Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc
Chương 12: Ái muội hữu lý [3]

THẤT

“Nếu hoàng thượng ân chuẩn khôi phục Ma giáo, vậy không phải Hầu gia…” Phùng Cổ Đạo liếc đến Tông Vô Ngôn, bỗng nhiên ngừng lại. Hắn không biết Tông Vô Ngôn biết được bao nhiêu về chuyện lão tướng quân.

Tông Vô Ngôn biết điều cúi người nói, “Thuộc hạ xin cáo lui.”

Tiết Linh Bích nhìn ông, chậm rãi gật đầu.

Tông Vô Ngôn lui ra cửa. Ngay khoảnh khắc cửa đóng lại, hai hàng lông mày như sợi dây mà xoắn vào nhau.

Tiết Linh Bích lắng nghe đến khi tiếng bước chân của ông xa dần mới nói, “Ngươi không cần quá kiêng dè hắn, hắn chỉ là tai mắt của hoàng hậu thôi, đối với chuyện của phụ thân ta hắn nhất thanh nhị sở.”

Phùng Cổ Đạo giật mình nói, “Hắn là tai mắt của hoàng hậu?” Hắn càng giật mình chính là Tiết Linh Bích biết rõ, nhưng lại mặc kệ.

“Đỡ hơn việc thường xuyên tuyên ta vào cung tuyển phu nhân, xếp một quản gia vào trong phủ còn có thể chịu được. Chí ít năng lực làm việc của Tông Vô Ngôn không kém.” Y thấy Phùng Cổ Đạo không nói, cười hỏi, “Hắn không phải đã tiến cử ngươi sao?”

Phùng Cổ Đạo cười nói, “Nói như vậy, Tông tổng quản quả thật là nhân tài.” Nếu không có trường tụ thiện vũ*, có thể nào mọi việc đều thuận lợi như vậy?

*(trường tụ thiện vũ: tay áo càng dài thì càng dễ múa đẹp. Ý nói người có chỗ dựa, làm việc càng dễ thành công; giỏi luồn cúi, đi cửa sau)

“Đáng tiếc không thể vì ta sở dụng.”

“Lấy thủ đoạn của Hầu gia, còn sợ không thể thu phục hắn?”

Tiết Linh Bích nói, “Mặc dù có thể, nhưng cũng không nên.” Tông Vô Ngôn là người của hoàng hậu, nếu y thu ông về bên mình, chắc chắn là khiêu khích hoàng hậu. Hoàng hậu tính tình đa nghi, sau khi biết sẽ xảy ra càng nhiều sự cố.

Phùng Cổ Đạo là kẻ thông minh, lập tức hiểu ra quan hệ lợi và hại trong đó.

“Bất quá vài năm nay hoàng thượng và hoàng hậu dần dần sinh ra hiềm khích, hoàng thượng năm nay càng liên tiếp đề bạt Sử quý phi Sử thái sư để chén ép phe phái của hoàng hậu, hai bên tuy rằng không tới mức thế như nước lửa, nhưng cũng khó mà dung hòa.”

Phùng Cổ Đạo 囧nói, “Với các loại ‘công lao vĩ đại’ của Sử thái sư và nhi tử của hắn dành cho Lương Hữu Chí, ta thực sự nghĩ không ra lý do hoàng thượng đề bạt bọn hắn.”

Tiết Linh Bích nói, “Chuyện hoàng gia chuyện triều đình, làm sao có thể phân rõ thị thị phi phi.”

Phùng Cổ Đạo tinh tế ngẫm những lời này, nói, “Vậy nếu hoàng thượng ân chuẩn đặc xá Ma giáo thì sao bây giờ?”

Tiết Linh Bích mâu sắc trầm xuống. Nếu hoàng đế đã định ngày hẹn Viên Ngạo Sách, đã nói lên việc này vô cùng có khả năng.

“Chỉ e việc tìm lão Minh Tôn khó càng thêm khó.” Phùng Cổ Đạo khẽ kêu, “Hầu gia?”

Tiết Linh Bích đứng lên, đẩy song cửa nhìn ánh trăng bên ngoài, gằn từng chữ một, “Vô luận thế nào, ta cũng nhất định tìm cho ra hắn.” Trong mắt y lóe ra tia ngoan lệ, so với ánh trăng càng thêm âm lãnh.

Phùng Cổ Đạo mấp máy môi. Vị ngọt của điểm tâm từ môi và răng lan ra rất nhanh.

.

Đi dạo một vòng trong ngoài kinh thành, sau khi trở về phòng thì Phùng Cổ Đạo qua loa tắm rửa một cái, ngã đầu liền ngủ.

Mê mê man man ngủ chưa được khoảng nửa nén hương, hắn liền bị âm hưởng vụn vặt trên nóc nhà truyền đến đánh thức.

Bốn phía quanh phòng hắn ít nhất ẩn nấp bốn cao thủ, bốn cao thủ khoảng nhất nhị lưu.

Chẳng lẽ Huyết Đồ đường đã hành động?

Hắn vén chăn bật dậy, với tay quơ lấy chiếc áo khoác quên trả của ai kia phủ lên người, giả vờ bày ra dáng dấp buồn ngủ mơ hồ đi ra cửa, theo hành lang đi tới nhà xí.

Tiếng bước chân trên mái hiên quả nhiên theo sát như hình với bóng.

Trong lòng hắn hơi trầm xuống, bước chân nhanh hơn.

Hắn cũng không phải e ngại vài tên thích khách này, mà là e ngại sẽ bại lộ thân thủ, đến lúc đó chỉ e không cần Huyết Đồ đường đối phó hắn, Tiết Linh Bích cũng sẽ không bỏ qua. Trong đầu đột nhiên hiện lên cuộc đối thoại với Tiết Linh Bích lúc chạng vạng, cùng với thần tình của y khi đó, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra cảm giác bất an.

Trước khi che giấu tung tích tiến vào hầu phủ, hắn cũng đã dự liệu trước tất cả hậu quả, đã làm ra dự định xấu nhất, bao quát việc bại lộ thân phận, cùng Tiết Linh Bích binh nhận tương kiến (rút vũ khí chém nhau).

Lúc đó hắn chỉ tính ở lại hầu phủ một đoạn thời gian, một mặt để tránh né sự truy sát của Huyết Đồ đường, một mặt điều tra rõ ý đồ đối phó Ma giáo của Tiết Linh Bích, đương nhiên, nếu có thể bắt giữ Tiết Linh Bích, lấy y làm con tin để đàm điều kiện với triều đình thì càng tốt. Nhưng diễn biến sự việc đột ngột thay đổi, đầu tiên là đất lở cắt ngang kế hoạch bắt người của bọn hắn, sau đó lại trồi lên tàng bảo đồ của triều đình và ân oán của lão tướng quân, khiến hắn phải tiếp tục ẩn nấp, cho đến khi nghĩ ra một phương án càng thêm viên mãn.

Hôm nay phương án càng thêm viên mãn ấy đã ở ngay trước mắt, nhưng vì sao trong lòng lại có một tia dị dạng?

Động tĩnh trên mái hiên càng lúc càng gần.

Hắn lắc lắc đầu, nỗ lực đem dị dạng hất ra ngoài não, hai tròng mắt vốn đang mê mang nhất thời thanh tĩnh không gì sánh được. Hắn xoay bước, chạy tới viện tử của Tiết Linh Bích.

.

Đêm khuya.

Đại đa số địa phương ở phủ đệ đều tĩnh lặng.

May là Phùng Cổ Đạo rất rõ ràng về lộ tuyến tuần tra của thị vệ trong phủ, cố ý chọn nơi nhiều người mà đi, những thích khách này quả nhiên không dám lộ diện. Nhưng kỳ quái chính là, ngay cả những nơi chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc, thích khách cũng chỉ một mực bám gót, không hề hiện thân.

Lẽ nào lần này bọn hắn đến chỉ là vì dò đường?

Phùng Cổ Đạo nghĩ thì cứ nghĩ, nhưng dưới chân không hề thả lỏng tí nào.

Cho đến khi đi đến hai gốc tùng xanh biếc trước viện tử của Tiết Linh Bích, hắn mới lặng lẽ thở phào, tiến lên gõ cửa.

Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra.

Phó dịch gác đêm kinh ngạc nhìn hắn, “Phùng gia?”

“Hầu gia ngủ chưa?” Phùng Cổ Đạo thong dong nói.

Phó dịch nói, “Ngủ rồi, Phùng gia có việc gì gấp sao?”

“Phải.” Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, đương nhiên là việc gấp.

Phó dịch suy nghĩ một chút, “Ta đi thông truyền.” Phùng Cổ Đạo hiện nay là hồng nhân trước mặt Tiết Linh Bích, không thể đắc tội.

“Không cần.” Phùng Cổ Đạo giơ tay ngăn lại, “Cạnh phòng ngủ của Hầu gia có gian khách phòng nào không?”

“Tây sương có một gian…” Phó dịch nghi hoặc.

“Ta vào đó nghỉ một đêm.” Với võ công của Tiết Linh Bích, cự ly như vậy chắc chắn không thể không nghe được động tĩnh. Nếu thích khách thực sự động thủ, hắn cũng có thể giả ngây giả dại kéo dài thời gian, chờ y cứu viện. Hắn thấy phó dịch vẻ mặt nghi hoặc, vội nói, “Nếu Hầu gia đã đi ngủ, ta cũng không dám quấy rầy, cho nên ngủ ở phụ cận, chờ sáng mai có thể sớm bẩm báo cho hắn.”

Phó dịch lúng túng nói, “Nhưng mà ta không làm chủ được.”

“Sợ gì chứ, có ta đây.” Phùng Cổ Đạo lách qua hắn đi vào trong.

Thích khách vẫn đi theo gần đó, nhưng thủy chung không hề ra mặt.

Phó dịch thấy hắn quen đường đi một mạch vào trong, đành phải bất đắc dĩ theo sát phía sau nói, “Ta đi chuẩn bị chăn bông.”

“Làm phiền.” Phùng Cổ Đạo ôm quyền.

Bước vào nội viện, liền thấy cửa phòng ngủ của Tiết Linh Bích đang rộng mở.

Ánh nến từ bên trong yếu ớt hắt ra.

Phùng Cổ Đạo ngầm thở ra một hơi dài, vỗ vỗ vai phó dịch, đi tới trước cửa.

Tiết Linh Bích ngồi bên bàn uống trà, trên người khoác một chiếc áo khoác đỏ thẫm, càng tôn lên gương mặt trắng như tuyết của y.

“Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo ở ngoài cửa ấp lễ.

“Vào đi.” Tiết Linh Bích thuận tay giúp hắn ngã chung trà, mu bàn tay trái hướng về phía cửa bị gió đêm thổi vào nên ửng đỏ.

Phùng Cổ Đạo lúc này mới tiến đến, đóng cửa lại.

Tiết Linh Bích hỏi, “Việc gấp?”

Phùng Cổ Đạo một hơi uống cạn trà nóng, trên người mới ấm lên một chút, không kịp suy nghĩ đã nói, “Ta vốn định đi nhà xí, đi tới đi tới phát hiện quên trả Hầu gia áo khoác, cho nên tiện đường đi trả.” Hắn nói, cởi áo khoác xuống, đưa qua.

Ánh mắt Tiết Linh Bích từ chiếc áo khoác trên tay hắn chậm rãi chuyển tới áo mỏng trên người hắn.

Phùng Cổ Đạo nhịn không được mà rùng mình một cái.

Mặc dù trong phòng đặt hai cái noãn lô, nhưng thoáng cái cởi áo khoác ra vẫn thấy lạnh.

Tiết Linh Bích đứng lên, tiếp nhận áo khoác trong tay hắn, lại giúp hắn phủ lên người, rồi hỏi, “Chuyện gì?”

Phùng Cổ Đạo bị hỏi nghẹn.

Việc phát hiện thích khách thì không thể nói. ‘Võ công’ của hắn không đến cảnh giới này.

“Thật ra, những lời ngươi nói lúc chạng vạng, ta đã nghĩ thật lâu.” Hắn chậm rãi mở miệng, trong óc phiên giang hải đảo, nghĩ tiếp theo nên nói cái gì.

Nhưng hắn cứ ấp a ấp úng khiến Tiết Linh Bích lại hiểu thành một ý nghĩa khác, hai tay chậm rãi bắt ở phía sau, mười ngón xiết chặt.

“Ta nghĩ.” Phùng Cổ Đạo cúi đầu, con ngươi liều mạng mà đảo lia lịa.

“Nghĩ thế nào?” Tiết Linh Bích nhịn không được hỏi.

“Nghĩ… nghĩ…” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, “Ngươi nghĩ chuyện ngươi và Viên Ngạo Sách các đổ phường trong kinh thành mở tỉ lệ cược là bao nhiêu?”

“…” Tiết Linh Bích nhíu mày nói, “Cái gì?”

Tay của Phùng Cổ Đạo quơ quơ giữa không trung, “Ta nói là, tỉ lệ cược về trận luận võ của ngươi và Viên Ngạo Sách. Vừa nãy Tông tổng quản không phải đã nói đổ phường kinh thành…” Thanh âm dưới cái nhìn đăm đăm của Tiết Linh Bích hạ xuống càng lúc càng nhỏ.

Tiết Linh Bích chậm rãi nói, “Ngươi nửa đêm nửa hôm tới phòng ta là vì hỏi tỉ lệ cược của đổ phường kinh thành?”



Phùng Cổ Đạo đột nhiên thở ra một hơi, đặt mông ngồi lên trên ghế, “Thật ra ta ngủ không được, cho nên muốn tìm người tâm sự.”

“Ngủ không được? Vì sao ngủ không được?” Tiết Linh Bích nói.

“Ta cũng không biết, chỉ là cảm thấy trong lòng có gì đó nặng trĩu.” Hắn nhấc ấm trà, lại ngã một chung trà.

“Nga?” Tiết Linh Bích chậm rãi ngồi xuống.

Phùng Cổ Đạo nói, “Đúng rồi, Hầu gia, không bằng chúng ta tiếp tục nói về mưa xuân Giang Nam đi.”

Tiết Linh Bích để mặc cho hắn kéo Đông kéo Tây, “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Ngươi nói mưa xuân Giang Nam… và măng xuân Giang Nam có quan hệ gì nhỉ?”

Tiết Linh Bích sắc mặt không đổi nói, “Quan hệ tỷ muội.”

“Hầu gia thiệt là khôi hài.” Phùng Cổ Đạo vừa cười vừa âm thầm sửng sốt. Với võ công của Tiết Linh Bích không lý nào không nghe ra có thích khách ở phụ cận a. Hay là y giả vờ không biết, muốn dụ địch thâm nhập một lưới bắt hết?

Có tiếng bước chân vội vã đi tới, phó dịch lúc nãy đứng ngoài cửa nói, “Khởi bẩm Hầu gia, chăn bông của Phùng gia đã chuẩn bị xong.”

Phùng Cổ Đạo cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Tiết Linh Bích, cười gượng nói, “Ta sợ chúng ta trò chuyện quá ăn ý tới mất ăn mất ngủ, cho nên riêng thỉnh hắn sắp xếp một gian sương phòng cho ta nghỉ.”

Mi đầu của Tiết Linh Bích khẽ nhướng lên.

Phùng Cổ Đạo nhớ tới y khiết phích, cho rằng y khó chịu, vội nói, “Thật ra tới tới lui lui cũng không tồi, có thể tiện thể thưởng thức phong cảnh ven đường. Ách, trở lại chuyện chính, mưa xuân Giang Nam…”

Ai ngờ Tiết Linh Bích lại nói, “Viện tử của ngươi quả thật hơi hẻo lánh.”

Phùng Cổ Đạo sửng sốt.

“Không bằng sau này ở đây luôn đi.”

Tiết Linh Bích giải quyết dứt khoát, chấn cho Phùng Cổ Đạo nửa ngày không nói được gì.

“Hầu gia?”

Y nhướng mi, “Thế nào?”

“… Anh minh.”

Phùng Cổ Đạo cáo từ. mặc kệ sau này ra sao, chí ít tối nay nhìn chung cũng an toàn. Lấy chạng vạng và tối hôm nay, Tiết Linh Bích hai lần cư xử chân thành với hắn mà xem, đã biết cái mạng này nhất thì tam khắc vẫn rất an toàn. Về phần sau này…

Hắn không tiếp tục nghĩ nữa.

“Phùng Cổ Đạo.” Tiết Linh Bích ở phía sau gọi hắn.

Phùng Cổ Đạo xoay người.

Tiết Linh Bích đứng trước cửa, sợi tóc đen như mực nhu thuận mà rũ xuống trước ngực, “Mặc dù Huyết Đồ đường giết người vô số, vô khổng bất nhập, cũng chỉ là huyết nhục chi khu, phàm nhân chi thể. Ta đã phái bát đại cao thủ trong phủ thay phiên bảo hộ ngươi, an tâm ngủ đi.”

(Vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng mọi cơ hội. Huyết nhục chi khu, phàm nhân chi thể: cơ thể bình thường làm ra từ máu thịt)

Phùng Cổ Đạo giật mình ngẩn ra.

Tiết Linh Bích xoay người đóng cửa.

Lưu lại một mình Phùng Cổ Đạo đứng trong đình viện, nhìn gian phòng đã tắt đèn thật lâu.

BÁT

Trước sau lăn qua lăn lại lâu như vậy, Phùng Cổ Đạo lần thứ hai nằm bò trên giường, còn chưa nhắm mắt, cơn đau bụng như bị kim châm đã đuổi cơn buồn ngủ của hắn đi không còn một mảnh.

Hắn ngồi dậy, vừa vận công chống đỡ, vừa oán thầm mấy tên cao thủ bảo hộ. Nếu không tại bọn họ, hắn cũng sẽ không hoang mang tới mức quên cả thời gian. Nếu sớm vận công, đau đớn có thể giảm bớt rất nhiều, nhất là hắn dạo gần đây đối với việc đối phó Ngọ Dạ Tam Thi châm đã ngày càng tâm đắc.

Thật vất vả chịu đựng cho cơn đau trôi qua, hắn lau mồ hôi lấm tấm trên trán, ngửa đầu ngã vật xuống gối.

.

Ngày hôm sau khi trời vừa tảng sáng, hắn liền tỉnh dậy, đầu tiên là cảm thấy vô lực, trằn trọc hai lần liền bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Hắn sờ sờ cái trán, hơi nóng.

“Không phải chứ.” Phùng Cổ Đạo mở mắt, suy yếu mà thở hổn hển một hơi, nhìn trướng đỉnh.

Gian phòng này tuyệt đối không hợp với bát tự của hắn, nếu không thì tại sao lúc trước vẫn ăn ở bình thường, hết lần này tới lần khác vừa mới tới gian phòng này thì đã phát sốt rồi?

Hay là ông trời đang nhắc nhở hắn, không nên tiếp cận Hầu gia quá mức?

Trong đầu hắn đột nhiên toát ra một ý niệm như thế, lập tức ý niệm này theo độ nóng trên trán, liều mạng mà thiêu đốt toàn bộ tâm tư hắn, khiến đầu hắn càng lúc càng nặng hơn.

Phùng Cổ Đạo vật vã trên giường tới trưa, rốt cuộc có người chú ý tới sự tồn tại của hắn.

Tông Vô Ngôn ở ngoài cửa nói, “Phùng tiên sinh, Hầu gia cho mời.”

Phùng Cổ Đạo ngọ ngoạy một lúc, hữu khí vô lực nói, “Đã biết.”

Tông Vô Ngôn rời đi không bao lâu, nha hoàn liền bưng dụng cụ tẩy sấu (rửa mặt súc miệng)chờ trước cửa.

Phùng Cổ Đạo da mặt mặc dù dày, nhưng còn chưa dày đến nỗi làm khó dễ tiểu cô nương, đành phải không tình không nguyện mà rời giường.

.

Chờ hắn đến thư phòng, đã là giờ mùi (từ 13h-15h).

Tiết Linh Bích đang đứng sau án (bàn dài), cúi đầu nhìn bức họa trong tay.

“Hầu gia.” Hắn hành lễ.

“Ngươi đến đây xem, bức họa này thế nào?” Y không ngẩng đầu lên mà nói.

Phùng Cổ Đạo chậm rãi đi tới.

Bức tranh vừa đập vào mắt, Phùng Cổ Đạo đã nghĩ: Lãng phí một tờ giấy lớn.

Nếu không phải trên đầu có chữ vương (王) kia, hắn tuyệt đối không nhận ra đây là một lão hổ, trên thực tế nói nó là mèo cũng còn gượng ép. Mà gò đất dưới chân lão hổ này… có lẽ là gò đất nhỉ, từng đoàn từng đoàn màu vàng, gò đất cư nhiên không biết tại sao mà lại nổi trên mặt nước. Tuy nói binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, nhưng đất ở đây cũng quá ít, ngoại trừ tự chui vào lưới, mang theo lão hổ cùng nhau chìm xuống đáy nước, hắn không nhìn ra được kết cục thứ hai.

“Thế nào?” Tiết Linh Bích truy hỏi.

Phùng Cổ Đạo trịnh trọng nói, “Rất có phong cách cá nhân.”

“Phụ thân ta sở tác. Hắn gọi lão hổ này là cô đảo chi vương.”

“…” Phùng Cổ Đạo bừng tỉnh nói, “Cô đảo, a, thì ra là cô đảo.” Trách không được có thể sừng sững trên mặt nước không chìm.

Tiết Linh Bích rốt cuộc ngẩng đầu, lập tức biến sắc, tay phải vươn tới mặt hắn.

Phùng Cổ Đạo vô thức ngoảnh đầu đi, nhưng vẫn không tránh thoát.

“Ngươi đang sốt?” Tiết Linh Bích cảm nhận được sự mềm mại dưới mu bàn tay truyền đến, tâm thần rung động, vội vã thu tay lại nói, “Đã đi xem đại phu chưa?”

“Chưa.” Phùng Cổ Đạo cảm thấy trên mặt càng sốt dữ dội.

Mi đầu Tiết Linh Bích cau lại, nhưng lúc này cũng không muốn tiếp tục trách hắn, “Ngươi nằm xuống tháp (giường nhỏ) đi, ta đi truyền đại phu.”

Tuy rằng Phùng Cổ Đạo ước gì tìm được một chỗ để nằm, nhưng vẫn nhịn không được hỏi, “Hầu gia tìm ta…”

“Chuyện này để sau nói tiếp.” Tiết Linh Bích nói, mở cửa đi ra ngoài.

Phùng Cổ Đạo cúi đầu, ánh mắt đảo qua lạc khoản* trong bức họa, thấp giọng nói, “Phụ thân?”

*(lạc khoản: gần giống với chữ ký, khi vẽ tranh thì ấn dấu mộc có tên mình lên đó, hoặc khi viết thư thường đề tên người viết bên dưới)

.

Hầu gia tự thân xuất mã, đại phu đương nhiên phải chạy vội tới, chỉ hận phụ mẫu không sinh thêm hai cái đùi.

Vừa vào cửa thì thấy Phùng Cổ Đạo đang cuộn mình nằm trên tháp, đỏ mặt tía tai.

Tiết Linh Bích tuy rằng không nói một lời, nhưng đại phu vẫn cảm thấy áp lực trên người càng nặng. Lập tức bắt mạch, tham lưỡi (kiểm tra lưỡi), lại hỏi về ẩm thực gần đây của Phùng Cổ Đạo thật tỉ mỉ, chỉ sợ thiếu sót tí ti.

Thẳng đến nhiều lần xác định chỉ là tâm tư lao lực quá độ, thậm chí âm dương mất cân đối, khí huyết hư suy, mới nơm nớp lo sợ mà khai phương thuốc.

Tiết Linh Bích khi hắn hạ bút viết xuống chữ đầu tiên, đột nhiên nói, “Hắn trúng Ngọ Dạ Tam Thi châm, có phải là hàn độc nặng thêm không?”

Đại phu vội vã rụt bút lại, lập đi lập lại, “Có thể, có thể.”

“Lúc nãy không phải ngươi nói âm dương mất cân đối, khí huyết hư suy sao?”

“Cái này, cái này…” Đại phu nói, “Cái này cũng là có thể.”

Tiết Linh Bích: “…”

Đại phu cẩn cẩn dực dực mà nhìn gương mặt càng lúc càng hắc trầm của y, trong đầu hoảng đến nỗi hai chân như nhũn ra. Hắn vào phủ còn chưa tới một năm, đừng nói mặt đối mặt nói chuyện với Hầu gia thế này, ngay cả xa xa nhìn mặt một cái cũng rất ít, huống chi đối diện với sắc mặt y lúc này.

Phùng Cổ Đạo rốt cuộc nhìn không được, bèn nói, “Trước tiên dựa theo hắn nói trị thử xem đã.” Dù sao cũng đỡ hơn hai người bọn họ giương mắt nhìn nhau, ném hắn sang một bên.

Đại phu đáng thương mà nhìn Tiết Linh Bích.

Tiết Linh Bích gật đầu một cái rất khẽ.

Đại phu lúc này mới hoảng loạng hạ bút, sau đó phóng đi bốc thuốc sắc thuốc.

Phùng Cổ Đạo thấy Tiết Linh Bích đứng ở nơi đó không nói, thử hỏi, “Có phải hoàng thượng lại muốn truy phong lão tướng quân làm Trấn Quốc Công?”

Tiết Linh Bích ngạc nhiên cúi đầu nhìn hắn, “Làm sao ngươi biết?”

“Đoán thôi.” Phùng Cổ Đạo nói.

“Không phải Trấn Quốc Công.” Khóe miệng y lộ ra một tia cười nhạt, “Là Trung Nghĩa Vương.”

Phùng Cổ Đạo thật sự giật mình, “Trung Nghĩa Vương?” Theo hắn biết, đương triều từ khi khai quốc đến nay, vẫn chưa từng xuất hiện chuyện phong vương khác họ, “Hoàng thượng thực sự rất sủng tín ngươi.” Trừ những lời này, hắn đã không biết nên nói cái gì.

Tiết Linh Bích nói, “Vinh quang vô thượng bằng nguy hiểm vô thượng, vinh sủng vô thượng bằng thỏa hiệp vô thượng.”

“Sao lại nói như vậy?”

“Nếu ta thụ phong, như vậy Tuyết Y Hầu phủ vốn đã danh tiếng như sóng xô càng trở thành mục tiêu cho mọi người công kích. Từ xưa quyền thần ân sủng vô song có mấy người được toàn thân trở ra.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Vậy vinh sủng vô thượng bằng thỏa hiệp vô thượng là có ý gì?”

Trong mắt Tiết Linh Bích lộ ra một nét lo lắng, “Hoàng thượng muốn tự tay đề biển cho Ma giáo.”

(đề biển: viết hoành phi, là cái tấm ván người ta treo trên trước cửa ấy)

Trên mặt Phùng Cổ Đạo tràn đầy kinh ngạc.

Tự tay đề biển chẳng khác nào chính mồm thừa nhận.

“Ngươi đồng ý không?” Hắn hỏi.

Tiết Linh Bích đạm nhiên nói, “Ta được phép không đồng ý sao?”

Để khiến y bằng lòng, hoàng đế không tiếc dùng miếng mồi phong vương khác họ. Kỳ thực bọn họ đây đó trong lòng đều biết rõ ràng, hoàng đế là không có khả năng phong vương khác họ, phụ thân y dù công huân có cao hơn nữa thì làm sao bằng được khai quốc nguyên huân(người lập công lớn)? Khai quốc nguyên huân còn không thể xưng vương sau khi mất, hắn lại có đức có tài gì? Hoàng đế biểu đạt như thế chỉ có một ý, thả Ma giáo một con ngựa, là điều bắt buộc.

Phùng Cổ Đạo nói, “Vậy tiếp theo ngươi chuẩn bị làm thế nào?”

“Có câu ngoài sáng trong tối. Nếu không thể làm công khai, vậy thì lén làm.” Tiết Linh Bích thấy Phùng Cổ Đạo vẫn mê mang như cũ, liền nhắc nhở, “Qua lâu như vậy, không biết Tê Hà sơn trang đã trùng kiến như thế nào rồi.”

“Hầu gia chuẩn bị dùng Tê Hà sơn trang để đối phó Ma giáo?”

“Chuyện giang hồ, giang hồ lo.”

Phùng Cổ Đạo khen, “Hầu gia anh minh.”

Tiết Linh Bích lại cười nói, “Ngươi hảo hảo dưỡng bệnh, việc này ta tự có chừng mực, Hộ bộ ta đã phái người đi báo. Về phần máu phần cầu, ta đã phái người ở các nơi tìm kiếm hàn đàm.”

Phùng Cổ Đạo ngẩng mặt duỗi thẳng chân, mỉm cười nói, “Ta hiện tại chỉ chờ mong Huyết Đồ đường sớm ngày đưa lên cửa.”

“Huyết Đồ đường.” Trong mắt Tiết Linh Bích hiện lên một tia sát ý, “Ta sớm muộn cũng sẽ nhổ tận gốc bọn chúng.”

Nghĩ đến hạo kiếp lúc trước của Ma giáo, Phùng Cổ Đạo tự đáy lòng cầu khẩn cho bọn hắn.

.

Đại khái vì triệt để thực hiện bốn chữ thuốc đắng giã tật, thuốc bưng đến trước mặt Phùng Cổ Đạo một chén so với một chén càng ngao đến đậm đặc, sắc thật đắng.

Phùng Cổ Đạo trước kia cho rằng mình không phải là người sợ đắng, nhưng liên tiếp uống ba ngày, hắn phải thừa nhận nếu như câu ‘ăn được khổ trong khổ’ chính là khổ như thế này, vậy thì hắn không thèm làm người đứng trên kẻ khác*…

*(Thành ngữ gốc: “ăn được khổ trong khổ, mới là người đứng trên kẻ khác”. Chữ 苦 có hai nghĩa: đắng và khổ, câu gốc có nghĩa là chịu khổ hơn người, còn câu của bạn Đạo là xuyên tạc, ý muốn nói mình phải uống thuốc đắng)

Ba ngày nay Tiết Linh Bích chỉ lúc chạng vạng mới đến phòng hắn ngồi một lát, nhưng ngậm miệng không nói chuyện công sự, chỉ nói vài thú sự trên phố.

Phùng Cổ Đạo năm lần bảy lượt muốn hỏi tiến triển, đều bị y ngăn lại.

Cho nên khi Phùng Cổ Đạo nằm trên giường lăn lộn vật vã miễn cưỡng gượng tới ngày thứ tư, liền bỏ ngoài tai lời dặn của đại phu, khoác áo khoác, nhanh chân chạy ra bên ngoài.

.

Chuyện hoàng thượng tự mình đề biển cho Ma giáo đã truyền rộn rã trong kinh thành, ai cũng cho rằng Ma giáo trở mình, Hầu gia nguy hiểm rồi. Hết lần này tới lần khác sau khi hoàng thượng đề biển, lại ban thưởng cho Tiết Linh Bích một quyển kinh phật tự mình trích sao (chọn lọc sao chép). Không nói cái khác, chỉ là chữ ít chữ nhiều cũng có thể nhìn ra hai bên bất đồng. Vì vậy lời đồn Hầu gia thất sủng lại tự động tan thành mây khói.

Phùng Cổ Đạo ngồi trong trà quán, cười tủm tỉm nghe mấy bàn xung quanh nước miếng tung bay mà thêm mắm thêm muối. Tuy rằng tin tức ở những nơi thế này nửa thật nửa giả, nhưng bỏ đi phần khoa trương trong đó, còn lại luôn luôn đúng tám chín phần mười.

Hắn vừa ăn đậu phộng, vừa kéo qua tiểu nhị đang châm trà bên cạnh, “Ta nghe nói Tuyết Y Hầu và Ma giáo Ám Tôn được mở canh bạc, không biết tỉ lệ như thế nào?”

Tiểu nhị lau mồ hôi hướng về phía hắn nhe răng cười, “Công tử từ vùng khác đến phải không? Hầu gia và Ám Tôn đã tỉ võ xong rồi.”

“Nga?” Bàn tay bóc đậu phộng của Phùng Cổ Đạo hơi khựng lại, “Vậy kết quả thế nào?”

“Hầu gia thua chứ sao. Dù sao người ta là võ lâm cao thủ chân chính, nghe nói ngay cả Thiết Bút Ông cũng phải phong hắn làm thiên hạ đệ nhất cao thủ, Hầu gia hắn đánh trận thì lợi hại thật đấy, bất quá võ công thì… hắc hắc.” Tiểu nhị dùng tiếng cười để thay thế câu nói tiếp theo, nhưng Phùng Cổ Đạo dùng đầu gối cũng hiểu hắn muốn nói chính là ‘Hoa quyền tú thối’*, ẩn dụ chính là không biết tự lượng sức mình.

*(hoa quyền tú thối: quyền cước ra đẹp mắt nhưng không có sức mạnh)

Khách nhân bàn bên cạnh tới lại đi, đi lại tới.

Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích mà ngồi tại chỗ, thanh âm bên cạnh dần dần thổi qua bên tai hắn, thành gió.

Tĩnh dưỡng bốn ngày cũng đủ để hắn nghĩ rất nhiều chuyện, tỷ như lời mà Tiết Linh Bích nói ở ngoại thành ngày ấy. Hắn cũng không biết vì sao mình lại lưu ý cuộc đối thoại đó như vậy, chỉ là câu nói về đánh cược kia luôn khiến trong lòng hắn có chút bất an, trong đầu mơ hồ có đáp án, nhưng hắn lại chậm chạp không dám vạch trần lớp khăn đỏ phủ trên đáp án đó.

Thế nhưng, nên tới luôn luôn sẽ tới, so với việc tiếp thu một cách bị động, chằng bằng chủ động tìm đáp án.

Nghĩ tới đây, tất cả tâm tình trong mắt hắn ngưng kết thành sương. Thi thi nhiên nhiên móc ra bạc vụn đặt trên bàn, hắn theo đường cũ trở về.

.

Sắc trời dần tối, những người bán hàng rong tốp năm tốp ba bắt đầu đi nhanh ra ngoại thành.

Trên đường bắt đầu vắng vẻ.

Hắn từ rất xa đã nhìn thấy đèn ***g đỏ treo cao cao ở phía trước, bước chân chậm lại.

Cao thủ theo hắn cũng bước chậm lại.

Đi tới gần, đèn ***g trên cao.

Dưới đèn ***g đỏ, một nữ tử với hàng mi lá liễu đôi mắt sáng ngời đang đứng dựa vào cửa, nụ cười như nắng mùa xuân. Như cảm ứng được đường nhìn của hắn, nàng nghiêng đầu, tiếu ý trên mặt vẫn lan tràn đến trong mắt, “Công tử”. Tiếng gọi mềm tới tận xương khiến ba chữ ‘Xuân Ý phường’ ở tấm biển trên cao được biểu đạt đến vô cùng lâm li tẫn trí.

.

.

Mì dương xuân

__________________________

CỬU

Phùng Cổ Đạo gọi một băng ghế nhỏ, buộc chặt áo khoác ngồi một bên đại môn Xuân Ý phường, từ xa nhìn lại, cùng với bức tường màu tro đậm phía sau hòa thành một thể. Ánh sáng của hai chiếc đèn ***g đã thắp bao phủ trên dáng người thướt tha của nữ tử.

Bên trong chậm rãi truyền ra tiếng nhạc.

Nữ tử quay đầu lại cười với hắn, “Là Ức Cựu Tình của Phiêu Linh Yến.”

“Phiêu Linh Yến? Ức Cựu Tình?” Phùng Cổ Đạo nghe tiếng đàn réo rắt thảm thiết, nhịn không được nói, “Vì sao lại lấy cái tên như vậy, đàn từ khúc như vậy?” Đến thanh lâu, không phải tầm hoan tác nhạc sao?

Bạn đang �

Nữ tử nói, “Sung sướng chỉ ở đương thời. Một người vô luận đương thời có bao nhiêu hoan lạc, ngày sau nhớ tới luôn luôn buồn nhiều hơn vui. Bởi vì hoan lạc trước đây chỉ gợi lên cái không hoan lạc, hay không đủ hoan lạc ngày nay. Nên khi hồi tưởng hoan lạc, sẽ là cay đắng. Nhưng bi thương bất đồng, một người vô luận hiện tại có bao nhiêu khoái lạc, nhớ lại chuyện xưa bi ai lúc trước, luôn luôn sẽ từ đó mà bi thống tận trong tim.”

Phùng Cổ Đạo nhất thời nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, “Nói có lý.”

“Mỗi người đều có chuyện phiền lòng, khách nhân tới nơi này thính khúc cũng thế. Cho nên có đôi khi từ khúc như vậy lại càng có thể khiến bọn họ nghe mà không quên.” Nàng nói, tiếu ý lại thâm sâu vài phần.

Phùng Cổ Đạo phản bác, “Luôn luôn có kẻ háo sắc.”

“Nếu háo sắc, sao lại nhàn rỗi thính khúc trong đường (sảnh)?”

Phùng Cổ Đạo cười nói, “Nói như vậy, thế nhân đều đang tự tìm phiền não.”

“Cũng không hẳn vậy.” Nữ tử nói, “Trên đời này luôn luôn có người rộng lượng mà nhìn tới phía trước. Nếu là không buông được hoan lạc trước kia, sao không nỗ lực để hoan lạc tái hiện? Nếu là hồi ức đau thương trước kia, sao không cảnh tỉnh đừng khiến bi kịch tái hiện? Nhân sinh ngũ vị*, cái thìa nằm trong tay ngươi.”

*(Nhân sinh ngũ vị: chua, ngọt, đắng, cay, mặn; cuộc đời cũng giống như món ăn, đều phải nếm trải những vị này, muốn nếm vị nào thì tùy bản thân lựa chọn)

Phùng Cổ Đạo đứng lên, nghiêm mặt nói, “Cô nương có từng nghĩ rời khỏi nơi này?” Nữ tử như vậy không nên bị bao phủ trong mảnh phong trần này.

“Ngươi không hỏi vì sao ta lưu lạc tới nơi này sao?” Nàng cười khanh khách hỏi, thần tình không có nửa điểm hối tiếc bi thương cho mình.

“Anh hùng chớ hỏi xuất xứ, mỹ nhân cũng thế.”

“Ta là quan kỹ*.” Nàng nói.

*(quan kỹ: kỹ nữ chuyên cung phụng quan viên, phân biệt này do triều đình đặc biệt đặt ra, quan kỹ không chỉ có tư sắc đơn thuần mà tất cả đều phải biết cầm kỳ thi họa…)

Mí mắt Phùng Cổ Đạo chậm rãi rũ xuống, thu lại kinh ngạc và tiếc hận trong mắt. Nữ tử như vậy là không cần người khác đồng tình thương hại, cũng không phải coi nhẹ tự xem mình là thanh cao, mà là không cần thiết, vân đạm phong khinh. “Tại hạ Phùng Cổ Đạo, không biết có vinh hạnh biết được quý danh của cô nương hay không.”

“Tiếu Tiếu.”

Phùng Cổ Đạo nâng mắt.

Nàng chớp chớp mắt, sáng như sao sớm.

Tiếng bước chân trong dự liệu lại ngoài dự liệu hấp tấp vang lên sau lưng, Phùng Cổ Đạo thả lỏng thân thể, để mặc vai mình bị một cánh tay mạnh mẽ kiềm lại.

“Phùng Cổ Đạo.” Thanh âm lạnh lẽo của Tiết Linh Bích thổi qua bên tai hắn, “Ngươi không biết quan viên bản triều không được ra vào nơi trăng hoa sao?”

Phùng Cổ Đạo giả vờ kinh ngạc quay đầu, “Ta nhớ rõ chỉ là không được nghỉ đêm thôi mà? Huống chi, ta chỉ tới nơi này hỏi chỗ nào có Bích Loa Xuân tốt nhất thôi mà, cái này hẳn là không vi phạm luật pháp triều ta chứ?”

“Hỏi Bích Loa Xuân hỏi nửa nén hương?” Tiết Linh Bích buông tay ra, chậm rãi lắng đi lửa giận bốc lên ngay khoảnh khắc vừa nghe tin.

Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói, “Ta và vị Tiếu Tiếu cô nương này vừa gặp đã hợp, nhịn không được hàn huyên thêm vài câu.”

Tiết Linh Bích dường như rốt cuộc cũng chú ý tới bên cạnh còn có một người, liếc mắt thoáng nhìn.

Tiếu Tiếu cười tủm tỉm nói, “Ta đón khách bán rẻ tiếng cười, cùng ai cũng hợp ý. Nếu công tử có thể đi vào ngồi một lát, chúng ta tự nhiên càng thêm hợp ý. Bích Loa Xuân mà công tử muốn uống chúng ta nơi đây cũng có, tuy rằng không thể vào miệng cam thuần như Trương Ký, nhưng Trương Ký cũng không có oanh ca yến ngữ, hát hay múa giỏi như chúng ta ở đây.”

Phùng Cổ Đạo nối theo lời của nàng, “Xin nhận hảo ý của cô nương. Chỉ là mắc phải nghiện trà, nhịn không được.”

“Vậy ta cũng không dám lưu khách rồi.” Tiếu Tiếu hướng hắn tặng cho một ánh mắt thu ba lúc chia tay, nhanh nhẹn xoay người dời sang bên kia, lưu lại nơi này cho hai người.

Tiết Linh Bích hừ lạnh nói, “Ngươi nghiện trà từ hồi nào vậy? Sao ta không biết?”

“Vốn không có, ở trong trà quán nghe người ta nói tới hoa bay tứ tung, liền bị gợi lên.” Phùng Cổ Đạo thuận miệng nói bừa.

“Bệnh trong người khỏi chưa? Đi được nhảy được?”

Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Nằm trên giường ba ngày, xương cốt muốn nhũn cả ra rồi, cho nên đi ra một chút.”

“Ngươi chuẩn bị bao giờ hồi phủ?” Khẩu khí của Tiết Linh Bích hơi thả nhẹ. Kỳ thực trong tích tắc khi nhìn thấy Phùng Cổ Đạo ngay ngoài cửa Xuân Ý Phương đưa lưng về phía y, dây đàn kéo căng trong lòng thoáng cái buông lỏng. Hình ảnh phụ thân tại doanh trướng quang lỏa thân thể dây dưa cùng nữ tử trong nháy mắt bị đẩy ra ngoài, đáy mắt đáy lòng đều bị bóng lưng thản nhiên của Phùng Cổ Đạo lấp đầy.

May thật…

May thật.

Phùng Cổ Đạo nhún vai nói, “Mua Bích Loa xuân rồi về liền.”

Tâm tư đã định, ba đào cuộn trào mãnh liệt trong mắt Tiết Linh Bích liền chuyển thành sóng ngầm, “Nga. Không đi vào ngồi một lát rồi lại đi sao?”

Phùng Cổ Đạo kinh ngạc nói, “Hầu gia nói có thật không vậy?”

Tiết Linh Bích nhếch môi, tự tiếu phi tiếu mà liếc hắn.

“Nếu như Hầu gia mời thì… Vậy cung kính không bằng tuân lệnh.” Phùng Cổ Đạo không đợi Tiết Linh Bích mở miệng, thân thể tựa như cá chạch mà trượt vào.

Tiết Linh Bích mâu sắc trầm xuống.

Hầu phủ cao thủ cấp tốc xuất hiện phía sau y, nhỏ giọng nói, “Thuộc hạ đã phái người âm thầm vây quanh Xuân Ý Phường.”

Tiết Linh Bích hỏi, “Trà quán có người nhắc đến Bích Loa Xuân?”

Cao thủ suy nghĩ một chút, “Hình như có. Trà quán người nhiều lời nhiều, thuộc hạ cách khá xa, nghe không rõ.”

“Vậy ngươi nghe được hắn…” Tiết Linh Bích thấy Tiếu Tiếu đang đứng phía bên kia cửa, nàng trong mắt tràn đầy tiếu ý mà nhìn sang. Chỉ là vừa đối diện, hắn liền có cảm giác chật vật như bị nhìn thấu.

“Hầu gia?” Cao thủ thấy y trì trệ không đáp, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Thôi.” Y xua tay. Có thể y đã nghĩ quá nhiều, nếu đã đặt cược, vậy nên học cách hoàn toàn tín nhiệm. “Nếu có vạn nhất, ưu tiên bảo hộ Phùng Cổ Đạo.”

Cao thủ ngẩn ra.

Tiết Linh Bích đạm nhiên nói, “Ngươi cho rằng bản hầu không có năng lực tự bảo vệ mình sao?”

“Dạ.” Cao thủ lĩnh mệnh đi, rất nhanh đã biến mất trong đoàn người.

.

Tiếng đàn ngừng, tiếng địch nổi lên, nhẹ nhàng như nước róc rách trong dòng suối nhỏ, nhất thời xua tan không khí ủ dột ban nãy, vài bàn tiệc rượu trong đường, đều là nói nói cười cười.

Phùng Cổ Đạo chọn một vị trí ở góc ngồi xuống, bên ngoài có phủ rèm che.

Có nữ tử dung mạo tú lệ đưa lên hoa quả tươi.

“Công tử một mình?” Nữ tử dâng quả xong, thuận thế ngồi xuống bên cạnh hắn.

Phùng Cổ Đạo cầm một miếng lê đút vào trong miệng, vừa nhấm nuốt vừa nói, “Hai mình.”

“Cũng là phiên phiên giai công tử như công tử?” Nàng che miệng cười, tươi sáng động nhân.

Phùng Cổ Đạo khóe mắt thoáng nhìn Tiết Linh Bích tiến đến, cao giọng nói, “Ta so với hắn, như ánh đèn đom đóm so với ánh trăng sáng rọi, lại như đá cuội so với ngọc lam điền*.”

*(ngọc lam điền là một loại ngọc có tiếng thời cổ đại, vào thời Tần đã được dùng để chế tạo ngọc tỷ, các triều đại hoàng thất và dòng dõi hiển quý đều xem ngọc lam điền như trân bảo)

Tiết Linh Bích vén rèm mà vào.

Đôi mắt nữ tử nhất thời sáng ngời. Nàng lăn lộn phong trần nhiều năm, duyệt vô số người, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người có nhân phẩm cao quý tuấn mỹ như thế.

“Công tử nói đùa.” Nàng hướng về phía Phùng Cổ Đạo thản nhiên cười nói, sóng mắt lại liên tiếp bắn về phía Tiết Linh Bích.

Tiết Linh Bích mặt không biểu tình lấy ra một thỏi bạc đặt lên bàn.

Nữ tử cũng không lập tức nhận lấy, mà là nhẹ nhàng khảy sợi tóc bên má, lộ ra cần cổ trơn bóng trắng như tuyết, “Công tử uống rượu gì?”

“Một ấm Bích Loa Xuân*, hai chén mì Dương Xuân**.”

*(Bích Loa Xuân: một trong thập đại danh trà của Trung Quốc, thuộc trà xanh, rất lâu trước kia được gọi là Động Đình trà hay ‘hách sát nhân hương’ tạm dịch ‘mùi thơm điếng người’, sau tới thời Khang Hi, Khang Hi đi tuần tình cờ nếm thử loại lục trà này, cực kỳ tán thưởng nhưng lại cảm thấy cái tên ‘hách sát nhân hương’ quá bất nhã nên đổi thành Bích Loa Xuân.)

**(Mì Dương Xuân, còn được gọi là mì nước hay mì nước dùng, là một loại mì chỉ có nước canh và mì chứ không có bất luận một loại thức ăn phối liệu nào khác.)

“Hảo.” Nữ tử dịu dàng cười, vươn tay nhận bạc, đứng dậy đang muốn đi, lại nghe y nói, “Khi đưa thức ăn tới, ngươi không cần tới.”

Bóng lưng nữ tử khẽ khựng lại, ngoảnh đầu nhìn hắn, phong tình ngàn chủng.

Tiết Linh Bích mặt tựa hàn sương.

Nữ tử than nhẹ, nhẹ nhàng lui ra.

“Không có mỹ nhân như ngọc, thế nhưng lang tâm như sắt.” Phùng Cổ Đạo cảm khái nói.

Tiết Linh Bích nhướng mi, có dụng ý khác nói, “Hoặc là lang tâm như ngọc, thế nhưng quân tâm như sắt.”

Phùng Cổ Đạo hạ giọng nói, “Từ xưa có câu, gần vua như gần gọp. Bất quá hoàng thượng nguyện ý tự tay trích sao kinh phật cho ngươi, có thể thấy được sủng tín của hắn đối với ngươi không như bình thường. Hầu gia nên mở rộng tấm lòng một chút.”

(mỹ nhân ý nói bạn kỹ nữ; lang tâm ý nói bạn Đạo; quân tâm ý nói bạn Bích, “quân” ở đây tạm hiểu theo nghĩa “lang quân”, nhưng bạn Đạo lại cố ý hiểu thành “quân chủ” tức là nhà vua)

Con mắt Tiết Linh Bích lấp lánh mà đăm đăm nhìn hắn.

Phùng Cổ Đạo vẻ mặt thành khẩn.

“Thật không?” Tiết Linh Bích ngoảnh mặt sang một bên.

Có thiếu nữ đưa lên Bích Loa xuân và mì Dương Xuân.

“Hầu gia muốn ăn mì Dương Xuân?” Phùng Cổ Đạo cầm đũa lên bắt đầu nhíu mày.

“Thân thể ngươi vừa bình phục, ăn nhẹ một chút thì tốt hơn.” Tiết Linh Bích cầm đũa, gắp sợi mì, chậm rãi ăn.

Phùng Cổ Đạo rốt cuộc không nén được cơn đói trong bụng, cũng bắt đầu ăn.

Tiếng địch dần ngưng.

Phùng Cổ Đạo ừng ực uống hết nước dùng, lấy tay áo lau môi nói, “Dễ nghe.”

“Ngươi hiểu âm luật?” Tiết Linh Bích cũng chậm rãi buông đũa.

“Không hiểu, nhưng thích nghe.” Phùng Cổ Đạo nói, “Từ khúc dễ nhớ có thể khiến người ta vui vẻ thoải mái, quên hết sủng nhục.”

Tiết Linh Bích nói, “Như vậy cũng coi như biết sơ.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Hầu gia hiểu?”

“Cũng biết sơ.” Tiết Linh Bích khóe mắt thấy được một mạt thân ảnh vừa vào, sắc mặt nhất thời lạnh xuống.

Phùng Cổ Đạo theo ánh mắt của y nhìn lại, thấy được một nhóm công tử lòe loẹt tiền hô hậu ủng đi vào.

“Hầu gia nhận thức?”

“Sử Diệu Quang?”

Phùng Cổ Đạo không khỏi nhìn thêm vài lần, “Với dung mạo của hắn, rất khó tưởng tượng hắn có một tỷ tỷ làm quý phi.”

Tiết Linh Bích nói, “Tỷ tỷ hắn với hắn là cùng cha khác mẹ.”

“Thì ra là thế.”

Vị trí bọn họ ngồi tuy khuất, nhưng hai người như vậy vô luận ngồi ở nơi nào cũng đủ đế khiến người ta chú mục.

Ánh mắt của Sử Diệu Quang quét sang bên này, liền không thể dời đi, vội vã kêu gọi những người bên cạnh, đi tới bên này.

“Tham kiếm Hầu gia.” Hắn mang vẻ mặt kinh hỉ, “Không ngờ có thể gặp Hầu gia ở nơi này, thực sự là nhân sinh hà xử bất tương phùng*.”

*(nhân sinh hà xử bất tương phùng: ý nói người với người biệt ly luôn sẽ có cơ hội gặp lại, gần giống với câu ‘trái đất tròn’)

Tiết Linh Bích thản nhiên nói, “Bản hầu nhớ rõ kỳ thuật chức (báo cáo công tác) đã qua.”

Sử Diệu Quang nói, “Vốn là định trở lại, nhưng hoàng thượng thương cảm hạ quan cùng phụ mẫu quanh năm xa cách, khó có thể tẫn hiếu, liền cho hạ quan nán lại kinh thành hai ngày.”

Phùng Cổ Đạo giả vờ kinh ngạc nói, “Lẽ nào Sử thái sư cũng tới?”

Quay sang hắn, sống lưng của Sử Diệu quang lập tức thẳng lên, “Vị này chính là…”

“Hạ quan chủ sự Hộ bộ, Phùng Cổ Đạo.”

Sử Diệu Quang tuy rằng quay về kinh chưa được vài ngày, nhưng Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo hai người là nhân vật nóng bỏng nhất kinh thành hiện nay, làm gì mà không biết quan hệ giữa bọn họ, sắc mặt lập tức lại biến đổi nói, “Thì ra là Phùng đại nhân.”

“Tiểu nhân, tiểu nhân thôi. Không đại bằng Sử đại nhân.”

Sử Diệu Quang nhất thì tam khắc không hiểu được hắn là tán thưởng hay là trào phúng, đành phải cười gượng nói, “Hầu gia và Phùng đại nhân cùng tới?”

Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Hạ quan chưa trải nhiều sự đời, tuy rằng là một quan trong kinh, nhưng xã giao không rộng bằng Sử đại nhân a.”

Sử Diệu Quang lần này có thể xác định hắn lai giả bất thiện (kẻ tới không có thiện ý), nụ cười khẽ thu lại, “Không dám không dám. Những người này chỉ là nhóm bạn lúc nhỏ của hạ quan mà thôi.”

Phùng Cổ Đạo quay đầu nói với Tiết Linh Bích, “Hầu gia, không bằng ngươi cũng gọi vài nhóm bạn lúc nhỏ tới đây cho xôm tụ đi?”

Tiết Linh Bích thản nhiên nói, “Không phải đã có ngươi rồi sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương