Bán Ác Ma Và Triệu Hoán Thú Tà Ác Của Hắn
-
Chương 25
Cuộc chiến ngừng lại.
Một bóng người cao lớn bước nhanh vọt vào trong rừng cây, một phát nắm nhấc vạt áo Ivan lên lôi cậu dậy trước.
“Có phải là ngươi muốn chết không?!”
“Chắc là hiến tế hơi quá, anh đều có thể trở lại thân người…” Ivan suy nhược nhìn con mắt của hắn, đôi tròng mắt kia là ngọc lục bảo đẹp đẽ.”Tôi quá ngu ngốc, thế mà lâu như vậy cũng không chú ý đến, màu sắc của ánh mắt anh giống mèo của tôi — đừng lắc, đầu tôi choáng.”
“Ta không phải mèo!” Ma vương cắn răng nghiến lợi nói. Hắn cúi người xuống, ông ngang bán nhân loại đứng không vững lên, “Trở về tìm ngươi tính sổ.”
“Ồ.” Ivan chóng mặt nói, ôm sát cổ của hắn.
Xác thực cậu hiến tế hơi quá.
Một thiên tài thời khắc nguy cấp được ăn cả ngã về không, trận pháp cổ vũ kia cơ hồ rút lượng máu cực hạn mà Ivan có thể chịu đựng, cho nên sau đó cậu ngủ mê man chừng mấy ngày.
Lúc Ivan tỉnh lại lần nữa, chỉ cảm thấy mình bị nguồn nhiệt ấm mượt mà bao quanh. Cậu mơ mơ màng màng lấy đồ vật che trên mắt mình ra, sau khi mở mắt phát hiện trong tay là một cái đuôi màu đen lông bù xù.
Đầu cậu đang gối lên cái bụng mềm mại của một con báo đen rất lớn, thân thể con báo quây cậu ở chính giữa, sợ ánh mặt trời chói mắt, vừa nãy nó dùng đuôi trùm lên trên hai mắt cậu.
Bởi vì bị người động đuôi, báo đen quây bán nhân loại lại nằm úp sấp ngủ gật cũng tỉnh rồi.
Nó đến gần dùng chóp mũi đụng một cái sừng nhỏ trên đỉnh đầu bán nhân loại, một đầu tóc quăn màu nâu của Ivan bị nó cọ đến lung ta lung tung, cậu không tỉnh táo lắm lầm bầm một câu “Bệ hạ”, vươn tay vuốt lông cho báo đen.
Đầu ngón tay của cậu lướt qua lưng báo đen, đụng phải một thứ dị dạng bất ngờ nổi lên giữa da lông trơn mượt, Ivan mới vừa thức tỉnh từ đang ngủ mê man trố mắt hai giây, sau đó ký ức trở lại, triệt để thanh tỉnh.
“Bệ hạ, thương thế của anh! Tôi đã ngủ bao lâu?” Ivan lập tức ngồi xuống, sốt ruột kiểm tra vết thương của hắn.
Ngoài ý muốn chính là, miệng vết thương trên lưng gần như đã thu lại.
“Cánh tay đâu, thế nào rồi?” Ivan hỏi. Chân trước của báo đen đặt dưới thân, cậu không nhìn thấy, nhưng cậu nhớ nơi đó là chỗ bị thương nặng nhất.
Báo đen làm bộ không nghe thấy, không thuận theo mà dùng mũi mềm mại cọ sừng nhỏ trên đầu cậu.
“Làm gì thế.” Ivan mặc nó cọ, đưa tay nhéo lỗ tai của nó, “Cho tôi nhìn thương tổn ở cánh tay một chút — được rồi, chờ chút hẵng chơi nữa, anh cũng không phải con mèo nhỏ nghe không hiểu tiếng người, nhanh tí.”
Nói thì nói như thế, cậu lại không tự chủ dùng ngữ khí để dỗ ấu miêu lúc trước nói chuuyện với báo đen, thế mà hữu dụng ngoài ý muốn, báo đen thay đổi tư thế, lộ chân trước ra.
“Quả nhiên còn chưa khỏe! Không phải anh có thể biến thành hình người à, tại sao không tự mình xử lý một chút trước chứ!”
Ivan oán trách, ôm móng của nó lăn qua lộn lại xem, báo đen không được tự nhiên muốn thu chân trước về, không muốn bị bán nhân loại nhìn thấy vết thương, thế nhưng mới vừa thử tránh né một chút, Ivan liền kéo một lỗ tai của nó.
“Không nên lộn xộn! Thương tổn còn chưa tốt lên, tôi đi lấy vải băng và thuốc cho anh.”
Lỗ tai báo đen run một cái, trong cổ họng phát ra tiếng gru bất mãn, nhưng nó vẫn rập khuôn từng bước theo sát Ivan đi xuống tầng.
Thời điểm bọn họ sắp đến tầng ba, Ma vương bỗng nhiên ý thức được một vấn đề. Hắn đang muốn ngăn cản Ivan đi xuống chút nữa, đã không còn kịp rồi, bởi vì Ivan đồng thời nghĩ tới chuyện này.
“Mèo tầng hai! Trời ạ tôi nói hình như quên mất chuyện gì mà! Bệ hạ! Mấy ngày nay anh cho bọn nó ăn gì?”
Không cần báo đen trả lời vấn đề này, đáp án rõ ràng, Ivan đi vào trong đại sảnh tầng 2, trong nháy mắt bị lông của nhóm mèo nhỏ chôn chân.
“Ngay đây ngay đây.” Ivan khổ cực rút chân ra, tìm chỗ không có mèo đặt chân đi về phía trước, “Trên người anh không có nha, bé ngoan để anh qua bên kia lấy đồ ăn cho mấy nhóc — “
Báo đen khó chịu gầm nhẹ một tiếng, vòng tới vòng lui phía sau cậu.
“Bệ hạ, anh chờ một chút, tôi xong ngay, lập tức đi lấy vải băng cho anh!”
Chờ Ivan cuối cùng cũng coi như dùng đồ ăn chứa trong pháo cho nhóm mèo lớn mèo nhỏ và mình ăn no, đã là xế chiều.
Vết thương ở chân trước mới vừa băng bó cẩn thận, Ivan không cho báo đen lộn xộn, bọn họ liền dứt khoát tạm thời dàn xếp lại ở tầng 2.
Nhốn nháo bận rộn trong một buổi trưa, dời các loại đồ vật từ trên xuống dưới pháo đài, cho dù là Ivan mới vừa nghỉ ngơi mấy hôm tinh lực dồi dào cũng có chút mệt mỏi. Cậu khép sách trong tay lại, xoa xoa lông dưới cổ báo đen, “Bệ hạ, tôi ngủ một lát.”
Lần thứ hai báo đen dùng thân thể quây quanh cậu, Ivan hài lòng nhắm mắt lại.
Chờ vết thương của Ma vương lành, cậu liền nói với Ma vương, cậu yêu thích nơi này, yêu thích Ma vương, muốn tiếp tục ở đây cùng hắn cho tới chết.
Đúng rồi, còn phải ra ngoài mua sắm, cũng không biết trước đây đồ ăn của pháo đài là cung cấp như thế nào nhỉ, tài nấu ăn của mình rất bình thường, vẫn là trực tiếp tìm cửa hàng đưa đồ ăn sẵn có mỗi ngày đi, còn có thức ăn cho mèo cũng cần mua, cửa lớn ở tầng 1 pháo đài nát toàn bộ, cũng phải tìm người sửa…
Báo đen cúi đầu ngửi bán nhân loại ngủ say một cái, dùng đuôi đắp kín chăn mỏng trượt xuống cho cậu lần nữa.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ lớn sát đất, nhóm mèo sơ sinh ăn uống no đủ ngã trái ngã phải ngủ một chỗ, chỉ còn dư lại vài con đặc biệt hoạt bát, luôn muốn chạy về phía báo đen và bán nhân loại.
Báo đen mất hứng dùng đuôi cuốn một con lại một con vứt đi.
Lăn vài vòng trên thảm trải sàn lông mềm dày nặng chẳng hề đau, mèo nhỏ bò lên kiên nhẫn tiếp tục chơi trò chơi này.
Những con mèo này thật quá phiền.
Ma vương buồn bực đến không chịu được, cố tình bán nhân loại trong lồng ngực đang ngủ, hắn lại không thể có động tĩnh lớn gì. Cũng may không bao lâu nhóm mèo bé cũng mệt mỏi, từng con từng con đều nằm sấp xuống ngủ sát bên báo đen.
Ma vương cực kỳ ghét bỏ, rất muốn đẩy bọn nó ra, lại sợ mèo thật vất vả mới ngủ bởi vậy mà tỉnh lại, chỉ có thể nhịn.
Nó dùng đuôi cọ cọ tóc Ivan, chóp đuôi tới tới lui lui đảo qua cặp sừng nhỏ ngắn nhung kia. Sau đó cái đuôi của nó nhẹ nhàng che trên đôi mắt Ivan, chính mình cũng nhắm mắt lại, rốt cục bất động.
Chờ vết thương của hắn lành, Ma vương nghĩ, hắn muốn đến nhân giới tìm quản gia giết chết, nghĩ biện pháp đuổi mèo ra khỏi pháo đài, còn muốn giáo huấn bán nhân loại gan to bằng trời này thật tốt, lại dám cưỡng ép sử dụng khế ước, vứt tôn nghiêm hắn đường đường là Ma vương ở chỗ nào…
Một lát sau, tần suất hơi chập trùng của bụng nó có xu hướng nhất trí với đám mèo nhỏ bên người.
Một phòng yên tĩnh.
Một bóng người cao lớn bước nhanh vọt vào trong rừng cây, một phát nắm nhấc vạt áo Ivan lên lôi cậu dậy trước.
“Có phải là ngươi muốn chết không?!”
“Chắc là hiến tế hơi quá, anh đều có thể trở lại thân người…” Ivan suy nhược nhìn con mắt của hắn, đôi tròng mắt kia là ngọc lục bảo đẹp đẽ.”Tôi quá ngu ngốc, thế mà lâu như vậy cũng không chú ý đến, màu sắc của ánh mắt anh giống mèo của tôi — đừng lắc, đầu tôi choáng.”
“Ta không phải mèo!” Ma vương cắn răng nghiến lợi nói. Hắn cúi người xuống, ông ngang bán nhân loại đứng không vững lên, “Trở về tìm ngươi tính sổ.”
“Ồ.” Ivan chóng mặt nói, ôm sát cổ của hắn.
Xác thực cậu hiến tế hơi quá.
Một thiên tài thời khắc nguy cấp được ăn cả ngã về không, trận pháp cổ vũ kia cơ hồ rút lượng máu cực hạn mà Ivan có thể chịu đựng, cho nên sau đó cậu ngủ mê man chừng mấy ngày.
Lúc Ivan tỉnh lại lần nữa, chỉ cảm thấy mình bị nguồn nhiệt ấm mượt mà bao quanh. Cậu mơ mơ màng màng lấy đồ vật che trên mắt mình ra, sau khi mở mắt phát hiện trong tay là một cái đuôi màu đen lông bù xù.
Đầu cậu đang gối lên cái bụng mềm mại của một con báo đen rất lớn, thân thể con báo quây cậu ở chính giữa, sợ ánh mặt trời chói mắt, vừa nãy nó dùng đuôi trùm lên trên hai mắt cậu.
Bởi vì bị người động đuôi, báo đen quây bán nhân loại lại nằm úp sấp ngủ gật cũng tỉnh rồi.
Nó đến gần dùng chóp mũi đụng một cái sừng nhỏ trên đỉnh đầu bán nhân loại, một đầu tóc quăn màu nâu của Ivan bị nó cọ đến lung ta lung tung, cậu không tỉnh táo lắm lầm bầm một câu “Bệ hạ”, vươn tay vuốt lông cho báo đen.
Đầu ngón tay của cậu lướt qua lưng báo đen, đụng phải một thứ dị dạng bất ngờ nổi lên giữa da lông trơn mượt, Ivan mới vừa thức tỉnh từ đang ngủ mê man trố mắt hai giây, sau đó ký ức trở lại, triệt để thanh tỉnh.
“Bệ hạ, thương thế của anh! Tôi đã ngủ bao lâu?” Ivan lập tức ngồi xuống, sốt ruột kiểm tra vết thương của hắn.
Ngoài ý muốn chính là, miệng vết thương trên lưng gần như đã thu lại.
“Cánh tay đâu, thế nào rồi?” Ivan hỏi. Chân trước của báo đen đặt dưới thân, cậu không nhìn thấy, nhưng cậu nhớ nơi đó là chỗ bị thương nặng nhất.
Báo đen làm bộ không nghe thấy, không thuận theo mà dùng mũi mềm mại cọ sừng nhỏ trên đầu cậu.
“Làm gì thế.” Ivan mặc nó cọ, đưa tay nhéo lỗ tai của nó, “Cho tôi nhìn thương tổn ở cánh tay một chút — được rồi, chờ chút hẵng chơi nữa, anh cũng không phải con mèo nhỏ nghe không hiểu tiếng người, nhanh tí.”
Nói thì nói như thế, cậu lại không tự chủ dùng ngữ khí để dỗ ấu miêu lúc trước nói chuuyện với báo đen, thế mà hữu dụng ngoài ý muốn, báo đen thay đổi tư thế, lộ chân trước ra.
“Quả nhiên còn chưa khỏe! Không phải anh có thể biến thành hình người à, tại sao không tự mình xử lý một chút trước chứ!”
Ivan oán trách, ôm móng của nó lăn qua lộn lại xem, báo đen không được tự nhiên muốn thu chân trước về, không muốn bị bán nhân loại nhìn thấy vết thương, thế nhưng mới vừa thử tránh né một chút, Ivan liền kéo một lỗ tai của nó.
“Không nên lộn xộn! Thương tổn còn chưa tốt lên, tôi đi lấy vải băng và thuốc cho anh.”
Lỗ tai báo đen run một cái, trong cổ họng phát ra tiếng gru bất mãn, nhưng nó vẫn rập khuôn từng bước theo sát Ivan đi xuống tầng.
Thời điểm bọn họ sắp đến tầng ba, Ma vương bỗng nhiên ý thức được một vấn đề. Hắn đang muốn ngăn cản Ivan đi xuống chút nữa, đã không còn kịp rồi, bởi vì Ivan đồng thời nghĩ tới chuyện này.
“Mèo tầng hai! Trời ạ tôi nói hình như quên mất chuyện gì mà! Bệ hạ! Mấy ngày nay anh cho bọn nó ăn gì?”
Không cần báo đen trả lời vấn đề này, đáp án rõ ràng, Ivan đi vào trong đại sảnh tầng 2, trong nháy mắt bị lông của nhóm mèo nhỏ chôn chân.
“Ngay đây ngay đây.” Ivan khổ cực rút chân ra, tìm chỗ không có mèo đặt chân đi về phía trước, “Trên người anh không có nha, bé ngoan để anh qua bên kia lấy đồ ăn cho mấy nhóc — “
Báo đen khó chịu gầm nhẹ một tiếng, vòng tới vòng lui phía sau cậu.
“Bệ hạ, anh chờ một chút, tôi xong ngay, lập tức đi lấy vải băng cho anh!”
Chờ Ivan cuối cùng cũng coi như dùng đồ ăn chứa trong pháo cho nhóm mèo lớn mèo nhỏ và mình ăn no, đã là xế chiều.
Vết thương ở chân trước mới vừa băng bó cẩn thận, Ivan không cho báo đen lộn xộn, bọn họ liền dứt khoát tạm thời dàn xếp lại ở tầng 2.
Nhốn nháo bận rộn trong một buổi trưa, dời các loại đồ vật từ trên xuống dưới pháo đài, cho dù là Ivan mới vừa nghỉ ngơi mấy hôm tinh lực dồi dào cũng có chút mệt mỏi. Cậu khép sách trong tay lại, xoa xoa lông dưới cổ báo đen, “Bệ hạ, tôi ngủ một lát.”
Lần thứ hai báo đen dùng thân thể quây quanh cậu, Ivan hài lòng nhắm mắt lại.
Chờ vết thương của Ma vương lành, cậu liền nói với Ma vương, cậu yêu thích nơi này, yêu thích Ma vương, muốn tiếp tục ở đây cùng hắn cho tới chết.
Đúng rồi, còn phải ra ngoài mua sắm, cũng không biết trước đây đồ ăn của pháo đài là cung cấp như thế nào nhỉ, tài nấu ăn của mình rất bình thường, vẫn là trực tiếp tìm cửa hàng đưa đồ ăn sẵn có mỗi ngày đi, còn có thức ăn cho mèo cũng cần mua, cửa lớn ở tầng 1 pháo đài nát toàn bộ, cũng phải tìm người sửa…
Báo đen cúi đầu ngửi bán nhân loại ngủ say một cái, dùng đuôi đắp kín chăn mỏng trượt xuống cho cậu lần nữa.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ lớn sát đất, nhóm mèo sơ sinh ăn uống no đủ ngã trái ngã phải ngủ một chỗ, chỉ còn dư lại vài con đặc biệt hoạt bát, luôn muốn chạy về phía báo đen và bán nhân loại.
Báo đen mất hứng dùng đuôi cuốn một con lại một con vứt đi.
Lăn vài vòng trên thảm trải sàn lông mềm dày nặng chẳng hề đau, mèo nhỏ bò lên kiên nhẫn tiếp tục chơi trò chơi này.
Những con mèo này thật quá phiền.
Ma vương buồn bực đến không chịu được, cố tình bán nhân loại trong lồng ngực đang ngủ, hắn lại không thể có động tĩnh lớn gì. Cũng may không bao lâu nhóm mèo bé cũng mệt mỏi, từng con từng con đều nằm sấp xuống ngủ sát bên báo đen.
Ma vương cực kỳ ghét bỏ, rất muốn đẩy bọn nó ra, lại sợ mèo thật vất vả mới ngủ bởi vậy mà tỉnh lại, chỉ có thể nhịn.
Nó dùng đuôi cọ cọ tóc Ivan, chóp đuôi tới tới lui lui đảo qua cặp sừng nhỏ ngắn nhung kia. Sau đó cái đuôi của nó nhẹ nhàng che trên đôi mắt Ivan, chính mình cũng nhắm mắt lại, rốt cục bất động.
Chờ vết thương của hắn lành, Ma vương nghĩ, hắn muốn đến nhân giới tìm quản gia giết chết, nghĩ biện pháp đuổi mèo ra khỏi pháo đài, còn muốn giáo huấn bán nhân loại gan to bằng trời này thật tốt, lại dám cưỡng ép sử dụng khế ước, vứt tôn nghiêm hắn đường đường là Ma vương ở chỗ nào…
Một lát sau, tần suất hơi chập trùng của bụng nó có xu hướng nhất trí với đám mèo nhỏ bên người.
Một phòng yên tĩnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook