Bám Vào Một Vị Vua Hồ Ly Lạnh Lùng
-
Chương 17: Sắp bị hút khô rồi
Đều đã ở chung một phòng, điện hạ thế nhưng sao lại không hút tinh khí của con người này?! Đám yếu quái trong đoàn phim nhìn con người đang vui vẻ, không thể tin được kế hoạch của chúng nó thất bại, đắm chìm trong trụy lạc vài ngày. Ở những góc mà Thiều Nhiễm không thấy, lông chim, đuôi, móng vuốt đều hiện ra ngoài.
Rốt cục, nhóm yêu quái tìm được lỗ hổng của phương án A, rất nhanh tập trung trí tuệ lại lập ra phương án B.
Nhóm yêu tinh thỏa thuê mãn nguyện, vô cùng tự tin, gặm móng vuốt ra sức tưởng tượng điện hạ hút. Tinh. Khí.
Cứ như vậy, nhóm yêu quái vui vẻ đem điện hạ ngây thơ nhà mình đưa đến trong miệng sắc lang Thiều Nhiễm.
Bình tĩnh qua một ngày. Tới buổi tối, đèn đột nhiên không hề báo hiệu chớp chớp vài cái, trước mắt liền tối thui.
Thiều Nhiễm không để ý đến chuyện này.
Đèn lại từ từ sáng lên, phát ra ánh sáng màu xanh biếc, trong bóng đêm chợt lóe, có vẻ hơi quỷ dị.
Trong lòng Thiều Nhiễm bịch một cái, hít sâu tiếp dũng khí cho bản thân : sợ cái gì, mình có cái gì mà phải sợ ?
Du Khinh Trần : « …. Đừng véo tôi. »
Thiều Nhiễm rất nhanh buông cánh tay người này ra, lại lúng túng nhích lại gần người này.
Đèn đột nhiên sáng lên.
Thiều Nhiễm sợ run cả người, theo phản xạ túm lấy cánh tay người này.
Du Khinh Trần : « …. »
Tiểu đom đóm phù hợp xây dựng không khí « lúc sáng lúc tối » cố gắng phát ra ánh sáng của mình, lại cố gắng ẩn dấu ánh sáng của mình, toàn bộ nhóm sâu đều rất mệt, chảy rất nhiều mồ hôi.
Đèn lúc sáng lúc tối có quy luật, Thiều Nhiễm dần dần quen, túm lấy cánh tay người này, xúc động nói : « Đèn này rất đáng yêu. »
Nhóm yêu quái đom đóm nghe vậy, đồng loạt trừng mắt nhìn tiểu đom đóm.
Tiểu đom đóm tủi thân lắc lắc cánh, đáng yêu là lỗi sai của tôi sao ? bản thân mình đã cố gắng xây dựng hiệu quả khủng bố.
Tiểu đom đóm vừa oán thầm vừa cần cù và thành khẩn nhấp nháy cánh, phát ra ánh sáng màu xanh biếc.
Thiều Nhiễm thế nhưng lại nổi lên sắc tâm, len lén đi nhéo tay Du Khinh Trần, nhỏ giọng nói : « Thế nhưng cũng hơi lãng mạn. »
Vừa dứt lời, thanh âm két két vang lên. Thanh âm quỷ dị đi kèm với ánh đèn lúc sáng lúc tối, cái này lập tức làm cho bầu không khí hơi khủng bố.
Lũ yêu thực vừa lòng, nhất định phải khiến con người này quấn quít lấy điện hạ, mong rằng còn có thể bị ăn luôn.
Du Khinh Trần : « Đừng nhéo tôi. »
Thiều Nhiễm mạnh miệng : « Tôi không có nhéo anh ! »
Du Khinh Trần hỏi : « Cậu không nhéo cánh tay phải của tôi sao? »
« Không…. Từ từ….. » Thiều Nhiễm hơi run run, vẻ mặt như muốn khóc: “Tôi nhéo là tay trái mà.”
Du Khinh Trần hỏi lại: “Thật không?”
Thiều Nhiễm điên cuồng gật đầu, càng nghĩ càng sợ, càng kề sát vào người bên cạnh, lúc này chỉ muốn cảm giác tồn tại của mình hoàn toàn biến mất.
Lúc này thanh âm két két lại vang lên.
Du Khinh Trần đè lại tay của con người này, bất đắc dĩ nói: “Đừng nhéo tôi.”
Thiều Nhiễm: “Tôi không….”
Nói một nửa đột nhiên ngừng lại, bởi vì tay mình được một bàn tay ấm áp bao lấy. không khí đột nhiên ấm áp hơn, Thiều Nhiễm hình như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, rốt cuộc cố gắng không sợ hãi.
Đạo diễn anh minh thần võ nhíu mày, hướng con thiên nga trắng kia phất phất tay, truyền đạt mệnh lệnh.
Tim Thiều Nhiễm dần dần bình tĩnh, sau đó, ánh mắt lướt đến một thân ảnh màu trắng.
Thiều Nhiễm: “!!!”
Thiên nga trắng lay động lông của mình, thực vừa lòng hiệu quả khủng bố mà mình tạo ra, cảm thấy mình rất đẹp.
Thân ảnh màu trắng bay tới bay lui trên không trung, giống như u linh. Thiều Nhiễm nhắm mắt lại, xích tới gần người Du Khinh Trần: “Anh, anh, anh nhìn bên kia…..”
Du Khinh Trần nhìn thoáng qua, khó hiểu: “Cái gì?”
Thiều Nhiễm mở to mắt, nháy nháy mắt, quả nhiên không có màu trắng bay qua bay lại.
“Anh đừng sợ,” Thiều Nhiễm càng nghĩ càng quỷ dị, ôm cánh tay người này, cảnh giác nhìn đông nhìn tây, miệng lảm nhảm nói, “Tôi, tôi sẽ bảo vệ anh…..”
Du Khinh Trần có thể cảm giác được cánh tay của mình rung động, con người này cách mình rất gần.
Miệng Thiều Nhiễm nói liên miên cằn nhằn, cũng không biết ai cấp thuốc trợ tim cho ai: “Đừng sợ, không có gì phải sợ cả…..”
Du Khinh Trần: “Tôi không sợ hãi.”
“Đừng mạnh miệng,” Thiều Nhiễm nhiệt tình nói, “Sợ thì ôm lấy tôi.”
Du Khinh Trần hiểu chuyện không chọc phá, ôm chặt thắt lưng con người này, đem con người này kéo vào trong ngực mình.
Thiều Nhiễm không chút nào rụt rè dán vào trong ngực người này, an tâm hơn rất nhiều.
Qua một lát, cảm giác có một cái tay từ eo mình trượt xuống. Thân mình Thiều Nhiễm cứng đờ.
Du Khinh Trần bình tĩnh nói: “Thật có lỗi, không cẩn thận.”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Thiều Nhiễm thở dài nhẹ nhõm: “Không có việc gì, lúc này không cần để ý chi tiết.”
Vì thế, Du Khinh Trần không cần để ý chi tiết, lại không cẩn thận sờ sờ.
Sao lại không có động tĩnh gì? Vậy sao có thể ôm chặt hơn. Vì thế đạo diễn đại nhân mệnh lệnh Hoa Túc Thử chế tạo thanh âm khủng bố.
Thiều Nhiễm đột nhiên sửng sốt, hỏi: “Anh có nghe thấy tiếng mèo kêu không?”
Tại một góc tối, lũ yêu quần ẩu Hoa Túc Thử! Kêu mi đi hù dọa người khác mi lại làm cái gì vậy, cho ngươi làm chuyện xấu!!!
Hoa Túc Thử thực vô tội, mèo kêu xác thực rất khủng bố…..
Cuối cùng lũ yêu quái phái rết tinh không ngừng rớt chân, ánh mắt và đuôi ra trận!
Thiều Nhiễm thoáng nhìn một cái liền nhìn thấy hai ánh mắt sáng trưng, cả người liền cứng đờ, kiên trì hung tợn nhìn chằm chằm ánh mắt kia.
Đối diện một lát, tròng mắt thực yếu ớt rơi xuống, lăn vài vòng trên mặt đất, đặc biệt q
Da gà của Thiều Nhiễm nổi toàn thân, tròng mắt lập tức dán vào người phía trước mình, rất nhanh nhảy lên người người này, hơn nữa còn mạnh mẽ dùng chân kẹp lấy thắt lưng người này.
Du Khinh Trần: “…..”
Mặt mũi Thiều Nhiễm trắng bệch, cả người lạnh run: “Có ma….”
Du Khinh Trần hơi tưởng tượng một chút liền biết xảy ra chuyện gì, ánh mắt hướng tới chỗ tối cánh cáo một chút, thanh âm lạnh lùng nói: “Đừng ầm ĩ.”
Lũ tiểu yêu đang mừng thầm nghe thấy thanh âm cảnh cáo, run rẩy lả tả.
“Tôi không ầm ĩ,” Thiều Nhiễm nghĩ người này không tin, giải thích nói, “tôi thật sự đã nhìn thấy.”
Du Khinh Trần giơ tay an ủi người này: “Đừng sợ.”
“Kỳ thật tôi không sợ,” Thiều Nhiễm run run, “Anh cũng đừng sợ, đừng sợ, phải tin tưởng khoa học…..”
“…..” Du Khinh Trần có chút bất đắc dĩ, trả lời theo lẽ thường, “Buông ra trước.”
Thiều Nhiễm gắt gao ôm chặt thắt lưng người này, thanh âm run run: “Ta không nặng.”
Du Khinh Trần đành phải nâng người, không để cho người này rơi xuống. Khi tay đặt lên mông của người này, lỗ tai hồ ly liền hiện ra.
Du Khinh Trần: “…..” Bình tĩnh thu lỗ tai lại.
Thiều Nhiễm nhỏ giọng nói: “Du Khinh Trần, anh ôm chặt tôi….”
Lỗ tai hồ ly vừa mới rụt về nghe thấy như vậy, lại nhiệt tình hiện ra. Du Khinh Trần cùng người này dán vào nhau rất chặt, lực chú ý đều đặt hết lên trên người này. Nửa ngày cũng không thể thu lỗ tai lại, đành phải nghiêng đầu, phòng ngừa con người này sờ vào lỗ tai của mình.
Ở chỗ tối cố ý có tiếng quỷ kêu sói tru.
Thiều Nhiễm theo bản năng kẹp chặt chân, ôm sát cổ người này.
Cái đuôi cũng muốn vô giúp vui, bắt đầu rục rịch. Du Khinh Trần cố gắng bình ổn tâm tình, đè lại nội tâm xúc động.
“Du Khinh Trần….” hơi thở Thiều Nhiễm phun ở bên tai.
Lỗ tai liền tê dại, Du Khinh Trần lập tức liền hủy bỏ mọi sự đè nén. Chín cái đuôi lập tức hiện ra, đường hoàng tấn công vào Thiều Nhiễm, ý đồ bao lấy Thiều Nhiễm.
Du Khinh Trần khàn giọng nói: “Xuống dưới trước.”
Trong không khí im lăng, không hề có động tĩnh kỳ quái, Thiều Nhiễm đang chuẩn bị buông tay….
Đột nhiên một tiếng tru truyền tới.
Thiều Nhiễm lại lập tức ôm lấy người này.
Chín cái đuôi xù giống như cũng bị kinh sợ, dán đến bên người Thiều Nhiễm làm nũng.
Thiều Nhiễm càng sợ hãi: “Này, hình như có cái gì chạm vào tôi.”
Hô hấp của Du Khinh Trần dồn dập, đè nén cảm xúc, hướng xung quanh lạnh lùng nói: “Ồn ào đủ chưa?”
Thiều Nhiễm lắc đầu, tủi thân nói: “Tôi không ầm ĩ.”
“Ừ, Cậu không có ầm ĩ,” Du Khinh Trần an ủi con người này, “Cũng không phải nói cậu.”
Thiều Nhiễm muốn khóc: “Vậy anh đang nói ai? Ngoại trừ chúng ta….”
Nói được một nửa không dám nói nữa, dùng cánh tay ôm chặt cổ Du Khinh Trần.
“Đừng lộn xộn.” thanh âm Du Khinh Trần rất là lãnh tĩnh, nhưng mà, những cái đuôi hưng phấn đã làm bại lộ nội tâm của hắn.
Thiều Nhiễm đột nhiên cứng đờ, bắt đầu từ lưng Du Khinh Trần sờ xuống dưới.
Du Khinh Trần bình tĩnh thu đuôi lại.
Thiều Nhiễm loãng thoáng mình sờ phải một đám lông xù, nhưng rất nhanh, lông xù giống như nước chảy lướt qua lòng bàn tay.
Thiều Nhiễm không nổi giận tiếp tục vuốt, tuy rằng không đụng tới lông xù, nhưng sờ lưng của Du Khinh Trần cũng thực thoải mái.
Lũ yêu nhìn thấy tứ thế yêu cầu đồ cao của hai người dán lại cùng nhau, vì thế đang âm thầm ríu ra ríu rít chia sẻ tin tức tốt: nghe thấy tiếng hít thở của điện hạ không? Thực rõ ràng là không khống chế được mình! Con người này thật đáng thương, sắp bị hút khô rồi!
Bầy yêu quái luôn lười biếng này, cho rằng có thể không sơ hở gì mà rút lui, cho nên bọn họ cũng không biết mọi chuyển đã thay đổi như thế nào.
Rốt cục, nhóm yêu quái tìm được lỗ hổng của phương án A, rất nhanh tập trung trí tuệ lại lập ra phương án B.
Nhóm yêu tinh thỏa thuê mãn nguyện, vô cùng tự tin, gặm móng vuốt ra sức tưởng tượng điện hạ hút. Tinh. Khí.
Cứ như vậy, nhóm yêu quái vui vẻ đem điện hạ ngây thơ nhà mình đưa đến trong miệng sắc lang Thiều Nhiễm.
Bình tĩnh qua một ngày. Tới buổi tối, đèn đột nhiên không hề báo hiệu chớp chớp vài cái, trước mắt liền tối thui.
Thiều Nhiễm không để ý đến chuyện này.
Đèn lại từ từ sáng lên, phát ra ánh sáng màu xanh biếc, trong bóng đêm chợt lóe, có vẻ hơi quỷ dị.
Trong lòng Thiều Nhiễm bịch một cái, hít sâu tiếp dũng khí cho bản thân : sợ cái gì, mình có cái gì mà phải sợ ?
Du Khinh Trần : « …. Đừng véo tôi. »
Thiều Nhiễm rất nhanh buông cánh tay người này ra, lại lúng túng nhích lại gần người này.
Đèn đột nhiên sáng lên.
Thiều Nhiễm sợ run cả người, theo phản xạ túm lấy cánh tay người này.
Du Khinh Trần : « …. »
Tiểu đom đóm phù hợp xây dựng không khí « lúc sáng lúc tối » cố gắng phát ra ánh sáng của mình, lại cố gắng ẩn dấu ánh sáng của mình, toàn bộ nhóm sâu đều rất mệt, chảy rất nhiều mồ hôi.
Đèn lúc sáng lúc tối có quy luật, Thiều Nhiễm dần dần quen, túm lấy cánh tay người này, xúc động nói : « Đèn này rất đáng yêu. »
Nhóm yêu quái đom đóm nghe vậy, đồng loạt trừng mắt nhìn tiểu đom đóm.
Tiểu đom đóm tủi thân lắc lắc cánh, đáng yêu là lỗi sai của tôi sao ? bản thân mình đã cố gắng xây dựng hiệu quả khủng bố.
Tiểu đom đóm vừa oán thầm vừa cần cù và thành khẩn nhấp nháy cánh, phát ra ánh sáng màu xanh biếc.
Thiều Nhiễm thế nhưng lại nổi lên sắc tâm, len lén đi nhéo tay Du Khinh Trần, nhỏ giọng nói : « Thế nhưng cũng hơi lãng mạn. »
Vừa dứt lời, thanh âm két két vang lên. Thanh âm quỷ dị đi kèm với ánh đèn lúc sáng lúc tối, cái này lập tức làm cho bầu không khí hơi khủng bố.
Lũ yêu thực vừa lòng, nhất định phải khiến con người này quấn quít lấy điện hạ, mong rằng còn có thể bị ăn luôn.
Du Khinh Trần : « Đừng nhéo tôi. »
Thiều Nhiễm mạnh miệng : « Tôi không có nhéo anh ! »
Du Khinh Trần hỏi : « Cậu không nhéo cánh tay phải của tôi sao? »
« Không…. Từ từ….. » Thiều Nhiễm hơi run run, vẻ mặt như muốn khóc: “Tôi nhéo là tay trái mà.”
Du Khinh Trần hỏi lại: “Thật không?”
Thiều Nhiễm điên cuồng gật đầu, càng nghĩ càng sợ, càng kề sát vào người bên cạnh, lúc này chỉ muốn cảm giác tồn tại của mình hoàn toàn biến mất.
Lúc này thanh âm két két lại vang lên.
Du Khinh Trần đè lại tay của con người này, bất đắc dĩ nói: “Đừng nhéo tôi.”
Thiều Nhiễm: “Tôi không….”
Nói một nửa đột nhiên ngừng lại, bởi vì tay mình được một bàn tay ấm áp bao lấy. không khí đột nhiên ấm áp hơn, Thiều Nhiễm hình như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, rốt cuộc cố gắng không sợ hãi.
Đạo diễn anh minh thần võ nhíu mày, hướng con thiên nga trắng kia phất phất tay, truyền đạt mệnh lệnh.
Tim Thiều Nhiễm dần dần bình tĩnh, sau đó, ánh mắt lướt đến một thân ảnh màu trắng.
Thiều Nhiễm: “!!!”
Thiên nga trắng lay động lông của mình, thực vừa lòng hiệu quả khủng bố mà mình tạo ra, cảm thấy mình rất đẹp.
Thân ảnh màu trắng bay tới bay lui trên không trung, giống như u linh. Thiều Nhiễm nhắm mắt lại, xích tới gần người Du Khinh Trần: “Anh, anh, anh nhìn bên kia…..”
Du Khinh Trần nhìn thoáng qua, khó hiểu: “Cái gì?”
Thiều Nhiễm mở to mắt, nháy nháy mắt, quả nhiên không có màu trắng bay qua bay lại.
“Anh đừng sợ,” Thiều Nhiễm càng nghĩ càng quỷ dị, ôm cánh tay người này, cảnh giác nhìn đông nhìn tây, miệng lảm nhảm nói, “Tôi, tôi sẽ bảo vệ anh…..”
Du Khinh Trần có thể cảm giác được cánh tay của mình rung động, con người này cách mình rất gần.
Miệng Thiều Nhiễm nói liên miên cằn nhằn, cũng không biết ai cấp thuốc trợ tim cho ai: “Đừng sợ, không có gì phải sợ cả…..”
Du Khinh Trần: “Tôi không sợ hãi.”
“Đừng mạnh miệng,” Thiều Nhiễm nhiệt tình nói, “Sợ thì ôm lấy tôi.”
Du Khinh Trần hiểu chuyện không chọc phá, ôm chặt thắt lưng con người này, đem con người này kéo vào trong ngực mình.
Thiều Nhiễm không chút nào rụt rè dán vào trong ngực người này, an tâm hơn rất nhiều.
Qua một lát, cảm giác có một cái tay từ eo mình trượt xuống. Thân mình Thiều Nhiễm cứng đờ.
Du Khinh Trần bình tĩnh nói: “Thật có lỗi, không cẩn thận.”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Thiều Nhiễm thở dài nhẹ nhõm: “Không có việc gì, lúc này không cần để ý chi tiết.”
Vì thế, Du Khinh Trần không cần để ý chi tiết, lại không cẩn thận sờ sờ.
Sao lại không có động tĩnh gì? Vậy sao có thể ôm chặt hơn. Vì thế đạo diễn đại nhân mệnh lệnh Hoa Túc Thử chế tạo thanh âm khủng bố.
Thiều Nhiễm đột nhiên sửng sốt, hỏi: “Anh có nghe thấy tiếng mèo kêu không?”
Tại một góc tối, lũ yêu quần ẩu Hoa Túc Thử! Kêu mi đi hù dọa người khác mi lại làm cái gì vậy, cho ngươi làm chuyện xấu!!!
Hoa Túc Thử thực vô tội, mèo kêu xác thực rất khủng bố…..
Cuối cùng lũ yêu quái phái rết tinh không ngừng rớt chân, ánh mắt và đuôi ra trận!
Thiều Nhiễm thoáng nhìn một cái liền nhìn thấy hai ánh mắt sáng trưng, cả người liền cứng đờ, kiên trì hung tợn nhìn chằm chằm ánh mắt kia.
Đối diện một lát, tròng mắt thực yếu ớt rơi xuống, lăn vài vòng trên mặt đất, đặc biệt q
Da gà của Thiều Nhiễm nổi toàn thân, tròng mắt lập tức dán vào người phía trước mình, rất nhanh nhảy lên người người này, hơn nữa còn mạnh mẽ dùng chân kẹp lấy thắt lưng người này.
Du Khinh Trần: “…..”
Mặt mũi Thiều Nhiễm trắng bệch, cả người lạnh run: “Có ma….”
Du Khinh Trần hơi tưởng tượng một chút liền biết xảy ra chuyện gì, ánh mắt hướng tới chỗ tối cánh cáo một chút, thanh âm lạnh lùng nói: “Đừng ầm ĩ.”
Lũ tiểu yêu đang mừng thầm nghe thấy thanh âm cảnh cáo, run rẩy lả tả.
“Tôi không ầm ĩ,” Thiều Nhiễm nghĩ người này không tin, giải thích nói, “tôi thật sự đã nhìn thấy.”
Du Khinh Trần giơ tay an ủi người này: “Đừng sợ.”
“Kỳ thật tôi không sợ,” Thiều Nhiễm run run, “Anh cũng đừng sợ, đừng sợ, phải tin tưởng khoa học…..”
“…..” Du Khinh Trần có chút bất đắc dĩ, trả lời theo lẽ thường, “Buông ra trước.”
Thiều Nhiễm gắt gao ôm chặt thắt lưng người này, thanh âm run run: “Ta không nặng.”
Du Khinh Trần đành phải nâng người, không để cho người này rơi xuống. Khi tay đặt lên mông của người này, lỗ tai hồ ly liền hiện ra.
Du Khinh Trần: “…..” Bình tĩnh thu lỗ tai lại.
Thiều Nhiễm nhỏ giọng nói: “Du Khinh Trần, anh ôm chặt tôi….”
Lỗ tai hồ ly vừa mới rụt về nghe thấy như vậy, lại nhiệt tình hiện ra. Du Khinh Trần cùng người này dán vào nhau rất chặt, lực chú ý đều đặt hết lên trên người này. Nửa ngày cũng không thể thu lỗ tai lại, đành phải nghiêng đầu, phòng ngừa con người này sờ vào lỗ tai của mình.
Ở chỗ tối cố ý có tiếng quỷ kêu sói tru.
Thiều Nhiễm theo bản năng kẹp chặt chân, ôm sát cổ người này.
Cái đuôi cũng muốn vô giúp vui, bắt đầu rục rịch. Du Khinh Trần cố gắng bình ổn tâm tình, đè lại nội tâm xúc động.
“Du Khinh Trần….” hơi thở Thiều Nhiễm phun ở bên tai.
Lỗ tai liền tê dại, Du Khinh Trần lập tức liền hủy bỏ mọi sự đè nén. Chín cái đuôi lập tức hiện ra, đường hoàng tấn công vào Thiều Nhiễm, ý đồ bao lấy Thiều Nhiễm.
Du Khinh Trần khàn giọng nói: “Xuống dưới trước.”
Trong không khí im lăng, không hề có động tĩnh kỳ quái, Thiều Nhiễm đang chuẩn bị buông tay….
Đột nhiên một tiếng tru truyền tới.
Thiều Nhiễm lại lập tức ôm lấy người này.
Chín cái đuôi xù giống như cũng bị kinh sợ, dán đến bên người Thiều Nhiễm làm nũng.
Thiều Nhiễm càng sợ hãi: “Này, hình như có cái gì chạm vào tôi.”
Hô hấp của Du Khinh Trần dồn dập, đè nén cảm xúc, hướng xung quanh lạnh lùng nói: “Ồn ào đủ chưa?”
Thiều Nhiễm lắc đầu, tủi thân nói: “Tôi không ầm ĩ.”
“Ừ, Cậu không có ầm ĩ,” Du Khinh Trần an ủi con người này, “Cũng không phải nói cậu.”
Thiều Nhiễm muốn khóc: “Vậy anh đang nói ai? Ngoại trừ chúng ta….”
Nói được một nửa không dám nói nữa, dùng cánh tay ôm chặt cổ Du Khinh Trần.
“Đừng lộn xộn.” thanh âm Du Khinh Trần rất là lãnh tĩnh, nhưng mà, những cái đuôi hưng phấn đã làm bại lộ nội tâm của hắn.
Thiều Nhiễm đột nhiên cứng đờ, bắt đầu từ lưng Du Khinh Trần sờ xuống dưới.
Du Khinh Trần bình tĩnh thu đuôi lại.
Thiều Nhiễm loãng thoáng mình sờ phải một đám lông xù, nhưng rất nhanh, lông xù giống như nước chảy lướt qua lòng bàn tay.
Thiều Nhiễm không nổi giận tiếp tục vuốt, tuy rằng không đụng tới lông xù, nhưng sờ lưng của Du Khinh Trần cũng thực thoải mái.
Lũ yêu nhìn thấy tứ thế yêu cầu đồ cao của hai người dán lại cùng nhau, vì thế đang âm thầm ríu ra ríu rít chia sẻ tin tức tốt: nghe thấy tiếng hít thở của điện hạ không? Thực rõ ràng là không khống chế được mình! Con người này thật đáng thương, sắp bị hút khô rồi!
Bầy yêu quái luôn lười biếng này, cho rằng có thể không sơ hở gì mà rút lui, cho nên bọn họ cũng không biết mọi chuyển đã thay đổi như thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook