Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ
-
Chương 15: Vườn trường Mary Sue (13)
Thấy Quý Lạc về đến nhà, bảo mẫu cười hiền hậu mà đi tới, trong giọng nói mang theo nồng đậm quan tâm: "Tiểu thư đã về?"
"Ân, Dì Trương, dì làm một đĩa điểm tâm rồi đưa đến phòng cho con nhé."
"Được được được, dì đây liền đi làm."
Lúc dì Trương đang chuẩn bị xoay người, đột nhiên phát hiện phía sau tiểu thư nhà mình còn có một người, một người nam nhân, nhìn qua cùng tiểu thư tuổi không sai biệt lắm, phỏng chừng là bạn học của cô đi, bà không có nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào phòng bếp.
Lục Thất Niên ở phía sau nhíu nhíu mày, cô vậy mà một chút phòng bị cũng không có, rốt cuộc hắn cũng là một nam nhân, cô lại trực tiếp để hắn vào phòng? Tuy rằng hắn sẽ không làm chuyện gì, nhưng nếu đổi lại là người khác, cô cũng sẽ như vậy?
Quý Lạc quay đầu lại, nhìn thấy chính là bộ dáng Lục Thất Niên muốn nói lại thôi, phảng phất như cô đã làm sai chuyện gì, hồi tưởng lại lời mình vừa nói, nháy mắt cô liền hiểu, trực tiếp hướng hắn làm rõ: "Yên tâm, tôi chưa từng để người khác phái nào vào phòng."
Thật sao? Nói như vậy thì hắn chính là người đầu tiên?
Lục Thất Niên trong lòng mừng thầm, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nắm tay lại đặt ở bên môi khụ lấy hai tiếng để che dấu xấu hổ.
"Chúng ta đi lên thôi." Nói xong, Quý Lạc liền đưa hắn lên lầu hai.
Phòng của nguyên chủ tương đối thiên về phong cách mộng ảo, tuy rằng Quý Lạc không quá thích, nhưng cũng không có sửa lại, đối với thế giới này mà nói, cô mới là người từ ngoài đến, hơn nữa cô cũng không thường trú, hoàn cảnh đối với cô mà nói cũng không quan trọng.
Nhưng mà khi Lục Thất Niên nhìn đến căn phòng này, rõ ràng liền sửng sốt, cảm giác hình như có điểm không thích hợp, phong cách này không giống với phong cách của Quý Lạc a.
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Quý Lạc hỏi.
"Mười bảy."
So với nguyên chủ lớn hơn một tuổi, nhưng mà......
"Anh không có đi học?"
Trong ánh mắt Lục Thất Niên hiện lên một tia tự giễu, sau đó liền che dấu, hắn hơi hơi cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt của hắn, nhất thời thấy không rõ được cảm xúc của hắn rốt cuộc là như thế nào, nhưng ngữ khí vẫn thực bình thường.
"Đương nhiên là có, bất quá từ ngày khai giảng đến bây giờ một ngày tôi cũng không có đi mà thôi."
Như vậy không phải sẽ bị khai trừ sao? Hơn nữa hắn vẫn là học sinh, sao lại có thể trốn học?
"Anh học trường nào?"
"Học trường nào sao?" Lục Thất Niên ngẩng đầu, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu, đột nhiên cười lên, hơn nữa thanh âm càng lúc càng lớn, có loại xu thế không thể ngừng được.
"A...... Tôi cùng em học chung một trường a."
"......" Quý Lạc nhất thời không nói gì, trong trí nhớ của nguyên chủ không có đoạn này, mà cốt truyện cũng không có cái người tên Lục Thất Niên này a.
Hay là ở nguyên cốt truyện Lục Thất Niên thật sự từ đầu đến cuối đều không có đi học một ngày nào, cho nên mới không có sự xuất hiện về hắn trong cốt truyện?
"Tôi cảm thấy anh hẳn là nên đi học."
Lục Thất Niên nghe vậy, phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt, nhưng không biết lại nghĩ đến cái gì, vẫn là chưa có cự tuyệt, ngược lại hỏi Quý Lạc: "Em hy vọng tôi đi?"
Mặc kệ từ góc độ nào mà nói, Quý Lạc đã đem Lục Thất Niên coi như bằng hữu, cô đương nhiên hy vọng hắn đi, vì thế cô gật đầu.
"Ân."
"Em hy vọng tôi đi, vậy tôi liền đi."
Lục Thất Niên thật sâu mà nhìn Quý Lạc, như vậy cũng tốt, tuy rằng hắn không thích, bất quá ở trong trường học, có cô.
Thế nên cho dù chán ghét, hắn cũng sẽ nỗ lực chịu đựng.
Quý Lạc nghe Lục Thất Niên nói, bỗng cảm thấy có chỗ nào không đúng cho lắm, vì thế cô liền hỏi: "Lục Thất Niên, anh không phải thật sự thích tôi chứ?"
Vốn dĩ cô cho rằng Lục Thất Niên chỉ là đối với cô có điểm hảo cảm, giống như hảo cảm của bạn bè vậy, nhưng mà hiện tại xem ra, hình như không đúng lắm a.
Lục Thất Niên không nghe ra ý khác của Quý Lạc, mặt đỏ lên, biệt nữu mà nói: "Tôi không phải đã sớm cùng em nói qua sao? Hơn nữa em cũng từng nói người em thích chính là tôi!"
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn liền đầy vị ngọt, thật tốt, bọn họ là lưỡng tình tương duyệt.
Nhưng mà Quý Lạc nghe xong giống như là bị sấm đánh, nháy mắt liền hỗn độn, trong đầu vọng lại đều là lời Lục Thất Niên vừa nói.
Em cũng từng nói người em thích chính là tôi!
Cô đúng là từng nói vậy, cô xác thật có nói vậy, nhưng mà, hắn như thế nào mà lại tin đó là thật!
"Ân, Dì Trương, dì làm một đĩa điểm tâm rồi đưa đến phòng cho con nhé."
"Được được được, dì đây liền đi làm."
Lúc dì Trương đang chuẩn bị xoay người, đột nhiên phát hiện phía sau tiểu thư nhà mình còn có một người, một người nam nhân, nhìn qua cùng tiểu thư tuổi không sai biệt lắm, phỏng chừng là bạn học của cô đi, bà không có nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào phòng bếp.
Lục Thất Niên ở phía sau nhíu nhíu mày, cô vậy mà một chút phòng bị cũng không có, rốt cuộc hắn cũng là một nam nhân, cô lại trực tiếp để hắn vào phòng? Tuy rằng hắn sẽ không làm chuyện gì, nhưng nếu đổi lại là người khác, cô cũng sẽ như vậy?
Quý Lạc quay đầu lại, nhìn thấy chính là bộ dáng Lục Thất Niên muốn nói lại thôi, phảng phất như cô đã làm sai chuyện gì, hồi tưởng lại lời mình vừa nói, nháy mắt cô liền hiểu, trực tiếp hướng hắn làm rõ: "Yên tâm, tôi chưa từng để người khác phái nào vào phòng."
Thật sao? Nói như vậy thì hắn chính là người đầu tiên?
Lục Thất Niên trong lòng mừng thầm, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nắm tay lại đặt ở bên môi khụ lấy hai tiếng để che dấu xấu hổ.
"Chúng ta đi lên thôi." Nói xong, Quý Lạc liền đưa hắn lên lầu hai.
Phòng của nguyên chủ tương đối thiên về phong cách mộng ảo, tuy rằng Quý Lạc không quá thích, nhưng cũng không có sửa lại, đối với thế giới này mà nói, cô mới là người từ ngoài đến, hơn nữa cô cũng không thường trú, hoàn cảnh đối với cô mà nói cũng không quan trọng.
Nhưng mà khi Lục Thất Niên nhìn đến căn phòng này, rõ ràng liền sửng sốt, cảm giác hình như có điểm không thích hợp, phong cách này không giống với phong cách của Quý Lạc a.
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Quý Lạc hỏi.
"Mười bảy."
So với nguyên chủ lớn hơn một tuổi, nhưng mà......
"Anh không có đi học?"
Trong ánh mắt Lục Thất Niên hiện lên một tia tự giễu, sau đó liền che dấu, hắn hơi hơi cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt của hắn, nhất thời thấy không rõ được cảm xúc của hắn rốt cuộc là như thế nào, nhưng ngữ khí vẫn thực bình thường.
"Đương nhiên là có, bất quá từ ngày khai giảng đến bây giờ một ngày tôi cũng không có đi mà thôi."
Như vậy không phải sẽ bị khai trừ sao? Hơn nữa hắn vẫn là học sinh, sao lại có thể trốn học?
"Anh học trường nào?"
"Học trường nào sao?" Lục Thất Niên ngẩng đầu, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu, đột nhiên cười lên, hơn nữa thanh âm càng lúc càng lớn, có loại xu thế không thể ngừng được.
"A...... Tôi cùng em học chung một trường a."
"......" Quý Lạc nhất thời không nói gì, trong trí nhớ của nguyên chủ không có đoạn này, mà cốt truyện cũng không có cái người tên Lục Thất Niên này a.
Hay là ở nguyên cốt truyện Lục Thất Niên thật sự từ đầu đến cuối đều không có đi học một ngày nào, cho nên mới không có sự xuất hiện về hắn trong cốt truyện?
"Tôi cảm thấy anh hẳn là nên đi học."
Lục Thất Niên nghe vậy, phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt, nhưng không biết lại nghĩ đến cái gì, vẫn là chưa có cự tuyệt, ngược lại hỏi Quý Lạc: "Em hy vọng tôi đi?"
Mặc kệ từ góc độ nào mà nói, Quý Lạc đã đem Lục Thất Niên coi như bằng hữu, cô đương nhiên hy vọng hắn đi, vì thế cô gật đầu.
"Ân."
"Em hy vọng tôi đi, vậy tôi liền đi."
Lục Thất Niên thật sâu mà nhìn Quý Lạc, như vậy cũng tốt, tuy rằng hắn không thích, bất quá ở trong trường học, có cô.
Thế nên cho dù chán ghét, hắn cũng sẽ nỗ lực chịu đựng.
Quý Lạc nghe Lục Thất Niên nói, bỗng cảm thấy có chỗ nào không đúng cho lắm, vì thế cô liền hỏi: "Lục Thất Niên, anh không phải thật sự thích tôi chứ?"
Vốn dĩ cô cho rằng Lục Thất Niên chỉ là đối với cô có điểm hảo cảm, giống như hảo cảm của bạn bè vậy, nhưng mà hiện tại xem ra, hình như không đúng lắm a.
Lục Thất Niên không nghe ra ý khác của Quý Lạc, mặt đỏ lên, biệt nữu mà nói: "Tôi không phải đã sớm cùng em nói qua sao? Hơn nữa em cũng từng nói người em thích chính là tôi!"
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn liền đầy vị ngọt, thật tốt, bọn họ là lưỡng tình tương duyệt.
Nhưng mà Quý Lạc nghe xong giống như là bị sấm đánh, nháy mắt liền hỗn độn, trong đầu vọng lại đều là lời Lục Thất Niên vừa nói.
Em cũng từng nói người em thích chính là tôi!
Cô đúng là từng nói vậy, cô xác thật có nói vậy, nhưng mà, hắn như thế nào mà lại tin đó là thật!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook