Châu Biên căng cổ họng ra hét: "Ngọa tào, cậu, các cậu! Các cậu cư nhiên ngủ thành cái dạng cẩu này ha ha ha ha. Nhân tài a."
Ồn chết đi được, Trần Tử Tinh muốn ném đồ đập chết cậu ta.
Trần Tử Tinh mơ mơ màng màng bị cậu ta gào tỉnh, mang theo bực bội rời giường, Quan Thần cũng tỉnh dậy, hai người nhìn xung quanh, liếc mắt một cái liền choáng váng.
Mập Mạp ôm chậu rửa mặt chậc chậc trêu ghẹo nói: "Hai cậu tối hôm qua thật kích thích nha. . . . . ."
Trần Tử Tinh và Quan Thần nhìn thoáng qua nhau.
Đầu của cậu không biết ngủ như thế nào mà lại gối ở bụng của Quan Thần lại còn ngay bụng dưới, tay thì khoát lên lưng hắn, mà tư thế ngủ của Quan Thần cũng không an phận, hắn giống như là đặt Trần Tử Tinh ở trên người, cùng hắn giao triền ở một chỗ, tư thế vô cùng quái dị.
"Kháo." Trần Tử Tinh dời tầm mắt, xoay người ngồi dậy, tóc tai lộn xộn, cậu dụi dụi mắt mơ hồ vỗ vỗ đùi của Quan Thần nói, "Nhất định là dáng ngủ của cậu không tốt."
Buổi sáng, sau khi trêu đùa bọn họ xong thì Châu Biên và Mập Mạp đều ra ngoài, Trần Tử Tinh cũng không chậm trễ, túm lấy mép giường trèo xuống.
Quan Thần cũng chậm chạp ngồi dậy, âm thanh khàn khàn.
"Cậu. . . . . . Cáp, " hắn ngáp một cái nói, "Cũng sắp lăn đến mức tôi không thể miêu tả lại được nữa rồi, sao vẫn là tôi sai?"
Dứt lời, hắn gợi lên khóe môi, rồi đưa tay chọt chọt vào cằm của bạn nhỏ Tử Tinh ngây thơ lãnh đạm, "Tôi thấy cậu quá đói khát rồi a Tử Tinh."
"Đánh rắm." Trần Tử Tinh đẩy tay hắn ra, nhảy xuống mặt đất, đi dép lê vào, buồn ngủ mơ mơ màng màng cầm chậu rửa mặt đi ra ngoài, oán giận vài tiếng, "Buồn ngủ chết mất."
"Lên lớp rồi ngủ tiếp." Quan Thần dứt lời, dẫm lên thang giường trèo xuống, sau đó lại tự mình phủ nhận, "Nga không được, tôi là học sinh tốt. Nên chăm chỉ nghe bài giảng."
Trần Tử Tinh quay đầu lại, đứng ở cửa đợi hắn một chút, đến lúc Quan Thần đuổi kịp thì lại không nói lời nào liền đi về phía phòng nước.
Quan Thần bước nhanh đuổi kịp, "Chờ tôi với?"
Trần Tử Tinh ngáp, "Không đợi."
Tiết tự học buổi sáng Quan Thần lại ngủ, đầu đặt ở trên bàn ngủ bất tỉnh nhân sự. Trần Tử Tinh bị lão Tôn gọi ra ngoài, đại khái chính là nói chuyện tối hôm qua.
"Ý của ba mẹ em bên kia như thế nào?" Lão Tôn nói.
"Bọn họ đều theo ý em ạ, " Trần Tử Tinh trầm ngâm một lát nói, "Tham gia trước, rồi xem thế nào. Nhưng mà em nghĩ. . . . . . Em còn chưa quyết định được."
Lão Tôn nói, "Có thể có cơ hội được các giáo sư nổi tiếng dạy đây là một cơ hội hiếm có, thi được vào một trường đại học em đã thành công hơn so với người khác một nửa, Tử Tinh em nên suy nghĩ thật kỹ. Đừng để phải hối hận."
"Ân, nhưng mà để cả một năm cấp ba chỉ để học tập....không thú vị chút nào a." Trần Tử Tinh nói, "Em còn phải xem coi thi đua thế nào mới được, để em suy nghĩ chút đi lão sư."
Tối hôm qua lão Tôn nói với cậu, người quen của thầy quen một vị giáo sư nổi tiếng, vừa hay làm đại diện cho cuộc thi tiếng Anh sắp tới, có thể giúp cậu tiến cử một chút, nhưng tốt nhất là nên lấy được giải thưởng ở cuộc thi, thế thì bên kia sẽ dễ nói chuyện hơn chút.
Nhưng mà rất nghiêm khắc a, Trần Tử Tinh nghe xong lão Tôn nói, ở lớp 11 cường độ luyện tập rất cao phải học hết chương trình của lớp 12, sau đó ôn tập củng cố kiến thức làm đề balabalabalbala. . . . . . Thế thì cậu không còn thời gian để chơi nữa.
Nhưng mà đây là một cơ hội khó gặp, có thể được giáo sư nổi tiếng dạy, bản thân lại chăm chỉ học tập thì thi vào một trường đại học chính là thành công một nửa.
Trần Tử Tinh không yên lòng, mũi chân cọ cọ mặt đất vẽ thành hình tròn, cúi đầu suy nghĩ. Lão Tôn cũng không còn cách nào, để cho cậu tự mình nghĩ đến quyết định về tương lai.
"Được rồi được rồi, đi vào đi." Lão Tôn vỗ vỗ Trần Tử Tinh, "Đừng có như là tôi phạt em đứng ngoài cửa như vậy, vào lớp đi."
Trần Tử Tinh đi vào.
Quan Thần vẫn còn ngủ gà ngủ gật, bàn bên cạnh là Mập Mạp và Châu Biên còn thông minh một chút biết lấy sách che đi. Nhưng mà sách của bọn họ đều đã đổ xuống úp lên đầu, đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Ba tên ngốc.
"Khụ khụ." Trần Tử Tinh mỗi người đánh một cái.
Ba người mơ mơ màng màng ngẩng đầu, Trần Tử Tinh ngồi xuống chỗ ngồi, tầm mắt dừng ở trên bảng đen.
Lão Tôn đi đến bục giảng thanh thanh giọng nói: "Hôm nay giáo viên ngữ văn đưa cho mọi người một bài đọc, người nào ngủ thì đứng lên cho tôi, còn chưa tỉnh ngủ thì mang theo bài đọc xuống sân thể dục chạy, vừa chạy vừa đọc to, rồi sẽ tỉnh táo. —— có nghe thấy không!"
Trong phút chốc giọng nói lớn như vậy làm cho mọi người giật mình. Toàn bộ đều tỉnh táo lại.
"Tất cả đọc to lên một chút a!" Lão Tôn hét.
Bài đọc buổi sáng chính là《 Tẩm viên xuân • Trường Sa 》.
"Quạnh ngắm trời thu, Sông Tương về bắc, Quanh bãi Quật Châu. . . . . ."
Không khí trong lớp học có vẻ có chút nặng nề, buồn ngủ giống như một căn bệnh xã hội, càng niệm càng buồn ngủ, Trần Tử Tinh nhìn đầu Châu Biên đang dần dần cúi xuống, sắp đụng vào trên mặt bàn, cũng không biết làm sao mà ngáp một cái.
"Diều vỗ lưng trời, Cá vờn đáy nước. . . . . ." Giáo viên ngữ văn vẫn còn đang đọc, rất cảm xúc.
Trần Tử Tinh quay đầu nhìn thoáng qua Quan Thần.
Không đọc, cũng không ngủ. Đang viết viết vẽ vẽ lên vở mấy thứ kỳ quái.
"Vừa đồng học thiếu niên, hào hoa phong nhã....Thư sinh khí phách, nhiệt huyết hào hùng!"
Trần Tử Tinh cảm thấy giáo viên ngữ văn của bọn họ giống như đang đọc diễn cảm bằng chất giọng của một ông lão trong mấy cái video, gieo vần nhiều, vô cùng nhịp nhàng, vô cùng cứng cáp rõ ràng hữu lực, tràn ngập tình cảm không gì sánh được, lại cố tình càng đọc càng làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ.
Aizz. Nghiệp chướng a.
Cậu lại liếc mắt nhìn sang Quan Thần.
Quan Thần nghiêng đầu nhìn lại Trần Tử Tinh, rảnh dỗi nâng khửu tay lên đụng đụng cậu, "Nhìn gì?"
"Nhìn xem cậu viết gì." Trần Tử Tinh nói.
"Viết thơ ca a." Quan Thần nói. Cũng không che, hào phóng đưa cho cậu xem.
". . . . . . Cậu còn có thể viết thơ ca." Trần Tử Tinh có chút tò mò, tầm mắt rơi xuống quyển vở.
". . . . . ."
Trong nháy mắt vẻ mặt cậu trở nên cổ quái.
Mà cái tên đầu xỏ kia còn cố tình điên cuồng nháy mắt ám chỉ hỏi cậu cảm giác sau khi xem , "Tiểu huynh đệ, cảm giác như thế nào, không tồi đi."
Trần Tử Tinh đơ mặt đọc lên:
"Trời sáng khí trong, tôi thật đẹp trai.
Đẹp trai bức người, bạn cùng bàn cũng ghen tị.
Bạn cùng bàn yêu tôi, tôi yêu bạn cùng bàn.
Nếu đẹp trai cũng là một loại tội nghiệt, vậy ông trời a, xin cho tôi lưng đeo đúng tội danh mà tôi nên mang!"
"Cậu bị bệnh à?" Trần Tử Tinh nói.
"Eh, tôi còn có bản trung anh kết hợp nữa." Quan Thần giống như không nghe thấy nâng vở lên liền đọc.
Trần Tử Tinh vội vàng ngăn lại: "Ngậm miệng lại, tôi không muốn nghe lần nữa."
"Trời sáng khí trong, "
"Câm miệng!"
"I am very cool boy!"
Trần Tử Tinh, "?"
Quan Thần khụ khụ thanh giọng tiếp tục đọc: "Đẹp trai bức người. . . . . . Khụ khụ, deskmate eye not!"
". . . . . ."
Trần Tử Tinh mặc mặc hỏi: "Có ý gì?"
Quan Thần còn thật sự giải thích nói: "Ghen tị không dễ dịch, nên tôi phiên dịch thành bạn ngồi cùng bàn mù rồi."
Trần Tử Tinh trầm mặc thật lâu thật lâu.
Cậu giống như đã biết cái từ eye no này ở trong một chuỗi thứ quỷ quái này biểu thị cho cái gì rồi.
". . . . . . Tôi cuối cùng cũng biết được cậu vì sao có thể thi được hơn ba trăm rồi." Trần Tử Tinh nói.
"Eh, này không phải trọng điểm, " Quan Thần nói, "Tôi đây tiếp tục."
"Từ từ." Trần Tử Tinh nói, "Tôi biết câu tiếp theo là gì rồi."
"Nga?"
"Là bạn cùng bàn love me, me love bạn cùng bàn!" Trần Tử Tinh nói.
"nononono." Quan Thần khoát tay, vẻ mặt kiểu cậu không hiểu, cậu không hiểu, nói, "Là bạn cùng bàn love me, me too!"
Trần Tử Tinh, ". . . . . ."
. . . . . . Có, có tài hoa.
Trần Tử Tinh cho Quan Thần một ngón tay cái.
Cậu là Thần ca vẫn là cậu Thần ca.
Trần Tử Tinh không muốn quan tâm đến cái tên ngốc kia nữa, cậu quyết định chăm chỉ đọc bài, kết quả Quan Thần vùi đầu viết viết một lúc lại đụng đụng cậu.
"Này, này."
"Làm gì?"
Quan Thần khoác tay lên vai cậu cười lộ ra một hàm răng, hắn quơ quơ quyển vở trên tay, "Cậu cảm thấy tôi nên đặt tên cho nó là gì thì được "
. . . . . . Bệnh thần kinh.
Trần Tử Tinh tò mò hỏi, ". . . . . . Đặt tên làm gì?"
Quan Thần nói, "Để hậu nhân ca tụng."
Trần Tử Tinh mỉm cười, "Tôi nghĩ ra rồi."
"?"
"Gọi động bàn tơ."
". . . . . ." Quan Thần vỗ tay, "Được, thế thì đặt tên này!"
Trần Tử Tinh: "?"
Cậu trơ mắt nhìn Quan Thần đặt bút xuống viết một hàng chữ.
Eh, giống như không quá đúng, chữ nhiều hơn một chút.
Cậu nhìn thấy Quan Thần ở trên mặt giấy viết: Đây là tự truyện của người đẹp trai nhất Diêm Thành không ai so được.
Xong rồi còn thêm hai nét, viết tên đầu đề hoàn chỉnh lên.
Trần Tử Tinh, "? Đây chính là động bàn tơ của cậu?"
Quan Thần giống như là không nghe thấy, nói, "Đúng, đây là kiệt tác của anh! Tôi nghĩ, " hắn buồn rầu trong chốc lát sau đó lại vùi đầu viết, "Liền gọi là Diêm suất tự truyện là được rồi." (tự truyện của người đẹp trai nhất Diêm Thành)
Trần Tử Tinh: ". . . . . ."
Cậu nghiêng người sang nhìn, trên mặt giấy cũng viết được kha khá rồi.
A, tôi thật đẹp trai.
Tôi sao có thể lại đẹp từ nhỏ đến lớn.
Làm sao làm sao, tôi con mẹ nó vì sao lại có thể đẹp như vậy!
. . . . . .
Còn có thể loại này.
Buổi sáng hôm nay bởi vì quá đẹp trai mà dì lấy cơm đã cho tôi nhiều hơn mấy miếng thịt.
Bạn cùng phòng tôi bởi vì tôi rất đẹp trai mà rất thích ôm tôi ngủ, hư hư thực thực muốn bẻ cong tôi, làm sao bây giờ, nhưng không phải lo.
Thần a, có thể hay không đừng khiến tôi phải trêu hoa nghẹo nguyệt như vậy, bị người khác yêu thương a!
Trần Tử Tinh rút một quyển vở ra, nghiêm mặt đập lên đầu hắn.
"Viết nhật kí tử tế cho tôi, cái tên thần kinh này!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương