Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi
-
Chương 19
Chu Du cũng bối rối, giãy giụa không có kết quả, giờ mới nhận ra Đồng Đồng từng nói đánh người ngay trước mặt hiệu trưởng phó hiểu trưởng không phải khoác lác.
Đám con trai trong lớp đều bị dọa, không biết hai người này sao lại đánh nhau.
Bọn con gái trong lớp thì vây thành vòng, đứng thành đội hình cổ đọng viên kích động hô.
Bọn con trai trong lớp: “???”
Bên này Chu Du dùng sức rất mạnh, mới rút đầu áo khoác ra khỏi miệng: “Đồng Đồng!”
Đồng Đồng bị hắn rống giật mình, muốn lùi một bước, eo bị giữ lại.
Chu Du trực tiếp vòng eo cậu, không tốn chút sức nào bế người lên, đặt trên mặt bàn, nhỏ giọng đe dọa nói: “Cậu có tin tôi coi cậu như tạ, giơ lên trước cả lớp!”
“Cậu thả tôi ra.” Đồng Đồng bị hắn đè không dậy được, lùi ra sau mãi, đến khi lưng đụng vào cửa sổ.
“Không thả.” Chu Du một tay đè cậu, tay kia kéo cà vạt của mình.
Áo sơ mi mở ra ra hai cúc trên.
“Cậu… cậu muốn làm gì?” Đồng Đồng một bên nói một bên nhìn thoáng qua bên trong cổ áo hắn.
Cơ ngực này.
Ánh mắt Chu Du nhìn cậu cũng không bị chọc, đột nhiên đứng thẳng lên, vén áo sơ mi của mình lên.
Đám con gái trong lớp hét lên một tràng dài, nhìn cái điệu đó là xấu hổ nói không nên lời, còn che mắt.
Thật ra đều quên tắt đèn flash di động.
Đồng Đồng cũng sửng sốt, nhìn cơ bụng lộ ra của Chu Du không dời mắt nổi.
Nhưng chỉ trong nháy mắt.
Trước mắt cậu đen thui, mặt cũng dán lên một thứ ấm áp và rất cứng.
Đợi Đồng Đồng kịp phản ứng, cả người cậu đều bị bọc trong quần áo, đôi tay Chu Du mạnh mẽ ôm chặt eo và đầu cậu. Đồng Đồng bị ngộp trên cơ bụng Chu Du.
Cậu sắp không thở được.
Đệt! Chu Du thần kinh!
Hai người triệt để đánh nhau.
Toàn bộ nam nữ trong lớp đều đến can ngăn.
Hai người bị cưỡng ép tách ra, Đồng Đồng ngồi tại chỗ của mình hậm hực, bưng chóp mũi đã đỏ lên của mình, quyết định từ bỏ thầm mến.
Mịa nó này là gì với gì chứ.
Một giấc mơ thôi mà, cậu lại tin là thật.
Coi ai ngốc đó. Cậu vẫn không tin, cái loại ngu si như Chu Du thổ lộ với cậu, cậu sẽ đồng ý sao?
Không đồng ý chẳng phải được rồi.
Không đồng ý chẳng phải sẽ không bị đá?
Logic điểm max.
Đồng Đồng một bên an ủi mình một bên tức giận đơn phương không để ý tới Chu Du.
Thế là Chu Du vừa mở ra đã lấy lại còn lấy lại đến mức khoái trá cả một ngày.
Tan học, hai người một trước một sau về nhà, vừa tới cầu thang, không biết tầng mấy phát ra tiếng cãi vã dữ dội giữa nam nữ, còn có tiếng chén đĩa bị ném vỡ.
“Người nhà kia về rồi?” Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn lên lầu.
“Hình như thế ——” Chu Du còn chưa nói xong, đứa con nít trên lầu oa một tiếng khóc lên.
“Về rồi.” Mặt Chu Du đanh lại, “Tiếng khóc đứa trẻ kia tôi còn nhớ rõ.”
“Đi nhìn phòng ngủ của cậu xem.” Đồng Đồng nói.
Hai người vào phòng ngủ của Chu Du phòng ngủ xem xét, trên đầu tường quả nhiên lại bắt đầu rỉ nước. Chăn mền hai ngày này Chu Du vừa thay xong lại bị ướt.
“Lên đi.” Vẻ mặt Đồng Đồng cũng không tốt, “Đây là trách nhiệm của bọn họ.”
Chu Du nghe tiếng khóc của trẻ con trên lầu, hiếm khi giận rõ ra mặt, ánh mắt cũng lạnh xuống.
Sau khi hai người lên, đứng trước cửa, tiếng cãi vã trong phòng càng chói tai hơn.
Đồng Đồng nhíu mày, gõ cửa.
Qua một lúc lâu cửa mới được mở ra, một người phụ nữ tóc tai bù xù ló đầu ra, hơi nghi hoặc nhìn mặt Đồng Đồng.
Nhưng sau khi lướt qua mặt Chu Du, lập tức không kiên nhẫn được nữa: “Tại sao lại là cậu!”
“Sàn nhà các cô hỏng, nước ——” Đồng Đồng còn chưa nói xong.
“Đã nói là trẻ con dội nước rồi mà!” Người phụ gắt lên, rời khỏi cửa, không lâu sau, một bé trai đã khóc bị đẩy ra.
“Các cậu tìm nó đi! Tìm nó giải quyết!” Người phụ nữa nói xong, đập cửa “Rầm” một tiếng.
Đồng Đồng cũng bị dọa cho sửng sốt, đứa bé cũng không khóc.
Chỉ một giây.
Đồng Đồng kịp phản ứng, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.
Cậu hít sâu một hơi, nghiến răng xông lên, nhấc chân đạp cửa, chân vừa định tiếp xúc với cánh cửa.
Đồng Đồng đột nhiên bị bóp eo, bị người nhấc lên, Chu Du dùng một tay ôm cậu, vội vàng trấn an: “Cục cưng à được được rồi!”
“Cậu gọi tôi là gì!” Đồng Đồng tức giận quay đầu.
“Không có gì.” Chu Du bác bỏ ngay.
“Anh cao cao kêu anh là cục cưng à!” Bé trai giòn tan nói.
“Nói bậy.” Chu Du một tay ôm người, tay kia dắt đứa trẻ.
Hắn vừa đi xuống lầu, vừa dạy bảo hai người này, “Cưng à cái tính này của cậu không được đâu, kích động quá, kích động là ma quỷ á. Còn nhóc nữa, nhỏ tí tẹo, người lớn nói chuyện không được xen vào, nghe chưa?”
Đồng Đồng liếc mắt: “Xéo đi!”
Bé trai nở nụ cười: “Biết ạ.”
“Cậu xem cậu còn không nghe lời bằng đứa nhóc ba tuổi nhà người ta.” Chu Du còn chậc chậc hai tiếng.
“Anh ơi, em bốn tuổi.” Bé trai nói.
“Thật sao? Em bốn tuổi á? Nhìn không ra nha tên lùn, ghê à.” Chu Du mở miệng giễu cợt.
“Được rồi, thả tôi xuống.” Đồng Đồng khó chịu nói.
“Đừng kích động, nhớ chưa?” Chu Du nghiêng đầu nghiêm túc nhìn cậu, “Trẻ con đang ở đây này, đánh nhau dọa nó.”
“Tôi còn cần cậu dạy.” Đồng Đồng hừ một tiếng.
Chu Du cười thở dài, buông lỏng tay ôm bên hông cậu ra, để người xuống.
Ba người cùng xuống lầu, vào phòng Chu Du.
“Làm sao đây, nếu không tìm chủ nhà trọ đi?” Đồng Đồng nhớ lại thái độ người nhà kia, không đánh đã giận.
“Tên lùn tên gì vậy?” Chu Du không tiếp lời cậu, ngồi trên sofa nhìn thẳng vào bé trai đứng bên cạnh.
“Em tên Thông Thông.” Bé trai cũng không sợ, nói rất rõ ràng.
“Nhà em ở tầng trên sao cứ rỉ nước mãi thế?” Chu Du hỏi.
“Sàn trong phòng bếp chỗ rửa bát bị nứt ra.” Thông Thông nói.
“Mẹ em bảo anh tìm em nói chuyện, em nói làm sao bây giờ.” Chu Du nói.
“Chắc là để bố em sửa.” Thông Thông nói.
“Thông minh lắm.” Chu Du không biết từ chỗ nào lấy ra một cây kẹo mút.
“Cảm ơn anh.” Thông Thông vui vẻ nhận.
Đồng Đồng nhìn Chu Du ôm đứa trẻ vò đầu hơi nghi hoặc một chút.
Cái gương mặt của Chu Du, lúc không cười lạnh dọa người. Cứ cho là cười, nhìn cũng không giống một người được trẻ con thích, lại rất thần kỳ đứa trẻ nhìn như không sợ hắn, hai người ở chung còn rất hòa hợp.
“Ghen tị rồi?” Chu Du híp mắt nhìn cậu, cổ tay xoay một vòng, một cái kẹo mút xuất hiện trước mắt Đồng Đồng, “Nhanh, tôi thích vị cam nhất.”
“Tôi không thích ăn kẹo.” Đồng Đồng ghét bỏ.
“Đợi lát nữa người ở tầng trên kia xuống tìm người, cậu dắt nhóc này đến nhà cậu tránh.” Chu Du thò tay vào túi cậu, bỏ vào một viên đường, “Đây là thù lao.”
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, tiếng cãi nhau trên lầu dừng lại.
Đồng Đồng nhìn Chu Du chỉ ngón tay, dắt thằng bé vào nhà mình.
Quả nhiên, ba phút sau, đôi nam nữ trên lầu kia đi xuống.
Gõ cửa Chu Du.
Chu Du mở cửa, trên mặt không biểu hiện gì, ở trên cao nhìn xuống hai người này.
“Thông Thông nhà tôi đâu?” Người phụ nữ nhìn rất nóng ruột.
“Ném rồi.” Chu Du nói.
“Cậu nói láo, cậu còn dám ném con nít?” Người phụ nữ trừng hắn, “Cậu để tôi vào!”
“Không cho.” Chu Du nói.
“Nhãi con cũng rất ngông cuồng!” Người đàn ông bên cạnh đột nhiên chen vào, Chu Du không do dự một giây, đạp một phát.
Người đàn ông bị đạp bay thẳng ra ngoài, ngã bịch trên mặt đất.
Người đàn ông nằm trên mặt đất vùng vẫy chốc lát không thể đứng dậy, ngay sau đó nằm rạp trên mặt đất bắt đầu ôm bụng nôn khan.
Đồng Đồng ở nhà mình khóa cửa nghe một lát, sợ Chu Du chịu thiệt, mở ra một cái khe nhỏ, chuẩn bị tùy thời lao ra.
Vừa mở cửa, đúng lúc thấy người đàn ông bị đạp bay.
Đồng Đồng sửng sốt giây lát, đóng cửa lại.
Lần trước Chu Du nói tính hắn không tốt, cậu không tin. Có điều lần này cậu tin.
Người phụ nữa đứng một bên sợ chết khiếp, vừa định đến đỡ người đàn ông của cô.
“Nghe đây.” Chu Du mở miệng nhìn chằm chằm người phụ nữ, ánh mắt ngang ngược.
Người phụ nữ không dám động, tay vươn ra một nửa hơi run.
Chu Du mở miệng: “Nước, tôi mặc kệ có phải trẻ con đổ hay không, chỉ cần chỗ tôi nhỏ một giọt nước, tôi sẽ khiến chồng cô ra ngoài là gãy chân.”
Người phụ nữ run rẩy: “Mày… mày… không sợ tao báo cảnh sát…”
Chu Du tiến lên mấy bước, xoay người kéo chân người đàn ông, kéo người đi lên cầu thang.
Người đàn ông căn bản không giãy ra được, bắt đầu kêu khóc.
“Này! Mày làm gì!”
“Cô tranh thủ thời gian báo cảnh sát đi.” Chu Du nhíu mày, giọng nói thờ ơ, “Cô xem cảnh sát xuất cảnh nhanh, hay nói tôi đánh gãy chân hắn nhanh.”
“Mày là thằng du côn!” Người phụ nữ thét lên.
“Chuyện thằng du côn nói rốt cuộc cô hiểu rõ không?” Chu Du kéo người lại bước lên hai bậc.
Khuôn mặt người đàn ông dán ken két lên bậc thang.
“Hiểu rõ!” Người phụ nữ tức giận la to, “Cam đoan không lọt một giọt nước!”
“Nói sớm đi chị gái.” Chu Du quẳng cái chân trên tay, nhảy xuống từ bậc sáu.
Người phụ nữ hết hồn, sững người chốc lát đi qua đỡ chồng trên bậc thang lên.
Chu Du vỗ tay bộp bộp hai cái, hô: “Cưng ơi đi ra!”
Cửa nhà Đồng Đồng bên trái bị đạp phăng từ bên trong, Đồng Đồng đen mặt, tay dắt Thông Thông.
“Thông Thông tới đây!” Người phụ nữ vẫy gọi, sợ tên du côn này đánh luôn cả con cô.
“Anh gặp lại sau.” Thông Thông vẫy tay.
Chu Du cũng vui vẻ xoay người vẫy vẫy tay.
Người phụ nữ muốn ôm con, bỗng quay đầu lại.
Chu Du nháy mắt đứng thẳng lưng lên, sầm mặt, nét mặt xấu xí.
Đồng Đồng ở một bên nhìn tốc độ trở mặt của Chu Du, nhịn không được cười nhẹ.
“Ô.” Chu Du nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn cậu chằm chằm, “Cưng à hiếm thấy cười một lần.”
“Cậu không thể gọi tên tôi sao?” Đồng Đồng nhíu mày, “Có buồn nôn không?”
“Được rồi cục cưng.” Chu Du duỗi tay ra dấu OK.
“Cút đi, hôm nay ngủ ở chăn mền ẩm ướt của cậu đi.” Đồng Đồng cười khẩy, vào nhà mình.
Nhưng cũng không đóng chặt cửa, để lại một khe nhỏ.
Sợ có người không vào được, thật sự ngủ trong mền ẩm ướt, hôm sau lại bị cảm.
“Nhóc ngốc này.” Chu Du nhìn chằm chằm khe cửa cười, “Già mồm.”
Đồng Đồng vừa lấy chăn mền Chu Du ngủ lần trước ra, ném lên giường trên, Chu Du đã thong thả đi vào.
“Đây là đống đồ gì vậy?” Chu Du nhìn chằm chằm chăn trên giường hắn cười khom người xuống, “Giống một đống phân.”
Đồng Đồng: “…”
Đồng Đồng liếc mắt, nhìn thoáng qua đống chăn mền trong góc giường mình. Hiếm khi không cãi lại miêu tả của Chu Du, từ nhỏ cậu đã chồng chăm mền như thế. Không quan tâm dì nhà cậu có muốn trải lại ngay ngắn lần nữa cho cậu không.
Dù sao sau khi cậu ngủ dậy chuyện đầu tiên là cuộn chăn mền một trận, cuộn mãi thành một đống, sau đó đặt ở cuối giường.
“Cậu nhìn cái chăn của cậu bị chà đạp thành hình thù gì?” Chu Du xích lại gần túm chăn mền, nhìn qua, “Cậu nhìn thấy cậu khó chịu không?”
“Cậu thấy khó chịu thì mỗi ngày cậu qua xếp giúp tôi.” Đồng Đồng thực sự không nhịn được, “Biết xếp chăn mền như thế giỏi lắm sao?”
Chu Du nhíu mày, một tay đẩy vai cậu, đẩy cậu ngồi lên giường.
“Làm gì?” Đồng Đồng nhíu mày vừa nghĩ ra, đã bị phủ đầu một đống chăn mền.
Còn chưa kịp phản ứng, cả người Chu Du đè xuống, gằn giọng phàn nàn: “Sao cái tính xấu của cậu đáng ghét vậy nhỉ?”
Đồng Đồng vừa trừng mắt.
“Cũng chỉ mình tôi có thể chịu được cậu.” Chu Du thở dài một hơi, “Ai bảo tôi tốt tính chứ.”
“Tôi phắc —— ”
“Thế nhưng, mặc dù tôi tốt tính, nhưng tôi cũng biết đau lòng… Lúc tôi mới đến đây, chỉ biết mỗi mình cậu, nhưng tôi cảm thấy cậu… Không ưa tôi lắm, còn rất ghét tôi.” Mặt Chu Du đột nhiên như đưa đám, giả vờ đáng thương, “Gần đây mặc dù quan hệ hai chúng ta tốt được một ít, nhưng thỉnh thoảng có lúc tôi cảm thấy cậu không ưa tôi lắm, cậu luôn đột nhiên tức giận, còn không để ý tôi, còn mắng tôi, đánh tôi. Tôi mặt ngoài nhìn như không thèm để ý, nhưng tôi vẫn rất buồn mà, tôi hi vọng sau này cậu có thể tốt với tôi hơn tí nữa, đừng đột nhiên nổi giận.”
Đồng Đồng ngớ ra, nghe giãy bày tâm lý của hắn xong khiến cậu thật sự không rõ tư vị gì, trong lòng hơi xấu hổ: “… Tôi sẽ không đột nhiên nổi nóng, tôi cũng không ghét cậu, tôi cũng rất thích cậu.”
“Trùng hợp vậy á.” Chu Du kinh ngạc.
Đồng Đồng giật mình, trước mắt lóe sáng, bỗng cậu nhớ đến giấc mơ kia.
Không thể nào…
Chu Du muốn tỏ tình…
“Tôi cũng rất thích cậu.” Chu Du nói.
Mặt Đồng Đồng nháy mắt đỏ bừng, tim đập thình thịch, hô hấp càng ngày càng nhanh.
Cậu từ chối hay là đồng ý đây, nhất định từ chối rồi, đồng ý sau này lại bị đá.
Thế nhưng từ chối có thể tổn thương trái tim Chu Du không.
Chu Du nhìn rất đàn ông, nhưng lúc nãy nghe nội tâm còn giống như rất yếu đuối.
Cậu từ chối lát Chu Du khóc thì làm thế nào.
“Tôi… Tôi…” Đồng Đồng luống cuống.
“Cậu thích tôi, tôi cũng thích cậu! Kiểu như hai đứa mình là chị em tốt cả đời!!” Chu Du đột nhiên bế người lên.
Đồng Đồng giật nảy mình, chân vô thức vòng lấy lưng hắn.
Chu Du một tay nâng mông cậu, ôm người xoay một vòng, tay kia giơ lên điện thoại đang mở ghi âm: “Cậu đã nói rồi đó, tôi còn ghi âm! Chị em à về sau cậu cũng không thể tùy tiện nổi nóng với tôi!”
Đồng Đồng kịp phản ứng, thẹn quá hoá giận, giận điên lên, trực tiếp há miệng cắn sau gáy hắn, nghĩ thầm hôm nay cậu phải căn chết cái đứa ngu đần này.
“Này! Á! Á! Mịa nó cậu làm gì! Nhả ra!!” Chu Du một bên la oai oái, một bên cũng không dám buông tay, sợ người kia ngã.
Đành phải vừa ôm người lượn vòng vòng trong phòng, vừa gào, “Đau! Này! Chị em cậu điên rồi!”
Đám con trai trong lớp đều bị dọa, không biết hai người này sao lại đánh nhau.
Bọn con gái trong lớp thì vây thành vòng, đứng thành đội hình cổ đọng viên kích động hô.
Bọn con trai trong lớp: “???”
Bên này Chu Du dùng sức rất mạnh, mới rút đầu áo khoác ra khỏi miệng: “Đồng Đồng!”
Đồng Đồng bị hắn rống giật mình, muốn lùi một bước, eo bị giữ lại.
Chu Du trực tiếp vòng eo cậu, không tốn chút sức nào bế người lên, đặt trên mặt bàn, nhỏ giọng đe dọa nói: “Cậu có tin tôi coi cậu như tạ, giơ lên trước cả lớp!”
“Cậu thả tôi ra.” Đồng Đồng bị hắn đè không dậy được, lùi ra sau mãi, đến khi lưng đụng vào cửa sổ.
“Không thả.” Chu Du một tay đè cậu, tay kia kéo cà vạt của mình.
Áo sơ mi mở ra ra hai cúc trên.
“Cậu… cậu muốn làm gì?” Đồng Đồng một bên nói một bên nhìn thoáng qua bên trong cổ áo hắn.
Cơ ngực này.
Ánh mắt Chu Du nhìn cậu cũng không bị chọc, đột nhiên đứng thẳng lên, vén áo sơ mi của mình lên.
Đám con gái trong lớp hét lên một tràng dài, nhìn cái điệu đó là xấu hổ nói không nên lời, còn che mắt.
Thật ra đều quên tắt đèn flash di động.
Đồng Đồng cũng sửng sốt, nhìn cơ bụng lộ ra của Chu Du không dời mắt nổi.
Nhưng chỉ trong nháy mắt.
Trước mắt cậu đen thui, mặt cũng dán lên một thứ ấm áp và rất cứng.
Đợi Đồng Đồng kịp phản ứng, cả người cậu đều bị bọc trong quần áo, đôi tay Chu Du mạnh mẽ ôm chặt eo và đầu cậu. Đồng Đồng bị ngộp trên cơ bụng Chu Du.
Cậu sắp không thở được.
Đệt! Chu Du thần kinh!
Hai người triệt để đánh nhau.
Toàn bộ nam nữ trong lớp đều đến can ngăn.
Hai người bị cưỡng ép tách ra, Đồng Đồng ngồi tại chỗ của mình hậm hực, bưng chóp mũi đã đỏ lên của mình, quyết định từ bỏ thầm mến.
Mịa nó này là gì với gì chứ.
Một giấc mơ thôi mà, cậu lại tin là thật.
Coi ai ngốc đó. Cậu vẫn không tin, cái loại ngu si như Chu Du thổ lộ với cậu, cậu sẽ đồng ý sao?
Không đồng ý chẳng phải được rồi.
Không đồng ý chẳng phải sẽ không bị đá?
Logic điểm max.
Đồng Đồng một bên an ủi mình một bên tức giận đơn phương không để ý tới Chu Du.
Thế là Chu Du vừa mở ra đã lấy lại còn lấy lại đến mức khoái trá cả một ngày.
Tan học, hai người một trước một sau về nhà, vừa tới cầu thang, không biết tầng mấy phát ra tiếng cãi vã dữ dội giữa nam nữ, còn có tiếng chén đĩa bị ném vỡ.
“Người nhà kia về rồi?” Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn lên lầu.
“Hình như thế ——” Chu Du còn chưa nói xong, đứa con nít trên lầu oa một tiếng khóc lên.
“Về rồi.” Mặt Chu Du đanh lại, “Tiếng khóc đứa trẻ kia tôi còn nhớ rõ.”
“Đi nhìn phòng ngủ của cậu xem.” Đồng Đồng nói.
Hai người vào phòng ngủ của Chu Du phòng ngủ xem xét, trên đầu tường quả nhiên lại bắt đầu rỉ nước. Chăn mền hai ngày này Chu Du vừa thay xong lại bị ướt.
“Lên đi.” Vẻ mặt Đồng Đồng cũng không tốt, “Đây là trách nhiệm của bọn họ.”
Chu Du nghe tiếng khóc của trẻ con trên lầu, hiếm khi giận rõ ra mặt, ánh mắt cũng lạnh xuống.
Sau khi hai người lên, đứng trước cửa, tiếng cãi vã trong phòng càng chói tai hơn.
Đồng Đồng nhíu mày, gõ cửa.
Qua một lúc lâu cửa mới được mở ra, một người phụ nữ tóc tai bù xù ló đầu ra, hơi nghi hoặc nhìn mặt Đồng Đồng.
Nhưng sau khi lướt qua mặt Chu Du, lập tức không kiên nhẫn được nữa: “Tại sao lại là cậu!”
“Sàn nhà các cô hỏng, nước ——” Đồng Đồng còn chưa nói xong.
“Đã nói là trẻ con dội nước rồi mà!” Người phụ gắt lên, rời khỏi cửa, không lâu sau, một bé trai đã khóc bị đẩy ra.
“Các cậu tìm nó đi! Tìm nó giải quyết!” Người phụ nữa nói xong, đập cửa “Rầm” một tiếng.
Đồng Đồng cũng bị dọa cho sửng sốt, đứa bé cũng không khóc.
Chỉ một giây.
Đồng Đồng kịp phản ứng, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.
Cậu hít sâu một hơi, nghiến răng xông lên, nhấc chân đạp cửa, chân vừa định tiếp xúc với cánh cửa.
Đồng Đồng đột nhiên bị bóp eo, bị người nhấc lên, Chu Du dùng một tay ôm cậu, vội vàng trấn an: “Cục cưng à được được rồi!”
“Cậu gọi tôi là gì!” Đồng Đồng tức giận quay đầu.
“Không có gì.” Chu Du bác bỏ ngay.
“Anh cao cao kêu anh là cục cưng à!” Bé trai giòn tan nói.
“Nói bậy.” Chu Du một tay ôm người, tay kia dắt đứa trẻ.
Hắn vừa đi xuống lầu, vừa dạy bảo hai người này, “Cưng à cái tính này của cậu không được đâu, kích động quá, kích động là ma quỷ á. Còn nhóc nữa, nhỏ tí tẹo, người lớn nói chuyện không được xen vào, nghe chưa?”
Đồng Đồng liếc mắt: “Xéo đi!”
Bé trai nở nụ cười: “Biết ạ.”
“Cậu xem cậu còn không nghe lời bằng đứa nhóc ba tuổi nhà người ta.” Chu Du còn chậc chậc hai tiếng.
“Anh ơi, em bốn tuổi.” Bé trai nói.
“Thật sao? Em bốn tuổi á? Nhìn không ra nha tên lùn, ghê à.” Chu Du mở miệng giễu cợt.
“Được rồi, thả tôi xuống.” Đồng Đồng khó chịu nói.
“Đừng kích động, nhớ chưa?” Chu Du nghiêng đầu nghiêm túc nhìn cậu, “Trẻ con đang ở đây này, đánh nhau dọa nó.”
“Tôi còn cần cậu dạy.” Đồng Đồng hừ một tiếng.
Chu Du cười thở dài, buông lỏng tay ôm bên hông cậu ra, để người xuống.
Ba người cùng xuống lầu, vào phòng Chu Du.
“Làm sao đây, nếu không tìm chủ nhà trọ đi?” Đồng Đồng nhớ lại thái độ người nhà kia, không đánh đã giận.
“Tên lùn tên gì vậy?” Chu Du không tiếp lời cậu, ngồi trên sofa nhìn thẳng vào bé trai đứng bên cạnh.
“Em tên Thông Thông.” Bé trai cũng không sợ, nói rất rõ ràng.
“Nhà em ở tầng trên sao cứ rỉ nước mãi thế?” Chu Du hỏi.
“Sàn trong phòng bếp chỗ rửa bát bị nứt ra.” Thông Thông nói.
“Mẹ em bảo anh tìm em nói chuyện, em nói làm sao bây giờ.” Chu Du nói.
“Chắc là để bố em sửa.” Thông Thông nói.
“Thông minh lắm.” Chu Du không biết từ chỗ nào lấy ra một cây kẹo mút.
“Cảm ơn anh.” Thông Thông vui vẻ nhận.
Đồng Đồng nhìn Chu Du ôm đứa trẻ vò đầu hơi nghi hoặc một chút.
Cái gương mặt của Chu Du, lúc không cười lạnh dọa người. Cứ cho là cười, nhìn cũng không giống một người được trẻ con thích, lại rất thần kỳ đứa trẻ nhìn như không sợ hắn, hai người ở chung còn rất hòa hợp.
“Ghen tị rồi?” Chu Du híp mắt nhìn cậu, cổ tay xoay một vòng, một cái kẹo mút xuất hiện trước mắt Đồng Đồng, “Nhanh, tôi thích vị cam nhất.”
“Tôi không thích ăn kẹo.” Đồng Đồng ghét bỏ.
“Đợi lát nữa người ở tầng trên kia xuống tìm người, cậu dắt nhóc này đến nhà cậu tránh.” Chu Du thò tay vào túi cậu, bỏ vào một viên đường, “Đây là thù lao.”
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, tiếng cãi nhau trên lầu dừng lại.
Đồng Đồng nhìn Chu Du chỉ ngón tay, dắt thằng bé vào nhà mình.
Quả nhiên, ba phút sau, đôi nam nữ trên lầu kia đi xuống.
Gõ cửa Chu Du.
Chu Du mở cửa, trên mặt không biểu hiện gì, ở trên cao nhìn xuống hai người này.
“Thông Thông nhà tôi đâu?” Người phụ nữ nhìn rất nóng ruột.
“Ném rồi.” Chu Du nói.
“Cậu nói láo, cậu còn dám ném con nít?” Người phụ nữ trừng hắn, “Cậu để tôi vào!”
“Không cho.” Chu Du nói.
“Nhãi con cũng rất ngông cuồng!” Người đàn ông bên cạnh đột nhiên chen vào, Chu Du không do dự một giây, đạp một phát.
Người đàn ông bị đạp bay thẳng ra ngoài, ngã bịch trên mặt đất.
Người đàn ông nằm trên mặt đất vùng vẫy chốc lát không thể đứng dậy, ngay sau đó nằm rạp trên mặt đất bắt đầu ôm bụng nôn khan.
Đồng Đồng ở nhà mình khóa cửa nghe một lát, sợ Chu Du chịu thiệt, mở ra một cái khe nhỏ, chuẩn bị tùy thời lao ra.
Vừa mở cửa, đúng lúc thấy người đàn ông bị đạp bay.
Đồng Đồng sửng sốt giây lát, đóng cửa lại.
Lần trước Chu Du nói tính hắn không tốt, cậu không tin. Có điều lần này cậu tin.
Người phụ nữa đứng một bên sợ chết khiếp, vừa định đến đỡ người đàn ông của cô.
“Nghe đây.” Chu Du mở miệng nhìn chằm chằm người phụ nữ, ánh mắt ngang ngược.
Người phụ nữ không dám động, tay vươn ra một nửa hơi run.
Chu Du mở miệng: “Nước, tôi mặc kệ có phải trẻ con đổ hay không, chỉ cần chỗ tôi nhỏ một giọt nước, tôi sẽ khiến chồng cô ra ngoài là gãy chân.”
Người phụ nữ run rẩy: “Mày… mày… không sợ tao báo cảnh sát…”
Chu Du tiến lên mấy bước, xoay người kéo chân người đàn ông, kéo người đi lên cầu thang.
Người đàn ông căn bản không giãy ra được, bắt đầu kêu khóc.
“Này! Mày làm gì!”
“Cô tranh thủ thời gian báo cảnh sát đi.” Chu Du nhíu mày, giọng nói thờ ơ, “Cô xem cảnh sát xuất cảnh nhanh, hay nói tôi đánh gãy chân hắn nhanh.”
“Mày là thằng du côn!” Người phụ nữ thét lên.
“Chuyện thằng du côn nói rốt cuộc cô hiểu rõ không?” Chu Du kéo người lại bước lên hai bậc.
Khuôn mặt người đàn ông dán ken két lên bậc thang.
“Hiểu rõ!” Người phụ nữ tức giận la to, “Cam đoan không lọt một giọt nước!”
“Nói sớm đi chị gái.” Chu Du quẳng cái chân trên tay, nhảy xuống từ bậc sáu.
Người phụ nữ hết hồn, sững người chốc lát đi qua đỡ chồng trên bậc thang lên.
Chu Du vỗ tay bộp bộp hai cái, hô: “Cưng ơi đi ra!”
Cửa nhà Đồng Đồng bên trái bị đạp phăng từ bên trong, Đồng Đồng đen mặt, tay dắt Thông Thông.
“Thông Thông tới đây!” Người phụ nữ vẫy gọi, sợ tên du côn này đánh luôn cả con cô.
“Anh gặp lại sau.” Thông Thông vẫy tay.
Chu Du cũng vui vẻ xoay người vẫy vẫy tay.
Người phụ nữ muốn ôm con, bỗng quay đầu lại.
Chu Du nháy mắt đứng thẳng lưng lên, sầm mặt, nét mặt xấu xí.
Đồng Đồng ở một bên nhìn tốc độ trở mặt của Chu Du, nhịn không được cười nhẹ.
“Ô.” Chu Du nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn cậu chằm chằm, “Cưng à hiếm thấy cười một lần.”
“Cậu không thể gọi tên tôi sao?” Đồng Đồng nhíu mày, “Có buồn nôn không?”
“Được rồi cục cưng.” Chu Du duỗi tay ra dấu OK.
“Cút đi, hôm nay ngủ ở chăn mền ẩm ướt của cậu đi.” Đồng Đồng cười khẩy, vào nhà mình.
Nhưng cũng không đóng chặt cửa, để lại một khe nhỏ.
Sợ có người không vào được, thật sự ngủ trong mền ẩm ướt, hôm sau lại bị cảm.
“Nhóc ngốc này.” Chu Du nhìn chằm chằm khe cửa cười, “Già mồm.”
Đồng Đồng vừa lấy chăn mền Chu Du ngủ lần trước ra, ném lên giường trên, Chu Du đã thong thả đi vào.
“Đây là đống đồ gì vậy?” Chu Du nhìn chằm chằm chăn trên giường hắn cười khom người xuống, “Giống một đống phân.”
Đồng Đồng: “…”
Đồng Đồng liếc mắt, nhìn thoáng qua đống chăn mền trong góc giường mình. Hiếm khi không cãi lại miêu tả của Chu Du, từ nhỏ cậu đã chồng chăm mền như thế. Không quan tâm dì nhà cậu có muốn trải lại ngay ngắn lần nữa cho cậu không.
Dù sao sau khi cậu ngủ dậy chuyện đầu tiên là cuộn chăn mền một trận, cuộn mãi thành một đống, sau đó đặt ở cuối giường.
“Cậu nhìn cái chăn của cậu bị chà đạp thành hình thù gì?” Chu Du xích lại gần túm chăn mền, nhìn qua, “Cậu nhìn thấy cậu khó chịu không?”
“Cậu thấy khó chịu thì mỗi ngày cậu qua xếp giúp tôi.” Đồng Đồng thực sự không nhịn được, “Biết xếp chăn mền như thế giỏi lắm sao?”
Chu Du nhíu mày, một tay đẩy vai cậu, đẩy cậu ngồi lên giường.
“Làm gì?” Đồng Đồng nhíu mày vừa nghĩ ra, đã bị phủ đầu một đống chăn mền.
Còn chưa kịp phản ứng, cả người Chu Du đè xuống, gằn giọng phàn nàn: “Sao cái tính xấu của cậu đáng ghét vậy nhỉ?”
Đồng Đồng vừa trừng mắt.
“Cũng chỉ mình tôi có thể chịu được cậu.” Chu Du thở dài một hơi, “Ai bảo tôi tốt tính chứ.”
“Tôi phắc —— ”
“Thế nhưng, mặc dù tôi tốt tính, nhưng tôi cũng biết đau lòng… Lúc tôi mới đến đây, chỉ biết mỗi mình cậu, nhưng tôi cảm thấy cậu… Không ưa tôi lắm, còn rất ghét tôi.” Mặt Chu Du đột nhiên như đưa đám, giả vờ đáng thương, “Gần đây mặc dù quan hệ hai chúng ta tốt được một ít, nhưng thỉnh thoảng có lúc tôi cảm thấy cậu không ưa tôi lắm, cậu luôn đột nhiên tức giận, còn không để ý tôi, còn mắng tôi, đánh tôi. Tôi mặt ngoài nhìn như không thèm để ý, nhưng tôi vẫn rất buồn mà, tôi hi vọng sau này cậu có thể tốt với tôi hơn tí nữa, đừng đột nhiên nổi giận.”
Đồng Đồng ngớ ra, nghe giãy bày tâm lý của hắn xong khiến cậu thật sự không rõ tư vị gì, trong lòng hơi xấu hổ: “… Tôi sẽ không đột nhiên nổi nóng, tôi cũng không ghét cậu, tôi cũng rất thích cậu.”
“Trùng hợp vậy á.” Chu Du kinh ngạc.
Đồng Đồng giật mình, trước mắt lóe sáng, bỗng cậu nhớ đến giấc mơ kia.
Không thể nào…
Chu Du muốn tỏ tình…
“Tôi cũng rất thích cậu.” Chu Du nói.
Mặt Đồng Đồng nháy mắt đỏ bừng, tim đập thình thịch, hô hấp càng ngày càng nhanh.
Cậu từ chối hay là đồng ý đây, nhất định từ chối rồi, đồng ý sau này lại bị đá.
Thế nhưng từ chối có thể tổn thương trái tim Chu Du không.
Chu Du nhìn rất đàn ông, nhưng lúc nãy nghe nội tâm còn giống như rất yếu đuối.
Cậu từ chối lát Chu Du khóc thì làm thế nào.
“Tôi… Tôi…” Đồng Đồng luống cuống.
“Cậu thích tôi, tôi cũng thích cậu! Kiểu như hai đứa mình là chị em tốt cả đời!!” Chu Du đột nhiên bế người lên.
Đồng Đồng giật nảy mình, chân vô thức vòng lấy lưng hắn.
Chu Du một tay nâng mông cậu, ôm người xoay một vòng, tay kia giơ lên điện thoại đang mở ghi âm: “Cậu đã nói rồi đó, tôi còn ghi âm! Chị em à về sau cậu cũng không thể tùy tiện nổi nóng với tôi!”
Đồng Đồng kịp phản ứng, thẹn quá hoá giận, giận điên lên, trực tiếp há miệng cắn sau gáy hắn, nghĩ thầm hôm nay cậu phải căn chết cái đứa ngu đần này.
“Này! Á! Á! Mịa nó cậu làm gì! Nhả ra!!” Chu Du một bên la oai oái, một bên cũng không dám buông tay, sợ người kia ngã.
Đành phải vừa ôm người lượn vòng vòng trong phòng, vừa gào, “Đau! Này! Chị em cậu điên rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook