Bạn Cùng Phòng Luôn Nghi Ngờ Tôi Là Nữ Giả Nam
-
Chương 12
Phó chủ tịch hội học sinh sau khi "Chống mại dâm theo lịch" ở 312 xong liền quay về phòng tắm rửa.
Các anh em phòng 312 giương mắt nhìn Cố Diệc bỏ đi, lập tức lại tụ tập chơi game như thường ngày, có điều người lúc nào cũng xung phong xông lên trước nhất, Cố Nghiêu, hôm nay lại không có ở đây.
Cố Nghiêu bật máy tính lên, đấu tranh nhìn bộ phim kinh dị hôm qua mới xem được một nửa. Nguyên nhân không phải tại cậu, bởi vì cậu nhớ rõ cuối phim nhất định sẽ vạch trần hung thủ là ai.
Cậu tự nói với mình:" Xem xong sẽ không sợ nữa, thần ma quỷ quái gì đó đều là vô căn cứ!"
Cố Nghiêu ôm gối, rụt cổ lại tập trung nhìn màn hình, tập trung đến nỗi thời điểm cả toà nhà bị cúp điện cũng không biết.
Năm mươi phút sau, Cố Nghiêu nhiều lần xác định kết cục không giống như mình nghĩ, cảm thấy cuộc đời không còn gì luyến tiếc ngẩng đầu lên dời mắt khỏi màn hình, phát hiện đèn trong kí túc xá đều tắt hết.
Phòng 312 có bốn người, một tên đã ngủ, ba tên còn lại chui trong chăn bấm điện thoại, ánh sáng điện thoại lúc tối lúc sáng hắt lên mặt bọn họ, cực kì giống mấy xác chết trong bộ phim kinh dị vừa rồi...
Cố Nghiêu sắc mặt trắng bệch lấy điện thoại ra, nhìn thấy thông báo trên nhóm lớp và thanh hiển thị 2% pin ở góc trên cùng bên phải.
Trong lòng Cố Nghiêu đang mắng anh mập cả trăm lần, tay đánh chữ trên bàn phím máy tính gửi tin nhắn: Cút em gái anh đi! Loại phim kinh dị khủng bố này lần sau đừng gửi cho tôi nữa, à không, thật tẻ nhạt! Lão tử xem mà buồn ngủ!
Mắng người xong Cố Nghiêu liền cảm giác mình đã có dũng khí đối diện với bóng đêm yên tĩnh, cậu gập máy tính lại, đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Âm thanh ghế dựa ma sát vào nền nhà được khuếch đại trong bóng tối nghe đặc biệt chói tai, đừng nói đến âm thanh thầm thì của một anh bạn giường trên nói với cậu:" Nghiêu ca về đấy à? Đi đường cẩn thận."
Cố Nghiêu run môi ừ một tiếng, chậm chạp còn chưa cất bước.
Cố Nghiêu nhớ tới hồi trước mình còn ở trong căn biệt thự to lớn của gia đình, ba Cố mẹ Cố luôn lấy sự nghiệp làm trọng, thường xuyên không về nhà, Cố Điềm cũng ở lại trường học, cậu mở hết đèn trong biệt thự lên, như vậy buổi tối cũng có ánh sáng như ban ngày. TV trong phòng mở cả đêm, âm thanh trò chơi cũng chỉnh đến mức to nhất, từ mười tuổi đến mười tám tuổi, coi như Cố Nghiêu chỉ có một mình ở nhà, cũng không sợ Cố Thiết Chùy hù doạ.
Cố Nghiêu nuốt một ngụm nước bọt, ôm gối cẩn thận di chuyển trong bóng tối đi về phía trước, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Cố Nghiêu liền run tay suýt chút nữa làm rơi máy tính.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Cố Diệc:" Mở cửa, tôi đón Nghiêu Nghiêu về phòng."
Cố thiếu gia ngăn nắp xinh đẹp tiêu tiền như nước thật ra sau lưng giấu một tách cà phê đường đắng chát, Nghiêu ca không chịu nói cho người ta biết, lại luôn có người tình nguyện đến đẩy ra bức tường phòng bị vững chãi kia.
Cố Nghiêu mở cửa, cuối cùng cũng thấy được chút ánh sáng.
Trên hành lang có hai ngọn đèn nhỏ tạm thời thắp lên, ngoài cửa là Cố Diệc vừa mới tắm xong, mái tóc ẩm ướt xoã tung rủ trên vầng trán, ánh mắt thâm thúy theo dõi nhất cử nhất động của cậu.
Cố Nghiêu nói:" Cố Diệc, tại sao cậu lại đáng ghét như vậy?"
"Ừ, tôi đáng ghét." Cố Diệc làm bộ không nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cậu, bên miệng lộ ra ý cười không đứng đắn nói:" Ở ngay phòng đối diện cũng phải tới đón cậu, tôi sợ Nghiêu Nghiêu không về."
Cố Diệc nhìn máy tính trong tay cậu, dưới nách còn kẹp một cái gối, hắn đỡ lấy máy tính, mặc kệ bàn tay nhỏ bé đang giãy dụa của Cố Nghiêu dắt cậu về phòng 313.
Vừa về tới phòng liền đối mặt với không gian tối tăm, Cố Nghiêu lập tức ngoan ngoãn. Lý Xán và Trương Bằng Huy thường ngày ngủ sớm, hiện tại người duy nhất cho cậu cảm giác có hơi thở của sự sống trong căn phòng này chỉ có mình Cố Diệc.
Cố Diệc cảm thấy bàn tay trong tay mình vô thức nắm chặt, lúc này mới xác nhận Cố Nghiêu thật sự sợ tối.
Lúc đi ngủ, Cố Nghiêu ngồi trên giường bắt đầu xếp đồ, đầu tiên là quây chăn thành một vòng tròn bao lấy chính mình, thân thể không ngừng co lại, đầu cũng rụt vào. Sau đó Cố Diệc không biết xấu hổi chen lên giường của cậu, đem con nhộng Cố Nghiêu lột ra, đổi thành cánh tay rắn chắc của hắn nhốt đối phương vào trong ngực.
Cố Nghiêu ngu ngơ trong chốc lát, lập tức giơ tay đẩy hắn, kết quả lại đẩy lên cơ ngực cứng rắn không một mảnh vải che của Cố Diệc.
"Cố Diệc!" Cố Nghiêu gầm nhẹ:" Con mẹ nó cậu làm gì đấy?"
Cố Diệc vừa xoa lưng cậu vừa dỗ dành nói:" Ngoan ngoãn nghe lời, Nghiêu ca của tôi sợ tối, xin cậu để tôi ngủ chung đi."
Cố Nghiêu bị hắn lăn qua lăn lại như vậy vẫn tỏ vẻ mình chẳng sợ chút nào, nhưng mà cậu biết rõ sợ tối sẽ rất khó chịu, Nghiêu ca đành từ bụng ta suy ra bụng người quyết định mở lòng từ bi cho hắn ở lại một đêm.
Nhưng mà...
Cố Nghiêu nghẹn đến đỏ mặt, nhanh nhanh chóng chóng thu tay lại, cắn răng nói:" Sao cậu không mặc áo?"
Sao phải mặc? Hắn còn muốn cởi cả quần ra đây!
Cố Diệc mạnh mẽ ôm lấy cậu, giọng điệu hoảng loạn nói:" Nghiêu ca, tôi cảm thấy hình như có người vừa vỗ lưng tôi..."
Sắc mặt Cố Nghiêu lập tức trắng bệch, buổi tối xem phim kinh dị đến ngu người, cậu bịt lỗ tai, cả người chui vào lòng Cố Diệc.
Cố Diệc ôm lấy người hai mắt nhắm nghiền, ung dung đem môi kề sát lên trán cậu, lẩm bẩm nói:" Không sợ, không sợ..."
Cố Nghiêu đem đầu chôn trong ngực hắn buồn bực không lên tiếng, nội tâm bất ổn tự an ủi mình phải tỉnh táo.
Cố Diệc không mặc áo, nửa thân trên vô cùng ấm áp, tiếng tim đập thình thịch vang bên tai Cố Nghiêu, loại cảm giác hít thở không thông khi bị khí tức của Cố Diệc vây quanh lại bắt đầu. Cố Nghiêu bị ép trong lồng ngực hắn hơi ngẩng cổ lên.
Cố Diệc tìm đúng thời cơ, hai mảnh môi mềm mại dán lên trán cậu, mang theo hơi ấm của đôi môi một đường đi xuống, tiếp theo là chóp mũi, đôi má, cuối cùng dừng lại trên môi Cố Nghiêu.
Cố Nghiêu đột nhiên mở to hai mắt, bờ môi bị hắn nặng nề mút vào, đầu lưỡi cường thế của Cố Diệc chen vào hàm răng đang run rẩy, hai hàng lông mi chạm nhau, tiếng chửi mắng trong miệng Cố Nghiêu bị Cố Diệc hôn đến vỡ tan thành mảnh vụn.
Cố Diệc không cần nghĩ cũng biết cậu sẽ chửi thế nào: Cố Nghiêu con mẹ cậu! Lão tử muốn giết mi!
Cuối cùng, một cái hôn của Cố Diệc đổi lại một trận đòn.
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Cố Nghiêu bị âm thanh điện thoại làm cho tỉnh giấc.
Tối qua Cố Diệc bị cậu cưỡng ép mặc một cái áo T-shirt màu trắng, hai tay ôm Cố Nghiêu nắm thật chặt:" Sao tỉnh sớm vậy? Ngủ thêm một lát."
"Ngủ cả nhà cậu!"
Thậm chí không kịp suy nghĩ xem Cố Diệc tại sao vẫn ở trên giường mình, Cố Nghiêu đầu tóc bù xù ngồi dậy xem thông báo trong điện thoại, sắc mặt một lời khó nói hết, so với phim kinh dị còn đặc sắc hơn.
Cố Thiết Chùy: Em trai nhỏ, chị về rồi~
Cố Thiết Chùy: Có vui không? Có kinh hỉ không?
Cố Thiết Chùy: xoay vòng quanh.gif
Mỗi lần Cố Chùy từ nước ngoài trở về đều không báo cho cậu, nếu như đã nói cho Cố Nghiêu, nhất định sẽ có chuyện tìm cậu, hơn nữa tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.
Cố Điềm không có ý tốt, Cố Nghiêu một câu liền chắc chắn.
Các anh em phòng 312 giương mắt nhìn Cố Diệc bỏ đi, lập tức lại tụ tập chơi game như thường ngày, có điều người lúc nào cũng xung phong xông lên trước nhất, Cố Nghiêu, hôm nay lại không có ở đây.
Cố Nghiêu bật máy tính lên, đấu tranh nhìn bộ phim kinh dị hôm qua mới xem được một nửa. Nguyên nhân không phải tại cậu, bởi vì cậu nhớ rõ cuối phim nhất định sẽ vạch trần hung thủ là ai.
Cậu tự nói với mình:" Xem xong sẽ không sợ nữa, thần ma quỷ quái gì đó đều là vô căn cứ!"
Cố Nghiêu ôm gối, rụt cổ lại tập trung nhìn màn hình, tập trung đến nỗi thời điểm cả toà nhà bị cúp điện cũng không biết.
Năm mươi phút sau, Cố Nghiêu nhiều lần xác định kết cục không giống như mình nghĩ, cảm thấy cuộc đời không còn gì luyến tiếc ngẩng đầu lên dời mắt khỏi màn hình, phát hiện đèn trong kí túc xá đều tắt hết.
Phòng 312 có bốn người, một tên đã ngủ, ba tên còn lại chui trong chăn bấm điện thoại, ánh sáng điện thoại lúc tối lúc sáng hắt lên mặt bọn họ, cực kì giống mấy xác chết trong bộ phim kinh dị vừa rồi...
Cố Nghiêu sắc mặt trắng bệch lấy điện thoại ra, nhìn thấy thông báo trên nhóm lớp và thanh hiển thị 2% pin ở góc trên cùng bên phải.
Trong lòng Cố Nghiêu đang mắng anh mập cả trăm lần, tay đánh chữ trên bàn phím máy tính gửi tin nhắn: Cút em gái anh đi! Loại phim kinh dị khủng bố này lần sau đừng gửi cho tôi nữa, à không, thật tẻ nhạt! Lão tử xem mà buồn ngủ!
Mắng người xong Cố Nghiêu liền cảm giác mình đã có dũng khí đối diện với bóng đêm yên tĩnh, cậu gập máy tính lại, đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Âm thanh ghế dựa ma sát vào nền nhà được khuếch đại trong bóng tối nghe đặc biệt chói tai, đừng nói đến âm thanh thầm thì của một anh bạn giường trên nói với cậu:" Nghiêu ca về đấy à? Đi đường cẩn thận."
Cố Nghiêu run môi ừ một tiếng, chậm chạp còn chưa cất bước.
Cố Nghiêu nhớ tới hồi trước mình còn ở trong căn biệt thự to lớn của gia đình, ba Cố mẹ Cố luôn lấy sự nghiệp làm trọng, thường xuyên không về nhà, Cố Điềm cũng ở lại trường học, cậu mở hết đèn trong biệt thự lên, như vậy buổi tối cũng có ánh sáng như ban ngày. TV trong phòng mở cả đêm, âm thanh trò chơi cũng chỉnh đến mức to nhất, từ mười tuổi đến mười tám tuổi, coi như Cố Nghiêu chỉ có một mình ở nhà, cũng không sợ Cố Thiết Chùy hù doạ.
Cố Nghiêu nuốt một ngụm nước bọt, ôm gối cẩn thận di chuyển trong bóng tối đi về phía trước, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Cố Nghiêu liền run tay suýt chút nữa làm rơi máy tính.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Cố Diệc:" Mở cửa, tôi đón Nghiêu Nghiêu về phòng."
Cố thiếu gia ngăn nắp xinh đẹp tiêu tiền như nước thật ra sau lưng giấu một tách cà phê đường đắng chát, Nghiêu ca không chịu nói cho người ta biết, lại luôn có người tình nguyện đến đẩy ra bức tường phòng bị vững chãi kia.
Cố Nghiêu mở cửa, cuối cùng cũng thấy được chút ánh sáng.
Trên hành lang có hai ngọn đèn nhỏ tạm thời thắp lên, ngoài cửa là Cố Diệc vừa mới tắm xong, mái tóc ẩm ướt xoã tung rủ trên vầng trán, ánh mắt thâm thúy theo dõi nhất cử nhất động của cậu.
Cố Nghiêu nói:" Cố Diệc, tại sao cậu lại đáng ghét như vậy?"
"Ừ, tôi đáng ghét." Cố Diệc làm bộ không nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cậu, bên miệng lộ ra ý cười không đứng đắn nói:" Ở ngay phòng đối diện cũng phải tới đón cậu, tôi sợ Nghiêu Nghiêu không về."
Cố Diệc nhìn máy tính trong tay cậu, dưới nách còn kẹp một cái gối, hắn đỡ lấy máy tính, mặc kệ bàn tay nhỏ bé đang giãy dụa của Cố Nghiêu dắt cậu về phòng 313.
Vừa về tới phòng liền đối mặt với không gian tối tăm, Cố Nghiêu lập tức ngoan ngoãn. Lý Xán và Trương Bằng Huy thường ngày ngủ sớm, hiện tại người duy nhất cho cậu cảm giác có hơi thở của sự sống trong căn phòng này chỉ có mình Cố Diệc.
Cố Diệc cảm thấy bàn tay trong tay mình vô thức nắm chặt, lúc này mới xác nhận Cố Nghiêu thật sự sợ tối.
Lúc đi ngủ, Cố Nghiêu ngồi trên giường bắt đầu xếp đồ, đầu tiên là quây chăn thành một vòng tròn bao lấy chính mình, thân thể không ngừng co lại, đầu cũng rụt vào. Sau đó Cố Diệc không biết xấu hổi chen lên giường của cậu, đem con nhộng Cố Nghiêu lột ra, đổi thành cánh tay rắn chắc của hắn nhốt đối phương vào trong ngực.
Cố Nghiêu ngu ngơ trong chốc lát, lập tức giơ tay đẩy hắn, kết quả lại đẩy lên cơ ngực cứng rắn không một mảnh vải che của Cố Diệc.
"Cố Diệc!" Cố Nghiêu gầm nhẹ:" Con mẹ nó cậu làm gì đấy?"
Cố Diệc vừa xoa lưng cậu vừa dỗ dành nói:" Ngoan ngoãn nghe lời, Nghiêu ca của tôi sợ tối, xin cậu để tôi ngủ chung đi."
Cố Nghiêu bị hắn lăn qua lăn lại như vậy vẫn tỏ vẻ mình chẳng sợ chút nào, nhưng mà cậu biết rõ sợ tối sẽ rất khó chịu, Nghiêu ca đành từ bụng ta suy ra bụng người quyết định mở lòng từ bi cho hắn ở lại một đêm.
Nhưng mà...
Cố Nghiêu nghẹn đến đỏ mặt, nhanh nhanh chóng chóng thu tay lại, cắn răng nói:" Sao cậu không mặc áo?"
Sao phải mặc? Hắn còn muốn cởi cả quần ra đây!
Cố Diệc mạnh mẽ ôm lấy cậu, giọng điệu hoảng loạn nói:" Nghiêu ca, tôi cảm thấy hình như có người vừa vỗ lưng tôi..."
Sắc mặt Cố Nghiêu lập tức trắng bệch, buổi tối xem phim kinh dị đến ngu người, cậu bịt lỗ tai, cả người chui vào lòng Cố Diệc.
Cố Diệc ôm lấy người hai mắt nhắm nghiền, ung dung đem môi kề sát lên trán cậu, lẩm bẩm nói:" Không sợ, không sợ..."
Cố Nghiêu đem đầu chôn trong ngực hắn buồn bực không lên tiếng, nội tâm bất ổn tự an ủi mình phải tỉnh táo.
Cố Diệc không mặc áo, nửa thân trên vô cùng ấm áp, tiếng tim đập thình thịch vang bên tai Cố Nghiêu, loại cảm giác hít thở không thông khi bị khí tức của Cố Diệc vây quanh lại bắt đầu. Cố Nghiêu bị ép trong lồng ngực hắn hơi ngẩng cổ lên.
Cố Diệc tìm đúng thời cơ, hai mảnh môi mềm mại dán lên trán cậu, mang theo hơi ấm của đôi môi một đường đi xuống, tiếp theo là chóp mũi, đôi má, cuối cùng dừng lại trên môi Cố Nghiêu.
Cố Nghiêu đột nhiên mở to hai mắt, bờ môi bị hắn nặng nề mút vào, đầu lưỡi cường thế của Cố Diệc chen vào hàm răng đang run rẩy, hai hàng lông mi chạm nhau, tiếng chửi mắng trong miệng Cố Nghiêu bị Cố Diệc hôn đến vỡ tan thành mảnh vụn.
Cố Diệc không cần nghĩ cũng biết cậu sẽ chửi thế nào: Cố Nghiêu con mẹ cậu! Lão tử muốn giết mi!
Cuối cùng, một cái hôn của Cố Diệc đổi lại một trận đòn.
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Cố Nghiêu bị âm thanh điện thoại làm cho tỉnh giấc.
Tối qua Cố Diệc bị cậu cưỡng ép mặc một cái áo T-shirt màu trắng, hai tay ôm Cố Nghiêu nắm thật chặt:" Sao tỉnh sớm vậy? Ngủ thêm một lát."
"Ngủ cả nhà cậu!"
Thậm chí không kịp suy nghĩ xem Cố Diệc tại sao vẫn ở trên giường mình, Cố Nghiêu đầu tóc bù xù ngồi dậy xem thông báo trong điện thoại, sắc mặt một lời khó nói hết, so với phim kinh dị còn đặc sắc hơn.
Cố Thiết Chùy: Em trai nhỏ, chị về rồi~
Cố Thiết Chùy: Có vui không? Có kinh hỉ không?
Cố Thiết Chùy: xoay vòng quanh.gif
Mỗi lần Cố Chùy từ nước ngoài trở về đều không báo cho cậu, nếu như đã nói cho Cố Nghiêu, nhất định sẽ có chuyện tìm cậu, hơn nữa tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.
Cố Điềm không có ý tốt, Cố Nghiêu một câu liền chắc chắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook