Tôi và thiếu niên vừa từ trong phòng của lão Vu đi ra, Phùng Mạn Ngọc liền xách một cái túi đựng đầy thức ăn hương khói, cười ha hả đi qua đây.

Đi theo phía sau, là người đàn ông họ Tần đó.

"Em gái nói chuyện với Vu nãi nãi xong rồi à?" Giọng điệu của Phùng Mạn Ngọc cực kì thân thiết.

Mới đầu tôi còn không rõ nguyên do Phùng Mạn Ngọc thay đổi thái độ, nhưng cô ta vô tình vô ý hỏi tới chuyện tu sĩ núi Thanh Hòa, tôi mới bừng tỉnh.

Thái độ của bọn họ đột nhiên thay đổi như thế, có lẽ là vì Huyền Duyên và Ngô Diệp.

Có điều rất nhanh, tôi liền phát hiện, lực chú ý của Phùng Mạn Ngọc dừng trên người thiếu niên đứng bên cạnh tôi.

"Em gái ngoan, đây là ai?"Giọng điệu của cô ta trước sau nhu mì như nước, lúc nhìn về phía thiếu niên, đôi mắt hồ ly mảnh mai hơi nhướng lên, đôi môi đỏ mọng khẽ cười.

"Bộ dạng lớn lên thật đẹp.

""Là người bạn tôi gặp được ở đạo quan.

""Như vậy.

" Phùng Mạn Ngọc cong cong môi, ngữ điệu hơi kéo dài.

Cô ta lại không tiếp tục truy vấn, nhưng ánh mắt cực kì lớn mật, nhìn chằm chằm thiếu niên từ trên xuống dưới, ánh mắt đó ngay cả một tiểu bạch như tôi còn cảm nhận được mấy phần mị hoặc.

Người đàn ông phía sau thấy thế, cũng ngẩng đầu nhìn thiếu niên một cái, chẳng qua ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, giống như đang nhìn một pho vật chết.

Vừa nhìn là biết mối quan hệ giữa hai người không đơn giản như vậy.

Sợ thiếu niên bị người đàn ông ghi thù, tôi vội vàng cười, che chắn trước mặt thiếu niên, hướng về phía Phùng Mạn Ngọc, khách khí nói: "Chị Mạn Ngọc, trong nơi ẩn núp còn có phòng trống không?""Đặc biệt giữ lại cho em gái đấy.

"*Lao lực trắc trở, rốt cuộc chúng tôi vẫn tạm thời ở lại trong nơi ẩn núp khó cầu này.

Tôi và thiếu niên có một căn phòng rộng rãi, bên trong trang trí rất đẹp, môi trường cũng rất tốt, không khác biệt so với khách sạn năm sao lúc đi du lịch là bao.

Lúc đầu tôi còn cảm thán, nơi ẩn núp quả thật rất tốt, thiếu niên nghe vậy, lại chỉ cười cười không nói, sau đó kéo tôi tới ban công.

Sau khi cửa sổ bị đẩy ra, tôi sững sờ tại chỗ.


Không biết mọi người từng nhìn thấy trại tị nạn chưa, cảnh tượng trước mắt so với trại tị nạn, không kém hơn là bao.

Rác chất thành đống, nhiều căn lều cũ nát được dựng lên bằng vải vụn, giấy và túi nhựa.

Hơn nữa nhiều quỷ già trẻ ăn mặc khác nhau, ngồi vây quanh cái bàn chuyên dùng để đặt tế phẩm, chen chúc lại thành đoàn.

Diện mạo của bọn họ đều không giống nhau, biểu cảm trên khuôn mặt lại tương đồng, tê liệt, thờ ơ, không có cảm xúc.

Nghe thấy tiếng cửa sổ mở ra, gần nghìn cặp mắt đen âm u đồng loạt ngước lên trên, bất di bất dịch, nhìn chằm chằm tôi và thiếu niên.

Tuy đã trở thành quỷ, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến tôi sợ đến mức tay chân đều nhũn ra.

Khi đầu óc trở nên trống rỗng, có đôi tay nhẹ nhàng đặt trước mắt tôi, thay tôi che khuất tầm nhìn.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng kéo rèm cửa, giọng nói dịu dàng của thiếu niên cũng truyền tới bên tai.

"Đừng đối diện với ánh mắt của bọn chúng, nơi này nhiều quỷ, từ trường âm linh quá mạnh.

""Làm cô hồn dã quỷ đều sẽ biến thành như vậy sao?"Thật lâu sau, tôi mới mở miệng, lệ rơi bên khóe mắt lại được một đôi tay mềm mại lau đi từng chút một, thiếu niên cười cười, ôn hòa nói: "Chị sẽ không biến thành như vậy.

""Vậy bọn họ___""Không phải tất cả du hồn đều sẽ biến thành như vậy," Thiếu niên dừng lại, trong đôi mắt đen nhánh tuấn mỹ hiện lên vài tia trào phúng nhàn nhạt.

"Họ biến thành như vậy, là do mấy con quỷ tu phụ trách quản lý làm hại.

"Tôi kinh ngạc mà trợn to mắt, "Cậu nói Phùng Mạn Ngọc?"Khóe môi thiếu niên hiện lên vài tia châm chọc, "Buổi tối sẽ biết.

""Vậy___" Lời của tôi bị tiếng đập cửa đánh gãy, xoay đầu, Phùng Mạn Ngọc đã đem cửa đẩy ra.

Cô ta thay một bộ sườn xám, trên tay cầm một cây quạt tròn màu hồng anh đào, lúc này dựa vào cửa với tư thế ưu nhã, quả thật là phong tình vạn chủng, mà khi mở miệng, càng tràn đầy tình ý.

"Tiểu soái ca, có một việc cần cậu giúp.

"Thấy thiếu niên mặt mày lạnh nhạt, cũng không tiếp lời cô ta, Phùng Mạn Ngọc lắc cây quạt tròn trên tay, cười nói: "Là về tiểu cô nương bên cạnh cậu.

"Cô ta lại nhìn về phía tôi, khuôn mặt kiều mị.


"Em gái ngoan, vừa nãy có hung quỷ đến làm loạn viện của chúng ta, giấy vàng cầm trên tay rơi ra một tấm hình nhỏ, bọn ta mới nhìn xem, tấm hình đó còn không phải là em gái a?Nếu đang tìm em gái, lại không biết ý đồ của đối phương, bọn ta tất nhiên không để em lộ diện, nếu không thì tiểu soái ca, cậu đi xuống xem qua một chút?""Được.

" Thiếu niên lần này trả lời rất nhanh, Phùng Mạn Ngọc cười cười, vừa định tiếp tục, cửa lại bị đóng sầm lại.

Quạt tròn bị gió cửa thổi rơi xuống đất, Phùng Mạn Ngọc nhẹ nhàng a một tiếng, đuôi mắt hiện lên một hơi lạnh lẽo.

Bên trong cánh cửa, thiếu niên ngược lại rất thận trọng, "Khối ngọc thạch trước đó còn giữ không?""Còn ở trên người chị.

"Tôi tìm tìm, móc ra một khối ngọc thạch huyết sắc từ trong túi, không biết vì sao, ngọc thạch đó chưa từng có người chạm qua, nhưng lại thấm huyết sắc rõ ràng hơn trước đây.

"Sẽ có nguy hiểm gì phải không? Để chị đem khối ngọc thạch hộ thân này ra.

"So với trước đây, độ nhạy bén đối với nguy hiểm của tôi đã được nâng cao, đang muốn cởi bỏ sợi tơ hồng trên phía cổ, tay lại bị thiếu niên nhẹ nhàng giữ lấy.

"Để em.

"Giọng nói của thiếu niên nhàn nhạt, đầu ngón tay lạnh lẽo vòng qua cổ tôi, mặc dù cậu ta căn bản không chạm tới da thịt, nhưng vì hai người sáp lại quá gần, hơi thở của thiếu niên vô thức thổi qua, mặt tôi hơi hơi nóng, đầu lại bị ấn nhẹ.

"Ở đây đợi em, đừng ăn bất cứ thứ gì họ đưa.

"Tôi gật gật đầu, "Cậu cũng chú ý an toàn, cái Tần___""Chị là đang lo lắng cho em sao?"Thiếu niên khom lưng, khóe miệng cong lên thành một đường cung đẹp mắt, thấy mặt tôi thoáng chốc đỏ bừng, bỗng nhiên lại bật cười, đứng dậy nói: "Em rất nhanh liền quay lại.

"Trong phòng lại yên tĩnh trở lại.

Tôi ngồi ở mép giường, trong đầu đột nhiên có chút trống rỗng.

Vừa rồi tiểu hài tử thật sự quá ghẹo người, khóe môi xinh đẹp nhẹ nhàng cong lên, đôi mắt đen nhánh ẩm ướt, tất cả ảnh ngược bên trong đều là hình bóng của cậu! Bất cứ ai bị người đẹp như vậy nhìn chằm chằm cũng sẽ không được tự nhiên, tôi vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng, có chút khó chịu, cửa đột nhiên bị đẩy ra từ phía ngoài.

Cửa này đóng lại cũng vô ích, tôi đứng dậy, vẻ mặt có chút căng thẳng, tên quỷ tiến vào đây lại cười tươi rói.

"Cô chính là Triệu Ninh Ninh a?"Là quỷ nam, diện mạo thanh tú, không lớn hơn tôi là bao, tôi còn chưa mở miệng tiếp lời, hắn đã thản nhiên lôi ra một cái ghế đẩu ngồi xuống, sau đó ném cho tôi một quả táo.

"Ăn không? Người trong nhà tôi cung cấp đấy.

"Đang nói, hắn lại từ chỗ nào móc ra một quả táo khác, tự mình gặm.


Cách đó không xa, hai bóng quỷ đứng ở trên cây đa cao cao, khuôn mặt bị lá cây sum suê chặn lại.

Một khuôn mặt trong số đó có chút bực bội, lệ khí quanh thân cũng rất nặng.

"Sao cô ta chưa ăn? Ta thấy cô ta cùng với tên tiểu tử đó dầu muối không ăn, Phùng Mạn Ngọc phỏng chừng không giữ được hắn lâu đâu.

""Đừng nóng nảy, Phùng Mạn Ngọc có thể sử dụng mị thuật.

"Một âm thanh khác chậm rì rì, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm thiếu nữ ngồi bên mép giường, thong thả ung dung nói, "Trái lại cũng không nhìn thấy trên người cô ta có điểm gì đặc biệt.

""Đúng vậy a.

"Bóng quỷ bên trái vừa thất vọng vừa không kiên nhẫn, "Cứ tưởng là hồn linh chất lượng, mới sáng sớm Phùng Mạn Ngọc còn vội vàng lo lắng dùng lệnh phù truyền tin tới, nói trong nơi ẩn núp có lương thực tốt, bảo chúng ta nhanh chóng qua đây.

""Kì thực cũng không tệ lắm.

" Cái tên nói chuyện chậm rì rì đó liếm liếm môi.

"Nhìn ra được chết chưa bao lâu, tâm tư cũng tương đối thuần khiết, Phùng Mạn Ngọc nóng lòng thông báo cho chúng ta, chẳng qua là muốn mượn tay chúng ta để diệt trừ cô ta, tránh mang đến mối họa cho nơi ẩn núp, suy cho cùng cô ta cũng có liên quan đến mấy người tu hành đó.

""Vậy chúng ta diệt trừ cô ta, sẽ không bị trả thù chứ?"Nghĩ đến thủ đoạn hành sự nhất quán của những người tu hành đó, bóng quỷ bên trái có chút do dự, bóng quỷ bên phải lại cười cười.

"Không đáng ngại, làm sạch sẽ chút là được, nếu quả thực không được, liền sử dụng chút thủ đoạn, tìm một quỷ chết thay từ chỗ quản lý nơi ẩn núp.

""Đại ca anh minh.

"Bóng quỷ bên trái cười hắc hắc, lại bắt đầu nịnh nọt.

"Cũng nhờ đại ca lúc đầu tìm lối tắt, kí thỏa thuận với người đứng đầu nơi ẩn núp nhân gian này.

Chúng ta cho bọn họ ma khí, dạy bọn họ một vài thuật pháp mà ma tu đều biết, bọn họ cứ mỗi tháng đều đem những du hồn không có tác dụng trong nơi ẩn núp luyện hóa hiến tế, gặp được lương thực tốt, còn chủ động liên hệ với chúng ta, chúng ta cũng bởi vậy mà tu vi tăng lên nhiều.

Phòng chừng không bao lâu nữa, môn phái của chúng ta đã có thể ở Ma giới bộc lộ tài năng rồi.

"Bóng quỷ bên trái càng nói càng kích động, ma tu bên phải biểu tình lại nhàn nhạt, thậm chí còn tỏ ra mấy phần châm chọc.

"Bộc lộ tài năng tính là cái gì?"Hắn ta a nhẹ một tiếng, ánh mắt màu đỏ tươi như ẩn như hiện, miệng cũng nhẹ nhàng câu lên, lộ ra những chiếc răng trắng dày đặc.

"Nhìn thấy ngọc thạch cô ta đang đeo trên cổ không? Không giống như đồ vật tầm thường, bảo Trần Thuyền trước khi ăn cô ta thì đem nó gỡ xuống.

""Được.

"Tiếng nói vừa dứt, trên tay bóng quỷ bên trái đột nhiên hiện ra một con rối làm từ rơm rạ, bóng quỷ nhẹ nhàng dùng kim đâm, nam quỷ trong phòng đột nhiên giật mình một cái, mặt không biểu cảm đứng lên.


Lúc hắn đứng lên, tôi cảm nhận được ý lạnh tỏa ra từ xương cốt, lấy nam quỷ làm trung tâm lan tràn ra bốn phía.

Tôi nắm ngọc thạch, theo bản năng khiến bản thân trấn định, nam quỷ lại nhếch môi, khặc khặc cười, sau đó hơi nhấc tay, cuốn lên một mảnh hàn khí (*) hướng về phía tôi.

(*) Khí lạnhMỗi khi hắn cất bước, đồ vật bên cạnh trong nháy mắt kết thành một lớp băng thật dày, mắt thấy chính mình sắp bị hắn dùng hàn khí đóng băng lại, tôi nghiến răng, xoay người lăn lên trên giường, dùng lực đem ngọc thạch đặt ở trước ngực.

Ngay khi tôi nắm ngọc thạch triệu tập dũng khí để hét lên, ngọc thạch đột nhiên trở nên nóng bỏng, sợi tơ máu màu đỏ không biết vì nguyên do gì, chuyển động lên với tốc độ cao, sau đó văng ra khỏi ngọc thạch.

Nó vốn là đường tơ màu đỏ, lúc hiện ra không trung lại lộn nhào, trong giây lát ngưng tụ thành một cây cung dài đỏ lửa, cung không mũi tên tự phóng, trực tiếp bắn xuyên qua nam quỷ.

Cùng lúc đó, trên cây đa cao lớn không xa, sương đen trên tay bóng quỷ bỗng chốc nổ tung.

Con rối trên tay hắn rõ ràng không có sinh mệnh, trong miệng lại nôn ra từng bãi lớn máu tanh màu đen.

"Vãi, ngọc thạch đó quả thật có lai lịch.

"Bóng quỷ bên trái có chút khó tin, cái bóng bên phải lại cười cười, thân hình đột nhiên dịch chuyển đến trước phòng của Triệu Ninh Ninh.

"Có lai lịch thì như thế nào.

"Ma tu cười cười, thực hiện một chút thủ đoạn, mắt màu đỏ tươi không thấy nữa, lại lấy ra một tấm bùa biến thân, trong chớp mắt liền biến thành bộ dạng quỷ thiếu niên tới từ đạo quan, nếu không nhìn kĩ, căn bản nhìn không ra điểm khác biệt.

Tất cả xử lý thỏa đáng, ma tu cúi đầu nhìn nhìn, nhẹ nhàng cong cong môi, sau đó thong thả ung dung xuyên qua cánh cửa.

"Chị không làm sao chứ?"Giọng nói cũng bắt chước giống như đúc, nhưng nháy mắt lại quay đầu dừng lại, bởi vì người mà hắn bắt chước, giờ phút này đang đứng bên cạnh tiểu cô nương.

Mị thuật vậy mà không vây khốn được cậu ta? Trong con ngươi màu đỏ tươi của ma tu lóe lên vài tia hưng cảm không thể tưởng tượng, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Cho dù không cần Phùng Mạn Ngọc giúp đỡ, đối với hắn ta mà nói, ăn nuốt hai tiểu quỷ này cũng dễ như trở bàn tay.

Nghĩ như vậy, ma tu nhẹ nhàng cười, bộ xương khô trực tiếp hóa thành ma khí dày đặc, đột nhiên đánh về phía hai tiểu quỷ.

Động tác của hắn ta quá đột ngột, tôi theo bản năng liền túm lấy ngọc thạch che trước người mình và thiếu niên, nào biết thiếu niên bên cạnh động tác còn nhanh hơn, trực tiếp đứng ra, đem tôi che chở ở phía sau.

Mà ma khí màu đen nhánh hóa thành một lưỡi kiếm sắc bén, tốc độ cực kì nhanh, xuyên qua ngực thiếu niên.

"Chỉ thường thôi.

" Ma tu tự phụ mà nở nụ cười.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương