Bại Liệt Thiếu Gia
-
Chương 57: Đảo Hồn(4)
Chí chí!
Con Dơi Quỷ lại kêu lên sợ hãi, dường như nó không muốn Vũ Minh chạm vào nó thêm chút nào nữa.
Những mà mặc kệ con Dơi Quỷ có phản ứng như thế nào, Vũ Minh vẫn rút từ bên hông áo của hắn ra con dao quân dụng. Bộ dạng của hắn bây giờ trông rất tả tơi, chiếc quần jean nam tính cùng với chiếc áo phông trắng nhạt của hắn đã rách bướm. Chiếc áo khoác dã chiến hắn mua được ở phố đèn lồng cũng bị phân hủy của dịch dạ dày Băng Tuyền Thú khiến cho rơi rụng lả tả.
Chỉ còn một cái túi may sát hông áo là vẫn còn khá vững chắc để Vũ Minh nhét vừa con dao quân dụng. Chiếc quần jean ở phía sau có hai cái túi, lúc trước một bên hắn nhét một khẩu súng pháo sáng, nhưng vừa khi nãy để xác định phương hướng hòn đảo, Vũ Minh đã dùng viên đạn pháo cuối cùng, cho nên hắn đã ném luôn khẩu súng bắn pháo sáng. Bên túi quần phải của hắn bây giờ chỉ còn nhét duy nhất một chiếc đèn pin quân dụng cỡ nhỏ cùng hai viên Linh Thạch cuối cùng.
Chiếc hộp gỗ chứa Đoạn Hồn Thú đã được Vũ Minh cột chặt lại bằng dây leo quanh thắt lưng. Còn cuốn Vạn Niên Bí Tịch vẫn được hắn chiếu cẩn thận nhét ở túi quần bên trái.
Vô hình chung Vũ Minh tạm thời chưa mắt thứ gì, nhưng sau khi giao chiến với Băng Tuyền Thú hắn mất cả một đám Linh Thạch, đổi lại là cái nọc của Băng Tuyền Thú tính ra hắn vẫn lỗ nhiều lắm. Bây giờ hắn nhìn thấy con Dơi bằng tượng này hẳn là có thứ gì đó quan trọng, bằng không người ta sẽ không đặt nó ở đây để trông coi lũ linh hồn này.
Hắn muốn khoét tượng Dơi này ra xem bên trong liệu có thu hoạch được gì không. Còn thứ thông linh trong đó, hắn cũng muốn một phen hành hạ cho thỏa đáng. Thứ đe dọa đến tính mạng hắn lúc nãy, tính ra đã giúp hắn không ít, nếu không có nó thì chưa chắc Vũ Minh đã chịu tu luyện môn võ Liệt Hoàng Âm Hồn Tịch kia, nếu không tu luyện môn võ ấy. Có lẽ giờ này hắn cũng không đạt được đến tu vi linh hồn bực này, nhưng mà nghĩ lại Vũ Minh vẫn còn cay đắng con Dơi Quỷ này nhiều lắm, vì vậy cho nên hắn muốn hành hạ con Dơi khốn nạn này cho bằng được mới hả.
Chí chí!
Con Dơi Quỷ lại tiếp tục kêu lên, khi Vũ Minh dùng con dao quân dụng của hắn cậy từng lớp đá bên ngoài bức tượng của nó. Tiếp đến hắn cẩn thận cậy từng lớp đá ở quanh miệng con Dơi. Hắn rất có hứng thú với viên ngọc màu xanh lục bảo kia, cho nên tạm thời trong lúc ngứa mắt, hắn liền chọc luôn lưỡi dao vào cạnh đá, bẩy viên ngọc một nhát ra ngoài.
Pực!
Lạch cạch!
Viên ngọc bị Vũ Minh cậy hơn mạnh nên đã bắn lăn xuống đất, nhưng một sự việc sau đó Vũ Minh thực không thể ngờ. Ngay khi hắn vừa cậy miếng ngọc lục bảo có thế giới nhỏ kia xuống, ngọn tháp đá bỗng rung động kịch liệt.
Vũ Minh lúc này chột dạ mới biết không ngờ mình vừa gây ra một cái sai lầm nghiêm trọng.
Miếng ngọc này rất có thể là thứ ảnh hưởng đến kết cấu của toàn bộ ngọn tháp đá này. Khi hắn vừa cậy miếng ngọc ra khỏi miệng con rơi, cũng là lúc lũ linh hồn dường như đồng loạt thức tỉnh, vẻ ngoan ngoãn mụ mị thường lệ của chúng bỗng biến thành hung hãn, chúng lao nhao căn xé lần nhau đầy táo tợn. Khung cảnh trong ngọn tháp đại chiến giữa lũ linh hồn vô cùng hỗn loạn.
Vũ Minh nhanh tay vơ vội lấy viên ngọc lục bảo, con Dơi Quỷ bây giờ không những vừa hoảng sợ mà còn vừa nhìn Vũ Minh với ánh mắt cầu cứu van lơn. Nhưng bất kể thế nào Vũ Minh đều mặc kệ nó, tính mạng hắn còn chưa đảm bảo xong thân đâu mà lo cho người khác. Hắn cầm viên ngọc lục bảo chạy một mạch ra khỏi tháp đá trước khi hắn đoán là nó sẽ sụp đổ.
Nhưng khi Vũ Minh vừa mới chạy ra khỏi ngọn tháp đá, một khung cảnh quỷ dị còn kinh khủng hơn gấp bội lần hiện ra.
Hàng nghìn con Băng Tuyền Thú bỗng không biết từ đâu điều triều bái về chỗ này hoảng sợ chạy vào trong ngọn tháp. Cả một không gian động đá khổng lồ bỗng có những viên đá tảng to cỡ những chiếc xe tải lần lượt rụng xuống hồ.
Ầm ầm!
Động đá nứt ra vang lên những tiếng động như bom nổ to lớn khủng khiếp, hàng nghìn con Băng Tuyền Thú lần lượt từ dưới mặt nước trồi lên đều chạy vào trong cái đảo nhỏ nơi Vũ Minh đứng. Vũ Minh lúc này cảm giác rất hoang mang, hắn chôn chân đứng tại đó hồi lâu.
Bình thường nếu Băng Tuyền Thú mà nhìn thấy hắn thì sẽ lập tức tấn công muốn ăn thịt cắn xé hắn, nhưng lúc này bọn chúng đều một mạch chạy trối chết bỏ qua Vũ Minh lao vào trong tháp đá như đây là phương án cứu sinh cuối cùng.
Ầm ầm!
Cả động đá bắt đầu sụp đổ xuống, những viên đá khổng lồ chạm xuống mặt nước hồ tạo thành một cái trấn động lớn, nước mắt tung khắp nơi, không gian một màn trắng xóa khủng khiếp, khung cảnh lúc này như tận thế từ khắp nơi đang trào tới. Từ xung quanh tất cả đều sụp đổ hết cuối cùng nơi này sẽ là nơi sụp đổ cuối cùng trong tất cả.
Lúc này Vũ Minh chợt nghĩ, bọn Băng Tuyền Thú đều chạy vào trong ngọn tháp đá kia hẳn là có lý do của nó, trong đó nhất định sẽ có lối thoát.
Nghĩ vậy, Vũ Minh liền không dám chậm trễ thêm một phút nào nữa, hắn quay đầu ngược trở lại co giò bỏ chạy vào bên trong ngọn tháp. Lúc này bên trong ngọn tháp có dấu hiệu nứt vỡ sụp đổ, lũ linh hồn đại chiến lẫn nhau, thế nhưng khung cảnh so với tận thế ngoài kia thì còn yên bình hơn nhiều lắm.
Lũ Băng Tuyền Thú đang nhao nhao chạy xung quanh ngọn tháp trong cố gắng bất lực, một vài con Băng Tuyền Thú cố gắng leo lên những bức vách trèo lên phía trên.
Bất giác Vũ Minh mới để ý kĩ, hắn nhìn lên phía trên mới phát hiện ở trên đỉnh ngọn tháp lại có một cái thông đạo đen ngòm.
Nghĩ kỹ lại từ lúc mới bước vào ngọn tháp này, Vũ Minh đã trông thấy đỉnh ngọn tháp này tại sao lại phải chạm đến trần hang như một cây cột trụ như vậy. Nhưng xem ra ở trong này đều có lý do của nó. Đám Băng Tuyền Thú tất cả đều chạy hết vào đây hòng giữ mạng sống cũng là có lý do cả.
Trong lúc vô ý, Vũ Minh đảo mắt qua nhìn tượng con Dơi Quỷ, hắn lại thấy trong đôi mắt đen láy kia vẫn liên tục cầu cứu hắn.
Vũ Minh liền nói:
- Giá lúc này mày có thể giúp tao leo lên trên kia thì tao tiếc gì mà không thể cứu mày, chỉ tiếc mày lại không hiểu gì cả.
Vũ Minh lắc lắc đầu buông xuôi nói, nhưng mà con Dơi Quỷ dường như hiểu hết lời hắn nói. Nó kêu lên chí chí đầy phấn khích khiến Vũ Minh lại chú ý về phía nó sau đó mắt nó hơi hất hất, ra hiệu cho Vũ Minh rằng là ở phía sau nó có một thứ gì đó.
Vũ Minh mặc dù không tin tưởng con Dơi Quỷ lắm, vì đã có lúc nó muốn lấy tính mạng của hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn muốn cố thử một phen xem sao. Cho nên Vũ Minh vẫn nhanh chóng chạy ra phía sau con Dơi Quỷ quan sát, một vài viên đá nhỏ từ bên trên rơi xuống. Vũ Minh dùng thượng thế võ công liên tục gạt mảnh vụn đá tránh để chúng rơi vào người hắn.
Phía sau con rơi, quả thật có thứ gì đó, Vũ Minh vội lấy đèn pin quân dụng soi kỹ vào bên trong hơn. Lúc này miếng ngọc lục bảo bị tháo xuống, trong này chỉ có những mớ ánh sáng mờ mờ như ánh trăng. Hắn cũng không biết ánh sáng kia từ đâu chiếu tới, cả bên ngoài tháp đá cũng có loại ánh sáng như vậy, mờ ảo như màn đêm, chỉ đủ để nhìn thấy phía trước mờ ảo có thứ gì đó. Cuối cùng chỉ có thể tận dụng vào đèn pin quân dụng. Lúc trước có miếng ngọc lục bảo trong ngọn tháp, ngọn tháp này rất sáng, mọi thứ đều nhìn rõ ràng.
Sauk hi Vũ Minh rọi đèn pin quân dụng vào bên trong, hắn liền nhìn thấy một miếng đá nhô lên rất lớn, ghi hai chữ cổ tự của Địa Cầu “Tái Sinh”. Hai chữ này gắn ở đây, Vũ Minh liền biết là con Dơi Quỷ kia không hề có lừa mình. Hắn không chậm trễ thêm phút nào nữa, liền lập từng dùng sức bình sinh ấn vào cái cơ quan kia thật mạnh.
Khí cụ của cơ quan kia cũng thật linh động, rất mềm mại, mặc dù Vũ Minh dùng hết sức bình sinh để ấn nó xuống vì nhìn qua trông nó rất cứng, nhưng hắn có cảm giác có khi hắn không cần phải dùng hết sức như vậy, mà chỉ cần nhẹ nhàng ấn xuống là cái khí cụ này có thể hoạt động rồi.
Rất có thể đây là phần thưởng cho những người vượt qua bài kiểm tra phệ hồn ở trong ngọn tháp này mà người thiết kế ra tất cả những thứ ở nơi này muốn chuẩn bị.
Sau khi cơ quan được ấn xuống, khí cụ được mở ra. Bức tượng con Dơi Quỷ bỗng tách ra làm đôi, bên trong con Dơi Quỷ, một sinh vật đen đúa nhỏ nhắn, ánh mắt linh động bay ra. Vũ Minh nhìn kỹ, sinh vật kia lại vẫn là một con Dơi, chỉ có điều con Dơi này nhìn qua không hề khác mấy con Dơi Quỷ bình thường là mấy, có kích thước rất nhó, nếu không nói là chẳng có gì đáng lưu ý.
Vậy mà con Dơi này bị nhốt tron tượng đá lâu như vậy vẫn thần kỳ không chết, chứng tỏ nó có một bí mật gì đó. Không lẽ đây là một con Dơi trường sinh, hay là một con Dơi có phép thần thông? Vũ Minh tự hỏi một câu như vậy, nhưng mà mặc kệ con Dơi đó có là gì, tạm thời hắn vẫn muốn rời khỏi chỗ này.
Cơ quan kia mở ra, con Dơi đen thoát ra ngoài, lập tức từ trên đỉnh tháp bỗng chầm chậm hạ xuống một cái thang đá không to không nhỏ chỉ vừa đủ để một người leo lên.
Vũ Minh không dám trễ nải thêm một phút nào nữa. Thang đá kia còn chưa hạ xuống hết hắn đã vội vã nhảy lên thang đá leo lên theo, nhìn qua tình trạng của ngọn tháp đá này, chưa biết chừng nó còn chưa thọ nổi quá năm nốt nhạc. Vũ Minh nếu không nhanh chóng leo lên phía trên không muốn chôn xác tại đây.
Con Dơi nhỏ màu đen thấy hắn vội vã chuồn như vậy cũng nhanh chóng lao theo. Chớp mắt một người một thú đã chui lọt vào cái thông đạo đen ngòm ở phía trên trần tháp.
Ngay khi Vũ Minh vừa rút kịp bàn chân cuối cùng lọt vào ngọn tháp. Bên dưới thông đạo cái tháp đá đã ầm ầm sụp xuống, lũ Băng Tuyền Thú kêu lên ồm ồm trong nỗi tuyệt vọng, sau đó Vũ Minh không còn nghe thấy âm thanh nào khác ngoài tiếng đá rơi ầm ầm. Chắc toàn bộ sinh vật bên dưới đều đã chết cả.
Vũ Minh hơi co chân lại lúc này mới nhìn xung quanh xem mình đang ở đâu. Hắn trong thấy cái thông đạo hắn leo vào là một cái thông đạo tối đen kéo dài, trong lúc Vũ Minh vội vã leo lên thang đá thoát thân, thứ chiếu sáng cuối cùng là chiếc đèn pin quân dụng không ngờ đã rơi mất từ lúc nào.
Lúc này Vũ Minh bất đắc dĩ bèn phải bò vào trong cái hàng nhỏ này dưới bong tối, hắn không biết rốt cuộc cái hang này sẽ dẫn đến chỗ nào. Nhưng mà chắc chắn người thiết kế ra thứ này sẽ không muốn hắn đi vào tử lộ, bằng không đây sẽ không phải là khảo nghiệm của người đó đưa ra, mà đây chỉ là một trò chơi vậy. Nhưng nếu là trò chơi, thì chắc chắn họ cũng chẳng rảnh rỗi đến độ đợi bước này rồi mới giết hắn. Nhưng cứ đi tới phía trước rồi sẽ biết, có đường là sẽ còn đường sống, Vũ Minh chỉ tin rằng như vậy.
Chít chít!
Bỗng con Dơi nhỏ lại kêu lên, Vũ Minh hơi bất ngờ, không ngờ con Dơi nhỏ này vẫn cứ bám theo hắn từ nãy giờ, Vũ Minh hơi bực mình nói:
- Súc sinh, sao mày cứ đi theo tao vậy?
Con Dơi nhỏ lại kêu lên chít chít như để phản đối, nhưng cuối cùng nó cũng không làm gì Vũ Minh mà chỉ lặng lẽ bay theo phía sau hắn.
Vũ Minh tiếp tục bò trong cái hang tối đen, chốc chốc có mùi nấm mốc lại bốc lên khiến hắn hơi nhăn mũi lại một chút, qua độ khoảng nửa tiếng, bất chợt cớ những vệt sáng lờ mờ hắt xuống trước mặt hắn, Vũ Minh liền kêu lên:
- Có ánh sáng! Không chừng phía trước sẽ có đường ra…
Lập tức con Dơi nhỏ phía sau cũng kêu lên chít chít hưởng ứng. Vũ Minh lại tiếp tục bò nhanh chóng về phía trước, đoạn hắn nhẩm tính thời gian, bây giờ chắc đã sắp đến buổi chiều tối. Tình trạng của Liễu Bảo Trang hẳn là đang rất nguy kịch, hắn tạm thời không kiếm được một cái Địa Giai Chi Đỉnh nhưng nếu tự tạo một cái Phàm Đỉnh tự nhiên thì vẫn có khả năng, dù sao vẫn còn có hy vọng. Nếu đã có phương thuốc luyện Đoạn Cơ Đan mặc dù hắn không có đầy đủ những điều kiện như trong Vạn Niên Bí Tịch kia nói, nhưng mà hắn không tin là với tài nghệ luyện đan của hắn lại không thể luyện thành Đoạn Cơ Đan thì hắn vẫn muốn thử một lần.
Dù sao thì sự sùng bái của đám đồng môn kiếp trước đã ăn quá sâu vào tư tưởng của hắn coi hắn như là thiên tài, cho nên tư tưởng của hắn đều mặc nhiên thừa nhận tất cả đều là hiển nhiên là như vậy.
Lạch cạch!
Lại có thêm một ít vụn đá rụng xuống trước mặt Vũ Minh, đến đây cái hang bỗng nhiên lâm vào ngõ cụt. Nhưng mà lại có những chấm sáng nhỏ hắt ra từ bức vách ở cuối hang, cộng thêm lớp đá ở đây vừa mềm lại vừa dễ rụng xuống. Vũ Minh đoán là sau bức vách này hẳn là có thứ gì đó, có thể là một căn phòng chăng?
Đoạn hắn co người lại, dùng đôi bàn chân mạnh bạo đạp vào bức vách.
Rầm rầm!
Như chỉ chờ có thế, bức vách trực tiếp sụp xuống ầm ầm. Lộ ra phía bên kia là một căn phòng bằng đá rộng cỡ ba chục mét, ở giữa có một cái bồ đoàn để ngồi.
Còn một thứ nữa khiến Vũ Minh vô cùng kinh hỷ, trong căn phòng này không ngờ lại có một cái lô đỉnh.
Cái lô đỉnh này khói hương đã tắt từ lâu, nhưng đơn giản vẫn có thể nhìn thấy lớp tro bên trong chỉ lấm tấm như bụi.
Lô đỉnh cao khoảng nửa mét, rộng khoảng bốn mươi phân, bên trong còn có nhiều lớp kim loại che khuất tầm nhìn.
Vũ Minh cũng không biết cái lô đỉnh này xuất hiện ở đây có tác dụng gì, nhưng mà nếu có một cái đỉnh không chừng hắn có thể cải tạo được nó thành một cái Đan đỉnh phục vụ cho việc luyện đan, ít nhất thì cũng có thể cải tạo thành một cái Phàm Đỉnh. Liễu Bảo Trang xem ra lại thực sự có hy vọng rồi.
Con Dơi Quỷ lại kêu lên sợ hãi, dường như nó không muốn Vũ Minh chạm vào nó thêm chút nào nữa.
Những mà mặc kệ con Dơi Quỷ có phản ứng như thế nào, Vũ Minh vẫn rút từ bên hông áo của hắn ra con dao quân dụng. Bộ dạng của hắn bây giờ trông rất tả tơi, chiếc quần jean nam tính cùng với chiếc áo phông trắng nhạt của hắn đã rách bướm. Chiếc áo khoác dã chiến hắn mua được ở phố đèn lồng cũng bị phân hủy của dịch dạ dày Băng Tuyền Thú khiến cho rơi rụng lả tả.
Chỉ còn một cái túi may sát hông áo là vẫn còn khá vững chắc để Vũ Minh nhét vừa con dao quân dụng. Chiếc quần jean ở phía sau có hai cái túi, lúc trước một bên hắn nhét một khẩu súng pháo sáng, nhưng vừa khi nãy để xác định phương hướng hòn đảo, Vũ Minh đã dùng viên đạn pháo cuối cùng, cho nên hắn đã ném luôn khẩu súng bắn pháo sáng. Bên túi quần phải của hắn bây giờ chỉ còn nhét duy nhất một chiếc đèn pin quân dụng cỡ nhỏ cùng hai viên Linh Thạch cuối cùng.
Chiếc hộp gỗ chứa Đoạn Hồn Thú đã được Vũ Minh cột chặt lại bằng dây leo quanh thắt lưng. Còn cuốn Vạn Niên Bí Tịch vẫn được hắn chiếu cẩn thận nhét ở túi quần bên trái.
Vô hình chung Vũ Minh tạm thời chưa mắt thứ gì, nhưng sau khi giao chiến với Băng Tuyền Thú hắn mất cả một đám Linh Thạch, đổi lại là cái nọc của Băng Tuyền Thú tính ra hắn vẫn lỗ nhiều lắm. Bây giờ hắn nhìn thấy con Dơi bằng tượng này hẳn là có thứ gì đó quan trọng, bằng không người ta sẽ không đặt nó ở đây để trông coi lũ linh hồn này.
Hắn muốn khoét tượng Dơi này ra xem bên trong liệu có thu hoạch được gì không. Còn thứ thông linh trong đó, hắn cũng muốn một phen hành hạ cho thỏa đáng. Thứ đe dọa đến tính mạng hắn lúc nãy, tính ra đã giúp hắn không ít, nếu không có nó thì chưa chắc Vũ Minh đã chịu tu luyện môn võ Liệt Hoàng Âm Hồn Tịch kia, nếu không tu luyện môn võ ấy. Có lẽ giờ này hắn cũng không đạt được đến tu vi linh hồn bực này, nhưng mà nghĩ lại Vũ Minh vẫn còn cay đắng con Dơi Quỷ này nhiều lắm, vì vậy cho nên hắn muốn hành hạ con Dơi khốn nạn này cho bằng được mới hả.
Chí chí!
Con Dơi Quỷ lại tiếp tục kêu lên, khi Vũ Minh dùng con dao quân dụng của hắn cậy từng lớp đá bên ngoài bức tượng của nó. Tiếp đến hắn cẩn thận cậy từng lớp đá ở quanh miệng con Dơi. Hắn rất có hứng thú với viên ngọc màu xanh lục bảo kia, cho nên tạm thời trong lúc ngứa mắt, hắn liền chọc luôn lưỡi dao vào cạnh đá, bẩy viên ngọc một nhát ra ngoài.
Pực!
Lạch cạch!
Viên ngọc bị Vũ Minh cậy hơn mạnh nên đã bắn lăn xuống đất, nhưng một sự việc sau đó Vũ Minh thực không thể ngờ. Ngay khi hắn vừa cậy miếng ngọc lục bảo có thế giới nhỏ kia xuống, ngọn tháp đá bỗng rung động kịch liệt.
Vũ Minh lúc này chột dạ mới biết không ngờ mình vừa gây ra một cái sai lầm nghiêm trọng.
Miếng ngọc này rất có thể là thứ ảnh hưởng đến kết cấu của toàn bộ ngọn tháp đá này. Khi hắn vừa cậy miếng ngọc ra khỏi miệng con rơi, cũng là lúc lũ linh hồn dường như đồng loạt thức tỉnh, vẻ ngoan ngoãn mụ mị thường lệ của chúng bỗng biến thành hung hãn, chúng lao nhao căn xé lần nhau đầy táo tợn. Khung cảnh trong ngọn tháp đại chiến giữa lũ linh hồn vô cùng hỗn loạn.
Vũ Minh nhanh tay vơ vội lấy viên ngọc lục bảo, con Dơi Quỷ bây giờ không những vừa hoảng sợ mà còn vừa nhìn Vũ Minh với ánh mắt cầu cứu van lơn. Nhưng bất kể thế nào Vũ Minh đều mặc kệ nó, tính mạng hắn còn chưa đảm bảo xong thân đâu mà lo cho người khác. Hắn cầm viên ngọc lục bảo chạy một mạch ra khỏi tháp đá trước khi hắn đoán là nó sẽ sụp đổ.
Nhưng khi Vũ Minh vừa mới chạy ra khỏi ngọn tháp đá, một khung cảnh quỷ dị còn kinh khủng hơn gấp bội lần hiện ra.
Hàng nghìn con Băng Tuyền Thú bỗng không biết từ đâu điều triều bái về chỗ này hoảng sợ chạy vào trong ngọn tháp. Cả một không gian động đá khổng lồ bỗng có những viên đá tảng to cỡ những chiếc xe tải lần lượt rụng xuống hồ.
Ầm ầm!
Động đá nứt ra vang lên những tiếng động như bom nổ to lớn khủng khiếp, hàng nghìn con Băng Tuyền Thú lần lượt từ dưới mặt nước trồi lên đều chạy vào trong cái đảo nhỏ nơi Vũ Minh đứng. Vũ Minh lúc này cảm giác rất hoang mang, hắn chôn chân đứng tại đó hồi lâu.
Bình thường nếu Băng Tuyền Thú mà nhìn thấy hắn thì sẽ lập tức tấn công muốn ăn thịt cắn xé hắn, nhưng lúc này bọn chúng đều một mạch chạy trối chết bỏ qua Vũ Minh lao vào trong tháp đá như đây là phương án cứu sinh cuối cùng.
Ầm ầm!
Cả động đá bắt đầu sụp đổ xuống, những viên đá khổng lồ chạm xuống mặt nước hồ tạo thành một cái trấn động lớn, nước mắt tung khắp nơi, không gian một màn trắng xóa khủng khiếp, khung cảnh lúc này như tận thế từ khắp nơi đang trào tới. Từ xung quanh tất cả đều sụp đổ hết cuối cùng nơi này sẽ là nơi sụp đổ cuối cùng trong tất cả.
Lúc này Vũ Minh chợt nghĩ, bọn Băng Tuyền Thú đều chạy vào trong ngọn tháp đá kia hẳn là có lý do của nó, trong đó nhất định sẽ có lối thoát.
Nghĩ vậy, Vũ Minh liền không dám chậm trễ thêm một phút nào nữa, hắn quay đầu ngược trở lại co giò bỏ chạy vào bên trong ngọn tháp. Lúc này bên trong ngọn tháp có dấu hiệu nứt vỡ sụp đổ, lũ linh hồn đại chiến lẫn nhau, thế nhưng khung cảnh so với tận thế ngoài kia thì còn yên bình hơn nhiều lắm.
Lũ Băng Tuyền Thú đang nhao nhao chạy xung quanh ngọn tháp trong cố gắng bất lực, một vài con Băng Tuyền Thú cố gắng leo lên những bức vách trèo lên phía trên.
Bất giác Vũ Minh mới để ý kĩ, hắn nhìn lên phía trên mới phát hiện ở trên đỉnh ngọn tháp lại có một cái thông đạo đen ngòm.
Nghĩ kỹ lại từ lúc mới bước vào ngọn tháp này, Vũ Minh đã trông thấy đỉnh ngọn tháp này tại sao lại phải chạm đến trần hang như một cây cột trụ như vậy. Nhưng xem ra ở trong này đều có lý do của nó. Đám Băng Tuyền Thú tất cả đều chạy hết vào đây hòng giữ mạng sống cũng là có lý do cả.
Trong lúc vô ý, Vũ Minh đảo mắt qua nhìn tượng con Dơi Quỷ, hắn lại thấy trong đôi mắt đen láy kia vẫn liên tục cầu cứu hắn.
Vũ Minh liền nói:
- Giá lúc này mày có thể giúp tao leo lên trên kia thì tao tiếc gì mà không thể cứu mày, chỉ tiếc mày lại không hiểu gì cả.
Vũ Minh lắc lắc đầu buông xuôi nói, nhưng mà con Dơi Quỷ dường như hiểu hết lời hắn nói. Nó kêu lên chí chí đầy phấn khích khiến Vũ Minh lại chú ý về phía nó sau đó mắt nó hơi hất hất, ra hiệu cho Vũ Minh rằng là ở phía sau nó có một thứ gì đó.
Vũ Minh mặc dù không tin tưởng con Dơi Quỷ lắm, vì đã có lúc nó muốn lấy tính mạng của hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn muốn cố thử một phen xem sao. Cho nên Vũ Minh vẫn nhanh chóng chạy ra phía sau con Dơi Quỷ quan sát, một vài viên đá nhỏ từ bên trên rơi xuống. Vũ Minh dùng thượng thế võ công liên tục gạt mảnh vụn đá tránh để chúng rơi vào người hắn.
Phía sau con rơi, quả thật có thứ gì đó, Vũ Minh vội lấy đèn pin quân dụng soi kỹ vào bên trong hơn. Lúc này miếng ngọc lục bảo bị tháo xuống, trong này chỉ có những mớ ánh sáng mờ mờ như ánh trăng. Hắn cũng không biết ánh sáng kia từ đâu chiếu tới, cả bên ngoài tháp đá cũng có loại ánh sáng như vậy, mờ ảo như màn đêm, chỉ đủ để nhìn thấy phía trước mờ ảo có thứ gì đó. Cuối cùng chỉ có thể tận dụng vào đèn pin quân dụng. Lúc trước có miếng ngọc lục bảo trong ngọn tháp, ngọn tháp này rất sáng, mọi thứ đều nhìn rõ ràng.
Sauk hi Vũ Minh rọi đèn pin quân dụng vào bên trong, hắn liền nhìn thấy một miếng đá nhô lên rất lớn, ghi hai chữ cổ tự của Địa Cầu “Tái Sinh”. Hai chữ này gắn ở đây, Vũ Minh liền biết là con Dơi Quỷ kia không hề có lừa mình. Hắn không chậm trễ thêm phút nào nữa, liền lập từng dùng sức bình sinh ấn vào cái cơ quan kia thật mạnh.
Khí cụ của cơ quan kia cũng thật linh động, rất mềm mại, mặc dù Vũ Minh dùng hết sức bình sinh để ấn nó xuống vì nhìn qua trông nó rất cứng, nhưng hắn có cảm giác có khi hắn không cần phải dùng hết sức như vậy, mà chỉ cần nhẹ nhàng ấn xuống là cái khí cụ này có thể hoạt động rồi.
Rất có thể đây là phần thưởng cho những người vượt qua bài kiểm tra phệ hồn ở trong ngọn tháp này mà người thiết kế ra tất cả những thứ ở nơi này muốn chuẩn bị.
Sau khi cơ quan được ấn xuống, khí cụ được mở ra. Bức tượng con Dơi Quỷ bỗng tách ra làm đôi, bên trong con Dơi Quỷ, một sinh vật đen đúa nhỏ nhắn, ánh mắt linh động bay ra. Vũ Minh nhìn kỹ, sinh vật kia lại vẫn là một con Dơi, chỉ có điều con Dơi này nhìn qua không hề khác mấy con Dơi Quỷ bình thường là mấy, có kích thước rất nhó, nếu không nói là chẳng có gì đáng lưu ý.
Vậy mà con Dơi này bị nhốt tron tượng đá lâu như vậy vẫn thần kỳ không chết, chứng tỏ nó có một bí mật gì đó. Không lẽ đây là một con Dơi trường sinh, hay là một con Dơi có phép thần thông? Vũ Minh tự hỏi một câu như vậy, nhưng mà mặc kệ con Dơi đó có là gì, tạm thời hắn vẫn muốn rời khỏi chỗ này.
Cơ quan kia mở ra, con Dơi đen thoát ra ngoài, lập tức từ trên đỉnh tháp bỗng chầm chậm hạ xuống một cái thang đá không to không nhỏ chỉ vừa đủ để một người leo lên.
Vũ Minh không dám trễ nải thêm một phút nào nữa. Thang đá kia còn chưa hạ xuống hết hắn đã vội vã nhảy lên thang đá leo lên theo, nhìn qua tình trạng của ngọn tháp đá này, chưa biết chừng nó còn chưa thọ nổi quá năm nốt nhạc. Vũ Minh nếu không nhanh chóng leo lên phía trên không muốn chôn xác tại đây.
Con Dơi nhỏ màu đen thấy hắn vội vã chuồn như vậy cũng nhanh chóng lao theo. Chớp mắt một người một thú đã chui lọt vào cái thông đạo đen ngòm ở phía trên trần tháp.
Ngay khi Vũ Minh vừa rút kịp bàn chân cuối cùng lọt vào ngọn tháp. Bên dưới thông đạo cái tháp đá đã ầm ầm sụp xuống, lũ Băng Tuyền Thú kêu lên ồm ồm trong nỗi tuyệt vọng, sau đó Vũ Minh không còn nghe thấy âm thanh nào khác ngoài tiếng đá rơi ầm ầm. Chắc toàn bộ sinh vật bên dưới đều đã chết cả.
Vũ Minh hơi co chân lại lúc này mới nhìn xung quanh xem mình đang ở đâu. Hắn trong thấy cái thông đạo hắn leo vào là một cái thông đạo tối đen kéo dài, trong lúc Vũ Minh vội vã leo lên thang đá thoát thân, thứ chiếu sáng cuối cùng là chiếc đèn pin quân dụng không ngờ đã rơi mất từ lúc nào.
Lúc này Vũ Minh bất đắc dĩ bèn phải bò vào trong cái hàng nhỏ này dưới bong tối, hắn không biết rốt cuộc cái hang này sẽ dẫn đến chỗ nào. Nhưng mà chắc chắn người thiết kế ra thứ này sẽ không muốn hắn đi vào tử lộ, bằng không đây sẽ không phải là khảo nghiệm của người đó đưa ra, mà đây chỉ là một trò chơi vậy. Nhưng nếu là trò chơi, thì chắc chắn họ cũng chẳng rảnh rỗi đến độ đợi bước này rồi mới giết hắn. Nhưng cứ đi tới phía trước rồi sẽ biết, có đường là sẽ còn đường sống, Vũ Minh chỉ tin rằng như vậy.
Chít chít!
Bỗng con Dơi nhỏ lại kêu lên, Vũ Minh hơi bất ngờ, không ngờ con Dơi nhỏ này vẫn cứ bám theo hắn từ nãy giờ, Vũ Minh hơi bực mình nói:
- Súc sinh, sao mày cứ đi theo tao vậy?
Con Dơi nhỏ lại kêu lên chít chít như để phản đối, nhưng cuối cùng nó cũng không làm gì Vũ Minh mà chỉ lặng lẽ bay theo phía sau hắn.
Vũ Minh tiếp tục bò trong cái hang tối đen, chốc chốc có mùi nấm mốc lại bốc lên khiến hắn hơi nhăn mũi lại một chút, qua độ khoảng nửa tiếng, bất chợt cớ những vệt sáng lờ mờ hắt xuống trước mặt hắn, Vũ Minh liền kêu lên:
- Có ánh sáng! Không chừng phía trước sẽ có đường ra…
Lập tức con Dơi nhỏ phía sau cũng kêu lên chít chít hưởng ứng. Vũ Minh lại tiếp tục bò nhanh chóng về phía trước, đoạn hắn nhẩm tính thời gian, bây giờ chắc đã sắp đến buổi chiều tối. Tình trạng của Liễu Bảo Trang hẳn là đang rất nguy kịch, hắn tạm thời không kiếm được một cái Địa Giai Chi Đỉnh nhưng nếu tự tạo một cái Phàm Đỉnh tự nhiên thì vẫn có khả năng, dù sao vẫn còn có hy vọng. Nếu đã có phương thuốc luyện Đoạn Cơ Đan mặc dù hắn không có đầy đủ những điều kiện như trong Vạn Niên Bí Tịch kia nói, nhưng mà hắn không tin là với tài nghệ luyện đan của hắn lại không thể luyện thành Đoạn Cơ Đan thì hắn vẫn muốn thử một lần.
Dù sao thì sự sùng bái của đám đồng môn kiếp trước đã ăn quá sâu vào tư tưởng của hắn coi hắn như là thiên tài, cho nên tư tưởng của hắn đều mặc nhiên thừa nhận tất cả đều là hiển nhiên là như vậy.
Lạch cạch!
Lại có thêm một ít vụn đá rụng xuống trước mặt Vũ Minh, đến đây cái hang bỗng nhiên lâm vào ngõ cụt. Nhưng mà lại có những chấm sáng nhỏ hắt ra từ bức vách ở cuối hang, cộng thêm lớp đá ở đây vừa mềm lại vừa dễ rụng xuống. Vũ Minh đoán là sau bức vách này hẳn là có thứ gì đó, có thể là một căn phòng chăng?
Đoạn hắn co người lại, dùng đôi bàn chân mạnh bạo đạp vào bức vách.
Rầm rầm!
Như chỉ chờ có thế, bức vách trực tiếp sụp xuống ầm ầm. Lộ ra phía bên kia là một căn phòng bằng đá rộng cỡ ba chục mét, ở giữa có một cái bồ đoàn để ngồi.
Còn một thứ nữa khiến Vũ Minh vô cùng kinh hỷ, trong căn phòng này không ngờ lại có một cái lô đỉnh.
Cái lô đỉnh này khói hương đã tắt từ lâu, nhưng đơn giản vẫn có thể nhìn thấy lớp tro bên trong chỉ lấm tấm như bụi.
Lô đỉnh cao khoảng nửa mét, rộng khoảng bốn mươi phân, bên trong còn có nhiều lớp kim loại che khuất tầm nhìn.
Vũ Minh cũng không biết cái lô đỉnh này xuất hiện ở đây có tác dụng gì, nhưng mà nếu có một cái đỉnh không chừng hắn có thể cải tạo được nó thành một cái Đan đỉnh phục vụ cho việc luyện đan, ít nhất thì cũng có thể cải tạo thành một cái Phàm Đỉnh. Liễu Bảo Trang xem ra lại thực sự có hy vọng rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook