"Hắt xì!"
"Hắt xì hắt xì hắt xì!"
Hắt xì hắt xì. Không biết ai ở bên cạnh đang hắt xì.
Giọt nước lạnh lẽo rơi trên mặt.
Trần Tử Tinh đột nhiên tỉnh dậy, "Hắt xì!"
Ổ chăn bên cạnh trống rỗng. Trần Tử Tinh mơ màng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Quan Thần mang theo khuôn mặt cay đắng bị lăn xuống đất, ngồi ở sàn nhà xì nước mũi, ầm ầm như máy kéo, tiếng rõ to.
Xem ra vừa nãy mới bị hắt xì hắt đến mức lăn cả xuống đất.
"Hắt xì!" Trần Tử Tinh cũng hắt xì một tiếng.
Giống như là hội lây bệnh cho nhau, một người rồi lại đến một người, Trần Tử Tinh khó chịu tìm giấy, kéo lấy hai tờ bắt đầu xì mũi.
"Mới vừa tỉnh à?" Trần Tử Tinh âm thanh có chút khàn.
"Đúng vậy, " Quan Thần không có tinh thần chôn đầu lên giường, "Bị hắt xì mà tỉnh."
Hắn vươn tay lên đầu giường, lạch cạch lạch cạch sờ soạn nửa ngày, cuối cùng cũng đụng đến đồng hồ báo thức. Quan Thần ném đồng hồ báo thức về phía Trần Tử Tinh, Trần Tử Tinh lật tay ném giấy qua, cầm lấy đồng hồ xem.
"Mới bảy giờ mười hai phút." Trần Tử Tinh dúi đầu vào trong chăn, giọng nói lại rầu rĩ, "A a a, Buồn ngủ quá. Tôi muốn ngủ... Cậu còn không lên giường đi. Ngồi trên mặt đất cho ốm thêm à."
"Nga. . . . . ." Quan Thần choáng váng nửa ngày, rốt cục cũng có phản ứng, dùng cả tay lẫn chân bò lên giường, nằm xuống."A. . . . . . Tôi sắp chết rồi."
Trần Tử Tinh ồm ồm nói: "Hôm qua đã bảo cậu rồi...trời đang bão như vậy không nên ra ngoài đi xem biển. Đáng đời...a, lại còn mang tôi đi theo. Tại cậu, đều tại cậu. Cậu xong đời rồi, cậu xong đời rồi, Quan tiểu lục. . . . . ."
Trần Tử Tinh mơ mơ màng màng nói mê sảng, Quan tiểu lục ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt đen thui.
"Để tôi sờ sờ xem." Hắn duỗi tay sang, "A, nóng quá."
". . . . . ." Trần Tử Tinh đẩy tay hắn ra, "Vô nghĩa. Cậu sờ chỗ đó là của tôi."
Quan Thần nga một tiếng, miễn cưỡng, "Tôi cố ý đấy."
". . . . . ." Trần Tử Tinh dù đang nằm thẳng đơ trên giường cũng hét lên, "Tôi đánh chết cậu."
Sau khi rửa mặt xong, hai người họ giống như du hồn bơi tới phòng khách, Vương Phương Mai mắt nhìn thẳng vào quyển sách hơi kéo quyển sách ra xa xa, nhíu mày cẩn thận xem.
Vừa nhìn thấy hai người liền nói: "Tiểu Quan, Tinh Tinh, mau tới ăn điểm tâm. . . . . . Hai đứa làm sao vậy?"
Sắc mặt không quá tốt, trạng thái tinh thần cũng không quá tốt, Trần Tử Tinh định qua loa cho xong chuyện, nhưng kết quả gừng càng già càng cay, mẹ cậu Vương Phượng Mai nữ sĩ như có hỏa nhãn kim tinh vội vàng đứng dậy đi qua.
Trần Tử Tinh sợ tới mức lôi Quan Thần lui mấy bước.
"Bị ốm rồi ?" Vương Phượng Mai nói, "Có phải bị cảm hay không?"
Trần Tử Tinh: ". . . . . ." Trực giác của nữ nhân làm cho người ta không thể không phục.
"Ách." Trần Tử Tinh không biết phải giải thích với bà thế nào.
"Ân, " Trần Tử Tinh bỗng nhiên nghe thấy Quan Thần nói, "Có thể là do hôm qua gió quá lớn, quá lạnh. Không có chuyện gì đâu dì."
Nói dối mặt không đổi sắc, sau đó lại còn cười cười. Một nụ cười mà các vị phụ huynh đều thích.
Trần Tử Tinh: "?"
Trâu bò a Quan Tiểu lục.
"Thế à." Vương Phượng Mai nói, "Ai nha, tối hôm qua quên lấy cho hai đứa thêm chăn, đợi một chút, để ta đi lấy thuốc cho hai đứa. Hai đứa đi ăn cơm trước đi."
Hai người lên tiếng trả lời được rồi kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện nhau.
Quan Thần nói: "Nhà cậu thường ăn những cái này à."
Đồ ăn chẳng mấy khi được phong phú như vậy, Trần Tử Tinh mặc mặc nói với Quan Thần: "Đâu có, là nhờ phúc của cậu. Bình thường nhà tôi đều ăn mấy đồ nhạt nhạt với nước hoa quả thôi, mẹ tôi rất lười."
Vương Phượng Mai đi về phía phòng ngủ, Trần Tử Tinh thoáng thấy lền gọi: "Mẹ —— mẹ đi lấy thuốc sao lại vào phòng làm gì?"
"Thuốc cảm của ba con trước kia chưa uống hết, " Vương Phượng Mai lộ ra cái đầu, "Vừa lúc hai đứa ăn xong."
"?" Trần Tử Tinh nói, "Uống xong sẽ không ra bệnh khác chứ mẹ!"
"Con nói lung tung cái gì thế." Mẹ cậu Vương Phượng Mai nói xong thì đi ra ngoài, bỏ thuốc lên trên bàn, "Cứ uống đi, đều là cảm, hiệu quả như nhau, có cái gì mà phải phân ra này nọ."
". . . . . . . . . . . ."
Mẹ đúng là một loại sinh vật thần kỳ.
Trần Tử Tinh liếc Quan Thần một cái.
Hai người nhìn nhau, lại ngẩng đầu nhìn Vương Phượng Mai, trầm mặc.
Ngay sau đó, Quan Thần quay đầu lại nhìn về phía Trần Tử Tinh, khoát tay bất đắc dĩ cười, ánh mắt kia giống như đang nói "Uống đi uống đi, cùng lắm thì chết ".
Nước ấm với thuốc cùng nuốt xuống bụng, Vương Phượng Mai nhìn bọn họ rồi hỏi: "Thế nào, có tốt hơn chút nào không?"
Trần Tử Tinh mỉm cười, "Vương nữ sĩ, con vừa mới uống xong thôi."
"Nga." Vương nữ sĩ xoa xoa cái đầu chó của cậu, "Vậy sao vừa rồi nói không dùng. Ta đi ra ngoài mua đồ ăn rồi thuận tiện mua thuốc cho hai đứa luôn. Tiểu Quan cũng có thể thuận tiện ra ngoài chơi, nếu hai đứa ra ngoài chơi nhớ khóa cửa a."
Bà vừa dặn dò vừa đeo túi lên, đi về phía cầu thang, "Nghe chưa, Trần Tinh Tinh."
Trần Tử Tinh nói: ". . . . . . Nghe rồi."
Vương nữ sĩ đi rồi, Trần Tử Tinh quay đầu lại cắn bánh quẩy. Đối diện với Quan tiểu lục đang nhìn cậu không rời mắt, Trần Tử Tinh hỏi, "Làm sao?"
"Không có gì." Quan tiểu lục cũng cắn một miếng bánh quẩy giòn tan, nhưng vẫn nhìn cậu.
"Không có gì vậy sao cậu cứ nhìn tôi làm gì." Trần Tử Tinh lại cắn thêm mấy miếng bánh quẩy nữa. Chăm chú nhìn lại hắn.
"Yêu nhìn cậu."
Nhìn chằm chằm ——
"Không cho nhìn."
Lại nhìn chằm chằm ——
"Tôi mặc kệ cậu."
Tiếp tục nhìn chằm chằm ——
"Tôi cũng mặc kệ."
Lại. . . . . . Đột nhiên trong nháy mắt, cũng không biết là ai cười trước mà hai người cười rộ lên. Sau đó hai người bỏ bánh quẩy xuống mà ôm bụng cười.
Trần Tử Tinh cười, "Ha ha ha ha cậu con mẹ nó có bệnh à!"
"Ha ha ha ha ha ha ha vậy cậu cũng có bệnh!" Quan Thần nói.
"Ôi. . . . . ." Cười nửa ngày, không chống đỡ được nữa,hai người cùng chống lên bàn rồi ngồi xuống, Quan Thần nói, "Mẹ nó, tôi thế mà lại sống xót. Cậu có cảm thấy giống tôi không?"
"Vẫn tốt." Trần Tử Tinh nói, "Chỉ là miệng có chút dầu mỡ."
"Ha ha ha ha ha ha ha mẹ nó." Quan Thần rút khăn giấy đưa cho cậu, "Đó là do cậu ăn bánh quẩy! Tôi nói là thuốc cơ."
"Vẫn tốt, " Trần Tử Tinh khoanh tay gật gật đầu, "Tôi đang còn sống chính là minh chứng tốt nhất."
Hai người tràn đầy đồng cảm, cho nhau một cái gật đầu, sau một lát trầm mặc lại bắt đầu một đợt cười mới.
Quá ngu ngốc .
Thật sự là rất ngu ngốc .
Vừa ăn sáng vừa cười đùa vừa lau nước mũi, tiếng xịt mũi vang lên cả một buổi sáng. Sau đó hai người cùng ngồi vào máy tính chơi game liên minh.
Tận đến giữa trưa sau khi ăn cơm và uống thuốc mà Vương Phượng Mai mang về, thì mới bắt đầu thu thập đồ đạc để chuẩn bị đi.
Bốn giờ chiều, lên xe.
Bốn rưỡi chiều, Trần Tử Tinh đón lấy ánh nắng cùng làn gió thổi nhẹ mà ngủ, theo bản năng nghiêng đầu dựa lên vai Quan Thần.
Năm giờ chiều, xe bus đến trạm.
Ngày quay lại trường, cổng trường rộn ràng nhốn nháo, người chật kín, Quan Thần cùng với Trần Tử Tinh từ trong đám người chen vào, thật vất vả mới đi qua được cổng trường, chạy vào trong trường học.
Thành viên phòng 306 cũng đã gần đủ, hai người vừa mới đẩy cửa ra, chợt nghe thấy giọng của Châu Biên vô cùng vang dội cùng phấn khởi.
"Vương tạc! Ha ha ha ha ha, lão tử sắp thắng ! ! !"
Mập Mạp tà mị cười, "Ai, tứ quý bốn."
"Ngọa tào! Tên Mập Mạp chết tệt kia, chúng ta là đồng đội đấy!" Châu Biên hận không thể đánh chết cậu ta.
Mập Mạp: "Sợ gì, tôi có thể thắng, xem Mập ca đây."
Nhưng mà vừa dứt lời, một người trong hai thành viên còn lại của phòng 306 nhanh chóng rút bài ra, ném lên mặt đất, "Thật ngại quá, tứ quý bảy."
Châp Biên: "? ? ? Cậu làm sao vẫn còn? ?"
Lưu Tiệp, "Có ra hay không, có ra hay không! Không có tôi ra tiếp a!"
"Đôi sáu!"
"Kháo! ! !" Châu Biên mắng một tiếng, bổ nhào sang bóp cổ Mập Mạp, "Tôn Diệu cậu cái tên đồng đội heo này chết đi cho lão tử! ! !"
Cảnh tượng quen thuộc, đối thoại quen thuộc, Trần Tử Tinh làm như không thấy, trực tiếp lướt qua bọn họ, cầm túi đi vào phòng.
Quan Thần kéo kéo túi của cậu, giống như lãnh đạo đến mà chào hỏi với mọi người, "Chào mọi người chào mọi người. Tôi Quan Hán Tam đã trở về rồi đây!"
Nga yo, có đam mê.
"Được được được được."
Ký túc người người gật đầu chào hỏi, giống như một buổi gặp mặt.
". . . . . ." Một lũ thần kinh.
Trần Tử Tinh trừng hắn, "Vậy cậu kéo tôi làm gì."
"Đừng chạy nhanh như vậy, " Quan Thần nói, "Chúng ta cùng làm chút việc nhiệt tình đi, có đam mê, là một nam nhi tốt!"
Làm cái thằng cha cậu!
Trần Tử Tinh tàn nhẫn cự tuyệt tên ngốc này, ". . . . . . Cút mẹ cậu đi."
Lúc đang nói chuyện.
"Ai. . . . . ." Mập Mạp bỗng nhiên nheo lại mắt đánh giá Quan Thần, "Lão lục, quần áo này của cậu. . . . . ."
----------------------------------------------------------
Cuối cùng thì hôm qua tớ cũng đã hoàn thành xong thi giữa kỳ.... mệt não hết sức haizz ^_^

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương