5

Đàm Giai Hân đưa tôi đi ăn trưa, ở lại với tôi nửa buổi chiều, cuối cùng sau khi quản lý gọi hàng chục cuộc nhắc quay về, cô ấy bị trợ lý dỗ dành lôi đi.

Trước khi đi, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng, liền túm lấy Đàm Gia Hân hỏi: "Khoan đã, Gia Hân, bà nội tớ ở đâu?"

Tôi lập gia đình là lẽ đương nhiên, tôi nên đưa bà nội về ở cùng, vì tôi được bà nội nuôi nấng.

Tại sao trong biệt thự không thấy bà nội, chẳng lẽ bà không chịu lên thành phố sống mà muốn ở quê sao?

"Ừm... Hạ Hạ, chuyện của bà nội chúng ta nói sau, tớ phải đi không đi thì muộn."

"Ồ được thôi."

Nhìn Đàm Giai Hân, cả người bị quấn quanh như xác ướp, lên một chiếc xe bảo mẫu kéo dài, cảm xúc trong tôi thật lẫn lộn.

Tôi thực sự không ngờ rằng Đàm Giai Hân của mười năm sau, sẽ trở thành một ngôi sao nổi tiếng trong làng giải trí chỉ vì muốn theo đuổi ngôi sao mà mình ngưỡng mộ.

Gia Hân nổi tiếng là chuyện bình thường, bất kể ngoại hình xinh đẹp hay năng lực của bản thân, tất nhiên tôi mừng cho cậu ấy.

Chỉ là so với câu ấy, tôi cảm thấy bây giờ tôi thật đáng thất vọng.

Một bà nội trợ không đạt được thành quả gì, và cuối cùng cũng không giữ được cuộc hôn nhân của mình.

Mọi người đều cố gắng tiến bộ, dường như chỉ mình tôi dậm chân tại chỗ.

Đây có phải là lý do tại sao tôi muốn ly hôn?

Vừa bước ra khỏi trung tâm mua sắm với tâm trạng đầy u sầu, tôi đột nhiên nhìn sang phía đối diện là lối vào của một khách sạn sang trọng, Lục Dữ Hàn đang sánh vai cùng một cô gái bước vào đó.

Vậy... tôi thực sự bị đội nón xanh phải không?

Sau nửa phút bàng hoàng, tôi đã đưa ra một quyết định táo bạo.

Lẻn vào khách sạn đó.

“Xin chào, bạn đã đặt phòng chưa?” Vừa bước vào, lễ tân ở quầy đã nhiệt tình hỏi tôi.

"Không... không." Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, tôi có chút hoảng hốt, "Tôi chỉ muốn hỏi, đôi nam nữ vừa mới bước vào... Ở phòng nào? họ có hay gặp nhau ở đây không?"

"Xin lỗi thưa cô, đây là quyền riêng tư của khách hàng, chúng tôi không thể nói cho cô biết."


Tôi đã biết rằng đây là kết quả.

" Lục Dữ Hàn, đồ khốn kiếp, anh thành công trong sự nghiệp lại bỏ rơi người vợ tội nghiệp của mình, anh để tôi đuổi ra khỏi nhà, tôi đã yêu anh nhiều năm như vậy..."

Tôi bất chợt hiểu ra!

Hẳn là Lâm Sơ Hạ hiện tại đã phát hiện ra Lục Dữ Hàn có điều gì đó không ổn, nhưng Lục Dữ Hàn lại giỏi dùng bạo lực lạnh, anh ta từ chối yêu cầu ly hôn, cuối cùng Lâm Sơ Hạ không đành lòng yêu cầu ly hôn, ngay cả khi cô ấy phải rời khỏi nhà và trắng tay ra đi.

Có thể chính Lục Dữ Hàn là người đề nghị rời khỏi nhà, Lâm Sơ Hạ chỉ làm theo ý tưởng của anh ấy và soạn thảo bản thỏa thuận ly hôn.

"Trời ạ, tôi đã thích cái loại khốn nạn gì thế này!"

Tôi ngửa mặt lên trời thở dài, đúng lúc này, một giọng nói có chút quen thuộc từ phía sau truyền đến: “Em tới đây làm gì vậy?”

“A…” Tôi sợ tới mức tránh sang một bên hai bước, suýt chút nữa đụng phải bàn cà phê bên cạnh.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh bàn cà phê, khi tôi ngước nhìn lên, tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt nghiêm túc của Lục Dữ Hàn.

Tôi gần như không thể nói nên lời, "Anh... sao anh lại ở đây?"

“ Tôi Có nên hỏi ngược lại em câu này không?” Anh ấy cau mày hỏi ngược lại.

“Em rủ Gia Hân đi ăn và đi mua sắm ở khu mua sắm đối diện…” Tôi che miệng giữa chừng.

Cô đang ăn uống mua sắm ở khu thương mại đối diện, bây giờ lại xuất hiện ở đại sảnh của khách sạn này, không phải nhìn thấy anh rồi đi theo vào sao?

Vốn tưởng rằng Lục Dữ Hàn sẽ trách tôi chuyện này, không ngờ anh ấy lại giải thích: "Vừa rồi là khách hàng, ta đưa khách tới cửa phòng đi xuống."

"ồ ồ."

Vậy là... tôi có hiểu lầm không?

Nhưng dù vậy cũng không có nghĩa là anh ấy vô tội, có lẽ không phải cô gái này là tình nhân vụng trộm.

"Em đi mua sắm sao không mua được cái gì sao?"

“A… Em đi vài vòng nhưng không nhìn thấy thứ muốn mua nên không mua.” Tôi có chút áy náy, không biết có nên nói cho anh biết mười năm tôi không có trí nhớ hay không..

Tôi sợ anh ấy sẽ không tin.

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra trước đây giữa tôi và anh ấy, vì vậy tôi nghĩ tốt hơn hết là đừng nói về nó trước.


"Cùng nhau đi dạo thôi."

“Hả?” Tôi hơi bối rối khi anh ấy đề nghị đi mua sắm cùng nhau.

"Không phải anh nói anh bận công việc, đã lâu không cùng em đi mua sắm sao?”

“Buổi chiều có thời gian cùng em đi mua sắm, anh cũng muôn đi ăn chút gì đó. "

Lượng tin tức trong lời nói của anh ấy thực ra nằm ở nửa câu đầu tiên, nhưng tôi vẫn chộp lấy nửa câu sau của anh ấy lại làm tôi quan tâm hơn tôi quay qua hỏi: "Anh chưa ăn trưa sao?"

"Ừm, tôi ra sân bay đón khách rồi đến thẳng."

Có vẻ như anh ấy làm việc rất chăm chỉ.

Nghĩ đến những gì tôi vừa biết được từ Đàm Giai Hân về những hành vi thái quá gần đây của mình và cả sự hiểu lầm về mối quan hệ giữa anh ấy với khách hàng vừa rồi, tôi càng cảm thấy tội lỗi hơn.

"Vậy chúng ta đi kiếm chút gì ăn đi."

6

Lục Dữ Hàn và tôi vừa quay lại trung tâm thương mại, sau khi đi một vòng và không tìm thấy cái gì ngon.

Cuối cùng chúng tôi dừng lại trước một cửa hàng bánh bao.

Tôi thăm dò hỏi: “Có muốn ăn bánh bao không?”

Anh ấy bất ngờ liếc nhìn tôi rồi gật đầu: “Được.”

Tôi nhớ anh ấy không thích bánh bao.

"Một bánh bao tôm tươi, một suất thịt heo bắp cải."

Anh ấy bảo tôi tìm một chỗ ngồi xuống, còn mình đi đến quầy lễ tân gọi hai cái bánh.

Tôi muốn nói mình đã ăn bữa trưa và giờ thì tôi không đói, nhưng khi vừa nhìn vào khuôn mặt mang vẻ mệt mỏi của anh ấy, tôi lại nuốt lời định nói xuống.

Tôi thích bánh bao, đặc biệt là bánh bao nhân tôm và bánh bao nhân thịt lợn, bắp cải.

Từ nhỏ tôi sống với bà nội, cuộc sống tương đối eo hẹp, chỉ có Tết Nguyên Đán bà nội mới mua cho mấy cái sủi cảo nhân tôm, bà không nỡ ăn một cái nên tôi ăn hết.


Trường cấp 3 là trường nội trú, vì ở xa và cuối tuần tôi không về nhà nên bà nội bắt xe buýt hai tiếng để đưa bánh bao cho tôi.

Tôi chia sẻ bánh bao từ bà tôi với Lục Dữ Hàn, rồi nghiêng đầu và hỏi anh ấy, "Chúng có ngon không?"

"Cũng Được."

Anh ấy chỉ ăn một hoặc hai miếng, tôi lại nghĩ anh ấy đang lịch sự và xấu hổ khi ăn nhiều hơn.

Mãi cho đến ngày tôi tỏ tình với anh ấy, tôi mới biết không phải anh ngại ăn mà là anh không thích.

Ngày hôm đó, tôi dùng một hộp bánh bao tỏ tình với anh ấy: “Lục Dữ Hàn, đây là bánh bao tôm yêu thích của em, sau này em sẽ nhường cho anh ăn, anh... có thể ở bên em không? "

Anh ấy nói rằng anh ấy không thích bánh bao, anh ấy chỉ ăn bánh bao nhồi thịt lợn và bắp cải trong nhà ăn của trường hơn là bánh bao tôm tươi.

Như chúng tôi đều biết, những chiếc bánh bao nhân thịt lợn và bắp cải trong căng tin thực sự rất khó ăn, phần bắp cải thì lớn còn nhân thịt thì cỡ hạt đậu nành.

Tôi nghĩ rằng anh ấy đang từ chối tôi bằng cách nói điều đó.

Không ngờ câu tiếp theo anh lại nói: “Sau này chắc phải đi ăn rồi, không thể để bạn gái của anh chết đói được.”

Lần này khiến tôi gần như không phản ứng kịp.

Vì ba từ "bạn gái" của anh ấy mà tôi phấn khích đến mức cả đêm không ngủ được, cứ tưởng sau khi tỉnh dậy có thể bắt đầu một buổi hẹn hò ngọt ngào, nào ngờ tỉnh lại ở đây...

Trong khi tôi nhớ lại,thì anh ấy đã về đến bàn với hai bát bánh bao.

Cả hai bát đều có rau mùi nhưng không có hành lá.

Tôi nhớ anh ấy thường không ăn rau mùi.

"Nhà hàng này chắc là mới mở, anh chưa từng thấy qua, em ăn thử xem có ngon không."

"vâng ạ"

Mùi vị rất thơm, hận không thể cầm đũa ăn hết một cái, không ngờ mùi vị cũng không tồi.

“Thịt tôm rất mềm, độ mặn vừa phải, nước súp rất đặc, ngon như bà nội nấu vậy.” Tôi không khỏi khen ngợi.

“Ngon vậy, ăn nhiều một chút.” Lông mày anh ấy buông lỏng, vẻ mặt cũng thoải mái hơn nhiều so với lúc sáng sớm ra khỏi nhà và khi anh ở cửa khách sạn vừa rồi.

Tuy nhiên, tôi vẫn cảm nó rất xa vời.

Thấy anh cầm đũa ăn, tôi không khỏi hỏi: “Anh không phải ghét ăn rau mùi sao?”

“Hả?” Anh ấy liếc tôi một cái rồi nói: “Ngày cưới, anh bị ép uống một bát nước rau mùi, từ đó anh bắt đầu chấp nhận rau mùi, em quên rồi à?”

TÔI:!!!!

Buộc phải uống nước rau mùi?


Trời ơi, ai lại xấu như vậy, dám ép Lục Dữ Hàn uống nước rau mùi!

"A... ha ha ha, em thật sự quên mất."

Nếu không có ký ức của mười năm qua, tôi chắc chắn không biết những điều này.

Điều đó thực sự khơi dậy sự tò mò của tôi.

Sau khi dành cả buổi chiều với Đàm Gia Hân, tại sao tôi lại quên hỏi cô ấy về chi tiết cuộc hôn nhân của tôi với Lục Dữ Hàn?

Tôi chắc chắn sẽ phải hỏi cậu ấy kỹ hơn vào lần gặp tới.

"Nhưng... em hơi tò mò. Cảm giác của anh khi uống nước rau mùi là gì?" Tôi đặt đũa xuống và tò mò nhìn Lục Dữ Hàn.

Nghĩ đến hình ảnh đó, tôi không thể không cười.

Anh chẳng có cảm giác gì nên đành cắn răng uống cạn, trong đầu lúc đo anh chỉ có một suy nghĩ: uống xong nhanh rồi rước em về nhà.

Anh ấy cũng đặt đũa xuống, ngước nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm có chút nóng bỏng và trìu mến hơn.

Tôi thấy xấu hổ khi bị anh ấy nhìn chằm chằm, để giảm bớt ngượng ngùng, tôi cười vài tiếng rồi nói: “May mà anh chỉ uống nước rau mùi, không cho anh ăn sầu riêng.”

"Em đã quên sau khi anh ăn sầu riêng rồi mới uống nước rau mùi?"

Trời……

Anh nói tiếp: “Còn có bún ốc và hủ tíu nữa…”

TÔI:!!!!

“Phải không?” Tôi không thể tin rằng Lục Dữ Hàn sẽ ăn những thứ này.

Trò Đó chắc chắn là Đàm Gia Hân làm, chỉ có cô ấy mới có thể nghĩ ra màn thử thách tồi tệ như vậy!

"À đúng rồi... em nhớ ra rồi, đó là Đàm Gia Hân và mấy người khác đã cố gắng chặn cửa."

"Anh no rồi, em từ từ ăn, anh đi trước tính tiền."

Tôi không biết mình có nghĩ đúng hay không, nhưng Lục Dữ Hàn không tiếp tục chủ đề này mà đứng dậy và đi thẳng đến quầy thu ngân, để lại tôi hỗn độn trên ghế.

Nhìn bóng dáng cao lớn nhưng có phần cô đơn của anh, cảm giác tội lỗi bao trùm lấy tôi.

Tôi không nghĩ rằng tôi đã tạo ra điều ấy

Bây giờ anh ấy sẽ cảm thấy rằng Lâm Sơ Hạ hiện tại không còn yêu anh ấy nữa, vì vậy cô ấy thậm chí có thể quên mất ngày cưới.

Tôi nên nói với anh ấy như thế nào đây... Tôi là Lâm Sơ Hạ của mười năm trước?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương