Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi
-
Chương 30
“Mẹ…” Chu Du cảm động.
“Sao thế?” Yến Thanh nghe thấy giọng điệu hắn bất thường.
“Mẹ con yêu mẹ.” Chu Du chân thành nói.
“Mẹ cũng yêu con. Đúng rồi. Ngày mai mẹ về nước.” Yến Thanh nói, “Mẹ muốn gặp cậu bé đang yêu đương với con.”
“Dạ?” Chu Du sửng sốt.
“Từ nhỏ con chưa từng thích ai, đây là lần đầu con nói với mẹ. Cho dù là con trai, mẹ cũng muốn gặp.” Yến Thanh nói đến đây dừng một lát, “Nhưng con tự nghĩ rõ ràng nói thế nào với bố con, mẹ có thể đồng ý và tiếp thu chỉ vì từ nhỏ mẹ không quan tâm con, mẹ không có tư cách.”
“Bố con thì quan tâm bao nhiêu chứ?” Chu Du nhíu mày.
“… Phải” Yến Thanh âm nhỏ giọng xuống, “Nhưng con hiểu bố con hơn mẹ, nếu như ông ấy biết con yêu đương với con trai, sẽ không dung túng con như bây giờ.”
“Hiện tại chỉ có mình con yêu thôi.” Chu du nhíu mày, “Nói những thứ này làm gì.”
“Hả?” Yến Thanh kinh ngạc, “Con chưa tặng cái áo lông chồn?”
“Con đã tặng đâu.” Chu Du thở dài.
“Đừng nói nó thậm chí không biết con thích nó?” Yến Thanh khiếp sợ.
“… Đúng, cậu ấy xem con như chị em tốt.” Chu Du ủ rũ, song nhanh chóng lên tinh thần, “Con định lúc sinh nhật cậu ấy sẽ tặng áo lông chồn, nhân tiện tỏ tình.”
“Vậy lúc nào sinh nhật nó?” Yến Thanh hỏi.
Chu Du: “………”
Cái này hắn không biết, nhưng có thể chỉnh.
Đồng Đồng uống thuốc, tắt đèn nằm trên giường hơi khó ngủ.
Bên ngoài đèn đường vẫn chưa tắt, ánh sáng mờ mờ len vào từ bệ cửa sổ bên bàn học.
Có thể thấy được bóng cây bị gió thổi lung lay.
Đồng Đồng nhắm mắt lại, trong đầu lóe lên gương mặt sốt sắng của Chu Du và mồ hôi trên cổ hắn.
Cùng với khoảng cách thân mật của hai người gần như dán chóp mũi vào nhau trong hành lang không sáng lắm.
Đồng Đồng mở mắt ra, hơi thở có phần nhanh.
Những hình ảnh rất vụn vặt lại xuất hiện rõ ràng trong bóng tối.
Cậu ngồi dậy xuống giường, ngồi trước bàn học, mở cửa sổ ra.
Gió buổi tối hơi lạnh, Đồng Đồng dựa vào bàn học nhắm mắt lại.
Cậu cảm thấy đã đến lúc chọn ngày rồi, ngộ nhỡ Chu Du giành trước thì làm sao bây giờ.
Bây giờ Đồng Đồng hoàn toàn không ý thức được, tiềm thức của cậu đang tìm một cái cớ cho mình, một cái cớ chỉ vì thổ lộ mà thổ lộ.
Mà không phải vì vài hình ảnh khiến tim cậu đập nhanh.
Đồng Đồng lấy di động ra xem lịch, gần đây không có ngày lễ gì đặc biệt.
Chẳng lẽ tìm đại một ngày rồi nói à.
Ánh mắt cậu dừng trên một ngày, ngày này hình như là sinh nhật cậu.
Đúng rồi! Sinh nhật.
Đồng Đồng bỗng lóe tia sáng trong đầu, cậu có thể tỏ tình vào ngày sinh nhật của Chu Du mà.
Đợi đã… Sinh nhật Chu Du là ngày nào?
Tối hôm đó.
Trang Khiêm nhận được hai tin nhắn, nội dung giống nhau như đúc.
Chu Du —— Người anh em, sinh nhật Đồng Đồng là ngày nào. Cậu đừng nói với cậu ấy là tôi hỏi, tôi muốn cho cậu ấy một niềm vui bất ngờ.
Đồng Đồng —— Khiêm ca, mày giúp tao hỏi sinh nhật Chu Du đi. Mày đừng nói cho cậu ấy biết là tao hỏi, tao muốn cho cậu ấy một niềm vui bất ngờ.
Trang Khiêm: “………”
Tại sao không có ai muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ hả???
Trang Khiêm khóc lóc ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, lúc Đồng Đồng tỉnh dậy trên bàn học cũng không còn gì để nói nữa.
Bắp chân tê rần, tóc tai hơi ẩm, trên người cũng không thoải mái.
Đồng Đồng dứt khoát quay đầu tắm cái đã rồi mới xuống lầu.
Thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời chói mắt, chiếu xuống dưới, khiến Chu Du yên lặng đứng ngoài hành lang toàn thân như đang tỏa sáng.
Đồng Đồng có một khoảnh khắc thất thần, đột nhiên cảm thấy bây giờ tỏ tình cũng được.
Chu Du thấy cậu xuống lầu cười hì hì, giơ một lồng bánh bao lên: “Mau nhìn đi! Lồng bánh bao nhân gạch cua cuối cùng đã bị tôi cướp được!”
Đồng Đồng: “………”
Đồng Đồng dứt khoát vòng qua hắn, bước nhanh đến con hẻm.
“Nè! Sao đấy! Chị em đừng đi mà!” Chu Du ôm bánh bao đuổi theo.
Vì muốn giúp ông chủ tiệm bánh bao giao bánh nên hai người không gọi xe. Đến thẳng trường học, may mà vẫn đến kịp.
Lúc vào phòng học chuông tự học vừa reo lên, chủ nhiệm Lý cũng đúng lúc đi tuần qua đây, gõ gõ cửa sổ gọi họ ra ngoài.
Đồng Đồng và Chu Du liếc nhau một cái.
Hiểu rõ là tìm vì chuyện đánh nhau lần đó, đã có kết quả xử lý của nhà trường.
Đúng như dự đoán, chủ nhiệm Lý đứng vững quay người nghiêm túc nhìn bọn họ: “Chuyện đánh nhau hôm trước, kết quả xử lý của nhà trường là đọc bản kiểm điểm trước toàn trường lúc kéo cờ. Thầy đã ngăn xử lý kỉ luật lại, hi vọng về sau các em biểu hiện tốt hơn.”
Đồng Đồng thở phào nhẹ nhõm, may mà không xử lý kỷ luật.
“Đúng rồi, buổi chiều sẽ dán thành tích thi.” Vẻ mặt chủ nhiệm Lý hòa hoãn được một ít, thậm chí hiếm thấy mang theo ý cười, “Đồng Đồng phát huy ổn định, lại đứng thứ nhất, Chu Du thì…”
“Đồng Đồng? Lại đây chuyển một ít vở giúp cô!” Một giáo viên nữ đang chuyển sách luyện tập và sách bài tập gian nan gọi một tiếng.
“Vậy Đồng Đồng đi trước đi.” Chủ nhiệm Lý nói.
Đồng Đồng gật đầu, đi qua nhận sách bài tập tương đối nặng hơn trong tay giáo viên nữ.
Giáo viên nữ tên Kim Tinh, dạy lịch sử lớp cậu, vừa tốt nghiệp không lâu, nói chuyện rất hợp với học sinh trong lớp.
“Nghe chủ nhiệm Lý nói em lại đứng thứ nhất?” Kim Tinh cười hỏi.
Đồng Đồng ngượng ngùng gật nhẹ đầu.
“Em luôn thông minh, nhưng cô nghe nói có một người đạt điểm tối đa môn toán với địa lý.” Kim Tinh cười có vẻ hơi xấu hổ, “Nghe đâu môn toán cao hơn em ba điểm.”
“Đạt điểm tối đa toán với địa lý?” Đồng Đồng nghi hoặc, “Ai vậy?”
“Cô không biết, hội chủ nhiệm Lý cứ chơi trò thần bí, cô đoán có thể là một người trong lớp một của thầy Mao, lần trước cái em Lãnh Tân đó thi toán khá tốt.” Kim Tinh nói.
Đồng Đồng nhíu mày, môn toán Lãnh Tân cao hơn cậu ba điểm, không thể nào.
Cùng lúc đó, chủ nhiệm Lý đứng ở ngoài hành lang cứ do dự mãi, nghiêm túc đề nghị: “Thầy thấy lệch môn không ít, nhưng lệch như kiểu của xem xác thật hiếm thấy. Em đã từng cân nhắc… chuyển sang ban khoa học tự nhiên chưa?”
“Dạ?” Chu Du nhíu mày, trong lòng mơ hồ bắt đầu lo lắng thành tích của mình.
“Em có biết ngữ văn lịch sử còn có chính trị em thi được bao nhiêu điểm không?” Vẻ mặt chủ nhiệm Lý đau khổ.
Tim Chu Du nhảy lên.
“Ba môn cộng lại cũng không đạt yêu cầu.” Chủ nhiệm Lý thở dài.
Chu Du: “………”
Tối nay mẹ hắn về đến nơi, hắn toi rồi.
“Đừng nản chí.” Chủ nhiệm Lý cũng nhìn thấy hắn thay đổi nét mặt trong phút chốc, vội vã an ủi, “Em là người đầu tiên đạt điểm tối đa môn toán và địa lý trong ban xã hội! Thành tích này vô cùng tốt!”
“À.” Chu Du lòng như tro nguội trả lời một câu.
“Thầy đã lấy bộ đề thi của ban khoa học tự nhiên cho em, em quay về làm, làm xong thầy bảo giáo viên chấm cho em.” Chủ nhiệm Lý rút một bộ đề thi kẹp dưới cánh tay ra, “Làm cẩn thận.”
Chu Du nhận đề thi nhìn lướt qua, quả thật khó không ít. Nhưng cũng chỉ thế này.
Cái này cũng không quan trọng, quan trọng là… tối nay hắn nói thế nào với mẹ hắn.
Chủ nhiệm Lý vừa định nói gì, nhìn thấy Đồng Đồng đi ra từ văn phòng phía sau, cũng không nhiều lời nữa, chỉ dặn dò một câu: “Hai em viết xong bản kiểm điểm trước tiết thứ hai.”
Đồng Đồng gật gật đầu, nghiêng đầu cẩn thận nhìn sắc mặt Chu Du.
Chu Du cúi đầu nhìn cậu, biểu cảm hơi tủi thân.
“Sao thế?” Đồng Đồng nhỏ giọng hỏi một câu, “Chủ nhiệm Lý nói cậu hở?”
Chu Du chôn đầu lên vai cậu, thở dài thật sâu.
Đồng Đồng sững sờ một lát, chậm rãi giơ tay lên vuốt lưng hắn: “Có chuyện gì?”
“Tối nay theo tôi đi gặp mẹ tôi đi.” Tiếng Chu Du hơi ngộp.
“À được.” Đồng Đồng bằng lòng.
Chu Du kinh ngạc vui mừng ngẩng phắt đầu lên” Thật hả!”
“Cái gì! Gặp mẹ cậu?” Đồng Đồng hoảng hốt lùi một bước.
“Phải, tôi thi không tốt.” Chu Du khôi phục dáng vẻ tội nghiệp, “Hôm nay mẹ tôi đến thăm tôi, nói không chừng còn có thể đánh tôi, tôi sợ.”
Đồng Đồng nhìn vóc người hắn từ trên xuống dưới, lại nhìn cánh tay cơ bắp của hắn và kiểu tóc cuồng dã của hắn.
Đồng Đồng: “………”
Chu Du giơ tay làm bộ lau nước mắt: “Nếu cậu không muốn đi cùng tôi cũng không sao… Để một mình tôi…”
Đồng Đồng không nhìn nổi: “Biết rồi, lúc nào.”
Chu Du vội nói: “Sau giờ tự học tối.”
Đồng Đồng hứa xong luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cậu cũng không nói ra được.
Cậu một bên làm bài một bên suy nghĩ vấn đền này, mãi đến khi hết tiết thứ hai.
Giờ giải lao chính, sau khi thầy trò toàn trường tập hợp ở phía dưới tập thể dục xong.
Chủ nhiệm Lý dẫn Đồng Đồng, Chu Du còn có Lãnh Tân lên bục sân khấu, phê bình và trần thuật lại lỗi lầm của họ.
Dựa theo trình tự vị trí, đợi chủ nhiệm Lý đọc xong. Đồng Đồng bước lên trước, nâng micro lên một chút.
Sau đó cậu nhìn xuống dưới một lượt, một đám người đông nghịt.
Có điều trước giờ cậu không hoảng hốt trong trường hợp này.
Đồng Đồng hắng giọng một cái, lấy bản kiểm điểm trong túi ra.
“Trời có gió mưa khó đoán…”
Mở đầu câu đầu tiên, Đồng Đồng đã nhận ra đây không phải bản kiểm điểm của mình.
Cậu nhìn thẳng xuống dưới cùng.
Người kiểm điểm: Chu Du.
Kiểu chữ của cậu và Chu Du rất giống nhau, đều thuộc loại chắc đã từng luyện chữ thư pháp. Kiểu chữ rất uốn lượn.
Bình thường kiểu chữ của Chu Du điên hơn một chút, hôm nay tâm trạng không tốt, thu lại bớt.
Lần này chữ hai người thoạt nhìn rất giống.
Chắc là cậu viết xong vội vàng làm bài thi nên đặt bản kiểm điểm trên bàn Chu Du, lúc vừa tan học cầm nhầm.
Chủ nhiệm Lý đứng bên cạnh ho khan một tiếng.
Lần này Đồng Đồng phản ứng lại, nghĩ phần lớn bản kiểm điểm đều na ná như nhau, vậy nên đọc tiếp: “Em phạm một lỗi lớn, là một người đàn ông… Em có sai sẽ dũng cảm thừa nhận, tuyệt đối không trốn tránh, ở đây em đồng tình sâu sắc với cảnh ngộ của bạn Lãnh Tân…”
Đồng Đồng bắt đầu luống cuống.
Chu Du bổ xẻ văn vẻ gì đây.
“Đây là bản kiểm điểm của em, cậu ấy lấy nhầm.” Chu Du tiến lên vài bước đứng trước micro.
Chủ nhiệm Lý nhíu chặt mày, ra hiệu hắn đọc thì đọc nhanh lên.
Đồng Đồng thở phào nhẹ nhõm, bước sang bên cạnh một bước, nhường micro.
“Dưới sự dạy bảo của thầy cô, em hiểu rõ lỗi lầm lần này. Bạn Lãnh Tân mong cậu nhận lời xin lỗi của tôi, bởi vì lát nữa tôi cũng sẽ nhận lời xin lỗi của cậu.” Chu Du đọc bản kiểm điểm đến độ trầm bổng dư dương, vô cùng vẻ vang, “Em đứng ở đây đảm bảo với thầy cô và các bạn trong trường, cam đoan với trời đất sau này sẽ đặt tinh thần và thể lực vào việc học, mặc dù lần này em giành được thành tích tốt số một môn toán và địa lý…”
Đồng Đồng nghe đến đó, lỗ tai giật giật.
Toán với địa lý giành được thành tích tốt số một?
Thành tích tốt số một!
Số một!!
Trong nháy mắt, Đồng Đồng như kịp phản ứng gì đó, đầu óc bắt đầu nhớ lại nhiều lần chuyện thầy đã từng nói có người điểm toán cao hơn cậu ba điểm.
Cậu nghiêng đầu, Chu Du bên cạnh cười lộ hàm răng trắng tinh đâm chói mắt cậu, Đồng Đồng hoàn toàn không thể tin tưởng: “Chờ đã…”
“Nhưng thành tích môn ngữ văn của em vẫn cần nâng lên…” Chu Du nói được một nửa, nghe thấy tiếng Đồng Đồng bèn quay đầu nhìn cậu.
Đồng Đồng vừa mở miệng muốn hỏi Chu Du chép môn toán của mình sao còn cao hơn ba điểm. Rồi đột nhiên nhận ra đang trên bục sân khấu.
Nếu cậu nói ra toàn trường đều nghe được Chu Du chép bài thi của cậu.
Cho nên nhanh chóng ngậm miệng lại, nhưng đã lấy hơi ra, lúc này đột nhiên đè xuống.
Dẫn đến Đồng Đồng nôn khan một tiếng.
Chu Du thấy thế vội vàng đến đỡ cậu, hỏi: “Sao thế, có thai?”
Chu Du nói không lớn, nhưng tiếc rằng micro đặt ngay trước miệng hắn.
Phát thanh của trường vẫn đặc chế loa rất lớn, một tí tạp âm cũng không có.
Tiếng Chu Du nói có thai vang vọng bên tai, vòng quanh không dứt. Mọi người trên bãi tập kinh hoàng ồ lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Đồng: Tức đến nôn.
“Sao thế?” Yến Thanh nghe thấy giọng điệu hắn bất thường.
“Mẹ con yêu mẹ.” Chu Du chân thành nói.
“Mẹ cũng yêu con. Đúng rồi. Ngày mai mẹ về nước.” Yến Thanh nói, “Mẹ muốn gặp cậu bé đang yêu đương với con.”
“Dạ?” Chu Du sửng sốt.
“Từ nhỏ con chưa từng thích ai, đây là lần đầu con nói với mẹ. Cho dù là con trai, mẹ cũng muốn gặp.” Yến Thanh nói đến đây dừng một lát, “Nhưng con tự nghĩ rõ ràng nói thế nào với bố con, mẹ có thể đồng ý và tiếp thu chỉ vì từ nhỏ mẹ không quan tâm con, mẹ không có tư cách.”
“Bố con thì quan tâm bao nhiêu chứ?” Chu Du nhíu mày.
“… Phải” Yến Thanh âm nhỏ giọng xuống, “Nhưng con hiểu bố con hơn mẹ, nếu như ông ấy biết con yêu đương với con trai, sẽ không dung túng con như bây giờ.”
“Hiện tại chỉ có mình con yêu thôi.” Chu du nhíu mày, “Nói những thứ này làm gì.”
“Hả?” Yến Thanh kinh ngạc, “Con chưa tặng cái áo lông chồn?”
“Con đã tặng đâu.” Chu Du thở dài.
“Đừng nói nó thậm chí không biết con thích nó?” Yến Thanh khiếp sợ.
“… Đúng, cậu ấy xem con như chị em tốt.” Chu Du ủ rũ, song nhanh chóng lên tinh thần, “Con định lúc sinh nhật cậu ấy sẽ tặng áo lông chồn, nhân tiện tỏ tình.”
“Vậy lúc nào sinh nhật nó?” Yến Thanh hỏi.
Chu Du: “………”
Cái này hắn không biết, nhưng có thể chỉnh.
Đồng Đồng uống thuốc, tắt đèn nằm trên giường hơi khó ngủ.
Bên ngoài đèn đường vẫn chưa tắt, ánh sáng mờ mờ len vào từ bệ cửa sổ bên bàn học.
Có thể thấy được bóng cây bị gió thổi lung lay.
Đồng Đồng nhắm mắt lại, trong đầu lóe lên gương mặt sốt sắng của Chu Du và mồ hôi trên cổ hắn.
Cùng với khoảng cách thân mật của hai người gần như dán chóp mũi vào nhau trong hành lang không sáng lắm.
Đồng Đồng mở mắt ra, hơi thở có phần nhanh.
Những hình ảnh rất vụn vặt lại xuất hiện rõ ràng trong bóng tối.
Cậu ngồi dậy xuống giường, ngồi trước bàn học, mở cửa sổ ra.
Gió buổi tối hơi lạnh, Đồng Đồng dựa vào bàn học nhắm mắt lại.
Cậu cảm thấy đã đến lúc chọn ngày rồi, ngộ nhỡ Chu Du giành trước thì làm sao bây giờ.
Bây giờ Đồng Đồng hoàn toàn không ý thức được, tiềm thức của cậu đang tìm một cái cớ cho mình, một cái cớ chỉ vì thổ lộ mà thổ lộ.
Mà không phải vì vài hình ảnh khiến tim cậu đập nhanh.
Đồng Đồng lấy di động ra xem lịch, gần đây không có ngày lễ gì đặc biệt.
Chẳng lẽ tìm đại một ngày rồi nói à.
Ánh mắt cậu dừng trên một ngày, ngày này hình như là sinh nhật cậu.
Đúng rồi! Sinh nhật.
Đồng Đồng bỗng lóe tia sáng trong đầu, cậu có thể tỏ tình vào ngày sinh nhật của Chu Du mà.
Đợi đã… Sinh nhật Chu Du là ngày nào?
Tối hôm đó.
Trang Khiêm nhận được hai tin nhắn, nội dung giống nhau như đúc.
Chu Du —— Người anh em, sinh nhật Đồng Đồng là ngày nào. Cậu đừng nói với cậu ấy là tôi hỏi, tôi muốn cho cậu ấy một niềm vui bất ngờ.
Đồng Đồng —— Khiêm ca, mày giúp tao hỏi sinh nhật Chu Du đi. Mày đừng nói cho cậu ấy biết là tao hỏi, tao muốn cho cậu ấy một niềm vui bất ngờ.
Trang Khiêm: “………”
Tại sao không có ai muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ hả???
Trang Khiêm khóc lóc ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, lúc Đồng Đồng tỉnh dậy trên bàn học cũng không còn gì để nói nữa.
Bắp chân tê rần, tóc tai hơi ẩm, trên người cũng không thoải mái.
Đồng Đồng dứt khoát quay đầu tắm cái đã rồi mới xuống lầu.
Thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời chói mắt, chiếu xuống dưới, khiến Chu Du yên lặng đứng ngoài hành lang toàn thân như đang tỏa sáng.
Đồng Đồng có một khoảnh khắc thất thần, đột nhiên cảm thấy bây giờ tỏ tình cũng được.
Chu Du thấy cậu xuống lầu cười hì hì, giơ một lồng bánh bao lên: “Mau nhìn đi! Lồng bánh bao nhân gạch cua cuối cùng đã bị tôi cướp được!”
Đồng Đồng: “………”
Đồng Đồng dứt khoát vòng qua hắn, bước nhanh đến con hẻm.
“Nè! Sao đấy! Chị em đừng đi mà!” Chu Du ôm bánh bao đuổi theo.
Vì muốn giúp ông chủ tiệm bánh bao giao bánh nên hai người không gọi xe. Đến thẳng trường học, may mà vẫn đến kịp.
Lúc vào phòng học chuông tự học vừa reo lên, chủ nhiệm Lý cũng đúng lúc đi tuần qua đây, gõ gõ cửa sổ gọi họ ra ngoài.
Đồng Đồng và Chu Du liếc nhau một cái.
Hiểu rõ là tìm vì chuyện đánh nhau lần đó, đã có kết quả xử lý của nhà trường.
Đúng như dự đoán, chủ nhiệm Lý đứng vững quay người nghiêm túc nhìn bọn họ: “Chuyện đánh nhau hôm trước, kết quả xử lý của nhà trường là đọc bản kiểm điểm trước toàn trường lúc kéo cờ. Thầy đã ngăn xử lý kỉ luật lại, hi vọng về sau các em biểu hiện tốt hơn.”
Đồng Đồng thở phào nhẹ nhõm, may mà không xử lý kỷ luật.
“Đúng rồi, buổi chiều sẽ dán thành tích thi.” Vẻ mặt chủ nhiệm Lý hòa hoãn được một ít, thậm chí hiếm thấy mang theo ý cười, “Đồng Đồng phát huy ổn định, lại đứng thứ nhất, Chu Du thì…”
“Đồng Đồng? Lại đây chuyển một ít vở giúp cô!” Một giáo viên nữ đang chuyển sách luyện tập và sách bài tập gian nan gọi một tiếng.
“Vậy Đồng Đồng đi trước đi.” Chủ nhiệm Lý nói.
Đồng Đồng gật đầu, đi qua nhận sách bài tập tương đối nặng hơn trong tay giáo viên nữ.
Giáo viên nữ tên Kim Tinh, dạy lịch sử lớp cậu, vừa tốt nghiệp không lâu, nói chuyện rất hợp với học sinh trong lớp.
“Nghe chủ nhiệm Lý nói em lại đứng thứ nhất?” Kim Tinh cười hỏi.
Đồng Đồng ngượng ngùng gật nhẹ đầu.
“Em luôn thông minh, nhưng cô nghe nói có một người đạt điểm tối đa môn toán với địa lý.” Kim Tinh cười có vẻ hơi xấu hổ, “Nghe đâu môn toán cao hơn em ba điểm.”
“Đạt điểm tối đa toán với địa lý?” Đồng Đồng nghi hoặc, “Ai vậy?”
“Cô không biết, hội chủ nhiệm Lý cứ chơi trò thần bí, cô đoán có thể là một người trong lớp một của thầy Mao, lần trước cái em Lãnh Tân đó thi toán khá tốt.” Kim Tinh nói.
Đồng Đồng nhíu mày, môn toán Lãnh Tân cao hơn cậu ba điểm, không thể nào.
Cùng lúc đó, chủ nhiệm Lý đứng ở ngoài hành lang cứ do dự mãi, nghiêm túc đề nghị: “Thầy thấy lệch môn không ít, nhưng lệch như kiểu của xem xác thật hiếm thấy. Em đã từng cân nhắc… chuyển sang ban khoa học tự nhiên chưa?”
“Dạ?” Chu Du nhíu mày, trong lòng mơ hồ bắt đầu lo lắng thành tích của mình.
“Em có biết ngữ văn lịch sử còn có chính trị em thi được bao nhiêu điểm không?” Vẻ mặt chủ nhiệm Lý đau khổ.
Tim Chu Du nhảy lên.
“Ba môn cộng lại cũng không đạt yêu cầu.” Chủ nhiệm Lý thở dài.
Chu Du: “………”
Tối nay mẹ hắn về đến nơi, hắn toi rồi.
“Đừng nản chí.” Chủ nhiệm Lý cũng nhìn thấy hắn thay đổi nét mặt trong phút chốc, vội vã an ủi, “Em là người đầu tiên đạt điểm tối đa môn toán và địa lý trong ban xã hội! Thành tích này vô cùng tốt!”
“À.” Chu Du lòng như tro nguội trả lời một câu.
“Thầy đã lấy bộ đề thi của ban khoa học tự nhiên cho em, em quay về làm, làm xong thầy bảo giáo viên chấm cho em.” Chủ nhiệm Lý rút một bộ đề thi kẹp dưới cánh tay ra, “Làm cẩn thận.”
Chu Du nhận đề thi nhìn lướt qua, quả thật khó không ít. Nhưng cũng chỉ thế này.
Cái này cũng không quan trọng, quan trọng là… tối nay hắn nói thế nào với mẹ hắn.
Chủ nhiệm Lý vừa định nói gì, nhìn thấy Đồng Đồng đi ra từ văn phòng phía sau, cũng không nhiều lời nữa, chỉ dặn dò một câu: “Hai em viết xong bản kiểm điểm trước tiết thứ hai.”
Đồng Đồng gật gật đầu, nghiêng đầu cẩn thận nhìn sắc mặt Chu Du.
Chu Du cúi đầu nhìn cậu, biểu cảm hơi tủi thân.
“Sao thế?” Đồng Đồng nhỏ giọng hỏi một câu, “Chủ nhiệm Lý nói cậu hở?”
Chu Du chôn đầu lên vai cậu, thở dài thật sâu.
Đồng Đồng sững sờ một lát, chậm rãi giơ tay lên vuốt lưng hắn: “Có chuyện gì?”
“Tối nay theo tôi đi gặp mẹ tôi đi.” Tiếng Chu Du hơi ngộp.
“À được.” Đồng Đồng bằng lòng.
Chu Du kinh ngạc vui mừng ngẩng phắt đầu lên” Thật hả!”
“Cái gì! Gặp mẹ cậu?” Đồng Đồng hoảng hốt lùi một bước.
“Phải, tôi thi không tốt.” Chu Du khôi phục dáng vẻ tội nghiệp, “Hôm nay mẹ tôi đến thăm tôi, nói không chừng còn có thể đánh tôi, tôi sợ.”
Đồng Đồng nhìn vóc người hắn từ trên xuống dưới, lại nhìn cánh tay cơ bắp của hắn và kiểu tóc cuồng dã của hắn.
Đồng Đồng: “………”
Chu Du giơ tay làm bộ lau nước mắt: “Nếu cậu không muốn đi cùng tôi cũng không sao… Để một mình tôi…”
Đồng Đồng không nhìn nổi: “Biết rồi, lúc nào.”
Chu Du vội nói: “Sau giờ tự học tối.”
Đồng Đồng hứa xong luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cậu cũng không nói ra được.
Cậu một bên làm bài một bên suy nghĩ vấn đền này, mãi đến khi hết tiết thứ hai.
Giờ giải lao chính, sau khi thầy trò toàn trường tập hợp ở phía dưới tập thể dục xong.
Chủ nhiệm Lý dẫn Đồng Đồng, Chu Du còn có Lãnh Tân lên bục sân khấu, phê bình và trần thuật lại lỗi lầm của họ.
Dựa theo trình tự vị trí, đợi chủ nhiệm Lý đọc xong. Đồng Đồng bước lên trước, nâng micro lên một chút.
Sau đó cậu nhìn xuống dưới một lượt, một đám người đông nghịt.
Có điều trước giờ cậu không hoảng hốt trong trường hợp này.
Đồng Đồng hắng giọng một cái, lấy bản kiểm điểm trong túi ra.
“Trời có gió mưa khó đoán…”
Mở đầu câu đầu tiên, Đồng Đồng đã nhận ra đây không phải bản kiểm điểm của mình.
Cậu nhìn thẳng xuống dưới cùng.
Người kiểm điểm: Chu Du.
Kiểu chữ của cậu và Chu Du rất giống nhau, đều thuộc loại chắc đã từng luyện chữ thư pháp. Kiểu chữ rất uốn lượn.
Bình thường kiểu chữ của Chu Du điên hơn một chút, hôm nay tâm trạng không tốt, thu lại bớt.
Lần này chữ hai người thoạt nhìn rất giống.
Chắc là cậu viết xong vội vàng làm bài thi nên đặt bản kiểm điểm trên bàn Chu Du, lúc vừa tan học cầm nhầm.
Chủ nhiệm Lý đứng bên cạnh ho khan một tiếng.
Lần này Đồng Đồng phản ứng lại, nghĩ phần lớn bản kiểm điểm đều na ná như nhau, vậy nên đọc tiếp: “Em phạm một lỗi lớn, là một người đàn ông… Em có sai sẽ dũng cảm thừa nhận, tuyệt đối không trốn tránh, ở đây em đồng tình sâu sắc với cảnh ngộ của bạn Lãnh Tân…”
Đồng Đồng bắt đầu luống cuống.
Chu Du bổ xẻ văn vẻ gì đây.
“Đây là bản kiểm điểm của em, cậu ấy lấy nhầm.” Chu Du tiến lên vài bước đứng trước micro.
Chủ nhiệm Lý nhíu chặt mày, ra hiệu hắn đọc thì đọc nhanh lên.
Đồng Đồng thở phào nhẹ nhõm, bước sang bên cạnh một bước, nhường micro.
“Dưới sự dạy bảo của thầy cô, em hiểu rõ lỗi lầm lần này. Bạn Lãnh Tân mong cậu nhận lời xin lỗi của tôi, bởi vì lát nữa tôi cũng sẽ nhận lời xin lỗi của cậu.” Chu Du đọc bản kiểm điểm đến độ trầm bổng dư dương, vô cùng vẻ vang, “Em đứng ở đây đảm bảo với thầy cô và các bạn trong trường, cam đoan với trời đất sau này sẽ đặt tinh thần và thể lực vào việc học, mặc dù lần này em giành được thành tích tốt số một môn toán và địa lý…”
Đồng Đồng nghe đến đó, lỗ tai giật giật.
Toán với địa lý giành được thành tích tốt số một?
Thành tích tốt số một!
Số một!!
Trong nháy mắt, Đồng Đồng như kịp phản ứng gì đó, đầu óc bắt đầu nhớ lại nhiều lần chuyện thầy đã từng nói có người điểm toán cao hơn cậu ba điểm.
Cậu nghiêng đầu, Chu Du bên cạnh cười lộ hàm răng trắng tinh đâm chói mắt cậu, Đồng Đồng hoàn toàn không thể tin tưởng: “Chờ đã…”
“Nhưng thành tích môn ngữ văn của em vẫn cần nâng lên…” Chu Du nói được một nửa, nghe thấy tiếng Đồng Đồng bèn quay đầu nhìn cậu.
Đồng Đồng vừa mở miệng muốn hỏi Chu Du chép môn toán của mình sao còn cao hơn ba điểm. Rồi đột nhiên nhận ra đang trên bục sân khấu.
Nếu cậu nói ra toàn trường đều nghe được Chu Du chép bài thi của cậu.
Cho nên nhanh chóng ngậm miệng lại, nhưng đã lấy hơi ra, lúc này đột nhiên đè xuống.
Dẫn đến Đồng Đồng nôn khan một tiếng.
Chu Du thấy thế vội vàng đến đỡ cậu, hỏi: “Sao thế, có thai?”
Chu Du nói không lớn, nhưng tiếc rằng micro đặt ngay trước miệng hắn.
Phát thanh của trường vẫn đặc chế loa rất lớn, một tí tạp âm cũng không có.
Tiếng Chu Du nói có thai vang vọng bên tai, vòng quanh không dứt. Mọi người trên bãi tập kinh hoàng ồ lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Đồng: Tức đến nôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook