Bản Chất Của Tâm Lý Học Tội Phạm
Chương 12: Nỗi buồn của búp bê: Kết thúc

Hứa Diệp bỗng dưng dừng tay lại.

Nhìn con dao cách cổ con tin 2 centimet, Văn Mạt hung hãn thở phào nhẹ nhõm.

- Anh luôn rất yêu Lâm Diệu Diệu, không phải sao? Anh giết người, nếu không có gì ngoài dự đoán thì không thoát khỏi án tử hình, Lâm Diệu Diệu sẽ biết anh là một tên tội phạm giết người, nhưng anh không làm hại tới cô ấy, cô ấy vẫn nhớ khi anh đã ra mặt giúp cô khi còn bé, mua đồ ăn cho cô ấy, bảo vệ chiếu cố cô ấy như một người anh trai. Nhưng, anh giết mẹ cô ấy, cô ấy sẽ hận anh cả đời, bất kể anh còn sống hay đã chết. Anh nhẫn tâm tổn thương đến cô ấy như vậy sao?

- Cô đều biết tất cả?

- Tôi đoán. Lâm Diệu Diệu là thanh mai trúc mã của anh, cho thấy cha mẹ hai người nhất định có quen với nhau, rồi sau đó nhà anh dọn tới nơi này, sau đó cha mẹ anh bắt đầu cãi vả. Dựa vào các dấu vết, kết luận này không khó để đưa ra. Chuyện cho tới bây giờ, Hứa Diệp, lạc đường phải biết quay đầu, vẫn chưa quá muộn. Coi như là vì Lâm Diệu Diệu, thả mẹ cô ấy ra đi.

- A a, bộ dáng tôi bây giờ còn mặt mũi gì đối mặt với Diệu Diệu chứ? Tôi hy vọng cô ấy có thể vĩnh viễn dịu dàng quan tâm Diệp ca ca này…

Lời này còn chưa dứt, Hứa Diệp chợt đẩy Mã Thanh về phía trước, mình thì mượn lực nhảy xuống sân thượng…

Đáng tiếc, cảnh sát đã sớm có chuẩn bị, ở dưới lầu đặt đệm bơm phồng, sau khi Hứa Diệp rớt xuống, cảnh sát nhanh chóng chen nhau chụp lại, dao trên tay cũng bị đoạt đi, muốn tự sát cũng không được.

Phòng thẩm vấn cục cảnh sát: Hứa Diệp khai báo tội mình: "Lần đầu tiên tôi giết người, thật ra thì trước đây chỉ thấy qua bọn họ, có một lần lúc tôi đưa Diệu Diệu trở về trường học từ phía xa gặp phải bọn họ, chẳng qua không nghĩ tới, ngày đó ban ngày xe của Trình Tư Ninh nạo sạch sơn, tôi chủ động nói giúp cậu ta đem xe đến xưởng sửa, cậu ta quả nhiên không có bất cứ hoài nghi nào đáp ứng. Buổi tối hôm đó, tôi cố ý lấy xe cậu ta đi ra ngoài, nếu cảnh sát tra tới, tôi thì có bằng chứng ngoại phạm. Chẳng qua tôi không nghĩ tới sẽ gặp phải bạn học của Diệu Diệu, người như vậy làm sao ở cùng với Diệu Diệu trong cùng một phòng ngủ chứ? Cho nên tôi không chút do dự lựa chọn bọn họ. Bọn họ uống nhiều rượu, lúc tôi cho bọn họ uống nước ngay cả một chút khả nghi bọn họ cũng không có. Nhìn bọn họ ngất đi, tôi lái xe đến quê của Trình Tư Ninh. Ở tầng ngầm dưới đất các người tìm được, tôi cho bọn họ thay đổi quần áo, cho uống nhiều thuốc hơn, nhìn bọn họ giống như nhìn mẹ tôi và dì Mã. Tôi không cách nào động thủ tổn thương mẹ tôi, liền đem tất cả tức giận trút lên người cô gái tóc ngắn mặc âu phục. Tôi cứ đánh rồi lại đánh, cho đến khi không còn chút sức lực mới ngưng. Sau đó nhân lúc trời còn khuya, đem xác chết ném vào trong thùng rác, còn sống, đẹp giống như một con búp bê vậy, tìm cho cô ta một phong cảnh đẹp nhất, chỗ tốt nhất, để cho cô ta giống như búp bê vậy vĩnh viễn tinh xảo như thế. Giết bọn họ, tôi một chút cũng không cảm thấy sợ, ngược lại rất có cảm giác thành tựu và thoả mãn. Bây giờ nghĩ lại, giết người so với giết gà càng dễ dàng hơn.

Từ từ tôi thích loại cảm giác này, một lần không thể vãn hồi. Thật ra tôi còn phải cảm ơn cảnh sát các người, nếu như các người không bắt được tôi, tôi sẽ tiếp tục giết người, mặc dù tôi cũng biết, giết người là phạm pháp nhưng tôi không thể khống chế được chính mình”.

Vụ án đã được phá, nhưng tất cả mọi người không ai cảm thấy nhẹ nhõm, 9 sinh mạng trẻ tuổi chết đi để lại cho người thân bạn bè của họ chính là đau buồn và tiếc nuối vĩnh viễn. Cũng giống như vậy, hung thủ cũng sắp buông bỏ tính mạng của mình, chúng ta vui mừng khi hắn vẫn còn lại một chút nhân tính, mà bởi vì một chút nhân tính kia, Vương Lăng Tuyết, Mộc Tư Vũ và Mã Thanh mới có thể sống sót.

Trở về sau khi tham gia xong tang lễ của Triệu Dật, Văn Mạt thu thập xong hành lý, bước lên chuyến bay trở về thành phố B.

Trở về phòng làm việc của mình, nhìn tất cả đều không khác gì lúc mình rời đi, bàn vẫn không một chút bụi, Văn Mạt không khỏi nghĩ mấy ngày nay không thấy trợ lý Tống Di Tâm tới, cô bé vừa mới tốt nghiệp này làm việc kỹ lưỡng, đối với người nào cũng cười hiếp mắt. Vừa nghĩ đến cái này, cửa phòng đột nhiên có người gõ, Văn Mạt cười nói:

- Vào đây, em đúng là nhắc người người đã tới.

Giương mắt đối nhau, nhưng là một người đàn ông trung niên xa lạ, Người đàn ông tỏ ra có chút khẩn trương, đẩy gọng mắt kiếng mới mở miệng nói chuyện:

- Xin hỏi là phó chủ nhiệm Văn, Văn Mạt đúng không?

- Là tôi, ông tìm tôi có việc gì?

Văn Mạt một bên trả lời, một bên đứng lên.

- Chào cô, tôi là Hàng Cạnh Nghiêm, mới tới đơn vị, sau này sẽ là trợ lý của cô.

- Nga? Lại là lãnh đạo đơn vị sắp đặt sao? Tống Di Tâm bị điều đi? Tại sao không nghe phòng nhân sự thông báo cho tôi một tiếng?

- Cái này… trưởng khoa Văn, có lẽ cô vẫn chưa nghe nói, tiểu Tống sáng sớm hôm qua trên đường đi làm xảy ra tai nạn giao thông, đã qua đời rồi.

Văn Mạt nghe tin dữ liền trầm mặt lại. Trong đời mỗi người sẽ có một ít người rời xa ta, mà Văn Mạt không may mắn là thường xuyên gặp phải điều này.

Văn Mạt nhớ lại cha chạy xe hàng đường dài trên đường gặp phải bọn cướp, không trở về nữa, ngày hôm đó, là sinh nhật 12 tuổi của Văn Mạt. Cha qua đời trở thành đả kích sâu sắc đối với mẹ, ưu thương quá độ, sức khoẻ cũng ngày càng kém, không đầy hai năm cũng đi theo cha.

Sau này, Văn Mạt sống cùng với ông bà nội đã cao tuổi, thẳng đến năm cô 18 tuổi thi lên đại học. Ông nội bà nội lần lượt qua đời, những người thân thích khác cho rằng cô là người kém may mắn, chẳng ai muốn thu nhận cô, từ đó trở đi, cô bắt đầu cuộc sống đơn độc một mình.

Trải qua bốn năm sinh viên gió êm sóng lặng, trước khi tốt nghiệp, bạn thân nhất của cô Hình Nguy lúc đi thực tập ở đồn cảnh sát, một lần xuất cảnh bị đám côn đồ mù quáng thọt một dao ở bụng, chết trên xe đường đến bệnh viện cấp cứu.

Tốt nghiệp hai năm sau, Tần Bằng, bạn trai duy nhất đời này của Văn Mạt đi xây sửa nhà ở bên ngoài lúc leo lên mỏm đá, rơi xuống khe núi, thi thể còn không tìm được.

Từ đó về sau, Văn Mạt ai cũng không dám quá mức thân cận. Không phải tin vào số mạng, mà là sợ chung sống quá lâu, có cảm tình, lại đột nhiên mất đi, mình sẽ chịu không nổi. Thà có lại mất đi, còn không bằng từ đầu không cần nữa.

- Khoa trưởng Văn, đây là thư của cô.

Hàng Cạnh Nghiêm đem mấy phong thư cùng một cái túi bưu phẩm đặt trên bàn làm việc của Văn Mạt, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Văn Mạt không yên lòng lật một cái, đều là một ít tạp chí học thuật, sau đó cô cầm cái túi bưu phẩm mở ra. Bên trong như thường lệ là “phúc nhĩ ma tư tham án tập”. Từ lúc bạn trai cô qua đời, mỗi tháng đều sẽ nhận được một quyển sách giống như vậy. Văn Mạt nhớ trước kia từng thỉnh thoảng nói đùa với bạn trai rằng, nếu như sau này anh để em phải đau lòng, em liền mua một quyển “phúc nhĩ ma tư tham án tập”, tranh thủ từ bên trong tìm ra một phương pháp mưu sát hoàn mỹ, sau đó thần không biết quỷ không hay giết anh. Đáng tiếc, bây giờ anh không còn ở đây nữa.

Không có tinh lực suy nghĩ nhiều năm như vậy ai vẫn gửi những quyển sách này tới. Văn Mạt tiện tay đem sách đặt trên giá, phía trên đã có 25 quyển giống nhau y đúc. Cô thở dài, chuẩn bị đến nhà Tống Di Tâm xem một chút.

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên: “Cảnh sát Văn, tôi là Dương Thủ Minh, ở thành phố K lại xuất hiện vụ án giết người đồng tính luyến ái giống như trước. Bất đồng duy nhất là, hung thủ để lại ở hiện trường một dòng chữ: Ngươi biết ta là ai, đúng chứ? Văn Mạt tiểu thư”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương