Bại Liệt Thiếu Gia
Chương 5: Sinh Cơ Tạo Phách Đan

Sinh Cơ Tạo Phách Đan, là một dòng đan dược thuộc loại Sinh Cơ Đan phẩm cấp tương đối thấp. Nguyên liệu chính chỉ cần có Sinh Cơ Thảo hoặc Sinh Cơ Linh, tùy vào khả năng chiết xuất Linh Dịch của Luyện Đan Sư mà tạo ra các đan dược Sinh Cơ Đan khác nhau. Có thể nói, muốn luyện thành Sinh Cơ Tạo Phách Đan, Luyện Đan Sư chỉ cần trong bước chiết xuất Linh Dịch đạt đến tám mươi phần trăm dược tính là gần như nắm chắc thành công.

Luyện đan trong đan đạo cũng được phân chia làm năm bước chính. Đó là, Tán Dược, Linh Dịch, Ngưng Lộ, Chú Linh và Thành Đan. Trong năm bước này mỗi bước đều quyết định trọng yếu đến việc có thành đan hay không, chỉ cần sai sót bất cứ một bước nhỏ nào là có thể dẫn đến bạo nổ đan dược trong khi luyện chế, hoặc có thể là đan dược hình thành chỉ là một lò phế đan.

Luyện đan cũng cần phải có đầy đủ các tố chất yêu cầu đòi hỏi như, cần có Đan Đỉnh, Đan Hỏa đặc dụng, Luyện Đan Sư cấp bậc càng cao càng coi trọng các tố chất này. Tỉ như một Luyện Đan Sư ít nhất phải có trong tay một mồi lửa thuộc Nhân Giai Chi Hỏa cấp thấp nhất thì mới có thể luyện đan. Hay là phải nắm trong tay một Phàm Đỉnh thì mới có thể luyện đan.

Hiện tại Vũ Minh muốn luyện chế một lò Sinh Cơ Tạo Phách Đan trước hết cũng cần phải có đầy đủ những thứ này. Dược liệu là Sinh Cơ Thảo hắn cũng đã có, Đan Đỉnh thì trước mắt cũng không cần, Sinh Cơ Tạo Phách Đan chỉ là đan dược cấp thấp nhất, vì vậy cho nên hắn cũng đã suy nghĩ đến tình huống lấy chính mình làm lô đỉnh. Bước khó nhất có lẽ chính là Đan Hỏa, vì bây giờ thân thể này của Vũ Minh không có tu vi võ đạo, nên không thể sinh ra Đan Hỏa của tu luyện đạo nhân. Nhưng cũng thật may mắn cho hắn, Sinh Cơ Tạo Phách Đan này ngay cả Đan Hỏa cấp thấp nhất cũng không cần. Hay nói cách khác nó chỉ cần một mồi lửa thường cũng đã có thể luyện chế.

Hồn Thể của Vũ Minh dù sao cũng đã là Hồn Thể của một Thượng Đạo Học cấp bậc. Vì vậy cho nên nó cũng có thể sinh ra Hồn Hỏa, tuy nhiên nếu lạm dụng quá nhiều cũng sẽ khiến tinh thần Hồn Thể suy yếu. Nhưng vì luyện đan nên Vũ Minh cũng không có suy nghĩ nhiều đến như vậy, Hồn Hỏa tuy nhiệt độ của nó chỉ là bằng một mồi lửa thường, thế nhưng Vũ Minh nếu sợ hao tổn tinh thần Hồn Thể thì cũng không thể châm lửa ở ngoài xong nhét vào miệng là được. Quá trình luyện đan chính là phải khống chế được Đan Hỏa để điều động nhiệt độ cho phù hợp, nếu không một lò đan luyện ra, chỉ là phế phẩm.

Cầm hai nhánh Sinh Cơ Thảo, Vũ Minh bắt đầu hít một hơi dài sau đó từ từ nhét hai nhánh thảo dược vào miệng. Mắt hắn cũng từ từ khép lại nhắm nghiền, quá trình luyện đan bắt đầu cũng là lúc Vũ Minh tiến vào trạng thái bất động thân thể, hết thảy mọi chuyện bên ngoài hắn đều không quan tâm.

Tán Dược là bước đầu tiên, bước này tuy dễ dàng nhưng cũng tối quan trọng, thảo dược nếu không được nghiền kĩ nhuần nhuyễn thì không thể chiết suất được dược tính cao nhất. Tiếp theo chính là Linh Dịch, bước này đối với luyện chế Sinh Cơ Tạo Phách Đan là quan trọng nhất. Không chỉ chiết suất ra Linh Dịch từ bã thảo dược, mà còn phải loại bỏ những thứ tạp chất không liên quan đến dược lực, để cho Linh Dịch ở trạng thái tinh thuần nhất.

Chính vì vậy lúc này nếu nhìn ở bên ngoài có thể phát hiện từ khóe miệng của Vũ Minh không ngừng chảy ra thứ nước màu xanh, đây có lẽ chính là tạp chất đào thải trong quá trình luyện đan. Hồn Hỏa của Vũ Minh vẫn không ngừng điều động nhiệt độ thay đổi, hắn vừa phải giữ khéo léo cho Linh Dịch sôi ở đủ nhiệt độ, vừa phải né tránh linh hoạt tránh va chạm lung tung, nếu không thì cái miệng của Vũ Minh cũng bị bỏng mất. Dù sao thân thể hiện tại của hắn chỉ là phàm nhân, một mồi lửa có thể khiến hắn bỏng rất nặng. Sau này nhất quyết Vũ Minh cần phải tìm được một cái Đan Đỉnh, bằng không hắn cũng không thể tiếp tục luyện đan. Cũng may Sinh Cơ Tạo Phách Đan là đan dược cấp thấp, nếu không thì hắn cũng đành chịu chết.

Linh Dịch cuối cùng cũng thành công, nó đã tinh thuần ở mức độ tám mươi phần trăm, Vũ Minh cũng bắt đầu chuẩn bị chuyển sang bước tiếp theo. Khả năng của Vũ Minh có thể khống chế Linh Dịch đạt đến một trăm phần trăm, thế nhưng vì đây là Sinh Cơ Tạo Phách Đan nên cũng không cần thiết. Nếu khống chế độ tinh thuần đạt đến một trăm phần trăm, trừ khi hắn muốn luyện chế Sinh Cơ Tạo Huyết Đan, bằng không cũng chỉ là thừa thãi, hơn nữa làm như vậy sẽ phải sử dụng Hồn Hỏa lâu hơn, Vũ Minh cũng không muốn tiêu hao tinh thần Hồn Thể vô ích như vậy.

Ngưng Lộ!

Bước thứ ba cũng đã bắt đầu tiến vào, thần hồn Vũ Minh hét khẽ một tiếng. Ngưng Lộ là quá trình tiếp theo sau Linh Dịch, bước này chính là làm khô Linh Dịch từ từ ép xuất Linh Dịch thành thể rắn, có thể thấy hình thái cơ bản của đan dược đã hình thành. Bước này Vũ Minh cũng không mấy khó khăn đã có thể trực tiếp vượt qua, chỉ có điều Hồn Hỏa nhiệt độ hơi thấp, hơn nữa hắn cũng sợ bỏng miệng nên hơi lâu một chút.

Tiếp theo là Chú Linh, bước này chính là quán thâu Thiên Địa Linh Khí vào đan dược, nâng cao phẩm cấp, kích phát dược lực. Thế nhưng bước này Vũ Minh có thể trực tiếp bỏ qua, bởi Sinh Cơ Tạo Phách Đan là đan dược đặc thù, bước này có cũng được, không có cũng được. Quan trọng nhất là hiện tại hắn đang luyện đan ở Địa Cầu, Thiên Địa Linh Khí căn bản là không tồn tại. Chính vì vậy hắn chỉ có thể trực tiếp bỏ qua, mặc dù sẽ làm hạ phẩm cấp đan dược, nhưng xem ra cũng không còn cách nào.

Cuối cùng chính là một bước Thành Đan, bước này có thể xem như là gặt hái thành quả, điều chỉnh hình thái đan dược đến trạng thái hoàn mĩ nhất. Vũ Minh bắt đầu nhanh chóng phun đan dược ra khỏi miệng, Thành Đan, một bước này chính là đưa đan dược luyện chế thành công ra khỏi Đan Đỉnh. Để cho nó từ từ bay hết những loại khí tạp chất bám xung quanh đan dược, hơn nữa cũng là để tiếp nhận không khí làm giảm nhiệt độ xung quanh trở về trạng thái bình thường hoàn mĩ.

Thành công luyện chế được một viên Sinh Cơ Tạo Phách Đan, Vũ Minh liền cảm thấy rất hài lòng và hưng phấn. Mặc dù nhìn vào viên đan dược này chỉ là phẩm cấp trung phẩm, thế nhưng đây là không gian Địa Cầu, ngay cả Thiên Địa Linh Khí cũng không tồn tại, trung phẩm xem ra là đã quá tốt rồi.

Cầm viên Sinh Cơ Tạo Phách Đan trên tay Vũ Minh cũng không trực tiếp phục dụng. Hắn biết tình trạng hiện tại của mình, vừa trải qua luyện đan quá trình, Hồn Thể cũng đã suy yếu đến mức nhất định. Hơn nữa cơ thể vẫn đang ở trạng thái suy nhược, dùng lúc này chính là phí phạm dược lực cùng đan dược nhất. Ngược lại, còn có thể tích tụ đan độc, ảnh hưởng trực tiếp đến thân thể, hắn cũng không ngu ngốc tự làm chuyện hại mình.

Nhìn đồng hồ Vũ Minh thầm thở dài, vậy quá quá trình luyện đan cũng mất đến bốn tiếng. Bây giờ cũng đã là mười giờ khuya rồi, cũng không biết Miêu Yến có còn ở dưới hay không, hắn đoán chắc cô nàng lo cho hắn nên chưa có rời đi. Dù sao một người bình thường cũng khó mà có thể dễ dàng tiếp nhận được chuyện kia.

- Miêu Yến!

Vũ Minh cũng hơi lo lắng, nếu Miêu Yến vẫn còn ở lại đây thì cũng không tiện. Bây giờ cũng muộn rồi, ra ngoài cũng không thực sự an toàn, hi vọng là cô nàng này cũng không có ngốc như vậy, ở đây chờ hắn cả buổi tối. Tuy nhiên Vũ Minh cũng cần phải gọi một tiếng để kiểm tra, như vậy hắn sẽ an tâm hơn.

Hồi lâu không thấy tiếng động, Vũ Minh thở phào một tiếng, xem ra Miêu Yến cũng đã về rồi, hắn cũng không cần phải quá lo lắng.

- Cậu gọi mình à?

- Ách!

Vũ Minh vừa mới thoải mái tâm trạng một chút, còn đang định chuẩn bị đi ngủ. Vậy mà thình lình Miêu Yến xuất hiện ở cửa khiến hắn giật thót mình. Kể cũng kì lạ thật, tại sao hắn không nghe thấy bất cứ tiếng động nào chứng tỏ là Miêu Yến đã di chuyển. Đang đêm như vậy khéo người ta lại tưởng cô nàng là ma mất.

Miêu Yến hiện tại mặc một cái váy ngủ màu xanh nhạt, đầu cô nàng vẫn còn đang búi tóc lên cao. Và thỉnh thoảng có một vài nhúm tóc ướt nhẹp rủ xuống khiến cô cứ phải liên tục lấy tay vén lên. Miêu Yến như vậy mà kết hợp giữa đêm khuya ánh đèn mờ nhạt với chiếc váy ngắn đến trên đầu gối một chút lại thật sự quyến rũ. Ánh đèn màu trắng chỉ đủ chiếu trong phòng nhưng cũng hơi hắt ra ngoài phía cửa khiến cho làn da Miêu Yên trong bóng tối lại càng hấp dẫn hơn.

Vũ Minh thầm nuốt nước bọt ực một cái, hành động của hắn chỉ trong nháy mắt. Hắn đã lập tức trở về trạng thái điềm tĩnh bình thường, vội vã đánh trống lảng hỏi Miêu Yến:

- Cậu chưa về à?

Miêu Yến chỉ nghiêng đầu một cái tinh nghịch cười.

- Về đâu? Đây chính là nhà mình mà!

- Nhà cậu??

Vũ Minh có chút sửng sốt ngạc nhiên.

- Đúng vậy, từ lúc ở đây chăm sóc cho cậu mình luôn ở tầng dưới! Trước nay mình cũng luôn ở đây, nếu không, nhỡ đang đêm cậu cần gì. Hay xảy ra chuyện gì thì lấy ai chăm sóc??

Miêu Yến tiếp tục thản nhiên giải thích, cô cũng trực tiếp tháo chiếc khăn trên đầu khiến mái tóc dài quyến rũ đang bị ướt nhẹp của cô rủ xuống toàn bộ. Hẳn là cô nàng vừa mới gội đầu, nên khi nghe Vũ Minh gọi mới không lập tức trả lời, hơn nữa dưới chân cũng không có đi dép, chắc là trực tiếp vội vã chạy lên đây nên mới không kịp đi. Thảo nào như vậy mà Vũ Minh không hề nghe thấy bất cứ một tiếng động nào.

Cầm chiếc khăn lau lau mái tóc dài cho khô bớt, Miêu Yến tiếp tục nói:

- Căn nhà này cũng khá rộng rãi, hơn nữa cũng an toàn! Cậu nhìn thấy ở trên này ẩm mốc nên mới nghĩ rằng chẳng có ai ở đây ngoài cậu đúng không? Cũng tại mình, trước nay công việc bận quá nên cũng ít có thời gian dọn dẹp. Trên này đồ đạc cũng thiếu thốn, một phần là tại vì chưa có điều kiện, một phần là trước đây có gì thì cậu cũng đập phá hết rồi, bây giờ cũng không còn lại gì nhiều. Trong nhà cũng không có đàn ông, thành ra mấy cánh cửa hỏng với việc nặng cũng không ai làm, để cuối tuần mình sẽ thuê người đến dọn dẹp!

Miêu Yến lại tròn xoe đôi mắt, cô hơi ngại ngùng, kể cũng ngại thật. Là con gái vậy mà chăm sóc ngôi nhà cũng không được sạch sẽ cho lắm, khiến cho Vũ Minh hiểu nhầm, trong lòng cô cũng cảm thấy có lỗi.

Vũ Minh chỉ lắc đầu mỉm cười:

- Không cần đâu, cậu đã vất vả vì mình nhiều rồi mà!

- Ngày mai mình sẽ gọi điện cho mẹ cậu! Chắc biết cậu đã tỉnh táo lại như thế này mẹ câu sẽ vui lắm!

Miêu Yến vẫn cảm giác hơi ngại, nói chuyện mà đầu cô nàng cứ cúi gằm xuống không dám nhìn Vũ Minh.

Vũ Minh bật cười.

- Không! cậu đừng gọi, hiện tại vẫn chưa phải lúc! Cậu cũng đừng ngại, mình hiểu mà, vừa phải chăm sóc cho mình, vừa phải đi làm. Miêu Yến của chúng ta là một người con gái đảm đang tài giỏi, tại sao lại tự ti đến như vậy cơ chứ! Cậu mà làm hết được mọi chuyện, ngược lại tớ lại nghĩ cậu không phải người nữa rồi ấy chứ!

Miêu Yến nghe thấy vậy thì cũng cảm thấy thoải mái hơn, lại tru miệng nhỏ nhắn của mình lên:

- Không phải là người, vậy thì là gì?

- Là quái vật!

Vũ Minh nghiêm mày lại, môi mím hất lên. Lát sau nhìn khuôn mặt đơ cứng của Miêu Yến lại không nhịn nổi mà bật cười:

- Cậu dám trêu mình?

Miêu Yến tiếp tục tru miệng nhíu mày, bàn tay búp măng nhỏ nhắn quét về phía Vũ Minh.

- Ách, mình không dám nữa, không dám nữa. Miêu Yến đại tiểu thư không nên vì việc nhỏ này mà tức giận. Tổn hại nhan sắc, sau này mau già mặt lại nhăn nheo như quỷ!

- Còn dám nói mình mặt nhăn nheo như Quỷ? Mình đánh chết cậu!

Căn biệt thự rộng lớn âm u lạnh lẽo bấy lâu nay, vậy mà trong đêm khuya cũng bắt đầu xuất hiện tiếng cười đùa. Vũ Minh cảm thấy trong lòng thật sự thanh thản, cũng may ông trời không phụ bạc hắn lắm, hắn vẫn còn có Miêu Yến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương