Bàn Cờ Hoàn Hảo Nhất
C6: Ngoại truyện

Mẹ tôi là một người phụ nữ đáng thương. Ba mẹ thì mất sớm, một tay bà ngoại nuôi nấng bà nên người.

Bà ngoại ốm đau khắp người, lại bận rộn với công việc đồng áng từ sáng đến tối, thế nên từ trước đến nay không hề quan tâm đến mẹ tôi.

Năm mười tám tuổi đáng ra phải là độ tuổi tươi đẹp nhất của một người con gái, thế mà mẹ tôi lại bị cuonghiep.

Mà tôi chính là kết quả của lần cuonghiep này.

Chỉ đến khi bụng bầu lộ ra, mới có người phát hiện ra mẹ tôi đã mang thai rồi.

Đêm đó trời tối đen như mực, mẹ không nhìn rõ người đó là ai, chỉ nhớ là mẹ đau đến chet đi sống lại, chỉ biết khóc lóc không ngừng. Sau khi kết thúc việc kinh khủng ấy, mẹ loạng choạng bò dậy mò đường về nhà.

Ở nơi nhỏ bé đó, việc không chồng mà chửa chính là nỗi nhục nhã ê chề của cả gia đình.

Bà ngoại giận đến mức đổ bệnh nặng.

Bọn họ đã từng nghĩ đến việc pháthai, nhưng rủi ro quá lớn, khả năng chet một xac hai mạng rất cao nên trạm xá không dám tiến hành phẫu thuật cho bà.

Thế là tôi đã được sinh ra.

Mẹ tôi là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng.

Mẹ không hề oán giận tôi vì những nỗi đau mà tôi đã mang đến cho bà.

Mang thai sớm khiến mẹ phải bỏ học, ra đời bươn chải làm việc kiếm sống từ sớm.

Mẹ đã làm lụng vất vả để cho tôi mọi thứ tốt nhất, tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất. Mẹ đặt tên cho tôi là Hứa Tri Sương, tên ở nhà là Song Song.

Thế nhưng tính mẹ nhu nhược yêu đuối quá mức, ngay cả một câu chửi thề cũng không biết. Thậm chí bà còn chẳng biết đường nói từ “không” để tỏ thái độ phản kháng.

Từ ngày tôi bắt đầu có ký ức, tôi tự hứa với mình rằng tôi phải bảo vệ mẹ bằng mọi giá.

Thông qua quan sát của bản thân, tôi phát hiện lòng người thường có xu hướng nghiêng về kẻ yếu hơn.

Thế là tôi bắt đầu giả vờ yếu đuối, học cách làm thế nào để mình khóc trông thật thảm thương, khiến người khác mủi lòng thương xót.

Sau này tôi lại phát hiện, sự kiên nhẫn của con người có hạn, suốt ngày chỉ biết khóc lóc ầm ĩ thì có khi sẽ phản tác dụng.

Tôi học được cách nhìn sắc mặt của người khác để quyết định nên giả vờ đáng thương như thế nào, khi nào nên bắt đầu và khi nào nên dừng lại.

Sau khi lên tiểu học, tôi học được hai từ “tốt” và “xấu”, đồng thời cũng biết được nghĩa của chúng.

Kể từ giây phút đó, tôi biết mình là một đứa trẻ hư.

Tôi dối trá thành thói, trước mặt một đằng sau lưng một nẻo.

Nhưng tôi chỉ muốn bảo vệ mẹ mình mà thôi, chứ chưa từng nghĩ tới việc chủ động làm tổn thương người khác.

***

Năm tôi 8 tuổi, mẹ gả cho chú Thành bán thịt heo.

Trước khi kết hôn, mẹ có hỏi qua suy nghĩ của tôi.

Chú Thành đối xử với mẹ và tôi rất tốt. Sau khi đi khắp nơi để nghe ngóng về chú ấy, cuối cùng tôi đã đồng ý.

Chú Thành từng có một người vợ, người vợ trước qua đời vì khó sinh, để lại cho chú một đứa con trai.

Ba năm trước con trai chú bị ngã từ trên cây xuống, dẫn đến chấn thương sọ não, từ đó trở đi chỉ số IQ của anh ấy dừng lại ở năm 10 tuổi.

Tôi dọn đến ở nhà chú Thành theo mẹ, và tên Trình Bạch chỉ biết cười khúc khích cả ngày kia đã trở thành anh trai tôi.

Ban đầu tôi nghĩ rằng, chỉ cần chú Thành tốt với mẹ thì tôi sẽ đối xử tốt với tên ngốc này.

Qua một thời gian, tôi nhận ra chú Thành thật sự tốt với mẹ, còn xem tôi như con gái ruột của mình nữa chứ.

Tên ngốc xít này cũng xem tôi như em gái ruột, mở miệng ra là Song Song ơi Song Song à, lúc nào cũng theo sau đuôi tôi, cười khúc khích một cách ngốc nghếch.

Điều quan trọng nhất là lúc nào mẹ tôi cũng mỉm cười, tôi rất thích những ngày tháng yên bình như thế này.

Tuy anh trai tôi ngốc thật, nhưng mỗi khi tôi cãi nhau với người khác, anh ấy luôn đứng về phía tôi, bắt chước tôi la hét vào mặt người ta, Mặc dù tôi cũng không nghe rõ những gì anh ấy nói.

Chỉ cần có kẻ muốn đụng vào tôi, anh ấy sẽ là người đầu tiên xông lên đánh trả.

Sau khi cãi nhau xong, tôi sẽ đi mách lẻo với đôi mắt đỏ hoe, thêm mắm dặm muối nửa thật nửa giả tố cáo bọn họ, khiến cho đám người đó tức đến nghiến răng ken két nhưng lại lực bất tòng tâm không làm gì được tôi.

***

Đôi khi anh trai tôi lại thích kể chuyện, chú Thành nói đây là những câu chuyện thằng bé từng nghe giáo viên của mình kể trước khi gặp tai nạn.

Câu chuyện rất ngắn, chỉ có ba bốn câu mà thôi, nhưng một khi đã bắt đầu kể thì anh ấy cứ lặp đi lặp lại không dừng lại được.

Anh trai lớn hơn tôi năm tuổi, bởi vì không có trường học nào nhận nên anh ấy tốt nghiệp cấp hai xong thì nghỉ học.

Anh ấy thực sự rất ngốc nghếch, nhưng anh ấy luôn cho tôi những gì anh ấy cho là tốt nhất.

Lớn lao thì là những thứ chú Thành cho anh ấy, nhỏ nhặt thì là mấy bông hoa dại bên vệ đường.

Mỗi lần như vậy, tôi đều giải thích cho anh ấy hiểu, chú Thành cho anh cái gì thì cũng sẽ cho em một phần y như vậy, nhưng anh ấy vẫn rất bướng bỉnh.

Từ năm tám tuổi đến mười hai tuổi, có lẽ đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi không cần phải suy nghĩ nhiều, mẹ đã có chú Thành che chở.

Tôi chỉ cần dắt theo anh trai đi dạy bảo những kẻ bắt nạt chúng tôi.

Tôi chỉ cần học tập chăm chỉ, cố gắng đạt điểm cao hơn vào lần sau.

Tôi có một ước mơ, tôi muốn học ngành y, tôi muốn làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, tôi muốn chữa bệnh cho anh trai mình.

***

Nhưng mà cuộc đời tai bay vạ gió – tai hoạ ập đến bất ngờ.

Vào một đêm mưa, chú Thành chở mẹ trên một chiếc xe máy, hai người đang trên đường về nhà thì bất cẩn rơi xuống nước rồi qua đời.

Chỉ mới vài ngày trước, tôi vừa nhận được kết quả thi chuyển cấp và bàn luận với họ nên học ở trường cấp hai nào.

Năm đó tôi chỉ mới mười hai tuổi mà gặp phải chuyện này, ngay cả đám tang cũng là do một người hàng xóm tốt bụng tổ chức hộ.

Tôi đã khóc không biết bao nhiêu lần, đêm đến thì mất ngủ, vừa khóc vừa thu dọn di vật của hai người họ.

Trình Bạch cứ đi theo tôi suốt, thấy tôi khóc anh ấy cũng khóc theo; buổi tối tôi không ngủ, dù có buồn ngủ đến mấy thì anh ấy cũng cố gắng gượng ngồi bên cạnh tôi.

Sau bảy ngày mẹ và chú Thành qua đời, tôi ôm lấy Trình Bạch mà khóc.

"Anh ơi, họ đều đi cả rồi, sau này chỉ còn lại chúng ta nương tựa lẫn nhau thôi."

Ngày hôm đó anh cũng khóc.

Khi ấy gia đình tôi vừa mới mua xe nên không còn nhiều tiền.

Tôi tính kỹ rồi, nếu như tôi tiếp tục đi học, sống thắt lưng buộc bụng thì cùng lắm cũng chỉ cầm cự được hai năm.

Vì vậy, tôi phải đối mặt với một vấn đề nan giải, đó là nên tiếp tục đi học hay từ bỏ việc học.


Tôi biết mình không nên ích kỷ. Với tình cảnh hiện tại, dù tôi có đi học thì cũng chỉ học được hai năm rồi lại phải bỏ học thôi.

Song, tôi không muốn bỏ cuộc. Điều hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời mẹ tôi là bà đã cố gắng rất nhiều để thi vào trường đại học mà bà yêu thích, nhưng lại trượt mất.

Vì vậy, mẹ tôi luôn hy vọng tôi có thể đậu đại học.

Tôi cũng hiểu rõ tầm quan trọng của việc học hành thành danh.

Sau một tuần trầm lặng, tôi quyết định từ bỏ việc học.

Vào ngày thứ hai sau khi tôi bỏ cuộc, anh trai nhét vài tờ tiền vào tay tôi.

"Song Song, đi học, đi học."

Anh ấy cố chấp nhưng cũng rất lo lắng, chỉ sợ tôi sẽ từ chối.

Tôi hỏi: “Anh lấy số tiền này ở đâu ra vậy?”.

Tôi thấy tay anh trai đầy những vết sẹo, trông rất thô ráp, không đẹp mắt chút nào cả.

Anh ấy cười như một đứa trẻ: "Song Song, cho em, cho em hết."

Tôi đi theo anh ấy suốt một quãng đường mới biết được anh ấy đã tìm một công trường để làm việc.

Anh hai rất ngốc, ngốc đến mức không biết tiền dùng để làm gì.

Nhưng anh ấy lại biết tôi cần tiền.

Thế là anh ấy cầm lấy một tờ tiền và đi hỏi hết người này đến người khác.

Cuối cùng, những người làm việc ở công trường nói với anh ấy rằng chỉ cần làm việc thì anh ấy sẽ được trả tiền, thế là anh ấy đã chuyển gạch cả một buổi chiều.

Trong những trường hợp bình thường, tiền lương được phát mỗi tháng một lần.

Nhưng anh trai tôi không hiểu những điều này, đội trưởng công trường thấy anh trai tội nghiệp nên phá lệ phát lương theo ngày cho anh ấy.

Sau khi biết được mọi chuyện, đêm đó tôi lại khóc.

Anh trai thấy tôi khóc không ngừng thì chẳng biết làm thế nào cả, chỉ đành ôm tôi rồi khóc theo.

"Anh hai sẽ bảo vệ Song Song."

Đây là lần đầu tiên anh ấy nói câu này với tôi.

Tôi chợt nhớ ra, khi tôi mới đến nhà họ Trình, đây là câu đầu tiên chú Thành nói với anh ấy.

Hoá ra anh ấy vẫn luôn ghi nhớ câu nói này.

Ngày hôm đó tôi quỳ gối trước mặt anh ấy, dập đầu mấy cái thật mạnh: "Anh hai, nếu đời này em dám làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với anh thì em sẽ bị sét đánh chet bất đắc kỳ tử, chet không được tử tế!"

Anh ấy không hiểu lời tôi nói, cũng không biết tại sao tôi lại làm như vậy, chỉ cố gắng dùng sức kéo tôi dậy.

***

Tôi đã chính thức bước vào trường trung học cơ sở, mỗi ngày về nhà một lần.

Sau khi về nhà, tôi sẽ chuẩn bị cơm nước xong xuôi rồi đến công trường gọi anh hai về nhà ăn tối.

Nghe người ta đồn làm càng nhiều thì tiền nhận được càng cao, thế là anh hai trở thành người siêng năng nhất công trường.

Quả nhiên tiền lương hằng ngày của anh hai cao hơn hẳn, nhưng những vết sẹo trên tay cũng nhiều hơn, vết thương cũ mới chồng chất lên nhau, sờ vào không thấy được chỗ nào lành lặn cả.

Anh ấy dùng chính đôi tay này để đưa cho tôi tất cả số tiền mà anh ấy có, lần nào anh ấy cũng vui vẻ như một đứa trẻ đang chờ được khen thưởng.

Nhưng tôi không muốn anh hai phải cực khổ như vậy.

Chuyện gì anh ấy cũng nghe lời tôi, nhưng riêng vấn đề này thì anh ấy lại bướng bỉnh cực kỳ.

Lúc nào anh hai cũng cười ngốc nghếch: “Song Song vui vẻ, anh hai không mệt.”

Tôi ôm chặt lấy anh hai, tôi biết tôi nợ anh, cả đời này trả cũng không hết, nhưng tôi nguyện dùng cả đời này để báo đáp cho anh.

Trong kế hoạch của cuộc đời tôi, tôi không hề có ý định kết hôn.

Bởi vì tôi sợ, sợ anh hai phải tủi thân, cho dù khả năng xảy ra chỉ nhỏ xíu thôi thì tôi vẫn rất sợ.

Anh ấy che chở tôi như vậy, tôi cũng đâu nỡ?

***

Đến năm tôi học lớp 9, bởi vì việc học bận rộn nên tôi phải học nội trú, một tuần chỉ về nhà một lần.

Hoàn cảnh thế này khiến tôi lo lắng và bất an lắm, nhưng anh hai thật sự rất nghe lời, những chuyện tôi không cho phép anh ấy làm, anh ấy nhất định sẽ không vi phạm. Mỗi lần về nhà, tôi đều thấy anh hai ngồi xổm ở cửa đợi tôi.

Sau khi chắc chắn một tuần chỉ về nhà một lần mà anh ấy vẫn ổn, không gặp bất kỳ nguy hiểm hay xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào, tôi mới dần dần yên tâm.

***

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, những khó khăn mới lại xuất hiện.

Thành tích của tôi rất tốt, vượt qua điểm sàn của các trường trung học trọng điểm.

Vấn đề là, nơi ở của chúng tôi hơi xa, ở đây không có trường cấp ba, cùng lắm là có một trường cấp hai mà thôi.

Muốn học cấp ba thì bắt buộc phải đi xa, trường càng tốt thì nằm càng xa.

Sau một hồi sàng lọc, tôi đã chọn một trường cấp ba không quá xa.

Nhưng trường học này nửa tháng mới cho nghỉ một lần, ngồi xe về phải mất mấy tiếng đồng hồ.

Tôi lại do dự.

Một tuần mới về đã đủ làm tôi lo lắng không yên, huống hồ là nửa tháng chứ.

Tôi nghĩ ngợi suốt cả tuần liền, đồng thời hỏi anh hai rất nhiều câu hỏi.

Sau cùng tôi quyết định theo học ngôi trường đó.

Tôi mua cho anh hai một chiếc điện thoại di động, sau đó dành vài tuần để dạy anh ấy cách gọi điện và nhận cuộc gọi từ tôi.

Trong quá trình này, tôi nhắc đi nhắc lại nhiều lần rằng truyệt đối không được đi lung tung, phải ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi quay về.

Anh đã đồng ý.

Trong lòng tôi có một kế hoạch, tôi muốn vừa học vừa làm thêm, tôi phải nhanh chóng tiết kiệm đủ tiền để đón anh hai qua ở gần mình, tôi không muốn anh ấy làm việc ở công trường nữa, tôi không muốn nhìn thấy đôi tay của anh ấy lại đầy rẫy vết thương.

Vì vậy tôi phát tờ rơi vào thứ Bảy và Chủ nhật, lần nào cũng đứng suốt mấy tiếng đồng hồ.

Tôi viết mấy quyển ghi chú ôn tập, in ra và bán cho các bạn trong trường. Bởi vì thành tích của tôi luôn nằm trong top ba của lớp nên bọn họ sẵn lòng tin tưởng tôi.

Thậm chí tôi còn bán những thứ lặt vặt ở trường, bao gồm văn phòng phẩm và những nhu yếu phẩm hàng ngày mà học sinh nội trú có thể sử dụng.

Ở trường không cho phép mua bán, nhưng tôi biết cách ăn nói, dùng lời ngon tiếng ngọt, thêm vào đó còn giả vờ đáng thương nữa chứ.


Nhưng cũng không thể nói tôi là tôi đang giả vờ được, dù sao những lời tôi nói đều là sự thật.

Trong khoảng thời gian đó, tôi cần tiền đến phát điên.

Các giáo viên trong trường thấy hoàn cảnh của tôi đáng thương, ngoài ra thành tích của tôi không hề giảm sút, lại còn giúp nhiều học sinh khác trong lớp nâng cao điểm số, thế nên họ đành mắt nhắm mắt mở làm ngơ.

Cô chủ nhiệm còn giúp tôi làm đơn xin miễn học phí cho học sinh nghèo, mỗi học kỳ còn được nhận ít tiền.

Tôi vô cùng biết ơn, ghi tất cả những điều này vào sổ.

Tôi biết không ai có nghĩa vụ phải hỗ trợ hay cưu mang mình cả. Vì vậy, tôi sẽ ghi nhớ tất cả những người đã giúp đỡ mình và cố gắng đền đáp bọn họ.

***

“Anh hai ơi, em đã dành dụm được một ít tiền, cũng tìm được một căn phòng cho thuê ở gần trường học rồi này, là cô chủ nhiệm tìm giúp em đó. Mặc dù trường học không cho phép học sinh ở ngoại trú, nhưng giáo viên chủ nhiệm đã giúp em xin phép Hiệu trưởng, em là người duy nhất trong trường đó nha. Anh à, mấy ngày nữa là tới giữa tháng, anh đợi em về nhà, em sẽ đón anh qua đây. Sau này anh cứ ở yên trong phòng đợi em về là được rồi, nếu anh thấy chán thì đến tối em sẽ dẫn anh ra ngoài đi dạo nha."

Đây là cuộc gọi mà tôi đã gọi cho anh trai mình vào lớp 11.

Lúc đó tôi rất vui mừng, rất hạnh phúc, chỉ muốn được gặp anh hai ngay lập tức.

Đêm đó nằm ngủ, tôi mơ thấy mình đưa anh trai đến nhà mới, anh ấy cười rất hạnh phúc.

Thế nhưng……

Đợi mấy ngày sau, khi tôi quay trở về thì không tìm thấy anh hai đâu cả.

Tôi tìm khắp nhà, hỏi không biết bao nhiêu người, nhưng không một ai biết anh tôi đang ở đâu.

Cuối cùng, một cô bé đã bí mật kể với tôi rằng con bé thấy anh trai tôi bị người ta đưa đi.

Cô bé ấy không thể miêu tả dáng vẻ của người đó, nhưng cô bé lại nhớ được biển số xe.

Tìm ai đó thông qua biển số xe là điều rất khó khăn.

Nhưng đó là xe của con trai cả tập đoàn nhà họ Mạnh, anh ta rất nổi tiếng, sau những nỗ lực tiềm kiếm thì cuối cùng tôi cũng tìm được rồi.

Nhà họ Mạnh bắt anh trai tôi để làm gì cơ chứ? Tôi thật không tài nào hiểu nổi.

Tôi chẳng biết nhà họ Mạnh nằm ở đâu, cũng không thể liên lạc được với bọn họ.

Thế là tôi chạy đến bệnh viện nhà họ Mạnh và đứng ở cổng ra vào, nhìn thấy có chiếc xe chạy vào, tôi lập tức đi vào theo. Mấy y tá trong bệnh viện không thèm để ý đến tôi, cũng không chịu nói cho tôi biết làm thế nào để liên lạc với cậu chủ của nhà họ Mạnh.

Sau một hồi loay hoay tìm kiếm trong bệnh viện, tôi vô tình nhìn thấy dòng chữ “nhà xac”.

Tim tôi dấy lên một linh cảm mãnh liệt, thế là tôi bước vào trong.

"Này, sao không thấy người nhà của người nằm ở đó vậy?"

Tôi nghe những người bên trong thì thầm với nhau.

"Làm sao tôi biết được, nghe nói đó là một kẻ vô gia cư lang thang trên đường, sau khi bị người ta tung trúng thì được đưa tới đây, người nọ đưa anh ta tới rồi rời đi luôn."

"Hóa ra là một người đàn ông vô gia cư à."

Tôi nhìn chằm chằm vào nơi đó, người nọ được bao phủ bởi một tấm vải trắng, tôi không thể nhìn rõ mặt của anh ấy, nhưng chiều cao của anh ấy cũng tương đương với anh trai tôi.

Y tá chợt chú ý đến sự hiện diện tôi.

Mắt tôi đỏ hoe, sau đó tôi thành công lừa được bọn họ dựa vào kỹ năng diễn xuất thần sầu của mình.

Nhân lúc họ không để ý, tôi nhẹ nhàng vén một góc tấm vải trắng lên.

Nhưng cái nhìn này đã khiến tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng.

Tôi đứng chet trân tại chỗ một lúc lâu, mãi cho tới khi y tá đi về phía mình. Tôi thấy miệng họ mấp máy, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Hứa Tri Sương, mày không được phép hoảng loạn, không được để lộ ra bất kỳ sơ hở nào, mày phải điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện, mày phải làm, phải làm cho bằng được...

“Tôi chợt nghĩ về anh trai của tôi nên cảm thấy buồn ấy mà”.

Bọn họ không mảy may nghi ngờ, sau khi an ủi tôi đôi câu thì quay người đi làm chuyện của mình.

Tôi vẫn đứng yên tại chỗ, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, ép bản thân phải tỉnh táo hoàn toàn.

Sau đó, tôi bước đến chỗ y tá, dụ dỗ bọn họ buôn chuyện với mình.

Thông tin bọn họ biết được không nhiều, nhưng có một điều tôi vô cùng chắc chắn —Anh hai tôi chet rồi...

***

Tôi xin giáo viên nghỉ học, trở thành nhân viên bán thời gian trong nhà xac.

Ban đầu họ không muốn nhận, nhưng trùng hợp là dạo này họ cần người gấp, lại thấy tôi gan dạ không sợ những chuyện này nên tạm thời nhận tôi cho đủ người.

Tôi làm thêm ở đây một tuần, cố gắng nghĩ tất cả mọi cách để nghe ngóng tin tức.

Trong một tuần này, tôi tiếp cận thithe của anh trai mình, đồng thời kiểm tra một lượt.

Anh trai tôi đã được làm phẫu thuật, quả tim bên trong biến mất rồi.

Cô chủ của tập đoàn nhà họ Mạnh - Mạnh Thanh Như - mắc bệnh tim bẩm sinh, mấy ngày trước cô ta được đưa vào phòng cấp cứu, nhưng tôi không thể điều tra ra được rốt cuộc cô ta đã thực hiện loại phẫu thuật nào ở trong đó.

Nhưng anh trai tôi chet vào chính ngày hôm ấy, anh ấy bị xe của Mạnh Cảnh Quân đưa đi, sau khi chet còn mất đi trái tim.

Tôi nghĩ rằng, tôi đã đoán ra chân tướng rồi.

Tiếc rằng tôi không có khả năng báo thù cho anh trai mình.

Nhưng tôi không hề có ý định từ bỏ.

Tôi đã dành ba ngày để chôn cất tro cốt của anh trai tôi và lên kế hoạch từng chút một.

Thím Lưu là do tôi sắp xếp vào nhà họ Tống.

Thím Lưu số khổ, con trai mất sớm, con dâu thì bỏ trốn theo người khác, để lại cho bà đứa cháu gái ốm yếu.

Khi cháu gái của thím ấy bất cẩn rơi xuống nước, chính anh trai tôi đã liều mình cứu con bé lên.

Lần này gặp lại, cháu gái thím ấy đang nằm trên giường bệnh. Thím ấy chạy đôn chạy đáo cầu xin khắp nơi vì khoản viện phí cuối cùng, nhưng rốt cuộc vẫn rơi vào cảnh tuyệt vọng.

Thế rồi tôi xuất hiện, tôi giúp thím ấy thanh toán toàn bộ viện phí, sau đó nhờ thím ấy tiếp cận bà Tống, thành công bước vào nhà họ Tống.

Tôi hoàn thiện kế hoạch của mình từng chút một, thậm chí còn có ý định đồng quy vu tận - chet cùng đám người kia.

Trong quá trình này, tôi xác nhận được rằng trái tim của anh trai tôi đang ở trong cơ thể của Mạnh Thanh Như.


Nhưng vừa xác nhận chưa được bao lâu thì Mạnh Thanh Như đã tiến hành ca phẫu thuật thứ hai bởi vì phản ứng đào thải nghiêm trọng.

Ngay lúc đó, lòng căm thù của tôi lên đến đỉnh điểm.

Tôi sẽ khiến họ phải trả giá thật đắt, bằng bất cứ giá nào!

[NGOẠI TRUYỆN CỦA MẠNH CẢNH QUÂN]

Về cơ bản thì cuộc sống của tôi vô cùng suôn sẻ.

Điều tiếc nuối duy nhất trong tuổi thơ của tôi là mẹ tôi mất sớm.

Bố tôi lấy thêm vợ hai, nhưng mấy tình tiết máo choá lại không xảy ra với tôi.

Thân thể mẹ kế yếu ớt, trước khi kết hôn, bác sĩ còn khẳng định bà bị vô sinh.

Sau khi bước chân vào nhà tôi, bà ấy xem tôi như con ruột, khi đó tôi còn nhỏ dại nên cũng thuận theo, coi bà như mẹ ruột của mình.

Sau đó, Mạnh Thanh Như ra đời, đây là đứa em gái mà tôi hằng mong muốn.

Em gái mắc bệnh tim bẩm sinh, tôi tự nhủ nhất định phải bảo vệ em ấy thật tốt.

Không chỉ tôi mà tất cả mọi người trong nhà đều vô cùng cưng chiều em ấy.

Chúng tôi không hề cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.

Em ấy đã đáng thương lắm rồi, vì thế chúng tôi chỉ hy vọng em ấy có thể vui vẻ, hạnh phúc cả đời, tôi tình nguyện gánh vác mọi thứ thay em ấy.

***

Điều khiến tôi hối hận nhất chính là để em ấy quen biết Tống Hy Minh.

Lúc đầu tôi chỉ nghĩ, chẳng qua là em tôi có thêm một người bạn mà thôi.

Đợi đến khi tôi nhận ra có gì đó không ổn thì bọn họ đã yêu nhau mất rồi.

Từ một cô gái chưa bao giờ cúi đầu, bây giờ em ấy lại cầu xin tôi với đôi mắt đỏ hoe, thế này thì làm sao tôi không mềm lòng được đây?

Sau vài lượt kiểm tra, tôi thấy mình cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận tên Tống Hy Minh kia, thế là tôi đã ngầm đồng ý, thậm chí còn bao che cho bọn họ hết lần này đến lần khác.

Tôi nghĩ quan hệ giữa hai gia đình cũng không tệ, Tống Hy Minh lại thật lòng yêu em gái tôi, ắt hẳn sau này anh ta sẽ đối xử tốt với em ấy.

Nhưng điều khiến tôi căm phẫn là gia đình anh ta không hề chấp nhận em gái tôi, bọn họ ghét bỏ vì em ấy mắc bệnh tim, thậm chí còn coi thường em ấy đủ kiểu.

Nhưng đó là cô em gái mà tôi nâng niu trong lòng bàn tay!

Nếu không phải em tôi liên tục ngăn cản thì tôi đã đập Tống Hy Minh từ lâu rồi.

Vì những chuyện này mà em gái tôi cãi nhau với Tống Hy Minh, sau đó một mình bỏ nhà đi.

Đợi đến khi tôi biết chuyện, em gái tôi đã biến mất rồi.

Tôi đánh Tống Hy Minh một trận, sau đó lái xe đi tìm em gái, anh ta cũng đi theo.

Chúng tôi tìm kiếm suốt một ngày một đêm, và tôi là người đầu tiên tìm thấy em gái mình. Nơi đó một thị trấn nhỏ hẻo lánh, em gái tôi dính mưa ướt như chuột lột, ngồi co ro dưới mái hiên run lên bần bật.

Tôi đau lòng chet đi được, em ấy vừa nhìn thấy tôi đã khóc ầm lên rồi ôm chầm lấy tôi.

Tôi chuẩn bị đưa em gái rời đi thì nhìn thấy một thiếu niên, nói đúng hơn là nhìn thấy một tên ngốc.

Vì một thiếu niên mười mấy tuổi bình thường sao lại có đôi mắt trong sáng, ngây thơ thuần khiết như một đứa trẻ như vậy được?

Tôi không kịp suy nghĩ nhiều vì em gái đã ngất đi trong vòng tay tôi, tôi vội bế em ấy rời đi ngay lập tức.

Bác sĩ nói sức khỏe của em ấy vốn không tốt, sau trận giày vò này, tình trạng của em ấy càng tệ đi, nếu trong vòng ba ngày không tìm được nguồn tim thích hợp, vậy thì...

Cái này nói thì dễ, làm được mới khó, kiếm đâu ra quả tim thích hợp trong thời gian gấp rút như vậy cơ chứ?

Trơ mắt nhìn thời gian trôi qua từng chút một, chúng tôi rơi vào tuyệt vọng.

Bỗng dưng lúc đó trong đầu tôi lóe lên hình ảnh của đôi mắt ngây thơ kia.

Trong cơn tuyệt vọng, tôi đánh liều một phen, được ăn cả ngã về không. Tôi vội vã lái xe đến nơi đó một lần nữa.

Có lẽ ông trời vẫn chưa muốn mang em tôi đi, chúng tôi thấy được hy vọng rồi.

Nhưng một vấn đề khác xuất hiện trước mắt chúng tôi là... đây là một mạng người!

Con người ai cũng ích kỷ cả, tôi không hề sai, tôi chỉ muốn cứu sống em gái mình mà thôi... Tôi không ngừng tự nhủ điều này trong lòng.

Tống Hy Minh tức giận hét vào mặt tôi: "Còn do dự cái khỉ gì nữa? Nó chỉ là một thằng nhóc đầu óc nguu si tứ chi phát triển, một thằng nguu cũng được coi là người hả? Có thể so sánh với Thanh Như hay sao?".

Nhớ đến em gái nằm trên giường bệnh nắm lấy tay tôi mà khóc: “Anh ơi, em không muốn chet đâu”.

Tôi tỉnh táo trở lại.

Đúng vậy, dùng một tên ngốc để cứu lấy em gái yêu của tôi, xứng đáng lắm chứ, tôi chả việc gì phải do dự cả.

Thế là cuộc phẫu thuật đã được tiến hành, tạm thời em gái tôi đã được an toàn.

Mà tên ngốc kia sẽ mãi mãi không thể tỉnh dậy được nữa, hắn bị đưa đến nhà xac.

Tất cả chúng tôi đều lảng tránh, đều không muốn nhắc đến, rồi sự việc đó dần dần chìm vào quên lãng.

Chưa đầy ba năm, cuối cùng chúng tôi cũng đã tìm được quả tim phù hợp nhất, em gái tôi tiến hành cuộc phẫu thuật thứ hai.

Quả tim của tên ngốc kia bị vứt bỏ ngay ngày hôm đó, nó đã ngừng đập rồi.

Cảm giác tội lỗi lại dâng trào trong lòng, nhưng tôi tiếp tục đè nén nó xuống.

***

Sau này em gái tôi ra nước ngoài, dẫu vậy, em ấy vẫn giữ quan hệ với Tống Hy Minh như cũ, bởi vì khoảng cách xa xôi nên thi thoảng bọn họ lại cãi nhau.

Khi em gái tôi khóc và nói với tôi rằng Tống Hy Minh không cần em ấy nữa, anh ấy đã có bạn gái mới rồi, tôi tức giận và căm phẫn vô cùng.

Cô gái kia tên là Hứa Tri Sương, tôi đã điều tra thân thế của cô ta, ngoại trừ xuất thân tầm thường thì cô ta rất xinh đẹp và giỏi giang.

Tôi muốn trả thù bọn họ, thế là tôi đã kết bạn với Hứa Tri Sương và trò chuyện với cô ta như một người bạn qua mạng.

Cô ta... có vẻ khá ngây thơ, hơi đề phòng tôi, nhưng không quá mức cảnh giác.

Sau vài ngày trò chuyện, tôi chỉ gửi cho cô ta vài lời hỏi han ân cần ấm áp, thế mà cô ta tin tưởng tôi, không còn đề phòng tôi chút nào nữa.

Cô ta thực sự nguu ngốc, hay chỉ đang giả vờ thôi vậy?

Nếu là thật thì một cô gái bình thường như vậy sao có thể đột nhiên trở thành bạn gái của Tống Hy Minh được chứ?

Còn nếu là giả, hình như cô ta đâu cần lừa dối tôi để làm gì.

Sau khi em gái nói cho tôi biết sự thật, tôi mới biết rằng mình đã hiểu lầm cô ấy.

Nếu đã như vậy thì tôi không cần phải tiếp tục làm gì cả.

Thế mà một thời gian sau, cô ấy lại chủ động liên lạc với tôi.

Vấn đề của cô ấy không khó, đúng lúc tôi cũng đang rảnh rỗi nên tôi đã đồng ý.

Cuộc trò chuyện giữa hai chúng tôi dần nhiều lên.

Cô ấy khá ngốc nghếch, nhưng lại ngốc nghếch một cách đáng yêu, thi thoảng còn khiến tôi cạn lời.

Trò chuyện cùng cô ấy lúc rảnh rỗi cũng khá thú vị, vui phết đấy chứ.

Em gái tôi không an tâm về cô ấy, tôi khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng Hứa Tri Sương sẽ không thích Tống Hy Minh.

Có thể tôi không nhận ra, hoặc có thể tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi bắt đầu mong chờ rồi.

Mong chờ cô ấy gửi cho tôi những câu chuyện nhỏ nhặt hằng ngày của cô ấy.

Mong chờ cô ấy chia sẻ từng niềm vui một.

Rõ ràng chỉ là những câu chuyện bình thường trong cuộc sống, nhưng cô ấy có thể mang đến niềm vui và sự ấm áp chỉ bằng những lời nói đơn giản.


Cô ấy thực sự rất dễ thương, sống chăm chỉ một cách ngốc nghếch, nhưng lại ngốc nghếch đến đáng yêu.

Em gái tôi về nước rồi, tôi không muốn em ấy ở bên cạnh Tống Hy Minh nữa, nhưng tôi không khuyên nổi.

Thời gian thực sự có thể thay đổi một người sao?

Ba năm không gặp, dường như cô em gái ngây thơ đáng yêu ngày đó đã thay đổi rồi.

Chỉ vì Tống Hy Minh mà em ấy trở nên đa nghi như Tào Tháo, lại còn không hiểu chuyện, thường xuyên vô duyên vô cớ gây sự.

Con bé nói với tôi rằng Hứa Tri Sương thích Tống Hy Minh, cô ấy muốn cướp anh ta.

Làm gì có chuyện đó cơ chứ?

Tôi dám chắc 100% rằng Hứa Tri Sương không thích Tống Hy Minh, hơn nữa tôi thấy thằng quỷ đó có gì tốt đâu, anh ta không xứng đáng được người khác yêu thích.

Tôi đã cố gắng phân tích nghiêm túc với em ấy, nhưng vô ích, con bé này sắp điên tới nơi rồi, một khi nó đã nhận định vấn đề gì là không cách nào thay đổi được suy nghĩ của nó.

Dưới đủ kiểu giày vò ức hiếp cộng thêm cái kiểu cố tình gây sự của em gái tôi, cô gái ngây thơ kia ấm ức đến mức sắp chịu không nổi nữa rồi.

Nhưng cô ấy không giống em gái tôi, cô ấy chỉ là một cô gái mồ côi, dù bị oan ức, bị tổn thương, cũng sẽ không có ai dỗ dành cô ấy cả. Cô ấy chỉ có thể tự mình lau nước mắt, sau đó giả vờ rộng lượng nói rằng: tôi không sao đâu, chuyện nhỏ ấy mà.

Một cô gái như vậy, làm sao mà tôi không thương xót cho được?

Bởi vì cô ấy, lần đầu tiên trong đời tôi trách mắng em gái mình, chúng tôi tranh cãi vài câu, cuối cùng em gái bị tôi chọc tức đến mức bỏ nhà đi.

Một bên là cô em gái tôi yêu thương từ nhỏ, một bên là cô gái vô tội bị đổ oan, trái tim tôi như bị tra tấn vạn lần.

***

Khi nghe cô ấy nói người cô ấy thích là tôi, tôi sững sờ và chợt nhận ra.

Tôi nghĩ, tôi cũng thích cô ấy mất rồi. Tuy vậy, tôi biết rõ mình thích cô ấy ở mức độ nào trong đoạn tình cảm này.

Tôi là người thừa kế của nhà họ Mạnh, đối tượng mà tôi kết hôn sau này chỉ có thể là một người xứng đôi vừa lứa với tôi, ngoài ra còn phải có ích cho nhà họ Mạnh. Hứa Tri Sương không đáp ứng được bất kỳ yêu cầu nào trong số này, vậy nên dù có thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không lấy cô ấy.

Hơn nữa, chuyện của em gái tôi đã khiến cô ấy có thành kiến với tôi, cô ấy khao khát một cuộc sống tự do và bình thường đến như vậy, chắc là cô ấy sẽ không bằng lòng gả vào nhà họ Mạnh đâu.

Bởi vì cô ấy mà tôi lại cãi nhau với em gái mình.

Điều tôi nghĩ rất đơn giản, cô ấy đã đủ đáng thương rồi, tại sao em tôi không chịu buông tha cho cô ấy cơ chứ?

Mẹ kế của tôi, người đã từng nói với tôi rằng bà luôn xem tôi như con ruột, giờ đây lại che chắn phía trước em gái, nhìn tôi với vẻ không hài lòng: "Con bé là em gái của anh, chẳng lẽ anh ức hiếp em gái mình vì người ngoài sao?"

Trông cha có vẻ như đang mắc kẹt giữa tôi và em gái, nhưng tôi biết rõ, thực ra ông ấy đang đứng về phía em gái và mẹ kế.

Nhìn cảnh gia đình ba người bọn họ buộc tội tôi, tôi bỗng thấy mệt mỏi vô cùng.

Thế nhưng tôi lại không muốn từ bỏ, tôi muốn nỗ lực thêm một chút vì cô gái ngốc nghếch kia.

Cô ấy quá tốt, dẫu đang phải chịu đựng đủ kiểu đối xử bất công nhưng cô ấy vẫn một lòng nghĩ đến tôi, còn cố gắng dỗ dành tôi khi tôi nói rằng mình cảm thấy không vui.

Nếu tôi đã không thể đáp lại tình cảm của người con gái quá đỗi tốt đẹp ấy, thì tôi phải bảo vệ được cô ấy dù chỉ một lần, đúng không?

Nhưng những chuyện xảy ra tiếp theo khiến tôi không có thời gian để nghĩ về nó nữa.

Bệnh viện xảy ra chuyện rồi.

Thân là người thừa kế của nhà họ Mạnh, đương nhiên tôi biết rõ mọi giao dịch trong bệnh viện.

Có lẽ đây chính là cám dỗ của lợi nhuận. Ban đầu bệnh viện được xây dựng để chữa trị bệnh tim cho em gái tôi, nhưng sau đó, để giành được nhiều lợi ích hơn, chúng tôi đã đi vào con đường mà pháp luật không cho phép.

May mắn thay, ngay từ đầu chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày này, vậy nên chúng tôi thẳng tay đẩy ra mấy kẻ gánh tội thay đã sắp xếp từ trước.

Nhà họ Mạnh chịu tổn thất, nhưng tôi có lòng tin vào bản thân, tôi tin mình có thể khôi phục lại sự hưng thịnh cho nhà họ Mạnh.

Nào ngờ họa vô đơn chí, đã khó chó còn cắn thêm.

Chuyện em gái ghép tim lần thứ hai đã bị phơi bày.

Lần này, tôi và em gái, một trong hai người phải đứng ra gánh lấy trách nhiệm.

Để bảo vệ em gái, bộ dạng hận không thể khiến tôi chet đi của mẹ kế khiến tim tôi hoàn toàn buốt giá.

Nhưng cha tôi không muốn từ bỏ một người thừa kế như tôi, thế là bọn họ cãi tới cãi lui, cuối cùng, tất cả chúng tôi đều vào tù cả.

"Anh ơi, em không muốn ngồi tù đâu, em sợ lắm."

Em gái tôi bật khóc, tôi nhìn em ấy, trong lòng chỉ có nỗi bất lực sâu sắc.

Sau khi vào tù, tôi, em gái và Tống Hy Minh không bị nhốt chung với nhau.

Khi nhà họ Mạnh vẫn còn tồn tại, có lẽ cha tôi đã lo liệu từ trước nên cuộc sống của tôi không quá khó khăn.

Nhưng không lâu sau, nhà họ Mạnh biến mất.

Dưới sự trả thù của nhà họ Tống, cuộc sống của tôi ngày càng tệ đi.

Tôi bắt đầu lo lắng cho em gái mình.

Chắc chắn phía nhà họ Tống sẽ không đối xử như vậy với mỗi mình tôi, e rằng em gái tôi cũng chẳng được yên thân.

Sau này, tôi vô tình biết được em gái mình bị bắt nạt trong tù, con bé bị ức hiếp thê thảm vô cùng.

Tôi tìm mọi cách để gặp mặt em gái mình. Cô gái một thời được nuông chiều thành kiêu căng ngang ngược muốn làm gì thì làm, giờ đây trên người lại chằng chịt những vết sẹo, đôi mắt xám xịt vô vọng.

Con bé nói nó không muốn sống nữa.

Mà tôi cũng không biết khuyên bảo con bé kiểu gì, ở chỗ này thì làm gì có hy vọng.

Dưới sự kích thích của đám người ở đây, bọn họ đã thành công khiến tôi ra tay, án phạt cũng tăng lên rồi.

***

Việc Hứa Tri Sương đến thăm tù nằm ngoài dự đoán của tôi.

Tôi đã từng nghĩ đến việc cô ấy sẽ quay lại tìm mình, nhưng chờ đợi suốt mấy năm mà không thấy, tôi chỉ đành từ bỏ ý nghĩ đó.

Bây giờ cô ấy đến đây, nhìn thấy tôi trong bộ dạng nhếch nhác thảm hại thế này khiến lòng tôi phức tạp vô cùng, thậm chí tôi còn chẳng biết phải nói gì với cô ấy nữa.

"Hình như tôi quên nói cho anh biết, tôi có một người anh trai, chỉ số thông minh của anh trai tôi chỉ bằng đứa trẻ mười tuổi..."

Hôm nay tôi đã nhìn thấy sự căm thù trong mắt cô ấy, vẻ mặt của cô ấy cũng trở nên thật xa lạ.

Thế rồi tôi nhớ lại tên ngốc mà mình đã cố tình lãng quên.

Cũng chính lúc này tôi mới nhận ra bấy lâu nay cô ấy luôn giả vờ, hóa ra tất cả những chuyện này đều là âm mưu của cô ấy, cô ấy đang báo thù cho anh trai mình.

Thì ra... em gái tôi không nói dối, tôi đã trách lầm em ấy.

Bây giờ lòng tôi giờ là một mớ hỗn độn, tôi có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, nỗi căm hận và hối hận cứ quấn chặt lấy tôi.

Nếu như khi xưa tôi không đưa ra quyết định đó, thì có phải những chuyện sau này sẽ không xảy ra hay không?

***

Sau này tôi từng cố gắng liên lạc với Hứa Tri Sương, nếu tôi nhận hết lỗi lầm về mình thì liệu cô ấy có thể bỏ qua cho em gái tôi không?

Nhưng cô ấy không muốn gặp tôi, tôi cũng chẳng thể ép buộc cô ấy đến gặp mình.

Sau này tôi và em gái ra tù, tôi dắt theo đứa em gái bị bệnh tâm thần của mình, sức tàn lực kiệt gắng gượng lê lết trong các xó xỉnh của thành phố. Để sinh tồn, tôi trở thành lực lượng lao động rẻ mạt nhất.

Em gái tôi mất tích, cả đời này tôi không thể tìm thấy con bé được nữa.

***

Hơn mười năm trôi qua, ngần ấy năm làm việc cực khổ chỉ đổi lấy cơ thể đầy bệnh tật.

Tôi vô tình gặp lại Tống Hy Minh, cuộc sống của anh ta cũng không khá khẩm gì hơn tôi. Ngày đó gặp nhau, cả hai chẳng nói lời nào, chỉ dừng mắt nhìn nhau trong chốc lát rồi bước đi mỗi người một ngả.

Về sau, tôi nghe nói anh ta phạm tội nên phải vào tù lần nữa. Còn tôi, với tờ giấy chuẩn đoán mắc bệnh hiểm nghèo trên tay, cũng chẳng còn sống được bao lâu.

- --- HẾT TRUYỆN ----

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương