Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương
-
Chương 31
Nghiêm Cẩn cảm thấy mẹ thật sự càng ngày càng không đáng yêu, mỗi lần cậu và Con Rùa Nhỏ ở riêng với nhau, bà luôn muốn theo dõi chặt chẽ, ôm một cái cũng không được, kề sát vào gần quá không được, hôn một cái thì càng không thể được, mấy năm trước cậu luôn bị mắng tới tấp. Trong lòng Nghiêm Cẩn thở dài, chắc chắn là hơi ấm tình yêu ông xã Nghiêm Lạc – Nghiêm tiên sinh của bà dành cho bà mấy năm nay ít quá rồi, khiến tính cách của bà biến thành thô bạo, nóng nảy.
Nghiêm Cẩn cảm thấy cùng là đàn ông, cậu cần phải nói chuyện tử tế với bố về vấn đề này, để bố cậu chăm sóc tốt hơn cho bà xã mình, cả ngày không có việc gì luôn giám sát con trai làm gì chứ. Bà xã trở nên không đáng yêu, đàn ông tuyệt đối phải gánh vác trách nhiệm rất lớn.
Nhưng mà hai vị phụ huynh thật sự không rảnh để giảng đạo lý với cậu con trai có kết cấu não không giống bình thường này. Tiểu Tiểu bận rộn gọi điện thoại cho Mai Khánh Hải, muốn hẹn anh ta để nói về chuyện của trường học lần này, còn cả chuyện bọn họ muốn sắp xếp cho Mai Khôi chuyển trường. Kết quả là Mai Khánh Hải đi công tác bên ngoài, phải một tuần nữa mới quay về. Tiểu Tiểu vừa nghe thấy vậy, đành nói qua loa với anh ta, trường học xảy ra chút vấn đề, Mai Khôi bị kinh sợ, bọn họ đón cô bé về nhà mấy ngày. Mai Khánh Hải sớm đã quen với việc vứt con gái cho nhà họ Nghiêm, đương nhiên là đồng ý ngay.
Tiểu Tiểu mấy năm nay bị Mai Khánh Hải và Triệu Huệ Trung mài mòn lòng kiên nhẫn, cô dập điện thoại, nói với Nghiêm Lạc: “Bảo họ chuyển Mai Khôi cho chúng ta nhận làm con gái là được rồi, họ không trân trọng, thì chúng ta trân trọng”.
“Nói vớ vẩn gì vậy, tính nóng nảy hấp tấp trong đầu con trai hóa ra là di truyền từ em”, Nghiêm Lạc thân mật xoa xoa cái đầu quả dưa của bà xã: “Nếu như thật sự Mai Khôi thành con gái chúng ta, sau này con trai sẽ trách em”.
“Trách em cái gì, anh chẳng phải là không nhìn thấy thái độ của anh Mai và vợ anh ta đối xử với Mai Khôi. Mấy năm nay số lần đến trường học thăm Mai Khôi của họ còn không nhiều bằng chúng ta, Mai Khôi cuối tuần ở nhà chúng ta còn nhiều hơn về nhà.”
“Vậy thì vẫn cứ để như thế là tốt rồi, em thật sự biến Mai Khôi thành con gái, sau này con trai chắc chắn sẽ sốt ruột.”
Nghiêm Lạc lúc này đã nói liên tiếp hai lần rồi, Tiểu Tiểu đột nhiên có chút hiểu ra vấn đề: “Anh nói, con trai di truyền tính cao ngạo của anh?”.
Nghiêm Lạc ho buồn hai tiếng, biểu thị rất không hài lòng với lời này. Tiểu Tiểu vỗ lưng anh, không đồng tình, cô chẳng hề nói sai, hơn nữa cao ngạo là đặc biệt, đâu phải là khuyết điểm, anh bất mãn cái gì chứ?
Tiểu Tiểu quyết định phải nhìn nhận từ một góc độ hoàn toàn mới khác để quan sát con trai, sau đó mới quyết định là “chặn giết” hay “thúc đẩy” cậu.
Buổi tối hôm nay, sau khi truyền nước hơn nửa ngày Mai Khôi được Tiểu Tiểu đón về nhà, hai bố con Nghiêm Lạc, Nghiêm Cẩn ở lại công ty tăng ca, bởi vì lại có một sự việc kỳ lạ nữa xảy ra. Buổi chiều đến chỗ giam giữ mấy tên cướp kia, mọi người phát hiện toàn bộ lại đột ngột chết hết, một chút đầu mối cũng không moi ra được từ miệng chúng.
Cục Cảnh sát và công ty lập tức liên hệ với bộ phận giải phẫu, phát hiện toàn bộ nội tạng khí quản của tất cả bọn chúng đều hoại tử ở những mức độ khác nhau. Nghiêm Lạc vừa nhìn đồng hồ, thời gian bọn chúng đột ngột lần lượt chết vừa khéo trùng với giới hạn vi phạm mười giờ đồng hồ mà bọn cướp yêu cầu thực hiện điều thứ hai. Cho nên kế dương đông kích tây của gã bác sĩ X kia không phải là lấy sự hi sinh năm mươi sáu tên thủ hạ của hắn để làm cái giá, mà là mượn tay của cảnh sát, giúp hắn xử lý năm mươi sáu sản phẩm thực nghiệm thất bại này.
Nghiêm Lạc cảm thấy đối thủ thật sự là không đơn giản, nhìn giống như bọn cướp này hung ác liều lĩnh, những thực ra lại là một mũi tên trúng ba đích, một là chuyển sự chú ý, để hắn nghênh ngang vận chuyển tất cả tư liệu đi và xử lý xong sào huyệt cũ của mình, hủy diệt hết tất cả các đầu mối, hai là thị uy đến phía cảnh sát, và Công ty Mã Nhã, làm nhụt nhuệ khí của bọn họ, ba lại là mượn tay cảnh sát để giúp hắn xử lý đống rác thí nghiệm này.
Rất tốt, rất chu đáo cẩn thận, rất độc ác.
Nghiêm Lạc đứng ở trong phòng khám nghiệm tử thi nhìn những thi thể cổ quái kia không nói gì, lửa giận trong lòng cháy đùng đùng. Nghiêm Cẩn lại nghĩ đến một vấn đề khác, may mà bọn chúng không biết Con Rùa Nhỏ, thật may!
Lúc hai bố con tâm trạng nặng nề quay về nhà, đã là nửa đêm. Nghiêm Cẩn rón rén, khẽ khàng mở cửa phòng Mai Khôi, đang thò đầu vào trong nhìn, tiếng Tiểu Tiểu liền truyền đến từ phía sau: “Nghiêm Cẩn, muộn rồi, Mai Khôi đã ngủ, con đừng làm phiền em”.
Cả người Nghiêm Cẩn cứng lại, thầm rủa một tiếng xui xẻo. Cậu coi như chẳng có chuyện gì, đóng cửa cẩn thận lại, quay về cầm quần áo chuẩn bị tắm rửa, lúc đi lướt qua Nghiêm Lạc trong hành lang, nhỏ giọng nói: “Bố, bà xã của bố cô đơn rồi, bố mau chóng tới an ủi một chút đi”.
Người làm bố lườm cậu một cái: “Con cứ lo tốt cho bản thân mình đi, cần thay đổi thì nhanh chóng thay đổi, không đến khi đó đừng có cầu xin mẹ giúp con”.
Hì, cậu có gì cần phải thay đổi chứ? Lẽ nào tổ hợp đệ nhất thiên hạ của cậu và Con Rùa Nhỏ không thể tiếp tục nữa? Còn có thiên lý nữa hay không? Cậu có thể có vấn đề gì cần mẹ giúp chứ, cậu dù gì cũng là Tiểu Ma Vương đại danh đỉnh đỉnh. Trong mấy ngày không hiểu sao, câu nói kia của bố luôn khiến Nghiêm Cẩn thỉnh thoảng suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không rõ được rốt cuộc cậu có gì cần thay đổi, ông bố này, có lời cũng không chịu nói rõ, càng ngày càng thích cố tình làm ra vẻ huyền bí.
Mấy ngày này, bệnh của Mai Khôi không thấy có chiều hướng tốt lên nhiều, vẫn còn tiếp tục không ngừng sốt. Triệu Huệ Trung chắc là nhận được điện thoại của Mai Khánh Hải, đặc biệt đến nhà họ Nghiêm thăm hỏi Mai Khôi một chuyến. Tiểu Tiểu còn cho rằng cô ta đến đón người, đang muốn nghĩ xem phải từ chối thế nào, kết quả là Triệu Huệ Trung thực sư coi bản thân mình là đến làm khách, nhìn thấy Mai Khôi không sao, ngồi chẳng đến ba phút đã rời đi, khiến Tiểu Tiểu tức đến không nói ra lời.
Mai Khôi lại yên tâm, dì không đưa cô bé đi thật là quá tốt rồi, so với ở nhà, cô bé thích ở nhà họ Nghiêm hơn. Có mẹ Tiểu Tiểu dịu dàng, bố Nghiêm Lạc đáng tin cậy, còn có một anh trai ồn ào nhưng rất biết quan tâm nữa.
Nhưng hôm đó Nghiêm Cẩn quay về, tâm trạng lại không tốt. Sau khi ghe nói hành vi của Triệu Huệ Trung, cậu còn lập tức viết một trang giấy: Triệu Huệ Trung không thể tiến vào, sau đó đập thật mạnh, dán lên cửa nhà mình.
Việc làm trẻ con này của cậu khiến Tiểu Tiểu dở khóc dở cười, bảo cậu gỡ xuống cậu còn không chịu nghe, cuối cùng vẫn là Mai Khôi ra tay. Lúc ăn cơm, Nghiêm Cẩn còn trở mặt không vui vẻ, Mai Khôi không nhịn được hỏi: “Anh, anh làm sao vậy? Ai làm anh không vui?”.
“Chính là Nhã Nhã, anh với cô ấy chia tay rồi”, Nghiêm Cẩn nói ra những ngữ khí vẫn còn giận dỗi.
Tiểu Tiểu vui vẻ: “Aizzz, Tiểu Ma Vương nhà ta lại thất tình rồi. Đừng tức giận nữa, con đáng ra phải rất quen rồi chứ”.
“Mẹ, con không thất tình, chia tay và thất tình không phải là cùng một khái niệm.”
Tiểu Tiểu chẳng vui vẻ gì, giáo huấn con: “Con trai chia tay không thất tình chính là đồ tồi, con trai, con phải xem xét lại mình một chút”.
Nghiêm Cẩn hừ một tiếng, không tiếp lời, đưa bát ra, Mai Khôi vội vàng gắp món cậu thích ăn để vào đó.
“Con đừng có lúc nào cũng sai khiến Mai Khôi, tay con gãy rồi sao?”, Tiểu Tiểu thấy con trai bắt nạt người liền tức giận: “Lần này lại vì sao mà chia tay?”.
Cuối cùng cũng hỏi đến đúng chỗ rồi, Nghiêm Cẩn đặt bát xuống, lên tiếng oán thầm: “Cô ấy rất buồn nôn, hôn thì hôn thôi, còn đưa lưỡi vào, quá buồn nôn”.
“Nghiêm Cẩn!”, Nghiêm Lạc không nghe nữa, quát: “Ăn cơm đi, đừng nói linh tinh vớ vẩn nữa”.
Nghiêm Cẩn không phục cúi đầu gảy cơm, con trai bị người ta làm cho thấy ghê, người làm bố này lại không quản, còn mắng cậu nói linh tinh vớ vẩn. Nhưng ánh mắt long lanh có thần của người làm mẹ bên cạnh cũng khiến cho Nghiêm Cẩn không nhịn được cau mày lại: “Mẹ, mẹ làm gì mà lại biểu cảm như vậy?”.
“Con trai, mẹ vẫn luôn trách nhầm con rồi, hóa ra con trong sáng như vậy.” Khuôn mặt của người làm mẹ hiện rõ nét vui mừng, ông Nghiêm lại đột nhiên bị sặc cơm, không ngừng ho ở bên cạnh.
Cả nhà ba người nhìn nhau chằm chằm, các bên chẳng hiểu nổi đối phương, chỉ có Mai Khôi đang ăn cơm làm như chẳng có chuyện gì. Từ nhỏ cô bé đã rèn luyện được chuyện không hiểu thì không cần tiêu phí quá nhiều tâm tư đi nghiên cứu, nếu không đầu sẽ rất mệt, hơn nữa cô bé cảm thấy anh trai nói đúng, lưỡi đưa vào trong miệng người khác thật sự là chuyện vô cùng buồn nôn.
Cho nên sau cả hồi lâu, cuối cùng Tiểu Ma Vương thấy vẫn chỉ có Con Rùa Nhỏ là đồng minh của cậu, điều này khiến Nghiêm Cẩn càng cảm thấy sự đáng quý của Mai Khôi. Buổi tối, hai đứa trẻ xoay ổ cùng nhau nói chuyện cả nửa ngày, ban ngày Mai Khôi ngủ nhiều rồi, kết quả bây giờ mất ngủ, Nghiêm Cẩn nghe thấy tiếng gọi liền vội vàng đến bên cạnh cô bé. Cậu đặc biệt quan sát kỹ, bố mẹ đều đã ngủ, sẽ không có ai đột nhiên xông đến nói “Nghiêm Cẩn, con xuống ngay cho mẹ” nữa. cho nên Tiểu Ma Vương yên tâm lớn gan tựa vào đầu giường bên cạnh Con Rùa Nhỏ, đọc truyện tranh cho cô bé.
Đọc nửa giờ đồng hồ rồi, nhưng Mai Khôi vẫn chưa ngủ, Nghiêm Cẩn liền buồn rầu: “Ban ngày em ở nhà giả làm heo sao? Lâu như vậy vẫn chưa ngủ, mau chóng dưỡng bệnh cho tốt, rồi đi học cùng anh, vì ngày ngày chạy về thăm em xa như vậy, anh cũng rất vất vả”.
“Vậy thì anh cứ ở lại trường đừng quay về, mấy ngày nữa em sẽ đến trường tìm anh.”
“Xí. Em chậm như còn rùa, đợi em đến thì anh tức chết rồi”, Nghiêm Cẩn vỗ vỗ cô bé: “Mau ngủ đi, anh không muốn đọc nữa”. Nói không muốn đọc, nhưng cậu vẫn rất gắng sức đọc thêm mấy trang nữa.
“Anh.” Mai Khôi cuối cùng nhỏ tiếng nói sự thực: “Anh đừng đọc nữa, anh đọc rất cuốn hút, em nghe liền muốn cười, hễ muốn cười là không ngủ được”. Cô bé rất buồn ngủ, chống mí mắt lên phối hợp nghe cậu một mình diễn mấy vai, cũng không hề dễ dàng.
Nghiêm Cẩn vứt sách đi, duỗi tay ra véo má cô bé: “Con Rùa Nhỏ, em rất khó hầu hạ đó có biết không, anh có khi nào đọc truyện tranh cho người ta đâu, lần đầu tiên chăm chỉ thế này, em còn chê bai”.
“Em có nỗ lực nghe mà.” Mai Khôi chẳng mở nổi mắt ra nữa, dáng vẻ rất buồn ngủ. Nghiêm Cẩn vuốt vuốt tóc cô bé: “Ngủ đi, ngủ đi. Anh nói với em này…”.
“Ngày mai hẵng nói có được không?” Trước khi cậu thao thao bất tuyệt, Mai Khôi đã nhỏ tiếng cắt ngang.
Nghiêm Cẩn cuối cùng ngậm miệng, nỗ lực hít thở sâu mấy cái, bắt cậu phải nhịn, không cho nói, cậu thấy thật sự rất khó chịu, nhưng cô bé buồn ngủ thế này, được rồi, ngày mai hẵng nói.
Cậu yên lặng, còn cô bé quả nhiên chẳng mấy chốc đã chìm sâu vào giấc mộng. Nghiêm Cẩn ngồi bên cạnh cô bé, không có chuyện gì làm, cái công việc ngồi im trong phòng ngủ yên ắng này thật sự không dễ làm, thế là cậu lại bắt đầu trằn trọc nghĩ về chuyện với Nhã Nhã hôm nay. Thực sự ngẫm nghĩ ra cũng không thể trách cô ấy, trên ti vi, trong tiểu thuyết, trong phim, đều hôn như vậy, đều là lưỡi chạm lưỡi, nhưng thật sự làm như vậy, rất buồn nôn, còn buồn nôn hơn cả việc bọn họ chạy trong cống nước bẩn chướng ngại vật. Cậu cứ nghĩ, phát hiện Mai Khôi đã ngủ sâu, bèn lặng lẽ không phát ra tiếng bước xuống giường, quay về phòng.
Qua gần nửa giờ đồng hồ, cậu lại lén lút lần trở lại, chạy đến bên giường Mai Khôi khẽ giọng gọi: “Con Rùa Nhỏ…”
Mai Khôi ngủ rất say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy, Nghiêm Cẩn nhìn cô bé lẩm bẩm: “Anh chỉ là muốn làm thử nghiệm, vậy nếu em không nói thì coi như đồng ý đó”.
Cô bé đương nhiên sẽ không nói, bởi đang chìm sâu trong giấc mộng, hoàn toàn không biết chút gì với chuyện đang xảy ra. Nghiêm Cẩn lại khẽ nói: “Được rồi, Con Rùa Nhỏ, anh chỉ thử để lưỡi chạm vào lưỡi em xem rốt cuộc buồn nôn như thế nào, một chút là được thôi”.
Mai Khôi không có động tĩnh, Nghiêm Cẩn từ từ vươn đầu đến, cách môi cô bé rất gần, lông mi cô bé vừa dày vừa dài, độ tuổi mười bốn, làm da đẹp đến mức không thể đẹp hơn, cánh môi hồng phấn mịn màng, Nghiêm Cẩn đột nhiên cảm thấy nhịp tim mình đập dữ dội, căng thẳng đến mức thấy hơi khó thở.
Cậu vội vàng trấn tĩnh lại, thầm rủa một tiếng thật vô dụng, người ta là Con Rùa Nhỏ, sợ cái gì, Con Rùa Nhỏ cùng đội với mình, cứ coi như em ấy tỉnh lại, cũng chắc chắn sẽ đồng ý giúp mình làm thử nghiệm này.
Không sợ, không sợ, thử lại một lần nữa. Nghiêm Cẩn lấy lại dũng khí, tiếp tục thò đầu đến, lần này nhẹ nhàng chạm vào môi cô bé, mềm mại, hơi thở mang hương thơm của thiếu nữ. Nghiêm Cẩn cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, không kìm được rụt về, thở dốc, chuyện này còn mệt hơn cả chạy mười vòng quanh sân tập.
Nhưng vẫn còn chưa chạm đến lưỡi mà, thực nghiệm chưa thành công. Lần này Nghiêm Cẩn bạo gan hơn, cẩn thận nhìn Mai Khôi, chiếc mũi cao cao, khuôn mặt thực sự rất đáng yêu. Cậu dùng tay đỡ lấy cằm cô bé, nhẹ nhàng tách môi cô bé, sau đó, áp môi mình xuống, trườn lưỡi vào trong khóe miệng nhỏ của cô bé, không buồn nôn, chẳng buồn nôn chút nào.
Tiểu Ma Vương nỗ lực kiềm chế bản thân không được chuyển động mạnh, nhẹ nhàng, lén lút lại tiến vào thêm một chút, cuối cùng chạm vào lưỡi cô bé, một cảm giác tiếp xúc ướt át mềm mại.
Nghiêm Cẩn giống như chạm phải điện, tốc độ thả tay ra, rụt lại phía sau ngồi gục bên giường thở dốc, không buồn nôn, không buồn nôn, cảm giác thậm chí còn rất tuyệt. Vậy hôm nay với Nhã Nhã đó là chuyện gì, lưỡi cô ấy vừa mới chạm đến, cậu liền muốn đánh cô ấy. Nhưng với Con Rùa Nhỏ, cậu lại chỉ cảm thấy rất căng thẳng, vừa rồi còn thật sự cảm thấy rất tuyệt.
Nghiêm Cẩn thò đầu đến, nhìn nhìn xuống giường, Mai Khôi vẫn đang ngủ rất say, lòng tham của cậu nổi lên, hay là, thử lại một lần nữa?
Nhưng chưa đợi cậu hành động, cửa đã mở ra, mẫu thân đại nhân đứng ngoài cửa, nhìn thấy Nghiêm Cẩn quỳ ở đó thì kinh ngạc, thấp giọng quát: “Nghiêm Cẩn, nửa đêm còn không ngủ, ở đây làm gì?”.
“Con, con đến xem xem Con Rùa Nhỏ đã đắp chăn cẩn thận chưa?” Nghiêm Cẩn bị mẹ bắt quả tang làm chuyện xấu không phải nghìn lần thì cũng là cả trăm lần rồi, nhưng không có lần nào lại cảm thấy ngượng ngùng giống như lần này, mặt cậu đỏ hồng lên, may mà trong phòng tối om om, chỉ có chút ánh trăng lọt vào, che chắn cho tình cảnh quẫn bách của cậu.
Tiểu Tiểu cau mày: “Không cần con xem, con ra ngoài cho mẹ”. Nghiêm Cẩn cụp đuôi, lẳng lặng quay về phòng, trong lòng thở dài: Aizzz, không có chỗ nào là mẹ không có mặt sao?
Nghiêm Cẩn cảm thấy cùng là đàn ông, cậu cần phải nói chuyện tử tế với bố về vấn đề này, để bố cậu chăm sóc tốt hơn cho bà xã mình, cả ngày không có việc gì luôn giám sát con trai làm gì chứ. Bà xã trở nên không đáng yêu, đàn ông tuyệt đối phải gánh vác trách nhiệm rất lớn.
Nhưng mà hai vị phụ huynh thật sự không rảnh để giảng đạo lý với cậu con trai có kết cấu não không giống bình thường này. Tiểu Tiểu bận rộn gọi điện thoại cho Mai Khánh Hải, muốn hẹn anh ta để nói về chuyện của trường học lần này, còn cả chuyện bọn họ muốn sắp xếp cho Mai Khôi chuyển trường. Kết quả là Mai Khánh Hải đi công tác bên ngoài, phải một tuần nữa mới quay về. Tiểu Tiểu vừa nghe thấy vậy, đành nói qua loa với anh ta, trường học xảy ra chút vấn đề, Mai Khôi bị kinh sợ, bọn họ đón cô bé về nhà mấy ngày. Mai Khánh Hải sớm đã quen với việc vứt con gái cho nhà họ Nghiêm, đương nhiên là đồng ý ngay.
Tiểu Tiểu mấy năm nay bị Mai Khánh Hải và Triệu Huệ Trung mài mòn lòng kiên nhẫn, cô dập điện thoại, nói với Nghiêm Lạc: “Bảo họ chuyển Mai Khôi cho chúng ta nhận làm con gái là được rồi, họ không trân trọng, thì chúng ta trân trọng”.
“Nói vớ vẩn gì vậy, tính nóng nảy hấp tấp trong đầu con trai hóa ra là di truyền từ em”, Nghiêm Lạc thân mật xoa xoa cái đầu quả dưa của bà xã: “Nếu như thật sự Mai Khôi thành con gái chúng ta, sau này con trai sẽ trách em”.
“Trách em cái gì, anh chẳng phải là không nhìn thấy thái độ của anh Mai và vợ anh ta đối xử với Mai Khôi. Mấy năm nay số lần đến trường học thăm Mai Khôi của họ còn không nhiều bằng chúng ta, Mai Khôi cuối tuần ở nhà chúng ta còn nhiều hơn về nhà.”
“Vậy thì vẫn cứ để như thế là tốt rồi, em thật sự biến Mai Khôi thành con gái, sau này con trai chắc chắn sẽ sốt ruột.”
Nghiêm Lạc lúc này đã nói liên tiếp hai lần rồi, Tiểu Tiểu đột nhiên có chút hiểu ra vấn đề: “Anh nói, con trai di truyền tính cao ngạo của anh?”.
Nghiêm Lạc ho buồn hai tiếng, biểu thị rất không hài lòng với lời này. Tiểu Tiểu vỗ lưng anh, không đồng tình, cô chẳng hề nói sai, hơn nữa cao ngạo là đặc biệt, đâu phải là khuyết điểm, anh bất mãn cái gì chứ?
Tiểu Tiểu quyết định phải nhìn nhận từ một góc độ hoàn toàn mới khác để quan sát con trai, sau đó mới quyết định là “chặn giết” hay “thúc đẩy” cậu.
Buổi tối hôm nay, sau khi truyền nước hơn nửa ngày Mai Khôi được Tiểu Tiểu đón về nhà, hai bố con Nghiêm Lạc, Nghiêm Cẩn ở lại công ty tăng ca, bởi vì lại có một sự việc kỳ lạ nữa xảy ra. Buổi chiều đến chỗ giam giữ mấy tên cướp kia, mọi người phát hiện toàn bộ lại đột ngột chết hết, một chút đầu mối cũng không moi ra được từ miệng chúng.
Cục Cảnh sát và công ty lập tức liên hệ với bộ phận giải phẫu, phát hiện toàn bộ nội tạng khí quản của tất cả bọn chúng đều hoại tử ở những mức độ khác nhau. Nghiêm Lạc vừa nhìn đồng hồ, thời gian bọn chúng đột ngột lần lượt chết vừa khéo trùng với giới hạn vi phạm mười giờ đồng hồ mà bọn cướp yêu cầu thực hiện điều thứ hai. Cho nên kế dương đông kích tây của gã bác sĩ X kia không phải là lấy sự hi sinh năm mươi sáu tên thủ hạ của hắn để làm cái giá, mà là mượn tay của cảnh sát, giúp hắn xử lý năm mươi sáu sản phẩm thực nghiệm thất bại này.
Nghiêm Lạc cảm thấy đối thủ thật sự là không đơn giản, nhìn giống như bọn cướp này hung ác liều lĩnh, những thực ra lại là một mũi tên trúng ba đích, một là chuyển sự chú ý, để hắn nghênh ngang vận chuyển tất cả tư liệu đi và xử lý xong sào huyệt cũ của mình, hủy diệt hết tất cả các đầu mối, hai là thị uy đến phía cảnh sát, và Công ty Mã Nhã, làm nhụt nhuệ khí của bọn họ, ba lại là mượn tay cảnh sát để giúp hắn xử lý đống rác thí nghiệm này.
Rất tốt, rất chu đáo cẩn thận, rất độc ác.
Nghiêm Lạc đứng ở trong phòng khám nghiệm tử thi nhìn những thi thể cổ quái kia không nói gì, lửa giận trong lòng cháy đùng đùng. Nghiêm Cẩn lại nghĩ đến một vấn đề khác, may mà bọn chúng không biết Con Rùa Nhỏ, thật may!
Lúc hai bố con tâm trạng nặng nề quay về nhà, đã là nửa đêm. Nghiêm Cẩn rón rén, khẽ khàng mở cửa phòng Mai Khôi, đang thò đầu vào trong nhìn, tiếng Tiểu Tiểu liền truyền đến từ phía sau: “Nghiêm Cẩn, muộn rồi, Mai Khôi đã ngủ, con đừng làm phiền em”.
Cả người Nghiêm Cẩn cứng lại, thầm rủa một tiếng xui xẻo. Cậu coi như chẳng có chuyện gì, đóng cửa cẩn thận lại, quay về cầm quần áo chuẩn bị tắm rửa, lúc đi lướt qua Nghiêm Lạc trong hành lang, nhỏ giọng nói: “Bố, bà xã của bố cô đơn rồi, bố mau chóng tới an ủi một chút đi”.
Người làm bố lườm cậu một cái: “Con cứ lo tốt cho bản thân mình đi, cần thay đổi thì nhanh chóng thay đổi, không đến khi đó đừng có cầu xin mẹ giúp con”.
Hì, cậu có gì cần phải thay đổi chứ? Lẽ nào tổ hợp đệ nhất thiên hạ của cậu và Con Rùa Nhỏ không thể tiếp tục nữa? Còn có thiên lý nữa hay không? Cậu có thể có vấn đề gì cần mẹ giúp chứ, cậu dù gì cũng là Tiểu Ma Vương đại danh đỉnh đỉnh. Trong mấy ngày không hiểu sao, câu nói kia của bố luôn khiến Nghiêm Cẩn thỉnh thoảng suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không rõ được rốt cuộc cậu có gì cần thay đổi, ông bố này, có lời cũng không chịu nói rõ, càng ngày càng thích cố tình làm ra vẻ huyền bí.
Mấy ngày này, bệnh của Mai Khôi không thấy có chiều hướng tốt lên nhiều, vẫn còn tiếp tục không ngừng sốt. Triệu Huệ Trung chắc là nhận được điện thoại của Mai Khánh Hải, đặc biệt đến nhà họ Nghiêm thăm hỏi Mai Khôi một chuyến. Tiểu Tiểu còn cho rằng cô ta đến đón người, đang muốn nghĩ xem phải từ chối thế nào, kết quả là Triệu Huệ Trung thực sư coi bản thân mình là đến làm khách, nhìn thấy Mai Khôi không sao, ngồi chẳng đến ba phút đã rời đi, khiến Tiểu Tiểu tức đến không nói ra lời.
Mai Khôi lại yên tâm, dì không đưa cô bé đi thật là quá tốt rồi, so với ở nhà, cô bé thích ở nhà họ Nghiêm hơn. Có mẹ Tiểu Tiểu dịu dàng, bố Nghiêm Lạc đáng tin cậy, còn có một anh trai ồn ào nhưng rất biết quan tâm nữa.
Nhưng hôm đó Nghiêm Cẩn quay về, tâm trạng lại không tốt. Sau khi ghe nói hành vi của Triệu Huệ Trung, cậu còn lập tức viết một trang giấy: Triệu Huệ Trung không thể tiến vào, sau đó đập thật mạnh, dán lên cửa nhà mình.
Việc làm trẻ con này của cậu khiến Tiểu Tiểu dở khóc dở cười, bảo cậu gỡ xuống cậu còn không chịu nghe, cuối cùng vẫn là Mai Khôi ra tay. Lúc ăn cơm, Nghiêm Cẩn còn trở mặt không vui vẻ, Mai Khôi không nhịn được hỏi: “Anh, anh làm sao vậy? Ai làm anh không vui?”.
“Chính là Nhã Nhã, anh với cô ấy chia tay rồi”, Nghiêm Cẩn nói ra những ngữ khí vẫn còn giận dỗi.
Tiểu Tiểu vui vẻ: “Aizzz, Tiểu Ma Vương nhà ta lại thất tình rồi. Đừng tức giận nữa, con đáng ra phải rất quen rồi chứ”.
“Mẹ, con không thất tình, chia tay và thất tình không phải là cùng một khái niệm.”
Tiểu Tiểu chẳng vui vẻ gì, giáo huấn con: “Con trai chia tay không thất tình chính là đồ tồi, con trai, con phải xem xét lại mình một chút”.
Nghiêm Cẩn hừ một tiếng, không tiếp lời, đưa bát ra, Mai Khôi vội vàng gắp món cậu thích ăn để vào đó.
“Con đừng có lúc nào cũng sai khiến Mai Khôi, tay con gãy rồi sao?”, Tiểu Tiểu thấy con trai bắt nạt người liền tức giận: “Lần này lại vì sao mà chia tay?”.
Cuối cùng cũng hỏi đến đúng chỗ rồi, Nghiêm Cẩn đặt bát xuống, lên tiếng oán thầm: “Cô ấy rất buồn nôn, hôn thì hôn thôi, còn đưa lưỡi vào, quá buồn nôn”.
“Nghiêm Cẩn!”, Nghiêm Lạc không nghe nữa, quát: “Ăn cơm đi, đừng nói linh tinh vớ vẩn nữa”.
Nghiêm Cẩn không phục cúi đầu gảy cơm, con trai bị người ta làm cho thấy ghê, người làm bố này lại không quản, còn mắng cậu nói linh tinh vớ vẩn. Nhưng ánh mắt long lanh có thần của người làm mẹ bên cạnh cũng khiến cho Nghiêm Cẩn không nhịn được cau mày lại: “Mẹ, mẹ làm gì mà lại biểu cảm như vậy?”.
“Con trai, mẹ vẫn luôn trách nhầm con rồi, hóa ra con trong sáng như vậy.” Khuôn mặt của người làm mẹ hiện rõ nét vui mừng, ông Nghiêm lại đột nhiên bị sặc cơm, không ngừng ho ở bên cạnh.
Cả nhà ba người nhìn nhau chằm chằm, các bên chẳng hiểu nổi đối phương, chỉ có Mai Khôi đang ăn cơm làm như chẳng có chuyện gì. Từ nhỏ cô bé đã rèn luyện được chuyện không hiểu thì không cần tiêu phí quá nhiều tâm tư đi nghiên cứu, nếu không đầu sẽ rất mệt, hơn nữa cô bé cảm thấy anh trai nói đúng, lưỡi đưa vào trong miệng người khác thật sự là chuyện vô cùng buồn nôn.
Cho nên sau cả hồi lâu, cuối cùng Tiểu Ma Vương thấy vẫn chỉ có Con Rùa Nhỏ là đồng minh của cậu, điều này khiến Nghiêm Cẩn càng cảm thấy sự đáng quý của Mai Khôi. Buổi tối, hai đứa trẻ xoay ổ cùng nhau nói chuyện cả nửa ngày, ban ngày Mai Khôi ngủ nhiều rồi, kết quả bây giờ mất ngủ, Nghiêm Cẩn nghe thấy tiếng gọi liền vội vàng đến bên cạnh cô bé. Cậu đặc biệt quan sát kỹ, bố mẹ đều đã ngủ, sẽ không có ai đột nhiên xông đến nói “Nghiêm Cẩn, con xuống ngay cho mẹ” nữa. cho nên Tiểu Ma Vương yên tâm lớn gan tựa vào đầu giường bên cạnh Con Rùa Nhỏ, đọc truyện tranh cho cô bé.
Đọc nửa giờ đồng hồ rồi, nhưng Mai Khôi vẫn chưa ngủ, Nghiêm Cẩn liền buồn rầu: “Ban ngày em ở nhà giả làm heo sao? Lâu như vậy vẫn chưa ngủ, mau chóng dưỡng bệnh cho tốt, rồi đi học cùng anh, vì ngày ngày chạy về thăm em xa như vậy, anh cũng rất vất vả”.
“Vậy thì anh cứ ở lại trường đừng quay về, mấy ngày nữa em sẽ đến trường tìm anh.”
“Xí. Em chậm như còn rùa, đợi em đến thì anh tức chết rồi”, Nghiêm Cẩn vỗ vỗ cô bé: “Mau ngủ đi, anh không muốn đọc nữa”. Nói không muốn đọc, nhưng cậu vẫn rất gắng sức đọc thêm mấy trang nữa.
“Anh.” Mai Khôi cuối cùng nhỏ tiếng nói sự thực: “Anh đừng đọc nữa, anh đọc rất cuốn hút, em nghe liền muốn cười, hễ muốn cười là không ngủ được”. Cô bé rất buồn ngủ, chống mí mắt lên phối hợp nghe cậu một mình diễn mấy vai, cũng không hề dễ dàng.
Nghiêm Cẩn vứt sách đi, duỗi tay ra véo má cô bé: “Con Rùa Nhỏ, em rất khó hầu hạ đó có biết không, anh có khi nào đọc truyện tranh cho người ta đâu, lần đầu tiên chăm chỉ thế này, em còn chê bai”.
“Em có nỗ lực nghe mà.” Mai Khôi chẳng mở nổi mắt ra nữa, dáng vẻ rất buồn ngủ. Nghiêm Cẩn vuốt vuốt tóc cô bé: “Ngủ đi, ngủ đi. Anh nói với em này…”.
“Ngày mai hẵng nói có được không?” Trước khi cậu thao thao bất tuyệt, Mai Khôi đã nhỏ tiếng cắt ngang.
Nghiêm Cẩn cuối cùng ngậm miệng, nỗ lực hít thở sâu mấy cái, bắt cậu phải nhịn, không cho nói, cậu thấy thật sự rất khó chịu, nhưng cô bé buồn ngủ thế này, được rồi, ngày mai hẵng nói.
Cậu yên lặng, còn cô bé quả nhiên chẳng mấy chốc đã chìm sâu vào giấc mộng. Nghiêm Cẩn ngồi bên cạnh cô bé, không có chuyện gì làm, cái công việc ngồi im trong phòng ngủ yên ắng này thật sự không dễ làm, thế là cậu lại bắt đầu trằn trọc nghĩ về chuyện với Nhã Nhã hôm nay. Thực sự ngẫm nghĩ ra cũng không thể trách cô ấy, trên ti vi, trong tiểu thuyết, trong phim, đều hôn như vậy, đều là lưỡi chạm lưỡi, nhưng thật sự làm như vậy, rất buồn nôn, còn buồn nôn hơn cả việc bọn họ chạy trong cống nước bẩn chướng ngại vật. Cậu cứ nghĩ, phát hiện Mai Khôi đã ngủ sâu, bèn lặng lẽ không phát ra tiếng bước xuống giường, quay về phòng.
Qua gần nửa giờ đồng hồ, cậu lại lén lút lần trở lại, chạy đến bên giường Mai Khôi khẽ giọng gọi: “Con Rùa Nhỏ…”
Mai Khôi ngủ rất say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy, Nghiêm Cẩn nhìn cô bé lẩm bẩm: “Anh chỉ là muốn làm thử nghiệm, vậy nếu em không nói thì coi như đồng ý đó”.
Cô bé đương nhiên sẽ không nói, bởi đang chìm sâu trong giấc mộng, hoàn toàn không biết chút gì với chuyện đang xảy ra. Nghiêm Cẩn lại khẽ nói: “Được rồi, Con Rùa Nhỏ, anh chỉ thử để lưỡi chạm vào lưỡi em xem rốt cuộc buồn nôn như thế nào, một chút là được thôi”.
Mai Khôi không có động tĩnh, Nghiêm Cẩn từ từ vươn đầu đến, cách môi cô bé rất gần, lông mi cô bé vừa dày vừa dài, độ tuổi mười bốn, làm da đẹp đến mức không thể đẹp hơn, cánh môi hồng phấn mịn màng, Nghiêm Cẩn đột nhiên cảm thấy nhịp tim mình đập dữ dội, căng thẳng đến mức thấy hơi khó thở.
Cậu vội vàng trấn tĩnh lại, thầm rủa một tiếng thật vô dụng, người ta là Con Rùa Nhỏ, sợ cái gì, Con Rùa Nhỏ cùng đội với mình, cứ coi như em ấy tỉnh lại, cũng chắc chắn sẽ đồng ý giúp mình làm thử nghiệm này.
Không sợ, không sợ, thử lại một lần nữa. Nghiêm Cẩn lấy lại dũng khí, tiếp tục thò đầu đến, lần này nhẹ nhàng chạm vào môi cô bé, mềm mại, hơi thở mang hương thơm của thiếu nữ. Nghiêm Cẩn cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, không kìm được rụt về, thở dốc, chuyện này còn mệt hơn cả chạy mười vòng quanh sân tập.
Nhưng vẫn còn chưa chạm đến lưỡi mà, thực nghiệm chưa thành công. Lần này Nghiêm Cẩn bạo gan hơn, cẩn thận nhìn Mai Khôi, chiếc mũi cao cao, khuôn mặt thực sự rất đáng yêu. Cậu dùng tay đỡ lấy cằm cô bé, nhẹ nhàng tách môi cô bé, sau đó, áp môi mình xuống, trườn lưỡi vào trong khóe miệng nhỏ của cô bé, không buồn nôn, chẳng buồn nôn chút nào.
Tiểu Ma Vương nỗ lực kiềm chế bản thân không được chuyển động mạnh, nhẹ nhàng, lén lút lại tiến vào thêm một chút, cuối cùng chạm vào lưỡi cô bé, một cảm giác tiếp xúc ướt át mềm mại.
Nghiêm Cẩn giống như chạm phải điện, tốc độ thả tay ra, rụt lại phía sau ngồi gục bên giường thở dốc, không buồn nôn, không buồn nôn, cảm giác thậm chí còn rất tuyệt. Vậy hôm nay với Nhã Nhã đó là chuyện gì, lưỡi cô ấy vừa mới chạm đến, cậu liền muốn đánh cô ấy. Nhưng với Con Rùa Nhỏ, cậu lại chỉ cảm thấy rất căng thẳng, vừa rồi còn thật sự cảm thấy rất tuyệt.
Nghiêm Cẩn thò đầu đến, nhìn nhìn xuống giường, Mai Khôi vẫn đang ngủ rất say, lòng tham của cậu nổi lên, hay là, thử lại một lần nữa?
Nhưng chưa đợi cậu hành động, cửa đã mở ra, mẫu thân đại nhân đứng ngoài cửa, nhìn thấy Nghiêm Cẩn quỳ ở đó thì kinh ngạc, thấp giọng quát: “Nghiêm Cẩn, nửa đêm còn không ngủ, ở đây làm gì?”.
“Con, con đến xem xem Con Rùa Nhỏ đã đắp chăn cẩn thận chưa?” Nghiêm Cẩn bị mẹ bắt quả tang làm chuyện xấu không phải nghìn lần thì cũng là cả trăm lần rồi, nhưng không có lần nào lại cảm thấy ngượng ngùng giống như lần này, mặt cậu đỏ hồng lên, may mà trong phòng tối om om, chỉ có chút ánh trăng lọt vào, che chắn cho tình cảnh quẫn bách của cậu.
Tiểu Tiểu cau mày: “Không cần con xem, con ra ngoài cho mẹ”. Nghiêm Cẩn cụp đuôi, lẳng lặng quay về phòng, trong lòng thở dài: Aizzz, không có chỗ nào là mẹ không có mặt sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook