Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương
-
Chương 27
Điện thoại đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, Nghiêm Lạc tiếp tục hỏi: “Anh tên Sơn Ưng, đúng không?”.
“Chẳng phải mày biết rồi sao?” Giọng nói của đối phương rất bình tĩnh.
“Hắn tên thật là Thẩm Ưng.” Giọng Mai Khôi cũng đồng thời vang lên trong đầu Nghiêm Lạc.
Quả nhiên, chỉ cần có dẫn dắt bằng lời nói, thì dù đối phương không trả lời, trong đầu vẫn sẽ không tự chủ lóe lên đáp án, Mai Khôi lập tức có thể nhìn thấy rõ ràng. Nghiêm Lạc ngẫm nghĩ, nói: “Sơn Ưng, danh sách đó của các anh có chút vấn đề, để không khiến cho mọi người của cả hai bên cùng chịu thương vong, tôi phải nói rõ với anh”.
Sơn Ưng rất cẩn thận, không nói gì. Mai Khôi lại mau chóng nói: “Hắn không biết danh sách đó có vấn đề gì, hắn nhận được cái là làm theo luôn, hiện tại cảm thấy rất kinh ngạc”.
Nghiêm Lạc nói tiếp: “Trong danh sách hai trăm tám mươi mốt người này, có mười một người đã chết, bốn mươi ba người không tra ra được là ai, ba người vượt ngục đang truy nã, hai trăm hai mươi tư người còn lại phân bổ trong các nhà giam ở khắp nơi trong toàn quốc”. Nghiêm Lạc nói đến đây thì dừng lại.
Sơn Ưng đợi một lát, cuối cùng không kìm được, hỏi: “Vậy thì làm sao chứ?”.
“Cũng chính là nói, cứ coi như xảy ra kỳ tích, trong vòng hai giờ đồng hồ tổng động viên toàn quốc đem thả hết toàn bộ những người này ra, sau đó quay lại cuộc chạy trốn đại thắng lợi cho anh xem, cũng không thể nào tập hợp đủ hai trăm tám mươi mốt người này, huống hồ, những người này phân bổ ở khắp các nơi trong cả nước, có một số còn ở khu vực xa xôi, trong vòng hai giờ đồng hồ căn bản là không có cách nào làm xong được thủ tục thả người, còn phải quay phim tường thuật trực tiếp trên tivi. Đây là nhiệm vụ bất khả thi, cho nên nếu anh bức đến không còn cách nào phải nổ súng giết người, chuyện này một khi hành động, tiền cũng chẳng lấy được nữa, những người của các anh cũng đều không có kết quả tốt. Anh biết không phải là tôi đang nói đùa.”
Sơn Ưng không lên tiếng, Nghiêm Lạc cũng chẳng nói tiếp nữa, hai người dùng sự im lặng để giao đấu, Nghiêm Lạc hiểu rõ lần này gặp phải kẻ cứng đầu. Nghiêm Cẩn xuất hiện, cầm tờ bản đồ kia đến trải ra trước mặt Nghiêm Lạc, dùng kết quả so sánh tư duy cảm ứng được của Hạ Hồi và Mai Khôi, trong phòng làm việc, hội trường, ký túc, sân thể dục, tòa nhà giảng đường, mỗi nơi thiếu một người.
Nghiêm Cẩn viết lên một tờ giấy: “Sơn Ưng không phải là con người, Hạ Hồi không nghe thấy có người gọi điện thoại trong phòng làm việc”.
Nghiêm Lạc khẽ gật đầu, viết lên trên tờ giấy: “Thẩm Ưng”. Nghiêm Cẩn hiếu ý, chạy ra ngoài thông báo cho Ray điều tra trong nhóm tộc phi nhân loại xem có ghi chép về người này không.
Lúc này Nghiêm Lạc cuối cùng nghe thấy Sơn Ưng bên kia nói: “Mày đang kéo dài thời gian, tao không có lòng nhẫn nại, mau nói vào trọng điểm của mày đi, nếu không thời gian đến, tao chẳng ngại chuyện giết người đâu”.
“Hắn đang nói thật, vừa rồi hắn đang nghĩ xem bắt con tin từ chỗ nào giết thì tốt.” Trong lời nói của Mai Khôi toát lên sự sợ hãi, “Đầu óc hắn rất loạn, con nhìn không hiểu. Bố Nghiêm Lạc, con thử chuyển tư duy của hắn đến bên bố nhé”.
Nghiêm Lạc nói với Sơn Ưng: “Hai trăm tám mươi mốt người này chắc chắn không phải tất cả đều là mục tiêu của anh, anh tìm nhiều người như vậy làm lá chắn không cần thiết, chẳng thà thu nhỏ phạm vi, chúng ta bàn bạc đưa ra phương án thiết thực khả thi nhất. Chúng tôi thả người anh thật sự mong muốn, anh thả ra một nhóm con tin, như vậy hai bên chúng ta đều có lợi.”
Lúc này Nghiêm Lạc rõ ràng nghe thấy suy nghĩ trong đầu của Sơn Ưng, hắn vốn dĩ chính là không biết cần những người này làm gì, hắn chỉ nhận được một bức thư, chiếu theo chỉ thị trong thư làm việc mà thôi.
Sơn Ưng vẫn cứ không nói gì, nhưng trong đầu đang lướt qua nhanh như bay, hắn cảm thấy được sự việc thực sự không đơn giản như tưởng tượng lúc ban đầu, cho nên hắn cân nhắc việc giết mấy người trước, như vậy sẽ có sức uy hiếp.
Nghiêm Lạc vội vàng cắt đứt suy nghĩ của hắn, nói: “Lâu như vậy anh không có câu trả lời, là không muốn cứu mục tiêu thực sự của mình, hay anh vốn dĩ chẳng biết được mục tiêu rốt cuộc là ai?”.
Nghiêm Lạc nghe thấy Sơn Ưng kinh ngạc anh làm sao mà biết, Nghiêm Lạc nhân cơ hội bồi thêm vào: “Tôi mở ra một điều kiện tốt, anh thu nhỏ được phạm vi, chúng tôi giao cho anh người anh thực sự muốn cứu, như vậy có thể rút ngắn được thời gian thực hiện, đạt được kết quả hai bên mong muốn. Anh không cân nhắc chút nào sao? Anh chẳng qua là bị người ta đem ra làm bia đỡ đạn, đừng làm chuyện ngốc nghếch”.
Sơn Ưng nổi nóng vì bị người ta nói trúng, Nghiêm Lạc nhìn thấy các phân mảnh rời rạc trong đầu hắn ta, anh nhanh chóng hỏi: “Là ai? Ai có quyền quyết định chuyện này, tôi nói chuyện với anh ta, như vậy anh sẽ an toàn”.
Khi anh hỏi là ai, trong đầu Sơn Ưng bỗng xuất hiện hành lang dài, căn phòng trắng muốt, giống như bệnh viện, giọng nói của một người đàn ông truyền đến qua lớp rèm khám bệnh, nhưng không nhìn thấy hình dáng, cảnh tượng này lướt qua rất nhanh, Nghiêm Lạc nhìn không rõ ràng, anh nghe thấy Sơn Ưng nghĩ: “Không được, nhất định phải làm theo lời ông ta nói, bất luận là như thế nào, nhất định chỉ có thể làm như vậy”.
Sơn Ưng sợ người đàn ông điều khiển phía sau này, Nghiêm Lạc vào thời khắc đó hiểu rõ sự việc tệ hại rồi, quả nhiên bên kia Sơn Ưng cáu gắt: “Mày nói gì cũng vô dụng, hai trăm tám mươi mốt người trong danh sách, nhất định phải được thả ra toàn bộ, tường thuật trực tiếp trên tivi hình ảnh thả bọn họ ra khỏi ngục, người của chúng tao đều sẽ nhìn thấy, đừng có mong tìm người khác đến để giả tạo cho qua. Đem số điện thoại của trường học cho bọn họ, bảo bọn họ sau khi ra khỏi ngục thì gọi điện thoại đến báo bình an, nếu không thì, tao sẽ bắt đầu giết người. Tao không sợ chết, tất cả chúng tao đều không sợ chết”.
Nghiêm Lạc quát nói: “Tôi nói với anh rồi, cần nhiều thời gian hơn một chút, hơn nữa không còn đủ hai trăm tám mươi mốt người…”.
Lời của anh còn chưa nói xong, đối phương đã hung dữ dập điện thoại. Anh nghe thấy Sơn Ưng dặn dò một người bên cạnh tên là Sơn Tử, lôi mười con tin từ trong sân thể thao đưa đến chỗ cửa, thời hạn hai giờ đồng hồ vừa đến, sẽ bắt đầu giết người cho cảnh sát xem.
Sơn Ưng căn bản đã biết việc phóng thích hai trăm tám mươi mốt tên trọng phạm này là chuyện không có khả năng, chỉ giống như tìm một cái cớ để giết người mà thôi, bọn chúng vốn dĩ đã mất trí, phát cuồng rồi.
Trọng điểm vẫn là ở chỗ kẻ chủ mưu đứng phía sau, trong hai trăm tám mươi mốt người này rốt cuộc có người nào đặc biệt như vậy, có thể khiến hắn ta trăn trở phí tâm sức lớn như thế này? Nghiêm Lạc nhìn đồng hồ, còn ba mươi hai phút nữa là hết hai tiếng đồng hồ trong yêu cầu.
Nghiêm Lạc vứt điện thoại xuống, giao chuyện tiếp tục thương lượng cho người khác xử lý, rồi hỏa tốc chạy lên xe của công ty. Bốn đứa trẻ của Thần tộc Nghiêm Cẩn, Tất Mặc Ngôn, Dung Hiên, Tào An Tĩnh, còn cả bọn Cừu Tranh, Lư Chân, Ngụy Anh Vân của tốp thứ hai đều đã làm xong công việc chuẩn bị xuất phát . Hiệu trưởng A Mặc ở bên cạnh nói với Nghiêm Lạc: “Bọn trẻ đều chuẩn bị xong rồi, A La đã vào trong đó trước, cô ấy sẽ làm yểm hộ cho bọn trẻ”.
Nghiêm Lạc gật đầu, bảo Nghiêm Cẩn mở bản đồ ra, lại lần nữa xác nhận địa điểm tiến vào với bọn trẻ: “Nhất định phải trực tiếp trà trộn vào trong nhóm học sinh, đừng để vừa hiện thân một cái thì đụng đúng vào miệng súng của người ta. Bên trong có chủng loại không phải con người, nhưng chúng ta vẫn chưa biết rõ cụ thể là gì, sau khi đi vào các cháu nhất định phải cẩn thận. Đám cướp không tiếp nhận đàm phán điều kiện, sau ba mươi phút nữa sẽ bắt đầu giết người, trước mắt còn chưa có phương án hành động khả thi, cho nên sau khi các cháu tìm được cơ hội đi vào phải mai phục trước, tất cả nghe theo chỉ huy của Ray”.
“Đã rõ.” Mấy đứa trẻ đồng thanh trả lời, sau đó lần lượt nhảy xuống xe, nhuệ khí chiến đấu dâng trào cùng với một người của công ty Nhã Mã vào vị trí. Dung Hiên đi một đoạn còn quay đầu lại vẫy tay khoe khoang với mọi người.
Long Lập Hào ở trên xe ôm áo khoác cắn góc áo: “Ngưỡng mộ, đố kỵ, hận, khi nào mới đến lượt chúng ta lên chiến trường đây”.
Mẫn Lệ nói: “Vẫn phải đợi thôi”.
“Khốn kiếp, chuyện trừ bạo an dân này còn kỳ thị giống loài”, những đứa trẻ khác cũng không phục.
Lúc này hai giáo viên và tám học sinh của trường học Dương Quang bị kéo đến cổng trường, bốn tên cướp lần lượt trốn vào trong phòng bảo vệ và phía sau bức tường trang trí bên cạnh, hai chuyên gia đàm phán cầm loa phóng thanh hét nói vào trong trường học, đáng tiếc phía bên bọn cướp không có ai trả lời.
Ray đã điều chỉnh tần số liên lạc của bọn Nghiêm Cẩn và A La thành một rồi. A La dùng di chuyển trong nháy mắt và thuật ẩn thân thăm dò qua một lượt trong trường: “Người phân tán, nhưng toàn bộ đều có máy bộ đàm, tất cả đều mở, nếu như chỗ nào xảy ra chuyện bất ngờ, những người khác đều sẽ biết, các cháu đừng hành động gì vội, cô đang tìm cơ hội”. Cô lắp mấy chiếc máy thu âm mini ở góc khuất, Ray bên kia đã có thể tiếp nhận được nội dung âm tần trên hiện trường của các khu vực.
Mắt thấy thời gian còn lại hai mươi lăm phút nữa, Sơn Ưng hạ lệnh tất cả mọi người kiểm tra lại cẩn thận một lần nữa trang bị và thuốc nổ đã lắp, đề phòng bị tấn công bất ngờ. Một tên cướp đi về phía cài đặt thuốc nổ trên tường của tòa nhà giảng đường, A La lặng lẽ ẩn thân bám theo: “Có cơ hội rồi, tiếng thuốc nổ là tín hiệu, nghe thấy thì hành động”.
Nghiêm Cẩn mở hai cánh tay ra: “Tôi đi vào trước mở đường, chú Đậu Đậu, bọn chú nghe khẩu lệnh của cháu”. Lời của cậu vừa buông ra, người đã mất tích trước mắt mọi người.
Cách không đầy nửa phút, một tiếng đạn nổ cực lớn vang lên trong trường học Dương Quang, mấy tòa nhà của trường học đều bị chấn động, các học sinh và giáo viên sợ đến mức kêu trời gọi đất, toàn bộ chạy ra ngoài, nhưng cửa đã bị khóa, chẳng ai ra ngoài được, mọi người loạn lên thành một mớ, đến bọn cướp đều kinh hãi thất sắc, không biết nên làm gì.
Trong máy bộ đàm, Sơn Ưng đang hô quát: “Toàn bộ ổn định cho tao, không được thả bất cứ đứa nào ra”. Lời của hắn còn chưa hét xong, hai chiếc xe làm nhiễu đường truyền tín hiệu dừng trên sân lại bị nổ lốp trong lúc thuốc nổ rung động, lật đổ trên đất. Liên tiếp hai động tĩnh lớn, các con tin trên sân thể thao bắt đầu cất bước bỏ chạy tán loạn, nhưng trên người bọn họ đều bị dây thừng dài buộc nối liền nhau, vừa mới chạy trốn, một xâu người lớn xông về các phương hướng khác nhau, ngã nhoài cả mảng.
Đám cướp lấy lại được hồn phách, phát hiện ra đây không phải là vụ nổ lớn, bèn khua súng đuổi các con tin ngồi xổm xuống. Bọn cướp trong hội trường, giảng đường và ký túc không chú ý đến, trong số con tin bọn chúng coi giữ, nhiều ra thêm một đứa trẻ. Còn trên sân thể thao, bọn cướp tay đấm chân đá mấy cái với những con tin bỏ chạy, uy hiếp trấn định, xua toàn bộ mọi người quay lại tiếp tục ngồi xổm. Bọn chúng còn tóm được ba người vùng tuột khỏi dây thừng, đẩy về chỗ cũ tiếp tục trói lại, bọn chúng hoàn toàn không ngờ rằng, số lượng trong đám người đã thay đổi rồi.
Sơn Ưng lớn tiếng chất vấn đã xảy ra chuyện gì trong máy bộ đàm, một tên cướp tuần tra xung quanh tòa nhà giảng đường nói: “Là A Thanh, hắn đi kiểm tra thuốc nổ bên cạnh tòa nhà giảng đường, hình như phát hiện có gì không bình thường, liền lấy xuống chỉnh một chút, kết quả là bị nổ rồi”.
Sơn Ưng sắc mặt tái xanh, bảo tên bên cạnh nhanh chóng điều chỉnh màn hình máy giám sát ra xem có xảy ra vấn đề gì không. Kết quả toàn bộ đều kiểm tra một lượt rồi, tất cả bình thường. Lẽ nào thật sự là nhỡ tay tự mình làm nổ chính mình?
Mai Khôi đang báo cáo với Nghiêm Lạc, rằng Sơn Ưng đang nghi ngờ, nhưng hắn không tra ra điều gì khác thường, sau đó lại báo một cái tên trong nhóm cướp, bây giờ cô bé đã tìm ra được tên và tin tức của ba mươi tư tên rồi. Đáng tiếc là, ba mươi tư cái tên người này vẫn không thể mang đến cho Nghiêm Lạc tin tức có tác dụng gì mới.
Lúc này Nghiêm Cẩn bắt đầu gọi cô bé: “Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, anh là Tiểu Ma Vương, nghe thấy hãy trả lời”.
“Nghe thấy rồi.”
“Cho anh hình ảnh trong giảng đường của bọn em, anh muốn nhìn xem vị trí của em và bọn cướp. Anh chuẩn bị đi vào rồi.”
Mai Khôi lặng lẽ ngẩng đầu, nhưng vừa hay chạm phải ánh nhìn của tên cướp tuần tra phòng học. Cô bé sợ hãi cúi đầu mạnh xuống, nghe thấy tiếng cười nhạo báng của tên cướp. Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi co rúm lại run rẩy của một đống trẻ con trước mặt mình, tên cướp đó cảm thấy rất hưng phấn.
Mai Khôi đem hình ảnh và suy nghĩ của tên cướp đó truyền hết cho Nghiêm Cẩn, nghe Nghiêm Cẩn hung dữ mắng chửi: “Tên cặn bã đáng chết, biến thái, đợi bản ma vương đến xử lý nhà ngươi”.
Mai Khôi thu bản thân mình lại thành một khối, gắng sức ẩn vào chỗ tối, giữ vững tinh thần. Công việc tìm kiếm trong phạm vi số người lớn và diện tích rộng như thế này khiến cô bé tương đối mệt mỏi, cô bé bắt đầu cảm thấy có chút đau đầu. Trong lòng rất sợ, miệng rất khát, lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, suy nghĩ của mọi người xung quanh đều là sự sợ hãi và khủng hoảng, cảm xúc như thế này vô cùng mãnh liệt, nó vẫn luôn tấn công vào đầu cô bé. Lúc mới đầu cô bé còn có năng lượng để ngăn lại toàn bộ, bây giờ đã thấm mệt, những cảm xúc đó bắt đầu từng chút, từng chút xâm nhập, giống như khoan vào đầu, vào não cô bé vậy. Cho nên Mai Khôi cũng bắt đầu cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Cô bé rất khó chịu, rất buồn bã, mỗi một giây dường như đều rất đau đớn.
Đột nhiên chỗ trống bên cạnh cô bé có một người chen vào, một bàn tay ấm áp lặng lẽ nắm chặt lấy tay cô bé trong đám người. Không cần quay đầu, cô bé đã nghe thấy lời của Nghiêm Cẩn: “Con Rùa Nhỏ, anh đến rồi, em không cần sợ hãi nữa, anh sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến một sợi tóc của em”.
“Chẳng phải mày biết rồi sao?” Giọng nói của đối phương rất bình tĩnh.
“Hắn tên thật là Thẩm Ưng.” Giọng Mai Khôi cũng đồng thời vang lên trong đầu Nghiêm Lạc.
Quả nhiên, chỉ cần có dẫn dắt bằng lời nói, thì dù đối phương không trả lời, trong đầu vẫn sẽ không tự chủ lóe lên đáp án, Mai Khôi lập tức có thể nhìn thấy rõ ràng. Nghiêm Lạc ngẫm nghĩ, nói: “Sơn Ưng, danh sách đó của các anh có chút vấn đề, để không khiến cho mọi người của cả hai bên cùng chịu thương vong, tôi phải nói rõ với anh”.
Sơn Ưng rất cẩn thận, không nói gì. Mai Khôi lại mau chóng nói: “Hắn không biết danh sách đó có vấn đề gì, hắn nhận được cái là làm theo luôn, hiện tại cảm thấy rất kinh ngạc”.
Nghiêm Lạc nói tiếp: “Trong danh sách hai trăm tám mươi mốt người này, có mười một người đã chết, bốn mươi ba người không tra ra được là ai, ba người vượt ngục đang truy nã, hai trăm hai mươi tư người còn lại phân bổ trong các nhà giam ở khắp nơi trong toàn quốc”. Nghiêm Lạc nói đến đây thì dừng lại.
Sơn Ưng đợi một lát, cuối cùng không kìm được, hỏi: “Vậy thì làm sao chứ?”.
“Cũng chính là nói, cứ coi như xảy ra kỳ tích, trong vòng hai giờ đồng hồ tổng động viên toàn quốc đem thả hết toàn bộ những người này ra, sau đó quay lại cuộc chạy trốn đại thắng lợi cho anh xem, cũng không thể nào tập hợp đủ hai trăm tám mươi mốt người này, huống hồ, những người này phân bổ ở khắp các nơi trong cả nước, có một số còn ở khu vực xa xôi, trong vòng hai giờ đồng hồ căn bản là không có cách nào làm xong được thủ tục thả người, còn phải quay phim tường thuật trực tiếp trên tivi. Đây là nhiệm vụ bất khả thi, cho nên nếu anh bức đến không còn cách nào phải nổ súng giết người, chuyện này một khi hành động, tiền cũng chẳng lấy được nữa, những người của các anh cũng đều không có kết quả tốt. Anh biết không phải là tôi đang nói đùa.”
Sơn Ưng không lên tiếng, Nghiêm Lạc cũng chẳng nói tiếp nữa, hai người dùng sự im lặng để giao đấu, Nghiêm Lạc hiểu rõ lần này gặp phải kẻ cứng đầu. Nghiêm Cẩn xuất hiện, cầm tờ bản đồ kia đến trải ra trước mặt Nghiêm Lạc, dùng kết quả so sánh tư duy cảm ứng được của Hạ Hồi và Mai Khôi, trong phòng làm việc, hội trường, ký túc, sân thể dục, tòa nhà giảng đường, mỗi nơi thiếu một người.
Nghiêm Cẩn viết lên một tờ giấy: “Sơn Ưng không phải là con người, Hạ Hồi không nghe thấy có người gọi điện thoại trong phòng làm việc”.
Nghiêm Lạc khẽ gật đầu, viết lên trên tờ giấy: “Thẩm Ưng”. Nghiêm Cẩn hiếu ý, chạy ra ngoài thông báo cho Ray điều tra trong nhóm tộc phi nhân loại xem có ghi chép về người này không.
Lúc này Nghiêm Lạc cuối cùng nghe thấy Sơn Ưng bên kia nói: “Mày đang kéo dài thời gian, tao không có lòng nhẫn nại, mau nói vào trọng điểm của mày đi, nếu không thời gian đến, tao chẳng ngại chuyện giết người đâu”.
“Hắn đang nói thật, vừa rồi hắn đang nghĩ xem bắt con tin từ chỗ nào giết thì tốt.” Trong lời nói của Mai Khôi toát lên sự sợ hãi, “Đầu óc hắn rất loạn, con nhìn không hiểu. Bố Nghiêm Lạc, con thử chuyển tư duy của hắn đến bên bố nhé”.
Nghiêm Lạc nói với Sơn Ưng: “Hai trăm tám mươi mốt người này chắc chắn không phải tất cả đều là mục tiêu của anh, anh tìm nhiều người như vậy làm lá chắn không cần thiết, chẳng thà thu nhỏ phạm vi, chúng ta bàn bạc đưa ra phương án thiết thực khả thi nhất. Chúng tôi thả người anh thật sự mong muốn, anh thả ra một nhóm con tin, như vậy hai bên chúng ta đều có lợi.”
Lúc này Nghiêm Lạc rõ ràng nghe thấy suy nghĩ trong đầu của Sơn Ưng, hắn vốn dĩ chính là không biết cần những người này làm gì, hắn chỉ nhận được một bức thư, chiếu theo chỉ thị trong thư làm việc mà thôi.
Sơn Ưng vẫn cứ không nói gì, nhưng trong đầu đang lướt qua nhanh như bay, hắn cảm thấy được sự việc thực sự không đơn giản như tưởng tượng lúc ban đầu, cho nên hắn cân nhắc việc giết mấy người trước, như vậy sẽ có sức uy hiếp.
Nghiêm Lạc vội vàng cắt đứt suy nghĩ của hắn, nói: “Lâu như vậy anh không có câu trả lời, là không muốn cứu mục tiêu thực sự của mình, hay anh vốn dĩ chẳng biết được mục tiêu rốt cuộc là ai?”.
Nghiêm Lạc nghe thấy Sơn Ưng kinh ngạc anh làm sao mà biết, Nghiêm Lạc nhân cơ hội bồi thêm vào: “Tôi mở ra một điều kiện tốt, anh thu nhỏ được phạm vi, chúng tôi giao cho anh người anh thực sự muốn cứu, như vậy có thể rút ngắn được thời gian thực hiện, đạt được kết quả hai bên mong muốn. Anh không cân nhắc chút nào sao? Anh chẳng qua là bị người ta đem ra làm bia đỡ đạn, đừng làm chuyện ngốc nghếch”.
Sơn Ưng nổi nóng vì bị người ta nói trúng, Nghiêm Lạc nhìn thấy các phân mảnh rời rạc trong đầu hắn ta, anh nhanh chóng hỏi: “Là ai? Ai có quyền quyết định chuyện này, tôi nói chuyện với anh ta, như vậy anh sẽ an toàn”.
Khi anh hỏi là ai, trong đầu Sơn Ưng bỗng xuất hiện hành lang dài, căn phòng trắng muốt, giống như bệnh viện, giọng nói của một người đàn ông truyền đến qua lớp rèm khám bệnh, nhưng không nhìn thấy hình dáng, cảnh tượng này lướt qua rất nhanh, Nghiêm Lạc nhìn không rõ ràng, anh nghe thấy Sơn Ưng nghĩ: “Không được, nhất định phải làm theo lời ông ta nói, bất luận là như thế nào, nhất định chỉ có thể làm như vậy”.
Sơn Ưng sợ người đàn ông điều khiển phía sau này, Nghiêm Lạc vào thời khắc đó hiểu rõ sự việc tệ hại rồi, quả nhiên bên kia Sơn Ưng cáu gắt: “Mày nói gì cũng vô dụng, hai trăm tám mươi mốt người trong danh sách, nhất định phải được thả ra toàn bộ, tường thuật trực tiếp trên tivi hình ảnh thả bọn họ ra khỏi ngục, người của chúng tao đều sẽ nhìn thấy, đừng có mong tìm người khác đến để giả tạo cho qua. Đem số điện thoại của trường học cho bọn họ, bảo bọn họ sau khi ra khỏi ngục thì gọi điện thoại đến báo bình an, nếu không thì, tao sẽ bắt đầu giết người. Tao không sợ chết, tất cả chúng tao đều không sợ chết”.
Nghiêm Lạc quát nói: “Tôi nói với anh rồi, cần nhiều thời gian hơn một chút, hơn nữa không còn đủ hai trăm tám mươi mốt người…”.
Lời của anh còn chưa nói xong, đối phương đã hung dữ dập điện thoại. Anh nghe thấy Sơn Ưng dặn dò một người bên cạnh tên là Sơn Tử, lôi mười con tin từ trong sân thể thao đưa đến chỗ cửa, thời hạn hai giờ đồng hồ vừa đến, sẽ bắt đầu giết người cho cảnh sát xem.
Sơn Ưng căn bản đã biết việc phóng thích hai trăm tám mươi mốt tên trọng phạm này là chuyện không có khả năng, chỉ giống như tìm một cái cớ để giết người mà thôi, bọn chúng vốn dĩ đã mất trí, phát cuồng rồi.
Trọng điểm vẫn là ở chỗ kẻ chủ mưu đứng phía sau, trong hai trăm tám mươi mốt người này rốt cuộc có người nào đặc biệt như vậy, có thể khiến hắn ta trăn trở phí tâm sức lớn như thế này? Nghiêm Lạc nhìn đồng hồ, còn ba mươi hai phút nữa là hết hai tiếng đồng hồ trong yêu cầu.
Nghiêm Lạc vứt điện thoại xuống, giao chuyện tiếp tục thương lượng cho người khác xử lý, rồi hỏa tốc chạy lên xe của công ty. Bốn đứa trẻ của Thần tộc Nghiêm Cẩn, Tất Mặc Ngôn, Dung Hiên, Tào An Tĩnh, còn cả bọn Cừu Tranh, Lư Chân, Ngụy Anh Vân của tốp thứ hai đều đã làm xong công việc chuẩn bị xuất phát . Hiệu trưởng A Mặc ở bên cạnh nói với Nghiêm Lạc: “Bọn trẻ đều chuẩn bị xong rồi, A La đã vào trong đó trước, cô ấy sẽ làm yểm hộ cho bọn trẻ”.
Nghiêm Lạc gật đầu, bảo Nghiêm Cẩn mở bản đồ ra, lại lần nữa xác nhận địa điểm tiến vào với bọn trẻ: “Nhất định phải trực tiếp trà trộn vào trong nhóm học sinh, đừng để vừa hiện thân một cái thì đụng đúng vào miệng súng của người ta. Bên trong có chủng loại không phải con người, nhưng chúng ta vẫn chưa biết rõ cụ thể là gì, sau khi đi vào các cháu nhất định phải cẩn thận. Đám cướp không tiếp nhận đàm phán điều kiện, sau ba mươi phút nữa sẽ bắt đầu giết người, trước mắt còn chưa có phương án hành động khả thi, cho nên sau khi các cháu tìm được cơ hội đi vào phải mai phục trước, tất cả nghe theo chỉ huy của Ray”.
“Đã rõ.” Mấy đứa trẻ đồng thanh trả lời, sau đó lần lượt nhảy xuống xe, nhuệ khí chiến đấu dâng trào cùng với một người của công ty Nhã Mã vào vị trí. Dung Hiên đi một đoạn còn quay đầu lại vẫy tay khoe khoang với mọi người.
Long Lập Hào ở trên xe ôm áo khoác cắn góc áo: “Ngưỡng mộ, đố kỵ, hận, khi nào mới đến lượt chúng ta lên chiến trường đây”.
Mẫn Lệ nói: “Vẫn phải đợi thôi”.
“Khốn kiếp, chuyện trừ bạo an dân này còn kỳ thị giống loài”, những đứa trẻ khác cũng không phục.
Lúc này hai giáo viên và tám học sinh của trường học Dương Quang bị kéo đến cổng trường, bốn tên cướp lần lượt trốn vào trong phòng bảo vệ và phía sau bức tường trang trí bên cạnh, hai chuyên gia đàm phán cầm loa phóng thanh hét nói vào trong trường học, đáng tiếc phía bên bọn cướp không có ai trả lời.
Ray đã điều chỉnh tần số liên lạc của bọn Nghiêm Cẩn và A La thành một rồi. A La dùng di chuyển trong nháy mắt và thuật ẩn thân thăm dò qua một lượt trong trường: “Người phân tán, nhưng toàn bộ đều có máy bộ đàm, tất cả đều mở, nếu như chỗ nào xảy ra chuyện bất ngờ, những người khác đều sẽ biết, các cháu đừng hành động gì vội, cô đang tìm cơ hội”. Cô lắp mấy chiếc máy thu âm mini ở góc khuất, Ray bên kia đã có thể tiếp nhận được nội dung âm tần trên hiện trường của các khu vực.
Mắt thấy thời gian còn lại hai mươi lăm phút nữa, Sơn Ưng hạ lệnh tất cả mọi người kiểm tra lại cẩn thận một lần nữa trang bị và thuốc nổ đã lắp, đề phòng bị tấn công bất ngờ. Một tên cướp đi về phía cài đặt thuốc nổ trên tường của tòa nhà giảng đường, A La lặng lẽ ẩn thân bám theo: “Có cơ hội rồi, tiếng thuốc nổ là tín hiệu, nghe thấy thì hành động”.
Nghiêm Cẩn mở hai cánh tay ra: “Tôi đi vào trước mở đường, chú Đậu Đậu, bọn chú nghe khẩu lệnh của cháu”. Lời của cậu vừa buông ra, người đã mất tích trước mắt mọi người.
Cách không đầy nửa phút, một tiếng đạn nổ cực lớn vang lên trong trường học Dương Quang, mấy tòa nhà của trường học đều bị chấn động, các học sinh và giáo viên sợ đến mức kêu trời gọi đất, toàn bộ chạy ra ngoài, nhưng cửa đã bị khóa, chẳng ai ra ngoài được, mọi người loạn lên thành một mớ, đến bọn cướp đều kinh hãi thất sắc, không biết nên làm gì.
Trong máy bộ đàm, Sơn Ưng đang hô quát: “Toàn bộ ổn định cho tao, không được thả bất cứ đứa nào ra”. Lời của hắn còn chưa hét xong, hai chiếc xe làm nhiễu đường truyền tín hiệu dừng trên sân lại bị nổ lốp trong lúc thuốc nổ rung động, lật đổ trên đất. Liên tiếp hai động tĩnh lớn, các con tin trên sân thể thao bắt đầu cất bước bỏ chạy tán loạn, nhưng trên người bọn họ đều bị dây thừng dài buộc nối liền nhau, vừa mới chạy trốn, một xâu người lớn xông về các phương hướng khác nhau, ngã nhoài cả mảng.
Đám cướp lấy lại được hồn phách, phát hiện ra đây không phải là vụ nổ lớn, bèn khua súng đuổi các con tin ngồi xổm xuống. Bọn cướp trong hội trường, giảng đường và ký túc không chú ý đến, trong số con tin bọn chúng coi giữ, nhiều ra thêm một đứa trẻ. Còn trên sân thể thao, bọn cướp tay đấm chân đá mấy cái với những con tin bỏ chạy, uy hiếp trấn định, xua toàn bộ mọi người quay lại tiếp tục ngồi xổm. Bọn chúng còn tóm được ba người vùng tuột khỏi dây thừng, đẩy về chỗ cũ tiếp tục trói lại, bọn chúng hoàn toàn không ngờ rằng, số lượng trong đám người đã thay đổi rồi.
Sơn Ưng lớn tiếng chất vấn đã xảy ra chuyện gì trong máy bộ đàm, một tên cướp tuần tra xung quanh tòa nhà giảng đường nói: “Là A Thanh, hắn đi kiểm tra thuốc nổ bên cạnh tòa nhà giảng đường, hình như phát hiện có gì không bình thường, liền lấy xuống chỉnh một chút, kết quả là bị nổ rồi”.
Sơn Ưng sắc mặt tái xanh, bảo tên bên cạnh nhanh chóng điều chỉnh màn hình máy giám sát ra xem có xảy ra vấn đề gì không. Kết quả toàn bộ đều kiểm tra một lượt rồi, tất cả bình thường. Lẽ nào thật sự là nhỡ tay tự mình làm nổ chính mình?
Mai Khôi đang báo cáo với Nghiêm Lạc, rằng Sơn Ưng đang nghi ngờ, nhưng hắn không tra ra điều gì khác thường, sau đó lại báo một cái tên trong nhóm cướp, bây giờ cô bé đã tìm ra được tên và tin tức của ba mươi tư tên rồi. Đáng tiếc là, ba mươi tư cái tên người này vẫn không thể mang đến cho Nghiêm Lạc tin tức có tác dụng gì mới.
Lúc này Nghiêm Cẩn bắt đầu gọi cô bé: “Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, anh là Tiểu Ma Vương, nghe thấy hãy trả lời”.
“Nghe thấy rồi.”
“Cho anh hình ảnh trong giảng đường của bọn em, anh muốn nhìn xem vị trí của em và bọn cướp. Anh chuẩn bị đi vào rồi.”
Mai Khôi lặng lẽ ngẩng đầu, nhưng vừa hay chạm phải ánh nhìn của tên cướp tuần tra phòng học. Cô bé sợ hãi cúi đầu mạnh xuống, nghe thấy tiếng cười nhạo báng của tên cướp. Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi co rúm lại run rẩy của một đống trẻ con trước mặt mình, tên cướp đó cảm thấy rất hưng phấn.
Mai Khôi đem hình ảnh và suy nghĩ của tên cướp đó truyền hết cho Nghiêm Cẩn, nghe Nghiêm Cẩn hung dữ mắng chửi: “Tên cặn bã đáng chết, biến thái, đợi bản ma vương đến xử lý nhà ngươi”.
Mai Khôi thu bản thân mình lại thành một khối, gắng sức ẩn vào chỗ tối, giữ vững tinh thần. Công việc tìm kiếm trong phạm vi số người lớn và diện tích rộng như thế này khiến cô bé tương đối mệt mỏi, cô bé bắt đầu cảm thấy có chút đau đầu. Trong lòng rất sợ, miệng rất khát, lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, suy nghĩ của mọi người xung quanh đều là sự sợ hãi và khủng hoảng, cảm xúc như thế này vô cùng mãnh liệt, nó vẫn luôn tấn công vào đầu cô bé. Lúc mới đầu cô bé còn có năng lượng để ngăn lại toàn bộ, bây giờ đã thấm mệt, những cảm xúc đó bắt đầu từng chút, từng chút xâm nhập, giống như khoan vào đầu, vào não cô bé vậy. Cho nên Mai Khôi cũng bắt đầu cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Cô bé rất khó chịu, rất buồn bã, mỗi một giây dường như đều rất đau đớn.
Đột nhiên chỗ trống bên cạnh cô bé có một người chen vào, một bàn tay ấm áp lặng lẽ nắm chặt lấy tay cô bé trong đám người. Không cần quay đầu, cô bé đã nghe thấy lời của Nghiêm Cẩn: “Con Rùa Nhỏ, anh đến rồi, em không cần sợ hãi nữa, anh sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến một sợi tóc của em”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook