Bạn Cùng Bàn Tôi Khả Năng Là Một Tên Ngốc
Chương 56: Cậu có muốn cùng tôi có một tương lai không

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mật Kết


Sau khi kết thúc nụ hôn nhẹ nhàng ngây ngô ấy bọn họ quay lại gian hàng.


Vương Phượng Mai nhìn vẻ mặt của hai người, chắc là đã làm lành, liền nói, "Về rồi à?"


Hai người gật gật đầu, cực kỳ ăn ý ngồi xuống, không dám nhìn lẫn nhau, bảo trì một khoảng cách, tim vẫn đập thình thịch.


Một lúc sau, Vương Long Đào đến Vương Phượng Mai bảo y mang Trần Tử Tinh và Quan Thần về nhà trước.


Hai đứa ngày mai còn phải đến trường, hơn nữa tối nay Quan Thần vẫn còn bài tập phải làm.


Hai người liền ngồi xe của y quay về trấn Hồng Kỳ.


Xuống xe, bốn phía một mảnh tối đen, chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang. Trần Tử Tinh móc chìa khóa ra mở cửa, chìa khóa vừa mới cắm vào ổ khóa lạch cạch một tiếng, sau lưng bỗng nhiên có một cái bóng đen đè lên.


wattpad-camduongquytmat


"Ưm --"


Trần Tử Tinh theo bản năng kêu lên một tiếng, nhưng sau đó âm thanh lại bị chặn lại bên trong môi. Cậu vặn chốt cửa mở ra ngã vào bên trong nhà, Quan Thần một tay ôm thắt lưng cậu, quay người xoay Trần Tử Tinh một vòng, "lạch cạch" một tiếng, hắn ấn Trần Tử Tinh lên cánh cửa.


Giọng nói của Quan Thần rất trầm, "Tử Tinh, thích không?"


Không chờ cậu trả lời của cậu, người con trai ấy đã luống cuống ngồi xụp xuống, ngẩng đầu lên hai tay ấn lên cửa, chặn hết đường chạy thoát của Trần Tử Tinh, vội vàng hôn lên môi cậu, không khí trở nên kiều diễm.


"Thích anh không?" Quan Thần đột nhiên dừng hôn, đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào đầu Trần Tử Tinh, đôi mắt nhìn cậu chằm chằm, nhỏ giọng nói: "Thích? Không thích?"


Trần Tử Tinh xấu hổ không muốn trả lời loại câu hỏi này, cậu là một người cực kỳ sĩ diện, cậu cắn chặt môi, quay đầu đi...một tiếng cũng không thèm rên.


Quan Thần cong môi cười, nghiêng đầu sán lại gần.


". . . . . ." Trần Tử Tinh nhắm hai mắt lại.


Nhưng cậu đợi một lúc cũng không đợi được cảm xúc như trong dự kiến.


Trần Tử Tinh mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt Quan Thần gần trong gang tấc, cái tên này lại đang trêu đùa cậu, hắn cười nhìn cậu vẻ mặt kiểu "Cậu còn chưa nói cậu thích hay không?".


. . . . . . Cái tên này thiếu đánh à!


Gương mặt Trần Tử Tinh đỏ bừng lên, nghiên răng nghiến lợi: "Quan -- ưm!"


Ngay sau đó, vẻ mặt của Quan Thần trở nên nghiêm túc, một tay hắn chống lên cửa ngay bên cạnh đầu Trần Tử Tinh, tay còn lại nắm lấy cằm Trần Tử Tinh, nghiêng đầu hôn lên môi cậu.


Trần Tử Tinh bị hắn hôn ngốc luôn.


Chỉ biết cố gắng phối hợp với Quan Thần.


Một lúc lâu sau cậu mới kịp phản ứng lại, Quan Thần....thành thục như vậy sao? ? ?


Trần Tử Tinh đột nhiên cảm thấy bản thân phải chịu thua thiệt, cậu lớn thế này rồi tình đầu cũng dành cho Quan Thần.


Mà Quan Thần lại thành thục như vậy! ?


Nhất thời cậu có chút khó chịu, vùng vẫy nghiêng đầu sang bên cạnh, mặc cho Quan Thần sán lại hôn cũng không để cho hắn hôn.


Lúc đầu Quan Thần nghĩ là do cậu thẹn thùng, nhưng hôn nửa ngày lại thấy Trần Tử Tinh cố tình tránh hắn, Quan Thân ngơ ra dừng lại một lúc, vuốt ve cần cổ Trần Tử Tinh, hỏi, "Sao thế? Sao lại không cho hôn?"


Trần Tử Tinh trầm mặc, nói, ". . . . . . Ngày trước cậu đã yêu đương rồi sao?"


Vẻ mặt của cậu có chút khó chịu.


Quan Thần sửng sốt, ". . . . . . Hả?"


Vẻ mặt Trần Tử Tinh kiểu quả nhiên là vậy, không muốn quan tâm đến hắn nữa, không hiểu sao lại tức giận, cậu đẩy Quan Thần ra nói: "Chúng ta vẫn chưa phải người yêu đâu, hôn cái shit."


Quan Thần: ". . . . . ."


Có vô lý không cơ chứ, bọn họ vẫn chưa phải người yêu á. wattpad-camduongquytmat


Nhưng chỉ là chưa nói ra khỏi miệng thôi! Hành động thì hắn ôm cũng ôm rồi hôn cũng hôn rồi, Trần Tử Tinh không phải cũng bằng lòng rồi sao!


Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Trần Tử Tinh, cậu đẩy hắn ra bỏ lên lầu, Quan Thần vội vàng khóa cửa lại rồi đuổi theo.


"Từ đã, " Quan Thần túm lấy tay Trần Tử Tinh, "Sao thế Tử Tinh?" Hắn dừng một chút nói, "Tôi chưa từng yêu ai cả, cậu là tình đầu của tôi mà, thật đấy."


Trần Tử Tinh không tin, "Đánh rắm."


"Sao lại đánh rắm cơ chứ. . . . . ."


Quan Thần đi theo cậu: "Thật mà. Chậc, tôi phải nói thế nào cậu mới chịu tin, lên cấp hai tôi còn phải lo chăm sóc chính bản thân mình, lớp mười thì cậu có thể hỏi mấy người lớp tôi trước đây, tôi còn lười để ý đến bọn họ thì tìm đâu ra vợ đây?"


"Con mẹ nó ai là vợ của cậu?" Trần Tử Tinh nói.


"Tôi, là tôi, " Quan Thần hoảng hốt, "Thật đấy, cậu nhóc này cậu sao vậy."


Trần Tử Tinh miễn cưỡng tin hắn, nói: "Vậy kỹ thuật hôn của cậu sao lại. . . thuần thục như vậy?"


Quan Thần ngẩn người, ngu luôn. Sau đó hắn bắt đầu cười phá lên.


"Ha ha ha ha, trời ơi, ha ha ha ha, mẹ nó nữa! ! ! Cậu bị điên à ha ha ha ha, bạn trai người ta kỹ thuật hôn không tốt người ta không vui thì thôi đi, kỹ thuật hôn của bạn trai cậu tốt cậu cũng không vui? Chuyện này quá dễ, có gì khó đâu, hôn cậu tôi lành nghề rồi, cũng có phải chưa từng hôn đâu."


Trần Tử Tinh: ". . . . . . Ai là bạn trai cậu."


Cậu hơi xấu hổ, cái gì vậy, cậu bị điên à, sao lại để ý Quan Thần làm gì như vậy chứ. Như thế này không phải cậu....cậu thích Quan Thần rất rõ ràng sao.


"Cậu đấy." Quan Thần nói xong bước đến gần: "Haizz,Tử Tinh à, cậu nhóc, có muốn cùng anh đây tạo ra một tình yêu oanh liệt không?"


". . . . . . Muốn." Cái tên ngốc này đúng là không có tiết tháo, bầu không khí tối nay đã bị cái vẻ mặt đê tiện của hắn phá vỡ rồi.


Trần Tử Tinh đi vào phòng, Quan Thần cũng theo sau.


"Ngồi đi." Trần Tử Tinh nói.


Quan Thần nháy mắt mấy cái, ngồi xuống, mở hai tay ra, "Hôn một cái?"


"Có shit." Trần Tử Tinh lấy bài tập về nhà từ trong cặp ra ném lên trên bàn, "Làm bài tập đi, Quan Tiểu Lục."


Quan Thần trợn trừng mắt, giống như đang nói "Lúc này quần tôi cũng đã cởi ra rồi thế mà cậu còn nói với tôi cái này?" .


Quan Thần nói, "Từ đã, cậu lấy lúc nào đấy?"


Trần Tử Tinh vô tình ném bút sang, chuyển một cái ghế sang ngồi xuống, nhìn Quan Thần, "Cậu có bao giờ mang bài tập về nhà đâu, đây là lấy từ trong cặp của tôi."


". . . . . . À." Quan Thần nghĩ lại, đúng nhỉ hắn có làm bài tập đâu, nếu không phải Trần Tử Tinh nhắc thì hắn đã vứt chuyện này lên chín tầng mây rồi. wattpad-camduongquytmat


Quan Thần tâm hồn treo ngược cành cây, trong lúc làm bài tập lòng cứ loạn cào cào hết cả lên, cứ nghĩ đến làm mấy chuyện không thích hợp với Trần Tử Tinh, Trần Tử Tinh thấy hắn ngồi ngẩn ngơ, thở dài, thả bút xuống nói.


"Quan Thần."


"Có." Quan Thần hồi thần.


Trần Tử Tinh nói, "Học kỳ sau có muốn ngồi cùng bàn với tôi nữa không?"


"So với Ngưu Lang muốn Chức Nữ thì tôi còn muốn hơn."


"Nói linh tinh, " Trần Tử Tinh lại hỏi, "Có muốn thi được thành tích tốt không?"


"Ờm, cũng muốn ha ha ha." Quan Thần nói, "Nhưng mà muốn nhất vẫn là cùng với Tinh ca nha."


Trần Tử Tinh vả vào đầu hắn một cái, cái tên ngu này, "Để tôi đổi một cách nói khác."


"Cậu có muốn thi vào cùng trường đại học với tôi không?"


Quan Thần ngẩn ra. Trần Tử Tinh lẳng lặng nhìn hắn, còn nói: "Hoặc là lại đổi một cách nói khác. Cậu có muốn cùng tôi có một tương lai không?"


Quan Thần mở to mắt nhìn cậu, ánh mắt hắn sáng rực lên, khóe môi cũng không tự giác mà cong lên, vội nói: "Muốn. Nằm mơ cũng muốn, ôi định mệnh."


Trần Tử Tinh đẩy cái mặt ngu ngốc của hắn ra, ghét bỏ nói, "Vậy làm đi. Nghiêm túc làm hết bài tập được giao về nghỉ tết đi, chăm chỉ học tập. Nếu, tôi nói nếu."


"Nếu cậu có thể thi được vào cùng trường đại học với tôi, lúc đó tôi sẽ yêu đương với cậu."


Lúc Trần Tử Tinh nói những lời này cậu còn không dám nhìn Quan Thần. Con đường đồng tính luyến ái này cậu sợ hãi không dám tiến lên phía trước. Nhưng cậu cũng biết bản thân thích Quan Thần, muốn ở bên hắn, chỉ là hiện thực bày ra ngay trước mắt...nếu Quan Thần ngay cả việc đỗ vào cùng một trường với cậu cũng không làm được thì bốn năm xa cách bọn họ lấy gì ra để nói chuyện tương lai đây.


Trần Tử Tinh làm thế nào để thuyết phục bản thân liều lĩnh đây.


wattpad-camduongquytmat


Quan Thần nghe vậy, đúng là ngoài dự liệu, hắn gật gật đầu.


"Đây là do tự cậu nói đấy nhé, " Hắn không nói nhiều cũng không cần Trần Tử Tinh hạ thấp tiêu chuẩn, hắn chỉ thu lại bộ dạng chơi đùa, nói, "Không cho phép nuốt lời đâu đấy."


Trần Tử Tinh quay đầu lại nhìn hắn, Quan Thần đã tiến vào trạng thái làm đề toán, có thể nhìn ra được hắn đối với mình có bao nhiêu nghiêm túc.


Tim của cậu đập lệch mất một nhịp, ở tuổi này của bọn họ, Quan Thần muốn cùng cậu nói chuyện tương lai, loại tình cảm chân thành tha thiết này khiến cho Trần Tử Tinh tâm loạn.


Nửa đêm, bên ngoài mơ hồ chuyền đến tiếng xe.


Trần nhiều tiền và Vương Phượng Mai nhẹ chân nhẹ tay vào nhà, sợ quấy rầy hai đứa nhỏ.


Sắp xếp đồ đạc lại một chút sau đó hai người lên tầng.


"Hôm nay thu hoạch khá ổn, " Trần nhiều tiền vui vẻ, "Xem ra là có hi vọng rồi."


"Đúng vậy." Vương Phượng Mai từ tận đáy lòng cũng vui cho ông, "Giống như Thần nhi nói."


Tối hôm nay lúc đầu bán mấy sản phẩm thủ công mỹ nghệ của Trần nhiều tiền cũng không bán được nhiều. Mọi người đi qua cũng chỉ mang theo thái độ cưỡi ngựa xem hoa thôi, nhưng dần dần có một người đến xem rồi lại có người thứ hai đến xem.


Tác phẩm của ông rất tinh xảo, lại mang ý nghĩa cát tường, ở thời điểm năm mới, tết nguyên tiêu này rất dễ bán. Không biết từ lúc nào đã bán hết mọi thứ, thậm chí so với mong muốn còn tốt hơn.


Trần nhiều tiền vốn đang tính nếu bán không hết thì có thể để lại lần sau bán tiếp, nhưng chỉ cần đạt được đến một mức tiêu chuẩn trong lòng ông là được.


Nhưng mà lần này lại bán được hết toàn bộ. wattpad-camduongquytmat


Trần nhiều tiền vui mừng, kích động nói: "Mai tôi sẽ liên lạc với cô của Quan Thần." Ông muốn hợp tác với cô Quan Thần lâu rồi, nhưng vẫn chưa tự tin, sợ bản thân không đủ tư cách.


Nhưng lúc này sau khi đi bán về lại khiến cho ông có lòng tin.


"Bây giờ cũng phải bắt đầu chuẩn bị cho dịp hè." Trần nhiều tiền nói, "Đến lúc đó liên lạc một chút xem xem có thể thuê một quầy hàng không."


"Ừm, việc của sau này thì cứ để đến sau này rồi nói." Vương Phượng Mai quay đầu nhìn cửa phòng Trần Tử Tinh, đèn cũng đã tắt, "Ngủ rồi sao."


"Bây giờ cũng đã mười hai giờ rồi, mai bọn nó còn phải đến trường nữa." Trần nhiều tiền nói, "Thần nhi phải chịu thiệt rồi."


Vương Phượng Mai gật gật đầu, "Thần nhi là một đứa trẻ ngoan."


Mà giờ phút này, đứa trẻ ngoan trong miệng bọn họ--Quan Thần đang nằm trên giường dày vò Trần Tử Tinh.


Trần Tử Tinh bị hắn đè xuống dưới thân, chùm chăn lại, trong bóng tối một tay Quan Thần bịt miệng Trần Tử Tinh một tay chống xuống giường.


"Xuỵt." Quan Thần nói, "Tinh Tinh bảo bối, đừng lên tiếng, ba mẹ đang ở bên ngoài đấy."


Quan Thần cúi đầu lại gần cắn lên chóp mũi cậu, Trần Tử Tinh ngẩng đầu lên ưm một tiếng.


"Con mẹ nó. . . . . ." Trần Tử Tinh mắng, "Ai ba mẹ chúng ta với cậu."


"Ba chúng ta, mẹ chúng ta." Quan Thần cười cười nói ngay bên tai Trần Tử Tinh.


Hơi nóng phả vào tai, mặt Trần Tử Tinh đỏ bừng lên, nghe thấy giọng nói của Quan Thần vang lên bên tai cậu.


"Tiểu Tinh, " Quan Thần cười nói, "Năm mới vui vẻ, tết nguyên đán vui vẻ, cũng chúc trước sinh nhật vui vẻ. . . . . . Mỗi một ngày đều vui vẻ."


"Anh yêu em, bảo bối." Quan Thần nhắm mắt nói.


Trong màn đêm Trần Tử Tinh chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của bọn họ.


Thình thịch thình thịch, giống như âm thanh của thế giới.


09/08/2021

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương