Nghiêm Cẩn không ngồi xe, mà di chuyển trong nháy mắt đến thị trấn S. Bởi sợ khiến người khác hoảng hốt, cậu cẩn thận lựa chọn con ngõ hẹp hẻo lánh yên tĩnh để hiện thân. Lúc này hoàng hôn đã bao phủ, trên thị trấn S khói bếp lượn lờ, mang đậm phong vị cổ kính. Các du khách đeo ba lô, túm hai tụm ba đi qua trên đường, thời gian ngao du ngắm cảnh đã trôi qua rồi.

Nghiêm Cẩn tới khách sạn năm đó Tiểu Tiểu đưa bọn họ đến ở. Đây là một khách sạn cấp cao duy nhất trong tiểu trấn này, cậu cầm ảnh cô bé đi hỏi thăm, nhưng tất cả người phục vụ và cô lễ tân nhìn xong, rồi lắc đầu, đều nói không thấy cô gái này đến đây ở.

Nghiêm Cẩn ra khỏi khách sạn, rồi đi thẳng về hướng căn nhà trọ của bà ngoại Mai Khôi, vừa đi trong lòng vừa gắng sức gọi Mai Khôi: “Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, anh là Tiểu Ma Vương, nghe thấy xin trả lời, nghe thấy xin trả lời”.

Thế nhưng cho đến lúc đi tới quán trọ nhỏ đó, cậu cũng chẳng nghe thấy Mai Khôi trả lời. Dấu vết của vụ hỏa hoạn năm đó đã không còn nhìn ra được nữa rồi, chỗ này đã được tu sửa mới, đổi thành phòng trà. Một cô gái khoảng chừng hơn hai mươi tuổi ở bên ngoài mời chào và đón khách. Vừa thấy Nghiêm Cẩn đang nhìn về hướng phòng trà, cô ta liền đi đến kéo cậu: “Anh chàng đẹp trai, lên trên nghỉ ngơi một chút, uống cốc trà đi”.

Nghiêm Cẩn muốn lên trên tìm người, đương nhiên là không khách khí, bèn gạt tay cô gái kia ra, một mình phăng phăng bước vào trong. Phòng trà ngập trong bầu không khí ngột ngạt, mờ ám, rất nhiều người vừa hút thuốc vừa đánh bài, bên cạnh còn có mấy cô gái ngồi cùng. Nghiêm Cẩn đã biết đây là chốn gì rồi, trong lòng không tránh khỏi thất vọng. Không nhìn thấy bóng dáng Mai Khôi, cậu lại đi lên trên lầu, phía sau, hai cô gái bám sát theo cậu, chào rồi hỏi cậu muốn đánh bài hay hát. Nghiêm Cẩn vốn tướng hình bảnh bao, đẹp trai, cách ăn mặc và khí chất đều toát lên là con nhà giàu có, nên hai cô gái kia một lòng muốn “thả lưới bắt cá”, cả quãng đường đều không ngăn cản cậu, trái lại còn bám theo, giới thiệu cho cậu về các chương trình giải trí, lời nói đầy ám muội.

Nghiêm Cẩn gắng kiềm chế cơn buồn nôn, cẩn thận ngó qua một vòng. Một lúc sau, cậu dừng lại, không để ý đến hai cô gái kia, mà quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh: “Anh ơi, ở đây chỉ có những người xấu xí như thế này thôi sao? Có người mắt to, tóc mái bằng, trẻ tuổi đáng yêu một chút không?”.

Người đàn ông kia cười ha ha: “Đây là phòng trà nhỏ, lấy đâu ra loại ‘hàng’ tốt như cậu nói”. Hai cô gái bên cạnh nũng nịu không chịu bỏ qua, Nghiêm Cẩn liền quay đầu rời đi luôn. Cậu tìm kiếm kỹ lưỡng, không có Con Rùa Nhỏ, trong lòng cũng gọi nhiều lần như vậy, nếu như Con Rùa Nhỏ ở đây, có nguy hiểm, nhất định phải gọi cậu. Hơn thế, Con Rùa Nhỏ có ngốc hơn đi chăng nữa, cũng sẽ không tùy tiện tìm đến nơi như thế này. Cứ coi như cô bé đã đến đây, nhưng nhìn thấy tình cảnh không bình thường ấy, cũng sẽ đi ngay thôi.

Nghiêm Cẩn bước trên đường lớn, đèn đường đã sáng lên hết cả rồi, trong lòng cậu thầm lo lắng, không biết nên đi tìm cô bé ở đâu. Bất đắc dĩ, cậu men theo con đường, vừa đi vừa nhìn, trong lòng vẫn liên tục gọi Con Rùa Nhỏ.

Mai Khôi đích thị là đang ở thị trấn S. Cô bé cũng thực sự đã đi qua khách sạn, chỗ đó còn lưu lại hồi ức đẹp đẽ về kỳ nghỉ của một gia đình hạnh phúc, nhưng không dự định ở lại đây, mà đến nhà trọ trước. Giống hệt như Nghiêm Cẩn nghĩ, cô bé nhìn thấy chỗ đó không bình thường, nhà trọ đơn thuần ban đầu đã biến thành chốn ăn chơi hưởng lạc rồi, nên không dám tùy tiện đi vào trong. Đứng bên ngoài tìm kiếm ý thức của người bên trong một lượt, rồi cô bé liền rời đi. Mai Khôi vừa đi được một giờ đồng hồ, thì Nghiêm Cẩn lại đứng trước cửa nhà trọ đó.

Khi Nghiêm Cẩn từ phòng đi ra, Mai Khôi đang bám theo một người thanh niên. Nói là bám theo, nhưng thực chất là không hề kiêng nể, quang minh chính đại đi theo phía sau người ta. Chàng thanh niên đó trông khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, áo ngoài nhếch nhác bẩn thỉu, đầu tóc rối bù, ngậm điếu thuốc dáng vẻ lưu manh. Theo lý mà nói, loại người như thế này, một cô học sinh nhỏ bé như Mai Khôi có thể tránh được bao xa thì nên tránh, song từ trong đầu anh ta, rõ ràng cô bé nhìn thấy hình ảnh của bà lão. Đó là hình ảnh ấm áp, thân thiết, lúc đầu người thanh niên này rất gần gũi với bà.

Thế là, Mai Khôi liền chạy đến đó hỏi người kia về chuyện của bà ngoại, nhưng người thanh niên vừa nghe thấy, bèn quay người rời đi. Mai Khôi đeo ba lô lên vai, bám theo phía sau anh ta, cứ thế đi cùng anh ta qua hai con đường, cho tới khi về đến một căn phòng nhỏ nằm trong ngõ.

Người kia mở cửa phòng, nhưng không đi vào, mà nói với Mai Khôi: “Cô bé, anh không quen biết bà lão mà em nói, đừng đi theo anh nữa”.

“Anh nói dối.”

“Nói dối cái khỉ gì chứ, em đi theo anh cũng vô ích thôi, mau đi đi.”

Mai Khôi đứng như trời trồng ở đó, không hề có ý định rời đi: “Anh chỉ cần nói cho em biết một chút chuyện của bà lão là được rồi, em không phải kẻ xấu”.

Người đó nhướn nhướn mày, cào cào tóc, cười xấu xa: “Anh là người xấu đó, anh là lưu manh, em có sợ không?”.

“Không sợ”, Mai Khôi lắc đầu.

“Ha ha, gan cũng lớn đó. Anh không những là lưu manh, mà còn biết võ thuật, em có sợ không?”

“Không sợ, em cũng biết võ thuật”, Mai Khôi rất bình tĩnh nhìn sang anh ta.

Người đó khoanh hai tay trước ngực: “Anh nói cho mà biết, còn bám lấy anh nữa, anh sẽ bắt em lấy anh làm chồng, có sợ không?”.

“Không sợ, em vẫn là vị thành niên.”

Người kia tắc nghẹn đến mức suýt chút nữa thì không thở nổi, vị thành niên cũng có thể trở thành lý do để không sợ hãi sao? Cô bé này đầu óc có vấn đề à? Nhưng lời Mai Khôi tiếp tục nói ngay lập tức dọa anh ta sợ chết khiếp.

“Em biết anh tên Hạ Sinh, là trẻ mồ côi, bà lão đưa anh ra khỏi cô nhi viện và nuôi dưỡng anh, đúng chứ? Em không phải là người xấu, em chỉ muốn hiểu mọi chuyện của bà lão. Em và bà chỉ gặp nhau có một lần, nhưng bà đối xử với em rất tốt, đáng tiếc em không có cợ hội sống với bà, chẳng phải anh vẫn luôn sống cùng bà sao? Anh đã giúp bà chăm nom quán trọ nhỏ phải không? Chắc anh cũng sẽ biết một số chuyện?”

Hạ Sinh vừa hoảng sợ vừa nghi hoặc, bà lão một mình cô độc sống qua ngày chẳng tiếp xúc với ai, cô bé này vì sao có thể biết những chuyện ấy, lẽ nào cô bé cũng giống như mình, cũng là trẻ mồ côi?

“Em cũng không có người thân phải không?”

Mai Khôi lắc đầu, đếm cho anh ta nghe: “Em có một người anh trai, hai người bố, ba người mẹ”.

Hạ Sinh lúc này chắc chắn rồi, quả nhiên cô bé là trẻ mồ côi, có lẽ đã từng sống nhờ ở mấy gia đình, nếu không thì lấy đâu ra nhiều bố mẹ như vậy. Khẩu khí của anh ta có phần nhẹ nhàng hơn: “Cô bé, gia đình hiện nay của em có đối xử tốt với em không?”.

“Tốt.”

“Vậy em đừng nghĩ quá nhiều nữa, bà lão đã qua đời rồi, không thể giúp gì em được nữa đâu. Em cứ sống thật tốt với gia đình hiện tại đi, đợi lớn thêm một chút nữa, thì có thể tự lực cánh sinh, không cần suốt ngày để ý tâm trạng của họ mà sống nữa.”

“Vậy anh biết bà lão còn có người thân nào khác không?”

“Không còn nữa, bà lão vẫn luôn sống một mình, nhưng mà có một người đàn ông đã từng đến tìm bà mấy lần, chẳng biết có phải là người nhà của bà không. Dù em biết được những điều này thì cũng vô ích thôi. Cứ coi như bà lão có người thân, thì họ cũng sẽ không chu cấp gì cho em hết. Bà lão chẳng có tiền bạc, cứ coi như bà ấy vẫn còn người thân đang sống đi, nhưng đến tiền dưỡng lão cho bà, họ cũng không muốn đưa, thì càng sẽ chẳng giúp bà tiếp tục nhận nuôi trẻ mồ côi đâu.” Hạ Sinh vừa nói đến đây, ngước mắt lên bỗng thấy một nhóm người tràn vào trong ngõ, sắc mặt liền thay đổi, kéo Mai Khôi vào trong phòng, khóa chặt cửa lại.

Mai Khôi vẫn chưa kịp nói gì, bên ngoài đám người kia đã chạy đến, bắt đầu đập mạnh cửa: “Hạ Sinh, mày là tên khốn nạn, hôm nay nếu như không trả tiền, ông đây sẽ chặt chân mày ra”.

Hạ Sinh buồn bã chẳng thèm đáp lại, đang định kéo chiếc bàn ra để chặn cửa chống đỡ thêm một hồi nữa, thì bất thình lình nghe tiếng “Xoảng, choang”, cửa sổ của căn phòng nhỏ bị đập. Hạ Sinh lườm Mai Khôi một cái: “Em xem, em xem, bảo em đừng theo anh rồi mà, lần này là do em xui xẻo nhé, chẳng trách được anh đâu”.

Anh ta phục ở sau cửa, quay đầu nói với Mai Khôi: “Anh phải ra ngoài đối phó với đám người kia một chút, em tự xem có cơ hội nào không rồi chạy đi nhé, không chạy được thì đừng có trách anh. Chúng thật sự sẽ bắt em đem bán đó, vị thành niên càng tốt, em đừng ngốc nghếch nói những điều này ra với chúng, cũng vô dụng thôi, tìm cơ hội liền chạy ngay đi”.

Anh ta vừa mở cửa ra, mấy chiếc gậy đã đánh tới tấp vào người. Hạ Sinh ôm lấy đầu xông ra ngoài trong những tiếng chửi rủa của đối phương, hét lớn: “Có gì từ từ nói, đừng giết tôi, tôi trả tiền, tôi thật sự sẽ trả tiền”.

Đám người hung dữ nào có nói chuyện tử tế với anh ta, cứ đánh một trận trước rồi sẽ bàn chuyện khác sau, Hạ Sinh ôm lấy đầu kêu trời gào đất, bị đám người đó dúi vào góc tường đánh đến vỡ đầu chảy máu.

©STENT

“Trả tiền.” Gã đàn ông xấu xa cầm đầu nhổ một miếng nước bọt, hung dữ gào quát.

Hạ Sinh cho tay vào túi quần, móc ra được mấy tờ tiền nhăn nhúm: “Anh Trần Ca, chỉ có chừng này thôi, em đưa cho anh tất, không phải là em thiếu tiền không trả đâu, anh yên tâm, cho em thêm một chút thời gian, em nhất định sẽ trả đủ”.

Người mang tên Trần Ca kia một tay cướp mấy trăm đồng đó về, hung dữ đá thêm cho Hạ Sinh một cái: “Tao khinh, chút này đến phần lãi lẻ cũng chẳng đủ, mày trả cái cóc khô gì”.

“Đại ca, anh xem cô bé này, chúng ta đem thế chấp cô bé đi.” Một giọng nói tục tĩu bên cạnh truyền đến, trong lòng Hạ Sinh phát hoảng, lau lớp máu trước mắt, vừa nhìn đã thấy cô bé ngốc nghếch lúc nãy bị người ta bắt được rồi.

“Anh Trần Ca, cô bé này không có quan hệ gì với em đâu, tiền của em nhất định em sẽ trả.” Tuy rằng sau khi bà lão chết, Hạ Sinh không làm ăn tử tế, nhưng cũng chẳng nhẫn tâm mà đứng nhìn Mai Khôi sa vào vòng tay của những kẻ kia, chúng là phường côn đồ, ác bá trong trấn, thế lực rất lớn mạnh.

Trần Ca xoa xoa cằm, nhìn sang Mai Khôi, cười bỉ ổi: “Nhìn dáng vẻ đã biết không có quan hệ gì với mày, vừa trông đã nhận ra cô bé này ở thành phố, mày lừa được à?”.

“Không không”, Hạ Sinh liên tục xua tay: “Cô bé chỉ là người qua đường, hỏi đường thôi”.

Trần Ca không buồn để ý đến anh ta, nói với Mai Khôi: “Cô gái nhỏ, bị lạc mất người nhà phải không?”. Nhìn cách ăn mặc trang điểm như thế này, chắc là con nhà có chút tiền, hắn phải hỏi cho rõ ràng trước, chưa biết chừng có thể lừa được một món tiền lớn.

“Không.” Đối diện với đám người xấu, Mai Khôi vẫn rất bình tĩnh, Hạ Sinh ở bên cạnh nhìn thấy cũng muốn vỗ ngực giậm chân. Mẹ kiếp, cô bé này nhất định là mắc bệnh thiểu năng rồi, rơi vào tình huống như thế này, ngay đến chạy trốn cũng không thử một chút, còn dám trừng mắt nhìn nhau với xã hội đen, định gây dựng tình cảm à?

Mai Khôi nhíu mày, quay đầu nói với Hạ Sinh: “Bọn họ đông như thế, làm sao có thể chạy trốn được chứ, nếu chạy được, chẳng phải anh cũng đã chạy rồi sao?”.

Câu nói không đầu không cuối khiến Trần Ca ngẩn người. Hạ Sinh cười ngốc nghếch với đám người một cái. Khốn kiếp, vừa nãy ở trong phòng nói với cô bé có cơ hội thì chạy, bây giờ cô bé mới trả lời, thời gian phản xạ thế này thật quá mức khoa trương. Mai Khôi vẫn đang lúng túng, người này cứ luôn chửi rủa trong lòng, mình có lòng tốt giải thích một chút, bảo anh ta đừng kích động, vậy mà anh ta còn oán giận như thế.

“Này, cô gái nhỏ, người nhà em ở đâu? Gọi điện thoại cho bố em, nói cho ông ta em nợ tiền, bảo ông ta đưa tiền đến rồi đưa em về.”

Mai Khôi lắc đầu: “Không mang điện thoại”.

Trần Ca nháy mắt ra hiệu, tên đàn em bên cạnh nhanh chóng móc điện thoại ra, đưa cho Mai Khôi. Mai Khôi lại không nhận, nói rằng: “Hễ tôi gọi điện thoại cho bố, toàn bộ các người sẽ xong đời ngay”.

“Mẹ kiếp, mày dọa ai chứ, bố mày có là cục trưởng Cục Cảnh sát tao cũng chẳng sợ.” Khắp cái thị trấn này, xã hội đen xã hội trắng kết nối với khu thành phố đều có thế lực của Trần Ca hắn, chỗ nào không phải thì đều đã lo lót êm đẹp cả rồi. Nếu như thật sự con nhỏ này là con gái yêu của nhân vật lớn nào đó thì cũng sẽ không một mình ở chỗ này, nhiều nhất chỉ là con gái một doanh nghiệp có chút tiền, một mình ra ngoài chơi mà thôi.

Mai Khôi lại nói: “Bố tôi còn lợi hại hơn cả cục trưởng Cục Cảnh sát”.

“Xí, tao cho mày biết trước một chút thế nào là lợi hại nhé.” Tên đàn em bên cạnh không nhẫn nại được nữa, liền khua tay đến. Con bé này không dạy cho một bài học thì không được, đánh cho sợ rồi sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi.

Hắn vừa động thủ, Hạ Sinh đã sợ đến mức không dám hét, trong lòng nghĩ chết chắc rồi, vốn dĩ nhiều nhất là bị đánh một trận, bây giờ chọc giận bọn chúng thật rồi, cả mình và cô bé ngốc nghếch này đều phải chịu tội.

Nhưng anh ta không ngờ rằng, cô bé như thể biết trước người ta sắp động thủ vậy, đôi chân nhanh chóng di chuyển, người né đi, tránh được cái tát đó, thuận thế đẩy vai người kia, đạp chân một cái, tên đàn em kia cả người loạng choạng, bàn tay đang giơ không kịp thu về, chẳng may thuận hướng, khua mạnh một cái, “bốp” một tiếng rất lớn, đánh thẳng lên mặt Trần Ca.

Tất cả đều xảy ra trong nháy mắt. Cái tát vừa giáng xuống, tên đàn em sợ hãi, một mực cầu xin tha thứ, rồi thẹn quá hóa giận đột ngột lao về hướng Mai Khôi. Mai Khôi sớm đã có sự chuẩn bị, ung dung nhẹ nhàng ứng đối với những nắm đấm hắn ta đánh ra. Cô bé khẽ nghiêng người, vặn cánh tay, rồi đá mạnh một cái vào sau gối hắn ta. “Phập” một tiếng, hắn ta quỳ xuống mặt đất, lại tiếp tục bị một quyền nữa, đá sang bên.

Qua một năm tập luyện, thuật giao đấu của Mai Khôi đã có những tiến bộ rất lớn, phối hợp với khả năng tâm ngữ của mình, đối phó với mấy tên du côn vớ vẩn này là vấn đề đơn giản. Hạ Sinh ở bên cạnh há miệng trợn mắt, cô bé thật sự biết võ thuật?

Trần Ca cũng nhận ra có điều gì bất thường, con bé này tuyệt đối không phải là người bình thường. Ba tên côn đồ bên cạnh chưa đợi lão đại lên tiếng, đã xông lên. Mai Khôi ra tay dứt khoát, mỗi một chiêu đều đánh vào chỗ yếu không được che chắn của đối phương, chỉ trong chốc lát, cô bé đã đánh cho ba tên đó nằm bò xoài trên đất.

“Dừng tay.” Trần Ca quát lớn một tiếng, mấy tên côn đồ tức tốc lùi ra, đứng sau Trần Ca. Lúc này trong tay hắn ta cầm một khẩu súng nòng đen sì đang chĩa lên đầu Mai Khôi.

Hạ Sinh vốn dĩ run rẩy chỉ biết co rúm lại một chỗ lúc này muốn tránh đến phía sau Mai Khôi. Có nữ hiệp phiên bản hiện đại chống lưng cho, anh ta đương nhiên không muốn bỏ qua, nhưng vừa nhìn thấy khẩu súng xuất hiện, anh ta lại vội vàng né sang bên cạnh.

Mai Khôi nhìn khẩu súng, không nói gì, Trần Ca cười, nói: “Mày có bản lĩnh hơn nữa, cũng không địch nổi với đạn đâu. Ông đây mặc kệ mày là ai, chọc giận ông đây rồi, ông đây sẽ cho mày nếm mùi hậu quả”.

“Súng chẳng có đạn, có gì đáng huênh hoang chứ.” Mai Khôi vừa mở miệng, Trần Ca vốn đang trưng ra dáng vẻ uy phong suýt chút nữa tắc nghẹn. Hắn thật sự là không có đạn.

Mai Khôi lại nói tiếp: “Dù các người có là xã hội đen đi chăng nữa, thì cũng không địch nổi anh trai tôi. Tôi chẳng thèm quan tâm xem các người là ai, các người bắt nạt tôi, anh trai tôi sẽ khiến toàn bộ các người biết thế nào là hậu quả”. Không biết cách uy hiếp người khác, Mai Khôi liền mượn nguyên văn của người ta dùng tạm một chút.

Trần Ca đần người, con bé này còn dám học theo lời của hắn. Hắn thật sự rất tức giận: “Khốn kiếp, anh trai mày là ai?”.

“Là tôi!” Một giọng nói từ trên cao truyền xuống, mọi người ngước mắt lên, chỉ thấy một cậu trai trẻ tuổi đẹp trai đứng vững trên tường, nhìn họ bằng ánh mắt giận dữ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương