Đồng Đồng nhịn đau đứng lên, vừa bước ra một bước, dưới chân lại dẫm lên một cái lọ thủy tinh.

Uốn éo, nghiêng người.

Đậu má!

Trong lúc hoảng hốt Đồng Đồng cho rằng mình nhảy ương ca, ngã thẳng xuống đất lần nữa, thật mất mặt.

Ương ca: loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch

“Ê!” Chu Du xa xa gọi một tiếng.

Đồng Đồng quả thực không còn mặt mũi nhìn sang bên kia, chống tay muốn đứng lên lần nữa, chấn chỉnh lại hình tượng.

“Này! Cậu đừng cử động.” Chu Du nhảy bật lên từ dưới đất, chẳng hề thấy giống trẹo chân tí nào.

Hắn đi hai ba bước đã tới, ngồi xổm xuống: “Chân có thể cử động không?”

“Chỗ này cao hơn một mét tôi có thể té xuống thành bại liệt?” Đồng Đồng hừ một tiếng, sắc mặt không tốt.

Chu Du bất đắc dĩ ấn đầu cậu một cái, nhìn xung quanh một lượt, lấy di động trong túi ra, bật đèn pin lên.

“Cầm lấy.” Chu Du xoay người nhét di động vào tay cậu, sao đó một tay vòng xuống nách Đồng Đồng, tay kia ôm đầu gối cậu, trực tiếp bế người lên.

“Mặc dù tôi rất đẹp trai, nhưng tối thui tối mù chúng ta cầm đèn chiếu đường được không?” Mắt Chu Du bị đèn chiếu không mở ra được.

Mặt Đồng Đồng đỏ lên, đổi hướng đèn trên tay.

Chu Du nhỏ giọng cười hai tiếng, nhìn về phía trước một đường tương đối nhẹ nhàng ôm người đi.

Lúc lên đến lối đi bộ, Đồng Đồng sực nhớ ban nãy Chu Du té xuống trẹo chân: “Chân cậu không sao chứ?”

“Vốn cũng không trẹo chân, chỉ trượt một cái thôi.” Chu Du lơ đãng cúi đầu xoay sang bên, “Nói trẹo chân vì xấu hổ quá không muốn đứng lên.”

Đồng Đồng sửng sốt chốc lát, phì cười.

Đây là lần đầu tiên Chu Du thấy cậu cười, nhìn chăm chú một lúc lâu.

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong con ngươi phản chiếu mặt nhau dính đầy bùn.

“Cậu có một cái lúm đồng tiền, cơ mà chỉ có một bên.” Chu Du đột nhiên nói.

“… Hả.” Đồng Đồng sững sờ lên tiếng.

“Đáng yêu thật.” Chu Du còn nói.

“…”

Mặt Đồng Đồng đỏ bừng, dùng đầu dụi mạnh vào ngực hắn.

“Cậu làm gì đó?” Chu Du ngừng lại, cúi đầu khó hiểu nhìn cậu, “Cậu đừng cọ nước mũi lên người tôi.”

“…”

Đầu óc Đồng Đồng triệt để chết máy, toàn bộ cái đầu càng bí hơi chết rồi.

Thẳng đến khi bắt đầu không thở được, cậu cũng chưa kịp phản ứng.

“Đồng Đồng?” Chu Du nhìn Đồng Đồng đột nhiên thở mạnh phát giác bất thường, “Sao thế?”

Lúc đầu Đồng Đồng thở hổn hển từng hơi ngắn, sau cùng không chịu được ngẩng đầu lên, khó chịu túm lấy cổ áo Chu Du, miệng mở rộng, không ngừng thở ra.

“Cậu sao rồi!” Chu Du sợ gần chết, trước tiên đặt người nằm trên mặt đất, “Sao rồi đây là!”

Đồng Đồng vừa thở vừa theo bản năng tìm thuốc xịt của mình trong túi.

Không tìm được, giờ mới nhớ, lúc cậu ra ngoài không mặc áo khoác đồng phục.

“Cần hô hấp nhân tạo không!” Chu Du lo lắng nhìn người, “Tôi, tôi thổi qua cho cậu!”

“Tôi không…” Đồng Đồng vừa đẩy hắn vừa điều chỉnh hô hấp cho mình.

Không nghiêm trọng lắm, thỉnh thoảng tự cậu có thể điều chỉnh thở lại bình thường.

“Cậu không cái gì mà không! Cậu như heo bị cắt cổ! Giống như bị bệnh suyễn!” Chu Du nói xong tự sửng sốt, “Cậu bị hen suyễn chứ gì!”

“Tôi —— ”

“Cậu còn lừa tôi phổi cậu nhỏ?” Chu Du tổn thương mở to hai mắt.

Đồng Đồng: “…”

Má nó giờ là lúc nói cái này sao!

“Bệnh suyễn nên làm thế nào! Hô hấp nhân tạo được không!” Chu Du rất nhanh lại lo lắng cúi đầu nhìn cậu.

Đồng Đồng liếc mắt, duỗi tay dùng sức đẩy Chu Du xuống tới cằm.

Đừng nghĩ đến hô hấp nhân tạo vào lúc này nữa! Dâm dê!

“Tôi gọi xe cấp cứu trước, cậu đừng sốt ruột!” Chu Du vội vàng nhặt di động trên đất.

“Tôi… Tôi ổn rồi…” Cuối cùng Đồng Đồng cũng có thể nói nên lời, kiên định nói: “Ổn rồi!”

“Ổn rồi?” Chu Du nhíu mày nhìn cậu.

“Tôi chỉ… bị dọa thở không nổi…” Đồng Đồng thở phì phò giải thích, “Không phải lên cơn.”

“Vậy gan cậu chỉ to bằng gan mèo.” Chu Du ngồi bên cạnh cậu cảm khái.

“Gan cậu to.” Đồng Đồng châm chọc hắn.

“Đó là đương nhiên mà.” Chu Du còn rất tự hào, “Toàn thân tôi ngoại trừ não ra tất cả đều là gan!”

“Không.” Đồng Đồng nói, “Cậu không có não, tất cả đều là gan.”

“Ề! Khách sáo!” Chu Du thấy cậu nghỉ ngơi ổn rồi, bế cậu lên lần nữa.

Đồng Đồng nhìn hai mắt hắn, giọng rất nhỏ: “Cậu còn rất tốt tính.”

Chu Du cúi đầu nhìn cậu, cười khẽ: “Tính tôi có thể không tốt vậy đâu.”

Trên đoạn đường cho người đi bộ này, có đèn đường sáng, có đèn đường không sáng. Bóng hai người lúc dài lúc ngắn.

Lúc vào ngõ, Đồng Đồng mới nhớ đến hỏi một câu: “Đêm hôm khuya khoắt cậu ra ngoài làm gì?”

“Tôi nghe thấy cậu ra ngoài, bước chân vội vàng, chợt nghĩ hơn nửa đêm cậu đi đâu, sợ có chuyện. Tôi ở sau gọi hai tiếng, cậu cũng không nghe thấy.” Chu Du nói xong cười một tiếng, “Trong ngõ nhiều chỗ ngoặt quá, tôi theo được một nửa thì mất dấu.”

“Vậy sau cậu biết tôi rơi xuống hồ?” Đồng Đồng nghi hoặc.

“Tôi có biết đâu.” Chu Du nói, “Lúc tôi tìm cậu, đi qua đó, nhìn dưới hồ mờ mờ giống như có người ngồi, tôi cho rằng có người muốn nhảy hồ tự sát, tôi muốn cản lại, lúc sau thì nghe được là giọng cậu.”

“Cái hồ đó còn chưa tới eo tôi mà.” Đồng Đồng nói.

“Muốn chết một chậu nước rửa mặt cũng có thể làm người ta chết đuối.” Chu Du cười bước vào đầu hành lang.

“Cậu thả tôi xuống, tôi tự đi lên.” Đồng Đồng nhìn cầu  thang nhỏ hẹp.

“Không thả, đừng nhiều lời.” Chu Du dễ dàng bước lên lầu, “Nhưng mà, tôi nói này cậu có thể ăn nhiều thêm chút được không? Tôi ôm cũng thấy nhẹ, chẳng có tí sức nào.”

“Cậu có thể đồng ý với tôi một chuyện không.” Đồng Đồng nói.

“Ừm?” Chu Du cúi đầu nhìn cậu.

“Nói tiếng phổ thông đi, tôi xin cậu mà.” Đồng Đồng trừng hắn.

“Sao vậy em gái?” Chu Du vừa cười vừa nói, “Chẳng hiểu gì hả?”

Đồng Đồng: “…”

Chu Du ôm người một hơi leo lên tầng năm, người trong ngực còn thở kinh khủng hơn hắn.

Đồng Đồng mở cửa, Chu Du đặt người lên sofa trước, tiếp đó ngồi xổm bắt đầu cởi giày của cậu.

“Đợi đã!” Đồng Đồng co chân lại, “Cậu làm gì.”

“Cởi giày nhìn xem chân cậu thế nào.” Chu Du nói.

“Tôi tự cởi.” Đồng Đồng cương quyết.

“Tự cởi thì tự cởi chứ sao.” Chu Du cười cậu, “Con quỷ nhỏ.”

“…”

Đồng Đồng không nhịn được, đạp một cái.

“Chỗ tôi có bạch dược Vân Nam do thầy thuốc kê, xịt giúp cậu?” Chu Du cúi đầu nhìn chân cậu.

Đồng Đồng nhìn mắt cá chân đã xanh, hít vào gật nhẹ đầu.

Chu Du đi một chuyến về phòng mình, cầm hai bình bạch dược Vân Nam qua.

“Tôi còn chưa hỏi cậu đó.” Chu Du lắc cái bình sắt, viên cầu sắt nhỏ bên trong bị lắc kêu lộc cộc, “Đêm hôm cậu vội vã như vậy làm gì?”

“Điện thoại mẹ tôi —— ”

“Xẹt——” một tiếng, một luồng sương trắng phun lên chân Đồng Đồng.

Đồng Đồng lạnh rụt chân, Chu Du giữ bắp chân cậu lại không cho cậu cử động, lại xịt mấy lần: “Điện thoại mẹ cậu bị gì?”

“Điện thoại mẹ tôi tắt máy.” Đồng Đồng nói.

“Điện thoại tắt máy thì hết pin thôi, hơn nửa đêm cậu ra ngoài?” Chu Du đổi một bình tiếp tục lắc, “Mẹ cậu đã trưởng thành, còn thể mất đi sao.”

Đồng Đồng im lặng không nói chuyện.

Nếu ngày thường cậu không thể nào sốt sắng như vậy, trước kia mẹ cậu đi thẩm mỹ viện đi chơi mạt chược cùng bạn bè, một lần chơi tận mấy ngày, cũng không thấy gọi điện về cho cậu.

Nhưng bây giờ không giống.

Cậu sợ mẹ cậu bị người ta đe dọa, bị người ta đánh.

“Sao vậy?” Chu Du để ý thấy cậu bất thường.

Đồng Đồng rụt chân về, dùng ngón tay chọc chọc chỗ sưng: “Hôm đó ở nhà vệ sinh, chuyện Tiêu Khải nói cậu nghe được chứ.”

“Cánh tay nhỏ kia tên Tiêu Khải?” Chu Du nhíu mày.

“Cậu…” Đồng Đồng thở dài một hơi, “Còn muốn nghe chuyện xưa không.”

“Cậu nói đi.” Chu Du lại kiên quyết cầm chân cậu lại, nhìn chăm chú.

“Nhà tôi ——” Đồng Đồng nói đến một nửa cảm thấy rất không có ý nghĩa, cậu ghét loại cảm giác thảm hại quá thể này còn được mình trần thuật, khiến cậu giống như bán thảm.

“Dù sao nhà tôi nợ tiền người khác, có vài người tìm công ty đòi nợ đến nhà tôi đòi.” Đồng Đồng ngẫm nghĩ nói, “Công ty đòi nợ cậu biết mà, trong đó đều là tay to xăm hình, bọn họ đập đồ, còn đánh người.”

Chu Du cúi đầu không nói chuyện.

“Tôi chỉ lo lắng mẹ tôi gặp phải bọn họ.” Đồng Đồng xoa nhẹ mặt một cái.

“Lần sau mẹ cậu lại không nghe thì gọi tôi đi cùng.” Chu Du đột nhiên nói, “Cậu đi một mình lấy gì chống lại.”

Đồng Đồng nghe xong sững sờ giây lát, có chút cảm động, nhưng mạnh miệng: “Cậu đi thì làm được gì.”

Chu Du vội nói: “Tôi có thể quay video họ đánh cậu, sau đó báo cảnh sát.”

“…”

“Đùa thôi mà.” Chu Du ha ha ha cười cả buổi.

“…” Đồng Đồng im lặng.

Hai người yên tĩnh chốc lát, Đồng Đồng nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Rốt cuộc vì sao cậu lại một mình đến đây? Những điều cậu nói với mẹ tôi một chữ tôi cũng không tin.”

“Tôi à?” Chu Du suy nghĩ, “Theo đuổi lý tưởng, tìm bản thân.”

“Vậy lý tưởng của cậu là gì?” Đồng Đồng nghi hoặc.

“Đang tìm nè.” Chu Du cười, “Chẳng thế thì đuổi kiểu gì.”

Đồng Đồng nhíu mày nhìn hắn.

“Muốn biết vậy hả?” Chu Du nhíu mày, nhún vai, “Được thôi.”

Đồng Đồng lập tức tự ngồi ngay ngắn.

“Tôi trở mặt với bố tôi.” Chu Du nói đến đây ngừng một chút, dừng một chút lại nói, “Từ nhỏ bố tôi không quản tôi, tôi giống như gốc cây trong sân nhà tôi, bố tôi nhớ thì tưới ít nước.”

Trên mặt Chu Du không có biểu cảm gì, giọng cũng thản nhiên, “Đợi tôi trưởng thành, bố tôi ‘ồ’ một tiếng, phát hiện đứa con trai đột nhiên xuất hiện là tôi này. Sau đó ổng nhìn một chút, phát hiện đứa con trai này của ổng có chỗ không giống trong tưởng tượng của ổng, ổng bắt đầu suy nghĩ tạo nên một đứa con trai tốt trong lòng ổng. Thế nhưng ổng không ngờ, lúc tôi lớn ổng cũng không nói kiểu con trai mà ổng muốn.”

Đồng Đồng nhíu mày, không hiểu ba Chu Du lắm.

“Tôi là con của ổng không sai, nhưng tôi không phải là tất cả của ổng.” Chu Du nói, “Ông ấy không tham dự quá trình định hình tôi, cho nên ổng cũng không có quyền thay đổi tôi. Tôi là độc lập, có thể nói tôi mới là bố ông ấy.”

“Vậy… Sau này cậu làm sao đây?” Đồng Đồng ngẫm nghĩ, “Mẹ cậu —— ”

“Cậu thường nghĩ vấn đề này sao?” Chu Du ngắt lời cậu.

“Cái gì?” Đồng Đồng ngẩn người.

“Sau này làm sao bây giờ, sau này sẽ thế nào… Những vấn đề này.” Chu Du cười hỏi.

Đồng Đồng cẩn thận suy nghĩ, trả lời: “Trước kia không nghĩ thế… Sau khi… sau khi nhà tôi xảy ra chuyện đó, mỗi ngày tôi đều sẽ nghĩ một lúc.”

Hai người lại tiếp tục im lặng ở vấn đề này.

“Đừng sợ.” Chu Du đột nhiên nói.

Đồng Đồng nhìn về phía hắn.

“Mặc dù tôi không thích bố tôi, nhưng có câu nói tôi cảm thấy ông ấy nói rất đúng.” Chu Du trịnh trọng nhìn về phía cậu.

Đồng Đồng mong đợi về nhìn hắn.

Chu Du hào khí vạn trượng nói: “Đừng ép buộc! Cứ làm đi!”

Đồng Đồng: “…”

Cậu thật sự chịu đủ rồi.

Đồng Đồng hở dài một hơi, ngả người trên sofa, nhắm mắt lại.

Chu Du cũng nhỏ giọng thở dài một hơi, ngồi trên thảm, đầu ngửa ra sau, dựa vào sofa bên cạnh.

Hai người dùng tư thế quái dị như vậy ngủ thiếp đi.

Vì sofa ngắn quá Đồng Đồng ngủ không thoải mái, duỗi chân mãi. Cuối cùng đặt lên trán Chu Du.

Chu Du cũng chỉ dùng tư thế này ôm chặt cái chân kia của cậu, dịch người, mặt dán bên đùi Đồng Đồng cũng ngủ sâu.

Lúc gió mát thổi qua khóe mắt, Đồng Đồng phát hiện mình lại mơ thấy giấc mơ đó.

Tiếp đó cậu lập tức bắt đầu véo mình.

Cậu tuyệt đối không muốn lại được nghe Chu Du gọi cậu là cục cưng.

Một giây sau.

“Cục cưng, chân em còn đau không?” Gương mặt Chu Du đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, ôm chân cậu, “Anh hôn cho em, đau sẽ bay đi ngay.”

Đồng Đồng muốn ói, muốn chặt toàn bộ cái chân của mình bị hắn ôm trong ngực kia.

“Cưng à sao em không nói chuyện.” Chu Du hỏi.

“… Chú em, em nói tiếng Đông Bắc được không?” Đồng Đồng buồn nôn run lên một cái.

Đột nhiên cậu phát hiện, cũng không phải cậu không thể tiếp thu Chu Du nói tiếng phương Bắc.

“Cục cưng anh hôn chân cho em.” Chu Du nói rồi muốn hướng về phía chân cậu.

“Phắc! Không được!” Trong lúc Đồng Đồng giãy giụa dữ dội, mí mắt đột nhiên mở ra.

Đập vào mắt là Chu Du nhắm hai mắt ôm chân cậu, trong nháy mắt Đồng Đồng ngỡ mơ thành thật rồi.

Cậu sợ đến nỗi cho hắn một bạt tai.

Chu Du bị dọa nhảy phắt lên rất cao, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, khiếp sợ nhìn cậu.

Đồng Đồng bị buồn nôn thở không ra hơi, duỗi tay run run chỉ vào hắn: “Cặn—— ”

Lần này Chu Du học lanh, duỗi tay cũng chỉ vào cậu, nói nhanh: “Cặn bã!”

Đồng Đồng sửng sốt: “Tôi —— ”

“Ngủ tôi xong rồi còn đánh tôi!” Chu Du bắt đầu khóc.

Đồng Đồng: “…”

Đậu má???

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương