Mai Khánh Hải ôm đầu khóc hu hu rất thương tâm, đáng tiếc Nghiêm Lạc từ trước đến nay không có sự cảm thông với người ngoài, thêm vào đó còn đau lòng cho sự ấm ức Mai Khôi phải chịu, lúc này cũng chẳng để ý đến anh ta, đi vào phòng Mai Khôi thu dọn một chút quần áo vật dụng hành lý rồi đi ra, nói với Mai Khánh Hải: “Kỳ nghỉ hè để Mai Khôi đến nhà tôi ở, chúng tôi sẽ đưa con bé đi du lịch. Nếu như anh vẫn cứ còn dáng vẻ chết tiệt này thì đừng để Mai Khôi nhìn thấy. Đợi anh nghĩ thông rồi, thì đến đón con bé sau”.

Mai Khánh Hải cúi đầu không nói, Nghiêm Lạc cũng chẳng đợi anh ta trả lời, quay người rời đi.

Nghiêm Cẩn nghe nói Con Rùa Nhỏ không những có thể cùng đi du lịch, mà cả kỳ nghỉ hè còn được sống cùng nhà thì vô cùng vui mừng, quả nhiên phái bố xuất mã có khác.

Cậu vui mừng hớn hở cùng mẹ đón Con Rùa Nhỏ từ trường học về nhà, lại đích thân chạy ra chạy vào trải chăn đệm cho Con Rùa Nhỏ trong thư phòng, còn kéo cô bé vào phòng mình: “Nhanh lên, anh lưu cho em rất nhiều phim hoạt hình đó”.

Hai đứa trẻ vui vẻ, các phụ huynh lại có chút lo lắng, Tiểu Tiểu cùng Nghiêm Lạc cũng trốn vào trong phòng lặng lẽ nói chuyện: “Boss, ngoại trừ địa chỉ quê gốc trên chứng minh thư của cô ta ra, thì không còn đầu mối gì sao?”.

“Không có, sau khi cô ta ly hôn với Mai Khánh Hải, thì giống như là biến mất trong không khí vậy. Anh bảo Ray điều tra rồi, phía cảnh sát bên kia không có báo cáo tử vong của ai trông giống vậy, các bệnh viện cũng không có ghi chép bị thương hoặc tử vong, còn tìm kiếm cả trong kho linh hồn nữa, cũng không có số liệu thu hồn liên quan đến cô ta, cho nên theo lý mà nói chắc cô ta vẫn còn sống, chỉ là không biết trốn ở xó nào thôi”.

Tiểu Tiểu thở dài: “Một phụ nữ ly hôn thôi mà, làm gì phải ẩn giấu bản thân cẩn mật như thế này? Hơn nữa mấy năm nay cô ta cũng chẳng về thăm Mai Khôi lấy một lần”.

Nghiêm Lạc lại đang nghĩ về chuyện khác: “Trọng điểm là ở chỗ, cô ta làm sao có thể ẩn giấu được bản thân mình cẩn mật như thế?”. Không có tài khoản ngân hàng, không có an sinh xã hội và công việc, không có nhà ở, không ra khỏi cửa, cuộc sống như thế này, cô ta dùng cách nào làm được?

Hai vợ chồng nhìn nhau một cái, cùng thở dài. Nghiêm Lạc nói: “Vấn đề huyết thống đừng nói cho Mai Khôi, Nghiêm Cẩn cũng không thể nói, thằng nhóc đó lắm mồm, cái gì cũng nói với Mai Khôi. Lần du lịch này, phải chú ý một chút đến cảm xúc của hai đứa trẻ, cứ coi như một kỳ nghỉ ngơi tiêu khiển bình thường, để tránh Mai Khôi thất vọng”.

Nhưng du lịch còn chưa bắt đầu, Tiểu Ma Vương đã cho bố mẹ một cú sốc trước rồi: Tiểu tử đã dẫn người gọi là bạn gái về nhà.

Cậu nhóc Nghiêm Cẩn này tự kêu phải làm người đàn ông lôi cuốn đệ nhất thiên hạ, lý tưởng xây dựng hậu cung ba nghìn người thời đi học mẫu giáo, sau khi lên tiểu học cuối cùng đổi thành cao thủ tình trường nhân gian. Cao thủ tình trường thì cao thủ tình trường, dù trẻ con có huênh hoang một chút, cũng có thể làm được gì cơ chứ, chẳng phải chỉ là giống như trò chơi đồ hàng sao? Không phải Tiểu Tiểu bao che, cô cũng thấy hơi khó hiểu con gái bây giờ như thế nào nữa, mới tiểu học vì sao đã có thể nghĩ thoáng như thế này, còn thật sự gửi cả thư tình, hết bức này đến bức khác, số lượng nhiều nữa, từ trong ký túc xá của con trai cô sao chép ra được một hòm. Nhớ lại năm đó cô với Boss, cũng là sau khi tốt nghiệp đại học mới bắt đầu, lẽ nào bây giờ thật sự là thời đại khác? Nhưng mà các bạn xem Mai Khôi nhà người ta, cũng đâu phải thuộc phái tình cảm mãnh liệt như thế này, Tiểu Tiểu thở dài trong lòng, ngẫm nghĩ, rất có khả năng là do trong trường học của con trai đều không phải học sinh bình thường.

Bạn gái đương nhiệm của Nghiêm Cẩn tên là Tiểu Mê, thuộc Hồ tộc, chỉ với thân phận này đã không giành được thiện cảm của Tiểu Tiểu rồi. Năm đó tình địch của cô cũng là Hồ tộc, nhưng người ta là trẻ con, lại là khách con trai đưa về, nên Tiểu Tiểu vẫn tận tình tiếp đãi.

Tiểu Mê qua lại với Nghiêm Cẩn được hơn hai tháng rồi, nghe nói là người có thời gian qua lại với Tiểu Ma Vương dài nhất, điều này khiến Tiểu Mê rất đắc ý, ở trong trường hay đi đường cũng thấy uy phong hơn. Chuyện cô bé đến nhà họ Nghiêm làm khách lần này, có lẽ cô bé sẽ hưng phấn rất lâu, đợi khi khai giảng quay lại trường học nhất định phải khoe khoang tử tế một chút mới được.

Sau khi đến nhà Nghiêm Lạc, cuối cùng Tiểu Mê gặp được Con Rùa Nhỏ mà hằng ngày Nghiêm Cẩn đều nhắc đến, đây là vật cưng trong truyền thuyết của Tiểu Ma Vương. Tiểu Mê nghe thấy cô bé gọi Nghiêm Cẩn là “anh trai”, lại gọi Tiểu Tiểu là “mẹ”, vậy chắc là em gái thân thích gì đó. Cô bé vốn dĩ còn cho rằng Con Rùa Nhỏ này thuộc cùng một loại hình giống như Tiểu Ma Vương, nào biết được hóa ra lại là bé gái giống như búp bê trầm tĩnh thế này, xem ra rất ngoan ngoãn, đối với mình cũng rất lễ phép, Tiểu Mê yên tâm rồi, em gái này chắc không khó lấy lòng.

Nhưng cô bé đi vào phòng chưa đầy hai phút, liền lấy lòng nhầm chỗ, trước tiên là cô bé ngọt ngào gọi Con Rùa Nhỏ, lập tức nhận được một cái lườm của Tiểu Ma Vương: “Từ đó là để anh gọi, người khác đều gọi em ấy là Mai Khôi”. Được, xưng hô thôi mà, chuyện nhỏ, Tiểu Mê rất độ lượng đổi sang gọi là Mai Khôi, không để tâm đến điều này.

Sau đó trong lúc chờ ăn cơm, Tiểu Ma Vương muốn chơi game, còn kéo Con Rùa Nhỏ và Tiểu Mê đối chiến. Tiểu Mê cũng là cao thủ chơi game, nghe thấy được chơi cũng vui vẻ, nhưng không ngờ rằng Nghiêm Cẩn vừa đặt mông ngồi xuống phía sau Mai Khôi, làm chỉ hủy sư cho cô bé, Tiểu Mê có chút thất vọng, tại sao vậy? Bạn trai bạn gái chẳng phải là nên hợp thành một tổ cùng nhau đánh địch hay sao? Cô bé cũng không nghĩ nhiều nữa, cứ chơi trước rồi hẵng nói. Mai Khôi phản ứng tương đối chậm, loại trò chơi đối chiến này từ trước đến nay luôn chỉ có nước thua. Ba hiệp liên tiếp, Tiểu Mê ngấm ngầm đắc ý, vui mừng nhìn Nghiêm Cẩn cốc vào đầu Mai Khôi giáo huấn. Nghiêm Cẩn làu bàu nói Mai Khôi: “Em chính là đồ ngốc, em thua nhiều để anh mất mặt à”.

“Em xin lỗi mà, em đi giúp mẹ Tiểu Tiểu, anh trai, anh chơi cùng chị Tiểu Mê đi”. Mai Khôi thật lòng nhường vị trí chơi, hoạt động giải trí kiểu này thật sự không thích hợp với cô bé. Nhưng Nghiêm Cẩn nhìn theo bóng dáng chạy vào trong bếp của cô bé, thì không vui vẻ nữa, trách mắng Tiểu Mê: “Con Rùa Nhỏ phản ứng chậm, em không thể nhường em ấy một chút à. Em cứ thắng mãi, có ý gì chứ?”. Vẫn luôn có tính khí ma vương, cậu trưng ra sắc mặt và ngữ khí rất nặng nề, Tiểu Mê nghe thấy trong lòng vô cùng không thoải mái. Em gái anh thua chạy mất vì sao lại giận dữ với em chứ? Nhưng lời này cô bé không dám nói. Thế là, trò chơi kết thúc trong không khí không vui vẻ.

Đến lúc ăn trưa, Nghiêm Lạc đã về nhà, năm người ngồi trên chiếc bàn vuông dài, phụ huynh Nghiêm Lạc ngồi đầu bàn, vậy nên Tiểu Tiểu và Mai Khôi ngồi một bên, Nghiêm Cẩn với Tiểu Mê ngồi một bên mới đúng. Thế nhưng Nghiêm Cẩn lại không làm vậy: “Mẹ, mẹ cướp chỗ ngồi của con”. Bình thường đều là cậu với Con Rùa Nhỏ ngồi một bên. Nghiêm Lạc lườm con trai một cái: “Ăn cơm thôi, ồn ào cái gì, đừng để bạn học con nhìn thấy mà chê cười”.

Tiểu Mê ngoan ngoãn cười, phóng khoáng nói: “Không sao ạ, cháu ở nhà cũng thích làm nũng”. Nghiêm Cẩn lườm một cái, biểu cảm có mấy phần giống bố cậu: “Nam tử hán đại trượng phu, ai làm nũng chứ”.

Cậu không tình nguyện ngồi xuống đối diện với Con Rùa Nhỏ, nhìn dáng vẻ Con Rùa Nhỏ che miệng lén vui vẻ, trong lòng thật sự không vui. Cậu bị bố mắng, bị bạn gái cười, em ấy còn vui vẻ?

Chưa ăn được mấy miếng, cậu liền tái phát bệnh: “Con Rùa Nhỏ, anh muốn ăn thịt bò”. Giơ bát ra, cậu chờ đợi người ta gắp đồ cho. Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn con trai một cái, nhanh như bay gắp một gắp thịt bò xào ớt cho cậu. Nghiêm Cẩn rất thất vọng, bĩu môi, lườm Mai Khôi một cái, Mai Khôi cũng gắp cho cậu một gắp, cậu mới thu chiếc bát về.

Sau khi ăn được hai miếng nữa: “Con Rùa Nhỏ, anh muốn ăn đùi gà”. Rõ ràng đĩa gà cách cậu tương đối gần, cậu kêu la sai khiến nỗi gì chứ? Lần này đến Nghiêm Lạc cũng không kìm được ngước mắt lên nhìn con trai một cái. Tiểu Mê động tác rất nhanh, vội vàng gắp đùi gà đặt vào bát của Tiểu Ma Vương, còn tặng thêm một nụ cười ngọt ngào. Tiểu Tiểu đã quen với tính cách đại lão gia thích sai khiến Mai Khôi của con trai, bèn gắp thức ăn cho Mai Khôi, bảo Mai Khôi đừng để ý đến cậu.

Nghiêm Cẩn há miệng gặm đùi gà, cảm thấy chẳng thơm chút nào. Con Rùa Nhỏ này, trước đây cậu bảo gắp món gì là gắp món đó cho cậu, sao hôm nay lại lạnh nhạt với cậu? Cuối cùng cậu không nhịn được, nói với Mai Khôi ở trong đầu: “Con Rùa Nhỏ, biểu hiện của em hôm nay vô cùng không tốt, anh phải trừ điểm em!”.

Trừ điểm? Là điểm số gì? Mai Khôi hoàn toàn không biết. Cô ngước mắt nhìn Nghiêm Cẩn, dùng tin tức ý niệm nghiêm túc hỏi cậu: “Anh có chuyện gì vậy?”.

Chuyện gì? Cô bé còn hỏi cậu chuyện gì? Thế là cục diện của bữa cơm này kết thúc không vui vẻ trong tình huống Nghiêm Cẩn kỳ lạ chẳng hiểu làm sao và hết cơm xong liền vung bát rời đi. Câu nhận xét “Thằng con trai chết tiệt vui buồn thất thường” của Nghiêm Lạc, khiến Tiểu Mê đồng cảm sâu sắc. Thật là không đến nhà cậu thì không biết, hóa ra tính khí của Tiểu Ma Vương lại cổ quái như vậy.

Kế hoạch chơi ở nhà họ Nghiêm một ngày ban đầu của Tiểu Mê bị ép rút ngắn xuống còn nửa ngày. Bởi vì sự giận dỗi của Nghiêm Cẩn, sau bữa trưa cô bé liền được Nghiêm Lạc tiện đường đi làm đưa luôn về. Nghiêm Cẩn nhốt mình trong phòng tức giận buồn bã, nhưng Mai Khôi lại không đến dỗ dành. Cậu cứ đợi rồi lại đợi, cuối cùng hết kiên nhẫn, chạy ra ngoài nhìn, Con Rùa Nhỏ đang nói cười cùng rửa bát với Tiểu Tiểu. Nghiêm Cẩn giận rồi, rõ ràng là cậu xếp vị trí thứ nhất, cậu không vui vẻ, cô bé lại không lo lắng?

Cậu giậm chân một cái, kêu la: “Con Rùa Nhỏ, anh muốn ăn hoa quả”, nói xong liền chạy về phòng, ôm đồng hồ hẹn giờ, nhìn chằm chằm vào kim chỉ thời gian.

Mắt nhìn thấy kim phút đi hết một khoảng, năm phút trôi qua, nhưng Con Rùa Nhỏ vẫn không đến hầu hạ, Tiểu Ma Vương lại không nhẫn nại được nữa, vội ném đồng hồ hẹn giờ đi, chuẩn bị xông ra ngoài gọi thêm mấy tiếng nữa, thì nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Nghiêm Cẩn co chân ngồi lên giường giả vờ tâm trạng nặng nề.

Người mở cửa thờ đầu vào quả nhiên là Mai Khôi. Cô bé ôm chiếc đĩa đứng bên ngoài nhìn nhìn, rồi đi vào trong: “Anh, ăn dưa hấu”.

Nhìn dáng vẻ như rất có thành ý của cô bé, Nghiêm Cẩn chẳng biết xấu hổ há miệng ra đợi người bón. Mai Khôi rất phối hợp xiên một miếng dưa cho vào miệng cậu. Tiểu Ma Vương trong chốc lát lại vui vẻ, cậu khai ân vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, há miệng ra đợi người ta bón cho miếng thứ hai. Đợi cậu nuốt được năm miếng dưa hấu xong, mới hoàng ân mênh mang nói: “Anh tha thứ cho em rồi”.

Mai Khôi rất rộng rãi trả lời một câu: “Vâng”, cũng không hỏi xem là tha thứ điều gì? Nghiêm Cẩn cũng theo thói quên không giải thích, tha thứ cho sự vô nguyên tắc thiếu quan tâm của em, khôi phục lại tâm trạng. Cùng Con Rùa Nhỏ anh một miếng em một miếng, ăn hết bay cả đĩa dưa hấu.

“Vừa rồi em và mẹ nói chuyện gì vậy?”. Ăn no uống say, khi tám chuyện lòng hiếu kỳ của cậu lại nổi lên.

“Mẹ Tiểu Tiểu bảo em không được học anh, sớm như thế này đã có bạn gái. Mẹ nói con gái đợi mười tám tuổi rồi, lên đại học thì mới được”.

“Lên đại học? Em mới học lớp ba, bây giờ mẹ đã nói với em không phải quá sớm sao?”

“Vâng, mẹ cũng nói bây giờ nói là sớm, nhưng mà sợ em bị anh dạy hư, cho nên phải nói trước một chút”.

“Xí.” Nghiêm Cẩn nằm ra giường: “Mẹ gì vậy, chỉ biết nói xấu anh, anh nào có dạy hư em. Anh cũng là vì tốt cho em mà, em nghĩ xem, anh rèn luyện trên tình trường trước, đợi đến lúc em đến tuổi có bạn trai, anh có kinh nghiệm phong phú như vậy, thì có thể giúp em kiểm tra cẩn thận. Đến khi đó, anh giới thiệu bạn trai cho em, em đừng tự tìm đó”.

Mai Khôi lại nghiêm túc lắc đầu: “Em không tìm bạn trai, em muốn tìm mẹ”.

Nghiêm Cẩn duỗi tay ra kéo cô bé vào lòng, vỗ lên lưng cô bé, an ủi: “Con Rùa Nhỏ, em tìm thấy mẹ rồi thì muốn làm gì?”.

“Em cũng không biết, em muốn hỏi bà xem, em có năng lực này, em nên làm thế nào?”.

Nghiêm Cẩn đột nhiên nhớ đến một vấn đề rất quan trọng: “Con Rùa Nhỏ, lần này chúng ta đi du lịch, nếu như tìm thấy mẹ em, em không được đi cùng bà ấy đó, nếu như em rời bỏ anh như thế, cả đời này anh sẽ giận em”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương