Bám Vào Một Vị Vua Hồ Ly Lạnh Lùng
-
Chương 2: Mặt thật lớn
Du Khinh Trần nhìn con người này, bình tĩnh nói: “29.”
“Hả?” Thiều Nhiễm vô tình lại xoa nhẹ cái đuôi trong tay.
Mặt Du Khinh Trần không thay đổi: “30”
Thiều Nhiễm nhìn cái đuôi trong tay, thử bóp bóp.
Du Khinh Trần: “31”
Thiều Nhiễm lập tức buông tay, vẻ mặt xin lỗi: “Ngại quá, xúc phạm đuôi của anh.”
Đuôi lông xù lớn bị thả xuống đất, phía cuối lại cuốn lên trên, giống như là bị dọa sợ.
Thiều Nhiễm nhìn người trước mặt đang đen mặt, nghĩ thầm người này tuy rằng có rất nhiều tật xấu, không dễ ở chung, nhưng hắn lại là ông chủ của đoàn phim mình không thể dây vào. Vì thế cười với người ta, chân thành nói: “Du tiên sinh, hy vọng anh không để ý.”
Du tiên sinh cao lãnh nhíu mày, cùng không muốn so đo với con người bình thường này.
Thiều nhiễm nịnh nọt nói: “Tôi là fan của anh nha, vẫn luôn ngưỡng mộ anh.”
Du Khinh Trần nhìn người này hỏi: “Cậu đã từng gặp tôi rồi sao?”
“Đương nhiên,” Thiều Nhiễm nói dối hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi, “Tôi thường xem chương trình của anh trên TV.”
Du Khinh Trần chưa bao giờ lộ mặt ở nhân giới, thản nhiên nói: “Thật không?”
Thiều Nhiễm rất nghiêm túc gật đầu, trong mắt toàn là sùng bái với người này.
Du Khinh Trần quay đầu bỏ lại tầm mắt nóng bỏng của người này, nhìn rất khinh thường, nhưng cái đuôi ở trên mặt đật lại hơi vểnh lên.
Thiều Nhiễm thấy liền ngứa ngáy, thừa dịp người ta không chú ý giẫm lên cái đuôi trên mặt đất, sau đó lập tức lùi chân về.
Biểu tình của Du Kính Trần hơi kì diệu, nhìn về phía người kia.
Vẻ mặt Thiều Nhiễm mang ý cười.
Du Khinh Trần: “…..” 32.
“Hôm nay mong anh thông cảm cho, “ Thiều Nhiễm nói, “Du tiên sinh, hợp tác vui vẻ.”
Du Khinh Trần “ừ” một tiếng, xoay người bước đi.
Cái đuôi bị kéo ở sau người, Thiều Nhiễm vươn chân dùng sức đạp. Đạp đạp đuôi của người ta, tự cảm thấy là thần không biết quỷ không hay.
Du Khinh Trần: “…..” 33, 34, 35.
Vậy mà còn dùng chân đạp, sắc mặt Du Khinh Trần đen như mực, ấn tượng đối với nhân loại này không tốt.
“Các hạng mục công việc trong đoàn phim đã xem chưa?” Du Khinh Trần đột nhiên dừng lại, mở miệng hỏi.
Thiều Nhiễm nói: “Xem rồi.”
“Có một điều là không được tủy tiện chạm vào đồ của tôi.”
Thiều Nhiễm suy nghĩ, sửa lại nói: “Không có mà.”
Du Khinh Trần quay đầu lại nhìn con người này một cái.
Thiều Nhiễm nhớ lại một lần nữa, tốt tính giải thích với người này: “Tuyệt đối không có điều này.”
Du Khinh Trần nâng mắt lên, giọng nói nhẹ nhàng như gió: “bây giờ thì có.”
Thiều Nhiễm: “…..”
“Còn nữa hy vọng cậu có thể kiềm chế bản thân, không nên tìm lý do để tiếp xúc tay chân với tôi, không được đến gần tôi, cố gắng không cần dâm đãng câu dẫn tôi.”
Thiều Nhiễm: “….” Mặt! thực! lớn!
“Biết rồi chứ?” Du Khinh Trần nhếch mày.
Thiều Nhiễm cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười mỉm đáng yêu mê người, tỏ vẻ bản thân đã biết.
Mặt Du Khinh Trần lộ vẻ ghét bỏ.
Thiều Nhiễm: “…..” Cứ cảm thấy bản thân mình không tiếng động mà bị vũ nhục.
Tất cả nhân viên đều nấp ở trong chỗ tối nhìn lén bọn họ, Thiều Nhiễm sinh ra cảm giác bị răn dạy ở trước mặt người khác, có hơi mất tự nhiên, tha thiết nhìn người này, hy vọng người này mau chóng chấm dứt.
Du Khinh Trần rõ ràng đã hiểu sai, cứ nghĩ con người kia là đang đắm chìm trong dung mạo của mình, hắng hắng giọng nói: “Khổng đạo không nói với cậu là tôi không thích người khác nhìn chằm chằm?”
“Anh lầm…..”
“Không được nhìn tôi vượt quá hai mươi giây,” Du Khinh Trần bình tĩnh nói, “Hy vọng cậu có thể chú ý, dù sao cũng phải ở chung một thời gian.”
Thiều Nhiễm ngoài cười trong không cười, nhưng nhìn vẻ ngoài thấy rất ngoan ngoãn.
“Có ý kiến sao?” Du Kính Trần liếc mắt nhìn con người này một cái.
Thiều Nhiễm khen ngợi nói: “Làm sao có thể? Tôi từ nhỏ đến lớn đều thích kết bạn với những người giống như anh. Nói thật, tôi rất là ngoan ngoãn, từ nhỏ đã đọc thuộc làu làu ‘những quy tắc của học sinh tiểu học,’ tám điều tốt tám điều xấu hổ đến bây giờ còn nhớ rất rõ, làm chuyện tốt không để lại tên, chưa từng gây rắc rối lần nào.”
Du Khinh Trần không hiểu con người này đang nói cái gì, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá con người này một lúc. Ở trong lòng nghĩ tuổi của con người này rất là nhỏ, so với số lẻ của tuổi mình cũng không bằng.
Du Khinh Trần lại hỏi về chiều cao và cân nặng, Thiều Nhiễm đều kiên nhẫn trả lời hết, trong toàn bộ quá trình đều mỉm cười.
Du Khinh Trần hỏi: “Có bầu bạn không?”
“…..” Thiều Nhiễm nghi ngờ nhìn người trước mặt một chút, sau một lúc mở miệng hỏi: “Đây là…. Thân cận sao?”
“Thân cận?”
Vẻ mặt Thiều Nhiễm cứng lại: “Ừ, là hoạt động có lợi cho thể xác và tinh thần, rất phổ biến ở thành thị vừa và lớn, hai phần ba thanh niên nói chuyện sẽ nói về nó, năm phần ba thanh niên bị ảnh hưởng sâu sắc với nó, đặc biệt là thanh niên có nhiều họ hàng là phụ nữ, dù sao ý là nói người yêu.”
Du Khinh Trần nghe không hiểu lời nói của con người này, bảo trì mặt than.
Thiều Nhiễm tiếp tục: “Ý là tìm lão bà.”
Du Khinh Trần nghe hiểu cái này, bình luận: “Con người thực qua loa.”
Mặt Thiều Nhiễm cũng đồng tình, lôi kéo cánh tay người ta, còn nghiêm túc nói: “Có ít người rất là tùy tiện, tôi cũng không quen nhìn những người đó.”
Du Khinh Trần thản nhiên liếc mắt nhìn cái tay trên tay mình.
Lông của chín cái đuôi bồng bềnh phía sau bởi vì hành động này mà giật giật, thành công khiến cho Thiều Nhiễm chú ý.
Trong lòng Thiều Nhiễm ngứa ngáy hỏi: “Mua ở đâu vậy?”
Du Khinh Trần không có thái độ gì khi người nọ thảo luận về cái đuôi tôn quý của mình.
Thiều Nhiễm nhìn lông xù, trong mắt sáng lên: “Có nặng không? Phải vài cân nhỉ?”
Sau khi hiểu được người này đang nói cái gì, sắc mặt Du Khinh Trần lập tức lạnh xuống vài độ.
“Sờ thật là thoải mái,” Thiều Nhiễm hơi ngượng ngùng, “Tôi cũng muốn mua một cái để giữ ấm.”
Bĩnh tĩnh một lát, Du Khinh Trần nói, “Những hạng mục cần chú ý của đoàn làm phim có nhớ không?”
Thiều Nhiễm có loại dự cảm không tốt.
Du Khinh Trần nói: “Có một câu không được đánh giá tôi.”
Thiều Nhiễm đang muốn phản bác, sau khi nhìn thấy tầm mắt lạnh thấu xương, quyết đoán câm miệng.
“Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Nói xong thì xoay người nhanh chóng rời đi.
“Trở về.” Phía sau truyền tới một thanh âm.
Thiều Nhiễm khóc không ra nước mắt, ôm ngực quay đầu lại.
Du Khinh Trần chỉ chỉ dấu chân đen thui không hài hòa trên cái đuôi, không nói câu nào.
Thiều Nhiễm bối rối nói: “Tôi rửa, tôi rửa đuôi cho anh!”
“Không cần,” Du Khinh Trần nói, “Cậu có chuyện khác phải làm.”
Thiều Nhiễm ngồi trên ghế nhỏ trong góc, ôm văn kiện ‘nam chính xuất sắc’ điên cuồng gặm, khóc không ra nước mắt.
Tôi chỉ vì đạo diễn bị ung thư lại có tình yêu với nghệ thuật mà thôi, làm sao lại gặp phải chuyện này? Thật là muốn bội ước…..
Mà Du Kinh Trần ở trong phòng nghỉ xa hoa của mình, dùng nước suối Thiên Sơn rửa sạch cái đuôi của mình đến mười lần.
Tại nơi tối tăm của đoàn phim, một đám yêu đang nhìn con người tỏa ra mùi thơm, chảy nước miếng, nói về phương pháp nấu ăn của con người.
Thiều Nhiễm hồn nhiên không phát hiện ra tình cảnh của bản thân, gối lên bản ‘nam chính xuất sắc kia’ mà ngủ ngon lành.
Bên cạnh có tờ giấy, bên trên là ba nghìn chữ mà Du Khinh Trần yêu cầu viết để ca tụng cái đuôi của hắn.
“Chính là hắn.” Hoa Tiểu Túc nghiêng đầu, xoa xoa bụng, thật là muốn cắn một miếng.
Bạch biên kịch nhìn con người này, lại nhìn kịch bản, đột nhiên linh cảm bùng nổ, liền rút một cái lông ở trên người múa bút thành văn!
“Này,” Hoa Tiểu Nhược yếu ớt đề nghị, “Chúng ta trộm liếm một miếng nhỏ thôi.”
Một yêu khác lại nghiêm mặt từ chối, cũng nghiêm khắc phê bình hắn.
“Là yêu quái thời đại mới, chúng ta không cấn hấp thu! Tinh! Khí!” nhóm yêu quái vừa phê bình vừa chảy nước miếng, “Hơn nữa, hắn là của điện hạ!”
“Nhưng mà…..” Hoa Tiểu Túc nói được một nửa lập tức im miệng, bởi vì Du Khinh Trần không biết từ bao giờ đã đứng ở sau lưng bọn họ.
Hiện trường lập tức rơi vào yên tĩnh đáng sợ, lũ yêu sợ run cả người, sau khi phản ứng lại lập tức nhanh chân bỏ chạy!
Ban đêm trong đoàn phim âm khí rất nặng, con người đương nhiên không chịu nổi, Thiều Nhiễm ôm chặt cánh tay, cả thân thể bắt đầu phát run.
Du Khinh Trần đi qua đắp một cái thảm cho hắn, còn tới gần nghiêm túc đánh giá người này một chút.
Thiều Nhiễm đang run lên cầm cập, tay vô tính túm chặt thảm. Tay Du Khinh Trần xoa mặt lạnh như băng của người này, ma xui quỷ khiến lại ở trên mặt người này nhéo mấy cái, thế mà lại mềm như vậy.
35, Du Khinh Trần vẫn nhớ rõ chuyện này, mặt không chút thay đổi giơ tay nhéo mặt người ta, đột nhiên tầm mặt bị màn hình di động thu hút.
Du Khinh Trần nghiêng người qua nhìn, thành công bị ánh sáng trên màn hình làm cho hoa mắt.
Trên màn hình di động tràn ngập những hàng chữ đậm nét thu hút ánh mắt người khác: “Kích! Tình! Thiếu phụ bằng miệng”, “Buổi trưa! Đêm! Không có phim HD! Mã đã được cài đặt.”
Phía dưới còn có một đống chữ nhỏ:
Xin giúp đỡ: mỗi lần đi vào chưa được vài phút liền x ra, càng ngày càng…. Lãnh đạm hơn, không có tôn nghiêm của nam nhân, thân thể không lớn như trước kia, nội tâm thật áp lực, thực mờ mịt, thật sự không biết mình nên làm gì bây giờ?
Đang ngủ say cổ Thiều Nhiễm hơi cứng, muốn đổi một tư thế thoải mái, đầu lại nghiêng một cái liền tỉnh lại.
Du Khinh Trần đem tầm mắt từ màn hình chuyển tới trên mặt người này.
Thiều Nhiễm vừa mới tỉnh ngủ hơi mơ màng, ngơ ngác cũng nhìn lại, sau khi tỉnh táo liền có dự cảm không tốt, tầm mắt từ trên mặt người ta chuyển tới trên màn hình di động.
“Hả!” Thiều Nhiệm vội đoạt lấy điện thoái di động của mình, cúi đầu nhìn trang web màu vàng chói lọi trên màn hình, lại nhìn khuôn mặt không có biểu cảm gì của của Du Khinh Trần, không hề nghĩ ngợi liền thốt ra, “Anh nghe tôi giải thích!”
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi.
Thiều Nhiễm tuyệt đối là bị oan, lúc đó viết kiểm điểm viết đến đau đầu, chỉ muốn lên mạng tìm ‘làm sao để ca ngợi cái đuôi’, không nghĩ tới lại nhảy ra cái trang web màu vàng này. Tâm Thiều Nhiễm trong sáng, tắt trang web này đi tiếp tục tìm kiếm, nhưng không biết nằm ngủ thế nào lại khiến cho cái trang web màu vàng kia nhảy ra.
Thiều Nhiễm vốn muốn giải thích hết tất cả, nhưng nhìn người nghiêm trang lại nảy ra một chủ ý tuyệt diệu, còn nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tôi chính là loại người mà anh đang nghĩ.”
“Hả?” Thiều Nhiễm vô tình lại xoa nhẹ cái đuôi trong tay.
Mặt Du Khinh Trần không thay đổi: “30”
Thiều Nhiễm nhìn cái đuôi trong tay, thử bóp bóp.
Du Khinh Trần: “31”
Thiều Nhiễm lập tức buông tay, vẻ mặt xin lỗi: “Ngại quá, xúc phạm đuôi của anh.”
Đuôi lông xù lớn bị thả xuống đất, phía cuối lại cuốn lên trên, giống như là bị dọa sợ.
Thiều Nhiễm nhìn người trước mặt đang đen mặt, nghĩ thầm người này tuy rằng có rất nhiều tật xấu, không dễ ở chung, nhưng hắn lại là ông chủ của đoàn phim mình không thể dây vào. Vì thế cười với người ta, chân thành nói: “Du tiên sinh, hy vọng anh không để ý.”
Du tiên sinh cao lãnh nhíu mày, cùng không muốn so đo với con người bình thường này.
Thiều nhiễm nịnh nọt nói: “Tôi là fan của anh nha, vẫn luôn ngưỡng mộ anh.”
Du Khinh Trần nhìn người này hỏi: “Cậu đã từng gặp tôi rồi sao?”
“Đương nhiên,” Thiều Nhiễm nói dối hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi, “Tôi thường xem chương trình của anh trên TV.”
Du Khinh Trần chưa bao giờ lộ mặt ở nhân giới, thản nhiên nói: “Thật không?”
Thiều Nhiễm rất nghiêm túc gật đầu, trong mắt toàn là sùng bái với người này.
Du Khinh Trần quay đầu bỏ lại tầm mắt nóng bỏng của người này, nhìn rất khinh thường, nhưng cái đuôi ở trên mặt đật lại hơi vểnh lên.
Thiều Nhiễm thấy liền ngứa ngáy, thừa dịp người ta không chú ý giẫm lên cái đuôi trên mặt đất, sau đó lập tức lùi chân về.
Biểu tình của Du Kính Trần hơi kì diệu, nhìn về phía người kia.
Vẻ mặt Thiều Nhiễm mang ý cười.
Du Khinh Trần: “…..” 32.
“Hôm nay mong anh thông cảm cho, “ Thiều Nhiễm nói, “Du tiên sinh, hợp tác vui vẻ.”
Du Khinh Trần “ừ” một tiếng, xoay người bước đi.
Cái đuôi bị kéo ở sau người, Thiều Nhiễm vươn chân dùng sức đạp. Đạp đạp đuôi của người ta, tự cảm thấy là thần không biết quỷ không hay.
Du Khinh Trần: “…..” 33, 34, 35.
Vậy mà còn dùng chân đạp, sắc mặt Du Khinh Trần đen như mực, ấn tượng đối với nhân loại này không tốt.
“Các hạng mục công việc trong đoàn phim đã xem chưa?” Du Khinh Trần đột nhiên dừng lại, mở miệng hỏi.
Thiều Nhiễm nói: “Xem rồi.”
“Có một điều là không được tủy tiện chạm vào đồ của tôi.”
Thiều Nhiễm suy nghĩ, sửa lại nói: “Không có mà.”
Du Khinh Trần quay đầu lại nhìn con người này một cái.
Thiều Nhiễm nhớ lại một lần nữa, tốt tính giải thích với người này: “Tuyệt đối không có điều này.”
Du Khinh Trần nâng mắt lên, giọng nói nhẹ nhàng như gió: “bây giờ thì có.”
Thiều Nhiễm: “…..”
“Còn nữa hy vọng cậu có thể kiềm chế bản thân, không nên tìm lý do để tiếp xúc tay chân với tôi, không được đến gần tôi, cố gắng không cần dâm đãng câu dẫn tôi.”
Thiều Nhiễm: “….” Mặt! thực! lớn!
“Biết rồi chứ?” Du Khinh Trần nhếch mày.
Thiều Nhiễm cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười mỉm đáng yêu mê người, tỏ vẻ bản thân đã biết.
Mặt Du Khinh Trần lộ vẻ ghét bỏ.
Thiều Nhiễm: “…..” Cứ cảm thấy bản thân mình không tiếng động mà bị vũ nhục.
Tất cả nhân viên đều nấp ở trong chỗ tối nhìn lén bọn họ, Thiều Nhiễm sinh ra cảm giác bị răn dạy ở trước mặt người khác, có hơi mất tự nhiên, tha thiết nhìn người này, hy vọng người này mau chóng chấm dứt.
Du Khinh Trần rõ ràng đã hiểu sai, cứ nghĩ con người kia là đang đắm chìm trong dung mạo của mình, hắng hắng giọng nói: “Khổng đạo không nói với cậu là tôi không thích người khác nhìn chằm chằm?”
“Anh lầm…..”
“Không được nhìn tôi vượt quá hai mươi giây,” Du Khinh Trần bình tĩnh nói, “Hy vọng cậu có thể chú ý, dù sao cũng phải ở chung một thời gian.”
Thiều Nhiễm ngoài cười trong không cười, nhưng nhìn vẻ ngoài thấy rất ngoan ngoãn.
“Có ý kiến sao?” Du Kính Trần liếc mắt nhìn con người này một cái.
Thiều Nhiễm khen ngợi nói: “Làm sao có thể? Tôi từ nhỏ đến lớn đều thích kết bạn với những người giống như anh. Nói thật, tôi rất là ngoan ngoãn, từ nhỏ đã đọc thuộc làu làu ‘những quy tắc của học sinh tiểu học,’ tám điều tốt tám điều xấu hổ đến bây giờ còn nhớ rất rõ, làm chuyện tốt không để lại tên, chưa từng gây rắc rối lần nào.”
Du Khinh Trần không hiểu con người này đang nói cái gì, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá con người này một lúc. Ở trong lòng nghĩ tuổi của con người này rất là nhỏ, so với số lẻ của tuổi mình cũng không bằng.
Du Khinh Trần lại hỏi về chiều cao và cân nặng, Thiều Nhiễm đều kiên nhẫn trả lời hết, trong toàn bộ quá trình đều mỉm cười.
Du Khinh Trần hỏi: “Có bầu bạn không?”
“…..” Thiều Nhiễm nghi ngờ nhìn người trước mặt một chút, sau một lúc mở miệng hỏi: “Đây là…. Thân cận sao?”
“Thân cận?”
Vẻ mặt Thiều Nhiễm cứng lại: “Ừ, là hoạt động có lợi cho thể xác và tinh thần, rất phổ biến ở thành thị vừa và lớn, hai phần ba thanh niên nói chuyện sẽ nói về nó, năm phần ba thanh niên bị ảnh hưởng sâu sắc với nó, đặc biệt là thanh niên có nhiều họ hàng là phụ nữ, dù sao ý là nói người yêu.”
Du Khinh Trần nghe không hiểu lời nói của con người này, bảo trì mặt than.
Thiều Nhiễm tiếp tục: “Ý là tìm lão bà.”
Du Khinh Trần nghe hiểu cái này, bình luận: “Con người thực qua loa.”
Mặt Thiều Nhiễm cũng đồng tình, lôi kéo cánh tay người ta, còn nghiêm túc nói: “Có ít người rất là tùy tiện, tôi cũng không quen nhìn những người đó.”
Du Khinh Trần thản nhiên liếc mắt nhìn cái tay trên tay mình.
Lông của chín cái đuôi bồng bềnh phía sau bởi vì hành động này mà giật giật, thành công khiến cho Thiều Nhiễm chú ý.
Trong lòng Thiều Nhiễm ngứa ngáy hỏi: “Mua ở đâu vậy?”
Du Khinh Trần không có thái độ gì khi người nọ thảo luận về cái đuôi tôn quý của mình.
Thiều Nhiễm nhìn lông xù, trong mắt sáng lên: “Có nặng không? Phải vài cân nhỉ?”
Sau khi hiểu được người này đang nói cái gì, sắc mặt Du Khinh Trần lập tức lạnh xuống vài độ.
“Sờ thật là thoải mái,” Thiều Nhiễm hơi ngượng ngùng, “Tôi cũng muốn mua một cái để giữ ấm.”
Bĩnh tĩnh một lát, Du Khinh Trần nói, “Những hạng mục cần chú ý của đoàn làm phim có nhớ không?”
Thiều Nhiễm có loại dự cảm không tốt.
Du Khinh Trần nói: “Có một câu không được đánh giá tôi.”
Thiều Nhiễm đang muốn phản bác, sau khi nhìn thấy tầm mắt lạnh thấu xương, quyết đoán câm miệng.
“Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Nói xong thì xoay người nhanh chóng rời đi.
“Trở về.” Phía sau truyền tới một thanh âm.
Thiều Nhiễm khóc không ra nước mắt, ôm ngực quay đầu lại.
Du Khinh Trần chỉ chỉ dấu chân đen thui không hài hòa trên cái đuôi, không nói câu nào.
Thiều Nhiễm bối rối nói: “Tôi rửa, tôi rửa đuôi cho anh!”
“Không cần,” Du Khinh Trần nói, “Cậu có chuyện khác phải làm.”
Thiều Nhiễm ngồi trên ghế nhỏ trong góc, ôm văn kiện ‘nam chính xuất sắc’ điên cuồng gặm, khóc không ra nước mắt.
Tôi chỉ vì đạo diễn bị ung thư lại có tình yêu với nghệ thuật mà thôi, làm sao lại gặp phải chuyện này? Thật là muốn bội ước…..
Mà Du Kinh Trần ở trong phòng nghỉ xa hoa của mình, dùng nước suối Thiên Sơn rửa sạch cái đuôi của mình đến mười lần.
Tại nơi tối tăm của đoàn phim, một đám yêu đang nhìn con người tỏa ra mùi thơm, chảy nước miếng, nói về phương pháp nấu ăn của con người.
Thiều Nhiễm hồn nhiên không phát hiện ra tình cảnh của bản thân, gối lên bản ‘nam chính xuất sắc kia’ mà ngủ ngon lành.
Bên cạnh có tờ giấy, bên trên là ba nghìn chữ mà Du Khinh Trần yêu cầu viết để ca tụng cái đuôi của hắn.
“Chính là hắn.” Hoa Tiểu Túc nghiêng đầu, xoa xoa bụng, thật là muốn cắn một miếng.
Bạch biên kịch nhìn con người này, lại nhìn kịch bản, đột nhiên linh cảm bùng nổ, liền rút một cái lông ở trên người múa bút thành văn!
“Này,” Hoa Tiểu Nhược yếu ớt đề nghị, “Chúng ta trộm liếm một miếng nhỏ thôi.”
Một yêu khác lại nghiêm mặt từ chối, cũng nghiêm khắc phê bình hắn.
“Là yêu quái thời đại mới, chúng ta không cấn hấp thu! Tinh! Khí!” nhóm yêu quái vừa phê bình vừa chảy nước miếng, “Hơn nữa, hắn là của điện hạ!”
“Nhưng mà…..” Hoa Tiểu Túc nói được một nửa lập tức im miệng, bởi vì Du Khinh Trần không biết từ bao giờ đã đứng ở sau lưng bọn họ.
Hiện trường lập tức rơi vào yên tĩnh đáng sợ, lũ yêu sợ run cả người, sau khi phản ứng lại lập tức nhanh chân bỏ chạy!
Ban đêm trong đoàn phim âm khí rất nặng, con người đương nhiên không chịu nổi, Thiều Nhiễm ôm chặt cánh tay, cả thân thể bắt đầu phát run.
Du Khinh Trần đi qua đắp một cái thảm cho hắn, còn tới gần nghiêm túc đánh giá người này một chút.
Thiều Nhiễm đang run lên cầm cập, tay vô tính túm chặt thảm. Tay Du Khinh Trần xoa mặt lạnh như băng của người này, ma xui quỷ khiến lại ở trên mặt người này nhéo mấy cái, thế mà lại mềm như vậy.
35, Du Khinh Trần vẫn nhớ rõ chuyện này, mặt không chút thay đổi giơ tay nhéo mặt người ta, đột nhiên tầm mặt bị màn hình di động thu hút.
Du Khinh Trần nghiêng người qua nhìn, thành công bị ánh sáng trên màn hình làm cho hoa mắt.
Trên màn hình di động tràn ngập những hàng chữ đậm nét thu hút ánh mắt người khác: “Kích! Tình! Thiếu phụ bằng miệng”, “Buổi trưa! Đêm! Không có phim HD! Mã đã được cài đặt.”
Phía dưới còn có một đống chữ nhỏ:
Xin giúp đỡ: mỗi lần đi vào chưa được vài phút liền x ra, càng ngày càng…. Lãnh đạm hơn, không có tôn nghiêm của nam nhân, thân thể không lớn như trước kia, nội tâm thật áp lực, thực mờ mịt, thật sự không biết mình nên làm gì bây giờ?
Đang ngủ say cổ Thiều Nhiễm hơi cứng, muốn đổi một tư thế thoải mái, đầu lại nghiêng một cái liền tỉnh lại.
Du Khinh Trần đem tầm mắt từ màn hình chuyển tới trên mặt người này.
Thiều Nhiễm vừa mới tỉnh ngủ hơi mơ màng, ngơ ngác cũng nhìn lại, sau khi tỉnh táo liền có dự cảm không tốt, tầm mắt từ trên mặt người ta chuyển tới trên màn hình di động.
“Hả!” Thiều Nhiệm vội đoạt lấy điện thoái di động của mình, cúi đầu nhìn trang web màu vàng chói lọi trên màn hình, lại nhìn khuôn mặt không có biểu cảm gì của của Du Khinh Trần, không hề nghĩ ngợi liền thốt ra, “Anh nghe tôi giải thích!”
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi.
Thiều Nhiễm tuyệt đối là bị oan, lúc đó viết kiểm điểm viết đến đau đầu, chỉ muốn lên mạng tìm ‘làm sao để ca ngợi cái đuôi’, không nghĩ tới lại nhảy ra cái trang web màu vàng này. Tâm Thiều Nhiễm trong sáng, tắt trang web này đi tiếp tục tìm kiếm, nhưng không biết nằm ngủ thế nào lại khiến cho cái trang web màu vàng kia nhảy ra.
Thiều Nhiễm vốn muốn giải thích hết tất cả, nhưng nhìn người nghiêm trang lại nảy ra một chủ ý tuyệt diệu, còn nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tôi chính là loại người mà anh đang nghĩ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook