Những tranh chấp trước đó của tôi và Chu Ngọc, thường kết thúc bằng việc tôi nuốt giận vào bụng sau đó tự coi như mình xui xẻo.

Mặc dù tôi đã đi tìm giáo viên nhiều lần, nhưng hiện tại vẫn không thay đổi được điều gì, sự việc không kịp thời giải quyết, không chỉ như thế, tôi vẫn phải vì lý do mà giáo viên đưa ra, tiếp tục ở cùng một kí túc xá với Chu Ngọc.

Đồng thời, tôi cũng phải thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng, suy cho cùng không biết khi nào sẽ bị Chu Độ giết chết.

Nhưng tôi nhịn rồi lại nhịn, kết cục của bản thân vẫn không thể thay đổi.

Tôi đã chết hai lần, chịu đau khổ nhiều như vậy, nhưng Chu Ngọc vẫn hưởng thụ không khí trong lành, tình yêu thủy chung không thay đổi, trải qua cuộc sống đại học mà tôi luôn khao khát.

Điều này không công bằng.

Rạng sáng bốn giờ rưỡi, tôi lại lần nữa mở điện thoại.

Weibo, Zhihu, Tianya, Hupu, Douban, phàm là những diễn đàn hoặc trang web nổi tiếng tôi có thể nghĩ đến, tôi đều đăng kí tài khoản và đăng những bài post châm biếm.


Tôi đương nhiên biết những bài đăng đơn giản như vậy căn bản không có tác dụng.

Cho dù đề tài mà tôi lựa chọn rất có tính tranh luận, nhưng nếu không có đôi tay phía sau hậu trường nhào nặn, nó rất nhanh sẽ biến mất khỏi tầm mắt, nửa phần bọt sóng đều sẽ không bắn lên.

Cho nên, tôi muốn một đôi tay quạt gió thêm củi.

Năm giờ sáng, tôi đem toàn bộ phí sinh hoạt của mình chuyển cho một bloger đại học thông tin cùng thành phố.

Mặc dù fan của anh ta chỉ có một vạn (*), nhưng hoạt động người dùng rất tốt, hứa hẹn sẽ khiến bài post châm biếm của tôi đạt đến 500 lượt bình luận, một ngàn lượt like.

(*) mười nghìnTôi không có mặc cả, dù sao tính ngẫu nhiên của Internet quá mạnh, một thứ gì đó có thể trở nên nổi tiếng hay không, có thể nổi đến mức độ nào, ngoài tư bản đẩy tay phía sau hậu trường, kì thật còn có thành phần huyền học, nhưng huyền học, tôi không có cách nào khống chế.

Điều tôi có thể khống chế, chính là đem cái tệp báo cáo bạn cùng phòng Chu Ngọc trực tiếp gửi đến nhóm trường học cùng với nhóm hỗ trợ lẫn nhau của đại học Lĩnh Nam.

Trước đó tôi luôn để ý cách nhìn của giáo viên về tôi, cũng để ý cách nhìn của người xung quanh đối với tôi, nhưng so với sinh mệnh quý giá, những điều này thì tính là gì?Huống hồ người làm sai từ trước đến nay không phải là tôi.

Lần thứ nhất, tôi chết vào rạng sáng, chết ở trên đường đi đến lớp, bố mẹ sinh tôi ra, nuôi dưỡng tôi, kết quả những điều tôi báo đáp họ lại là sự đau khổ, là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, không có ai biết nguyên nhân cái chết thật sự của tôi.

Lần thứ hai, tôi chết vào đêm khuya, chết trong phòng kí túc xá đại học ,nơi tôi đáng lẽ sẽ ở bốn năm, chết ở năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất.

Tương tự như vậy, không ai biết nguyên nhân cái chết thật sự của tôi, hơn nữa, không ai biết linh hồn của tôi suýt nữa bị bóp nát hoàn toàn.

Chu Ngọc nợ tôi hai mạng.

*Lúc bảy giờ sáng, giường của tôi bị đá mạnh.

Mở mắt ngẩng đầu, Chu Ngọc cầm điện thoại đứng ở thang cuốn dùng chung, tức giận đến mức cả người run rẩy.


Lúc trước tôi luôn cảm thấy, tức đến mức cả người run rẩy là một thủ pháp tu từ khoa trương, người tức đến mức cả người run rẩy thì sẽ như thế nào nhỉ, nhưng mà nhìn thấy phản ứng của Chu Ngọc tôi mới biết, thì ra khi con người tức giận đến cực điểm, cả người sẽ không khỏi run lên.

Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng cô ta như vậy, cơn buồn ngủ của tôi hoàn toàn biến mất, xoay người lên, hướng về phía Chu Ngọc lạnh lùng cười một cái.

Có lẽ là ở với Miêu bà quá lâu, trước kia tôi không biết cười lạnh thế nào, nhưng lần này, môi của tôi nhếch lên, thuần thục mà cười lạnh, cười xong lại hờ hững nhìn cô ta, một chút cũng không sợ.

"Triệu Ninh Ninh, miệng của mày sao lại tiện như vậy?"Chậc, quả nhiên như vậy, vừa mới mở mồm đã úp cái nồi lên đầu người khác, một chút cũng không cho rằng bản thân mình sai, tôi lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, yết hầu lại đột nhiên có một mùi tanh ngọt, ngay sau đó, phòng kí túc xá vốn dĩ khô nóng ngay lập tức trở nên âm u lạnh lẽo.

Không cần phải nói, Chu Độ đến rồi, cùng lúc đó, tôi ở đáy lòng mặc niệm tên của tăng nhân.

Nhưng mà niệm xong mấy lần, tăng nhân cũng chưa xuất hiện.

Cảm giác áp bách càng ngày càng mạnh, tôi mím môi, lạnh lùng nhìn về phía Chu Ngọc, một chút cũng không sợ thua.

"Cho nên mày gọi người của mày đến giúp đỡ?Được ha Chu Ngọc, mày để hắn ta giết chết tao, sau đó khiến cho phòng kí túc xá trở thành hiện trường vụ án, dù sao tất cả hành động của mày tao đã công bố lên hết mạng xã hội, cho dù mày hại chết tao, sau đó cũng phải cõng theo tội danh kẻ sát nhân cả đời, cho dù khám nghiệm tử thi có thể giấu trời qua biển, nhưng tất cả hoài nghi ngày hôm nay một khi đã gieo xuống, tao phải chết, mày cũng thế, bàn phím sớm muộn cũng có một ngày sẽ giết chết mày, cũng sẽ giết chết người nhà của mày!"Cắn răng đem lời nói hết, tôi lại phun ra một ngụm máu lớn, đồng thời, cả người không chịu khống chế đột nhiên bay đến bên người Chu Ngọc.

Tôi không nhìn thấy Chu Độ, nhưng lại có thể cảm nhận được một đôi tay lạnh lẽo bóp chặt cổ họng tôi, sau đó, tôi nghe thấy Chu Ngọc ở bên cạnh cười lên.

Cười xong mới nhìn về phía tôi, mặt lộ vẻ châm chọc: "Triệu Ninh Ninh, mày thật sự quá coi thường tao rồi.


Nói thật cho mày biết, sống chết của người nhà tao, tao căn bản không để ý đến, cả đời này bọn họ có thể làm ba mẹ của tao là phúc khí của bọn họ, bị mắng mấy câu chỉ chỉ trỏ trỏ thì thế nào?" Cô ta dừng một chút, lại cười.

"Còn về tao, thật ngại quá, đợi đến ngày phu quân tao đại công cáo thành, tao cũng sẽ đi theo anh ấy, đến lúc đó tao lại để lại một bức di thư, liền nói là mày bôi nhọ tao, tao phải chịu bạo lực mạng, quả thực không có cách nào chịu nổi, quyết định lấy cái chết để chứng minh, tao ngược lại muốn xem xem, lúc đó cư dân mạng sẽ đem toàn bộ thứ dơ bẩn hắt ngược lại trên người mày?""Tao còn rất tò mò, đến lúc đó năng lực chịu đựng của bố mẹ mày sẽ như thế nào? Ha, đừng bị tức mà chết.

"Nói xong, khóe môi cô ta cong lên, đắc ý hướng tay về phía tôi vẫy vẫy: "Nhanh chóng đi chết đi, bai bai.

"Giọng nói rơi xuống, cảm giác cảm bức cuồng nhiệt nháy mắt từ cổ họng lan đến trái tim, sau cơn đau dữ dội, tôi cảm giác được linh hồn của tôi sắp tách ra từ trong cơ thể.

Tôi biết bước tiếp theo Chu Độ muốn làm gì.

Tôi muốn chạy trốn, nhưng đôi tay lạnh băng của hắn tựa như có lực hấp dẫn, hiện giờ tôi có cảm giác linh hồn đang bay trong không khí sắp bị Chu Độ tóm lấy, ba cái túi gấm trên rèm giường đột nhiên lóe ra một tia sáng, ánh sáng chói mắt, Chu Độ tựa hồ hoảng hốt, mà nhân cơ hội này, tôi lăn lộn một cái, bỗng chốc bay ra khỏi kí túc xá.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương