Bạn Cùng Phòng Luôn Nghi Ngờ Tôi Là Nữ Giả Nam
-
Chương 20
Trước kia, cuối tuần nào Cố Nghiêu cũng ở lại trường, vì vậy hôm nay trong biệt thự không chỉ không có dì giúp việc đến làm cơm mà đồ ăn trong tủ lạnh cũng đã hết sạch sành sanh.
Cố Diệc ra ngoài mua bữa tối, Cố Nghiêu ngồi yên vị trong phòng khách ăn tào phớ, trong đầu vẫn đang nghĩ ngợi chuyện Cố Diệc đánh nhau phải xử lí như thế nào, nếu là chuyện có thể dùng tiền xử lí, cậu cũng không cần buồn như vậy....
Chờ Cố Diệc trở về, Cố Nghiêu vốn còn đang than thở đã nằm nhoài trên bàn ngủ thiếp đi. Hắn rón rén đặt hộp đồ ăn trong tay xuống, liếc mắt nhìn đến một cái dép lê dưới chân Cố Nghiêu bị đạp ra, một bàn chân trần trực tiếp dẫm lên sàn nhà bóng loáng.
Cố Diệc bất đắc dĩ cong cong khoé miệng, nửa quỳ trên sàn động tác chậm rãi mang dép cho cậu, vừa định đứng dậy liền cảm thấy có cái gì đó, Cố Nghiêu nằm nghiêng đầu trên bàn khẽ run mi, ý cười ở đuôi mắt ngày càng sâu sắc.
Người nằm trên bàn không được tự nhiên sờ sờ môi, tai cũng ngại ngùng mà hồng lên một chút. Cuối cùng dưới ánh nhìn trần trụi gần trong gang tấc làm cho không chịu nổi, đột nhiên mở mắt ra.
Cố Nghiêu một lời khó nói hết nhìn hắn chằm chằm, sau chừng nửa phút đấu mắt đã nhận thua, cậu chớp mắt mấy cái thở dài:" Đói bụng còn không ăn cơm đi, nhìn tôi làm gì..."
Cố Diệc cúi thấp đầu cách cậu vài centimet, liếm môi một cái, nở nụ cười:" Đúng là đói bụng, còn đang trông chờ được giải khát nữa đây."
"..." Cố Diệc, lần thứ 100 nhắc nhở cậu, làm người đi.
Chẳng qua, không thể không nói Cố Diệc hiểu rất rõ khẩu vị của cậu, bữa tối mua về món nào cũng hợp ý cậu, hầu hạ Cố Nghiêu thật thoải mái. Ngoại trừ mấy bình rượu kia...
Cố Nghiêu vừa nhìn đã nghĩ đến nhà hàng, nhà vệ sinh nam, hôn... và Cố Diệc giống như phát điên, vì vậy sống chết cũng không uống một ngụm nào.
Cố Nghiêu cho rằng chỉ cần mình không say là được, kết quả lại cùng tên Cố Diệc đã say quắc cần câu kia làm xằng làm bậy.
Sau bữa tối, mấy bình rượu kia hầu hết đã đi cả vào bụng Cố Diệc, Cố Nghiêu thở dài, đem một đống vỏ hộp chai rượu các loại thu dọn nhét vào trong túi nhựa, ném vào thùng rác trong bếp.
Cố Nghiêu vứt rác xong còn chưa kịp khen mình chăm chỉ tài giỏi, vừa đi ra ngoài đã phát hiện đèn phòng khách đã bị con sâu rượu Cố Diệc tắt hết đi.
Cậu lập tức lui về phòng bếp, nơi có ánh sáng, đối mặt với bóng đêm như mực phía trước quát lên:" Cố Diệc! Con mẹ nó cậu tắt đèn làm gì?!"
Trong phòng khách có tiếng ghế đổ đánh "rầm" một cái, một bóng đen lảo đảo bước tới gần, Cố Diệc đỡ lấy cái gáy đỏ lên, đến trước mặt cậu mới miễn cưỡng đứng lại, sau đó một tay chống tường, cúi người sát lại.
"Cố Diệc, cậu say rồi!"
Cố Diệc đè nặng âm thanh, hơi thở chặt chẽ bao bọc lấy thân thể, đầu hắn nghiêng nghiêng, chóp mũi cọ cọ trên mặt Cố Nghiêu, cằm đặt trên bả vai cậu, nhỏ giọng gọi:" Nghiêu Nghiêu, tôi không say..."
Cái rắm! Con mẹ nó đã thế này rồi cậu còn nói không say?!
Thân thể Cố Diệc mất trọng lượng thoắt cái đã bị Cố Nghiêu ôm lấy, đầu hắn hơi cọ cọ vào hõm cổ cậu, Cố Nghiêu lập tức tê rần cả người.
Cố Nghiêu cạn lời nói:" Đứng cũng không vững còn chạy tới đây làm gì..."
Cố Diệc bỗng nhiên đứng thẳng dậy, nghiêng thân dựa vào, vươn tay ôm cậu vào trong ngực.
Cố Nghiêu không kịp chuẩn bị ngã nhào về phía trước, thoạt nhìn như đâm vào lồng ngực hắn. Cậu đột nhiên im bặt, cả người căng cứng.
Cố Diệc mang theo hương rượu, hơi thở dồn dập phả vào tai cậu, lẩm bẩm nói:" Thích cậu... Thích cậu cho nên muốn ôm cậu, muốn hôn cậu..."
Cố Nghiêu đã hoàn toàn cứng người, Cố Diệc vẫn còn lải nhải.
"Nghiêu Nghiêu, nghe lời nào, sợ tối thì nhắm mắt lại..."
Cố Nghiêu dở khóc dở cười, con mẹ nó cậu biết tôi sợ tối còn dám tắt đèn?!
Một tay Cố Diệc để ngang bên hông cậu, tay kia ôm lấy sau đầu, hô hấp so với bình thường nặng hơn một chút, làm vùng da nơi cổ của cậu nóng lên.
Cố Nghiêu tùy ý để hắn ôm, vài giây sau mới hồi phục tinh thần, cánh ray giật giật.
Hắn tưởng Cố Nghiêu muốn đẩy mình ra, cánh tay siết chặt thêm một chút, giữa hai người không còn chút khoảng cách nào, Cố Nghiêu có thể cảm thận được nhiệt độ cơ thể cao đến kinh người của hắn.
Thật ra Cố Nghiêu muốn nói: Bây giờ hình như tôi không sợ tối đến vậy...
Toàn thân Cố Diệc đều mang mùi rượu, ánh mắt mê ly, chỉ ôm ôm một chút đã không an phận mà ngửi tới ngửi lui trên người Cố Nghiêu, yết hầu chuyển động:" Nghiêu Nghiêu, mùi sữa trên người cậu thật thơm..."
Bầu không khí ấm áp vừa rồi bị hắn đập tan, Cố Nghiêu đen mặt đẩy hắn ra, quay đầu tiến vào căn phòng gần phòng bếp nhất, chính là phòng ngủ của cậu.
Cậu muốn đi lấy một chậu nước giội cho tên chó má này tỉnh lại.
Cố Diệc bị đẩy một cái lập tức lảo đảo chạy theo, trên đường đi đụng phải không biết bao nhiêu đồ vật trong phòng cậu, Cố Nghiêu mặt không biểu tình bê một chậu nước từ trong phòng tắm đi ra:" Cố Diệc, cậu đứng đó, đứng cho vững đừng có mà nhúc nhích."
Cố Diệc vừa chống tay vào góc bàn ổn định thân thể, vừa híp mắt nhìn kĩ đồ vật trên tay cậu, miệng la hét:" Nghiêu Nghiêu, tôi không say! Cậu làm gì vậy?"
"Cái rắm! Có quỷ mới tin cậu!"
"Thật sự không say!"
"Say!"
"Không say!"
Cố Diệc giận, đi tới giằng lấy cái chậu trên tay Cố Nghiêu đặt xuống đất, mặc kệ sự phản kháng của cậu ôm ngang người cậu ném lên cái giường phía sau, thân hình cao lớn lập tức đè xuống.
"Cố Diệc! Con mẹ nó cậu..."
Hai tay Cố Nghiêu bị giữ trên đỉnh đầu, môi bị chặn lại cực kì chặt chẽ, đầu lưỡi bị mút vào, mùi rượu trong miệng Cố Diệc lan toả, đầu lưỡi quấn lấy cái lưỡi đang né tránh của cậu, ép Cố Nghiêu khó thở đến đỏ mặt tía tai.
Nước bọt trao đổi, mùi rượu nồng đậm, bàn tay Cố Diệc men theo vạt áo cậu luồn vào trong, ngón cái đặt trên rốn nhẹ nhàng vuốt ve, Cố Nghiêu đang muốn phản kháng bị hắn làm cho tê tê dại dại đành phải đầu hàng, cậu cảm giác tấm đệm mềm mại sau lưng không ngừng lún xuống, trước mắt trống rỗng, trong đầu chỉ có sáu chữ thật to: Cố Nghiêu mày xong đời rồi!
Tiếng nước "chậc chậc" ngày càng ám mùi tình dục, bàn tay không an phận của Cố Diệc bắt đầu châm lửa khắp nơi, lý trí của Cố Nghiêu đột nhiên trở về, cậu run giọng véo cánh tay hắn:" Không được! Không, không có đồ..."
Người đàn đè lên cậu thấp giọng cười một tiếng, tiếp theo đứng dậy lấy từ trong túi áo ra một hộp bao cao sư cùng KY*, Cố Nghiêu nhúc nhích thân thể trợn mắt há mồm, nhìn hắn:" Cậu, cậu mua lúc nào?"
*KY: gel bôi trơn :)))))
Cố Diệc bình thản:" Vừa nãy đi mua đồ ăn tối tiện tay mua."
Nói xong lại đè lên Cố Nghiêu quần áo không chỉnh tề.
Cố Nghiêu bị ép đến không thể động đậy, mê mê mẩn mẩn đột nhiên kịp phản ứng:" Cậu không say?!"
Cố Diệc bày ra vẻ mặt vô tội:" Không phải vừa rồi tôi vẫn luôn nói tôi không say sao? Là Nghiêu Nghiêu không tin mà~"
"Con mẹ cậu! Nếu không phải cậu... A ha~"
Khốn nạn! Tên Cố Diệc chó má này đúng là khinh người quá đáng.
_______________________________
Đoán xem chương sau là cái gì nào~~~
Cố Diệc ra ngoài mua bữa tối, Cố Nghiêu ngồi yên vị trong phòng khách ăn tào phớ, trong đầu vẫn đang nghĩ ngợi chuyện Cố Diệc đánh nhau phải xử lí như thế nào, nếu là chuyện có thể dùng tiền xử lí, cậu cũng không cần buồn như vậy....
Chờ Cố Diệc trở về, Cố Nghiêu vốn còn đang than thở đã nằm nhoài trên bàn ngủ thiếp đi. Hắn rón rén đặt hộp đồ ăn trong tay xuống, liếc mắt nhìn đến một cái dép lê dưới chân Cố Nghiêu bị đạp ra, một bàn chân trần trực tiếp dẫm lên sàn nhà bóng loáng.
Cố Diệc bất đắc dĩ cong cong khoé miệng, nửa quỳ trên sàn động tác chậm rãi mang dép cho cậu, vừa định đứng dậy liền cảm thấy có cái gì đó, Cố Nghiêu nằm nghiêng đầu trên bàn khẽ run mi, ý cười ở đuôi mắt ngày càng sâu sắc.
Người nằm trên bàn không được tự nhiên sờ sờ môi, tai cũng ngại ngùng mà hồng lên một chút. Cuối cùng dưới ánh nhìn trần trụi gần trong gang tấc làm cho không chịu nổi, đột nhiên mở mắt ra.
Cố Nghiêu một lời khó nói hết nhìn hắn chằm chằm, sau chừng nửa phút đấu mắt đã nhận thua, cậu chớp mắt mấy cái thở dài:" Đói bụng còn không ăn cơm đi, nhìn tôi làm gì..."
Cố Diệc cúi thấp đầu cách cậu vài centimet, liếm môi một cái, nở nụ cười:" Đúng là đói bụng, còn đang trông chờ được giải khát nữa đây."
"..." Cố Diệc, lần thứ 100 nhắc nhở cậu, làm người đi.
Chẳng qua, không thể không nói Cố Diệc hiểu rất rõ khẩu vị của cậu, bữa tối mua về món nào cũng hợp ý cậu, hầu hạ Cố Nghiêu thật thoải mái. Ngoại trừ mấy bình rượu kia...
Cố Nghiêu vừa nhìn đã nghĩ đến nhà hàng, nhà vệ sinh nam, hôn... và Cố Diệc giống như phát điên, vì vậy sống chết cũng không uống một ngụm nào.
Cố Nghiêu cho rằng chỉ cần mình không say là được, kết quả lại cùng tên Cố Diệc đã say quắc cần câu kia làm xằng làm bậy.
Sau bữa tối, mấy bình rượu kia hầu hết đã đi cả vào bụng Cố Diệc, Cố Nghiêu thở dài, đem một đống vỏ hộp chai rượu các loại thu dọn nhét vào trong túi nhựa, ném vào thùng rác trong bếp.
Cố Nghiêu vứt rác xong còn chưa kịp khen mình chăm chỉ tài giỏi, vừa đi ra ngoài đã phát hiện đèn phòng khách đã bị con sâu rượu Cố Diệc tắt hết đi.
Cậu lập tức lui về phòng bếp, nơi có ánh sáng, đối mặt với bóng đêm như mực phía trước quát lên:" Cố Diệc! Con mẹ nó cậu tắt đèn làm gì?!"
Trong phòng khách có tiếng ghế đổ đánh "rầm" một cái, một bóng đen lảo đảo bước tới gần, Cố Diệc đỡ lấy cái gáy đỏ lên, đến trước mặt cậu mới miễn cưỡng đứng lại, sau đó một tay chống tường, cúi người sát lại.
"Cố Diệc, cậu say rồi!"
Cố Diệc đè nặng âm thanh, hơi thở chặt chẽ bao bọc lấy thân thể, đầu hắn nghiêng nghiêng, chóp mũi cọ cọ trên mặt Cố Nghiêu, cằm đặt trên bả vai cậu, nhỏ giọng gọi:" Nghiêu Nghiêu, tôi không say..."
Cái rắm! Con mẹ nó đã thế này rồi cậu còn nói không say?!
Thân thể Cố Diệc mất trọng lượng thoắt cái đã bị Cố Nghiêu ôm lấy, đầu hắn hơi cọ cọ vào hõm cổ cậu, Cố Nghiêu lập tức tê rần cả người.
Cố Nghiêu cạn lời nói:" Đứng cũng không vững còn chạy tới đây làm gì..."
Cố Diệc bỗng nhiên đứng thẳng dậy, nghiêng thân dựa vào, vươn tay ôm cậu vào trong ngực.
Cố Nghiêu không kịp chuẩn bị ngã nhào về phía trước, thoạt nhìn như đâm vào lồng ngực hắn. Cậu đột nhiên im bặt, cả người căng cứng.
Cố Diệc mang theo hương rượu, hơi thở dồn dập phả vào tai cậu, lẩm bẩm nói:" Thích cậu... Thích cậu cho nên muốn ôm cậu, muốn hôn cậu..."
Cố Nghiêu đã hoàn toàn cứng người, Cố Diệc vẫn còn lải nhải.
"Nghiêu Nghiêu, nghe lời nào, sợ tối thì nhắm mắt lại..."
Cố Nghiêu dở khóc dở cười, con mẹ nó cậu biết tôi sợ tối còn dám tắt đèn?!
Một tay Cố Diệc để ngang bên hông cậu, tay kia ôm lấy sau đầu, hô hấp so với bình thường nặng hơn một chút, làm vùng da nơi cổ của cậu nóng lên.
Cố Nghiêu tùy ý để hắn ôm, vài giây sau mới hồi phục tinh thần, cánh ray giật giật.
Hắn tưởng Cố Nghiêu muốn đẩy mình ra, cánh tay siết chặt thêm một chút, giữa hai người không còn chút khoảng cách nào, Cố Nghiêu có thể cảm thận được nhiệt độ cơ thể cao đến kinh người của hắn.
Thật ra Cố Nghiêu muốn nói: Bây giờ hình như tôi không sợ tối đến vậy...
Toàn thân Cố Diệc đều mang mùi rượu, ánh mắt mê ly, chỉ ôm ôm một chút đã không an phận mà ngửi tới ngửi lui trên người Cố Nghiêu, yết hầu chuyển động:" Nghiêu Nghiêu, mùi sữa trên người cậu thật thơm..."
Bầu không khí ấm áp vừa rồi bị hắn đập tan, Cố Nghiêu đen mặt đẩy hắn ra, quay đầu tiến vào căn phòng gần phòng bếp nhất, chính là phòng ngủ của cậu.
Cậu muốn đi lấy một chậu nước giội cho tên chó má này tỉnh lại.
Cố Diệc bị đẩy một cái lập tức lảo đảo chạy theo, trên đường đi đụng phải không biết bao nhiêu đồ vật trong phòng cậu, Cố Nghiêu mặt không biểu tình bê một chậu nước từ trong phòng tắm đi ra:" Cố Diệc, cậu đứng đó, đứng cho vững đừng có mà nhúc nhích."
Cố Diệc vừa chống tay vào góc bàn ổn định thân thể, vừa híp mắt nhìn kĩ đồ vật trên tay cậu, miệng la hét:" Nghiêu Nghiêu, tôi không say! Cậu làm gì vậy?"
"Cái rắm! Có quỷ mới tin cậu!"
"Thật sự không say!"
"Say!"
"Không say!"
Cố Diệc giận, đi tới giằng lấy cái chậu trên tay Cố Nghiêu đặt xuống đất, mặc kệ sự phản kháng của cậu ôm ngang người cậu ném lên cái giường phía sau, thân hình cao lớn lập tức đè xuống.
"Cố Diệc! Con mẹ nó cậu..."
Hai tay Cố Nghiêu bị giữ trên đỉnh đầu, môi bị chặn lại cực kì chặt chẽ, đầu lưỡi bị mút vào, mùi rượu trong miệng Cố Diệc lan toả, đầu lưỡi quấn lấy cái lưỡi đang né tránh của cậu, ép Cố Nghiêu khó thở đến đỏ mặt tía tai.
Nước bọt trao đổi, mùi rượu nồng đậm, bàn tay Cố Diệc men theo vạt áo cậu luồn vào trong, ngón cái đặt trên rốn nhẹ nhàng vuốt ve, Cố Nghiêu đang muốn phản kháng bị hắn làm cho tê tê dại dại đành phải đầu hàng, cậu cảm giác tấm đệm mềm mại sau lưng không ngừng lún xuống, trước mắt trống rỗng, trong đầu chỉ có sáu chữ thật to: Cố Nghiêu mày xong đời rồi!
Tiếng nước "chậc chậc" ngày càng ám mùi tình dục, bàn tay không an phận của Cố Diệc bắt đầu châm lửa khắp nơi, lý trí của Cố Nghiêu đột nhiên trở về, cậu run giọng véo cánh tay hắn:" Không được! Không, không có đồ..."
Người đàn đè lên cậu thấp giọng cười một tiếng, tiếp theo đứng dậy lấy từ trong túi áo ra một hộp bao cao sư cùng KY*, Cố Nghiêu nhúc nhích thân thể trợn mắt há mồm, nhìn hắn:" Cậu, cậu mua lúc nào?"
*KY: gel bôi trơn :)))))
Cố Diệc bình thản:" Vừa nãy đi mua đồ ăn tối tiện tay mua."
Nói xong lại đè lên Cố Nghiêu quần áo không chỉnh tề.
Cố Nghiêu bị ép đến không thể động đậy, mê mê mẩn mẩn đột nhiên kịp phản ứng:" Cậu không say?!"
Cố Diệc bày ra vẻ mặt vô tội:" Không phải vừa rồi tôi vẫn luôn nói tôi không say sao? Là Nghiêu Nghiêu không tin mà~"
"Con mẹ cậu! Nếu không phải cậu... A ha~"
Khốn nạn! Tên Cố Diệc chó má này đúng là khinh người quá đáng.
_______________________________
Đoán xem chương sau là cái gì nào~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook