vậy tui vào.
… A?
Hả?
Mấy bạn nghe thử coi đây là tiếng người sao?
86
[Quần chúng xui xẻo: Lâm Thông Thông]
Nói chung chính là, Lộ Uyên nói xong câu đó, thật sự đi qua cưỡng ép kéo mở bao gối trên đầu Tiểu Thẩm, cũng chui vào.
Đó là cái bao gối đó người anh em! Nó một cái bao gối đơn thuần tại sao phải chịu đựng hai cái đầu của hai người tụi bây chứ hả!
Ngược lại tình huống bây giờ chính là, trước mắt tui có một cái người bao gối hợp thể hai hợp một, tui không biết đầu của hai đứa nó đến cùng là làm gì ở bên trong cái bao gối vô tội kia, vẫn nghe thấy tiếng thầm thì cực kỳ nhỏ mà không biết nói cái gì của hai tụi nó, còn có tiếng Lộ Uyên cười như nắc nẻ.
Tui không tiếp tục chờ được nữa, bây giờ tui đi đây.
87
[Quần chúng xui xẻo: Lâm Thông Thông]
Tui mở cửa mở phi thường thốn, Vương Nhạc ở bên ngoài đang định gõ cửa, trực tiếp gõ lên mặt tui.
88
[Nhân chứng mắt thấy tai nghe: Vương Nhạc]
To be honest, tui mặc áo ngủ chạy lại đây, sợ là sẽ bỏ lỡ cảnh Lâm Thông Thông trần truồng chạy.
Không phải là vì tới giải bài toán gà thỏ chung lồng*.
(*) Đây là bài toán cổ nổi tiếng được ghi trong sách “Sách toán Tôn tử”: Một số gà và thỏ được nhốt chung trong một lồng, đếm số đầu thì được 35 đầu, nếu đếm chân thì có 94 cái chân. Hỏi trong lồng nhốt bao nhiêu gà, bao nhiêu thỏ?
Đã biết: Trước mặt tui hiện có ba người, một là mới vừa bị tui knock – Lâm Thông Thông, còn lại là hai người tui không biết là ai, hình như đầu bị một cái bao gối bọc lại, ở ngoài bao gối tổng cộng có bốn cái chân, bốn cái cánh tay, có ba bàn tay đang lôi kéo bao gối, một bàn tay biến mất trong bao gối, bên trong bao gối thỉnh thoảng phát ra âm thanh như tiếng ngỗng kêu.
The question is… Bọn họ đến cùng đang làm gì thế?
89
[Nhân chứng mắt thấy tai nghe: Vương Nhạc]
Tui hỏi Lâm Thông Thông: Hai người tụi nó adventure thua rồi sao?
Tui phát hiện, một phút chốc không gặp, Lâm Thông Thông thoạt nhìn tang thương hơn rất nhiều, nó nói: Không phải, bọn nó đang yêu nhau.
90
[Nhân chứng mắt thấy tai nghe: Lâm Thông Thông]
… Tại sao lại là tui?
Oáp, bởi vì Tiểu Thẩm thay Lộ Uyên lên lớp, Lộ Uyên còn chưa ngủ dậy. Tối hôm qua gần ba giờ nó mới ngủ, bởi vì…
… Ê ê ê, mấy bạn đang suy nghĩ cái gì đấy.
Là bởi vì tối hôm qua sau khi hai người tụi nó cuối cùng cũng chui ra khỏi bao gối, Lộ Uyên nhớ ra mới hỏi Tiểu Thẩm tại sao lúc trước không nói với nó, cái hồi mà còn chưa lầm tưởng nó với Tiểu Lư là một đôi ấy.
Tiểu Thẩm nửa ngày không lên tiếng, sau đó mới khó khăn nghẹn ra một câu: Năm ngoái có người giấu tên tỏ tình với ông ở trên confession của viện ngoại ngữ… bằng tiếng Nga.
Tui nghĩ hah, người bình thường nghe cái này đều sẽ rất cảm khái, sau khi suy ngẫm thật lâu sẽ thật cảm động vân vân chứ?
Lộ Uyên nó nghe xong tự nhiên nổi khùng.
Nó vỗ bàn một cái, căm gan ngứa tiết nói: Tui đã nói với ông rồi thật là, toàn bộ viện ngoại ngữ, chỉ tiếng Anh của tụi tui là không lên được mặt bàn! Ông coi nếu mà dùng tiếng Anh đi tỏ tình thì cũng chẳng khác nào dùng tiếng Trung, bọn họ không ai coi tiếng Anh là ngoại ngữ hết, thực sự là…
Không phải chứ, anh bạn à trọng điểm của anh không đúng thì phải?
Sau đó nó khăng khăng nhất định phải tìm cho ra cái bài tỏ tình bằng tiếng Nga kia, mới đi lục lọi lại đống confession năm ngoái, lục lọi tới hơn hai giờ mới tìm ra, giữa lúc đó nó cũng nhìn thấy đống tin spam của Bưu ca.
… Tui làm sao mà biết được?
Oáp, bởi vì nửa đêm hơn hai giờ nó chụp màn hình gửi qua cho tui, nói Tiểu Thẩm sống chết không chịu nói cho nó bên trên viết cái gì, nó dùng ứng dụng phiên dịch cũng không hiểu, mới gửi qua cho tui kêu tui dịch cho nó.
… Tui không thể nói nội dung cho mấy bạn được, nếu không Tiểu Thẩm mà biết sẽ chém chết tui. Chém chết tui cũng ok thôi, nhưng nếu nó không cho tui mượn bút ký thì cuối kỳ này tui xong luôn.
Nhưng mà tui quả thật không nghĩ tới Tiểu Thẩm lúc đó lại như thế… Chà chà…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook