Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ
-
Chương 13: Vườn trường Mary Sue (11)
"Mày, mày, mày......" Tên lưu manh cầm đầu nằm trên mặt đất, che lại cái mũi, đầu nâng lên, giơ bàn tay run rẩy mà chỉ vào nam nhân trước mặt, nhưng khi thấy rõ bộ dáng của hắn, liền ngây người.Khi Quý Lạc nhìn thấy mặt người nam nhân, cũng ngây người.
Lục Thất Niên?
Mặt khác mấy tên lưu manh còn lại tuy rằng bị Lục Thất Niên làm cho kinh sợ, nhưng khi vừa thấy Lục Thất Niên chỉ là trẻ vị thành niên, hơn nữa bọn họ lại nhiều người, nháy mắt khí thế liền lên dây, ưỡn ưỡn ngực, từ trong lòng móc ra một con dao nhỏ, ánh sáng lạnh băng của lưỡi dao liền hiện lên.
"Mau dừng tay." Tên lưu manh cầm đầu sốt ruột kêu lên, mấy thằng nhãi ranh này không muốn sống nữa sao.
Nhưng mà đã muộn, đã có người ra tay, Quý Lạc ở phía sau nhìn, chỉ cảm thấy đổ mồ hôi thay cho Lục Thất Niên, đối phương là người trưởng thành, hơn nữa còn có vũ khí, thực lực này quả thật là không thể khinh thường.
Nhưng hiển nhiên Quý Lạc lo lắng là dư thừa, chỉ thấy Lục Thất Niên hừ lạnh một tiếng, sau đó một xoay chuyển đá một cái xinh đẹp, con dao nhỏ trong tay tên lưu manh liền rơi xuống đất, mà tên lưu manh thì ôm lấy tay, sắc mặt xanh tím, nhìn qua bộ dáng thập phần thống khổ.
【 Thật là quá soái! 】
Quý Lạc còn chưa kịp cảm thán, Nhị Linh đã nói trước, bất quá nó nói cũng không sai, vừa rồi Lục Thất Niên quả thật rất khốc.
"Em không sao chứ?"
Lục Thất Niên không nhìn mấy tên kia nữa, đối với hắn mà nói những tên kia quả thực là lên không được mặt bàn, lúc Lục Thất Niên quay đầu lại nhìn về phía Quý Lạc, không có nhìn thấy bộ dáng kinh hoàng thất thố như trong tưởng tượng, ngược lại vẻ mặt cô vẫn là vân đạm phong khinh.
Hắn hơi câu khóe môi, đây mới là người hắn thích, chính là bất đồng với những cô gái bình thường mảnh mai.
"Không có việc gì, cảm ơn cậu."
Quý Lạc lắc đầu, đối với Lục Thất Niên lộ ra nụ cười hữu hảo, sau chuyện này, cô không có khả năng lại đối xử với Lục Thất Niên như một người xa lạ.
Tên lưu manh cầm đầu giờ phút này từ trên mặt đất bò dậy, lấy lòng mà chạy đến trước mặt Lục Thất Niên, vẻ mặt nịnh nọt mà nói: "Là tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết vị mỹ nữ này lại là người của Lục thiếu, còn cầu Lục thiếu nâng cao đánh khẽ không cần cùng tiểu nhân so đo."
"Lão đại......"Những tên khác còn chưa rõ lắm về thân phận của Lục Thất Niên, vì thế mắt đều choáng váng, cho rằng lão đại bị đá đến choáng váng rồi.
"Đều câm miệng hết cho tao!"Tên lưu manh cầm đầu thật muốn bóp chết những tên ngu xuẩn này.
"Được, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, tóm lại các người đã thấy rõ, người này, là người tôi thích, cho nên, nếu là có người " sai " các người tới, vậy các người nên biết làm như thế nào rồi chứ?"
Trên khuôn mặt tinh xảo của Lục Thất Niên lộ ra một chút tàn nhẫn, cả người đều tản mát ra một loại hơi thở thị huyết, mắt sáng như đuốc đảo qua mặt của tên lưu manh cầm đầu.
Tên lưu manh cầm đầu bị nhìn đến ứa ra mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi thầm mắng cái cô gái đã sai hắn tới -- Bạch Liễm, nếu không phải tại cô, hắn cũng sẽ không chọc đến vị gia này.
Trong mắt lộ ra sát ý, hắn cung cung kính kính mà nói: "Tiểu nhân biết nên làm thế nào."
Tiếp theo, liền ở lúc Lục Thất Niên cho phép rồi chạy đi.
Quý Lạc nghe bọn hắn nói liền biết Bạch Liễm sẽ bị xui xẻo, nhưng mà chuyện này cũng không liên quan đến cô, nếu không có Lục Thất Niên, cô cũng sẽ gậy ông đập lưng ông, làm Bạch Liễm nếm hậu quả xấu.
"Cậu rất lợi hại sao, Lục thiếu?"
Đối mặt với Quý Lạc, Lục Thất Niên không còn là bộ dáng lãnh khốc như vừa rồi nữa, đây là lần đầu tiên Qúy Lạc thấy hắn biệt nữu như vậy, Lục Thất Niên nghe ra được Quý Lạc đang trêu chọc hắn, liền có hơi chút ngượng ngùng.
"Chẳng qua là xưng hô người khác gọi trên đường mà thôi."
"Tôi thấy hình như không phải đi? Nhà cậu phỏng chừng có rất nhiều tiền?"
Một thân hàng hiệu, phỏng chừng gia cảnh cũng không kém.
"Cũng giống em thôi."
Lục Thất Niên nói rất khiêm tốn, Quý Lạc lại như suy tư gì đó, phỏng chừng hắn giống nhau, chính là thực không bình thường.
Lục Thất Niên?
Mặt khác mấy tên lưu manh còn lại tuy rằng bị Lục Thất Niên làm cho kinh sợ, nhưng khi vừa thấy Lục Thất Niên chỉ là trẻ vị thành niên, hơn nữa bọn họ lại nhiều người, nháy mắt khí thế liền lên dây, ưỡn ưỡn ngực, từ trong lòng móc ra một con dao nhỏ, ánh sáng lạnh băng của lưỡi dao liền hiện lên.
"Mau dừng tay." Tên lưu manh cầm đầu sốt ruột kêu lên, mấy thằng nhãi ranh này không muốn sống nữa sao.
Nhưng mà đã muộn, đã có người ra tay, Quý Lạc ở phía sau nhìn, chỉ cảm thấy đổ mồ hôi thay cho Lục Thất Niên, đối phương là người trưởng thành, hơn nữa còn có vũ khí, thực lực này quả thật là không thể khinh thường.
Nhưng hiển nhiên Quý Lạc lo lắng là dư thừa, chỉ thấy Lục Thất Niên hừ lạnh một tiếng, sau đó một xoay chuyển đá một cái xinh đẹp, con dao nhỏ trong tay tên lưu manh liền rơi xuống đất, mà tên lưu manh thì ôm lấy tay, sắc mặt xanh tím, nhìn qua bộ dáng thập phần thống khổ.
【 Thật là quá soái! 】
Quý Lạc còn chưa kịp cảm thán, Nhị Linh đã nói trước, bất quá nó nói cũng không sai, vừa rồi Lục Thất Niên quả thật rất khốc.
"Em không sao chứ?"
Lục Thất Niên không nhìn mấy tên kia nữa, đối với hắn mà nói những tên kia quả thực là lên không được mặt bàn, lúc Lục Thất Niên quay đầu lại nhìn về phía Quý Lạc, không có nhìn thấy bộ dáng kinh hoàng thất thố như trong tưởng tượng, ngược lại vẻ mặt cô vẫn là vân đạm phong khinh.
Hắn hơi câu khóe môi, đây mới là người hắn thích, chính là bất đồng với những cô gái bình thường mảnh mai.
"Không có việc gì, cảm ơn cậu."
Quý Lạc lắc đầu, đối với Lục Thất Niên lộ ra nụ cười hữu hảo, sau chuyện này, cô không có khả năng lại đối xử với Lục Thất Niên như một người xa lạ.
Tên lưu manh cầm đầu giờ phút này từ trên mặt đất bò dậy, lấy lòng mà chạy đến trước mặt Lục Thất Niên, vẻ mặt nịnh nọt mà nói: "Là tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết vị mỹ nữ này lại là người của Lục thiếu, còn cầu Lục thiếu nâng cao đánh khẽ không cần cùng tiểu nhân so đo."
"Lão đại......"Những tên khác còn chưa rõ lắm về thân phận của Lục Thất Niên, vì thế mắt đều choáng váng, cho rằng lão đại bị đá đến choáng váng rồi.
"Đều câm miệng hết cho tao!"Tên lưu manh cầm đầu thật muốn bóp chết những tên ngu xuẩn này.
"Được, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, tóm lại các người đã thấy rõ, người này, là người tôi thích, cho nên, nếu là có người " sai " các người tới, vậy các người nên biết làm như thế nào rồi chứ?"
Trên khuôn mặt tinh xảo của Lục Thất Niên lộ ra một chút tàn nhẫn, cả người đều tản mát ra một loại hơi thở thị huyết, mắt sáng như đuốc đảo qua mặt của tên lưu manh cầm đầu.
Tên lưu manh cầm đầu bị nhìn đến ứa ra mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi thầm mắng cái cô gái đã sai hắn tới -- Bạch Liễm, nếu không phải tại cô, hắn cũng sẽ không chọc đến vị gia này.
Trong mắt lộ ra sát ý, hắn cung cung kính kính mà nói: "Tiểu nhân biết nên làm thế nào."
Tiếp theo, liền ở lúc Lục Thất Niên cho phép rồi chạy đi.
Quý Lạc nghe bọn hắn nói liền biết Bạch Liễm sẽ bị xui xẻo, nhưng mà chuyện này cũng không liên quan đến cô, nếu không có Lục Thất Niên, cô cũng sẽ gậy ông đập lưng ông, làm Bạch Liễm nếm hậu quả xấu.
"Cậu rất lợi hại sao, Lục thiếu?"
Đối mặt với Quý Lạc, Lục Thất Niên không còn là bộ dáng lãnh khốc như vừa rồi nữa, đây là lần đầu tiên Qúy Lạc thấy hắn biệt nữu như vậy, Lục Thất Niên nghe ra được Quý Lạc đang trêu chọc hắn, liền có hơi chút ngượng ngùng.
"Chẳng qua là xưng hô người khác gọi trên đường mà thôi."
"Tôi thấy hình như không phải đi? Nhà cậu phỏng chừng có rất nhiều tiền?"
Một thân hàng hiệu, phỏng chừng gia cảnh cũng không kém.
"Cũng giống em thôi."
Lục Thất Niên nói rất khiêm tốn, Quý Lạc lại như suy tư gì đó, phỏng chừng hắn giống nhau, chính là thực không bình thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook