Bại Liệt Thiếu Gia
-
Chương 31: Dãy đoạn Hoàng Liên Sơn (5)
Liễu Bảo Trang nheo mắt, đưa tay đi đến gõ cốp một cái vào trán Vũ Minh:
- Ồ! Có người dám nói Liễu Bảo Trang tôi có khuôn mặt đáng ghét!
Vũ Minh xoa trán lại la lớn:
- Nếu không phải cô là con gái thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn nhé! Đồ mặt lạnh!
- A, anh có thể làm gì được tôi!
Vũ Minh oán thán, trực tiếp gán danh hiệu cho Liễu Bảo Trang là mặt lạnh, khiến cô nàng nhăn nhó, thế nhưng cũng cười rúc rích hỏi vặn. Vũ Minh trực tiếp ngậm miệng lại, quyết không hé răng một lời. Rồi nhé, đồ mặt lạnh, sẽ có một ngày ta trả thù chuyện ngày hôm nay.
Liễu Bảo Trang dồn dập đánh xé cào cấu Vũ Minh, vừa trong lòng cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy dâng dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả. Lại thấy Vũ Minh ngồi xuống ôm đầu như cục bông nhắn nhó oán hận lại càng cảm thấy hạnh phúc. Hôm nay bà nương đây không tha cho ngươi… Liễu Bảo Trang như bộc lộ thú tính, hung hăng hành hạ Vũ Minh cảm thấy rất sung sướng. Vũ Minh thì càng âm thầm phát hỏa, có phải ta chọc phải một hung tinh rồi hay không. Tính cách bình ổn nhã nhặn đâu mất rồi, a a, Vũ Minh ta một đời oanh liệt há lại chịu khổ dưới một nữ nhân.
- Đủ rồi, dừng lại!
Vũ Minh lại la lớn, mặc dù cảm thấy bất lực nhưng có còn hơn không. Nhưng không ngờ một lời này lại làm Liễu Bảo Trang dừng lại, chỉ thấy khuôn mặt cô ta liền biến đổi, tính cách bá đạo khi nãy liền biến mất hoàn toàn. Thay vào đó là một bộ mặt quen thuộc lạnh lùng.
- Thì ra cháu ở đây à?
- Dạ!
Vũ Minh lắc lắc đầu hé mắt ti hí, thì ra là Giáo Sư Cao Tự, không trách tại sao cái đồ mặt lạnh này lại chợt dừng bộc phát. Giáo Sư Cao Tự, ôi ông chính là người đã cứu cuộc đời oanh liệt của Vũ Minh này, có cơ hội sau này Vũ Minh thề sẽ báo đáp tận tình.
- Ừm, hai người mau vào trong này, có đoàn của chính phủ đến muốn tìm hiểu một chút!
- Dạ!
Liễu Bảo Trang lúc này lại hết sức ngoan ngoãn, Vũ Minh thì thầm rủa lớn:- Giả bộ, thật sự là giả bộ! Giáo Sư Cao Tự khuôn mặt hiền hậu đi trước, cũng không chú ý. Phía sau Liễu Bảo Trang kín đáo nhéo Vũ Minh một cái nhỏ giọng hỏi:
- Cô Miêu Yến kia là có quan hệ gì với anh?
- Sao tôi lại ngửi thấy mùi dấm chua ở đây nhỉ!
Vũ Minh giả bộ bâng quơ cười cười nói, cảm thấy mình như vừa bắt chẹt được Liễu Bảo Trang.
Liễu Bảo Trang khuôn mặt nhăn lại, tức giận nhéo một cái thật đau vào cánh tay Vũ Minh.
- Được! Anh không nói cũng không sao, nhưng đừng có tưởng bở! Liễu Bảo Trang tôi không đời nào lại có thể thích một người như anh!
Liễu Bảo Trang hếch mũi nhăn mặt nói, trong tay cầm tấm danh thiếp vừa nãy thu được giơ giơ lên giả bộ đọc đánh vần từng chữ:
- Đỗ An Thụy, phòng Marketing, tham vấn Stylish tổng công ty Lã Ân, số điện thoại….
Liễu Bảo Trang chầm chậm đọc từng chữ khiến Vũ Minh cảm thấy rất ngứa tai, vung tay định cướp lấy tấm danh thiếp nhưng Liễu Bảo Trang đã lại nhanh tay nắm chặt. Vũ Minh trong lòng kêu lớn:- Không tệ, nếu như cô đặt ở Đông Á Đại Lục với thân thủ này, nhất định sẽ bị các phái thi nhau tranh cướp về làm đồ đệ nha!
- Anh định làm gì? Tấm danh thiếp này tôi sẽ giữ lại, anh đâu có điện thoại?
Liễu Bảo Trang giơ ngón tay trỏ khiêu khích.
- Á à!
Lăng!
Vũ Minh liếc một cái, lần này không khách khí liền vung tay điểm huyệt một cái vào ngón tay Liễu Bảo Trang. Một cảm giác như bị điện giật tràn đến, Liễu Bảo Trang kêu la oai oái, thái độ lập tức cảnh giác. Lúc này nhớ lại Huỳnh Đức Kính có lần đã nói qua hình như là Vũ Minh biết võ thì phải. Sau đó cũng cảnh giác không dám trêu chọc Vũ Minh nữa, thế nhưng trong lòng vẫn còn canh cánh ý định tra tấn Vũ Minh một lượt.
Đang đang đang!
- Mọi người trật tự, không nên ồn ào nữa!
Hội trường A2 tràn ngập tranh cãi sôi nổi, bên trong không ít Tiến Sĩ không ngờ lúc này luận bàn chủ đề động chạm công trình của nhau liền cãi nhau nảy lửa. Bên đoàn chính phủ lần này đến tham dự không ngờ gặp một màn này cũng không khỏi lắc đầu chán nản. Đúng là giới khoa học, không tranh cãi thì có vẻ như không giống người của giới khoa học thì phải.
Giáo Sư Cao Tự vừa bước vào, phía trên bục có người dùng đồng xu gõ vào cạnh cửa những tiếng lớn đánh động. Vừa nghe thấy hai chữ Giáo Sư Cao Tự, lập tức không khí trùng xuống, tranh cãi như chưa hề xảy ra, có thể thấy sức ảnh hưởng của Giáo Sư Cao Tự thật lớn như thế nào. Thế nhưng đó vẫn chưa trọng yếu, không ngờ khuôn mặt Giáo Sư Cao Tự so với mặt Vũ Minh lại không đáng tiền bằng. Một đám vừa ổn định trật tự không lâu, phát hiện Vũ Minh liền lập tức lặp lại, ồ ồ la ó kêu lớn.
Giáo Sư Cao Tư thì lắc đầu tỏ vẻ bất lực, đám người đoàn chính phủ cũng nhếch mép cười. Thế nhưng Vũ Minh cũng là tâm điểm sự chú ý của họ, một đám để ý xem rốt cục Vũ Minh là con người thế nào mà có thể làm cho đám Tiến Sĩ kia nháo nhào lên như vậy.
- Mọi người bình tĩnh một chút!
Vũ Minh biết mình đang là tâm điểm của chú ý, nói lớn, nhưng vẫn có phần âm trầm hòa nhã, tràn đầy thiện cảm:
- Trước hết chúng ta cần hoàn thành công việc bàn bạc lúc này, có thời gian Vũ Minh tôi sẽ từ từ giải đáp mọi người!
Sau đó đầu hơi cúi thấp, Vũ Minh càng làm vẻ coi trọng mấy vị Tiến Sĩ, không khí bất giác lại hạ xuống. Mấy vị Tiến Sĩ ai nấy lại đều hài lòng gật đầu, dù sao thì nghĩ kĩ lại bây giờ công việc chính cũng là bàn bạc kế hoạch đến di chỉ lần này, nếu Vũ Minh đã nói như vậy, sau này nhất định hắn sẽ dành thời gian cho chính mình, cũng không cần phải quá vội vàng.
Thông tin Vũ Minh oanh động xuất hiện trong buổi phỏng vấn đã làm không ít vị Tiến Sĩ động tâm đến. Hiện tại nhân vật này xuất hiện đều đã làm mọi người cao hứng, không riêng mấy vị Tiến Sĩ trong lần phỏng vấn ấy thì không nói làm gì. Nhưng mấy vị Tiến Sĩ khác biết đến Vũ Minh cũng đều là do người kể lại, thêm phấn thêm mật vào mới khiến người ta sùng bái hắn đến như vậy. Thậm chí con người có tầm ảnh hưởng như Giáo Sư Cao Tự cũng bị người ta ném qua một bên cũng đủ hiểu thế nào.
- Giáo Sư Cao Tự, xin lỗi, nhưng đoàn chúng tôi hiện tại không có nhiều thời gian, xin đồng chí quan tâm…
- Ừm, chúng ta cũng nên bắt đầu thôi, không nên để các vị chờ lâu nữa…
Giáo Sư Cao Tự bước lên bục hội trường, bên dưới loạt người lần lượt ngồi xuống chăm chú lắng nghe.
Sau đó lần lượt từng phần giới thiệu nhân vật trong đoàn lần này, cuối cùng giới thiệu đến chức vị Cố Vấn của Vũ Minh thì tất cả thành viên trong đoàn chính phủ liền cảm thấy ngạc nhiên. Còn đám Tiến Sĩ nghe đến đây thì dường như cảm thấy thật hãnh diện, liền ưỡn ngực càng cao. Chỉ có đoàn chính phủ lại không hiểu tại sao lại đưa một người không danh không tiếng đảm nhận vị trí cố vấn lần này. Phải nói công trình lần này oanh động sợ rằng lớn hơn cả di chỉ Thần Hoàng Đế. Mà Giáo Sư Cao Tự có địa vị quan trọng như vậy, bình thường cũng không ai nghĩ có người có đủ khả năng để đảm nhiệm chức vị Cố Vấn, vì trong đoàn đã có một nhân vật cỡ lão đại uy trấn như Giáo Sư Cao Tự. Vậy người có thể trước mắt Giáo Sư Cao Tự đảm nhiệm Cố Vấn vai trò, có thể thấy khả năng cũng không hề kém. Như vậy suy xét ra thành viên đoàn chính phủ cũng cởi bỏ ngạc nhiên lập tức. Hơn nữa một lời Giáo Sư Cao Tự nói bọn họ cũng không thể can thiệp, chuyện này xem như đã quyết định nên có đặt vấn đề cũng không giải quyết chuyện gì.
Cuối cùng mới bàn đến vấn đề phục chế tấm bản đồ cũ nát, thứ mà đã dẫn đến di chỉ lần này được chính phủ đả động đến. Tấm bản đồ này phát hiện trong một hầm mộ cũ nát không phân rõ thuộc triều đại nào, có thể còn cổ hơn thời Trần. Thứ phát hiện duy nhất trong hầm mộ này chỉ là tấm bản đồ rách nát. Mới đầu cũng không có ai quan tâm, thế nhưng qua hai năm thời gian một vị Tiến Sĩ khôi phục, cuối cùng phát hiện ra thông tin oanh động. Chính phủ lập tức chú ý đến, liền cử người giỏi nhất trong nghành tham gia, chính là Giáo Sư Cao Tự. Cuối cùng mới dẫn đến di chỉ lần này được phát động triển khai.
Bàn bạc xong xuôi vấn đề, tham mưu đoàn chính phủ liền đứng lên dõng dạc nói:
- Như vậy mọi chuyện đã ổn thỏa, chúng tôi đã chuẩn bị giấy đặc cách quyền hạn, mọi địa phương Giáo Sư đi qua đều phải phối hợp hỗ trợ điều động. Hy vọng Giáo Sư lần này có thể vì vậy mà tạo nên một công trình oanh động không kém công trình di chỉ của Chiêu Tông!
Giáo Sư Cao Tự gật gật đầu:
- Các đồng chí vất vả rồi!
Hai bên chào hỏi một lượt, cuối cùng đoàn chính phủ sau đó rời đi. Giáo Sư Cao Tự lại họp bàn tất cả một lượt, đưa ra kế hoạch cụ thể một lần nữa rồi mới giải tán toàn bộ. Thời gian nói thì thật ngắn, nhưng cũng đã trôi qua cả một ngày, từ lúc này trời đã sẩm tối.
Mọi người lúc này bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cũng không còn bận tâm đến bất cứ vấn đề gì nữa. Lần lượt trở về khách sạn đã được sắp xếp phòng từ trước nghỉ ngơi, thời điểm xuất phát chính là sáng sớm ngày hôm sau. Vì công trình lần này được chính phủ tận lực chú ý đến, cho nên nơi ở được sắp xếp cho mấy vị Tiến Sĩ cũng không hề sơ sài. Ít nhất cũng xứng tầm với khách sạn bốn sao, nhà ăn, bể bơi thật tiện nghi đầy đủ.
Khiến Vũ Minh vừa bước tới liền như gà rừng xuống núi, ngơ ngác một hồi thật lâu vẫn mãi muốn đắm chìm. Liễu Bảo Trang theo sát phía sau, thi thoảng nhân lúc mọi người không chú ý lại đơn giản hành hạ Vũ Minh một chút, khuôn mặt tản mát thỏa mãn. Vũ Minh thì âm thầm kêu lớn trong lòng, còn bên ngoài mặt vẫn gắng cười hớn hở đưa đẩy.
…
Sớm xuất phát vào 5 giờ sáng.
Cả đoàn ai nấy đều đã tỉnh táo dậy sớm, làm công việc khảo cổ phải luôn nằm sương ăn gió lạnh. Việc này đối với họ khá quen thuộc, chỉ có Vũ Minh lâu nay quen ngủ đẫy giấc nên vẫn có phần không thích ứng tốt. Vừa ngáp ngủ vừa làu bàu, thuận tiện liếc Liễu Bảo Trang khuôn mặt hung hăng dọa người.
- La la!
- Cô hát cái gì? Không thấy mệt mỏi à?
Vũ Minh lại làu bàu, Liễu Bảo Trang líu ríu thật bực mình. Một mặt này của Liễu Bảo Trang không ngờ chỉ có duy nhất Vũ Minh biết, bởi lẽ bình thường trước mặt tất cả mọi người. Liễu Bảo Trang đều giữ thái độ rất lạnh lùng và nghiêm túc. Nhưng không ngờ trước mặt Vũ Minh thái độ như một con người khác khiến Vũ Minh bao lần vỗ trán bôm bốp, than lên bảy chữ thật lớn:- Tất cả chỉ là giả tạo!
Đúng vậy, giả tạo, hết sức giả tạo. Liễu Bảo Trang, cô thật sự là một con người thật nguy hiểm. Có đôi lúc Vũ Minh cảm nhận, dường như tính cách của Liễu Bảo Trang có phần rất giống Miêu Yến. Thi thoảng hắn mỉm cười âm thầm, không ngờ lại bị Liễu Bảo Trang quét ánh mắt bắt gặp, lại càng hung hăng đánh hắn như trút hận.
- A, anh cười cái gì, có phải rất thích cười không, vậy để tôi đánh anh một cái nhé, nhé!
Giọng Liễu Bảo Trang oanh oanh, trong đầu Vũ Minh cảm thấy ong ong lên liên hồi.
- A, cái đồ lắm lời, nghe giọng cô hành hạ liên tục như vậy thật cảm thấy thán phục chính mình chịu đựng quá giỏi!
- Không nên, chẳng lẽ giọng tôi quá khó nghe à?
Liễu Bảo Trang mân mân sợi tóc, bước lên xe thuận tiện kéo Vũ Minh lôi vào cùng một chuyến. Có mấy vị Tiến Sĩ như đã để ý Liễu Bảo Trang từ lâu, thấy cô đi tới cũng như muốn ngồi cùng, nhưng không ngờ cô lại kéo Vũ Minh vào lấp kín chỗ, bèn lắc đầu bất đắc dĩ chọn một chiếc xe khác. Thậm chí Liễu Bảo Trang còn bá đạo đến mức, phong tỏa chiếc xe này chỉ có cô ta và Vũ Minh. Tất cả mọi người muốn đi lên đều bị đuổi khéo bằng một câu quen thuộc:- Xe trở vật liệu chuyên dụng chất đầy, hết chỗ rồi!
Liễu Bảo Trang gán xát khuôn mặt Vũ Minh, luyến thoắng nói:
- Nha nha, hôm qua Đỗ An Thụy gọi kể về Miêu Yến đấy! Anh có muốn nghe không?
- Ồ! Có người dám nói Liễu Bảo Trang tôi có khuôn mặt đáng ghét!
Vũ Minh xoa trán lại la lớn:
- Nếu không phải cô là con gái thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn nhé! Đồ mặt lạnh!
- A, anh có thể làm gì được tôi!
Vũ Minh oán thán, trực tiếp gán danh hiệu cho Liễu Bảo Trang là mặt lạnh, khiến cô nàng nhăn nhó, thế nhưng cũng cười rúc rích hỏi vặn. Vũ Minh trực tiếp ngậm miệng lại, quyết không hé răng một lời. Rồi nhé, đồ mặt lạnh, sẽ có một ngày ta trả thù chuyện ngày hôm nay.
Liễu Bảo Trang dồn dập đánh xé cào cấu Vũ Minh, vừa trong lòng cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy dâng dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả. Lại thấy Vũ Minh ngồi xuống ôm đầu như cục bông nhắn nhó oán hận lại càng cảm thấy hạnh phúc. Hôm nay bà nương đây không tha cho ngươi… Liễu Bảo Trang như bộc lộ thú tính, hung hăng hành hạ Vũ Minh cảm thấy rất sung sướng. Vũ Minh thì càng âm thầm phát hỏa, có phải ta chọc phải một hung tinh rồi hay không. Tính cách bình ổn nhã nhặn đâu mất rồi, a a, Vũ Minh ta một đời oanh liệt há lại chịu khổ dưới một nữ nhân.
- Đủ rồi, dừng lại!
Vũ Minh lại la lớn, mặc dù cảm thấy bất lực nhưng có còn hơn không. Nhưng không ngờ một lời này lại làm Liễu Bảo Trang dừng lại, chỉ thấy khuôn mặt cô ta liền biến đổi, tính cách bá đạo khi nãy liền biến mất hoàn toàn. Thay vào đó là một bộ mặt quen thuộc lạnh lùng.
- Thì ra cháu ở đây à?
- Dạ!
Vũ Minh lắc lắc đầu hé mắt ti hí, thì ra là Giáo Sư Cao Tự, không trách tại sao cái đồ mặt lạnh này lại chợt dừng bộc phát. Giáo Sư Cao Tự, ôi ông chính là người đã cứu cuộc đời oanh liệt của Vũ Minh này, có cơ hội sau này Vũ Minh thề sẽ báo đáp tận tình.
- Ừm, hai người mau vào trong này, có đoàn của chính phủ đến muốn tìm hiểu một chút!
- Dạ!
Liễu Bảo Trang lúc này lại hết sức ngoan ngoãn, Vũ Minh thì thầm rủa lớn:- Giả bộ, thật sự là giả bộ! Giáo Sư Cao Tự khuôn mặt hiền hậu đi trước, cũng không chú ý. Phía sau Liễu Bảo Trang kín đáo nhéo Vũ Minh một cái nhỏ giọng hỏi:
- Cô Miêu Yến kia là có quan hệ gì với anh?
- Sao tôi lại ngửi thấy mùi dấm chua ở đây nhỉ!
Vũ Minh giả bộ bâng quơ cười cười nói, cảm thấy mình như vừa bắt chẹt được Liễu Bảo Trang.
Liễu Bảo Trang khuôn mặt nhăn lại, tức giận nhéo một cái thật đau vào cánh tay Vũ Minh.
- Được! Anh không nói cũng không sao, nhưng đừng có tưởng bở! Liễu Bảo Trang tôi không đời nào lại có thể thích một người như anh!
Liễu Bảo Trang hếch mũi nhăn mặt nói, trong tay cầm tấm danh thiếp vừa nãy thu được giơ giơ lên giả bộ đọc đánh vần từng chữ:
- Đỗ An Thụy, phòng Marketing, tham vấn Stylish tổng công ty Lã Ân, số điện thoại….
Liễu Bảo Trang chầm chậm đọc từng chữ khiến Vũ Minh cảm thấy rất ngứa tai, vung tay định cướp lấy tấm danh thiếp nhưng Liễu Bảo Trang đã lại nhanh tay nắm chặt. Vũ Minh trong lòng kêu lớn:- Không tệ, nếu như cô đặt ở Đông Á Đại Lục với thân thủ này, nhất định sẽ bị các phái thi nhau tranh cướp về làm đồ đệ nha!
- Anh định làm gì? Tấm danh thiếp này tôi sẽ giữ lại, anh đâu có điện thoại?
Liễu Bảo Trang giơ ngón tay trỏ khiêu khích.
- Á à!
Lăng!
Vũ Minh liếc một cái, lần này không khách khí liền vung tay điểm huyệt một cái vào ngón tay Liễu Bảo Trang. Một cảm giác như bị điện giật tràn đến, Liễu Bảo Trang kêu la oai oái, thái độ lập tức cảnh giác. Lúc này nhớ lại Huỳnh Đức Kính có lần đã nói qua hình như là Vũ Minh biết võ thì phải. Sau đó cũng cảnh giác không dám trêu chọc Vũ Minh nữa, thế nhưng trong lòng vẫn còn canh cánh ý định tra tấn Vũ Minh một lượt.
Đang đang đang!
- Mọi người trật tự, không nên ồn ào nữa!
Hội trường A2 tràn ngập tranh cãi sôi nổi, bên trong không ít Tiến Sĩ không ngờ lúc này luận bàn chủ đề động chạm công trình của nhau liền cãi nhau nảy lửa. Bên đoàn chính phủ lần này đến tham dự không ngờ gặp một màn này cũng không khỏi lắc đầu chán nản. Đúng là giới khoa học, không tranh cãi thì có vẻ như không giống người của giới khoa học thì phải.
Giáo Sư Cao Tự vừa bước vào, phía trên bục có người dùng đồng xu gõ vào cạnh cửa những tiếng lớn đánh động. Vừa nghe thấy hai chữ Giáo Sư Cao Tự, lập tức không khí trùng xuống, tranh cãi như chưa hề xảy ra, có thể thấy sức ảnh hưởng của Giáo Sư Cao Tự thật lớn như thế nào. Thế nhưng đó vẫn chưa trọng yếu, không ngờ khuôn mặt Giáo Sư Cao Tự so với mặt Vũ Minh lại không đáng tiền bằng. Một đám vừa ổn định trật tự không lâu, phát hiện Vũ Minh liền lập tức lặp lại, ồ ồ la ó kêu lớn.
Giáo Sư Cao Tư thì lắc đầu tỏ vẻ bất lực, đám người đoàn chính phủ cũng nhếch mép cười. Thế nhưng Vũ Minh cũng là tâm điểm sự chú ý của họ, một đám để ý xem rốt cục Vũ Minh là con người thế nào mà có thể làm cho đám Tiến Sĩ kia nháo nhào lên như vậy.
- Mọi người bình tĩnh một chút!
Vũ Minh biết mình đang là tâm điểm của chú ý, nói lớn, nhưng vẫn có phần âm trầm hòa nhã, tràn đầy thiện cảm:
- Trước hết chúng ta cần hoàn thành công việc bàn bạc lúc này, có thời gian Vũ Minh tôi sẽ từ từ giải đáp mọi người!
Sau đó đầu hơi cúi thấp, Vũ Minh càng làm vẻ coi trọng mấy vị Tiến Sĩ, không khí bất giác lại hạ xuống. Mấy vị Tiến Sĩ ai nấy lại đều hài lòng gật đầu, dù sao thì nghĩ kĩ lại bây giờ công việc chính cũng là bàn bạc kế hoạch đến di chỉ lần này, nếu Vũ Minh đã nói như vậy, sau này nhất định hắn sẽ dành thời gian cho chính mình, cũng không cần phải quá vội vàng.
Thông tin Vũ Minh oanh động xuất hiện trong buổi phỏng vấn đã làm không ít vị Tiến Sĩ động tâm đến. Hiện tại nhân vật này xuất hiện đều đã làm mọi người cao hứng, không riêng mấy vị Tiến Sĩ trong lần phỏng vấn ấy thì không nói làm gì. Nhưng mấy vị Tiến Sĩ khác biết đến Vũ Minh cũng đều là do người kể lại, thêm phấn thêm mật vào mới khiến người ta sùng bái hắn đến như vậy. Thậm chí con người có tầm ảnh hưởng như Giáo Sư Cao Tự cũng bị người ta ném qua một bên cũng đủ hiểu thế nào.
- Giáo Sư Cao Tự, xin lỗi, nhưng đoàn chúng tôi hiện tại không có nhiều thời gian, xin đồng chí quan tâm…
- Ừm, chúng ta cũng nên bắt đầu thôi, không nên để các vị chờ lâu nữa…
Giáo Sư Cao Tự bước lên bục hội trường, bên dưới loạt người lần lượt ngồi xuống chăm chú lắng nghe.
Sau đó lần lượt từng phần giới thiệu nhân vật trong đoàn lần này, cuối cùng giới thiệu đến chức vị Cố Vấn của Vũ Minh thì tất cả thành viên trong đoàn chính phủ liền cảm thấy ngạc nhiên. Còn đám Tiến Sĩ nghe đến đây thì dường như cảm thấy thật hãnh diện, liền ưỡn ngực càng cao. Chỉ có đoàn chính phủ lại không hiểu tại sao lại đưa một người không danh không tiếng đảm nhận vị trí cố vấn lần này. Phải nói công trình lần này oanh động sợ rằng lớn hơn cả di chỉ Thần Hoàng Đế. Mà Giáo Sư Cao Tự có địa vị quan trọng như vậy, bình thường cũng không ai nghĩ có người có đủ khả năng để đảm nhiệm chức vị Cố Vấn, vì trong đoàn đã có một nhân vật cỡ lão đại uy trấn như Giáo Sư Cao Tự. Vậy người có thể trước mắt Giáo Sư Cao Tự đảm nhiệm Cố Vấn vai trò, có thể thấy khả năng cũng không hề kém. Như vậy suy xét ra thành viên đoàn chính phủ cũng cởi bỏ ngạc nhiên lập tức. Hơn nữa một lời Giáo Sư Cao Tự nói bọn họ cũng không thể can thiệp, chuyện này xem như đã quyết định nên có đặt vấn đề cũng không giải quyết chuyện gì.
Cuối cùng mới bàn đến vấn đề phục chế tấm bản đồ cũ nát, thứ mà đã dẫn đến di chỉ lần này được chính phủ đả động đến. Tấm bản đồ này phát hiện trong một hầm mộ cũ nát không phân rõ thuộc triều đại nào, có thể còn cổ hơn thời Trần. Thứ phát hiện duy nhất trong hầm mộ này chỉ là tấm bản đồ rách nát. Mới đầu cũng không có ai quan tâm, thế nhưng qua hai năm thời gian một vị Tiến Sĩ khôi phục, cuối cùng phát hiện ra thông tin oanh động. Chính phủ lập tức chú ý đến, liền cử người giỏi nhất trong nghành tham gia, chính là Giáo Sư Cao Tự. Cuối cùng mới dẫn đến di chỉ lần này được phát động triển khai.
Bàn bạc xong xuôi vấn đề, tham mưu đoàn chính phủ liền đứng lên dõng dạc nói:
- Như vậy mọi chuyện đã ổn thỏa, chúng tôi đã chuẩn bị giấy đặc cách quyền hạn, mọi địa phương Giáo Sư đi qua đều phải phối hợp hỗ trợ điều động. Hy vọng Giáo Sư lần này có thể vì vậy mà tạo nên một công trình oanh động không kém công trình di chỉ của Chiêu Tông!
Giáo Sư Cao Tự gật gật đầu:
- Các đồng chí vất vả rồi!
Hai bên chào hỏi một lượt, cuối cùng đoàn chính phủ sau đó rời đi. Giáo Sư Cao Tự lại họp bàn tất cả một lượt, đưa ra kế hoạch cụ thể một lần nữa rồi mới giải tán toàn bộ. Thời gian nói thì thật ngắn, nhưng cũng đã trôi qua cả một ngày, từ lúc này trời đã sẩm tối.
Mọi người lúc này bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cũng không còn bận tâm đến bất cứ vấn đề gì nữa. Lần lượt trở về khách sạn đã được sắp xếp phòng từ trước nghỉ ngơi, thời điểm xuất phát chính là sáng sớm ngày hôm sau. Vì công trình lần này được chính phủ tận lực chú ý đến, cho nên nơi ở được sắp xếp cho mấy vị Tiến Sĩ cũng không hề sơ sài. Ít nhất cũng xứng tầm với khách sạn bốn sao, nhà ăn, bể bơi thật tiện nghi đầy đủ.
Khiến Vũ Minh vừa bước tới liền như gà rừng xuống núi, ngơ ngác một hồi thật lâu vẫn mãi muốn đắm chìm. Liễu Bảo Trang theo sát phía sau, thi thoảng nhân lúc mọi người không chú ý lại đơn giản hành hạ Vũ Minh một chút, khuôn mặt tản mát thỏa mãn. Vũ Minh thì âm thầm kêu lớn trong lòng, còn bên ngoài mặt vẫn gắng cười hớn hở đưa đẩy.
…
Sớm xuất phát vào 5 giờ sáng.
Cả đoàn ai nấy đều đã tỉnh táo dậy sớm, làm công việc khảo cổ phải luôn nằm sương ăn gió lạnh. Việc này đối với họ khá quen thuộc, chỉ có Vũ Minh lâu nay quen ngủ đẫy giấc nên vẫn có phần không thích ứng tốt. Vừa ngáp ngủ vừa làu bàu, thuận tiện liếc Liễu Bảo Trang khuôn mặt hung hăng dọa người.
- La la!
- Cô hát cái gì? Không thấy mệt mỏi à?
Vũ Minh lại làu bàu, Liễu Bảo Trang líu ríu thật bực mình. Một mặt này của Liễu Bảo Trang không ngờ chỉ có duy nhất Vũ Minh biết, bởi lẽ bình thường trước mặt tất cả mọi người. Liễu Bảo Trang đều giữ thái độ rất lạnh lùng và nghiêm túc. Nhưng không ngờ trước mặt Vũ Minh thái độ như một con người khác khiến Vũ Minh bao lần vỗ trán bôm bốp, than lên bảy chữ thật lớn:- Tất cả chỉ là giả tạo!
Đúng vậy, giả tạo, hết sức giả tạo. Liễu Bảo Trang, cô thật sự là một con người thật nguy hiểm. Có đôi lúc Vũ Minh cảm nhận, dường như tính cách của Liễu Bảo Trang có phần rất giống Miêu Yến. Thi thoảng hắn mỉm cười âm thầm, không ngờ lại bị Liễu Bảo Trang quét ánh mắt bắt gặp, lại càng hung hăng đánh hắn như trút hận.
- A, anh cười cái gì, có phải rất thích cười không, vậy để tôi đánh anh một cái nhé, nhé!
Giọng Liễu Bảo Trang oanh oanh, trong đầu Vũ Minh cảm thấy ong ong lên liên hồi.
- A, cái đồ lắm lời, nghe giọng cô hành hạ liên tục như vậy thật cảm thấy thán phục chính mình chịu đựng quá giỏi!
- Không nên, chẳng lẽ giọng tôi quá khó nghe à?
Liễu Bảo Trang mân mân sợi tóc, bước lên xe thuận tiện kéo Vũ Minh lôi vào cùng một chuyến. Có mấy vị Tiến Sĩ như đã để ý Liễu Bảo Trang từ lâu, thấy cô đi tới cũng như muốn ngồi cùng, nhưng không ngờ cô lại kéo Vũ Minh vào lấp kín chỗ, bèn lắc đầu bất đắc dĩ chọn một chiếc xe khác. Thậm chí Liễu Bảo Trang còn bá đạo đến mức, phong tỏa chiếc xe này chỉ có cô ta và Vũ Minh. Tất cả mọi người muốn đi lên đều bị đuổi khéo bằng một câu quen thuộc:- Xe trở vật liệu chuyên dụng chất đầy, hết chỗ rồi!
Liễu Bảo Trang gán xát khuôn mặt Vũ Minh, luyến thoắng nói:
- Nha nha, hôm qua Đỗ An Thụy gọi kể về Miêu Yến đấy! Anh có muốn nghe không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook