Bạn Cùng Phòng Đừng Thẹn Thùng
Chương 16: Bạn cùng phòng của ta là đại phôi đản

"Em lúc ấy nên đi lên xin phương thức liên hệ, ai, trách em quá rụt rè đó. Liên quan đến chuyện quan trọng trong nhân sinh mà còn rụt rè thì biết làm sao?" Tô Nguyện cúi đầu một bên xem tin nhắn một bên thản nhiên nói.

Này không thể nghi ngờ là một dao đâm thẳng vào lòng Phương Nhiễm, Phương Nhiễm không nghĩ tới anh dâu nhìn như im lặng lại có chút ngạo kiều cũng có thể nói lời ác độc này a. Nàng ôm trái tim, như cảm giác được cõi lòng tan nát, nàng thật sự hối tiếc lắm biết không! Như thế nào cứ như vậy bỏ qua chứ!

Tô Nguyện vừa nói dứt lời, Phương Chính ánh mắt liền sáng ngời, sáng quắc nhìn chằm chằm Tô Nguyện, tựa hồ có cái gì mãnh liệt thiêu đốt.

Thời điểm cơm chiều, vẻ mặt Phương Nhiễm đều là "Ta thực không vui, đừng để ý ta", Phương Chính cùng Tô Nguyện lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, như trước hữu thuyết hữu tiếu, đặc biệt Phương Chính, ánh mắt nhìn Tô Nguyện giống nhau sắp bốc cháy đến nơi, mà cố tình Tô Nguyện không có phát hiện.

Cơm nước xong Phương Nhiễm cũng không có tâm tư cùng ca ca chơi đùa, mà lấy máy tính ra lên mạng tìm tòi mấy bài đăng, xem bên trong có manh mối gì hay không.

Tô Nguyện như trước nằm trên sô pha, thoải mái xoa bụng ~ ăn no cảm giác thật tốt đẹp ~~ cậu trong lòng cảm thán.

Phương Chính nhìn cậu bộ dáng lười biếng, trong lòng thầm nghĩ: Ăn no cũng tốt, chờ lát nữa mới có khí lực.

Buổi tối nhất định sẽ là một đêm triền miên.

Tô Nguyện tựa vào đầu giường, nắm chặt di động, khóe mắt dư quang luôn luôn chú ý Phương Chính, sợ hắn lại đây lấy mất di động.

Phương Chính nhìn đến Tô Nguyện vẫn vụng trộm ngắm chính mình, trong lòng mở nhạc tung hoa, hắn nào biết đâu rằng đối phương là đang phòng bị hắn, hắn còn tưởng rằng đối phương là đang vụng trộm chú ý chính mình ha!

Nếu Tô Nguyện mà biết nhất định sẽ phiên một cái liếc mắt, nói: "Quả thực là người si nói mộng, cậu vụng trộm chú ý hắn? Nhất định không có khả năng!"

"Đừng nghịch di động nữa." Phương Chính nói một câu, không biết vì nguyên nhân gì mà hơi thở có chút dồn dập.

Tô Nguyện nhìn cũng không nhìn một cái, nói "Nga, đợi một chút nữa."

Phương Chính chờ không kịp, xoay người ngăn chặn Tô Nguyện, không nói hai lời liền đoạt lấy đôi môi đối phương, khiêu mở hàm răng rồi cùng đầu lưỡi Tô Nguyện triền miên, trong lúc nhất thời tiếng nước chậc chậc vang lên, làm cho căn phòng có vẻ thập phần ái muội.

Tô Nguyện tựa hồ đã quen với hành động thình lình của Phương Chính, cũng không tính phản kháng, nhưng mà không bao lâu cậu liền chấn kinh!

Chỉ cảm thấy bàn tay Phương Chính dọc theo xương sống một đường vuốt ve đi xuống, sau đó đến giữa khe hai mông cậu thì dừng lại, ngón tay tại kia giống như vô tình cố ý họa một vòng tròn.

Một trận tê dại từ xương sống truyền đến, ngọn lửa nhỏ này liền lan ra toàn bộ cơ thể nhanh chóng đem Tô Nguyện như mất đi ý thức.

Tô cảm thấy thân thể giống như không phải của chính mình nữa, hoàn toàn mất đi khống chế, khoái cảm xa lạ khiến cậu thầm nghĩ muốn nhiều hơn, muốn nhiều hơn... Cũng may ý thức còn xót lại một chút, cậu ở trong nội tâm rít gào: Ngọa tào! Hắn sẽ tiến vào sao!

Phương Chính làm sao quản Tô Nguyện nội tâm đang rít gào như thế nào, hắn như trước chậm rãi mơn trớn vuốt ve, sau đó đi đến u khẩu đang nhắm chặt kia thì dừng lại.

Tô Nguyện hơi chút thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức nói: "Anh có biết là lần đầu tiên không thể xằng bậy hay không, lưu lại bóng ma làm sao bây giờ!"

Cậu ngữ tốc bay nhanh, trong giọng còn mang theo chút kiều mị.

Phương Chính trong mắt đều là dục hỏa. Hiện tại cứ nghe giọng của Tô Nguyện thì hỏa càng tăng lên, bộ vị phía dưới đã sớm đứng thẳng, "Yên tâm, anh đã đem thứ nên chuẩn bị gì đó đều chuẩn bị tốt, anh sẽ ôn nhu, sẽ không lộng thương em."

Sau đó không đợi Tô Nguyện phản ứng mà bắt đầu mãnh liệt thế công.

Phương Chính vì ngày hôm nay, không biết xem bao nhiêu cái video, hỏi baidu bao nhiêu thứ, ở trong mộng thực nghiệm bao nhiêu lần... Cho nên hắn rất nắm chắc.

Hắn lấy ra gel bôi trơn đã chuẩn bị sẵn đặt dưới gối, đổ một ít ra tay. Tô Nguyện nhìn thấy cảnh này biết mình hôm nay trốn chạy là không có khả năng, dù gì cậu cũng rất thích hắn, là lưỡng tình tương duyệt, hơn nữa nghe nói làm vậy cũng rất thoải mái, lập tức nhắm mắt lại, phó mặc thân thể này cho Phương Chính.

Phương Chính thấy Tô Nguyện thả lỏng thì lòng càng hưng phấn, nhìn khuôn mặt đáng yêu hồng hồng của cậu, hạ thân càng thêm cứng rắn, hắn bắt đầu đưa từng ngón tay xâm nhập vào hậu huyệt mà hắn đã khát khao bấy lâu kia.

Nhờ có sự hỗ trợ của gel bôi trơn, dần dần ba ngón tay dễ dàng thâm nhập hơn, thậm chí còn khiến cho Tô Nguyện bắt đầu dậy lên những khoái cảm kỳ lạ, cậu nhịn không được mà nức nở rên thành tiếng, thật là làm cho huynh đệ của Phương Chính nhịn đến trướng đau.

Ngoài khuếch trương, Phương Chính còn muốn tìm được điểm mẫn cảm nhất bên trong Tô Nguyện, hắn mong khi tìm được nơi kia, thì khi hắn đi vào sẽ khiến cho Tô Nguyện có thể giảm bớt khó chịu khi tiếp nhận vật kia của mình.

Hơi thở hai người nóng rực quấn quýt lấy nhau, Tô Nguyện thật sự cảm thấy Phương Chính khuếch trương như vậy giống như đang trêu chọc cậu, khiến cậu làm ra biểu tình thật đáng thẹn, nhưng cậu lại muốn nhiều hơn nữa, đặc biệt khi ngón tay Phương Chính vô tình hữu ý chạm qua một chỗ trong nội bích khiến cậu càng thêm tê dại, bám chặt lấy người Phương Chính.

Phương Chính nhịn đến người đầy mồ hôi, còn nhịn nữa thì hắn sẽ hỏng mất, vì thế khi tìm được điểm kia của Tô Nguyện, hắn vui mừng mà rút tay ra, thay thế vào đó là phân thân to lớn của mình, ánh mắt đầy dục hỏa thẳng tắp nhìn biểu cảm của Tô Nguyện, hẳn đã đến lúc rôic.

Hắn nhẹ nhàng đi vào, quả thật vẫn có chút khó khăn vì ba ngón tay ban nãy so với vật này của hắn thì quả thật không là gì, đợi đến khi vào được hết thì hắn thở một hơi đầy thỏa mãn, bên trong Tô Nguyện thực sự rất ấm áp và mềm mại, rất dụ người phạm tội.

Ngược lại, cảm giác xé rách, căng trướng xa lạ vừa mang lại một trận đau đến nhe răng cho Tô Nguyện, cả người mồ hôi túa ra, nhưng cậu vẫn hiểu mình phải cố gắng thả lỏng nếu không mình sẽ càng đau a.

Phương Chính nhìn cậu lại càng thêm đau lòng, nhẹ giọng hống, cự vật chôn sâu bên trong hậu huyệt của Tô Nguyện không di chuyển để cho cậu vó thể từ từ thích nghi rồi mới chậm rãi ma sát.

Luồng khoái cảm dọc theo sống lưng khiến Tô Nguyện khó nhịn mà vặn vẹo thân mình, Phương Chính thấy cậu có vẻ chủ động như vậy thì hắn cũng không dè chừng nữa, hai người hôn nhau nồng nhiệt, bên dưới Phương Chính không ngừng đâm rút, một tay đỡ eo Tô Nguyện, tay kia cũng bận rộn vuốt ve toàn thân cậu, khi mò đến hai khỏa anh châu trước ngực, hắn liền xoa nắn rồi gặm cắn đến nghiện.

Tô Nguyện chìm trong khoái cảm đến trôi nổi, mỗi lần Phương Chính ra vào đều khiến cậu như muốn bay đi, hai tay ôm lấy cổ Phương Chính như để khiến mình không bị chơi vơi, từ cổ họng cậu phát ra tiếng rên rỉ nức nở như mời gọi người chà đạp, càng khiến Phương Chính mất đi vài phần ôn nhu, thêm vài phần cuồng dã. Sự thật chính là Tô Nguyện rất muốn Phương Chính chậm lại một chút, nhưng bi ai thay cứ mỗi lần phát ra bất cứ âm thanh gì cậu lại cảm thấy hắn càng điên cuồng hơn, vậy là sao a!

Ban đầu Phương Chính rất ôn nhu, hắn còn tự nhủ phải thật ôn nhu để lưu lại ấn tượng tốt với Tô Nguyện, nhưng cuối cùng hắn vẫn là có chút mất đi lý trí, đem người nào đó thao đến khóc =-=

Phương Nhiễm cả đêm đều thực buồn bực, thiên a, không biết cách vách có người độc thân sao, các người lớn tiếng như vậy, kịch liệt như vậy có lo lắng đến cảm thụ của cẩu độc thân không??

Để cho mọi người hiểu được Phương Nhiễm đến tột cùng chịu nhiều khổ sở ra sao, nàng sẽ nói một chút về một buổi tối này trải qua như thế nào--

Ước chừng chín giờ ba người chúng ta đều trở lại phòng ngủ, sau đó ta cầm quần áo đi tắm rửa, thời điểm trở lại phòng ngủ đại khái là 40 sau, kỳ thật ta tắm rửa cũng không mất nhiều thời gian, bởi vì ta thực chăm chỉ đem quần áo hai người kia giặt sạch.

Thời điểm giặt quần áo ta đã phát hiện một thứ quan trọng, ở trong túi quần anh hai có tờ hóa đơn, lòng hiếu kỳ khiến ta nhịn không được mở ra nhìn.

Là hóa đơn từ hiệu thuốc, mặt trên ghi TT, KY, còn có một ít thuốc bôi.

Ta hỗn độn, không nghĩ tới anh hai cùng anh dâu phát triển nhanh như vậy, ta nhớ rõ anh hai nói bọn họ cùng một chỗ mới vài ngày đi? Hiện tại đều đã phát triển đến mức này sao? Được rồi, nam nhân đều là hoạt động bằng nửa người dưới gì đó, ta biết.

Lúc trở lại phòng ngủ ta chợt nghe từ cách vách truyền đến âm thanh nói chuyện, ta cũng không có để ý, lấy ra di động xem lại bài đăng tìm kiếm về manh mối người hôm nay.

Đại khái một phút đồng hồ qua đi thanh âm liền hoàn toàn tiêu thất, để lại những tiếng nức nở đứt quãng. Ta lần đầu tiên cảm thán phòng này cách âm hiệu quả thực kém, sau ta mới biết được, này cách âm hiệu quả đâu chỉ kém! Quả thực kém cực kỳ!

Ước chừng hơn mười phút sau, đột nhiên truyền đến tiếng kêu kinh thiên địa quỷ thần khiếp của anh dâu, thanh âm kia tựa như có người bị giết vậy, ta nổi lên một tầng da gà, sau đó ta im lặng còn thật sự chăm chú nghe, chợt nghe đến thanh âm ca ca đau lòng ôn nhu, còn có một ít vội vàng: "Thực xin lỗi thực xin lỗi... Một chút là tốt rồi..."

Ta nháy mắt hiểu được bọn họ đang làm thôi!

Cách vách có một đôi cơ lão đang ba ba ba! Ta thật muốn viết cái này rồi đăng lên! Nhưng mà ta cũng không làm vậy...

Ta đem lỗ tai dán trên tường, nếu ta nhớ không lầm, giường bọn họ là dựa vào tường, cho nên ta thực rõ ràng nghe được thanh âm bên kia.

Hình như là anh dâu bị ngăn chặn miệng nên chỉ còn vài thanh âm nức nở, còn có tiếng an ủi mơ hồ không rõ của anh hai.

Ta cảm thấy anh dâu nhất định rất đau, thanh âm kia đều có chút ám ách, nhưng dù gì nguyên lai thanh âm anh dâu lại dễ nghe đến vậy a.

Sau đó thanh âm có chút đơn điệu, anh dâu một tiếng lại một tiếng rên rỉ kiều mị, còn có âm thanh "Ba ba ba", sau đó chính là tiếng kẽo kẹt của giường...

Bọn họ buổi tối phỏng chừng làm bốn lần, lần đầu tiên đại khái thập phần bình thường, sau lại một lần so với một lần càng kéo dài hơn, cuối cùng anh dâu đều phải anh anh khóc nức nở, một bên khóc nói từ bỏ một bên còn không ngừng thở gấp... Nhưng mà anh hai cũng không có để ý đến điều đó, mà là càng thêm ra sức =-=

Kỳ thật nội tâm của ta hỏng mất... Ta thật sự rất muốn ngủ a a a a!! Các ngươi còn làm như vậy là cho không cho người ta ngủ sao?!

Không biết qua bao lâu, cách vách truyền đến thanh âm mở cửa, sau đó là tiếng nước từ buồng vệ sinh phát ra, ta biết bọn họ rốt cục đã xong, ta rốt cục có thể ngủ... Thật tốt...

Ở trong mộng ta mơ ta gặp được người kia, thật tốt...

......

Ngày thứ hai Tô Nguyện tỉnh lại ở trong lòng Phương Chính, cậu nhích thân thể một chút, phát hiện có chút bủn rủn vô lực, phản ứng đầu tiên là nghĩ chính mình sinh bệnh! Nhưng ngẫm lại không đúng... Vì thế chuyện tối hôm qua phát sinh hết thảy đều nhớ lại!

Cậu thực ai oán Phương Chính, đến cuối cùng mình đều khóc nói từ bỏ vậy mà hắn càng thêm điên cuồng...

Không nói hai lời liền dùng sức [ mềm nhũn ] hướng trên mặt Phương Chính một quyền, gà mẹ! Cậu chưa từng giống đêm qua phải chịu ủy khuất như vậy đâu!

Phương Chính tỉnh lại, mơ hồ bởi vì nhìn khuôn mặt Tô Nguyện sinh khí có chút hồng nhuận, không khỏi nghĩ đến đêm qua...

Sau đó mặt hắn liền đỏ, hắn không nghĩ tới chính mình có thể lớn mật như vậy, bất quá cảm giác kia thiệt tốt biết bao... Nghĩ như vậy, hắn lại bắt đầu có phản ứng.

Tô Nguyện cảm giác có cái gì đó nóng rực ở trên bụng mình, nháy mắt liền thấy bực mình, ôm chăn dùng sức kéo, lại lăn một vòng liền nghiêm kín mình trong chăn.

Sau đó cậu liền quýnh, Phương Chính hóa ra không có mặc này nọ, trống trơn...

Tô Nguyện không nhìn tới hắn nữa, tiếp tục ngủ.

Phương Chính lấy ra một cái khăn tắm vây quanh phần eo, trên ngực cùng cánh tay hắn còn lưu lại nhiều vết cào, trên vai lại còn có vết cắn, hắn cười sờ sờ dấu răng trên vai, có chút đau, nhưng mà trong lòng lại rất ngọt ngào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương