Bại Liệt Thiếu Gia
-
Chương 82: Hoảng sợ
Bụp!
Tức thì lại thêm một đạo sĩ nữa bị ném bay ra ngoài, trong tay còn cầm ngọn thương đang gãy đôi, vẻ trợn mắt không tin nổi.
Bên trong lại có tiếng âm thanh phẫn nộ vọng ra:
- A, ngươi dám giết đồ tử đồ tôn của ta? Ta liền liều mạng với ngươi!
Bịch bịch!
Liền đó, một tia máu từ trong mê chướng phun ra, một thân ảnh người thanh thoát bị ném bay ra ngoài. Thân thể người kia rơi xuống đất, vang lên tiếng động.
Người kia toàn thân mặc cổ phục, mặt mũi đầy dữ tợn, có đôi lông mày bặm trợn, đang trừng trừng mắt lên nhìn vào trong mê chướng với vẻ không tin nổi. Trong miệng lẩm bẩm vài câu:
- Là Thiên Tầm Công tầng thứ mười lăm? Không thể!
Trong mê chướng lại có tiếng động vang ra, tiếng binh khí nứt vỡ, tiếng kim khí va chạm leng keng hết sức dồn dập.
Người vừa bị đánh ra khỏi mê chướng kia, khuôn mặt hung dữ, độ ngoài bảy mươi tuổi, râu tóc bạc phơ nhưng cực kỳ cường tráng. Lão đem đôi mắt đen đảo quanh một hồi, lại chống kiếm đứng dậy, tức thì hóa thành lưu ảnh tiếp tục nhảy vào mê chướng.
Lịch bịch!
- A, lão tổ…
- Cứu…
- Đều bỏ mạng hết cả đi!
- Đám tiểu bối ngu si.
- Chết!
Bên trong không ngừng có những âm thanh quát tháo vang dội, năm đạo sĩ nhảy vào, vừa nãy đã có một người chết bị đánh bay ra ngoài. Mà còn bốn đạo sĩ kia, hung hiểm vạn lần, không biết sống chết ra cái dạng gì nữa.
Hai mươi đạo sĩ của phái Trịnh Đô có tu vi Võ sư Sơ giai thượng thừa bối rối, liền họp bàn với nhau rằng:
- Cứ độ tình hình này đều không ổn, ta liền vào bẩm báo với trưởng môn tin tức, các ngươi hộ trấn nơi này. Quang Đạo Chân Nhân gì kia của bọn chúng nếu có động tĩnh, liền lập tức liều mạng!
- Làm sao có thể biết được, Quang Đạo Chân Nhân kia sẽ ra tay?
- Liền nhìn pháo hiệu của bọn chúng, khi nãy bọn chúng cũng dùng thứ đó.
Một đạo sĩ trong đám hai mươi người cũng gật gật đầu nói:
- Chúng ta đã biết, ngươi liền nhanh chóng thông báo cho trưởng môn, chúng ta ở chỗ này liều mạng thủ hộ…
Đoạn có một đạo sĩ khuôn mặt chất phác, tách ra khỏi hai mươi người, hướng mê chướng muốn lao vào bên trong. Nhưng mà đạo sĩ kia chưa kịp nhảy vào, đã có tiếng quát lớn vọng ra:
- Cút! Đều ở bên ngoài cho lão phu, không được vào trong!
Đám đạo sĩ xôn xao:
- Là tiếng của lão tổ?
- Không muốn chúng ta vào bên trong?
- Các lão tổ muốn một mẻ bắt sạch bọn ngông cuồng lúc trước?
- Đúng vậy, chúng ta vào bên trong lúc này sẽ làm vướng chân các lão tổ!
- Vậy làm sao để thông chi cho trưởng môn tin tức…
Trong lúc đám đạo sĩ của phái Trịnh Đô đang phải bối rối bàn bạc, Quang Đạo Chân Nhân dưới chân núi vuốt râu, vẫy tay cho một hắc thủ tới gần ha ha cười nói nhỏ:
- Xem chừng bọn đạo sĩ của phái Trịnh Đô không sao trở về được, bọn chúng bị các lão tổ phái Bà La ta giao chiến bên trong chặn lại, bây giờ chỉ cần thu một mẻ lưới liền ổn!
Hắc thủ chắp tay cười, cung kính nói:
- Giáo chủ, người nói phải lắm, năm người tu vi cao nhất của phái Trịnh Đô, cũng không còn, chỉ cần trưởng giáo ngài truy lên, đám đạo sĩ thối trên kia liền chết không còn một tên.
Quang Đạo Chân Nhân cũng gật đầu vuốt râu nói:
- Vốn bổn giáo chủ còn định chờ hộ trận của phái Trịnh Đô mở xong mới đánh lên núi, nhưng mà xem ra đây là thời cơ tốt, không thể bỏ qua…
Đoạn Quang Đạo Chân Nhân lại trầm ngầm một lúc, rồi mới sai một hắc thủ bắn tín hiệu lên trời.
Tín hiệu bắn lên trên không trung, pháo hiệu nổ đỏ một vùng, đám hắc thủ nhận được tín hiệu, nhanh như chớp gần bốn trăm người lại lập tức lao lên núi.
Vụt vụt!
Hai mươi đạo sĩ đứng đầu của phái Trịnh Đô, sắc mặt đại biến:
- Không xong!
- Bà La Giáo lại đánh lên?
- Liều mạng đi…
- Ta trở vào thông báo cho trưởng môn.
- Tất cả đều xông lên…
Đám tiểu đạo sĩ hấp tấp luống cuống, binh khí mỗi kẻ mỗi người lộn nhào, một kẻ bất chấp cảnh báo của lão tổ, vẫn liều mạng nhảy vào trong mê chướng.
Trong khi đó, đám hắc thủ người nào người đấy sát khí đằng đằng, khí thế dọa người đều lao tới.
- Giết!
- Báo thù cho tiền trưởng giáo!
- Đem chặt đầu lũ chó lợn phái Trịnh Đô…
- Tất cả đều tránh ra cho ta thể hiện!
Trong đám hắc thủ, một người có khí thế kinh người, hơi thở lãnh mạc sâm nhiên, đem trường kích trong tay như hóa lớn nhảy bổ lên, xông vào giữa trận tuyến đám tiểu đạo sĩ, vỗ xuống một kích mạnh bạo.
Đám hắc thủ vội vã tránh qua một bên, trong khi đó một đạo sĩ độ ngoài ba mươi cầm đại đao lớn, tu vi Võ sư Sơ giai trung cấp, chống đao lên trời nhảy bổ vào tiếp chiêu.
Huỵch!
Hắc thủ kia hô lớn:
- Huyền Ảnh Bộ!
Thân thể gã chợt quỷ dị như chớp ảnh, gã đã tung ra một tuyệt kĩ mạnh nhất của phái Bà La chúng giáo đồ.
Huyền Ảnh Bộ kia vừa mới phát huy ra, đã biến tốc độ của gã hắc thủ nhanh đến chóng cả mặt. Tiểu đạo sĩ cũng không phải dạng vừa, Trịnh Đô cũng có một môn kì biến, chính là Thiên Tầm Công, đạo pháp của môn này cũng có thể so sánh được với Huyền Ảnh Bộ.
Đạo sĩ xoay người một vòng, thuận thế tùy thời hô to:
- Thiên Tầm Công!
Thiên Tầm Công của đạo sĩ, tính riêng trong phái Trịnh Đô cũng đã xếp vào hàng thứ mấy chục, cho nên gã đối với Huyền Ảnh Bộ của hắc thủ kia cực kỳ coi thường. Thiên Tầm Công vừa tung ra, thân mình gã cũng như cơn gió lao đi, phụ trợ cho đao lớn trên tay trông qua càng khí thế.
Hắc thủ cười lạnh nói:
- Thiên Tầm Công tầng ba mà cũng dám đối chiến với Huyền Ảnh Bộ tầng bốn của ta sao? Cút ra!
Hắc thủ nói xong một cái, liền vung cước đạp tới, đạo sĩ trong sát na không kịp phản ứng, liền bị Huyền Ảnh Bộ tầng thứ bốn của hắc thủ đạp bay xuống đất, binh khí đại đao trên tay lập tức bay ra. Hắc thủ không để vuột mất thời cơ, hạ sát chiêu nhanh chóng, lạnh lùng nói:
- Ám Minh Đoạt Mệnh Chùy!
Vụt!
Trong tay gã chợt tung ra một vật dài nhỏ, rất mảnh, vật kia nhanh như cắt vụt qua đầu của đạo sĩ.
Xoẹt!
Đạo sĩ kia liền đó trợn trừng mắt, đầu lâu trên cổ lập tức rụng xuống, bỏ mạng tại chỗ.
Hắc thủ lấy xong mạng của đạo sĩ, liền đáp xuống mặt đất, con mắt lạnh lùng quét quanh, quát:
- Chết!
Đám hắc thủ tinh thần dâng cao, hưng phấn kêu gào cuồng nhiệt:
- Diệp Lang thiếu giáo chủ vạn tuế!
- Diệp Lang thiếu giáo chủ uy phong!
- Diệp Lang thiếu giáo chủ anh dũng thần uy…
Hắc thủ gọi là Diệp Lang kia đôi con ngươi lạnh lùng, đem chùy thủ trong tay giơ cao nói:
- Ai dám lên đây đối chiến với một kích Ám Minh Đoạt Mệnh Chùy của ta, ta liền tha chết cho toàn bộ đám đạo sĩ chó lợn của phái Trịnh Đô ở đây!
Một đạo sĩ độ ba lăm ba sáu tuổi hừ lạnh nói:
- Ngông cuồng!
Đoạn đại diện đám tiểu đạo sĩ của phái Trịnh Đô, có một người nhảy lên trước mặt Diệp Lang, thiếu giáo chủ của phái Bà La kia.
Đạo sĩ dương con mắt đánh giá Diệp Lang trước mắt nói:
- Huyền Ảnh Bộ tầng thứ bốn, mà lại có Ám Minh Đoạt Mệnh võ công, hẳn cũng không phải là người có bối phận tầm thường của phái Bà La các ngươi?
Diệp Lang kia cười lạnh nói:
- Ngươi nói rất đúng, Ám Minh Đoạt Mệnh võ công, là loại võ công thuộc hàng cao cấp của phái Bà La chúng ta! Đám người phái Trịnh Đô các ngươi cũng hiểu biết không ít đi!
Đạo sĩ nói:
- Giáo đồ thông thường của các ngươi thường sử dụng chính là Hồng Hình Chưởng, Hồng Hình võ công các loại áp dụng vào tiễn, ti đái, kích, thương, kiếm… Phái Trịnh Đô ta truyền đời giao tranh với các ngươi, lẽ nào không biết điều này?
Hắc thủ cười lạnh:
- Biết rất rõ ư? Xem ra ngươi cũng không phải hạng tầm thường, mau báo ra danh tính đi, ta không muốn giết kẻ không tên!
Hắc thủ thấy khí độ của đạo sĩ kia bất phàm, lại nhìn không ra tu vi võ học của người này như thế nào, cho nên cực kỳ nóng lòng, tuy nhiên trong câu nói vẫn để lộ ý ngông cuồng ngạo mạn.
Đạo sĩ kia không nhanh không chậm, ngẩng cao đầu nói:
- Bổn đạo là Bì Do!
Nói xong liền tuốt kiếm ra khỏi vỏ, bình tĩnh chờ đối đáp, sẵn sàng giao chiến.
Diệp Lang cười lạnh, bóp bàn tay hưng phấn nói:
- Bì Do? Xem ra thân phụ của ngươi chính là vì hâm mộ Lý Do ở bên Tàu nên mới đặt cho ngươi cái tên này đi…
Bì Do râu tóc dựng ngược, quát lên:
- Láo xược, không được nhục mạ thân phụ ta!
Nói đoạn liền hung hãn xông lên phía trước, tế kiếm xoay người tiếp tục quát:
- Thiên Tầm Công!
Mười mấy hắc thủ vây quanh Diệp Lang thấy Bì Do kích động như vậy, liền lao lên định động thủ. Nhưng mà Diệp Lang lại cười trừ nhanh chóng gạt tay nói:
- Để ta đơn đả độc đấu, đều tránh hết ra!
Rồi lại nhìn Bì Do lạnh lùng nhảy lên không, đạp lấy cành cây xuất chiến nói:
- Bì Do! Thiên Tầm Công tầng thứ năm? Khó trách lại dám ngạo mạn đối chiến với ta!
Diệp Lang cười hừ hừ, đạp không lách qua một bên, đơn giản tránh một kiếm khí thế của Bì Do đang lao tới, lại vận Huyền Ảnh Bộ cực hạn, quỹ tích vô cùng ảo diệu.
Bì Do thấy đối thủ trong một chốc mà tránh được thế công kích của mình, vẫn không hề cảm thấy ngạc nhiên, mà lại không chế kiếm trong tay bình tĩnh lạ thường. Kiếm kia trong tay của Bì Do, mềm mại như lưỡi rắn, nhanh chóng liếm ngược trở lại hướng mà Diệp Lang vừa chạy thoát.
Rẹt!
Kiếm như ảo ảnh, cực kỳ khó lường, Diệp Lang trong lúc khinh suất, lập tức bị thương. Trên cánh tay của Diệp Lang, từ lúc nào đã có một đoạn vết thương dài hơn hai tấc kéo dài, máu đang nhỏ xuống.
Diệp Lang đem ngón tay quẹt qua thương tích, đem máu đưa lên miệng liếm nhấm nháp, vẻ kích động nói:
- Bì Do của phái Trịnh Đô, thật không tầm thường!
Đám hắc thủ ở phía sau Diệp Lang vô cùng lo lắng:
- Thiếu giáo chủ!
- Người cẩn thận!
- Hắn chính là có tu vi Võ sư Sơ giai trung cấp đỉnh!
Đám hắc thủ một bên quan chiến, đương nhiên vừa rồi Bì Do lộ ra công kích, đã có thể đơn giản nhìn thấy tu vi của gã lộ ra. Mà Bì Do tâm tình cực kỳ bình ổn, kiếm xuất ra tạo được vết thương cho đối thủ mà vẫn không hề tỏ vẻ vui mừng. Bì Do dồn con mắt chăm chú nhìn vào Diệp Lang, vừa rồi trong một kích quỷ dị, nếu không phải có Huyền Ảnh Bộ kia trợ giúp, Diệp Lang này hẳn là phải bỏ mạng.
Bì Do trong lòng suy nghĩ kĩ, Huyền Ảnh Bộ của phái Bà La hẳn là không thể coi thường, trước giờ mới nghe qua uy danh của nó, nhưng mà hôm nay được giao chiến thực sự, Bì Do mới thấy chênh lệch như thế nào. Nói về bộ pháp đoạn không trong giới tu võ, phái Bà La này đứng thứ nhì sẽ không có ai dám đứng thứ nhất.
Thiên Tầm Công của phái Trịnh Đô, tuy nhanh như vũ bão, tạo cho một chiêu công kích có lực phá hoại cực kỳ mạnh bạo, nhưng mà về độ chuẩn xác thì lại không tinh, lại không mềm mại như bộ pháp của phái Bà La.
Tức thì lại thêm một đạo sĩ nữa bị ném bay ra ngoài, trong tay còn cầm ngọn thương đang gãy đôi, vẻ trợn mắt không tin nổi.
Bên trong lại có tiếng âm thanh phẫn nộ vọng ra:
- A, ngươi dám giết đồ tử đồ tôn của ta? Ta liền liều mạng với ngươi!
Bịch bịch!
Liền đó, một tia máu từ trong mê chướng phun ra, một thân ảnh người thanh thoát bị ném bay ra ngoài. Thân thể người kia rơi xuống đất, vang lên tiếng động.
Người kia toàn thân mặc cổ phục, mặt mũi đầy dữ tợn, có đôi lông mày bặm trợn, đang trừng trừng mắt lên nhìn vào trong mê chướng với vẻ không tin nổi. Trong miệng lẩm bẩm vài câu:
- Là Thiên Tầm Công tầng thứ mười lăm? Không thể!
Trong mê chướng lại có tiếng động vang ra, tiếng binh khí nứt vỡ, tiếng kim khí va chạm leng keng hết sức dồn dập.
Người vừa bị đánh ra khỏi mê chướng kia, khuôn mặt hung dữ, độ ngoài bảy mươi tuổi, râu tóc bạc phơ nhưng cực kỳ cường tráng. Lão đem đôi mắt đen đảo quanh một hồi, lại chống kiếm đứng dậy, tức thì hóa thành lưu ảnh tiếp tục nhảy vào mê chướng.
Lịch bịch!
- A, lão tổ…
- Cứu…
- Đều bỏ mạng hết cả đi!
- Đám tiểu bối ngu si.
- Chết!
Bên trong không ngừng có những âm thanh quát tháo vang dội, năm đạo sĩ nhảy vào, vừa nãy đã có một người chết bị đánh bay ra ngoài. Mà còn bốn đạo sĩ kia, hung hiểm vạn lần, không biết sống chết ra cái dạng gì nữa.
Hai mươi đạo sĩ của phái Trịnh Đô có tu vi Võ sư Sơ giai thượng thừa bối rối, liền họp bàn với nhau rằng:
- Cứ độ tình hình này đều không ổn, ta liền vào bẩm báo với trưởng môn tin tức, các ngươi hộ trấn nơi này. Quang Đạo Chân Nhân gì kia của bọn chúng nếu có động tĩnh, liền lập tức liều mạng!
- Làm sao có thể biết được, Quang Đạo Chân Nhân kia sẽ ra tay?
- Liền nhìn pháo hiệu của bọn chúng, khi nãy bọn chúng cũng dùng thứ đó.
Một đạo sĩ trong đám hai mươi người cũng gật gật đầu nói:
- Chúng ta đã biết, ngươi liền nhanh chóng thông báo cho trưởng môn, chúng ta ở chỗ này liều mạng thủ hộ…
Đoạn có một đạo sĩ khuôn mặt chất phác, tách ra khỏi hai mươi người, hướng mê chướng muốn lao vào bên trong. Nhưng mà đạo sĩ kia chưa kịp nhảy vào, đã có tiếng quát lớn vọng ra:
- Cút! Đều ở bên ngoài cho lão phu, không được vào trong!
Đám đạo sĩ xôn xao:
- Là tiếng của lão tổ?
- Không muốn chúng ta vào bên trong?
- Các lão tổ muốn một mẻ bắt sạch bọn ngông cuồng lúc trước?
- Đúng vậy, chúng ta vào bên trong lúc này sẽ làm vướng chân các lão tổ!
- Vậy làm sao để thông chi cho trưởng môn tin tức…
Trong lúc đám đạo sĩ của phái Trịnh Đô đang phải bối rối bàn bạc, Quang Đạo Chân Nhân dưới chân núi vuốt râu, vẫy tay cho một hắc thủ tới gần ha ha cười nói nhỏ:
- Xem chừng bọn đạo sĩ của phái Trịnh Đô không sao trở về được, bọn chúng bị các lão tổ phái Bà La ta giao chiến bên trong chặn lại, bây giờ chỉ cần thu một mẻ lưới liền ổn!
Hắc thủ chắp tay cười, cung kính nói:
- Giáo chủ, người nói phải lắm, năm người tu vi cao nhất của phái Trịnh Đô, cũng không còn, chỉ cần trưởng giáo ngài truy lên, đám đạo sĩ thối trên kia liền chết không còn một tên.
Quang Đạo Chân Nhân cũng gật đầu vuốt râu nói:
- Vốn bổn giáo chủ còn định chờ hộ trận của phái Trịnh Đô mở xong mới đánh lên núi, nhưng mà xem ra đây là thời cơ tốt, không thể bỏ qua…
Đoạn Quang Đạo Chân Nhân lại trầm ngầm một lúc, rồi mới sai một hắc thủ bắn tín hiệu lên trời.
Tín hiệu bắn lên trên không trung, pháo hiệu nổ đỏ một vùng, đám hắc thủ nhận được tín hiệu, nhanh như chớp gần bốn trăm người lại lập tức lao lên núi.
Vụt vụt!
Hai mươi đạo sĩ đứng đầu của phái Trịnh Đô, sắc mặt đại biến:
- Không xong!
- Bà La Giáo lại đánh lên?
- Liều mạng đi…
- Ta trở vào thông báo cho trưởng môn.
- Tất cả đều xông lên…
Đám tiểu đạo sĩ hấp tấp luống cuống, binh khí mỗi kẻ mỗi người lộn nhào, một kẻ bất chấp cảnh báo của lão tổ, vẫn liều mạng nhảy vào trong mê chướng.
Trong khi đó, đám hắc thủ người nào người đấy sát khí đằng đằng, khí thế dọa người đều lao tới.
- Giết!
- Báo thù cho tiền trưởng giáo!
- Đem chặt đầu lũ chó lợn phái Trịnh Đô…
- Tất cả đều tránh ra cho ta thể hiện!
Trong đám hắc thủ, một người có khí thế kinh người, hơi thở lãnh mạc sâm nhiên, đem trường kích trong tay như hóa lớn nhảy bổ lên, xông vào giữa trận tuyến đám tiểu đạo sĩ, vỗ xuống một kích mạnh bạo.
Đám hắc thủ vội vã tránh qua một bên, trong khi đó một đạo sĩ độ ngoài ba mươi cầm đại đao lớn, tu vi Võ sư Sơ giai trung cấp, chống đao lên trời nhảy bổ vào tiếp chiêu.
Huỵch!
Hắc thủ kia hô lớn:
- Huyền Ảnh Bộ!
Thân thể gã chợt quỷ dị như chớp ảnh, gã đã tung ra một tuyệt kĩ mạnh nhất của phái Bà La chúng giáo đồ.
Huyền Ảnh Bộ kia vừa mới phát huy ra, đã biến tốc độ của gã hắc thủ nhanh đến chóng cả mặt. Tiểu đạo sĩ cũng không phải dạng vừa, Trịnh Đô cũng có một môn kì biến, chính là Thiên Tầm Công, đạo pháp của môn này cũng có thể so sánh được với Huyền Ảnh Bộ.
Đạo sĩ xoay người một vòng, thuận thế tùy thời hô to:
- Thiên Tầm Công!
Thiên Tầm Công của đạo sĩ, tính riêng trong phái Trịnh Đô cũng đã xếp vào hàng thứ mấy chục, cho nên gã đối với Huyền Ảnh Bộ của hắc thủ kia cực kỳ coi thường. Thiên Tầm Công vừa tung ra, thân mình gã cũng như cơn gió lao đi, phụ trợ cho đao lớn trên tay trông qua càng khí thế.
Hắc thủ cười lạnh nói:
- Thiên Tầm Công tầng ba mà cũng dám đối chiến với Huyền Ảnh Bộ tầng bốn của ta sao? Cút ra!
Hắc thủ nói xong một cái, liền vung cước đạp tới, đạo sĩ trong sát na không kịp phản ứng, liền bị Huyền Ảnh Bộ tầng thứ bốn của hắc thủ đạp bay xuống đất, binh khí đại đao trên tay lập tức bay ra. Hắc thủ không để vuột mất thời cơ, hạ sát chiêu nhanh chóng, lạnh lùng nói:
- Ám Minh Đoạt Mệnh Chùy!
Vụt!
Trong tay gã chợt tung ra một vật dài nhỏ, rất mảnh, vật kia nhanh như cắt vụt qua đầu của đạo sĩ.
Xoẹt!
Đạo sĩ kia liền đó trợn trừng mắt, đầu lâu trên cổ lập tức rụng xuống, bỏ mạng tại chỗ.
Hắc thủ lấy xong mạng của đạo sĩ, liền đáp xuống mặt đất, con mắt lạnh lùng quét quanh, quát:
- Chết!
Đám hắc thủ tinh thần dâng cao, hưng phấn kêu gào cuồng nhiệt:
- Diệp Lang thiếu giáo chủ vạn tuế!
- Diệp Lang thiếu giáo chủ uy phong!
- Diệp Lang thiếu giáo chủ anh dũng thần uy…
Hắc thủ gọi là Diệp Lang kia đôi con ngươi lạnh lùng, đem chùy thủ trong tay giơ cao nói:
- Ai dám lên đây đối chiến với một kích Ám Minh Đoạt Mệnh Chùy của ta, ta liền tha chết cho toàn bộ đám đạo sĩ chó lợn của phái Trịnh Đô ở đây!
Một đạo sĩ độ ba lăm ba sáu tuổi hừ lạnh nói:
- Ngông cuồng!
Đoạn đại diện đám tiểu đạo sĩ của phái Trịnh Đô, có một người nhảy lên trước mặt Diệp Lang, thiếu giáo chủ của phái Bà La kia.
Đạo sĩ dương con mắt đánh giá Diệp Lang trước mắt nói:
- Huyền Ảnh Bộ tầng thứ bốn, mà lại có Ám Minh Đoạt Mệnh võ công, hẳn cũng không phải là người có bối phận tầm thường của phái Bà La các ngươi?
Diệp Lang kia cười lạnh nói:
- Ngươi nói rất đúng, Ám Minh Đoạt Mệnh võ công, là loại võ công thuộc hàng cao cấp của phái Bà La chúng ta! Đám người phái Trịnh Đô các ngươi cũng hiểu biết không ít đi!
Đạo sĩ nói:
- Giáo đồ thông thường của các ngươi thường sử dụng chính là Hồng Hình Chưởng, Hồng Hình võ công các loại áp dụng vào tiễn, ti đái, kích, thương, kiếm… Phái Trịnh Đô ta truyền đời giao tranh với các ngươi, lẽ nào không biết điều này?
Hắc thủ cười lạnh:
- Biết rất rõ ư? Xem ra ngươi cũng không phải hạng tầm thường, mau báo ra danh tính đi, ta không muốn giết kẻ không tên!
Hắc thủ thấy khí độ của đạo sĩ kia bất phàm, lại nhìn không ra tu vi võ học của người này như thế nào, cho nên cực kỳ nóng lòng, tuy nhiên trong câu nói vẫn để lộ ý ngông cuồng ngạo mạn.
Đạo sĩ kia không nhanh không chậm, ngẩng cao đầu nói:
- Bổn đạo là Bì Do!
Nói xong liền tuốt kiếm ra khỏi vỏ, bình tĩnh chờ đối đáp, sẵn sàng giao chiến.
Diệp Lang cười lạnh, bóp bàn tay hưng phấn nói:
- Bì Do? Xem ra thân phụ của ngươi chính là vì hâm mộ Lý Do ở bên Tàu nên mới đặt cho ngươi cái tên này đi…
Bì Do râu tóc dựng ngược, quát lên:
- Láo xược, không được nhục mạ thân phụ ta!
Nói đoạn liền hung hãn xông lên phía trước, tế kiếm xoay người tiếp tục quát:
- Thiên Tầm Công!
Mười mấy hắc thủ vây quanh Diệp Lang thấy Bì Do kích động như vậy, liền lao lên định động thủ. Nhưng mà Diệp Lang lại cười trừ nhanh chóng gạt tay nói:
- Để ta đơn đả độc đấu, đều tránh hết ra!
Rồi lại nhìn Bì Do lạnh lùng nhảy lên không, đạp lấy cành cây xuất chiến nói:
- Bì Do! Thiên Tầm Công tầng thứ năm? Khó trách lại dám ngạo mạn đối chiến với ta!
Diệp Lang cười hừ hừ, đạp không lách qua một bên, đơn giản tránh một kiếm khí thế của Bì Do đang lao tới, lại vận Huyền Ảnh Bộ cực hạn, quỹ tích vô cùng ảo diệu.
Bì Do thấy đối thủ trong một chốc mà tránh được thế công kích của mình, vẫn không hề cảm thấy ngạc nhiên, mà lại không chế kiếm trong tay bình tĩnh lạ thường. Kiếm kia trong tay của Bì Do, mềm mại như lưỡi rắn, nhanh chóng liếm ngược trở lại hướng mà Diệp Lang vừa chạy thoát.
Rẹt!
Kiếm như ảo ảnh, cực kỳ khó lường, Diệp Lang trong lúc khinh suất, lập tức bị thương. Trên cánh tay của Diệp Lang, từ lúc nào đã có một đoạn vết thương dài hơn hai tấc kéo dài, máu đang nhỏ xuống.
Diệp Lang đem ngón tay quẹt qua thương tích, đem máu đưa lên miệng liếm nhấm nháp, vẻ kích động nói:
- Bì Do của phái Trịnh Đô, thật không tầm thường!
Đám hắc thủ ở phía sau Diệp Lang vô cùng lo lắng:
- Thiếu giáo chủ!
- Người cẩn thận!
- Hắn chính là có tu vi Võ sư Sơ giai trung cấp đỉnh!
Đám hắc thủ một bên quan chiến, đương nhiên vừa rồi Bì Do lộ ra công kích, đã có thể đơn giản nhìn thấy tu vi của gã lộ ra. Mà Bì Do tâm tình cực kỳ bình ổn, kiếm xuất ra tạo được vết thương cho đối thủ mà vẫn không hề tỏ vẻ vui mừng. Bì Do dồn con mắt chăm chú nhìn vào Diệp Lang, vừa rồi trong một kích quỷ dị, nếu không phải có Huyền Ảnh Bộ kia trợ giúp, Diệp Lang này hẳn là phải bỏ mạng.
Bì Do trong lòng suy nghĩ kĩ, Huyền Ảnh Bộ của phái Bà La hẳn là không thể coi thường, trước giờ mới nghe qua uy danh của nó, nhưng mà hôm nay được giao chiến thực sự, Bì Do mới thấy chênh lệch như thế nào. Nói về bộ pháp đoạn không trong giới tu võ, phái Bà La này đứng thứ nhì sẽ không có ai dám đứng thứ nhất.
Thiên Tầm Công của phái Trịnh Đô, tuy nhanh như vũ bão, tạo cho một chiêu công kích có lực phá hoại cực kỳ mạnh bạo, nhưng mà về độ chuẩn xác thì lại không tinh, lại không mềm mại như bộ pháp của phái Bà La.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook