Bại Liệt Thiếu Gia
-
Chương 53: Đoạn Hồn Thú(4)
Câu tự trả lời kia như tiếng sét đánh qua ngang tai, hai gò má Vũ Minh chảy xuống hang mồ hôi ướt đẫm hoảng sợ.
Đoạn Hồn Thú trong truyền thuyết của Đông Á Đại Lục là một con thú vô cùng đáng sợ, vô hình vô vị, cực kỳ yêu thích Linh Thạch, hơn nữa lại có thủ đoạn đoạt mạng kinh khủng nhất, rút hồn.
Tương truyền trong lịch duyệt giới tu luyện của Đông Á Đại Lục, có bốn lần đại kiếp nạn, trong đó có một lần đại kiếp nạn chính là do bọn Đoạn Hồn Thú này gây ra.
Lần đại kiếp nạn ấy không biết từ đâu tràn ra một lũ Đoạn Hồn Thú càn quét khắp nơi, khiến cho các đại môn phái của Đông Á Đại Lục gà bay chó chạy, chật vật khôn cùng.
Cũng may trong các đại môn phái đều có tiềm tang cao thủ, cho nên lũ Đoạn Hồn Thú cũng không thể làm gì quá phận.
Nhưng những môn phái cỡ nhỏ thì thực sự quá đen đủi, một lần Đoạn Hồn Thú càn quét qua, tông môn gần như không còn.
Những điều này Vũ Minh nhớ kỹ lại, cố gắng không rùng mình thêm lần nữa. Nhìn lại chiếc hộp gỗ đen đúa kia, Vũ Minh quan sát kĩ hơn. Hắn dùng móng tay vạch một ít vụn gỗ nhỏ ở trên chiếc hộp sau đó đưa lên mũi ngửi.
Một mùi hương mằn mặn bốc lên cùng với mùi của Lưu Huỳnh, Vũ Minh không nhanh không chậm lẩm bẩm:
- Đây không phải là gỗ Khống Mộc Hồn sao?
Khống Mộc Hồn, trong lịch duyệt của tu luyện đạo thuật giới Đông Á Đại Lục chính là thứ giúp cho toàn bộ giới tu luyện đạo thuật thoát khỏi một hồi đại nạn. Thứ này sinh trưởng trong những thung lũng tối đen hay còn gọi là U Cốc quanh năm ám khí nồng đậm.
Khống Mộc Hồn ưa thích ám khí, ám khí càng nồng đậm chúng càng phát triển mạnh. Chính vì thuộc tính này cho nên, bình thường chúng cũng cực kỳ ưa thích những loài động vật tu luyện dựa vào ám khí.
Nếu một lần có thể thôn phệ những loài động vật này, cũng tương tự chúng hấp thu được ám khí nặng gấp nhiều lần.
Mà con Đoạn Hồn Thú kia sinh trưởng cũng là một loài động vật ưa thích ám khí cho nên thuộc tính của Khống Mộc Hồn lại dễ dàng áp chế nó.
Theo bản năng tự nhiên Đoạn Hồn Thú gặp Khống Mộc Hồn sẽ vô cùng hoảng sợ, bản thân lập tức bị khống chế cho mềm nhũn không thể hoạt động.
Cái hộp gỗ Khỗng Mộc Hồn này đặt ở đây, thứ bị phong cất ở trong nó không những có thể công kích được chân nguyên suy giảm, lại được đặt trong Khống Mộc Hồn, có khả năng rất cao chính là Đoạn Hồn Thú.
Đối với loại hung thú này Vũ Minh tuy có hoảng sợ nhưng cũng tạm không lo lắng, bởi vì có cái hộp gỗ Khống Mộc Hồn ở đây cầm giữ nó. Tạm thời Đoạn Hồn Thú sẽ không thể có thủ đoạn công kích gì ghê gớm.
Vũ Minh bắt đầu bỏ qua chiếc hộp có phong ấn Đoạn Hồn Thú, nhìn sang cuộn sách bằng kim loại bên cạnh.
Cuộn sách này được cấu tạo giống như những cuộn sách bằng thẻ trúc cổ đại, có điều những thẻ sách này được làm bằng kim loại chứ không phải là làm bằng trúc. Cũng không biết đây là thứ kim loại gì mà đặt bên ngoài bao nhiêu năm tháng như vậy vẫn không hề bị ăn mòn, nhìn quanh bệ đá này chằng chịt đều là mạng nhện, chứng tỏ đã lâu lắm rồi chưa từng có người đến đây, thứ mùi nấm mốc và tình trạng của Khống Mộc Hồn cũng đảm bảo điều đó.
Vũ Minh mở cuộn sách kim loại ra, bên trong từng thẻ chữ màu đỏ xuất hiện, những chữ này mở ra gặp không khí lập tức phát sáng. Không những vậy, những chữ trong này Vũ Minh nhìn kĩ lại chính là cổ tự của Đông Á Đại Lục.
Vũ Minh thoáng sửng sốt tự nói:
- Tại sao ở đây lại có một cuốn tịch của Đông Á Đại Lục?
Câu hỏi này khiến Vũ Minh lập tức bị cuốn vào sự kiện trong cuốn sách bí tịch kia. Trên thẻ sách đầu tiên, quả nhiên có hai chữ Bí Tịch rất lớn bằng cổ tự, bên dưới lại có hai chữ Vạn Niên.
- Bí Tịch Vạn Niên?
Vũ Minh lại tự hỏi một cái, chầm chậm mở cuộn sách ra đọc nghiền ngẫm sâu vào trong:
“Lão phu chính là Liệt Hoàng Quân Cường Hùng Chân Nhân, năm xưa trong một lần lịch lãm rèn luyện ở sơn lâm Hoàng Phong của phái Lịch Thiên, bất ngờ bị kẻ thù truy đuổi, cuối cùng chung cuộc bỏ mạng. Nhưng không ngờ sau khi lão phu chết đi lại đến với thế giới này.
Lão phu phát hiện ra thế giới này vô cùng kỳ lạ, không có tồn tại những thứ cơ bản của Tu luyện đạo nhân để có thể khiến lão phu có thể tu luyện. Nhưng Võ học ở đây lại phát triển đến một bực đỉnh cao, vượt qua ngàn vạn lần so với Đông Á Đại Lục. Nếu như giới lục lâm ở đây đại chiến một trận phong ba với giới Tu luyện đạo nhân của Đông Á Đại Lục ta, chắc phe Đông Á Đại Lục cũng không chiếm được nhiều phần hơn.
Thiết nghĩ với những thứ võ công khủng khiếp ấy, nếu kết hợp được với tu luyện đạo thuật, uy lực còn hơn đến vạn lần. Cho nên lão phu đã bế quan tu luyện mười năm, sáng tạo ra môn bí tịch gọi là Vạn Niên này mà một phen hùng bá giới lục lâm. Sau cùng lập nên phái võ Địch Tầm, phái Địch Tầm của lão phu đi đến đâu trong giang hồ, người người đều phải nể sợ. Lão phu là trưởng môn, truyền cho đám hậu bối môn bí tịch Vạn Niên những mong bọn chúng có thể phát dương quang đại, thế nhưng qua nhiều năm đám hậu bối vô dụng ấy vẫn không làm lão phu hài lòng.
Đến tuối một trăm lẻ hai, đã là tuổi xế bong chiều, lại tưởng nhớ đến gia hương ở Đông Á Đại Lục. Lúc ấy võ công của lão phu đã đến bực thượng thừa. Thiết nghĩ đám hậu bối vô năng ấy không làm nên đại sự, lão phu mới rời khỏi môn phái mà bao năm gây dựng, quy ẩn chốn sơn lâm những mong có một cơ hội trở về gia hương. Lại dùng hai mươi năm cuối cùng nghiên cứu bí tịch Vạn Niên đến thấu triệt, phát hiện ra cánh cửa bước vào Tiên đạo.
Nhưng mà trời lại phụ lòng người, trong lúc lão phu bế quan tu luyện ở nơi này. Con súc sinh Đoạn Hồn Thú lại xuất hiện vào lúc trọng đại, rút hồn lão phu khiến lão phu đoạn vào tẩu hỏa nhập ma, thập tử nhất sanh. Lão phu thống hận vô cùng, liền nhốt nó trong chiếc hộp Khống Mộc Hồn này, không giết chết nó mà ta muốn nó phải chịu ngàn vạn đau đớn cắn xé đến vạn năm. Muốn chết cũng chết không được thống khoái.
Nghĩ hương đã trời, trời đã diệt ta, cho nên ta dùng tinh túy hai mươi năm của Vạn Niên bí tịch ghi chép tại đây bằng thứ ngôn tự của gia hương. Mong gặp người có duyên có thể lĩnh ngộ, bằng không thể gặp, coi như tự chôn sâu dưới lòng đất!”
Vũ Minh đọc đến đây liền bừng bừng lửa nóng, thật không ngờ hắn không phải là người xuyên việt đến thế giới này duy nhất. Trước đó cũng đã từng có người xuyên việt như hắn, phải trải qua một lúc lâu Vũ Minh mới áp chế được cỗ cảm xúc trong lòng.
Hắn lại cẩn trọng đọc tới bí tịch Vạn Niên mà tiền bối Liệt Hoàng Quân Cường Hùng Chân Nhân kia nhắc tới.
Trong bí tịch có nhắc đến chín loại võ công của Vạn Niên bí tịch mà Cường Hùng Chân Nhân kia nhắc tới. Sau cùng lại còn nhắc đến cách tế luyện một phương thuốc thần kỳ có thể xua đuổi mọi loại độc vật của ám thú công kích, thậm chí ngay cả chất độc đồng hóa của cương thi cũng có tác dụng khu trừ hoàn toàn.
Đọc đến đây hai mắt Vũ Minh sáng lên tức khắc, trong cuốn Vạn Niên bí tịch có nhắc đến phương thuốc này, nhưng phải dùng cách tế luyện của Luyện Đan Sư mới có thể thành công. Vũ Minh cười thống khoái một hồi nói:
- Tìm khắp bốn biển mà gần ngay trước mắt!
Hắn cười ha hả một hồi, bởi vì cuốn Vạn Niên bí tịch này lại từ trên trời rơi xuống, khiến cho nút thắt khó chịu nhất trong lòng hắn lại được cởi bỏ ngay trước mặt. Liễu Bảo Trang xem như có đường sống rồi.
Vũ Minh cẩn thận cất kĩ cuốn Bí Tịch kia nhét vào bên hông, thu nhặt đám Linh Thạch nhét vào trong túi. Còn chiếc hộp gỗ Khống Mộc Hồn chứa Đoạn Hồn Thú hắn cũng không quên đem theo.
Trong cuốn Vạn Niên bí tịch, Cường Hùng Chân Nhân có nhắc tới rõ ràng, phương thuốc thần kỳ được nhắc đến là Đoạn Cơ Đan. Muốn luyện được phương thuốc này, một phần chính là cần phải có con Đoạn Hồn Thú này làm nguyên liệu. Loại nguyên liệu thứ hai cần dùng đến, không thứ gì khác hơn từ trên trời rơi xuống chính là Tử Sắc Hoa.
Nghĩ đến Tử Sắc Hoa, Vũ Minh lại có cảm giác ngao ngán con Ngân thi phía bên trong thần bà điện. Hơn nữa, nếu muốn đến gần bông Tử Sắc Hoa kia khẳng định không chỉ có một con cương thi. Trong truyền thuyết của Thần Bà điện, hẳn là còn một con cương thi khác túc trực bên cạnh Tử Sắc Hoa. Con cương thi này so với Ngân Thi kia của Hà Quang đạo trưởng, đẳng cấp chênh lệch không biết như thế nào.
Vũ Minh dần bước xuống mặt nước hồ, tiếp tục nhảy vào trong hồ để bơi trở ra. Sở dĩ nước trong hồ này lạnh như vậy, Cường Hùng Chân Nhân cũng có nhắc qua trong bí tịch Vạn Niên rằng trong nước này ở đầu nguồn của hồ có một dòng Băng Tuyền, trong đó có một con Băng Tuyền Thú chuyên nhả dịch lỏng xuống hồ, khiến nước hồ rất lạnh. Con Băng Tuyền Thú này rất nguy hiểm, thế nhưng bình thường thì nó cũng ít ra khỏi hang. Cho nên Vũ Minh đối với Băng Tuyền Thú cũng không phải lo lắng lắm.
Vũ Minh quải nước hồ sang hai bên, bắt đầu bơi về phương hướng ban đầu, thế nhưng kỳ lạ rằng hắn càng bơi nhanh bao nhiêu thì lại càng thấy bờ hồ càng cách xa.
Lúc này Vũ Minh có cảm giác không ổn trào lên, hắn tạm thời không bơi nhanh mà quan sát tình hình xung quanh, hắn luôn có cảm giác có một thứ gì đó đang chú mục theo dõi hắn. Cụ thể là như có một con mắt đang ở đâu đó nhìn hắn khiến hắn có cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Nghĩ ngợi một chút, Vũ Minh bất chợt thấy lạnh cả người, dưới chân hắn như đang có thứ gì chuyển động. Khiến Vũ Minh giật bắn mình, hắn tức tốc bơi ngược trở lại mô đất nhỏ hòng thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mọi hành động của hắn dường như quá chậm chạp.
Ngay khi Vũ Minh quay đầu bơi ngược trở lại, một hình ảnh đập vào mắt hắn. Một cái miệng đỏ như máu hôi thối cực kỳ lớn mở ra trực nhào về phía hắn.
Ùng ùng!
Hai tai Vũ Minh cảm thấy lung bùng, đôi mắt chợt tối xầm lại, cơ thể bỗng nhiển trở nên lạnh buốt tê tái. Một suy nghĩ kinh khủng trào lên trong đầu Vũ Minh, Vũ Minh chỉ kịp buông ra hai câu:
- Băng Tuyền…
Sau đó hắn chìm vào ngất lịm.
Cũng không biết trải qua thời gian bao lâu, Vũ Minh tỉnh lại thấy thân thể vô cùng khó chịu, xung quanh gò bó hôi thối nhầy nhụa, hắn không thể cựa quậy thân mình chút nào. Hắn còn nhớ hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là một đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm hắn, một thân thể trắng như tuyết và rất dài.
Băng Tuyền Thú, nhất định chính là con Băng Tuyền Thú kia đã công kích hắn, sau đó trực tiếp đem hắn nuốt vào trong bụng, nghĩ đến khoảng không gian bó hẹp và nhầy nhụa này khiến Vũ Minh phát tởm.
Một thứ dịch dạ dày trào lên nhuốm quanh người Vũ Minh, quần áo trên người Vũ Minh đang dần bị ăn mòn, tiếp đến là da thịt của Vũ Minh cũng có cảm giác đau đớn xót xa vô cùng. Vũ Minh vội vã vận động dòng chân nguyên ít ỏi còn lại chống đỡ, nhưng cũng không thể cầm giữ được lâu với thứ dịch dạ dày của Băng Tuyền Thú.
Vũ Minh lúc này thầm cảm thấy hối hận, bởi vì hắn đã quá sơ suất, Cường Hùng Chân Nhân đã từng nhắc tới Băng Tuyền Thú trong hồ này rất nguy hiểm, nhưng nó rất ít ra ngoài, không có nghĩa là sẽ không ra ngoài. Chính Vũ Minh hắn đã bỏ qua điểm này nên dẫn đến hậu quả nghiêm trọng ngày hôm nay.
Trong trí nhớ của Vũ Minh kiếp trước, cũng chưa từng nghe tới loại Băng Tuyền Thú này khi nào, và cách áp chế nó ra sao, chỉ biết bây giờ hắn đang bị nhốt trong bụng của một con Băng Tuyền Thú. Rất nhanh sẽ bị dạ dày của con Băng Tuyền Thú này co bóp đến chết, hơn nữa không khí trong này cũng sắp không đủ, nếu Vũ Minh không nhanh chóng thoát ra bên ngoài. Thì đừng nghĩ đến việc cứu Liễu Bảo Trang, mà ngay cả mạng của hắn cũng khó mà giữ nổi.
Vũ Minh rút con dao quân dụng nhỏ ở bên hông, lúc này quần áo và dây lưng của hắn đã bị ăn mòn gần hết. Cũng may con dao quân dụng này còn chưa bị trôi đi mất. Dùng hết sức bình sinh, Vũ Minh chọc một nhát vào thành dạ dày của Băng Tuyền Thú.
Ồng ộc! Ồng ộc!
Bên ngoài Băng Tuyền Thú hình như cũng cảm giác được đau đớn trong bụng. Nó gầm thét lên, nhưng vì đang ở dưới mặt nước nên âm thanh không rõ ràng cho lắm chỉ nghe những tiếng nước réo bên ngoài tràn vào.
Vũ Minh mặc kệ kết quả như thế nào, dùng sức bình sinh chọc lên thành dạ dày của con quái thú. Tiếp tục khoét ra, mặc dù thành dạ dày của Băng Tuyền thú rất dai, nhưng chẳng mấy chốc cũng bục ra một cái lỗ lớn.
Ồng ộc! Ồng ộc!
Băng Tuyền Thú lúc này tiếp tục kêu lên mạn rợ, dạ dày nó bất chợt co bóp một cái đang đẩy thân mình Vũ Minh lên đến miệng.
Vũ Minh lúc này lập tức ý thức được, hẳn là con Băng Tuyền Thú kia biết rằng nuốt mình không trôi cho nên muốn nôn ngược hắn trở ra ngoài. Như chỉ chờ có vậy, Vũ Minh nép sát thân người nắm chặt con dao quân dụng để chờ Băng Tuyền Thú co bóp nhổ hắn ra ngoài.
Vụt!
Đoạn Hồn Thú trong truyền thuyết của Đông Á Đại Lục là một con thú vô cùng đáng sợ, vô hình vô vị, cực kỳ yêu thích Linh Thạch, hơn nữa lại có thủ đoạn đoạt mạng kinh khủng nhất, rút hồn.
Tương truyền trong lịch duyệt giới tu luyện của Đông Á Đại Lục, có bốn lần đại kiếp nạn, trong đó có một lần đại kiếp nạn chính là do bọn Đoạn Hồn Thú này gây ra.
Lần đại kiếp nạn ấy không biết từ đâu tràn ra một lũ Đoạn Hồn Thú càn quét khắp nơi, khiến cho các đại môn phái của Đông Á Đại Lục gà bay chó chạy, chật vật khôn cùng.
Cũng may trong các đại môn phái đều có tiềm tang cao thủ, cho nên lũ Đoạn Hồn Thú cũng không thể làm gì quá phận.
Nhưng những môn phái cỡ nhỏ thì thực sự quá đen đủi, một lần Đoạn Hồn Thú càn quét qua, tông môn gần như không còn.
Những điều này Vũ Minh nhớ kỹ lại, cố gắng không rùng mình thêm lần nữa. Nhìn lại chiếc hộp gỗ đen đúa kia, Vũ Minh quan sát kĩ hơn. Hắn dùng móng tay vạch một ít vụn gỗ nhỏ ở trên chiếc hộp sau đó đưa lên mũi ngửi.
Một mùi hương mằn mặn bốc lên cùng với mùi của Lưu Huỳnh, Vũ Minh không nhanh không chậm lẩm bẩm:
- Đây không phải là gỗ Khống Mộc Hồn sao?
Khống Mộc Hồn, trong lịch duyệt của tu luyện đạo thuật giới Đông Á Đại Lục chính là thứ giúp cho toàn bộ giới tu luyện đạo thuật thoát khỏi một hồi đại nạn. Thứ này sinh trưởng trong những thung lũng tối đen hay còn gọi là U Cốc quanh năm ám khí nồng đậm.
Khống Mộc Hồn ưa thích ám khí, ám khí càng nồng đậm chúng càng phát triển mạnh. Chính vì thuộc tính này cho nên, bình thường chúng cũng cực kỳ ưa thích những loài động vật tu luyện dựa vào ám khí.
Nếu một lần có thể thôn phệ những loài động vật này, cũng tương tự chúng hấp thu được ám khí nặng gấp nhiều lần.
Mà con Đoạn Hồn Thú kia sinh trưởng cũng là một loài động vật ưa thích ám khí cho nên thuộc tính của Khống Mộc Hồn lại dễ dàng áp chế nó.
Theo bản năng tự nhiên Đoạn Hồn Thú gặp Khống Mộc Hồn sẽ vô cùng hoảng sợ, bản thân lập tức bị khống chế cho mềm nhũn không thể hoạt động.
Cái hộp gỗ Khỗng Mộc Hồn này đặt ở đây, thứ bị phong cất ở trong nó không những có thể công kích được chân nguyên suy giảm, lại được đặt trong Khống Mộc Hồn, có khả năng rất cao chính là Đoạn Hồn Thú.
Đối với loại hung thú này Vũ Minh tuy có hoảng sợ nhưng cũng tạm không lo lắng, bởi vì có cái hộp gỗ Khống Mộc Hồn ở đây cầm giữ nó. Tạm thời Đoạn Hồn Thú sẽ không thể có thủ đoạn công kích gì ghê gớm.
Vũ Minh bắt đầu bỏ qua chiếc hộp có phong ấn Đoạn Hồn Thú, nhìn sang cuộn sách bằng kim loại bên cạnh.
Cuộn sách này được cấu tạo giống như những cuộn sách bằng thẻ trúc cổ đại, có điều những thẻ sách này được làm bằng kim loại chứ không phải là làm bằng trúc. Cũng không biết đây là thứ kim loại gì mà đặt bên ngoài bao nhiêu năm tháng như vậy vẫn không hề bị ăn mòn, nhìn quanh bệ đá này chằng chịt đều là mạng nhện, chứng tỏ đã lâu lắm rồi chưa từng có người đến đây, thứ mùi nấm mốc và tình trạng của Khống Mộc Hồn cũng đảm bảo điều đó.
Vũ Minh mở cuộn sách kim loại ra, bên trong từng thẻ chữ màu đỏ xuất hiện, những chữ này mở ra gặp không khí lập tức phát sáng. Không những vậy, những chữ trong này Vũ Minh nhìn kĩ lại chính là cổ tự của Đông Á Đại Lục.
Vũ Minh thoáng sửng sốt tự nói:
- Tại sao ở đây lại có một cuốn tịch của Đông Á Đại Lục?
Câu hỏi này khiến Vũ Minh lập tức bị cuốn vào sự kiện trong cuốn sách bí tịch kia. Trên thẻ sách đầu tiên, quả nhiên có hai chữ Bí Tịch rất lớn bằng cổ tự, bên dưới lại có hai chữ Vạn Niên.
- Bí Tịch Vạn Niên?
Vũ Minh lại tự hỏi một cái, chầm chậm mở cuộn sách ra đọc nghiền ngẫm sâu vào trong:
“Lão phu chính là Liệt Hoàng Quân Cường Hùng Chân Nhân, năm xưa trong một lần lịch lãm rèn luyện ở sơn lâm Hoàng Phong của phái Lịch Thiên, bất ngờ bị kẻ thù truy đuổi, cuối cùng chung cuộc bỏ mạng. Nhưng không ngờ sau khi lão phu chết đi lại đến với thế giới này.
Lão phu phát hiện ra thế giới này vô cùng kỳ lạ, không có tồn tại những thứ cơ bản của Tu luyện đạo nhân để có thể khiến lão phu có thể tu luyện. Nhưng Võ học ở đây lại phát triển đến một bực đỉnh cao, vượt qua ngàn vạn lần so với Đông Á Đại Lục. Nếu như giới lục lâm ở đây đại chiến một trận phong ba với giới Tu luyện đạo nhân của Đông Á Đại Lục ta, chắc phe Đông Á Đại Lục cũng không chiếm được nhiều phần hơn.
Thiết nghĩ với những thứ võ công khủng khiếp ấy, nếu kết hợp được với tu luyện đạo thuật, uy lực còn hơn đến vạn lần. Cho nên lão phu đã bế quan tu luyện mười năm, sáng tạo ra môn bí tịch gọi là Vạn Niên này mà một phen hùng bá giới lục lâm. Sau cùng lập nên phái võ Địch Tầm, phái Địch Tầm của lão phu đi đến đâu trong giang hồ, người người đều phải nể sợ. Lão phu là trưởng môn, truyền cho đám hậu bối môn bí tịch Vạn Niên những mong bọn chúng có thể phát dương quang đại, thế nhưng qua nhiều năm đám hậu bối vô dụng ấy vẫn không làm lão phu hài lòng.
Đến tuối một trăm lẻ hai, đã là tuổi xế bong chiều, lại tưởng nhớ đến gia hương ở Đông Á Đại Lục. Lúc ấy võ công của lão phu đã đến bực thượng thừa. Thiết nghĩ đám hậu bối vô năng ấy không làm nên đại sự, lão phu mới rời khỏi môn phái mà bao năm gây dựng, quy ẩn chốn sơn lâm những mong có một cơ hội trở về gia hương. Lại dùng hai mươi năm cuối cùng nghiên cứu bí tịch Vạn Niên đến thấu triệt, phát hiện ra cánh cửa bước vào Tiên đạo.
Nhưng mà trời lại phụ lòng người, trong lúc lão phu bế quan tu luyện ở nơi này. Con súc sinh Đoạn Hồn Thú lại xuất hiện vào lúc trọng đại, rút hồn lão phu khiến lão phu đoạn vào tẩu hỏa nhập ma, thập tử nhất sanh. Lão phu thống hận vô cùng, liền nhốt nó trong chiếc hộp Khống Mộc Hồn này, không giết chết nó mà ta muốn nó phải chịu ngàn vạn đau đớn cắn xé đến vạn năm. Muốn chết cũng chết không được thống khoái.
Nghĩ hương đã trời, trời đã diệt ta, cho nên ta dùng tinh túy hai mươi năm của Vạn Niên bí tịch ghi chép tại đây bằng thứ ngôn tự của gia hương. Mong gặp người có duyên có thể lĩnh ngộ, bằng không thể gặp, coi như tự chôn sâu dưới lòng đất!”
Vũ Minh đọc đến đây liền bừng bừng lửa nóng, thật không ngờ hắn không phải là người xuyên việt đến thế giới này duy nhất. Trước đó cũng đã từng có người xuyên việt như hắn, phải trải qua một lúc lâu Vũ Minh mới áp chế được cỗ cảm xúc trong lòng.
Hắn lại cẩn trọng đọc tới bí tịch Vạn Niên mà tiền bối Liệt Hoàng Quân Cường Hùng Chân Nhân kia nhắc tới.
Trong bí tịch có nhắc đến chín loại võ công của Vạn Niên bí tịch mà Cường Hùng Chân Nhân kia nhắc tới. Sau cùng lại còn nhắc đến cách tế luyện một phương thuốc thần kỳ có thể xua đuổi mọi loại độc vật của ám thú công kích, thậm chí ngay cả chất độc đồng hóa của cương thi cũng có tác dụng khu trừ hoàn toàn.
Đọc đến đây hai mắt Vũ Minh sáng lên tức khắc, trong cuốn Vạn Niên bí tịch có nhắc đến phương thuốc này, nhưng phải dùng cách tế luyện của Luyện Đan Sư mới có thể thành công. Vũ Minh cười thống khoái một hồi nói:
- Tìm khắp bốn biển mà gần ngay trước mắt!
Hắn cười ha hả một hồi, bởi vì cuốn Vạn Niên bí tịch này lại từ trên trời rơi xuống, khiến cho nút thắt khó chịu nhất trong lòng hắn lại được cởi bỏ ngay trước mặt. Liễu Bảo Trang xem như có đường sống rồi.
Vũ Minh cẩn thận cất kĩ cuốn Bí Tịch kia nhét vào bên hông, thu nhặt đám Linh Thạch nhét vào trong túi. Còn chiếc hộp gỗ Khống Mộc Hồn chứa Đoạn Hồn Thú hắn cũng không quên đem theo.
Trong cuốn Vạn Niên bí tịch, Cường Hùng Chân Nhân có nhắc tới rõ ràng, phương thuốc thần kỳ được nhắc đến là Đoạn Cơ Đan. Muốn luyện được phương thuốc này, một phần chính là cần phải có con Đoạn Hồn Thú này làm nguyên liệu. Loại nguyên liệu thứ hai cần dùng đến, không thứ gì khác hơn từ trên trời rơi xuống chính là Tử Sắc Hoa.
Nghĩ đến Tử Sắc Hoa, Vũ Minh lại có cảm giác ngao ngán con Ngân thi phía bên trong thần bà điện. Hơn nữa, nếu muốn đến gần bông Tử Sắc Hoa kia khẳng định không chỉ có một con cương thi. Trong truyền thuyết của Thần Bà điện, hẳn là còn một con cương thi khác túc trực bên cạnh Tử Sắc Hoa. Con cương thi này so với Ngân Thi kia của Hà Quang đạo trưởng, đẳng cấp chênh lệch không biết như thế nào.
Vũ Minh dần bước xuống mặt nước hồ, tiếp tục nhảy vào trong hồ để bơi trở ra. Sở dĩ nước trong hồ này lạnh như vậy, Cường Hùng Chân Nhân cũng có nhắc qua trong bí tịch Vạn Niên rằng trong nước này ở đầu nguồn của hồ có một dòng Băng Tuyền, trong đó có một con Băng Tuyền Thú chuyên nhả dịch lỏng xuống hồ, khiến nước hồ rất lạnh. Con Băng Tuyền Thú này rất nguy hiểm, thế nhưng bình thường thì nó cũng ít ra khỏi hang. Cho nên Vũ Minh đối với Băng Tuyền Thú cũng không phải lo lắng lắm.
Vũ Minh quải nước hồ sang hai bên, bắt đầu bơi về phương hướng ban đầu, thế nhưng kỳ lạ rằng hắn càng bơi nhanh bao nhiêu thì lại càng thấy bờ hồ càng cách xa.
Lúc này Vũ Minh có cảm giác không ổn trào lên, hắn tạm thời không bơi nhanh mà quan sát tình hình xung quanh, hắn luôn có cảm giác có một thứ gì đó đang chú mục theo dõi hắn. Cụ thể là như có một con mắt đang ở đâu đó nhìn hắn khiến hắn có cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Nghĩ ngợi một chút, Vũ Minh bất chợt thấy lạnh cả người, dưới chân hắn như đang có thứ gì chuyển động. Khiến Vũ Minh giật bắn mình, hắn tức tốc bơi ngược trở lại mô đất nhỏ hòng thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mọi hành động của hắn dường như quá chậm chạp.
Ngay khi Vũ Minh quay đầu bơi ngược trở lại, một hình ảnh đập vào mắt hắn. Một cái miệng đỏ như máu hôi thối cực kỳ lớn mở ra trực nhào về phía hắn.
Ùng ùng!
Hai tai Vũ Minh cảm thấy lung bùng, đôi mắt chợt tối xầm lại, cơ thể bỗng nhiển trở nên lạnh buốt tê tái. Một suy nghĩ kinh khủng trào lên trong đầu Vũ Minh, Vũ Minh chỉ kịp buông ra hai câu:
- Băng Tuyền…
Sau đó hắn chìm vào ngất lịm.
Cũng không biết trải qua thời gian bao lâu, Vũ Minh tỉnh lại thấy thân thể vô cùng khó chịu, xung quanh gò bó hôi thối nhầy nhụa, hắn không thể cựa quậy thân mình chút nào. Hắn còn nhớ hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là một đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm hắn, một thân thể trắng như tuyết và rất dài.
Băng Tuyền Thú, nhất định chính là con Băng Tuyền Thú kia đã công kích hắn, sau đó trực tiếp đem hắn nuốt vào trong bụng, nghĩ đến khoảng không gian bó hẹp và nhầy nhụa này khiến Vũ Minh phát tởm.
Một thứ dịch dạ dày trào lên nhuốm quanh người Vũ Minh, quần áo trên người Vũ Minh đang dần bị ăn mòn, tiếp đến là da thịt của Vũ Minh cũng có cảm giác đau đớn xót xa vô cùng. Vũ Minh vội vã vận động dòng chân nguyên ít ỏi còn lại chống đỡ, nhưng cũng không thể cầm giữ được lâu với thứ dịch dạ dày của Băng Tuyền Thú.
Vũ Minh lúc này thầm cảm thấy hối hận, bởi vì hắn đã quá sơ suất, Cường Hùng Chân Nhân đã từng nhắc tới Băng Tuyền Thú trong hồ này rất nguy hiểm, nhưng nó rất ít ra ngoài, không có nghĩa là sẽ không ra ngoài. Chính Vũ Minh hắn đã bỏ qua điểm này nên dẫn đến hậu quả nghiêm trọng ngày hôm nay.
Trong trí nhớ của Vũ Minh kiếp trước, cũng chưa từng nghe tới loại Băng Tuyền Thú này khi nào, và cách áp chế nó ra sao, chỉ biết bây giờ hắn đang bị nhốt trong bụng của một con Băng Tuyền Thú. Rất nhanh sẽ bị dạ dày của con Băng Tuyền Thú này co bóp đến chết, hơn nữa không khí trong này cũng sắp không đủ, nếu Vũ Minh không nhanh chóng thoát ra bên ngoài. Thì đừng nghĩ đến việc cứu Liễu Bảo Trang, mà ngay cả mạng của hắn cũng khó mà giữ nổi.
Vũ Minh rút con dao quân dụng nhỏ ở bên hông, lúc này quần áo và dây lưng của hắn đã bị ăn mòn gần hết. Cũng may con dao quân dụng này còn chưa bị trôi đi mất. Dùng hết sức bình sinh, Vũ Minh chọc một nhát vào thành dạ dày của Băng Tuyền Thú.
Ồng ộc! Ồng ộc!
Bên ngoài Băng Tuyền Thú hình như cũng cảm giác được đau đớn trong bụng. Nó gầm thét lên, nhưng vì đang ở dưới mặt nước nên âm thanh không rõ ràng cho lắm chỉ nghe những tiếng nước réo bên ngoài tràn vào.
Vũ Minh mặc kệ kết quả như thế nào, dùng sức bình sinh chọc lên thành dạ dày của con quái thú. Tiếp tục khoét ra, mặc dù thành dạ dày của Băng Tuyền thú rất dai, nhưng chẳng mấy chốc cũng bục ra một cái lỗ lớn.
Ồng ộc! Ồng ộc!
Băng Tuyền Thú lúc này tiếp tục kêu lên mạn rợ, dạ dày nó bất chợt co bóp một cái đang đẩy thân mình Vũ Minh lên đến miệng.
Vũ Minh lúc này lập tức ý thức được, hẳn là con Băng Tuyền Thú kia biết rằng nuốt mình không trôi cho nên muốn nôn ngược hắn trở ra ngoài. Như chỉ chờ có vậy, Vũ Minh nép sát thân người nắm chặt con dao quân dụng để chờ Băng Tuyền Thú co bóp nhổ hắn ra ngoài.
Vụt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook